Editor: Ngon gio nho
Cơ thể lại một lần nữa bị Cung Quý Dương đẩy ra ——
"Ân Hà, anh biết mình thật có lỗi với em, nhưng mà, thứ lỗi anh không thể đụng vào em được!"
Giọng nói của anh chắc như đinh đóng cột, đối mặt với *** của phái nữ đầy đặn mà đẹp đẽ, thế nhưng anh lại giống như Liễu Hạ Huệ (*), ngồi vào trong lòng mà vẫn không loạn.
(*) Ý nói là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.
(Liễu Hạ Huệ, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử. Truyện xưa kể, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm).
"Tại sao? Tại sao anh có thể đụng vào những người phụ nữ khác, còn riêng em lại không thể?" Tâm tình Ngải Ân Hà kích động, lớn tiếng la ầm lên, cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh trong lòng!
Vẻ mặt Cung Quý Dương trở nên nghiêm túc, lại lộ ra chút vô lực ——
"Anh đã cho rằng, mình hàng đêm sênh ca (ý như ăn chơi trụy lạc đó) là có thể quên được hết thảy, nhưng mà, khi Tử Tranh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, thì anh đã biết, mình chỉ đang tự dối mình, dối người mà thôi, những người phụ nữ kia chẳng qua cũng biến thành cái bóng, mùi vị của cô ấy do chính anh tưởng tượng ra. Ân Hà, anh vẫn luôn coi em là em gái anh, em không phải là Tử Tranh, anh cũng không muốn biến em thành thế thân của cô ấy!"
Ngải Ân Hà không ngừng lui về phía sau, thoáng cái đã ngồi trên giường, sự bi thương, lặng lẽ rõ rành rành trên mặt. Cô không tiếp tục tiến lên quấn lấy Cung Quý Dương nữa, mà xót xa ngồi tại chỗ, ôm bắp đùi thon dài, mái tóc dài xõa xuống, vẻ mềm yếu, xinh đẹp của cô, giống hệt như nàng tiên trong tranh vẽ.
Cung Quý Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng tự nhiên khó chịu, nói cho cùng nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước kia, anh và cô vẫn mãi là hai người bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì. Từ nhỏ đến lớn, Cung Quý Dương đều xem cô như người em gái tri kỷ của mình, mà cô cũng luôn dựa dẫm vào người anh trai này.
Anh còn nhớ rõ bộ dạng lúc cô mới biết yêu lần đầu, đã mừng rỡ chạy đến lén nói cho anh nghe. Lúc ấy cô vẫn còn rất nhỏ, vẫn đang là học sinh trung học cơ sở, đã bị anh ra vẻ người lớn nhỏ dạy dỗ cho một trận, cô tức giận chia tay cậu bé trai kia; anh cũng nhớ lúc thành tích thi của cô không được tốt, anh đã lén lút sửa điểm trên bài thi cho cô, kết quả bị giáo viên phát hiện, xử phạt cả hai…….
Một người giống như em gái như vậy, làm sao thoáng cái đã yêu mình rồi đây?
"Ân Hà ——"
Cung Quý Dương khẽ thở dài một cái, nhặt quần áo ở trên đất lên, ngồi xuống cạnh cô, giúp cô mặc áo vào giống như một người anh trai——
"Anh nghĩ, anh hiểu rõ cảm giác của em, chẳng qua em đã quen dựa dẫm vào anh mà cho nó thành tình yêu. Ân Hà, hãy tin anh, em sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu em, chỉ có điều —— người đàn ông đó sẽ không phải là anh ——"
Lời Cung Quý Dương còn chưa hết, Ngải Ân Hà đã giữ ngay bàn tay to của anh, bất ngờ kéo nó chụp lên vùng đầy đặn, đẫy đà của mình ——
"Anh Quý Dương, anh không cảm nhận được sao? Em không còn là cô bé nhỏ không hiểu chuyện đó nữa, em đã trưởng thành, mà cơ thể em cũng không còn non trẻ nữa, không phải tám năm trước đây anh đã biết rồi sao?" Giọng cô vội vàng, bàn tay nhỏ bé giữ chặt gắt gao bàn tay của Cung Quý Dương, không chịu buông lỏng chút nào.
Lần này Cung Quý Dương không hất nó ra ngay, mà để mặc cho Ngải Ân Hà lôi kéo bàn tay to của mình chạy trên thân thể mê người của cô. Dưới tay anh, nụ hồng mê người đứng sững bất khuất, còn anh lại nhìn không chớp mắt vào mắt cô.
Trong lòng Ngải Ân Hà vô cùng kích động, cô kéo tay Cung Quý Dương trượt xuống, một đường thẳng đến giữa hai chân trắng như mỡ đông của cô ——
Cô biết người đàn ông này luôn có dục vọng kinh người, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không còn phản kháng nữa của anh, cô biết mình đã thành công!
"Anh Quý Dương, yêu em. . . . . ."
Giọng cô thủ thỉ tràn đầy hấp dẫn, thân thể từ từ giương cao lên, nửa quỳ xuống giường, đôi môi mềm mại, dịu dàng quét qua vành tai vẫn luôn nhạy cảm của anh ——
Cô nhẹ nhàng buông bàn tay to lớn của anh ra, thử tiến thêm một bước, để anh chủ động đến, thế mà ——
Cung Quý Dương lại vẫn không hề nhúc nhích!
"Anh Quý Dương!" Ngải Ân Hà thất kinh, lập tức dừng lại, nhìn anh!
Tại sao anh lại không điên cuồng hành động giống như trong suy nghĩ của mình?
Cung Quý Dương thì ngược lại, đối với phản ứng của cô lại không hề có chút giật mình nào, anh chỉ khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt trên bả vai cô, nói: "Em cũng đã thử rồi, anh đối với em —— không có hứng thú!"
"Không!" Ngải Ân Hà nghe được điều này, tựa như nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất trên đời!
Cô chỉ biết, trong tình yêu người đàn ông cũng chỉ là động vật cảm tính, sao còn có thể chọn lựa người nữa đây?
Cung Quý Dương không hề nhúc nhích, lại một lần nữa mặc áo sơ mi vào giúp cô, xong nói: "Có lẽ anh thật sự không phải là một người đàn ông thành công, kể từ sau khi Tử Tranh xuất hiện, anh liền không còn bất kỳ chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác!"
Ngải Ân Hà cảm thấy tim mình gần như vỡ nát, một vết thương thật to từ trong trái tim bung ra………
Sau khi giấu kín nỗi sỉ nhục to lớn, cùng nỗi phẫn hận trong lòng lại, rút cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt……….
"Anh Quý Dương, em thật sự vui mừng thay cho Tử Tranh!"
Cô thay đổi bất thình lình làm cho Cung Quý Dương thoáng chút ngập ngừng, tựa như cảm thấy, những lời này được nói ra từ trong miệng của Ngải Ân Hà rất kỳ quái vậy.
Ngải Ân Hà đột nhiên cười một tiếng, sau đó tự cài cúc áo chỉnh tề vào, nói: "Uổng phí đã dẫn dụ anh như vậy. Sa vào rồi, mới vừa nãy em chỉ đang thử dò xét anh thôi, anh đừng có nói với em, anh đã cho là thật đó?"
"Ân Hà, em ——" Cung Quý Dương càng thêm không hiểu.
Ngải Ân Hà che miệng cười nói: "Không sai, nhiều năm như vậy, em đã quen với sự tồn tại của anh, lúc trước cũng đã hận anh vì đã đoạt đi toàn bộ hạnh phúc của mình, nhưng mà —— giống như anh đã nói, em vẫn chỉ có thể xem anh là anh trai, nhất là sau khi Tử Tranh lại xuất hiện lần nữa, em càng xác định rõ tâm ý của mình, chỉ là —— muốn thử xem một chút, rốt cuộc anh có phải thật sự chung tình với Tử Tranh hay không thôi!"
"Em ——"
Cung Quý Dương đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó, anh cười khổ một cái xong, nói: "Em, cái con nha đầu này, loại đùa giỡn này cũng có thể làm ra?"
"Ai bảo anh đã khiến em phải đau lòng như vậy chứ!"
Ngải Ân Hà trên mặt tươi cười, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nỗi phẫn hận đến khác thường. Đùa giỡn sao? Cô đâu chỉ có đùa giỡn đơn giản như vậy?
"Tốt tốt!"
Trên mặt Cung Quý Dương cũng lộ ra nụ cười được giải thoát, anh vội vàng làm tư thế xin đầu hàng nói: "Được rồi, em gái Ân Hà, thấy bộ dáng em sinh khí dồi dào là anh yên tâm rồi, em đã có thể nói cho anh biết mục đích em tới được rồi chứ?"
Mặc dù, luôn luôn tồn tại sự quyến luyến của những người phụ nữ khi Cung Quý Dương có người phụ nữ khác có bản lĩnh làm khuynh đảo tâm hồn, trong lúc đó, có những hục hặc lẫn nhau cùng với cuộc tranh giành người tình, anh cũng chả bõ tìm hiểu, vì vậy, sao có thể dễ dàng nghi ngờ Ngải Ân Hà này đây?
Cơ thể lại một lần nữa bị Cung Quý Dương đẩy ra ——
"Ân Hà, anh biết mình thật có lỗi với em, nhưng mà, thứ lỗi anh không thể đụng vào em được!"
Giọng nói của anh chắc như đinh đóng cột, đối mặt với *** của phái nữ đầy đặn mà đẹp đẽ, thế nhưng anh lại giống như Liễu Hạ Huệ (*), ngồi vào trong lòng mà vẫn không loạn.
(*) Ý nói là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.
(Liễu Hạ Huệ, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử. Truyện xưa kể, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm).
"Tại sao? Tại sao anh có thể đụng vào những người phụ nữ khác, còn riêng em lại không thể?" Tâm tình Ngải Ân Hà kích động, lớn tiếng la ầm lên, cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh trong lòng!
Vẻ mặt Cung Quý Dương trở nên nghiêm túc, lại lộ ra chút vô lực ——
"Anh đã cho rằng, mình hàng đêm sênh ca (ý như ăn chơi trụy lạc đó) là có thể quên được hết thảy, nhưng mà, khi Tử Tranh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, thì anh đã biết, mình chỉ đang tự dối mình, dối người mà thôi, những người phụ nữ kia chẳng qua cũng biến thành cái bóng, mùi vị của cô ấy do chính anh tưởng tượng ra. Ân Hà, anh vẫn luôn coi em là em gái anh, em không phải là Tử Tranh, anh cũng không muốn biến em thành thế thân của cô ấy!"
Ngải Ân Hà không ngừng lui về phía sau, thoáng cái đã ngồi trên giường, sự bi thương, lặng lẽ rõ rành rành trên mặt. Cô không tiếp tục tiến lên quấn lấy Cung Quý Dương nữa, mà xót xa ngồi tại chỗ, ôm bắp đùi thon dài, mái tóc dài xõa xuống, vẻ mềm yếu, xinh đẹp của cô, giống hệt như nàng tiên trong tranh vẽ.
Cung Quý Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng tự nhiên khó chịu, nói cho cùng nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước kia, anh và cô vẫn mãi là hai người bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì. Từ nhỏ đến lớn, Cung Quý Dương đều xem cô như người em gái tri kỷ của mình, mà cô cũng luôn dựa dẫm vào người anh trai này.
Anh còn nhớ rõ bộ dạng lúc cô mới biết yêu lần đầu, đã mừng rỡ chạy đến lén nói cho anh nghe. Lúc ấy cô vẫn còn rất nhỏ, vẫn đang là học sinh trung học cơ sở, đã bị anh ra vẻ người lớn nhỏ dạy dỗ cho một trận, cô tức giận chia tay cậu bé trai kia; anh cũng nhớ lúc thành tích thi của cô không được tốt, anh đã lén lút sửa điểm trên bài thi cho cô, kết quả bị giáo viên phát hiện, xử phạt cả hai…….
Một người giống như em gái như vậy, làm sao thoáng cái đã yêu mình rồi đây?
"Ân Hà ——"
Cung Quý Dương khẽ thở dài một cái, nhặt quần áo ở trên đất lên, ngồi xuống cạnh cô, giúp cô mặc áo vào giống như một người anh trai——
"Anh nghĩ, anh hiểu rõ cảm giác của em, chẳng qua em đã quen dựa dẫm vào anh mà cho nó thành tình yêu. Ân Hà, hãy tin anh, em sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu em, chỉ có điều —— người đàn ông đó sẽ không phải là anh ——"
Lời Cung Quý Dương còn chưa hết, Ngải Ân Hà đã giữ ngay bàn tay to của anh, bất ngờ kéo nó chụp lên vùng đầy đặn, đẫy đà của mình ——
"Anh Quý Dương, anh không cảm nhận được sao? Em không còn là cô bé nhỏ không hiểu chuyện đó nữa, em đã trưởng thành, mà cơ thể em cũng không còn non trẻ nữa, không phải tám năm trước đây anh đã biết rồi sao?" Giọng cô vội vàng, bàn tay nhỏ bé giữ chặt gắt gao bàn tay của Cung Quý Dương, không chịu buông lỏng chút nào.
Lần này Cung Quý Dương không hất nó ra ngay, mà để mặc cho Ngải Ân Hà lôi kéo bàn tay to của mình chạy trên thân thể mê người của cô. Dưới tay anh, nụ hồng mê người đứng sững bất khuất, còn anh lại nhìn không chớp mắt vào mắt cô.
Trong lòng Ngải Ân Hà vô cùng kích động, cô kéo tay Cung Quý Dương trượt xuống, một đường thẳng đến giữa hai chân trắng như mỡ đông của cô ——
Cô biết người đàn ông này luôn có dục vọng kinh người, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không còn phản kháng nữa của anh, cô biết mình đã thành công!
"Anh Quý Dương, yêu em. . . . . ."
Giọng cô thủ thỉ tràn đầy hấp dẫn, thân thể từ từ giương cao lên, nửa quỳ xuống giường, đôi môi mềm mại, dịu dàng quét qua vành tai vẫn luôn nhạy cảm của anh ——
Cô nhẹ nhàng buông bàn tay to lớn của anh ra, thử tiến thêm một bước, để anh chủ động đến, thế mà ——
Cung Quý Dương lại vẫn không hề nhúc nhích!
"Anh Quý Dương!" Ngải Ân Hà thất kinh, lập tức dừng lại, nhìn anh!
Tại sao anh lại không điên cuồng hành động giống như trong suy nghĩ của mình?
Cung Quý Dương thì ngược lại, đối với phản ứng của cô lại không hề có chút giật mình nào, anh chỉ khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt trên bả vai cô, nói: "Em cũng đã thử rồi, anh đối với em —— không có hứng thú!"
"Không!" Ngải Ân Hà nghe được điều này, tựa như nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất trên đời!
Cô chỉ biết, trong tình yêu người đàn ông cũng chỉ là động vật cảm tính, sao còn có thể chọn lựa người nữa đây?
Cung Quý Dương không hề nhúc nhích, lại một lần nữa mặc áo sơ mi vào giúp cô, xong nói: "Có lẽ anh thật sự không phải là một người đàn ông thành công, kể từ sau khi Tử Tranh xuất hiện, anh liền không còn bất kỳ chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác!"
Ngải Ân Hà cảm thấy tim mình gần như vỡ nát, một vết thương thật to từ trong trái tim bung ra………
Sau khi giấu kín nỗi sỉ nhục to lớn, cùng nỗi phẫn hận trong lòng lại, rút cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt……….
"Anh Quý Dương, em thật sự vui mừng thay cho Tử Tranh!"
Cô thay đổi bất thình lình làm cho Cung Quý Dương thoáng chút ngập ngừng, tựa như cảm thấy, những lời này được nói ra từ trong miệng của Ngải Ân Hà rất kỳ quái vậy.
Ngải Ân Hà đột nhiên cười một tiếng, sau đó tự cài cúc áo chỉnh tề vào, nói: "Uổng phí đã dẫn dụ anh như vậy. Sa vào rồi, mới vừa nãy em chỉ đang thử dò xét anh thôi, anh đừng có nói với em, anh đã cho là thật đó?"
"Ân Hà, em ——" Cung Quý Dương càng thêm không hiểu.
Ngải Ân Hà che miệng cười nói: "Không sai, nhiều năm như vậy, em đã quen với sự tồn tại của anh, lúc trước cũng đã hận anh vì đã đoạt đi toàn bộ hạnh phúc của mình, nhưng mà —— giống như anh đã nói, em vẫn chỉ có thể xem anh là anh trai, nhất là sau khi Tử Tranh lại xuất hiện lần nữa, em càng xác định rõ tâm ý của mình, chỉ là —— muốn thử xem một chút, rốt cuộc anh có phải thật sự chung tình với Tử Tranh hay không thôi!"
"Em ——"
Cung Quý Dương đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó, anh cười khổ một cái xong, nói: "Em, cái con nha đầu này, loại đùa giỡn này cũng có thể làm ra?"
"Ai bảo anh đã khiến em phải đau lòng như vậy chứ!"
Ngải Ân Hà trên mặt tươi cười, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nỗi phẫn hận đến khác thường. Đùa giỡn sao? Cô đâu chỉ có đùa giỡn đơn giản như vậy?
"Tốt tốt!"
Trên mặt Cung Quý Dương cũng lộ ra nụ cười được giải thoát, anh vội vàng làm tư thế xin đầu hàng nói: "Được rồi, em gái Ân Hà, thấy bộ dáng em sinh khí dồi dào là anh yên tâm rồi, em đã có thể nói cho anh biết mục đích em tới được rồi chứ?"
Mặc dù, luôn luôn tồn tại sự quyến luyến của những người phụ nữ khi Cung Quý Dương có người phụ nữ khác có bản lĩnh làm khuynh đảo tâm hồn, trong lúc đó, có những hục hặc lẫn nhau cùng với cuộc tranh giành người tình, anh cũng chả bõ tìm hiểu, vì vậy, sao có thể dễ dàng nghi ngờ Ngải Ân Hà này đây?
/210
|