Dường như đối với trò chơi của những người có tiền như thế này, Sầm Tử Tranh đã nhìn quen lắm rồi, mặc cho đầu ngón tay của anh lả lướt qua gò má của mình, dần dần thu lại cơn tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nâng mắt lên nhìn Cung Quý Dương, hé mở làn môi anh đào, nói: “Phụ nữ của anh, người có giá trị cao nhất là bao nhiêu?"
Một câu hỏi bất ngờ khiến Cung Quý Dương không khỏi giật mình, anh không ngờ Sầm Tử Tranh lại hỏi như thế. Vốn dĩ bởi vì hiểu rõ tính tình của Sầm Tử Tranh, nên anh mới dự liệu, sau khi cô nghe thấy câu hỏi này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà điều anh muốn chính là bức ép cô vào ngõ cụt, khiến cô không thể không giơ tay đầu hàng.
Vậy mà…
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Cung Quý Dương liền xua tan đi nỗi bất ngờ của mình, nụ cười tối dần, kéo người của cô qua, áp người lên cơ thể hoàn mỹ ấy.
Ngón tay thon dài giữ chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, dưới khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, càng khiến anh sung sướng khó tưởng.
"Anh thích phụ nữ biết ngoan ngoãn nghe lời, đối với những người như vậy anh rất thoải mái, về phần em, có thể tùy tiện đặt ra điều kiện!"
Anh cúi đầu xuống gần sát vành tai của cô, mùi hương nam tính thoang thoảng như hương hoa anh túc, phủ kín hô hấp của Sầm Tử Tranh.
"Em khác những người phụ nữ kia, bởi vì…mãi cho đến nay, cơ thể của em vẫn khiến anh lưu luyến không thôi. . . . . ."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút tư vị của quá khứ, đôi mắt dần trở nên thâm trầm bởi dục vọng. . . . . .
"Nhìn vào gương xem chúng ta xứng đôi thế nào!"
Anh xoay người, đẩy Sầm Tử Tranh đến trước chiếc gương to trong phòng làm việc, lại từ phía sau vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, thân thể to lớn hoàn toàn ôm trọn cô vào trong ngực, dường như muốn bao phủ tất cả.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu mất ổn
định, đứng cứng đờ tại chỗ, bị ép buộc phải soi mình trong gương với anh, trên gương mặt xinh đẹp trắng ngần chợt đỏ ửng.
Vẻ cao lớn của anh và nét dịu dàng của cô thật sự rất xứng đôi, chỉ là, nụ cười quá mứt tà mị của người đàn ông phía sau khiến cô không thể không nhớ đến nỗi đau của tám năm trước.
“Nói như vậy, chỉ cần, mẹ kiếp, đè lên ngọn núi lớn như anh, sau này cơm áo cũng chẳng cần phải lo, không cần bôn ba cực khổ mỗi ngày như vậy?” trong long Sầm Tử Tranh hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng cực kì lạnh nhạt.
Sau khi nghe, Cung Quý Dương khẽ mỉm cười, dĩ nhiên cũng không khó để phát hiện đôi mắt bình tĩnh trong veo của Sầm Tử Tranh, nâng cằm cô lên, môi đỏ mọng: “Xem ra đối với việc trở thành người yêu, em còn nóng lòng với thân phận tình nhân hơn.”
Sầm Tử Tranh không nói lời nào, chỉ nhếch mép cười.
Một tia chán nản lướt qua đáy lòng của Cung Quý Dương…
Anh không nghĩ rằng Sầm Tử Tranh sẽ tình nghiện làm thế, và cũng không hề thật lòng nói những lời này.
“Chúng ta thỏa thuận như thế nào?”
Cung Quý dương cất giọng nói, gương mặt dần dần hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi lạnh, tựa như muốn quyến rũ, lại như muốn trừng phạt, đầu ngón tay lả lướt trên khóe môi cô, hài lòng cảm nhân cơn run rẩy của người đối diện.
“Thỏa thuận?”
Giọng nói nhỏ nhẹ như có như khong, mi tâm nhíu lại, gương mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ hờ hững nhưng lại chất chứa phiền muộn.
“Không sai, thỏa thuận chính là, làm bạn giừng của anh, mãi cho đến khi anh chán mới thôi, trong khoảng thời gian này, em có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, bao gồm cả thương hiệu Leila của em. Chỉ cần có sự đồng ý của anh, nó hoàn toàn có thể trở thành thương hiệu đắt đỏ nhất toàn cầu, đến lúc đó danh tiếng của em sẽ áp đảo tất cả các nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới.”
Anh cúi đầu, ngắm vẻ xinh đẹp diễm lệ của cô còn hơn cả hoa hồng nở rộ của cô, vẻ diễm lệ không cách nào vấy bẩn.
Người con gái vô cùng ấm áp vốn dĩ thuộc về anh, bây giờ chỉ có thể chiếm đoạt bằng phương thức này?
Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen mị hoặc kia, ánh mắt dần dần biểu lộ vẻ châm chọc…
“Xem ra điều kiện không tệ, có thể dựa dãm vào một khách hàng thế này, chắc chắn là ước ao của biết bao phụ nữ rồi.” giọng nói dịu dàng xuôi tai không hề cóa chút chân thật nào.
Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy những lời này, tự dưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, có trời mới biết, tuy rằng anh lưu luyến cơ thể của cô không cách nào kiềm chế được, thế nhưng, thứ anh muốn chiếm được nhất vẫn là trái tim của cô.
“Nói như vậy là em đồng ý?” anh có chút nghi ngờ hỏi ngược lại cô.
Sầm Tử Tranh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt trong veo như nước cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, dường như muốn xoáy sâu vào cả trong linh hồn.
“Anh đúng là một người đàn ông mà đông đảo phụ nữ hướng tới, chỉ tiếc, khiến anh phải trở thành chủ thuê mất rồi…”
Cô dừng một chút, cánh môi mềm mại lạnh lung cất giọng châm chọc và khinh thường, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Anh, không, xứng.”
Một câu nói khiến Cung Quý Dương sững sờ tại chỗ…
Một lát au, anh nhếch môi cười, không hổ danh là người con gái mà anh xem trọng, cùng anh đấu trí đấu dũng (dũng khí), không thể nghi ngờ, đảo thua thành thắng.
Xem ra cô thật sự đổi khác so với tám năm về trước, tám năm sau, cô trở thành một người phụ nữ độc lập thông minh, nhưng vẫn tỏa ra sức hút như cũ, khiến anh không tài nào kiềm chế được.
“Tanh tranh, em thật sự rất tự tin.” Anh nói tự đáy lòng.
Anh đã có quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh mình, bất luận là ngành nghề nào, bất luận là vị trí cao đến đâu, đối mặt với điều kiện của anh đều sẽ nghe theo hết thảy, chỉ có cô…
Tựa như một cây cỏ tràn đầy sinh lực, dựa vào tài hoa của mình mà cố gắng sinh tồn trên coi đời này.
Sầm Tử Tranh nhún vai nói: “Ít ra thì ở trước mặt anh, tôi rất tự tin, tôi không cần vật chất của anh, vậy nên, anh thu hồi mấy cái thủ đoạn theo đuổi phụ nữ ấu trĩ thế này đi, dùng nó với tôi không có bất cứ tác dụng gì.
“Hả?” Cung Quý Dương nhíu mày, giả vờ làm cho sáng tỏ, hỏi: “Nói cách khác, sẽ không yêu anh nữa sao?”
Sầm Tử Tranh thở dài một hơi, không nói hai lời, trực tiếp đi tới cửa phòng làm việc, lập tức mở cửa ra, nhìn Cung Quý Dương nói: “Không sai, nói thẳng ra là … tôi đối với anh căn bản không có hứng thú.”
Nói xong cô làm ra vẻ “mời ra ngoài.” Ý bảo anh mau rời khỏi phòng làm việc của mình.
Một câu hỏi bất ngờ khiến Cung Quý Dương không khỏi giật mình, anh không ngờ Sầm Tử Tranh lại hỏi như thế. Vốn dĩ bởi vì hiểu rõ tính tình của Sầm Tử Tranh, nên anh mới dự liệu, sau khi cô nghe thấy câu hỏi này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà điều anh muốn chính là bức ép cô vào ngõ cụt, khiến cô không thể không giơ tay đầu hàng.
Vậy mà…
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Cung Quý Dương liền xua tan đi nỗi bất ngờ của mình, nụ cười tối dần, kéo người của cô qua, áp người lên cơ thể hoàn mỹ ấy.
Ngón tay thon dài giữ chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, dưới khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, càng khiến anh sung sướng khó tưởng.
"Anh thích phụ nữ biết ngoan ngoãn nghe lời, đối với những người như vậy anh rất thoải mái, về phần em, có thể tùy tiện đặt ra điều kiện!"
Anh cúi đầu xuống gần sát vành tai của cô, mùi hương nam tính thoang thoảng như hương hoa anh túc, phủ kín hô hấp của Sầm Tử Tranh.
"Em khác những người phụ nữ kia, bởi vì…mãi cho đến nay, cơ thể của em vẫn khiến anh lưu luyến không thôi. . . . . ."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút tư vị của quá khứ, đôi mắt dần trở nên thâm trầm bởi dục vọng. . . . . .
"Nhìn vào gương xem chúng ta xứng đôi thế nào!"
Anh xoay người, đẩy Sầm Tử Tranh đến trước chiếc gương to trong phòng làm việc, lại từ phía sau vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, thân thể to lớn hoàn toàn ôm trọn cô vào trong ngực, dường như muốn bao phủ tất cả.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu mất ổn
định, đứng cứng đờ tại chỗ, bị ép buộc phải soi mình trong gương với anh, trên gương mặt xinh đẹp trắng ngần chợt đỏ ửng.
Vẻ cao lớn của anh và nét dịu dàng của cô thật sự rất xứng đôi, chỉ là, nụ cười quá mứt tà mị của người đàn ông phía sau khiến cô không thể không nhớ đến nỗi đau của tám năm trước.
“Nói như vậy, chỉ cần, mẹ kiếp, đè lên ngọn núi lớn như anh, sau này cơm áo cũng chẳng cần phải lo, không cần bôn ba cực khổ mỗi ngày như vậy?” trong long Sầm Tử Tranh hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng cực kì lạnh nhạt.
Sau khi nghe, Cung Quý Dương khẽ mỉm cười, dĩ nhiên cũng không khó để phát hiện đôi mắt bình tĩnh trong veo của Sầm Tử Tranh, nâng cằm cô lên, môi đỏ mọng: “Xem ra đối với việc trở thành người yêu, em còn nóng lòng với thân phận tình nhân hơn.”
Sầm Tử Tranh không nói lời nào, chỉ nhếch mép cười.
Một tia chán nản lướt qua đáy lòng của Cung Quý Dương…
Anh không nghĩ rằng Sầm Tử Tranh sẽ tình nghiện làm thế, và cũng không hề thật lòng nói những lời này.
“Chúng ta thỏa thuận như thế nào?”
Cung Quý dương cất giọng nói, gương mặt dần dần hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi lạnh, tựa như muốn quyến rũ, lại như muốn trừng phạt, đầu ngón tay lả lướt trên khóe môi cô, hài lòng cảm nhân cơn run rẩy của người đối diện.
“Thỏa thuận?”
Giọng nói nhỏ nhẹ như có như khong, mi tâm nhíu lại, gương mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ hờ hững nhưng lại chất chứa phiền muộn.
“Không sai, thỏa thuận chính là, làm bạn giừng của anh, mãi cho đến khi anh chán mới thôi, trong khoảng thời gian này, em có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, bao gồm cả thương hiệu Leila của em. Chỉ cần có sự đồng ý của anh, nó hoàn toàn có thể trở thành thương hiệu đắt đỏ nhất toàn cầu, đến lúc đó danh tiếng của em sẽ áp đảo tất cả các nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới.”
Anh cúi đầu, ngắm vẻ xinh đẹp diễm lệ của cô còn hơn cả hoa hồng nở rộ của cô, vẻ diễm lệ không cách nào vấy bẩn.
Người con gái vô cùng ấm áp vốn dĩ thuộc về anh, bây giờ chỉ có thể chiếm đoạt bằng phương thức này?
Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen mị hoặc kia, ánh mắt dần dần biểu lộ vẻ châm chọc…
“Xem ra điều kiện không tệ, có thể dựa dãm vào một khách hàng thế này, chắc chắn là ước ao của biết bao phụ nữ rồi.” giọng nói dịu dàng xuôi tai không hề cóa chút chân thật nào.
Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy những lời này, tự dưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, có trời mới biết, tuy rằng anh lưu luyến cơ thể của cô không cách nào kiềm chế được, thế nhưng, thứ anh muốn chiếm được nhất vẫn là trái tim của cô.
“Nói như vậy là em đồng ý?” anh có chút nghi ngờ hỏi ngược lại cô.
Sầm Tử Tranh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt trong veo như nước cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, dường như muốn xoáy sâu vào cả trong linh hồn.
“Anh đúng là một người đàn ông mà đông đảo phụ nữ hướng tới, chỉ tiếc, khiến anh phải trở thành chủ thuê mất rồi…”
Cô dừng một chút, cánh môi mềm mại lạnh lung cất giọng châm chọc và khinh thường, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Anh, không, xứng.”
Một câu nói khiến Cung Quý Dương sững sờ tại chỗ…
Một lát au, anh nhếch môi cười, không hổ danh là người con gái mà anh xem trọng, cùng anh đấu trí đấu dũng (dũng khí), không thể nghi ngờ, đảo thua thành thắng.
Xem ra cô thật sự đổi khác so với tám năm về trước, tám năm sau, cô trở thành một người phụ nữ độc lập thông minh, nhưng vẫn tỏa ra sức hút như cũ, khiến anh không tài nào kiềm chế được.
“Tanh tranh, em thật sự rất tự tin.” Anh nói tự đáy lòng.
Anh đã có quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh mình, bất luận là ngành nghề nào, bất luận là vị trí cao đến đâu, đối mặt với điều kiện của anh đều sẽ nghe theo hết thảy, chỉ có cô…
Tựa như một cây cỏ tràn đầy sinh lực, dựa vào tài hoa của mình mà cố gắng sinh tồn trên coi đời này.
Sầm Tử Tranh nhún vai nói: “Ít ra thì ở trước mặt anh, tôi rất tự tin, tôi không cần vật chất của anh, vậy nên, anh thu hồi mấy cái thủ đoạn theo đuổi phụ nữ ấu trĩ thế này đi, dùng nó với tôi không có bất cứ tác dụng gì.
“Hả?” Cung Quý Dương nhíu mày, giả vờ làm cho sáng tỏ, hỏi: “Nói cách khác, sẽ không yêu anh nữa sao?”
Sầm Tử Tranh thở dài một hơi, không nói hai lời, trực tiếp đi tới cửa phòng làm việc, lập tức mở cửa ra, nhìn Cung Quý Dương nói: “Không sai, nói thẳng ra là … tôi đối với anh căn bản không có hứng thú.”
Nói xong cô làm ra vẻ “mời ra ngoài.” Ý bảo anh mau rời khỏi phòng làm việc của mình.
/210
|