Du Tiểu Mặc còn muốn nói điều gì, Lăng Tiêu đã cắt đứt liên lạc rồi.
Cũng may mà hắn biết rõ tình huống khẩn cấp nên không liên lạc lại với Lăng Tiêu. Du Tiểu Mặc cất đá truyền âm đi, dùng vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào nguyên tố chi tâm Thủy đang lơ lửng giữa không trung.
Nguyên tố chi tâm Thủy khẽ chấn động, có vẻ cảm ứng được ác ý từ phía hắn.
Một giây sau, nó đột nhiên nhúc nhích rồi nhanh chóng lao về lối Thôn Kim thú đang canh gác, ban đầu Thôn Kim thú còn nhảy lên nhảy xuống, thấy nguyên tố chi tâm chuyển động lập tức đáp xuống đường hầm, dùng ánh nhìn chăm chú nhìn nó chằm chằm, đôi má còn phình phình kìa, như đang nói “phóng ngựa đến đây đi”.
Nếu không phải bối cảnh không đúng chắc Du Tiểu Mặc đã cười ra tiếng rồi, vì không cô phụ cố gắng của Thôn Kim thú, hắn cũng tăng tốc.
Nguyên tố chi tâm Thủy cũng tăng tốc, lao về phía Thôn Kim thú như trái bóng đang lao vào gôn.
Nhìn thì có vẻ Thôn Kim thú chỉ nhỏ xíu, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy lắm, thời điểm nguyên tố chi tâm Thủy chỉ còn cách nó hơn hai mét, Thôn Kim thú hít một hơi thật sâu, cơ thể phình lên tròn vo, một giây sau, một luồng gió mạnh thổi ra từ miệng nó.
Nguyên tố chi tâm Thủy vốn định dùng mưu kế với Thôn Kim thú, lại không ngờ nó còn có chiêu này, nhất thời không kịp né tránh bị thổi vào chính diện luôn, lăn lông lốc trở về, tình cờ làm sao, lăn vào đúng trong lòng Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc suýt nữa thì ngã ngửa, may mà hắn phản ứng kịp thời, ngay lúc nguyên tố chi tâm muốn chạy đã thò tay ném nó vào không gian, sau đó lập tức triệu hồi Kim Sí trùng và Thôn Kim thú, đưa chúng vào không gian trông coi nguyên tố chi tâm.
Trong không gian có hồ linh thủy, có khi lại chính là thứ mà nguyên tố chi tâm Thủy thích nhất, nhưng tình hình khẩn cấp, hắn chỉ có thể làm vậy, dặn dò ba đứa giám sát nó thật chặt chẽ, thiếu một giọt linh thủy, cắt khẩu phần!
Cho nên chủ nhân ngốc chỉ có thể làm tên ngốc, chỉ biết bắt nạt tiểu yêu thú!
Đây là tiếng lòng của Tiểu Kim và Bóng Bàn.
Giải quyết xong nguyên tố chi tâm Thủy, Du Tiểu Mặc vừa lao ra bên ngoài cung điện, vừa lôi đá truyền âm ra định hỏi thăm tình huống phía Lăng Tiêu, nhưng mãi mà không kết nối được, Lăng Tiêu không trả lời hắn.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng y đã xảy ra chuyện gì, quýnh lên liền bỏ ý định chạy ra khỏi cung điện, lập tức thay đổi tuyến đường.
Thiên điện Bạch Hổ đang nằm cách chủ điện không xa, hơn nữa hắn nhớ rõ lúc ấy Lăng Tiêu đã hòa tan giường ngọc, mặc dù không nhìn thấy tình huống phía dưới, nhưng thể nào căn phòng chả nằm ngay phía trên mê cung, hắn có thể lợi dụng lối đi dưới mê cung để giảm khoảng cách, cẩn thận quan sát.
Suy nghĩ của Du Tiểu Mặc chính xác, cơ mà…
Sự lừa đảo nhất chính là nơi vốn dĩ phải đặt giường ngọc đã bị Lăng Tiêu dùng mấy tảng đá lớn chặn lại, Lăng Tiêu thì không thấy bóng dáng, nhưng phía trên có thêm mấy gương mặt lạ lẫm, hơn nữa hắn còn cùng đối phương tiến hành một cuộc gặp mặt mang tính lịch sử luôn kìa.
Một thiên điện hoa lệ xuất hiện một hòn đá hình thù kỳ quái, nhìn sao cũng thấy có vấn đề.
Vì vậy gã áo choàng đen kia đang bảo người ta di chuyển tảng đá lớn.
Du Tiểu Mặc ngơ ngác.
Mặc dù không thấy được biểu lộ bị che giấu dưới lớp áo choàng kia, nhưng từ động tác sững lại trong giây lát kia có thể thấy mấy người này cũng rất bất ngờ.
Du Tiểu Mặc chỉ mất 0,1 giây ngắn ngủi để phản ứng, sau đó lập tức bỏ chạy.
“Đuổi theo!” Gã áo choàng đen nhìn thấy người quen, gần như không cần nghĩ đã hạ lệnh, người này xuất hiện ở đây chứng tỏ nam nhân kia cũng có mặt, nếu có thể tóm cả hai lại, chắc chắn chủ nhân sẽ trọng thưởng cho gã.
Thế nhưng không đợi mấy gã hắc y nhân nhảy xuống, bất chợt xảy ra dị biến.
Lúc nãy, vì không muốn mở cơ quan duy nhất trong cung điện, Lăng Tiêu cố ý dùng một tảng đá lớn tạm thời chặn lại, nhưng y biết nếu có người tìm tới đây nhất định sẽ chuyển tảng đá đi, cho nên mới cẩn thận dặn dò Du Tiểu Mặc rằng hoàn thành nhiệm vụ phải lập tức chạy khỏi cung điện ngay, không ngờ hắn lại chạy vào.
Từng lối đi, từng gian phòng trong cung điện như đang biến thành một cơ quan sống sờ sờ, lại phảng phất như trở thành lục phủ ngũ tạng của sinh vật bí ẩn nào đó, sau nhiều năm yên lặng, cuối cùng cũng có sinh mệnh.
Tất cả mọi người hoảng hốt, bất chấp bảo bối trong cung điện, lúc này bọn họ chỉ nghĩ được rằng phải nhanh chóng bỏ chạy, trực giác nói cho họ biết nếu không đi ngay bây giờ, sau này sẽ không bao giờ ra khỏi đây được.
Cung điện bắt đầu đẩy nước biển ra ngoài, một số người mượn dòng hải lưu này để chạy ra.
Thời điểm mọi người đi ra hết, toàn bộ cung điện lập tức biến thành một thứ vuông vắn, như khối rubik lập phương ở hiện đại.
Nếu không phải đám người Mặc Sĩ Tây Nguyên phá hủy kết giới, cung điện cũng không bị tràn nước, bọn họ cũng sẽ không bị đẩy ra, mà có khi còn vì kết giới rồi bị nhốt trong cung điện vĩnh viễn, hơn nữa còn là phiên bản thu nhỏ.
“Không gian độc lập?”
Nhìn cung điện càng lúc càng nhỏ trước mặt họ, Hạ Âm nghẹn ngào kêu lên, chỉ có không gian độc lập mới làm được thế này.
Bảo sao cung điện lại lơ lửng trong nước, mà không phải được xây dựng dưới đáy biển.
Không gian độc lập tốt hơn không gian giới chỉ nhiều, đầu tiên là không gian độc lập sẽ thăng cấp theo tu vi của chủ nhân nó, không chỉ có tính phòng ngự mạnh mẽ mà còn có thể ẩn nấp, hơn nữa lúc gặp phải nguy hiểm còn tự động hộ chủ, tuy khác với không gian của Du Tiểu Mặc nhưng tác dụng lại giống nhau đến kì diệu.
Với thực lực của Bạch Hổ, nếu như bị nhốt ở bên trong, cả đời này cũng đừng mong ra ngoài.
Không gian độc lập là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, số người sở hữu không gian độc lập ở đại lục Thông Thiên này có thể đếm trên một bàn tay.
Không cần Hạ Âm nói, gã áo choàng đen và Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng chú ý tới điểm này. Họ vừa vào cung điện không lâu thì thứ này liền khởi động, mặc dù bị người nhanh chân tới trước, nhưng sở hữu một không gian độc lập cũng đủ vốn rồi.
Bầu không khí lại căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Bất luận là Hạ Âm, Mặc Sĩ Tây Nguyên hay gã áo choàng đen nọ đều có hứng thú với không gian độc lập, nhưng người muốn thì nhiều mà không gian độc lập chỉ có một…
Không gian độc lập trôi nổi trong nước, sau khi biến trở về nguyên hình, nó dần chìm xuống đáy biển, sâu vào trong làn nước biểnvẩn đục kia, sắp biến mất khỏi tầm mắt họ.
Ba người đột nhiên cử động.
Nhưng có người đã nhanh hơn họ.
Một bóng đen lao vút tới cuốn đi không gian độc lập, chỉ một giây sau đã nhanh chóng bỏ chạy về hướng ngược lại.
Cả ba giận dữ, mặc dù đã sớm phát hiện sự có mặt của người khác trong cung điện, nhưng không ngờ đối phương dám nhổ râu bên miệng hổ, hơn nữa vừa ra tay đã nhổ cả ba con hổ dữ. Ba người hóa thành những luồng ánh sáng khác nhau, nhanh chóng bay về phía kẻ lấy cắp không gian độc lập.
Gã áo choàng đen đã biết y là ai, đuổi theo không chút do dự.
Hạ Âm chỉ thấy bóng lưng người này có chút quen thuộc, nhưng nàng không nhớ rõ, trước mắt chuyện không gian độc lập vẫn quan trọng hơn, nàng không có tâm tư suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng khi bọn họ đuổi được một đoạn ngắn lại phát hiện khoảng cách không chỉ rút gần mà ngược lại càng ngày càng xa, cuối cùng Hạ Âm cũng nhớ ra vì sao nàng lại cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc rồi. Bị họ dùng toàn lực truy kích mà vẫn kéo dài được khoảng cách, hiển nhiên đối phương cũng là một cường giả Thánh cảnh, có thể đoán tám chín phần là nam nhân nàng đã gặp ở thị trấn nhỏ kia.
Nghĩ vậy, tốc độ của Hạ Âm đột nhiên chậm lại.
Dù nàng có tu vi thải cấp lục phẩm, nhưng không có khả năng ngồi ngang hàng với cường giả ở đại lục Thông Thiên, dù sao đan sư thải cấp lục phẩm ở đại lục Thông Thiên này chỉ có mấy người thôi, nhưng tình huống này chỉ dựa lên cơ sở so đấu năng lực luyện đan.
Luận lực chiến đấu, thực lực của Hạ Âm vẫn thấp hơn tu vi một chút, tối đa là đánh ngang tay với cường giả Thánh cảnh bốn sao. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao lúc trước nàng phát hiện thực lực của Lăng Tiêu lại chọn lùi một bước. Hạ Âm cũng muốn có không gian độc lập, nhưng nàng càng muốn làm hoàng tước hơn.
Nhưng Hạ Âm có thể nghĩ được, chưa hẳn người khác đã không nghĩ tới.
Mặc Sĩ Tây Nguyên là người cao tuổi nhất trong ba người, cũng là người muốn có không gian độc lập nhất.
Bộ lạc Thủy Tây vẫn luôn đứng cuối cùng trong số ba bộ lạc lớn, việc này có liên quan rất nhiều tới thực lực của lão, nếu lão có thể đạt được không gian độc lập, thực lực của lão sẽ tăng lên được một hai bậc nữa. Đến lúc ấy lão không chỉ có vốn để đàm phán với bộ lạc Cổ Mã, mà cũng dập tắt luôn suy nghĩ muốn thôn tính bộ lạc Thủy Tây của họ.
Chỉ là khát vọng thực lực không có nghĩa là lão sẽ mất lý trí, Hạ Âm vừa chậm lại là lão đã phát hiện ra ngay, rất đáng tiếc, lão cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Gã áo choàng đen nhìn thấu suy nghĩ của hai người, khuôn mặt đằng sau áo choàng cực kỳ âm u.
Gã thân mang trọng trách, không thể nào giả ý khoanh tay đứng nhìn như họ, nếu để Lăng Tiêu mang không gian độc lập chạy thoát, sau khi trở về thứ mà gã phải đối mặt sẽ là lửa giận của chủ tử.
“Hai tên khốn kiếp!”
Gã áo choàng đen khẽ nguyền rủa một tiếng.
Bên kia, Lăng Tiêu vừa tránh khỏi đòn công kích bao vây của ba cường giả Thánh cảnh, vừa tăng tốc bỏ chạy, có điều hiển nhiên là ba người kia cũng biết được mục đích của y, lập tức chia thành ba hướng, mơ hồ hình thành thế đánh bọc, lối ra đã bị gã áo choàng đen chặn lại.
Rơi vào đường cùng, Lăng Tiêu đành phải thay đổi phương hướng.
Nếu đã là đáy biển, tuyệt đối không chỉ có một lối ra.
Đáy biển kéo dài không biết bao nhiêu ngàn bao nhiêu vạn dặm, trong nháy mắt, bọn họ đã rời rất xa khởi vị trí cũ, chỉ hy vọng vết thương của Lăng Tiêu sẽ nặng thêm, nhưng tốc độ của gã áo choàng đen càng ngày càng chậm hơn y, cuối cùng cũng không nhịn được mà trở nên nôn nóng.
“Hai vị, nếu không thật sự dùng toàn lực ứng phó thì hắn sẽ chạy mất, đợi hắn lọt ra biển, muốn tìm hắn còn khó hơn lên trời, các vị hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Cũng may mà hắn biết rõ tình huống khẩn cấp nên không liên lạc lại với Lăng Tiêu. Du Tiểu Mặc cất đá truyền âm đi, dùng vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào nguyên tố chi tâm Thủy đang lơ lửng giữa không trung.
Nguyên tố chi tâm Thủy khẽ chấn động, có vẻ cảm ứng được ác ý từ phía hắn.
Một giây sau, nó đột nhiên nhúc nhích rồi nhanh chóng lao về lối Thôn Kim thú đang canh gác, ban đầu Thôn Kim thú còn nhảy lên nhảy xuống, thấy nguyên tố chi tâm chuyển động lập tức đáp xuống đường hầm, dùng ánh nhìn chăm chú nhìn nó chằm chằm, đôi má còn phình phình kìa, như đang nói “phóng ngựa đến đây đi”.
Nếu không phải bối cảnh không đúng chắc Du Tiểu Mặc đã cười ra tiếng rồi, vì không cô phụ cố gắng của Thôn Kim thú, hắn cũng tăng tốc.
Nguyên tố chi tâm Thủy cũng tăng tốc, lao về phía Thôn Kim thú như trái bóng đang lao vào gôn.
Nhìn thì có vẻ Thôn Kim thú chỉ nhỏ xíu, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy lắm, thời điểm nguyên tố chi tâm Thủy chỉ còn cách nó hơn hai mét, Thôn Kim thú hít một hơi thật sâu, cơ thể phình lên tròn vo, một giây sau, một luồng gió mạnh thổi ra từ miệng nó.
Nguyên tố chi tâm Thủy vốn định dùng mưu kế với Thôn Kim thú, lại không ngờ nó còn có chiêu này, nhất thời không kịp né tránh bị thổi vào chính diện luôn, lăn lông lốc trở về, tình cờ làm sao, lăn vào đúng trong lòng Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc suýt nữa thì ngã ngửa, may mà hắn phản ứng kịp thời, ngay lúc nguyên tố chi tâm muốn chạy đã thò tay ném nó vào không gian, sau đó lập tức triệu hồi Kim Sí trùng và Thôn Kim thú, đưa chúng vào không gian trông coi nguyên tố chi tâm.
Trong không gian có hồ linh thủy, có khi lại chính là thứ mà nguyên tố chi tâm Thủy thích nhất, nhưng tình hình khẩn cấp, hắn chỉ có thể làm vậy, dặn dò ba đứa giám sát nó thật chặt chẽ, thiếu một giọt linh thủy, cắt khẩu phần!
Cho nên chủ nhân ngốc chỉ có thể làm tên ngốc, chỉ biết bắt nạt tiểu yêu thú!
Đây là tiếng lòng của Tiểu Kim và Bóng Bàn.
Giải quyết xong nguyên tố chi tâm Thủy, Du Tiểu Mặc vừa lao ra bên ngoài cung điện, vừa lôi đá truyền âm ra định hỏi thăm tình huống phía Lăng Tiêu, nhưng mãi mà không kết nối được, Lăng Tiêu không trả lời hắn.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng y đã xảy ra chuyện gì, quýnh lên liền bỏ ý định chạy ra khỏi cung điện, lập tức thay đổi tuyến đường.
Thiên điện Bạch Hổ đang nằm cách chủ điện không xa, hơn nữa hắn nhớ rõ lúc ấy Lăng Tiêu đã hòa tan giường ngọc, mặc dù không nhìn thấy tình huống phía dưới, nhưng thể nào căn phòng chả nằm ngay phía trên mê cung, hắn có thể lợi dụng lối đi dưới mê cung để giảm khoảng cách, cẩn thận quan sát.
Suy nghĩ của Du Tiểu Mặc chính xác, cơ mà…
Sự lừa đảo nhất chính là nơi vốn dĩ phải đặt giường ngọc đã bị Lăng Tiêu dùng mấy tảng đá lớn chặn lại, Lăng Tiêu thì không thấy bóng dáng, nhưng phía trên có thêm mấy gương mặt lạ lẫm, hơn nữa hắn còn cùng đối phương tiến hành một cuộc gặp mặt mang tính lịch sử luôn kìa.
Một thiên điện hoa lệ xuất hiện một hòn đá hình thù kỳ quái, nhìn sao cũng thấy có vấn đề.
Vì vậy gã áo choàng đen kia đang bảo người ta di chuyển tảng đá lớn.
Du Tiểu Mặc ngơ ngác.
Mặc dù không thấy được biểu lộ bị che giấu dưới lớp áo choàng kia, nhưng từ động tác sững lại trong giây lát kia có thể thấy mấy người này cũng rất bất ngờ.
Du Tiểu Mặc chỉ mất 0,1 giây ngắn ngủi để phản ứng, sau đó lập tức bỏ chạy.
“Đuổi theo!” Gã áo choàng đen nhìn thấy người quen, gần như không cần nghĩ đã hạ lệnh, người này xuất hiện ở đây chứng tỏ nam nhân kia cũng có mặt, nếu có thể tóm cả hai lại, chắc chắn chủ nhân sẽ trọng thưởng cho gã.
Thế nhưng không đợi mấy gã hắc y nhân nhảy xuống, bất chợt xảy ra dị biến.
Lúc nãy, vì không muốn mở cơ quan duy nhất trong cung điện, Lăng Tiêu cố ý dùng một tảng đá lớn tạm thời chặn lại, nhưng y biết nếu có người tìm tới đây nhất định sẽ chuyển tảng đá đi, cho nên mới cẩn thận dặn dò Du Tiểu Mặc rằng hoàn thành nhiệm vụ phải lập tức chạy khỏi cung điện ngay, không ngờ hắn lại chạy vào.
Từng lối đi, từng gian phòng trong cung điện như đang biến thành một cơ quan sống sờ sờ, lại phảng phất như trở thành lục phủ ngũ tạng của sinh vật bí ẩn nào đó, sau nhiều năm yên lặng, cuối cùng cũng có sinh mệnh.
Tất cả mọi người hoảng hốt, bất chấp bảo bối trong cung điện, lúc này bọn họ chỉ nghĩ được rằng phải nhanh chóng bỏ chạy, trực giác nói cho họ biết nếu không đi ngay bây giờ, sau này sẽ không bao giờ ra khỏi đây được.
Cung điện bắt đầu đẩy nước biển ra ngoài, một số người mượn dòng hải lưu này để chạy ra.
Thời điểm mọi người đi ra hết, toàn bộ cung điện lập tức biến thành một thứ vuông vắn, như khối rubik lập phương ở hiện đại.
Nếu không phải đám người Mặc Sĩ Tây Nguyên phá hủy kết giới, cung điện cũng không bị tràn nước, bọn họ cũng sẽ không bị đẩy ra, mà có khi còn vì kết giới rồi bị nhốt trong cung điện vĩnh viễn, hơn nữa còn là phiên bản thu nhỏ.
“Không gian độc lập?”
Nhìn cung điện càng lúc càng nhỏ trước mặt họ, Hạ Âm nghẹn ngào kêu lên, chỉ có không gian độc lập mới làm được thế này.
Bảo sao cung điện lại lơ lửng trong nước, mà không phải được xây dựng dưới đáy biển.
Không gian độc lập tốt hơn không gian giới chỉ nhiều, đầu tiên là không gian độc lập sẽ thăng cấp theo tu vi của chủ nhân nó, không chỉ có tính phòng ngự mạnh mẽ mà còn có thể ẩn nấp, hơn nữa lúc gặp phải nguy hiểm còn tự động hộ chủ, tuy khác với không gian của Du Tiểu Mặc nhưng tác dụng lại giống nhau đến kì diệu.
Với thực lực của Bạch Hổ, nếu như bị nhốt ở bên trong, cả đời này cũng đừng mong ra ngoài.
Không gian độc lập là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, số người sở hữu không gian độc lập ở đại lục Thông Thiên này có thể đếm trên một bàn tay.
Không cần Hạ Âm nói, gã áo choàng đen và Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng chú ý tới điểm này. Họ vừa vào cung điện không lâu thì thứ này liền khởi động, mặc dù bị người nhanh chân tới trước, nhưng sở hữu một không gian độc lập cũng đủ vốn rồi.
Bầu không khí lại căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Bất luận là Hạ Âm, Mặc Sĩ Tây Nguyên hay gã áo choàng đen nọ đều có hứng thú với không gian độc lập, nhưng người muốn thì nhiều mà không gian độc lập chỉ có một…
Không gian độc lập trôi nổi trong nước, sau khi biến trở về nguyên hình, nó dần chìm xuống đáy biển, sâu vào trong làn nước biểnvẩn đục kia, sắp biến mất khỏi tầm mắt họ.
Ba người đột nhiên cử động.
Nhưng có người đã nhanh hơn họ.
Một bóng đen lao vút tới cuốn đi không gian độc lập, chỉ một giây sau đã nhanh chóng bỏ chạy về hướng ngược lại.
Cả ba giận dữ, mặc dù đã sớm phát hiện sự có mặt của người khác trong cung điện, nhưng không ngờ đối phương dám nhổ râu bên miệng hổ, hơn nữa vừa ra tay đã nhổ cả ba con hổ dữ. Ba người hóa thành những luồng ánh sáng khác nhau, nhanh chóng bay về phía kẻ lấy cắp không gian độc lập.
Gã áo choàng đen đã biết y là ai, đuổi theo không chút do dự.
Hạ Âm chỉ thấy bóng lưng người này có chút quen thuộc, nhưng nàng không nhớ rõ, trước mắt chuyện không gian độc lập vẫn quan trọng hơn, nàng không có tâm tư suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng khi bọn họ đuổi được một đoạn ngắn lại phát hiện khoảng cách không chỉ rút gần mà ngược lại càng ngày càng xa, cuối cùng Hạ Âm cũng nhớ ra vì sao nàng lại cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc rồi. Bị họ dùng toàn lực truy kích mà vẫn kéo dài được khoảng cách, hiển nhiên đối phương cũng là một cường giả Thánh cảnh, có thể đoán tám chín phần là nam nhân nàng đã gặp ở thị trấn nhỏ kia.
Nghĩ vậy, tốc độ của Hạ Âm đột nhiên chậm lại.
Dù nàng có tu vi thải cấp lục phẩm, nhưng không có khả năng ngồi ngang hàng với cường giả ở đại lục Thông Thiên, dù sao đan sư thải cấp lục phẩm ở đại lục Thông Thiên này chỉ có mấy người thôi, nhưng tình huống này chỉ dựa lên cơ sở so đấu năng lực luyện đan.
Luận lực chiến đấu, thực lực của Hạ Âm vẫn thấp hơn tu vi một chút, tối đa là đánh ngang tay với cường giả Thánh cảnh bốn sao. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao lúc trước nàng phát hiện thực lực của Lăng Tiêu lại chọn lùi một bước. Hạ Âm cũng muốn có không gian độc lập, nhưng nàng càng muốn làm hoàng tước hơn.
Nhưng Hạ Âm có thể nghĩ được, chưa hẳn người khác đã không nghĩ tới.
Mặc Sĩ Tây Nguyên là người cao tuổi nhất trong ba người, cũng là người muốn có không gian độc lập nhất.
Bộ lạc Thủy Tây vẫn luôn đứng cuối cùng trong số ba bộ lạc lớn, việc này có liên quan rất nhiều tới thực lực của lão, nếu lão có thể đạt được không gian độc lập, thực lực của lão sẽ tăng lên được một hai bậc nữa. Đến lúc ấy lão không chỉ có vốn để đàm phán với bộ lạc Cổ Mã, mà cũng dập tắt luôn suy nghĩ muốn thôn tính bộ lạc Thủy Tây của họ.
Chỉ là khát vọng thực lực không có nghĩa là lão sẽ mất lý trí, Hạ Âm vừa chậm lại là lão đã phát hiện ra ngay, rất đáng tiếc, lão cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Gã áo choàng đen nhìn thấu suy nghĩ của hai người, khuôn mặt đằng sau áo choàng cực kỳ âm u.
Gã thân mang trọng trách, không thể nào giả ý khoanh tay đứng nhìn như họ, nếu để Lăng Tiêu mang không gian độc lập chạy thoát, sau khi trở về thứ mà gã phải đối mặt sẽ là lửa giận của chủ tử.
“Hai tên khốn kiếp!”
Gã áo choàng đen khẽ nguyền rủa một tiếng.
Bên kia, Lăng Tiêu vừa tránh khỏi đòn công kích bao vây của ba cường giả Thánh cảnh, vừa tăng tốc bỏ chạy, có điều hiển nhiên là ba người kia cũng biết được mục đích của y, lập tức chia thành ba hướng, mơ hồ hình thành thế đánh bọc, lối ra đã bị gã áo choàng đen chặn lại.
Rơi vào đường cùng, Lăng Tiêu đành phải thay đổi phương hướng.
Nếu đã là đáy biển, tuyệt đối không chỉ có một lối ra.
Đáy biển kéo dài không biết bao nhiêu ngàn bao nhiêu vạn dặm, trong nháy mắt, bọn họ đã rời rất xa khởi vị trí cũ, chỉ hy vọng vết thương của Lăng Tiêu sẽ nặng thêm, nhưng tốc độ của gã áo choàng đen càng ngày càng chậm hơn y, cuối cùng cũng không nhịn được mà trở nên nôn nóng.
“Hai vị, nếu không thật sự dùng toàn lực ứng phó thì hắn sẽ chạy mất, đợi hắn lọt ra biển, muốn tìm hắn còn khó hơn lên trời, các vị hãy suy nghĩ thật kỹ.”
/731
|