Trên mặt ba người nhóm Đàm Húc hiện lên vẻ vui mừng, vẻ tuyệt thế của kiếm ý vừa nãy khiến bọn họ bị chấn động vô cùng. Nhưng điều khiến bọn họ vui mừng là luồng kiếm ý đó mang theo khí tức của Côn Luân. Ba người đều biết điều này có ý nghĩa như thế nào. Bất kì một vị sư huynh nào đốn ngộ rồi bước vào cảnh giới nghịch thiên đều có dị tượng thần kiếm ngang trời xuất thế và kiếm khí hoành không như vậy. Kiếm ý trên trời càng mạnh mẽ thì càng tốt với Côn Luân.
Ba người đều là đệ tử hạch tâm của Côn Luân, vì thế lợi ích của môn phái cũng là lợi ích của bọn họ.
" Chúng ta phải giành được kiện phôi thai thần binh này" Nhiếp Thần nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt, trong mắt hiện lên sự kiên quyết dị thường, không hiểu sao dạo này sự thong dong của hắn rất hay bị phá vỡ mà thay bằng vẻ kích động.
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý, vẻ kích động cũng hiện lên trên mặt không thể che dấu được.
Cỗ tuyệt thế Kiếm Ý vừa nãy mang theo khí thế như quân lâm thiên hạ, cho dù là cao thủ mạnh nhất của năm xưa mà đứng trước luồng Kiếm Ý đó cũng chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi.
Nhất định tên tuổi của Côn Luân sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ một lần nữa.
Từ trước đến nay Côn Luân luôn được coi là môn phái có chiến lực cao nhất, nhưng những năm gần đây cảnh tượng hoành tráng như ngày xưa đã dần dần phai nhạt, thậm chí đến đội ô hợp của đám Mạc Vân Hải cũng dám chống đối lại bọn họ.
Đối với những đệ tử Côn Luân luôn kiêu ngạo thì việc này làm bọn họ cảm thấy mất mặt vô cùng.
Nhưng giờ đây, Côn Luân lại một lần nữa thể hiện sức mạnh vô cùng cường đại của mình. Điều này thử hỏi sao đám người Đàm Húc không kích động như vậy cơ chứ?.
" Mọi người phải cẩn thận" Mặc dù từ đầu tới giờ mọi việc đều trôi chảy nhưng Nhiếp Thần không hề chủ quan, mà ngược lại hắn càng trở lên cẩn thận hơn hẳn mọi khi. Hắn cũng biết rõ, trước khi kiếm ý xung thiên kia xuất hiện, quyết tâm giành giật kiện phôi thai thần binh chỉ có năm phần, nhưng hiện giờ là đủ mười phần chờ mong và quyết tâm.
Tuy phôi thai Thần Binh không thể so sánh với kiếm ý vừa nãy, nhưng nếu Côn Luân có nhiều thêm một kiện Thần Binh cụ trang coi như là có thêm sức lực để chống lại các thế lực khác.
Thế nhưng đám người Nhiếp Thần cũng không hề cảm thấy chút lo lắng nào, dù sao bọn họ cũng là Côn Luân tử. Tên gọi này là đại diện cho cao thủ chân chính được tuyển chọn cẩn thận từ hàng vạn đệ tử mà ra.
Ngay cả tại Côn Luân cũng chỉ có năm mươi vị Côn Luân tử.
Nếu như ở đây chỉ có một người thì Nhiếp Thần còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng hiện tại ở đây có tới ba người, hơn nữa họ nắm trong tay rất nhiều tin tức về Đồ Đằng khôi tràng. Vì thế Nhiếp Thần mới tin tưởng mười phần vào chuyến đi lần này.
Bỗng nhiên, Chân Lăng Mộng đang vuốt ve Vũ Lệnh Phiên quay sang bảo:" Vũ Lệnh Phiên đúng là một bảo bối không tệ, mỗi tội muốn phát động phải dùng thần lực luyện chế lại"
Đàm Húc nhìn lướt qua bèn lắc đầu: " Ta không có hứng thú với những đồ vật yếu mềm như thế"
Nhiếp Thần cũng không muốn tranh giành: " Kiếm ý của ta thuộc loại dương cương nên không thích hợp với nó, sư muội cứ giữ lại mà dùng"
Chân Lăng Mộng cũng không chối từ, nàng chỉ gật đầu đáp lại: " Tốt lắm"
Vũ Lệnh Phiên rất thích hợp với nàng, bởi vì Kiếm Ý của nàng đi theo con đường thuần âm. Nàng đang thầm tính toán có nên luyện chế Vũ Lệnh Phiên thành một thanh thần kiếm hay không, hai chữ 'Vũ Lệnh' khiến nàng cảm thấy yêu thích vô cùng.
Nếu như có nó trợ giúp thì không chừng thực lực của nàng lại tiến lên một bậc thang mới.
Hiện tại, đừng nói tới một kiện thần binh cụ trang, ngay cả một kiện thần kiếm cũng khiến bọn họ đỏ mắt thèm thuồng. Chữ Thần kiếm này không phải là bất kì thanh kiếm nào cũng có thể vươn tới được. Thần kiếm dùng để chỉ những thanh kiếm có thể dung nhập được thần lực. Thần lực bá đạo hơn linh lực gấp nhiều lần, vì thế không phải phi kiếm bình thường có thể thừa nhận nổi.
Trong thực tế, tình huống như vậy không chỉ xuất hiện ở Côn Luân, mà hầu như tất cả môn phái đều gặp phải.
Ngàn năm tích lũy của Côn Luân đều dựa vào hệ thống linh lực mà dựng thành. Vì thế khi bước vào thời đại thần lực, tích lũy ngàn năm của bọn họ lại không chiếm được nhiều ưu thế. Tuy bọn họ cũng có chút của cải, nhưng dù sao đã là tinh thạch chỉ lo thiếu chứ sao sợ thừa, ví như tài sản của Hứa gia cũng đủ để luyện chế một hai kiện thần binh. Chỉ thế thôi nhưng cũng đủ cho người khác đỏ mắt thèm thuồng rồi.
Thật ra những năm gần đây, người ta tìm ra không ít tài liệu có thể dung nhập được thần, tuy nhiên những tài liệu đó khá thông dụng, hơn nữa phẩm giai lại thấp. Nhưng vì điều này mà giá cả của nó ngày càng tăng lên, càng lúc càng trở lên đắt đỏ.
Đây cũng là nguyên nhân mà giá cả của thần trang lại cao như vậy.
Còn những người có tài liệu đã lạc hậu thì đành chịu đựng mà chế ra những vũ khí cấp thấp mà thôi.
Vì thế tuy hai người Đàm Húc và Nhiếp Thần ngoài miệng thì hào phóng nhường lại Vũ Lệnh Phiên nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi chút thèm thuồng. Nếu lấy Vũ Lệnh Phiên làm cốt thì chắc chắn có thể luyện chế ra một thanh thần kiếm. Nếu hiện tại ai cầm một thanh thần kiếm là đủ để người khác hâm mộ, tấm tắc mãi không thôi.
Khi thấy bộ dáng yêu thích không rời tay của Chân Lăng Mộng, Nhiếp Thần đành nở một nụ cười trừ rồi bảo:" Sư muội cứ để lúc về rồi từ từ nghiên cứu sau đi, bây giờ chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ đã"
Nghe vậy, khuôn mặt Chân Lăng Mộng đỏ bừng vì xấu hổ, nàng đáp lại rất thiếu tự nhiên:" " Tiểu muội có chút thất thố rồi."
Nhiếp Thần cũng hiểu được tâm tình kích động của nàng. Hắn chỉ cười cười, rồi nghiêm mặt nhắc nhở:" Phía trước khắp nơi nguy hiểm, cho nên chúng ta phải tập trung tinh thần mới được. Nhất là đám người Mạc Vân Hải kia, chúng không phải người dễ chọc đâu"
" Hừ! Ta thấy người ta chỉ thổi phồng mà thôi!" Đàm Húc hừ lạnh một tiếng rồi ngạo nghễ bảo: " Đáng tiếc vừa rồi không gặp được bọn họ. Nếu gặp, ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng. Cắt đầu bọn chúng rồi treo trước truyền tống trận của Mạc Vân Hải"
Nhiếp Thần cũng chỉ cười bất đắc dĩ, xưa nay vị sư đệ Đàm Húc này luôn luôn không coi ai ra cái gì. Hắn tuy biết nhưng cũng ngại nhắc nhở nhiều.
Còn Chân Lăng Mộng thì hoàn toàn ngược lại, nàng đang giữ vững tinh thần, gạt bỏ những tạp niệm trong đầu. Thấy vậy Nhiếp Thần âm thầm gật đầu tán thưởng, hắn bảo " Đi thôi, ra Vũ điện là đến trước cửa bốn cung. Chỉ cần xông qua bốn cung là chúng ta có thể lấy được kiện phôi thai Thần Binh kia rồi."
" Chỉ như vậy thì có vẻ đơn giản nhỉ" Hung quang trong mắt Đàm Húc lập lòe:" Có lẽ chúng ta nên phục kích ở trước cửa bốn cung để giết sạch đám người Mạc Vân Hải. Như vậy có phải thống khoái không?"
Trong lòng Nhiếp Thần cũng khẽ rung động, hắn cũng cảm thấy suy nghĩ này của Đàm Húc có thể thực hiện được. Nếu dùng thực lực của bọn họ để đánh lén thì khả năng tránh thoát của đám người kia sẽ ít đến tội nghiệp.
" Nếu có người khác nhanh hơn chúng ta thì sao?" Đột nhiên Chân Lăng Mộng hỏi lại.
Câu hỏi này khiến Nhiếp Thần và Đàm Húc cảm thấy sững sờ. Sát khí của Đàm Húc biến mất, trên mặt y hiện lên vẻ suy tư. Tuy y là kẻ có ngạo khí nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn.
" Chắc là không đâu" Nhiếp Thần trầm ngâm phân tích:" Chúng ta có ưu thế nắm được thông tin đầy đủ, hơn nữa trên đường không hề gặp phải bất kì cường địch nào. Có thể nói là một đường thuận lợi, nếu bảo có người nhanh hơn chúng ta thì ít có khả năng lắm. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải hết sức đề phòng. Chẳng may ở đó có địch nhân đang phục kích khiến chúng ta lật thuyền trong mương thì không tốt cho lắm"
Ba người quay sang liếc nhìn nhau, trên mặt mỗi người hiện lên vẻ ngưng trọng.
" Đi thôi, cẩn thận một chút" Nhiếp Thần nhắc nhở thêm lần nữa.
Kế hạch đánh lén của Tả Mạc đang tiến hành hết sức thuận lợi.
Quả nhiên đã đánh thắng mấy tên gia hỏa mà không tốn quá nhiều sức lực. Mấy tên này không ngờ rằng bên kia còn có người mai phục chờ đánh lén, hơn nữa đám người Tả Mạc ra tay gọn gàng và nhanh chóng cho nên kết quả như nào có thể đoán trước được.
Thế nhưng mấy tên này chỉ là những người có thực lực bình thường, cho nên trên người cũng chẳng có thứ gì quý giá, điều này làm Tả Mạc cũng cảm thấy hơi thất vọng. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy không tồi, dù sao đám người này cũng là địch nhân của hắn, cứ giết đi một người thì hy vọng lấy được phôi thai Thần Binh lại tăng thêm một chút. Điều này cũng khiến tâm tình của hắn được an ủi phần nào.
Bỗng nhiên, Quỷ Vụ đồng nhắc nhở: " Có người đến, ba tên"
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đám người bọn hắn đã phối hợp vô cùng ăn ý. Không cần ai phải hỏi, lập tức Quỷ Vụ đồng chỉ vị trí ba người cho Tả Mạc.
Ba người!
Do ở vị trí ở gần hơn nên ba người ra tay lần này là Tả Mạc, Thập Phẩm và Chim Ngốc.
Tiểu Mạc Ca cầm cái búa nhỏ, lặng lẽ chui vào trong sương mù rồi lẳng lặng chém một trong ba người.
Còn Tiểu Nguyệt Nha của Thập Phẩm do bản thân nó vốn cực kì ngưng tụ, cho nên khi ẩn trong sương mù gần như không ai có thể phát giác được nó.
Không biết có phải thời gian nó đi theo Tả Mạc đã lâu hay không mà một tên có phẩm chất tốt như Thập Phẩm cũng trở lên vô cùng âm hiểm và xảo trá. Một kích của nó bất hiện sơn bất lộ thủ (DG: không hiện núi, không hiện đầu -đại khái chắc là không lộ cái gì), không hề có một chút dấu hiệu báo trước.
So ra thì chỉ có con hàng Chim Ngốc luôn kiêu ngạo như một ông hoàng kia là không coi mấy cái thủ đoạn âm hiểm của Tả Mạc ra gì, trước khi ra tay nó tự chọn cho mình tư thế đẹp nhất, kiêu ngạo nhất, rồi dùng cái mỏ chim mổ ra một cái. Chiếc mỏ chim bén nhọn ma sát với không khí tạo thành vô số đóa hoa lửa, còn chiếc mỏ cũng trở lên đỏ rực như thép nung, quả nhiên hình dáng của nó vô cùng có khí phách.
Khi Quỷ Vụ đồng đang tập trung chú ý trận chiến thì nhìn thấy nhát mổ của con Chim Ngốc kia. Đột nhiên nhận ra được thân phận của con chim làm sương mù trên người nó không khỏi run lên vài phần.
Keng!
Không ngờ nhát đánh lén lần nào cũng trúng của Tả Mạc vậy mà lần này lại trượt.
Còn Tiểu Nguyệt Nha của Thập Phẩm cũng kêu đinh một tiếng rồi bị đẩy về.
Ngược lại, chỉ có một cú mổ của Chim Ngốc là thành công. Sức mạnh bá đạo và sắc bén xuyên thủng thần trang phòng hộ của đối phương. Kết quả là để lại trên mình đối phương một lỗ thủng.
Ba người ra tay, chỉ một thành công!
Tả Mạc lập tức nhận ra mình đã gặp phải đối thủ cứng cựa rồi!
Song kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú. Hắn biết rằng, đây là thời điểm phải quyết đoán không cho đối phương kịp suy nghĩ. Vì thế hắn không hề do dự mà phi thân xuống, Thái Dương Thần Phủ trong tay phải gào thét ầm ầm chém xuống với uy thế vô cùng hung mãnh.
Còn tay trái lẳng lặng phóng ra ba chùm Thái Dương Thần Thứ!
Đinh!
Một tiếng va đập chấn động cả không gian. Sương mù xung quanh cũng bị thổi bay làm lộ ra hai thân hình đang đối mặt nhau.
Sắc mặt Nhiếp Thần trở lên nhợt nhạt, trong mắt ánh lên tia sợ hãi. Nhát búa mạnh mẽ của đối phương làm cho tay phải hắn run rẩy, đau nhức không nhấc lên được. Nhưng điều làm hắn sợ hãi chính là ba chùm Thái Dương Thần Thứ ngay trước mặt!
Những mũi Thái Dương Thần Thứ mầu ám kim lộ ra hàn quang sắc bén làm lòng người rét run.
Một búa vừa nãy của đối phương đã khiến thần lực toàn thân hắn bị rơi vào trạng thái trì trệ. Nhất thời hắn chưa tụ được lực, nếu chỉ dùng thần trang trên ngươi e rằng không thể chống cự lại thế tấn công của ba chùm Thái Dương Thần Thứ kia.
Dưới sự kích thích của cảm giác cực độ nguy hiểm, trong đầu Nhiếp Thần bỗng trở lên tĩnh lặng, hắn không hề suy nghĩ nhiều mà chỉ đưa bàn tay trái ra rồi búng về phía trước.
Boong boong loong coong!
Bảy tám đạo kiếm quang sáng chói mắt từ tay trái hắn bay ra.
Kiếm quang như xé rách không gian tạo ra những tiếng rít kinh người.
Chỉ Kiếm Lan
Đây chính là một trong những kiếm quyết mà hắn thuần thục nhất, nhưng bộ kiếm quyết này cũng không phải bộ kiếm quyết đã được các trưởng lão chỉnh sửa. Nhưng dù sao kiếm quyết này hắn đã luyện trong thời gian dài cho nên nó đã trở thành một loại bản năng. Hơn nữa hắn là Nhiếp Thần, là một trong những Côn Luân tử. Cho nên trình độ lĩnh ngộ kiếm ý của hắn không phải những kẻ như Ngô Hạ hay A Mông năm xưa có thể sánh được.
Khi dùng thần lực để thúc dục Chỉ Kiếm Lan, không những không hề có cảm giác trì trệ như trước, mà còn có cảm giác tùy tâm sở dục. Năm xưa, trình độ kiếm quyết này của hắn đã rất thâm sâu, đã đạt tới cảnh giới kiếm xuất do tâm. Còn bây giờ, hiểu biết của hắn giống như xuyên qua một làn sương mỏng, càng lúc càng trở thêm thông hiểu hơn nhiều.
Vào thời điểm gian nan và nguy hiểm nhất, bao giờ tiềm năng của con người cũng được kích phát toàn bộ.
Nhiếp Thần đang rơi vào trạng thái huyền ảo khó nói lên lời.
Cảnh giới Thất Kiếm như này có thể nói là đỉnh cao của sự huyền diệu.
Kiếm khí giao thoa đan xen với nhau như mưa, rồi bọn chúng bay tới bằng nhưng góc độ khác nhau đánh lên ba chùm Thái Dương Thần Thứ liên tục không ngừng.
Đinh đinh đinh!
Liền đó là một tràng bạo âm dầy đặc và thanh thúy vang lên, ba chùm Thái Dương Thần Thứ như bị một bàn tay vô hình nào đó gẩy một cái nhẹ nhàng, còn Nhiếp Thần vội vàng bay ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Hàn ý sắc bén của Thái Dương Thần Thứ lướt qua mặt Nhiếp Thần. Hắn có cảm giác lành lạnh, sự kích thích khiến hắn run lên.
Thất thủ rồi! Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ, vốn là tưởng rằng những chiêu đánh lén của bản thân mình không hề sơ hở, vậy mà lại thất bại rồi!
Là cao thủ!
Tinh mang trong mắt Tả Mạc tăng vọt!
Ba người đều là đệ tử hạch tâm của Côn Luân, vì thế lợi ích của môn phái cũng là lợi ích của bọn họ.
" Chúng ta phải giành được kiện phôi thai thần binh này" Nhiếp Thần nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt, trong mắt hiện lên sự kiên quyết dị thường, không hiểu sao dạo này sự thong dong của hắn rất hay bị phá vỡ mà thay bằng vẻ kích động.
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý, vẻ kích động cũng hiện lên trên mặt không thể che dấu được.
Cỗ tuyệt thế Kiếm Ý vừa nãy mang theo khí thế như quân lâm thiên hạ, cho dù là cao thủ mạnh nhất của năm xưa mà đứng trước luồng Kiếm Ý đó cũng chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi.
Nhất định tên tuổi của Côn Luân sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ một lần nữa.
Từ trước đến nay Côn Luân luôn được coi là môn phái có chiến lực cao nhất, nhưng những năm gần đây cảnh tượng hoành tráng như ngày xưa đã dần dần phai nhạt, thậm chí đến đội ô hợp của đám Mạc Vân Hải cũng dám chống đối lại bọn họ.
Đối với những đệ tử Côn Luân luôn kiêu ngạo thì việc này làm bọn họ cảm thấy mất mặt vô cùng.
Nhưng giờ đây, Côn Luân lại một lần nữa thể hiện sức mạnh vô cùng cường đại của mình. Điều này thử hỏi sao đám người Đàm Húc không kích động như vậy cơ chứ?.
" Mọi người phải cẩn thận" Mặc dù từ đầu tới giờ mọi việc đều trôi chảy nhưng Nhiếp Thần không hề chủ quan, mà ngược lại hắn càng trở lên cẩn thận hơn hẳn mọi khi. Hắn cũng biết rõ, trước khi kiếm ý xung thiên kia xuất hiện, quyết tâm giành giật kiện phôi thai thần binh chỉ có năm phần, nhưng hiện giờ là đủ mười phần chờ mong và quyết tâm.
Tuy phôi thai Thần Binh không thể so sánh với kiếm ý vừa nãy, nhưng nếu Côn Luân có nhiều thêm một kiện Thần Binh cụ trang coi như là có thêm sức lực để chống lại các thế lực khác.
Thế nhưng đám người Nhiếp Thần cũng không hề cảm thấy chút lo lắng nào, dù sao bọn họ cũng là Côn Luân tử. Tên gọi này là đại diện cho cao thủ chân chính được tuyển chọn cẩn thận từ hàng vạn đệ tử mà ra.
Ngay cả tại Côn Luân cũng chỉ có năm mươi vị Côn Luân tử.
Nếu như ở đây chỉ có một người thì Nhiếp Thần còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng hiện tại ở đây có tới ba người, hơn nữa họ nắm trong tay rất nhiều tin tức về Đồ Đằng khôi tràng. Vì thế Nhiếp Thần mới tin tưởng mười phần vào chuyến đi lần này.
Bỗng nhiên, Chân Lăng Mộng đang vuốt ve Vũ Lệnh Phiên quay sang bảo:" Vũ Lệnh Phiên đúng là một bảo bối không tệ, mỗi tội muốn phát động phải dùng thần lực luyện chế lại"
Đàm Húc nhìn lướt qua bèn lắc đầu: " Ta không có hứng thú với những đồ vật yếu mềm như thế"
Nhiếp Thần cũng không muốn tranh giành: " Kiếm ý của ta thuộc loại dương cương nên không thích hợp với nó, sư muội cứ giữ lại mà dùng"
Chân Lăng Mộng cũng không chối từ, nàng chỉ gật đầu đáp lại: " Tốt lắm"
Vũ Lệnh Phiên rất thích hợp với nàng, bởi vì Kiếm Ý của nàng đi theo con đường thuần âm. Nàng đang thầm tính toán có nên luyện chế Vũ Lệnh Phiên thành một thanh thần kiếm hay không, hai chữ 'Vũ Lệnh' khiến nàng cảm thấy yêu thích vô cùng.
Nếu như có nó trợ giúp thì không chừng thực lực của nàng lại tiến lên một bậc thang mới.
Hiện tại, đừng nói tới một kiện thần binh cụ trang, ngay cả một kiện thần kiếm cũng khiến bọn họ đỏ mắt thèm thuồng. Chữ Thần kiếm này không phải là bất kì thanh kiếm nào cũng có thể vươn tới được. Thần kiếm dùng để chỉ những thanh kiếm có thể dung nhập được thần lực. Thần lực bá đạo hơn linh lực gấp nhiều lần, vì thế không phải phi kiếm bình thường có thể thừa nhận nổi.
Trong thực tế, tình huống như vậy không chỉ xuất hiện ở Côn Luân, mà hầu như tất cả môn phái đều gặp phải.
Ngàn năm tích lũy của Côn Luân đều dựa vào hệ thống linh lực mà dựng thành. Vì thế khi bước vào thời đại thần lực, tích lũy ngàn năm của bọn họ lại không chiếm được nhiều ưu thế. Tuy bọn họ cũng có chút của cải, nhưng dù sao đã là tinh thạch chỉ lo thiếu chứ sao sợ thừa, ví như tài sản của Hứa gia cũng đủ để luyện chế một hai kiện thần binh. Chỉ thế thôi nhưng cũng đủ cho người khác đỏ mắt thèm thuồng rồi.
Thật ra những năm gần đây, người ta tìm ra không ít tài liệu có thể dung nhập được thần, tuy nhiên những tài liệu đó khá thông dụng, hơn nữa phẩm giai lại thấp. Nhưng vì điều này mà giá cả của nó ngày càng tăng lên, càng lúc càng trở lên đắt đỏ.
Đây cũng là nguyên nhân mà giá cả của thần trang lại cao như vậy.
Còn những người có tài liệu đã lạc hậu thì đành chịu đựng mà chế ra những vũ khí cấp thấp mà thôi.
Vì thế tuy hai người Đàm Húc và Nhiếp Thần ngoài miệng thì hào phóng nhường lại Vũ Lệnh Phiên nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi chút thèm thuồng. Nếu lấy Vũ Lệnh Phiên làm cốt thì chắc chắn có thể luyện chế ra một thanh thần kiếm. Nếu hiện tại ai cầm một thanh thần kiếm là đủ để người khác hâm mộ, tấm tắc mãi không thôi.
Khi thấy bộ dáng yêu thích không rời tay của Chân Lăng Mộng, Nhiếp Thần đành nở một nụ cười trừ rồi bảo:" Sư muội cứ để lúc về rồi từ từ nghiên cứu sau đi, bây giờ chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ đã"
Nghe vậy, khuôn mặt Chân Lăng Mộng đỏ bừng vì xấu hổ, nàng đáp lại rất thiếu tự nhiên:" " Tiểu muội có chút thất thố rồi."
Nhiếp Thần cũng hiểu được tâm tình kích động của nàng. Hắn chỉ cười cười, rồi nghiêm mặt nhắc nhở:" Phía trước khắp nơi nguy hiểm, cho nên chúng ta phải tập trung tinh thần mới được. Nhất là đám người Mạc Vân Hải kia, chúng không phải người dễ chọc đâu"
" Hừ! Ta thấy người ta chỉ thổi phồng mà thôi!" Đàm Húc hừ lạnh một tiếng rồi ngạo nghễ bảo: " Đáng tiếc vừa rồi không gặp được bọn họ. Nếu gặp, ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng. Cắt đầu bọn chúng rồi treo trước truyền tống trận của Mạc Vân Hải"
Nhiếp Thần cũng chỉ cười bất đắc dĩ, xưa nay vị sư đệ Đàm Húc này luôn luôn không coi ai ra cái gì. Hắn tuy biết nhưng cũng ngại nhắc nhở nhiều.
Còn Chân Lăng Mộng thì hoàn toàn ngược lại, nàng đang giữ vững tinh thần, gạt bỏ những tạp niệm trong đầu. Thấy vậy Nhiếp Thần âm thầm gật đầu tán thưởng, hắn bảo " Đi thôi, ra Vũ điện là đến trước cửa bốn cung. Chỉ cần xông qua bốn cung là chúng ta có thể lấy được kiện phôi thai Thần Binh kia rồi."
" Chỉ như vậy thì có vẻ đơn giản nhỉ" Hung quang trong mắt Đàm Húc lập lòe:" Có lẽ chúng ta nên phục kích ở trước cửa bốn cung để giết sạch đám người Mạc Vân Hải. Như vậy có phải thống khoái không?"
Trong lòng Nhiếp Thần cũng khẽ rung động, hắn cũng cảm thấy suy nghĩ này của Đàm Húc có thể thực hiện được. Nếu dùng thực lực của bọn họ để đánh lén thì khả năng tránh thoát của đám người kia sẽ ít đến tội nghiệp.
" Nếu có người khác nhanh hơn chúng ta thì sao?" Đột nhiên Chân Lăng Mộng hỏi lại.
Câu hỏi này khiến Nhiếp Thần và Đàm Húc cảm thấy sững sờ. Sát khí của Đàm Húc biến mất, trên mặt y hiện lên vẻ suy tư. Tuy y là kẻ có ngạo khí nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn.
" Chắc là không đâu" Nhiếp Thần trầm ngâm phân tích:" Chúng ta có ưu thế nắm được thông tin đầy đủ, hơn nữa trên đường không hề gặp phải bất kì cường địch nào. Có thể nói là một đường thuận lợi, nếu bảo có người nhanh hơn chúng ta thì ít có khả năng lắm. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải hết sức đề phòng. Chẳng may ở đó có địch nhân đang phục kích khiến chúng ta lật thuyền trong mương thì không tốt cho lắm"
Ba người quay sang liếc nhìn nhau, trên mặt mỗi người hiện lên vẻ ngưng trọng.
" Đi thôi, cẩn thận một chút" Nhiếp Thần nhắc nhở thêm lần nữa.
Kế hạch đánh lén của Tả Mạc đang tiến hành hết sức thuận lợi.
Quả nhiên đã đánh thắng mấy tên gia hỏa mà không tốn quá nhiều sức lực. Mấy tên này không ngờ rằng bên kia còn có người mai phục chờ đánh lén, hơn nữa đám người Tả Mạc ra tay gọn gàng và nhanh chóng cho nên kết quả như nào có thể đoán trước được.
Thế nhưng mấy tên này chỉ là những người có thực lực bình thường, cho nên trên người cũng chẳng có thứ gì quý giá, điều này làm Tả Mạc cũng cảm thấy hơi thất vọng. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy không tồi, dù sao đám người này cũng là địch nhân của hắn, cứ giết đi một người thì hy vọng lấy được phôi thai Thần Binh lại tăng thêm một chút. Điều này cũng khiến tâm tình của hắn được an ủi phần nào.
Bỗng nhiên, Quỷ Vụ đồng nhắc nhở: " Có người đến, ba tên"
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đám người bọn hắn đã phối hợp vô cùng ăn ý. Không cần ai phải hỏi, lập tức Quỷ Vụ đồng chỉ vị trí ba người cho Tả Mạc.
Ba người!
Do ở vị trí ở gần hơn nên ba người ra tay lần này là Tả Mạc, Thập Phẩm và Chim Ngốc.
Tiểu Mạc Ca cầm cái búa nhỏ, lặng lẽ chui vào trong sương mù rồi lẳng lặng chém một trong ba người.
Còn Tiểu Nguyệt Nha của Thập Phẩm do bản thân nó vốn cực kì ngưng tụ, cho nên khi ẩn trong sương mù gần như không ai có thể phát giác được nó.
Không biết có phải thời gian nó đi theo Tả Mạc đã lâu hay không mà một tên có phẩm chất tốt như Thập Phẩm cũng trở lên vô cùng âm hiểm và xảo trá. Một kích của nó bất hiện sơn bất lộ thủ (DG: không hiện núi, không hiện đầu -đại khái chắc là không lộ cái gì), không hề có một chút dấu hiệu báo trước.
So ra thì chỉ có con hàng Chim Ngốc luôn kiêu ngạo như một ông hoàng kia là không coi mấy cái thủ đoạn âm hiểm của Tả Mạc ra gì, trước khi ra tay nó tự chọn cho mình tư thế đẹp nhất, kiêu ngạo nhất, rồi dùng cái mỏ chim mổ ra một cái. Chiếc mỏ chim bén nhọn ma sát với không khí tạo thành vô số đóa hoa lửa, còn chiếc mỏ cũng trở lên đỏ rực như thép nung, quả nhiên hình dáng của nó vô cùng có khí phách.
Khi Quỷ Vụ đồng đang tập trung chú ý trận chiến thì nhìn thấy nhát mổ của con Chim Ngốc kia. Đột nhiên nhận ra được thân phận của con chim làm sương mù trên người nó không khỏi run lên vài phần.
Keng!
Không ngờ nhát đánh lén lần nào cũng trúng của Tả Mạc vậy mà lần này lại trượt.
Còn Tiểu Nguyệt Nha của Thập Phẩm cũng kêu đinh một tiếng rồi bị đẩy về.
Ngược lại, chỉ có một cú mổ của Chim Ngốc là thành công. Sức mạnh bá đạo và sắc bén xuyên thủng thần trang phòng hộ của đối phương. Kết quả là để lại trên mình đối phương một lỗ thủng.
Ba người ra tay, chỉ một thành công!
Tả Mạc lập tức nhận ra mình đã gặp phải đối thủ cứng cựa rồi!
Song kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú. Hắn biết rằng, đây là thời điểm phải quyết đoán không cho đối phương kịp suy nghĩ. Vì thế hắn không hề do dự mà phi thân xuống, Thái Dương Thần Phủ trong tay phải gào thét ầm ầm chém xuống với uy thế vô cùng hung mãnh.
Còn tay trái lẳng lặng phóng ra ba chùm Thái Dương Thần Thứ!
Đinh!
Một tiếng va đập chấn động cả không gian. Sương mù xung quanh cũng bị thổi bay làm lộ ra hai thân hình đang đối mặt nhau.
Sắc mặt Nhiếp Thần trở lên nhợt nhạt, trong mắt ánh lên tia sợ hãi. Nhát búa mạnh mẽ của đối phương làm cho tay phải hắn run rẩy, đau nhức không nhấc lên được. Nhưng điều làm hắn sợ hãi chính là ba chùm Thái Dương Thần Thứ ngay trước mặt!
Những mũi Thái Dương Thần Thứ mầu ám kim lộ ra hàn quang sắc bén làm lòng người rét run.
Một búa vừa nãy của đối phương đã khiến thần lực toàn thân hắn bị rơi vào trạng thái trì trệ. Nhất thời hắn chưa tụ được lực, nếu chỉ dùng thần trang trên ngươi e rằng không thể chống cự lại thế tấn công của ba chùm Thái Dương Thần Thứ kia.
Dưới sự kích thích của cảm giác cực độ nguy hiểm, trong đầu Nhiếp Thần bỗng trở lên tĩnh lặng, hắn không hề suy nghĩ nhiều mà chỉ đưa bàn tay trái ra rồi búng về phía trước.
Boong boong loong coong!
Bảy tám đạo kiếm quang sáng chói mắt từ tay trái hắn bay ra.
Kiếm quang như xé rách không gian tạo ra những tiếng rít kinh người.
Chỉ Kiếm Lan
Đây chính là một trong những kiếm quyết mà hắn thuần thục nhất, nhưng bộ kiếm quyết này cũng không phải bộ kiếm quyết đã được các trưởng lão chỉnh sửa. Nhưng dù sao kiếm quyết này hắn đã luyện trong thời gian dài cho nên nó đã trở thành một loại bản năng. Hơn nữa hắn là Nhiếp Thần, là một trong những Côn Luân tử. Cho nên trình độ lĩnh ngộ kiếm ý của hắn không phải những kẻ như Ngô Hạ hay A Mông năm xưa có thể sánh được.
Khi dùng thần lực để thúc dục Chỉ Kiếm Lan, không những không hề có cảm giác trì trệ như trước, mà còn có cảm giác tùy tâm sở dục. Năm xưa, trình độ kiếm quyết này của hắn đã rất thâm sâu, đã đạt tới cảnh giới kiếm xuất do tâm. Còn bây giờ, hiểu biết của hắn giống như xuyên qua một làn sương mỏng, càng lúc càng trở thêm thông hiểu hơn nhiều.
Vào thời điểm gian nan và nguy hiểm nhất, bao giờ tiềm năng của con người cũng được kích phát toàn bộ.
Nhiếp Thần đang rơi vào trạng thái huyền ảo khó nói lên lời.
Cảnh giới Thất Kiếm như này có thể nói là đỉnh cao của sự huyền diệu.
Kiếm khí giao thoa đan xen với nhau như mưa, rồi bọn chúng bay tới bằng nhưng góc độ khác nhau đánh lên ba chùm Thái Dương Thần Thứ liên tục không ngừng.
Đinh đinh đinh!
Liền đó là một tràng bạo âm dầy đặc và thanh thúy vang lên, ba chùm Thái Dương Thần Thứ như bị một bàn tay vô hình nào đó gẩy một cái nhẹ nhàng, còn Nhiếp Thần vội vàng bay ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Hàn ý sắc bén của Thái Dương Thần Thứ lướt qua mặt Nhiếp Thần. Hắn có cảm giác lành lạnh, sự kích thích khiến hắn run lên.
Thất thủ rồi! Tả Mạc cũng cảm thấy bất ngờ, vốn là tưởng rằng những chiêu đánh lén của bản thân mình không hề sơ hở, vậy mà lại thất bại rồi!
Là cao thủ!
Tinh mang trong mắt Tả Mạc tăng vọt!
/915
|