Chuyện đổi linh tinh ở sở giao dịch hiếm khi xảy ra.
Mà vị đạo sư yêu cầu đổi linh tinh này là một bị đạo sư ở tầng bảy mươi họ Dương, người này được xem như người tiên phong đầu tiên, cứ cách một đoạn thời gian ngắn lão sẽ đến, thỉnh thoảng có vài người giàu có trao đổi với lão, nhưng không nhiều.
Hành vi của người này luôn rất quái dị, lại làm cho mọi người cảm thấy rất mới lạ, nhưng không phải lần nào cũng thuận lợi, dù tháng này lão đã mở quán đã ba ngày nhưng vẫn không có ai đổi.
Ai cũng biết, linh tinh là tiền tệ lưu thông ở đại lục Thông Thiên, nhưng giá trị của nó rất cao, bởi vì ngoại trừ làm tiền để giao dịch, linh tinh còn có thể hấp thu năng lượng từ đó khiến tu vi tăng trưởng.
Dương đạo sư này là một tu luyện giả, lão rất thích hấp thu năng lượng trong linh tinh để tăng cao tu vi của mình, hơn nữa cứ mỗi lần hấp thu chẳng khác nào tiêu tiền như nước, khiến cho linh tinh trong tay lão không còn mấy, đành phải nghĩ ra biện pháp này.
Sau khi nếm được ngon ngọt, cứ cách một đoạn thời gian, Dương đạo sư sẽ tới nơi này bày quầy một lần.
Cửu Dạ đã từng được nghe kể về sự tích của vị đạo sư này.
Tuy viện sinh của Tiêu Dao Viện đều là đan sư, nhưng nghề nghiệp này kiếm tiền thì nhiều, nhưng đốt tiền cũng không kém, ngoại trừ những người thực sự có năng lực, có của cải kia, đa số đều không có nhiều linh tinh trong tay, huống chi yêu cầu của vị đạo sư này không thấp.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Dương đạo sư đã mở quầy ba ngày mà không có ai tới hỏi.
Du Tiểu Mặc vừa đi qua, không chỉ mình Cửu Dạ cảm thấy kinh ngạc, ai để ý đều tỏ vẻ ngạc nhiên, đại khái là không ngờ có người tự nguyện hại mình.
“Đạo sư, ngài đổi bao nhiêu linh tinh để lấy một điểm tích lũy?”
Dương đạo sư nhếch mí mắt, thời điểm nhìn thấy Du Tiểu Mặc hơi ngơ ngác một chút, lão đã ngồi đây ba ngày mà không ai hỏi thăm, cũng quen rồi, đột nhiên có người tới hỏi, Dương đạo sư không kịp phản ứng.
Du Tiểu Mặc có thể hiểu được, vì vậy lặp lại một lần nữa.
Cuối cùng Dương đạo sư cũng tỉnh táo, nở nụ cười thành khẩn: “Ta chỉ có hai điểm tích lũy, nếu ngươi muốn hết, ta có thể bớt cho ngươi, một điểm tích lũy đổi hai mươi vạn linh tinh.”
Con số này không thấp, có nhiều người còn chẳng có nổi mấy vạn linh tinh trong túi.
Cửu Dạ đứng cạnh Du Tiểu Mặc lạnh lùng nhíu mày, y nghe nói giá cả ban đầu không phải là hai mươi vạn, mà là mười vạn, thế mà lần này lại tăng lên gấp đôi, làm cho y nhớ tới một vài lời đồn nghe được trước kia.
“Đạo sư, cái giá này liệu có quá cao không?” Du Tiểu Mặc vẫn giữ nguyên biểu lộ, bây giờ hắn có rất nhiều linh tinh, nhưng không có nghĩa là khi người khác lừa hắn, hắn còn phải ngoan ngoãn chui đầu vào rọ, đầu sinh ra không phải để cho lừa đá.
Dương đạo sư nói, không chút hoang mang: “Thế ngươi cho rằng điểm tích lũy quan trọng, hay linh tinh quan trọng?” Ngụ ý là muốn bắt chẹt hắn.
Du Tiểu Mặc đều đều đáp lại: “Tuy bây giờ điểm tích lũy khá quan trọng đối với ta, nhưng ta có rất nhiều lựa chọn, không phải sao. Chỉ bằng hai mươi vạn linh tinh kia ta có thể mua hai ba cây linh thảo cấp chín, trao đổi với các đạo sư khác, ta cũng có thể lấy được hai đến ba điểm, ngài cảm thấy thế nào?”
Dương đạo sư bị hắn nói mất hết cả mặt mũi, suýt nữa thì không nhịn được, “Vậy ngươi nói bao nhiêu?”
Đúng là lão thấy Du Tiểu Mặc giống một con dê béo nên mới nảy ý định làm thịt hắn, bình thường mấy kẻ giàu có không bao giờ để ý đến chút linh tinh ấy, hơn nữa nói sao lão cũng là đạo sư của Tiêu Dao Viện, ít nhất cũng phải nể mặt vài ba phần đúng không?
Có điều đại khái là do lần trước lão làm thịt hơi quá tay, thanh danh xấu đã truyền ra, cho nên tháng này đã mở quầy ba ngày mà vẫn không có người tới hỏi, bây giờ vất vả lắm mới bắt được một con dê béo, trong lòng luôn nghĩ có khi lần sau sẽ không may mắn thế này, liền chặt chém triệt để, nào đoán được, đối phương cũng là người không thích chịu thiệt, thậm chí còn chẳng nể mặt lão.
“Một điểm đổi năm vạn linh tinh.”
Nghe được câu hỏi kia, Du Tiểu Mặc không thèm khách khí nữa.
“Ngươi nói cái gì?” Dương đạo sư lên giọng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, như thể mình vừa nghe lầm, âm thanh hơi lớn, mấy người gần đó đều quay sang nhìn.
Du Tiểu Mặc kiên nhẫn lặp lại: “Một điểm tích lũy đổi năm vạn linh tinh.”
Cửu Dạ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Du Tiểu Mặc là biết hắn không cần sự giúp đỡ của y.
Dương đạo sư cười lạnh, “Ta ra giá hai mươi vạn, ngươi lại nói năm vạn, ngươi cho rằng điểm tích lũy từ trên trời rơi xuống hay sao?”
“Thế đạo sư cho rằng linh tinh từ trên trời rơi xuống à?” Du Tiểu Mặc buông tay, hắn có thể khẳng định 100%, vị đạo sư này đang coi hắn như một con dê béo, cái giá hai mươi vạn kia cũng đã được tăng lên không ít.
Dương đạo sư cứng họng, đảo mắt vài vòng mới nói: “Ít nhất là mười tám vạn, ta biết ngươi là viện sinh ở trên tầng tám mươi trở lên, một điểm tích lũy đối với ngươi còn quý giá hơn số linh tinh này rất nhiều, cả ta và ngươi cùng được lợi.”
Du Tiểu Mặc nhìn Dương đạo sư, chẳng lẽ câu nói sau cùng kia là để uy hiếp hắn đó hả?
Đúng như lão nói, số tầng càng cao, điểm tích lũy càng quan trọng, một vài đạo sư thấy được điểm này, cho nên họ sẽ căn cứ vào số tầng khác nhau để tăng giá.
Một số viện sinh nghĩ tới lợi ích mà điểm tích lũy mang lại, cho nên nhiều người đều tình nguyện bị lừa, mọi người đã thấy mà không thể trách, hơn nữa đối phương là đạo sư và trưởng lão, tranh luận với họ chẳng khác nào đắc tội họ.
Dương đạo sư dám ra cái giá này cũng vì có suy nghĩ ấy, nhưng đáng tiếc, hôm nay lão không may rồi.
Tuy Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ cùng tiến vào Tiêu Dao Viện một ngày, nhưng phần lớn thời gian hắn không ở trong Cự Vô Phách, sở giao dịch này cũng phải nhờ Cửu Dạ nói cho hắn biết.
Gặp phải một viện sinh không hiểu “quy củ” như vậy, Dương đạo sư sao có thể chiếm lợi từ hắn.
Cửu Dạ biết rõ những việc này, nhưng y không nói với Du Tiểu Mặc.
Bởi vì rất ít người biết Du Tiểu Mặc là viện sinh ở tầng chín mươi, lúc không phán đoán được viện sinh này ở tầng nào, các đạo sư và trưởng lão sẽ không nâng giá lên trời.
Cửu Dạ cũng nghĩ vậy, ai mà ngờ lại xuất hiện một đạo sư không có mắt thế này.
“Tối đa là năm vạn, không cần thì ta đi tìm chỗ khác, đâu phải sở giao dịch chỉ có mỗi quầy hàng của ông.” Du Tiểu Mặc không để ý tới uy hiếp của Dương đạo sư, loại người này mà mềm mỏng thì được một tấc là lại muốn tiến một thước ngay.
Dương đạo sư cười lạnh thành tiếng, “Tiểu tử, ngươi lỳ lợm đấy, chúng ta cứ chờ xem!”
Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc biết rõ lựa chọn của người nọ rồi, xoay người rời đi, hắn cũng không muốn trao đổi nữa, làm ăn với loại người này chỉ thiệt mình.
Cửu Dạ đưa mắt nhìn nụ cười trào phúng trên mặt Dương đạo sư rồi mới đi theo Du Tiểu Mặc.
Về sau hắn đi tới ba quầy, nhưng bị tới hai quầy từ chối, lúc này Du Tiểu Mặc mới hiểu cái câu “chờ xem” kia là có ý gì, hoá ra đạo sư khu một đều cùng một duộc.
Cuối cùng chọn trúng một quầy, vốn định trao đổi, ai ngờ đối phương lại bày ra cái vẻ ‘Ngươi đắc tội Dương đạo sư, ta không muốn trao đổi với ngươi’, hắn nhìn lại Dương đạo sư, đối phương ném cho hắn ánh mắt khiêu khích.
Ngây thơ!
Du Tiểu Mặc chửi thề trong lòng.
Thực ra chủ yếu là do hắn khá xui, chọn trúng mấy người có giao tình với Dương đạo sư, dù Dương đạo sư có được hoan nghênh thế nào, cũng không thể khiến tất cả các đạo sư ở khu một đều có đức hạnh như lão.
Người xung quanh đều nhìn ra được, một số người còn đồng tình với hắn.
“Chúng ta lên khu hai, giá cả ở khu hai là khoảng ba đến năm điểm, giao dịch một lần đủ cho ngươi dùng một tháng.” Cửu Dạ bình tĩnh nói.
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Thế có phải giá cả ở khu ba là sáu đến chín điểm tích lũy không?”
Cửu Dạ đáp: “Không, giá còn hơn thế, cao nhất là không giới hạn.”
“Thế thì tốt, chúng ta tới khu ba xem sao.” Du Tiểu Mặc nhanh chóng quyết định, hắn rất tò mò với yêu cầu của đạo sư và trưởng lão ở khu ba, nếu là linh thảo thì dễ rồi.
Lúc này hai người rời khỏi khu một.
Nhưng người xung quanh đã nghe thấy đối thoại của họ, không khỏi quay sang nhìn nhau.
Khu ba là nơi nào chứ, đó chính là nơi chỉ có viện sinh ở tầng chín mươi mới được vào, đây cũng là những viện sinh có tiềm lực nhất Tiêu Dao Viện, có đôi khi đạo sư cũng phải nhường họ ba phần.
Tuy Dương đạo sư đoán được Du Tiểu Mặc ở trên tầng tám mươi, nhưng lão lại cho rằng cùng lắm cũng chỉ là tầng tám mươi chín thôi, bây giờ trong lòng Dương đạo sư đang rối loạn, tự an ủi, lão không xui xẻo như vậy đâu, hơn nữa việc gì cũng không tuyệt đối mà, có một số viện sinh ở tầng thấp hơn cũng muốn tới khu ba.
Đúng lúc này, một vị trưởng lão ngồi bên cạnh Dương đạo sư đột nhiên cười khẽ.
Dương đạo sư tình cờ nghe thấy, không nhịn được mà hỏi: “Cung trưởng lão, ông cười gì?”
“Dương đạo sư, có đôi khi làm người không nên quá tự cao tự đại, dù đa số viện sinh ở nơi này không có bối cảnh, nhưng có một số người ngươi không thể chọc nổi đâu.” Cung trưởng lão cho Dương đạo sư một cái nhìn khinh thị, thân phận của ông cao hơn, đương nhiên không cần nể mặt.
“Cung trưởng lão, ông có ý gì, chẳng lẽ thiếu niên kia có bối cảnh?” Dương đạo sư bất mãn, nhưng không dám biểu hiệu trên mặt.
Cung trưởng lão biết người này không tin, “Ta không biết hắn có bối cảnh hay không, nhưng người đi cùng với hắn ấy mà, dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không chọc nổi, ngươi biết hắn tên gì không?”
Du Tiểu Mặc đã đổi về gương mặt của mình, rất ít người biết hắn là ai, mà vị Cung trưởng lão này cũng chưa từng gặp Du Tiểu Mặc bao giờ, chỉ là, ông lại biết đại danh của Cửu Dạ và Đan Sư Công Hội sau lưng y.
Tuy Cửu Dạ đã tới sở giao dịch mấy lần, nhưng lần nào y cũng tới khu hai và khu ba, cho nên Dương đạo sư chưa từng gặp y.
“Tên gì?” Trong lòng Dương đạo sư dâng lên một chút bất an.
Người xung quanh rối rít vểnh tai nghe, nhất là mấy người mới giúp Dương đạo sư, sau khi nghe Cung trưởng lão nói, trong lòng cũng không nén nổi bất an.
Cung trưởng lão cố ý làm cho mọi người hồi hộp, thật lâu sau mới nhếch khóe miệng nói: “Hắn tên là Cửu Dạ.”
Dương đạo sư chỉ cảm thấy có cái gì nổ bùm trong đầu.
Đối với những đạo sư như họ, cái tên Cửu Dạ này như sấm bên tai, bởi vì ai cũng biết Lôi lão của Đan Sư Công Hội có một vị đồ đệ đắc ý nhất tên là Cửu Dạ, tên của y khá đặc biệt, bình thường nghe qua một lần sẽ không bao giờ quên, hơn nữa có lời đồn, trong tương lai, Cửu Dạ sẽ là người thừa kế Đan Sư Công Hội.
Tuy bọn họ không đắc tội với Cửu Dạ, nhưng người có thể kết giao với thiên chi kiêu tử như Cửu Dạ, sao có thể tầm thường được đây?
Quả nhiên, làm người không thể quá tham lam!
Hai người giúp đỡ Dương đạo sư đang hối hận muốn chết.
Bên kia, Du Tiểu Mặc vừa bước vào khu ba không hề biết, đã có người báo thù cho hắn, chắc là trong một đoạn thời gian ngắn sau này, vị Dương đạo sư kia sẽ lo lắng hãi hùng ghê lắm đây.
Khu ba chỉ nhỏ bằng một nửa khu một, bên trong có khoảng mười quầy hàng, chủ nhân của những quầy hàng này đều là trưởng lão ở tầng chín mươi trở lên, trong một tháng họ chỉ tới khoảng năm ngày, mà đến rồi cũng chỉ ở lại đến giữa trưa, nếu muốn tìm họ mà không kịp thì đành phải đợi tới hôm sau hoặc tháng sau.
Hai người mới đi vào, đã có vài ánh mắt đảo qua người bọn hắn.
Lão giả ngồi gần nhất đột nhiên mở cặp mắt hơi khép ra, nở nụ cười thản nhiên: “Hóa ra là Cửu Dạ, chẳng lẽ lần này lại có thứ tốt gì muốn “tặng” cho mấy lão già chúng ta hả?”
Đúng là trên người Cửu Dạ có không ít đồ tốt, y đã giao dịch ở nơi này ba lần, mà những trưởng lão ở đây cũng hoan nghênh Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh dữ lắm, toàn con cưng của các công hội mà, thiếu gì đồ tốt.
“Cửu Dạ bái kiến Cam trưởng lão, lần này con dẫn một người bạn tới, người muốn trao đổi không phải là con.” Cửu Dạ chắp tay, cung kính giải thích.
Ánh mắt của Cam trưởng lão lập tức chuyển về phía Du Tiểu Mặc, vừa nhìn đã phát ra âm thanh nghi ngờ, “Thải cấp nhất phẩm, còn sắp đột phá tới nhị phẩm, vị bằng hữu của ngươi tên gì thế, sao ta chưa từng gặp nhỉ?”
Cam trưởng lão chỉ dùng một câu đã nói ra tu vi của Du Tiểu Mặc.
Ánh mắt Cửu Dạ lóe lên vẻ khiếp sợ, tu vi hôm nay của y chỉ là cấp mười thượng phẩm đỉnh phong, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đột phá, vậy mà Du Tiểu Mặc đã đột phá tới thải cấp rồi sao?
“Bái kiến Cam trưởng lão, con là Du Tiểu Mặc.”
Du Tiểu Mặc thấy Cửu Dạ cung kính như vậy, liền suy đoán chắc thân phận của ông ta không tầm thường.
Vừa dứt lời, Cam trưởng lão vốn mang biểu lộ thờ ơ đột nhiên đứng thẳng lưng, ánh mắt dò xét lại quét tới, kể cả các trưởng lão khác.
Gần đây họ được nghe tới cái tên Du Tiểu Mặc này rất nhiều, hơn nữa nghe đồn cả Lôi lão và Thân lão đầu đều có hứng thú với hắn, họ đã sớm muốn gặp hắn một lần.
Mà vị đạo sư yêu cầu đổi linh tinh này là một bị đạo sư ở tầng bảy mươi họ Dương, người này được xem như người tiên phong đầu tiên, cứ cách một đoạn thời gian ngắn lão sẽ đến, thỉnh thoảng có vài người giàu có trao đổi với lão, nhưng không nhiều.
Hành vi của người này luôn rất quái dị, lại làm cho mọi người cảm thấy rất mới lạ, nhưng không phải lần nào cũng thuận lợi, dù tháng này lão đã mở quán đã ba ngày nhưng vẫn không có ai đổi.
Ai cũng biết, linh tinh là tiền tệ lưu thông ở đại lục Thông Thiên, nhưng giá trị của nó rất cao, bởi vì ngoại trừ làm tiền để giao dịch, linh tinh còn có thể hấp thu năng lượng từ đó khiến tu vi tăng trưởng.
Dương đạo sư này là một tu luyện giả, lão rất thích hấp thu năng lượng trong linh tinh để tăng cao tu vi của mình, hơn nữa cứ mỗi lần hấp thu chẳng khác nào tiêu tiền như nước, khiến cho linh tinh trong tay lão không còn mấy, đành phải nghĩ ra biện pháp này.
Sau khi nếm được ngon ngọt, cứ cách một đoạn thời gian, Dương đạo sư sẽ tới nơi này bày quầy một lần.
Cửu Dạ đã từng được nghe kể về sự tích của vị đạo sư này.
Tuy viện sinh của Tiêu Dao Viện đều là đan sư, nhưng nghề nghiệp này kiếm tiền thì nhiều, nhưng đốt tiền cũng không kém, ngoại trừ những người thực sự có năng lực, có của cải kia, đa số đều không có nhiều linh tinh trong tay, huống chi yêu cầu của vị đạo sư này không thấp.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Dương đạo sư đã mở quầy ba ngày mà không có ai tới hỏi.
Du Tiểu Mặc vừa đi qua, không chỉ mình Cửu Dạ cảm thấy kinh ngạc, ai để ý đều tỏ vẻ ngạc nhiên, đại khái là không ngờ có người tự nguyện hại mình.
“Đạo sư, ngài đổi bao nhiêu linh tinh để lấy một điểm tích lũy?”
Dương đạo sư nhếch mí mắt, thời điểm nhìn thấy Du Tiểu Mặc hơi ngơ ngác một chút, lão đã ngồi đây ba ngày mà không ai hỏi thăm, cũng quen rồi, đột nhiên có người tới hỏi, Dương đạo sư không kịp phản ứng.
Du Tiểu Mặc có thể hiểu được, vì vậy lặp lại một lần nữa.
Cuối cùng Dương đạo sư cũng tỉnh táo, nở nụ cười thành khẩn: “Ta chỉ có hai điểm tích lũy, nếu ngươi muốn hết, ta có thể bớt cho ngươi, một điểm tích lũy đổi hai mươi vạn linh tinh.”
Con số này không thấp, có nhiều người còn chẳng có nổi mấy vạn linh tinh trong túi.
Cửu Dạ đứng cạnh Du Tiểu Mặc lạnh lùng nhíu mày, y nghe nói giá cả ban đầu không phải là hai mươi vạn, mà là mười vạn, thế mà lần này lại tăng lên gấp đôi, làm cho y nhớ tới một vài lời đồn nghe được trước kia.
“Đạo sư, cái giá này liệu có quá cao không?” Du Tiểu Mặc vẫn giữ nguyên biểu lộ, bây giờ hắn có rất nhiều linh tinh, nhưng không có nghĩa là khi người khác lừa hắn, hắn còn phải ngoan ngoãn chui đầu vào rọ, đầu sinh ra không phải để cho lừa đá.
Dương đạo sư nói, không chút hoang mang: “Thế ngươi cho rằng điểm tích lũy quan trọng, hay linh tinh quan trọng?” Ngụ ý là muốn bắt chẹt hắn.
Du Tiểu Mặc đều đều đáp lại: “Tuy bây giờ điểm tích lũy khá quan trọng đối với ta, nhưng ta có rất nhiều lựa chọn, không phải sao. Chỉ bằng hai mươi vạn linh tinh kia ta có thể mua hai ba cây linh thảo cấp chín, trao đổi với các đạo sư khác, ta cũng có thể lấy được hai đến ba điểm, ngài cảm thấy thế nào?”
Dương đạo sư bị hắn nói mất hết cả mặt mũi, suýt nữa thì không nhịn được, “Vậy ngươi nói bao nhiêu?”
Đúng là lão thấy Du Tiểu Mặc giống một con dê béo nên mới nảy ý định làm thịt hắn, bình thường mấy kẻ giàu có không bao giờ để ý đến chút linh tinh ấy, hơn nữa nói sao lão cũng là đạo sư của Tiêu Dao Viện, ít nhất cũng phải nể mặt vài ba phần đúng không?
Có điều đại khái là do lần trước lão làm thịt hơi quá tay, thanh danh xấu đã truyền ra, cho nên tháng này đã mở quầy ba ngày mà vẫn không có người tới hỏi, bây giờ vất vả lắm mới bắt được một con dê béo, trong lòng luôn nghĩ có khi lần sau sẽ không may mắn thế này, liền chặt chém triệt để, nào đoán được, đối phương cũng là người không thích chịu thiệt, thậm chí còn chẳng nể mặt lão.
“Một điểm đổi năm vạn linh tinh.”
Nghe được câu hỏi kia, Du Tiểu Mặc không thèm khách khí nữa.
“Ngươi nói cái gì?” Dương đạo sư lên giọng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, như thể mình vừa nghe lầm, âm thanh hơi lớn, mấy người gần đó đều quay sang nhìn.
Du Tiểu Mặc kiên nhẫn lặp lại: “Một điểm tích lũy đổi năm vạn linh tinh.”
Cửu Dạ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Du Tiểu Mặc là biết hắn không cần sự giúp đỡ của y.
Dương đạo sư cười lạnh, “Ta ra giá hai mươi vạn, ngươi lại nói năm vạn, ngươi cho rằng điểm tích lũy từ trên trời rơi xuống hay sao?”
“Thế đạo sư cho rằng linh tinh từ trên trời rơi xuống à?” Du Tiểu Mặc buông tay, hắn có thể khẳng định 100%, vị đạo sư này đang coi hắn như một con dê béo, cái giá hai mươi vạn kia cũng đã được tăng lên không ít.
Dương đạo sư cứng họng, đảo mắt vài vòng mới nói: “Ít nhất là mười tám vạn, ta biết ngươi là viện sinh ở trên tầng tám mươi trở lên, một điểm tích lũy đối với ngươi còn quý giá hơn số linh tinh này rất nhiều, cả ta và ngươi cùng được lợi.”
Du Tiểu Mặc nhìn Dương đạo sư, chẳng lẽ câu nói sau cùng kia là để uy hiếp hắn đó hả?
Đúng như lão nói, số tầng càng cao, điểm tích lũy càng quan trọng, một vài đạo sư thấy được điểm này, cho nên họ sẽ căn cứ vào số tầng khác nhau để tăng giá.
Một số viện sinh nghĩ tới lợi ích mà điểm tích lũy mang lại, cho nên nhiều người đều tình nguyện bị lừa, mọi người đã thấy mà không thể trách, hơn nữa đối phương là đạo sư và trưởng lão, tranh luận với họ chẳng khác nào đắc tội họ.
Dương đạo sư dám ra cái giá này cũng vì có suy nghĩ ấy, nhưng đáng tiếc, hôm nay lão không may rồi.
Tuy Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ cùng tiến vào Tiêu Dao Viện một ngày, nhưng phần lớn thời gian hắn không ở trong Cự Vô Phách, sở giao dịch này cũng phải nhờ Cửu Dạ nói cho hắn biết.
Gặp phải một viện sinh không hiểu “quy củ” như vậy, Dương đạo sư sao có thể chiếm lợi từ hắn.
Cửu Dạ biết rõ những việc này, nhưng y không nói với Du Tiểu Mặc.
Bởi vì rất ít người biết Du Tiểu Mặc là viện sinh ở tầng chín mươi, lúc không phán đoán được viện sinh này ở tầng nào, các đạo sư và trưởng lão sẽ không nâng giá lên trời.
Cửu Dạ cũng nghĩ vậy, ai mà ngờ lại xuất hiện một đạo sư không có mắt thế này.
“Tối đa là năm vạn, không cần thì ta đi tìm chỗ khác, đâu phải sở giao dịch chỉ có mỗi quầy hàng của ông.” Du Tiểu Mặc không để ý tới uy hiếp của Dương đạo sư, loại người này mà mềm mỏng thì được một tấc là lại muốn tiến một thước ngay.
Dương đạo sư cười lạnh thành tiếng, “Tiểu tử, ngươi lỳ lợm đấy, chúng ta cứ chờ xem!”
Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc biết rõ lựa chọn của người nọ rồi, xoay người rời đi, hắn cũng không muốn trao đổi nữa, làm ăn với loại người này chỉ thiệt mình.
Cửu Dạ đưa mắt nhìn nụ cười trào phúng trên mặt Dương đạo sư rồi mới đi theo Du Tiểu Mặc.
Về sau hắn đi tới ba quầy, nhưng bị tới hai quầy từ chối, lúc này Du Tiểu Mặc mới hiểu cái câu “chờ xem” kia là có ý gì, hoá ra đạo sư khu một đều cùng một duộc.
Cuối cùng chọn trúng một quầy, vốn định trao đổi, ai ngờ đối phương lại bày ra cái vẻ ‘Ngươi đắc tội Dương đạo sư, ta không muốn trao đổi với ngươi’, hắn nhìn lại Dương đạo sư, đối phương ném cho hắn ánh mắt khiêu khích.
Ngây thơ!
Du Tiểu Mặc chửi thề trong lòng.
Thực ra chủ yếu là do hắn khá xui, chọn trúng mấy người có giao tình với Dương đạo sư, dù Dương đạo sư có được hoan nghênh thế nào, cũng không thể khiến tất cả các đạo sư ở khu một đều có đức hạnh như lão.
Người xung quanh đều nhìn ra được, một số người còn đồng tình với hắn.
“Chúng ta lên khu hai, giá cả ở khu hai là khoảng ba đến năm điểm, giao dịch một lần đủ cho ngươi dùng một tháng.” Cửu Dạ bình tĩnh nói.
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Thế có phải giá cả ở khu ba là sáu đến chín điểm tích lũy không?”
Cửu Dạ đáp: “Không, giá còn hơn thế, cao nhất là không giới hạn.”
“Thế thì tốt, chúng ta tới khu ba xem sao.” Du Tiểu Mặc nhanh chóng quyết định, hắn rất tò mò với yêu cầu của đạo sư và trưởng lão ở khu ba, nếu là linh thảo thì dễ rồi.
Lúc này hai người rời khỏi khu một.
Nhưng người xung quanh đã nghe thấy đối thoại của họ, không khỏi quay sang nhìn nhau.
Khu ba là nơi nào chứ, đó chính là nơi chỉ có viện sinh ở tầng chín mươi mới được vào, đây cũng là những viện sinh có tiềm lực nhất Tiêu Dao Viện, có đôi khi đạo sư cũng phải nhường họ ba phần.
Tuy Dương đạo sư đoán được Du Tiểu Mặc ở trên tầng tám mươi, nhưng lão lại cho rằng cùng lắm cũng chỉ là tầng tám mươi chín thôi, bây giờ trong lòng Dương đạo sư đang rối loạn, tự an ủi, lão không xui xẻo như vậy đâu, hơn nữa việc gì cũng không tuyệt đối mà, có một số viện sinh ở tầng thấp hơn cũng muốn tới khu ba.
Đúng lúc này, một vị trưởng lão ngồi bên cạnh Dương đạo sư đột nhiên cười khẽ.
Dương đạo sư tình cờ nghe thấy, không nhịn được mà hỏi: “Cung trưởng lão, ông cười gì?”
“Dương đạo sư, có đôi khi làm người không nên quá tự cao tự đại, dù đa số viện sinh ở nơi này không có bối cảnh, nhưng có một số người ngươi không thể chọc nổi đâu.” Cung trưởng lão cho Dương đạo sư một cái nhìn khinh thị, thân phận của ông cao hơn, đương nhiên không cần nể mặt.
“Cung trưởng lão, ông có ý gì, chẳng lẽ thiếu niên kia có bối cảnh?” Dương đạo sư bất mãn, nhưng không dám biểu hiệu trên mặt.
Cung trưởng lão biết người này không tin, “Ta không biết hắn có bối cảnh hay không, nhưng người đi cùng với hắn ấy mà, dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không chọc nổi, ngươi biết hắn tên gì không?”
Du Tiểu Mặc đã đổi về gương mặt của mình, rất ít người biết hắn là ai, mà vị Cung trưởng lão này cũng chưa từng gặp Du Tiểu Mặc bao giờ, chỉ là, ông lại biết đại danh của Cửu Dạ và Đan Sư Công Hội sau lưng y.
Tuy Cửu Dạ đã tới sở giao dịch mấy lần, nhưng lần nào y cũng tới khu hai và khu ba, cho nên Dương đạo sư chưa từng gặp y.
“Tên gì?” Trong lòng Dương đạo sư dâng lên một chút bất an.
Người xung quanh rối rít vểnh tai nghe, nhất là mấy người mới giúp Dương đạo sư, sau khi nghe Cung trưởng lão nói, trong lòng cũng không nén nổi bất an.
Cung trưởng lão cố ý làm cho mọi người hồi hộp, thật lâu sau mới nhếch khóe miệng nói: “Hắn tên là Cửu Dạ.”
Dương đạo sư chỉ cảm thấy có cái gì nổ bùm trong đầu.
Đối với những đạo sư như họ, cái tên Cửu Dạ này như sấm bên tai, bởi vì ai cũng biết Lôi lão của Đan Sư Công Hội có một vị đồ đệ đắc ý nhất tên là Cửu Dạ, tên của y khá đặc biệt, bình thường nghe qua một lần sẽ không bao giờ quên, hơn nữa có lời đồn, trong tương lai, Cửu Dạ sẽ là người thừa kế Đan Sư Công Hội.
Tuy bọn họ không đắc tội với Cửu Dạ, nhưng người có thể kết giao với thiên chi kiêu tử như Cửu Dạ, sao có thể tầm thường được đây?
Quả nhiên, làm người không thể quá tham lam!
Hai người giúp đỡ Dương đạo sư đang hối hận muốn chết.
Bên kia, Du Tiểu Mặc vừa bước vào khu ba không hề biết, đã có người báo thù cho hắn, chắc là trong một đoạn thời gian ngắn sau này, vị Dương đạo sư kia sẽ lo lắng hãi hùng ghê lắm đây.
Khu ba chỉ nhỏ bằng một nửa khu một, bên trong có khoảng mười quầy hàng, chủ nhân của những quầy hàng này đều là trưởng lão ở tầng chín mươi trở lên, trong một tháng họ chỉ tới khoảng năm ngày, mà đến rồi cũng chỉ ở lại đến giữa trưa, nếu muốn tìm họ mà không kịp thì đành phải đợi tới hôm sau hoặc tháng sau.
Hai người mới đi vào, đã có vài ánh mắt đảo qua người bọn hắn.
Lão giả ngồi gần nhất đột nhiên mở cặp mắt hơi khép ra, nở nụ cười thản nhiên: “Hóa ra là Cửu Dạ, chẳng lẽ lần này lại có thứ tốt gì muốn “tặng” cho mấy lão già chúng ta hả?”
Đúng là trên người Cửu Dạ có không ít đồ tốt, y đã giao dịch ở nơi này ba lần, mà những trưởng lão ở đây cũng hoan nghênh Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh dữ lắm, toàn con cưng của các công hội mà, thiếu gì đồ tốt.
“Cửu Dạ bái kiến Cam trưởng lão, lần này con dẫn một người bạn tới, người muốn trao đổi không phải là con.” Cửu Dạ chắp tay, cung kính giải thích.
Ánh mắt của Cam trưởng lão lập tức chuyển về phía Du Tiểu Mặc, vừa nhìn đã phát ra âm thanh nghi ngờ, “Thải cấp nhất phẩm, còn sắp đột phá tới nhị phẩm, vị bằng hữu của ngươi tên gì thế, sao ta chưa từng gặp nhỉ?”
Cam trưởng lão chỉ dùng một câu đã nói ra tu vi của Du Tiểu Mặc.
Ánh mắt Cửu Dạ lóe lên vẻ khiếp sợ, tu vi hôm nay của y chỉ là cấp mười thượng phẩm đỉnh phong, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đột phá, vậy mà Du Tiểu Mặc đã đột phá tới thải cấp rồi sao?
“Bái kiến Cam trưởng lão, con là Du Tiểu Mặc.”
Du Tiểu Mặc thấy Cửu Dạ cung kính như vậy, liền suy đoán chắc thân phận của ông ta không tầm thường.
Vừa dứt lời, Cam trưởng lão vốn mang biểu lộ thờ ơ đột nhiên đứng thẳng lưng, ánh mắt dò xét lại quét tới, kể cả các trưởng lão khác.
Gần đây họ được nghe tới cái tên Du Tiểu Mặc này rất nhiều, hơn nữa nghe đồn cả Lôi lão và Thân lão đầu đều có hứng thú với hắn, họ đã sớm muốn gặp hắn một lần.
/731
|