Quá lãng phí, nếu không chúng ta đóng gói mang về đi.
Mang về cho em ăn à?
Chẳng phài trong nhà còn có con mèo sao, hì hì.
Thịt nướng nguội lạnh là mất đi vị ngon rồi, mặc kệ hâm nóng như thế nào, hương vị chắc chắn sẽ không ngon như trước. Thương Sùng chắc chắn là không ăn chỗ thịt thừa này, bản thân cũng chẳng hứng thú với đồ ăn thừa. Song, chắc là Tiểu Hắc sẽ thích ăn. Dù sao......Có thịt mà.
Không đợi Thương Sùng hoàn hồn, Sở Niệm đã gọi nhân viên cửa tiệm đến, nói: Anh đẹp trai, phiền anh gói chỗ đồ thừa này lại, nhân tiện lấy cái túi to, cho hết đống xương này vào.
Được rồi, mỹ nữ chờ nhé. Cậu chàng kia rất nhanh lấy đến vài chiếc túi to sạch sẽ, vừa cho đồ ăn vào, vừa cười hề hề hỏi: Mỹ nữ, nhà em có nuôi thú cưng à?
Sở Niệm cười hì hì, đáp: Nuôi một con mèo.
Dạo này, mèo cũng đổi vị, bắt đầu ăn xương rồi sao? Tuy trong lòng cậu ta thấy kinh ngạc, nhưng biết rõ đạo lý đừng nên nhiều chuyện. Nhanh nhẹn gói kỹ đồ ăn thừa và xương xẩu lại, nhận lấy tiền mặt từ tay Thương Sùng rồi xoay người rời đi.
Thương Sùng xách túi xương, vạch đen trên trán vẫn không ngừng chảy xuống. Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi áy náy với Tiểu Hắc, giật giật miệng nói: Vứt cái này đi.
Vì sao, tôi lấy về cho Tiểu Hắc mà. Sở Niệm đoạt lấy túi to từ trong tay anh.
Tiểu Hắc là mèo, không phải là chó.
Đều như nhau.
...
Ai chỉ dạy quan niệm đó cho cô nhóc này vậy? Chó và mèo có thể giống nhau sao? Thôi, dù sao lát nữa đưa đến trước mặt Tiểu Hắc, tên kia cũng sẽ nghĩ cách vứt bỏ đống xương này.
Thương Sùng lặng lẽ thở dài, cởi cúc áo, đợi đến khi ra đến trước cửa nhà hàng, sẽ khoác lên người cô.
Sở Niệm nhìn nhìn chiếc áo vest có thể làm áo choàng trên người, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên quần áo liền chui vào khoang mũi cô. Cô mất tự nhiên nhíu mày, nâng tay định trả áo lại cho anh.
Tôi không lạnh.
Thương Sùng không biến sắc chỉnh lại áo vest cho cô, trong giọng nói tràn đầy vẻ bá đạo không cho phép chối từ: Khoác vào.
Trong tiệm không lạnh, không có nghĩa là ra ngoài cũng không lạnh, hiện tại cũng sắp năm giờ sáng rồi, cô nhóc này còn mặc váy, anh không muốn đến lúc đó mình còn phải chăm sóc cho cô.
Đứng tại nguyên chỗ, Sở Niệm đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của anh,
Mang về cho em ăn à?
Chẳng phài trong nhà còn có con mèo sao, hì hì.
Thịt nướng nguội lạnh là mất đi vị ngon rồi, mặc kệ hâm nóng như thế nào, hương vị chắc chắn sẽ không ngon như trước. Thương Sùng chắc chắn là không ăn chỗ thịt thừa này, bản thân cũng chẳng hứng thú với đồ ăn thừa. Song, chắc là Tiểu Hắc sẽ thích ăn. Dù sao......Có thịt mà.
Không đợi Thương Sùng hoàn hồn, Sở Niệm đã gọi nhân viên cửa tiệm đến, nói: Anh đẹp trai, phiền anh gói chỗ đồ thừa này lại, nhân tiện lấy cái túi to, cho hết đống xương này vào.
Được rồi, mỹ nữ chờ nhé. Cậu chàng kia rất nhanh lấy đến vài chiếc túi to sạch sẽ, vừa cho đồ ăn vào, vừa cười hề hề hỏi: Mỹ nữ, nhà em có nuôi thú cưng à?
Sở Niệm cười hì hì, đáp: Nuôi một con mèo.
Dạo này, mèo cũng đổi vị, bắt đầu ăn xương rồi sao? Tuy trong lòng cậu ta thấy kinh ngạc, nhưng biết rõ đạo lý đừng nên nhiều chuyện. Nhanh nhẹn gói kỹ đồ ăn thừa và xương xẩu lại, nhận lấy tiền mặt từ tay Thương Sùng rồi xoay người rời đi.
Thương Sùng xách túi xương, vạch đen trên trán vẫn không ngừng chảy xuống. Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi áy náy với Tiểu Hắc, giật giật miệng nói: Vứt cái này đi.
Vì sao, tôi lấy về cho Tiểu Hắc mà. Sở Niệm đoạt lấy túi to từ trong tay anh.
Tiểu Hắc là mèo, không phải là chó.
Đều như nhau.
...
Ai chỉ dạy quan niệm đó cho cô nhóc này vậy? Chó và mèo có thể giống nhau sao? Thôi, dù sao lát nữa đưa đến trước mặt Tiểu Hắc, tên kia cũng sẽ nghĩ cách vứt bỏ đống xương này.
Thương Sùng lặng lẽ thở dài, cởi cúc áo, đợi đến khi ra đến trước cửa nhà hàng, sẽ khoác lên người cô.
Sở Niệm nhìn nhìn chiếc áo vest có thể làm áo choàng trên người, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên quần áo liền chui vào khoang mũi cô. Cô mất tự nhiên nhíu mày, nâng tay định trả áo lại cho anh.
Tôi không lạnh.
Thương Sùng không biến sắc chỉnh lại áo vest cho cô, trong giọng nói tràn đầy vẻ bá đạo không cho phép chối từ: Khoác vào.
Trong tiệm không lạnh, không có nghĩa là ra ngoài cũng không lạnh, hiện tại cũng sắp năm giờ sáng rồi, cô nhóc này còn mặc váy, anh không muốn đến lúc đó mình còn phải chăm sóc cho cô.
Đứng tại nguyên chỗ, Sở Niệm đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của anh,
/535
|