Mấy chữ này vừa thốt ra, ai nấy sắc mặt đại biến. Trương Hiểu Ký lẩm bẩm: "Đây là do bọn họ bức bách con."
Hồng Bạch nhị trưởng lão nhìn nhau, Cổ Bất Hóa tỏ vẻ không tin, Khoát Lạc đại sư chắp tay nói: "Thế gian này còn có người sử được Loạn Phi Phong kiếm pháp, Vân Phù thế gia quả thật lợi hại."
Nguyệt chiếu trung đình, lưu quang như tuyết (Trăng chiếu giữa sân, sắc màu như tuyết) - Loạn Phi Phong kiếm pháp trăm năm trước xuất hiện, được tôn "cái thế" chẳng phải là chuyện kỳ lạ, khi đó kiếm pháp này đã gây ra không ít sát kiếp. Người người nghĩ đến điểm ấy, trong lòng trầm hẳn xuống, không hiểu bản thân có qua khỏi trận chiến hiện tại hay không.
Chỉ nghe thấy Trương Hiểu Kí lầm rầm: "Thả đối trung đình nhan như ngọcï¼Rmạc hành thế ngoại loạn phi phong" (Thà đứng trong sân nhìn người ngọc, chẳng muốn bôn ba chốn gió sương).
Trường kiếm của hắn uốn lượn, bắt đầu múa lên như điệu vũ một mình giữa sân. Từ nhỏ hắn tập luyện tâm pháp Chung Nam Âm Lĩnh Tú, lúc thường không để ý, nhìn qua chỉ thấy là một thiếu niên bình phàm, nhưng khi một kiếm múa lên, thân hình trong màn kiếm ảnh dần dần hiện ra tựa lớp tuyết mờ mờ, như làn gió buốt thổi lên giòng suối cuồn cuộn. Mọi người chỉ thấy trước mắt sáng lên, kẻ ngày thường chẳng có gì đặc biệt như Trương Hiểu Kí bất ngờ lại hiển lộ tài năng kinh thế hãi tục. Lô Bán Nhi mỉm cười e lệ nhìn hắn, nàng yêu nhất là Trương Hiểu Kí sau khi phẩy đi lớp bụi trần vây bám, lộ ra linh hồn vượt ngoài đám đông, vượt ngoài thói tục. Nàng thích ngắm Trương Hiểu Kí múa kiếm, bởi vì đó là sở trường của hắn, chỉ có ở giữa màn kiếm ảnh loang loáng, tâm và thân của hắn mới hợp nhất để đạt tới "tự do". Sự tự do đấy hàm chứa một sức mạnh dẫn đường, trong thời khắc đó, nàng cảm thấy linh hồn mình cũng quấn quít với vẻ "tự do" ấy mà bay lên. Cảm giác này nàng không thể cảm nhận được ở Tước Bình sơn trang hay từ bất kỳ người nào khác, bao gồm cả hai mươi bảy cái tên khắc trên tấm bình phong nọ.
Lúc này, nàng nhìn ngắm Trương Hiểu Kí trong màn kiếm ảnh, lòng thầm nhủ: nàng yêu Trương Hiểu Kí, yêu hắn - yêu!
Hầu như tất cả mọi người đều chăm chú vào kiếm pháp, chỉ có Cổ Song Hoàn lặng lẽ nhìn vào Trương Hiểu Kí. Nàng đang nhìn hai người Trương Hiểu Kí và Lô Bán Nhi, chỉ thấy họ một thì vẻ mặt mềm mại như nước, một thì kiếm bay như gió; một tựa mây trôi lững lờ, một tựa cô tùng ngạo nghễ; người như muốn lìa bỏ thế gian, người không chịu thuận theo giòng đời; không hiểu sao đôi mắt nàng lại ướt đẫm. Nàng phát hiện, mình yêu có lẽ không hẳn là Trương Hiểu Kí, mà là yêu mối tình sinh tử không thể chia lìa giữa hắn với Lô Bán Nhi.
Trong không khí tranh đấu sát khí mịt mù đầy viện, có một tiểu cô nương đang nghĩ tới chuyện ái tình.
Nàng phát hiện - chính nàng, đã yêu lấy tình yêu rồi.
Ban đầu mọi người chưa cảm giác gì, đột nhiên, tất cả chợt phát giác những bóng cây chiếu trên mặt đất trong sân đều bắt đầu nhảy múa. Mà trời không hề nổi gió, nhưng ánh trăng dường đang run rẩy, bóng cây dường di động theo kiếm ý, loang loang lổ lổ, tụ tụ tán tán, như thực như ảo. Ai nấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó tất cả cảm giác âm thanh thoát khỏi miệng mình đều bắt đầu lơ lửng trôi nổi, khi đứt đoạn khi liên tục, lúc cao lúc trầm, ánh sáng trong viện cũng trở nên mờ ảo, bao nhiêu niềm âu lo trần tục trôi chảy như mây, chỉ có Lô Bán Nhi và Trương Hiểu Kí là tĩnh lặng giữa luồng thời quang lưu chuyển. Hồng, Bạch nhị lão nhìn nhau, một người mặt lộ vẻ buồn bã, người kia lại như vui, dường như đang nhớ lại những chuyện xưa cũ trong đời. Hai con mắt nhỏ bé của Toàn Bảng Đức nhìn xuống dưới đất, nước mắt dần dần tuôn ra. Ngô Hạ và Cảnh Ngọc Quang một đang nghiến răng nghiến lợi, một lại lẩm bẩm chửi rủa sư phụ mình. Đến cả Cổ Bất Hóa sắc mặt cũng hơi hơi thay đổi. Người trong viện chỉ có Khoát Lạc thiền sư định lực cao nhất, ông là cao tăng Thiếu Lâm, tu qua thiền định, lúc này nhìn suốt một lượt, lòng thầm kinh hãi: ngay cả định lực thâm hậu như Cổ Bất Hóa, Hồng Bạch nhị lão cũng bị cuốn vào kỳ thuật này, có thể thấy Loạn Phi Phong kiếm pháp huyền ảo ma quái đến nhường nào. Ông biết rằng dù có kêu to cũng không thể làm mọi người tỉnh được, bèn vận khởi Phật môn Sư Tử Hống, ngâm lên một tràng "A di đà Phật!"
Âm thanh vừa vang lên đáng lẽ phải kinh động toàn trường, nhưng sau khi bốn chữ ấy được phát ra, đại sư chẳng hề thấy tác động gì. Âm thanh dường như biến mất tăm. Cảm giác trống rỗng vô định khiến người ta trăm đầu ngàn mối khó chịu vô cùng. Ngay khi Khoát Lạc thiền sư tay chân luống cuống tâm trạng rối bời, âm thanh đó không hiểu từ nơi nao trên trời cao truyền về, ong ong vang vọng, quyện thẳng tới đại sư. Âm thanh quả lợi hại, lại chính lúc Khoát Lạc thiền sư không hề phòng bị nên tai trái lập tức ứa máu. Ông chấm một ngón tay lên chỗ máu ươn ướt, tâm ý mê man: đây là máu của mình ư? Sư Tử Hống của mình từ lúc nào không những không tổn thương được người mà ngược lại gây hại cho chính mình?
Trong lúc hoảng hốt, thời gian trước mắt bất ngờ như quay ngược lại, tình cảnh hiện ra trước mắt vẫn như cũ - người thiếu niên đó một tay bắt quyết, một tay cầm kiếm, đầu ngẩng lên trời. Tuy hắn quay lưng lại người con gái đó nhưng mọi người đều hiểu rằng lời nói ấy là dành cho nàng: "Thả đối đình trung nhan như ngọc, mạc hành thế ngoại loạn phi phong". Khoát Lạc đại sư tâm tư mờ mịt. Khắp sân thời gian ảo hóa không ngừng lưu chuyển, hiển bày lẽ vô thường mà kinh Phật nói đến. Đệ tử Phật môn phân ra làm rất nhiều tông phái, Thiếu Lâm vốn theo Thiền tông, tu hành vốn là để tham thấu lẽ vô thường này. Đệ tử Thiền tông phải dùng pháp "Tịch diệt" vô bi vô hỉ để ứng đối với vô thường. Nhưng, hôm nay, trong thời khắc này, Khoát Lạc không biết vì sao đột nhiên hiểu được, giữa luồng thời gian lạnh lùng lưu chuyển khắp sân, chỉ có đôi mắt của Trương Hiểu Kí và Lô Bán Nhi mới là nét "hữu thường" duy nhất giữa tấm lưới "vô thường". Đó là niềm tin bất biến - điều duy nhất có thể chống cự lại sự xâm thực của thời gian, còn bản thân mình - chỉ vì một chấp niệm bức bách, chẳng phải đã sai lầm rồi sao?
Chỉ có Trần Du Tử vẫn chưa bị mất đi định lực, ông hiểu kiếm ý của đồ nhi không công kích đến mình. Ông nhìn lên mặt trăng: nhân thế ơi nhân thế, ông biết Tâm Tự quyết của Loạn Phi Phong kiếm pháp vốn nhằm thẳng vào tâm con người. Ông buộc phải tiến lên, nhưng ông cũng thấy quang cảnh trong sân lưu chuyển, khác hẳn với lúc trước. Bóng cây khắp sân khi khai khi hợp, lúc mau lúc chậm. Thời gian và không gian tựa hồ trôi nổi bất định. Trần Du Tử thầm than: Hiểu Kí, dù con tự phụ mình là tuyệt thế kỳ tài, có thể không bị ảnh hưởng bởi vòng xoáy thời gian này, nhưng người khác lại không được như con, người khác phải nương nhờ vào những âu lo trần tục, những chuyện phiền toái nhỏ nhoi để đi qua kiếp nhân sinh của họ. Con không thể hủy hoại ý niệm sinh tồn của mọi người nơi đây được.
Ông bước lên trước một bước, thật nặng nề; lại một bước nữa, càng thêm trĩu nặng; thêm một bước nữa, là sức nặng mà sinh mệnh không thể nào chịu nổi.
Đây là bước cuối của ông, sau khi bước xong, miệng ông đã thổ ra một bụm máu, kêu lên: "Hiểu Kí, dừng lại!"
Một giọt máu bắn lên mặt Trương Hiểu Kí, Trương Hiểu Kí kinh ngạc, trông thấy sư phụ lảo đảo muốn ngã lập tức dừng kiếm, xông tới trước đỡ lấy, cất tiếng gọi: "Sư phụ!"
Trần Du Tử miệng đọng máu cười nói: "Đừng dùng kiếm pháp này nữa, con mau đi đi. Loạn Phi Phong kiếm pháp hướng đến lòng người, phá hết ảo vọng. Mọi ngưởi chẳng phải như con, ảo vọng bị phá sạch, bọn họ còn dựa vào cái gì để sống tiếp đây. Không phải ai cũng có thể tìm được Bán Nhi của mình, không phải ai cũng có thể tập luyện Loạn Phi Phong kiếm pháp để tự tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình đâu. Con phá hết rồi bọn họ chẳng còn gì để mà tiếp tục muốn sống nữa đâu."
Nước mắt Trương Hiểu Kí lăn xuống, hắn điểm mấy chỗ huyệt đạo trên ngực sư phụ, ngăn chặn nội thương. Sau đó nắm lấy lòng bàn tay ông đưa một luồng nội lực vào, những muốn giúp sư phụ hồi phục.
Hắn định giúp sư phụ trị thương xong sẽ cùng Lô Bán Nhi rời khỏi, vĩnh viễn từ giã giang hồ, làm người dân thường cho qua đời này. Hắn đã lưu lại cho sư phụ sự phiền phức lớn rồi, hắn cũng hiểu rằng việc mình bỏ đi sẽ khiến Chung Nam phái gánh thêm phiền phức, do đó trong lòng càng thêm hổ thẹn. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới kiếm pháp của mình lại uy lực như thế. Nội thương của sư phụ không nhẹ, còn bản thân hắn sau khi liên tục chiến đấu nội lực cũng hao tổn đi nhiều, vì vậy đã hết thời gian một tuần trà, hắn vẫn chưa thể rút tay về.
Trần Du Tử nói: "Mau đi đi."
Trương Hiểu Kí lắc lắc đầu, sư phụ là người duy nhất trên trần thế mà hắn quan tâm. Sau khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt sư phụ, hắn nói không nên lời. Trương Hiểu Kí toàn tâm trị thương cho ông, không hề phòng bị, đâu ngờ sư thúc Toàn Bảng Đức nội lực đã khôi phục được chút ít, chỉ là chưa thể xuất thủ thôi. Không hiểu sao, Toàn Bảng Đức nhìn tình cảnh dưới ánh trăng hai sư đồ dù khốn khổ vẫn tương trợ nhau, lại dường như trông thấy mối tình khăng khít không rời của Trương Hiểu Kí, trong lòng tràn ngập thù hận. Lão không ngần ngại vận dụng Tự Tổn đại pháp của Chung Nam phái trước tiên tụ lại nội lực, nhảy lên đánh ra một chiêu.
Hồng Bạch nhị trưởng lão nhìn nhau, Cổ Bất Hóa tỏ vẻ không tin, Khoát Lạc đại sư chắp tay nói: "Thế gian này còn có người sử được Loạn Phi Phong kiếm pháp, Vân Phù thế gia quả thật lợi hại."
Nguyệt chiếu trung đình, lưu quang như tuyết (Trăng chiếu giữa sân, sắc màu như tuyết) - Loạn Phi Phong kiếm pháp trăm năm trước xuất hiện, được tôn "cái thế" chẳng phải là chuyện kỳ lạ, khi đó kiếm pháp này đã gây ra không ít sát kiếp. Người người nghĩ đến điểm ấy, trong lòng trầm hẳn xuống, không hiểu bản thân có qua khỏi trận chiến hiện tại hay không.
Chỉ nghe thấy Trương Hiểu Kí lầm rầm: "Thả đối trung đình nhan như ngọcï¼Rmạc hành thế ngoại loạn phi phong" (Thà đứng trong sân nhìn người ngọc, chẳng muốn bôn ba chốn gió sương).
Trường kiếm của hắn uốn lượn, bắt đầu múa lên như điệu vũ một mình giữa sân. Từ nhỏ hắn tập luyện tâm pháp Chung Nam Âm Lĩnh Tú, lúc thường không để ý, nhìn qua chỉ thấy là một thiếu niên bình phàm, nhưng khi một kiếm múa lên, thân hình trong màn kiếm ảnh dần dần hiện ra tựa lớp tuyết mờ mờ, như làn gió buốt thổi lên giòng suối cuồn cuộn. Mọi người chỉ thấy trước mắt sáng lên, kẻ ngày thường chẳng có gì đặc biệt như Trương Hiểu Kí bất ngờ lại hiển lộ tài năng kinh thế hãi tục. Lô Bán Nhi mỉm cười e lệ nhìn hắn, nàng yêu nhất là Trương Hiểu Kí sau khi phẩy đi lớp bụi trần vây bám, lộ ra linh hồn vượt ngoài đám đông, vượt ngoài thói tục. Nàng thích ngắm Trương Hiểu Kí múa kiếm, bởi vì đó là sở trường của hắn, chỉ có ở giữa màn kiếm ảnh loang loáng, tâm và thân của hắn mới hợp nhất để đạt tới "tự do". Sự tự do đấy hàm chứa một sức mạnh dẫn đường, trong thời khắc đó, nàng cảm thấy linh hồn mình cũng quấn quít với vẻ "tự do" ấy mà bay lên. Cảm giác này nàng không thể cảm nhận được ở Tước Bình sơn trang hay từ bất kỳ người nào khác, bao gồm cả hai mươi bảy cái tên khắc trên tấm bình phong nọ.
Lúc này, nàng nhìn ngắm Trương Hiểu Kí trong màn kiếm ảnh, lòng thầm nhủ: nàng yêu Trương Hiểu Kí, yêu hắn - yêu!
Hầu như tất cả mọi người đều chăm chú vào kiếm pháp, chỉ có Cổ Song Hoàn lặng lẽ nhìn vào Trương Hiểu Kí. Nàng đang nhìn hai người Trương Hiểu Kí và Lô Bán Nhi, chỉ thấy họ một thì vẻ mặt mềm mại như nước, một thì kiếm bay như gió; một tựa mây trôi lững lờ, một tựa cô tùng ngạo nghễ; người như muốn lìa bỏ thế gian, người không chịu thuận theo giòng đời; không hiểu sao đôi mắt nàng lại ướt đẫm. Nàng phát hiện, mình yêu có lẽ không hẳn là Trương Hiểu Kí, mà là yêu mối tình sinh tử không thể chia lìa giữa hắn với Lô Bán Nhi.
Trong không khí tranh đấu sát khí mịt mù đầy viện, có một tiểu cô nương đang nghĩ tới chuyện ái tình.
Nàng phát hiện - chính nàng, đã yêu lấy tình yêu rồi.
Ban đầu mọi người chưa cảm giác gì, đột nhiên, tất cả chợt phát giác những bóng cây chiếu trên mặt đất trong sân đều bắt đầu nhảy múa. Mà trời không hề nổi gió, nhưng ánh trăng dường đang run rẩy, bóng cây dường di động theo kiếm ý, loang loang lổ lổ, tụ tụ tán tán, như thực như ảo. Ai nấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó tất cả cảm giác âm thanh thoát khỏi miệng mình đều bắt đầu lơ lửng trôi nổi, khi đứt đoạn khi liên tục, lúc cao lúc trầm, ánh sáng trong viện cũng trở nên mờ ảo, bao nhiêu niềm âu lo trần tục trôi chảy như mây, chỉ có Lô Bán Nhi và Trương Hiểu Kí là tĩnh lặng giữa luồng thời quang lưu chuyển. Hồng, Bạch nhị lão nhìn nhau, một người mặt lộ vẻ buồn bã, người kia lại như vui, dường như đang nhớ lại những chuyện xưa cũ trong đời. Hai con mắt nhỏ bé của Toàn Bảng Đức nhìn xuống dưới đất, nước mắt dần dần tuôn ra. Ngô Hạ và Cảnh Ngọc Quang một đang nghiến răng nghiến lợi, một lại lẩm bẩm chửi rủa sư phụ mình. Đến cả Cổ Bất Hóa sắc mặt cũng hơi hơi thay đổi. Người trong viện chỉ có Khoát Lạc thiền sư định lực cao nhất, ông là cao tăng Thiếu Lâm, tu qua thiền định, lúc này nhìn suốt một lượt, lòng thầm kinh hãi: ngay cả định lực thâm hậu như Cổ Bất Hóa, Hồng Bạch nhị lão cũng bị cuốn vào kỳ thuật này, có thể thấy Loạn Phi Phong kiếm pháp huyền ảo ma quái đến nhường nào. Ông biết rằng dù có kêu to cũng không thể làm mọi người tỉnh được, bèn vận khởi Phật môn Sư Tử Hống, ngâm lên một tràng "A di đà Phật!"
Âm thanh vừa vang lên đáng lẽ phải kinh động toàn trường, nhưng sau khi bốn chữ ấy được phát ra, đại sư chẳng hề thấy tác động gì. Âm thanh dường như biến mất tăm. Cảm giác trống rỗng vô định khiến người ta trăm đầu ngàn mối khó chịu vô cùng. Ngay khi Khoát Lạc thiền sư tay chân luống cuống tâm trạng rối bời, âm thanh đó không hiểu từ nơi nao trên trời cao truyền về, ong ong vang vọng, quyện thẳng tới đại sư. Âm thanh quả lợi hại, lại chính lúc Khoát Lạc thiền sư không hề phòng bị nên tai trái lập tức ứa máu. Ông chấm một ngón tay lên chỗ máu ươn ướt, tâm ý mê man: đây là máu của mình ư? Sư Tử Hống của mình từ lúc nào không những không tổn thương được người mà ngược lại gây hại cho chính mình?
Trong lúc hoảng hốt, thời gian trước mắt bất ngờ như quay ngược lại, tình cảnh hiện ra trước mắt vẫn như cũ - người thiếu niên đó một tay bắt quyết, một tay cầm kiếm, đầu ngẩng lên trời. Tuy hắn quay lưng lại người con gái đó nhưng mọi người đều hiểu rằng lời nói ấy là dành cho nàng: "Thả đối đình trung nhan như ngọc, mạc hành thế ngoại loạn phi phong". Khoát Lạc đại sư tâm tư mờ mịt. Khắp sân thời gian ảo hóa không ngừng lưu chuyển, hiển bày lẽ vô thường mà kinh Phật nói đến. Đệ tử Phật môn phân ra làm rất nhiều tông phái, Thiếu Lâm vốn theo Thiền tông, tu hành vốn là để tham thấu lẽ vô thường này. Đệ tử Thiền tông phải dùng pháp "Tịch diệt" vô bi vô hỉ để ứng đối với vô thường. Nhưng, hôm nay, trong thời khắc này, Khoát Lạc không biết vì sao đột nhiên hiểu được, giữa luồng thời gian lạnh lùng lưu chuyển khắp sân, chỉ có đôi mắt của Trương Hiểu Kí và Lô Bán Nhi mới là nét "hữu thường" duy nhất giữa tấm lưới "vô thường". Đó là niềm tin bất biến - điều duy nhất có thể chống cự lại sự xâm thực của thời gian, còn bản thân mình - chỉ vì một chấp niệm bức bách, chẳng phải đã sai lầm rồi sao?
Chỉ có Trần Du Tử vẫn chưa bị mất đi định lực, ông hiểu kiếm ý của đồ nhi không công kích đến mình. Ông nhìn lên mặt trăng: nhân thế ơi nhân thế, ông biết Tâm Tự quyết của Loạn Phi Phong kiếm pháp vốn nhằm thẳng vào tâm con người. Ông buộc phải tiến lên, nhưng ông cũng thấy quang cảnh trong sân lưu chuyển, khác hẳn với lúc trước. Bóng cây khắp sân khi khai khi hợp, lúc mau lúc chậm. Thời gian và không gian tựa hồ trôi nổi bất định. Trần Du Tử thầm than: Hiểu Kí, dù con tự phụ mình là tuyệt thế kỳ tài, có thể không bị ảnh hưởng bởi vòng xoáy thời gian này, nhưng người khác lại không được như con, người khác phải nương nhờ vào những âu lo trần tục, những chuyện phiền toái nhỏ nhoi để đi qua kiếp nhân sinh của họ. Con không thể hủy hoại ý niệm sinh tồn của mọi người nơi đây được.
Ông bước lên trước một bước, thật nặng nề; lại một bước nữa, càng thêm trĩu nặng; thêm một bước nữa, là sức nặng mà sinh mệnh không thể nào chịu nổi.
Đây là bước cuối của ông, sau khi bước xong, miệng ông đã thổ ra một bụm máu, kêu lên: "Hiểu Kí, dừng lại!"
Một giọt máu bắn lên mặt Trương Hiểu Kí, Trương Hiểu Kí kinh ngạc, trông thấy sư phụ lảo đảo muốn ngã lập tức dừng kiếm, xông tới trước đỡ lấy, cất tiếng gọi: "Sư phụ!"
Trần Du Tử miệng đọng máu cười nói: "Đừng dùng kiếm pháp này nữa, con mau đi đi. Loạn Phi Phong kiếm pháp hướng đến lòng người, phá hết ảo vọng. Mọi ngưởi chẳng phải như con, ảo vọng bị phá sạch, bọn họ còn dựa vào cái gì để sống tiếp đây. Không phải ai cũng có thể tìm được Bán Nhi của mình, không phải ai cũng có thể tập luyện Loạn Phi Phong kiếm pháp để tự tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình đâu. Con phá hết rồi bọn họ chẳng còn gì để mà tiếp tục muốn sống nữa đâu."
Nước mắt Trương Hiểu Kí lăn xuống, hắn điểm mấy chỗ huyệt đạo trên ngực sư phụ, ngăn chặn nội thương. Sau đó nắm lấy lòng bàn tay ông đưa một luồng nội lực vào, những muốn giúp sư phụ hồi phục.
Hắn định giúp sư phụ trị thương xong sẽ cùng Lô Bán Nhi rời khỏi, vĩnh viễn từ giã giang hồ, làm người dân thường cho qua đời này. Hắn đã lưu lại cho sư phụ sự phiền phức lớn rồi, hắn cũng hiểu rằng việc mình bỏ đi sẽ khiến Chung Nam phái gánh thêm phiền phức, do đó trong lòng càng thêm hổ thẹn. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới kiếm pháp của mình lại uy lực như thế. Nội thương của sư phụ không nhẹ, còn bản thân hắn sau khi liên tục chiến đấu nội lực cũng hao tổn đi nhiều, vì vậy đã hết thời gian một tuần trà, hắn vẫn chưa thể rút tay về.
Trần Du Tử nói: "Mau đi đi."
Trương Hiểu Kí lắc lắc đầu, sư phụ là người duy nhất trên trần thế mà hắn quan tâm. Sau khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt sư phụ, hắn nói không nên lời. Trương Hiểu Kí toàn tâm trị thương cho ông, không hề phòng bị, đâu ngờ sư thúc Toàn Bảng Đức nội lực đã khôi phục được chút ít, chỉ là chưa thể xuất thủ thôi. Không hiểu sao, Toàn Bảng Đức nhìn tình cảnh dưới ánh trăng hai sư đồ dù khốn khổ vẫn tương trợ nhau, lại dường như trông thấy mối tình khăng khít không rời của Trương Hiểu Kí, trong lòng tràn ngập thù hận. Lão không ngần ngại vận dụng Tự Tổn đại pháp của Chung Nam phái trước tiên tụ lại nội lực, nhảy lên đánh ra một chiêu.
/15
|