Sở Niệm nhận lấy khăn giấy, bịt ở trên mũi, rướn cổ lên nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định xung quanh không có người quen, mới xua tay với Tô Lực.
Không cần, có lẽ vừa rồi trong lỗ mũi có thứ gì đó, hiện tại đã khá hơn nhiều.
Bản thân tới gặp Tô Lực vốn định nói một chút về chuyện của Bạch Oánh, thuận đường hỏi thăm qua tình hình của Đinh Nhiên. Chỉ là trò chuyện một lúc, cô cứ có cảm giác giống như ai đó đang gọi tên mình, từ lúc đó, bản thân bắt đầu hắt xì hơi một cách khó hiểu.
Cúi đầu lấy hộp gỗ ra, thấy kim chỉ nam đứng ngay ngắn ở phía trên, không hề có khuynh hướng muốn chuyển động. Chẳng lẽ, là mình nghe nhầm rồi?
Tô Lực không hề nghi ngờ gì với hành động ngó đông ngó tây của Sở Niệm, có lẽ hành động quay cổ này là phương pháp trị liệu hắt xì hơi mới đi. Dù sao, chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi.
Gọi nhân viên phục vụ tới, Tô Lực gọi giúp cô một cốc nước ấm. Trước tiên thử độ ấm ở thành cốc rồi mới đứng dậy đặt cốc nước ở trước mặt Sở Niệm.
Sở Niệm sững sờ, lập tức cười cười với anh, nói: Cám ơn.
Tô Lực cũng cười cười, gắp một miếng cá vào trong bát cô, nói: Ngày mai sẽ có thể về trường rồi, cảm giác như thế nào?
Như cũ, chỉ là có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối cái gì?
Thật vất vả mới có ngày nghỉ, tôi còn chưa chơi đã đâu, đã phải về trường rồi. Anh nói có tiếc nuối hay không? Nhớ tới những chuyện trong mấy ngày qua, Sở Niệm rất là bất mãn chép miệng.
Chơi không vui sao? Ở chỗ anh Thương rất nhàm chán sao? Hay là... Dù sao mình và Thương Sùng cũng không quen, cho nên Tô Lực không gọi thẳng tên anh. Giống như nghĩ tới điều gì, anh hạ mí mắt, dùng đuôi mắt cẩn thận nhìn Sở Niệm một cái. Thậm chí, bởi vì suy nghĩ trong đầu mà bàn tay nắm chiếc đũa cũng vô thức run lên.
Sở Niệm chớp mắt, không quá hiểu ý của anh. Nuốt xuống miếng cá trong miệng, cô hỏi: Đang suy nghĩ gì thế?
Tô Lực lắc lắc đầu, khẽ cười với cô, đáp: Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ con mèo mà em nhặt được ở cục cảnh sát, có còn nuôi không.
Nuôi chứ, làm sao vậy, có người đến chỗ các anh tìm Tiểu Hắc sao?
Không có, đã qua hơn nửa tháng rồi, chắc là mèo hoang rồi. Tiểu Hắc? Chắc là tên do Sở Niệm đặt cho con mèo đó đi.
Vậy thì tốt. Sở Niệm thở ra một hơi, sợ Tô Lực nói là chủ cũ của Tiểu Hắc tìm tới. Mặc dù con mèo kia có chút kiêu ngạo, có chút không thích mình, tính tình lại khó ưa. Nhưng dựa theo nguyên tắc nắm chắc thứ mình nhặt được của cô, Sở Niệm không muốn giao Tiểu Hắc lại cho người khác.
Hình như cô rất thích động vật nhỏ, vì sao trước kia không nuôi một con? Tôi nhớ là trong hồ sơ có ghi từ sau khi bố mẹ qua đời, cô vẫn luôn... Tô Lực lại gắp một chút rau xanh đặt vào trong bát cô. Có
Không cần, có lẽ vừa rồi trong lỗ mũi có thứ gì đó, hiện tại đã khá hơn nhiều.
Bản thân tới gặp Tô Lực vốn định nói một chút về chuyện của Bạch Oánh, thuận đường hỏi thăm qua tình hình của Đinh Nhiên. Chỉ là trò chuyện một lúc, cô cứ có cảm giác giống như ai đó đang gọi tên mình, từ lúc đó, bản thân bắt đầu hắt xì hơi một cách khó hiểu.
Cúi đầu lấy hộp gỗ ra, thấy kim chỉ nam đứng ngay ngắn ở phía trên, không hề có khuynh hướng muốn chuyển động. Chẳng lẽ, là mình nghe nhầm rồi?
Tô Lực không hề nghi ngờ gì với hành động ngó đông ngó tây của Sở Niệm, có lẽ hành động quay cổ này là phương pháp trị liệu hắt xì hơi mới đi. Dù sao, chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi.
Gọi nhân viên phục vụ tới, Tô Lực gọi giúp cô một cốc nước ấm. Trước tiên thử độ ấm ở thành cốc rồi mới đứng dậy đặt cốc nước ở trước mặt Sở Niệm.
Sở Niệm sững sờ, lập tức cười cười với anh, nói: Cám ơn.
Tô Lực cũng cười cười, gắp một miếng cá vào trong bát cô, nói: Ngày mai sẽ có thể về trường rồi, cảm giác như thế nào?
Như cũ, chỉ là có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối cái gì?
Thật vất vả mới có ngày nghỉ, tôi còn chưa chơi đã đâu, đã phải về trường rồi. Anh nói có tiếc nuối hay không? Nhớ tới những chuyện trong mấy ngày qua, Sở Niệm rất là bất mãn chép miệng.
Chơi không vui sao? Ở chỗ anh Thương rất nhàm chán sao? Hay là... Dù sao mình và Thương Sùng cũng không quen, cho nên Tô Lực không gọi thẳng tên anh. Giống như nghĩ tới điều gì, anh hạ mí mắt, dùng đuôi mắt cẩn thận nhìn Sở Niệm một cái. Thậm chí, bởi vì suy nghĩ trong đầu mà bàn tay nắm chiếc đũa cũng vô thức run lên.
Sở Niệm chớp mắt, không quá hiểu ý của anh. Nuốt xuống miếng cá trong miệng, cô hỏi: Đang suy nghĩ gì thế?
Tô Lực lắc lắc đầu, khẽ cười với cô, đáp: Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ con mèo mà em nhặt được ở cục cảnh sát, có còn nuôi không.
Nuôi chứ, làm sao vậy, có người đến chỗ các anh tìm Tiểu Hắc sao?
Không có, đã qua hơn nửa tháng rồi, chắc là mèo hoang rồi. Tiểu Hắc? Chắc là tên do Sở Niệm đặt cho con mèo đó đi.
Vậy thì tốt. Sở Niệm thở ra một hơi, sợ Tô Lực nói là chủ cũ của Tiểu Hắc tìm tới. Mặc dù con mèo kia có chút kiêu ngạo, có chút không thích mình, tính tình lại khó ưa. Nhưng dựa theo nguyên tắc nắm chắc thứ mình nhặt được của cô, Sở Niệm không muốn giao Tiểu Hắc lại cho người khác.
Hình như cô rất thích động vật nhỏ, vì sao trước kia không nuôi một con? Tôi nhớ là trong hồ sơ có ghi từ sau khi bố mẹ qua đời, cô vẫn luôn... Tô Lực lại gắp một chút rau xanh đặt vào trong bát cô. Có
/535
|