Người đến đúng là Hình Thất, Cao Ân không đi cùng gã.
Lúc biết Hắc Hùng chỉ dồn trọng binh vào cửa bắc, Hình Thất và Cao Ân càng nghĩ càng thấy không đúng, ai nói Mạc Cảnh nhất định phải tới sông Hoạt Thủy, hắn có thể rời đi từ cửa nam, tạm thời không tới sông Hoạt Thủy nữa.
Vì vậy, Hình Thất và Cao Ân quyết định chia làm hai ngả.
Cửa nam do Hình Thất canh chừng, Cao Ân và Hắc Hùng trông coi cửa bắc.
Tính toán thì dễ dàng lắm, ai mà đoán được Hình Thất đang trên đường tới, cửa nam đã xảy ra hỗn loạn, có người làm cửa thành nổ tung, dẫn tới bạo động, Hình Thất cảm giác việc này có liên quan tới Mạc Cảnh.
Hình Thất đáp xuống tường thành, cặp mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm vào đám người đổ xô ra ngoài thành, một người rồi lại một người, ánh mắt như radar, ý đồ tìm ra Mạc Cảnh trong đống hỗn loạn ấy.
Gã không muốn ngăn tất cả mọi người lại, chưa nói tới việc sẽ khiến đám đông tức giận, mà chính gã cũng không thể phân thân ra để đối phó với ngần ấy người được.
“A, Hình Thất, ngươi dai quá đấy.”
Đúng lúc này, một tiếng cười trầm trầm đột nhiên vang lên sau lưng gã.
Hình Thất hoảng hốt, không nghĩ ngợi đã tung một chưởng về phía sau lưng, nét mặt mười phần âm tàn, nhưng một chưởng này chỉ để thăm dò.
Mạc Cảnh nhẹ nhàng cản lại.
Hai người nhanh chóng tách ra.
Thực ra Mạc Cảnh không muốn đấu với Hình Thất, nội thương của hắn vẫn chưa khỏi, tuy nói Hình Thất đã mất một cánh tay, nhưng đợi Cao Ân và Hắc Hùng chạy tới, hắn sẽ thành cá trong chậu.
Mạc Cảnh không ngừng lại, nhanh chóng bay ra khỏi thành.
Lúc trước hắn không ngờ Hình Thất lại tới nhanh như vậy, đang muốn len theo dòng người chạy ra khỏi cửa thành thì nghe thấy tiếng quát của Hình Thất, động tác hơi chậm một chút đã bị gã đuổi kịp.
Hình Thất thấy Mạc Cảnh muốn chạy trốn, đang định đuổi theo, bỗng thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng quen thuộc đang đi qua cửa thành, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Chủ nhân của bóng trắng kia là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên nhìn trái nhìn phải như hồ ly, có vẻ gian trá lắm, cuối cùng xác định được một phương hướng, giơ chân chạy về hướng đó.
Hình Thất nheo mắt lại, gã phát hiện hướng thiếu niên chạy trốn cũng là hướng Mạc Cảnh bỏ đi.
Có gì đó lóe lên trong đầu gã, bóng người mơ hồ càng ngày càng rõ ràng, Hình Thất không vội làm rõ ngay, vô thức đuổi theo bóng thiếu niên.
Cũng không lâu lắm, Hắc Hùng và Cao Ân nhận được tin tức vội vàng chạy tới.
Hắc Hùng hỏi rõ tình huống mới biết thủ phạn là một thiếu niên nhìn thường thường, trên thực tế đã có tu vi Thần cảnh.
“Hình Thất đi theo hướng kia, chúng ta mau đuổi theo!” Cao Ân phát hiện Hình Thất đã ra khỏi thành, vội vàng ném lại những lời này, bởi vì quá mức sốt ruột, gã không chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Hắc Hùng.
Hắc Hùng đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đi trước đi, với thực lực của ngươi và Hình Thất là đủ đối phó với một mình Mạc Cảnh rồi, ta phải xử lý chuyện ở đây trước đã, xong xuôi sẽ chạy tới ngay.”
Cao Ân không nghĩ nhiều, gã lo Hình Thất đánh nhau với Mạc Cảnh sẽ bị thua thiệt, bởi vì Hình Thất đã mất một tay, không thể trở về bản thể, lực chiến đấu của Hình Thất sẽ giảm không chỉ một bậc. Hơn nữa Hắc Hùng nói cũng có lý, bản thân Mạc Cảnh bị trọng thương chưa khôi phục hẳn, bọn hắn có tới hai người, chẳng lẽ còn sợ một mình Mạc Cảnh.
Nghĩ vậy, Cao Ân vội vàng đuổi theo.
Hắc Hùng nhìn bóng Cao Ân biến mất, cười lạnh, “Lão tử không muốn đi chịu chết với các ngươi.”
Thiếu niên, lửa.
Tuy tin tức rất ít, nhưng chèo thuyền cẩn thận có thể đi được vạn năm.
Nhờ sự cẩn thận này mà Hắc Hùng mới có thể thống tĩnh thành Tự Nhiên hơn ngàn năm nay.
Bên kia, thiếu niên bị Hình Thất theo dõi vẫn đang chạy trốn, trong chớp mắt đã chạy xa mấy ngàn mét, tuyến đường của hắn giống như đúc với tuyến đường của Mạc Cảnh, khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Hình Thất càng ngày càng sâu, xét theo dáng người, gã có thể xác định mình đã gặp thiếu niên này.
Mười lăm phút sau, thiếu niên đột nhiên thả chậm bước chân, cuối cùng ngừng lại dưới một cây đại thụ.
Thời điểm Hình Thất còn đang nghi hoặc, thiếu niên bỗng quay đầu lại, cặp mắt to tròn đen láy nhìn thẳng về phía gã, xoáy thẳng vào ánh mắt của gã.
Thiếu niên đột nhiên cười thật ngọt ngào.
Trong đầu Hình Thất như có tia chớp lóe lên, một nụ cười rực rỡ đang dần dần hiện rõ trong đầu gã, tuy khuôn mặt hơi khác, nhưng cái cảm giác quen thuộc này làm cho người ta không thể bỏ qua được.
Sắc mặt Hình Thất đại biến, nếu đúng như gã đoán, vậy thì người nam nhân kia, người làm gã mất một cánh tay chắc chắn cũng đang ở gần đây, gã trúng kế rồi!
“Chính xác, ngươi đã trúng kế!”
Giọng nói quen thuộc tới tận xương tủy, mang theo âm hưởng thâm trầm kèm theo tiếng cười khoái trá vang lên phía sau gã, như đã đợi từ lâu rồi, đợi gã lọt lưới.
Lúc nam nhân nói chuyện, một tay đặt lên đầu gã, vui vẻ nói: “Cho nên, nội đan của ngươi, ta sẽ nhận không khách khí.”
Hình ảnh cuối cùng Hình Thất thấy là một màu đỏ tươi.
Gã chưa từng nghĩ mình sẽ chết dứt khoát và đơn giản đến thế, nhưng đáng tiếc hối hận đã muộn, nội đan bị lấy đi, sao gã có thể sống tiếp đây.
Thời điểm Cao Ân đuổi đến, trùng hợp nhìn thấy nội đan của Hình Thất rơi vào trong tay nam nhân, đó là một viên nội đan màu đỏ sậm, bên trong ẩn chứa tu vi cả đời của Hình Thất, tương đương với một viên thải đan nhị phẩm, có thể làm cho rất nhiều người trong đại lục Thông Thiên này đỏ mắt.
Cao Ân cũng đỏ mắt, nhưng không phải tham lam, mà là phẫn nộ.
Gã và Hình Thất đã làm đồng bọn hai vạn năm nay, cả hai luôn ở cạnh nhau, cùng làm đủ loại chuyện ác, cho tới bây giờ Cao Ân vẫn không thể ngờ được Hình Thất sẽ chết trước mặt gã.
Phẫn nộ quá mức đã để lộ sát khí của gã.
Nam nhân đá bay thi thể Hình Thất, quay lại nhìn Cao Ân, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ lóe lên sự hứng thú, sát khí trần trụi làm cho toàn thân Cao Ân lạnh lẽo, mồ hôi túa ra như mưa.
Sắc mặt Cao Ân trắng bệch, sao gã lại quên mất, thực lực của gã còn thấp hơn cả Hình Thất. Mà tới Hình Thất cũng chết rồi, gã có thể là đối thủ của nam nhân được sao, lại còn vọng tưởng báo thù cho Hình Thất, đúng là không biết tự lượng sức mình! Hẳn là bây giờ người nam nhân kia đang có suy nghĩ này đúng không?
Cao Ân nhìn thi thể Hình Thất, từ từ lui về sau, một giây tiếp theo, gã chạy.
Cuối cùng, tình nghĩa huynh đệ vạn năm cũng không quan trọng hơn tính mạng mình, gã không muốn rơi vào kết cục giống Hình Thất.
Nam nhân nhìn bóng lưng của Cao Ân, không đuổi theo, nét mặt trào phúng.
Mạc Cảnh nhảy xuống, vừa vặn đáp xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc, hắn tận mắt nhìn Lăng Tiêu giết chết Hình Thất thế nào, móc nội đan của gã ra sao, trong lòng không bình tĩnh nổi, có lẽ Mạc Cảnh nên thấy may mắn mình không phải là Hình Thất, hơn nữa có mối liên hệ với Huyền Quy tộc, nếu không có khi người bị đào nội đan chính là hắn cũng nên.
Vốn bọn hắn không có ý định giết Hình Thất, nhưng một câu của nam nhân ‘Có lẽ nội đan của hắn cũng tốt’ liền quyết định sinh tử của gã, vì vậy mới có cảnh này.
Hình Thất xui xẻo, ai bảo gã canh giữ cửa nam một mình, toàn bộ sự việc này, trong đầu Mạc Cảnh có một suy nghĩ, Hình Thất nhất định phải chết.
Để lại tin tức liên lạc, Mạc Cảnh tạm biệt họ ngay ở ngoại ô.
Tiểu chủ nhân đã được đưa về Huyền Quy tộc, hắn không cần phải tới sông Hoạt Thủy nữa.
Du Tiểu Mặc đưa cặp mắt trông mong nhìn nội đan trong tay Lăng Tiêu, mặc dù nó mới được moi ra từ trong cơ thể làm cho hắn có chút gớm gớm, nhưng vẫn không cản nổi sự hấp dẫn từ năng lượng khổng lồ trong viên nội đan này.
“Muốn?” Lăng Tiêu đưa nội đan đến trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc thò tay muốn giật lấy, “Đương nhiên là muốn.”
Lăng Tiêu lập tức chuyển tay, làm hắn bị vồ ếch: “Nhưng em mới lên cấp trước đó không lâu, bây giờ không dùng được viên nội đan này, cho em cũng vô dụng.”
Du Tiểu Mặc đứng tại chỗ nhíu mũi, có vẻ sắp bỏ cuộc, nhưng hắn đột nhiên nhào về phía Lăng Tiêu, mục tiêu là nội đan trong tay y.
Người bình thường chắc đã bị hắn nhào vào rồi, nhưng Lăng Tiêu không phải là người bình thường.
Lăng Tiêu thu tay lại, thân thể lui về phía sau hai bước, Du Tiểu Mặc không tóm được nội đan, mà bổ nhào vào trên đùi y.
Du Tiểu Mặc nhăn mặt, đầu gối đau quá.
Lăng Tiêu nhìn biểu lộ ẩn nhẫn của hắn, phì cười, lại đưa nội đan đến trước mặt hắn lần nữa, “Em đã quỳ xuống cầu xin ta thế này, ta đây đành miễn cưỡng đưa nội đan này cho em vậy.”
Dưới đầu gối đàn ông là vàng!
Du Tiểu Mặc điên cuồng gào thét trong lòng, còn lâu hắn mới quỳ xuống cầu xin y nhé, nhưng một giây sau đã giật lấy nội đan.
Thực ra hắn muốn lấy viên nội đan này cũng không phải là vô duyên vô cớ.
Lăng Tiêu lên cấp còn nhanh hơn hắn, người khác hâm mộ tốc độ lên cấp của hắn, nhưng hắn còn hâm mộ Lăng Tiêu hơn, không cần tu luyện cũng lên cấp được. Tuy không hiểu vì sao y phải luyện hóa thi thể Huyền Trạch, nhưng hắn có thể đoán được một chút.
Vì không bị bỏ lại quá xa, hắn phải tích lũy nội đan trong tay, lúc cần thiết sẽ dùng để lên cấp.
Về phần ba viên nội đan cấp mười mua lần trước, hắn đã cho Tiểu Cầu, Tiểu Hắc và Mao Cầu, vì cả ba đứa đều có tu vi cấp mười, đúng lúc cần dùng, còn Miêu Cầu, sau này sẽ đền bù cho nó.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu thả cả đám ra, vốn định để chúng hoạt động tự do, kết quả lúc này lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, sợ là lần này không thể dẫn chúng về Trung Thiên rồi, càng đông mục tiêu càng lớn.
Ngoại trừ Lam Cầu và Tiểu Kê, tất cả mọi người đều ở nơi này.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn, đột nhiên phát hiện có một người lẻn vào trong đám khế ước thú của hắn, Du Tiểu Mặc trợn to mắt nhìn ông ta, “Ông ông ông, ông là ai thế?”
Du Quân Kỳ vác cái bản mặt tủi thân đi tới, đau đớn che ngực: “Con trai à, con quên ta rồi sao? Ta là…”
“Mẹ!” Du Tiểu Mặc đột nhiên hét lớn một tiếng.
Du Quân Kỳ hộc máu.
Đám khế ước thú có định lực kém, ví dụ như Đại Bàng mới gia nhập cũng hộc máu.
Những người khác thì thấy mà không thể trách rồi, thỉnh thoảng chủ nhân của chúng sẽ phát điên ấy mà, quen dần là được.
Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu đưa đám khế ước thú vào không gian của y, thực ra cũng vì Du Quân Kỳ, tuy cảm thấy ông ta có lỗi, nhưng cũng đáng thương, ở một mình trong không gian, cho nên mới để đám khế ước thú đi vào, coi như có người làm bạn, xem đi, hắn mới tốt bụng làm sao.
Kết quả lúc Lăng Tiêu đưa chúng ra, Tiểu Cầu và Miêu Cầu đang lôi kéo Du Quân Kỳ kể chuyện, vì vậy đưa cả ông ta ra cùng.
Du Quân Kỳ đặt hai tay lên vai Du Tiểu Mặc, trịnh trọng nói: “Con trai à, con phải nhớ kỹ, ta là cha của con, không phải là mẹ, trên người con có gì ta cũng có cái đó, trên người con không có gì ta cũng có… A phi, nói sai rồi, con không có, ta cũng không có.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật muốn tê liệt luôn.
Vẻ mặt của đám khế ước thú cũng hết chỗ nói, quả nhiên là hai cha con.
Lăng Tiêu đã cười tới mức bả vai cứ run run từng hồi.
“Con trai, con phải tin ta, ta thật sự là cha con.” Du Quân Kỳ nghiêm trang nói.
Ông bảo tui phải tin tưởng thế nào đây, sao tui lại có một người cha nhị như vậy chứ, nếu như Lăng Tiêu biết cách cộng trừ nhân chia, y sẽ bảo hai chia hai bằng không, sự đứng đắn của tui sẽ bị cái sự nhị của ông làm cho mất hết.
Du Tiểu Mặc cố làm mặt vô cảm, nhìn thì có vẻ không gì lung lay được, nhưng trong lòng hắn đang điên cuồng gào thét.
“Con trai”
“Ngừng, nói chuyện chính.”
“Được.”
Du Tiểu Mặc chờ đợi nhìn về phía Lăng Tiêu, chớp mắt mấy cái.
Lăng Tiêu hiểu ý, nói đại khái về chuyện ở Nam Lục và Trung Thiên, cuối cùng tổng kết lại là, cả đám vẫn phải ở lại Tây Cảnh, nhưng lần này cho chúng thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là đi tìm Lam Cầu, tiện thể nghe ngóng tin tức về Tiểu Kê.
Du Tiểu Mặc còn hứa hẹn, đợi lần sau gặp lại, hắn sẽ cho mỗi đứa một viên thải đan.
“Có mỗi một viên?”
Đáng lúc cả đám kích động không thôi, Tiểu Hắc cao quý lãnh diễm nhíu mày, thờ ơ nói một câu nghi vấn.
Những người khác lập tức trầm mặc.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Ngại ít?”
Mọi người tiếp tục trầm mặc, tương đương với cam chịu.
Du Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Thôi cũng được, đợi sau khi các ngươi trở về, ta sẽ cho mỗi đứa ba viên linh đan cấp mười, quyết định vậy đi ha.”
Mọi người: “…”
Lúc biết Hắc Hùng chỉ dồn trọng binh vào cửa bắc, Hình Thất và Cao Ân càng nghĩ càng thấy không đúng, ai nói Mạc Cảnh nhất định phải tới sông Hoạt Thủy, hắn có thể rời đi từ cửa nam, tạm thời không tới sông Hoạt Thủy nữa.
Vì vậy, Hình Thất và Cao Ân quyết định chia làm hai ngả.
Cửa nam do Hình Thất canh chừng, Cao Ân và Hắc Hùng trông coi cửa bắc.
Tính toán thì dễ dàng lắm, ai mà đoán được Hình Thất đang trên đường tới, cửa nam đã xảy ra hỗn loạn, có người làm cửa thành nổ tung, dẫn tới bạo động, Hình Thất cảm giác việc này có liên quan tới Mạc Cảnh.
Hình Thất đáp xuống tường thành, cặp mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm vào đám người đổ xô ra ngoài thành, một người rồi lại một người, ánh mắt như radar, ý đồ tìm ra Mạc Cảnh trong đống hỗn loạn ấy.
Gã không muốn ngăn tất cả mọi người lại, chưa nói tới việc sẽ khiến đám đông tức giận, mà chính gã cũng không thể phân thân ra để đối phó với ngần ấy người được.
“A, Hình Thất, ngươi dai quá đấy.”
Đúng lúc này, một tiếng cười trầm trầm đột nhiên vang lên sau lưng gã.
Hình Thất hoảng hốt, không nghĩ ngợi đã tung một chưởng về phía sau lưng, nét mặt mười phần âm tàn, nhưng một chưởng này chỉ để thăm dò.
Mạc Cảnh nhẹ nhàng cản lại.
Hai người nhanh chóng tách ra.
Thực ra Mạc Cảnh không muốn đấu với Hình Thất, nội thương của hắn vẫn chưa khỏi, tuy nói Hình Thất đã mất một cánh tay, nhưng đợi Cao Ân và Hắc Hùng chạy tới, hắn sẽ thành cá trong chậu.
Mạc Cảnh không ngừng lại, nhanh chóng bay ra khỏi thành.
Lúc trước hắn không ngờ Hình Thất lại tới nhanh như vậy, đang muốn len theo dòng người chạy ra khỏi cửa thành thì nghe thấy tiếng quát của Hình Thất, động tác hơi chậm một chút đã bị gã đuổi kịp.
Hình Thất thấy Mạc Cảnh muốn chạy trốn, đang định đuổi theo, bỗng thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng quen thuộc đang đi qua cửa thành, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Chủ nhân của bóng trắng kia là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên nhìn trái nhìn phải như hồ ly, có vẻ gian trá lắm, cuối cùng xác định được một phương hướng, giơ chân chạy về hướng đó.
Hình Thất nheo mắt lại, gã phát hiện hướng thiếu niên chạy trốn cũng là hướng Mạc Cảnh bỏ đi.
Có gì đó lóe lên trong đầu gã, bóng người mơ hồ càng ngày càng rõ ràng, Hình Thất không vội làm rõ ngay, vô thức đuổi theo bóng thiếu niên.
Cũng không lâu lắm, Hắc Hùng và Cao Ân nhận được tin tức vội vàng chạy tới.
Hắc Hùng hỏi rõ tình huống mới biết thủ phạn là một thiếu niên nhìn thường thường, trên thực tế đã có tu vi Thần cảnh.
“Hình Thất đi theo hướng kia, chúng ta mau đuổi theo!” Cao Ân phát hiện Hình Thất đã ra khỏi thành, vội vàng ném lại những lời này, bởi vì quá mức sốt ruột, gã không chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Hắc Hùng.
Hắc Hùng đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đi trước đi, với thực lực của ngươi và Hình Thất là đủ đối phó với một mình Mạc Cảnh rồi, ta phải xử lý chuyện ở đây trước đã, xong xuôi sẽ chạy tới ngay.”
Cao Ân không nghĩ nhiều, gã lo Hình Thất đánh nhau với Mạc Cảnh sẽ bị thua thiệt, bởi vì Hình Thất đã mất một tay, không thể trở về bản thể, lực chiến đấu của Hình Thất sẽ giảm không chỉ một bậc. Hơn nữa Hắc Hùng nói cũng có lý, bản thân Mạc Cảnh bị trọng thương chưa khôi phục hẳn, bọn hắn có tới hai người, chẳng lẽ còn sợ một mình Mạc Cảnh.
Nghĩ vậy, Cao Ân vội vàng đuổi theo.
Hắc Hùng nhìn bóng Cao Ân biến mất, cười lạnh, “Lão tử không muốn đi chịu chết với các ngươi.”
Thiếu niên, lửa.
Tuy tin tức rất ít, nhưng chèo thuyền cẩn thận có thể đi được vạn năm.
Nhờ sự cẩn thận này mà Hắc Hùng mới có thể thống tĩnh thành Tự Nhiên hơn ngàn năm nay.
Bên kia, thiếu niên bị Hình Thất theo dõi vẫn đang chạy trốn, trong chớp mắt đã chạy xa mấy ngàn mét, tuyến đường của hắn giống như đúc với tuyến đường của Mạc Cảnh, khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Hình Thất càng ngày càng sâu, xét theo dáng người, gã có thể xác định mình đã gặp thiếu niên này.
Mười lăm phút sau, thiếu niên đột nhiên thả chậm bước chân, cuối cùng ngừng lại dưới một cây đại thụ.
Thời điểm Hình Thất còn đang nghi hoặc, thiếu niên bỗng quay đầu lại, cặp mắt to tròn đen láy nhìn thẳng về phía gã, xoáy thẳng vào ánh mắt của gã.
Thiếu niên đột nhiên cười thật ngọt ngào.
Trong đầu Hình Thất như có tia chớp lóe lên, một nụ cười rực rỡ đang dần dần hiện rõ trong đầu gã, tuy khuôn mặt hơi khác, nhưng cái cảm giác quen thuộc này làm cho người ta không thể bỏ qua được.
Sắc mặt Hình Thất đại biến, nếu đúng như gã đoán, vậy thì người nam nhân kia, người làm gã mất một cánh tay chắc chắn cũng đang ở gần đây, gã trúng kế rồi!
“Chính xác, ngươi đã trúng kế!”
Giọng nói quen thuộc tới tận xương tủy, mang theo âm hưởng thâm trầm kèm theo tiếng cười khoái trá vang lên phía sau gã, như đã đợi từ lâu rồi, đợi gã lọt lưới.
Lúc nam nhân nói chuyện, một tay đặt lên đầu gã, vui vẻ nói: “Cho nên, nội đan của ngươi, ta sẽ nhận không khách khí.”
Hình ảnh cuối cùng Hình Thất thấy là một màu đỏ tươi.
Gã chưa từng nghĩ mình sẽ chết dứt khoát và đơn giản đến thế, nhưng đáng tiếc hối hận đã muộn, nội đan bị lấy đi, sao gã có thể sống tiếp đây.
Thời điểm Cao Ân đuổi đến, trùng hợp nhìn thấy nội đan của Hình Thất rơi vào trong tay nam nhân, đó là một viên nội đan màu đỏ sậm, bên trong ẩn chứa tu vi cả đời của Hình Thất, tương đương với một viên thải đan nhị phẩm, có thể làm cho rất nhiều người trong đại lục Thông Thiên này đỏ mắt.
Cao Ân cũng đỏ mắt, nhưng không phải tham lam, mà là phẫn nộ.
Gã và Hình Thất đã làm đồng bọn hai vạn năm nay, cả hai luôn ở cạnh nhau, cùng làm đủ loại chuyện ác, cho tới bây giờ Cao Ân vẫn không thể ngờ được Hình Thất sẽ chết trước mặt gã.
Phẫn nộ quá mức đã để lộ sát khí của gã.
Nam nhân đá bay thi thể Hình Thất, quay lại nhìn Cao Ân, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ lóe lên sự hứng thú, sát khí trần trụi làm cho toàn thân Cao Ân lạnh lẽo, mồ hôi túa ra như mưa.
Sắc mặt Cao Ân trắng bệch, sao gã lại quên mất, thực lực của gã còn thấp hơn cả Hình Thất. Mà tới Hình Thất cũng chết rồi, gã có thể là đối thủ của nam nhân được sao, lại còn vọng tưởng báo thù cho Hình Thất, đúng là không biết tự lượng sức mình! Hẳn là bây giờ người nam nhân kia đang có suy nghĩ này đúng không?
Cao Ân nhìn thi thể Hình Thất, từ từ lui về sau, một giây tiếp theo, gã chạy.
Cuối cùng, tình nghĩa huynh đệ vạn năm cũng không quan trọng hơn tính mạng mình, gã không muốn rơi vào kết cục giống Hình Thất.
Nam nhân nhìn bóng lưng của Cao Ân, không đuổi theo, nét mặt trào phúng.
Mạc Cảnh nhảy xuống, vừa vặn đáp xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc, hắn tận mắt nhìn Lăng Tiêu giết chết Hình Thất thế nào, móc nội đan của gã ra sao, trong lòng không bình tĩnh nổi, có lẽ Mạc Cảnh nên thấy may mắn mình không phải là Hình Thất, hơn nữa có mối liên hệ với Huyền Quy tộc, nếu không có khi người bị đào nội đan chính là hắn cũng nên.
Vốn bọn hắn không có ý định giết Hình Thất, nhưng một câu của nam nhân ‘Có lẽ nội đan của hắn cũng tốt’ liền quyết định sinh tử của gã, vì vậy mới có cảnh này.
Hình Thất xui xẻo, ai bảo gã canh giữ cửa nam một mình, toàn bộ sự việc này, trong đầu Mạc Cảnh có một suy nghĩ, Hình Thất nhất định phải chết.
Để lại tin tức liên lạc, Mạc Cảnh tạm biệt họ ngay ở ngoại ô.
Tiểu chủ nhân đã được đưa về Huyền Quy tộc, hắn không cần phải tới sông Hoạt Thủy nữa.
Du Tiểu Mặc đưa cặp mắt trông mong nhìn nội đan trong tay Lăng Tiêu, mặc dù nó mới được moi ra từ trong cơ thể làm cho hắn có chút gớm gớm, nhưng vẫn không cản nổi sự hấp dẫn từ năng lượng khổng lồ trong viên nội đan này.
“Muốn?” Lăng Tiêu đưa nội đan đến trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc thò tay muốn giật lấy, “Đương nhiên là muốn.”
Lăng Tiêu lập tức chuyển tay, làm hắn bị vồ ếch: “Nhưng em mới lên cấp trước đó không lâu, bây giờ không dùng được viên nội đan này, cho em cũng vô dụng.”
Du Tiểu Mặc đứng tại chỗ nhíu mũi, có vẻ sắp bỏ cuộc, nhưng hắn đột nhiên nhào về phía Lăng Tiêu, mục tiêu là nội đan trong tay y.
Người bình thường chắc đã bị hắn nhào vào rồi, nhưng Lăng Tiêu không phải là người bình thường.
Lăng Tiêu thu tay lại, thân thể lui về phía sau hai bước, Du Tiểu Mặc không tóm được nội đan, mà bổ nhào vào trên đùi y.
Du Tiểu Mặc nhăn mặt, đầu gối đau quá.
Lăng Tiêu nhìn biểu lộ ẩn nhẫn của hắn, phì cười, lại đưa nội đan đến trước mặt hắn lần nữa, “Em đã quỳ xuống cầu xin ta thế này, ta đây đành miễn cưỡng đưa nội đan này cho em vậy.”
Dưới đầu gối đàn ông là vàng!
Du Tiểu Mặc điên cuồng gào thét trong lòng, còn lâu hắn mới quỳ xuống cầu xin y nhé, nhưng một giây sau đã giật lấy nội đan.
Thực ra hắn muốn lấy viên nội đan này cũng không phải là vô duyên vô cớ.
Lăng Tiêu lên cấp còn nhanh hơn hắn, người khác hâm mộ tốc độ lên cấp của hắn, nhưng hắn còn hâm mộ Lăng Tiêu hơn, không cần tu luyện cũng lên cấp được. Tuy không hiểu vì sao y phải luyện hóa thi thể Huyền Trạch, nhưng hắn có thể đoán được một chút.
Vì không bị bỏ lại quá xa, hắn phải tích lũy nội đan trong tay, lúc cần thiết sẽ dùng để lên cấp.
Về phần ba viên nội đan cấp mười mua lần trước, hắn đã cho Tiểu Cầu, Tiểu Hắc và Mao Cầu, vì cả ba đứa đều có tu vi cấp mười, đúng lúc cần dùng, còn Miêu Cầu, sau này sẽ đền bù cho nó.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu thả cả đám ra, vốn định để chúng hoạt động tự do, kết quả lúc này lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, sợ là lần này không thể dẫn chúng về Trung Thiên rồi, càng đông mục tiêu càng lớn.
Ngoại trừ Lam Cầu và Tiểu Kê, tất cả mọi người đều ở nơi này.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn, đột nhiên phát hiện có một người lẻn vào trong đám khế ước thú của hắn, Du Tiểu Mặc trợn to mắt nhìn ông ta, “Ông ông ông, ông là ai thế?”
Du Quân Kỳ vác cái bản mặt tủi thân đi tới, đau đớn che ngực: “Con trai à, con quên ta rồi sao? Ta là…”
“Mẹ!” Du Tiểu Mặc đột nhiên hét lớn một tiếng.
Du Quân Kỳ hộc máu.
Đám khế ước thú có định lực kém, ví dụ như Đại Bàng mới gia nhập cũng hộc máu.
Những người khác thì thấy mà không thể trách rồi, thỉnh thoảng chủ nhân của chúng sẽ phát điên ấy mà, quen dần là được.
Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu đưa đám khế ước thú vào không gian của y, thực ra cũng vì Du Quân Kỳ, tuy cảm thấy ông ta có lỗi, nhưng cũng đáng thương, ở một mình trong không gian, cho nên mới để đám khế ước thú đi vào, coi như có người làm bạn, xem đi, hắn mới tốt bụng làm sao.
Kết quả lúc Lăng Tiêu đưa chúng ra, Tiểu Cầu và Miêu Cầu đang lôi kéo Du Quân Kỳ kể chuyện, vì vậy đưa cả ông ta ra cùng.
Du Quân Kỳ đặt hai tay lên vai Du Tiểu Mặc, trịnh trọng nói: “Con trai à, con phải nhớ kỹ, ta là cha của con, không phải là mẹ, trên người con có gì ta cũng có cái đó, trên người con không có gì ta cũng có… A phi, nói sai rồi, con không có, ta cũng không có.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật muốn tê liệt luôn.
Vẻ mặt của đám khế ước thú cũng hết chỗ nói, quả nhiên là hai cha con.
Lăng Tiêu đã cười tới mức bả vai cứ run run từng hồi.
“Con trai, con phải tin ta, ta thật sự là cha con.” Du Quân Kỳ nghiêm trang nói.
Ông bảo tui phải tin tưởng thế nào đây, sao tui lại có một người cha nhị như vậy chứ, nếu như Lăng Tiêu biết cách cộng trừ nhân chia, y sẽ bảo hai chia hai bằng không, sự đứng đắn của tui sẽ bị cái sự nhị của ông làm cho mất hết.
Du Tiểu Mặc cố làm mặt vô cảm, nhìn thì có vẻ không gì lung lay được, nhưng trong lòng hắn đang điên cuồng gào thét.
“Con trai”
“Ngừng, nói chuyện chính.”
“Được.”
Du Tiểu Mặc chờ đợi nhìn về phía Lăng Tiêu, chớp mắt mấy cái.
Lăng Tiêu hiểu ý, nói đại khái về chuyện ở Nam Lục và Trung Thiên, cuối cùng tổng kết lại là, cả đám vẫn phải ở lại Tây Cảnh, nhưng lần này cho chúng thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là đi tìm Lam Cầu, tiện thể nghe ngóng tin tức về Tiểu Kê.
Du Tiểu Mặc còn hứa hẹn, đợi lần sau gặp lại, hắn sẽ cho mỗi đứa một viên thải đan.
“Có mỗi một viên?”
Đáng lúc cả đám kích động không thôi, Tiểu Hắc cao quý lãnh diễm nhíu mày, thờ ơ nói một câu nghi vấn.
Những người khác lập tức trầm mặc.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Ngại ít?”
Mọi người tiếp tục trầm mặc, tương đương với cam chịu.
Du Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Thôi cũng được, đợi sau khi các ngươi trở về, ta sẽ cho mỗi đứa ba viên linh đan cấp mười, quyết định vậy đi ha.”
Mọi người: “…”
/731
|