Nụ cười của Liên Kiều dành cho Alvin rõ ràng là mang ý “cháy nhà ra mặt chuột”!
Hoàng Phủ Ngưng đi đến, cố tình bỏ qua Alvin đang co rúm đứng đó, đến trước mặt Liên Kiều mỉm cười nói, ‘Đã lâu không gặp!’
Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, liếc về phía Alvin một cái rồi nhấc sợi dây chuyền lên.
‘Hoàng Phủ tiểu thư, có phải trước đó cô có làm mất một sợi dây chuyền có lịch sử của hoàng gia không? Nếu như tôi không đoán nhầm thì chính là sợi dây này, phải không?’
Hoàng Phủ Ngưng đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, vẻ mặt kinh ngạc nói: ‘Đúng vậy, đây chính là sợi dây chuyền mà tôi đã làm mất! Không ngờ lại gặp được nó ở đây!’
‘Hoàng Phủ tiểu thư, đây là do hắn cầm đến, tôi hoài nghi hắn là người đã trộm sợi dây của cô!’ Liên Kiều chỉ tay về phía Alvin, giọng buộc tội nói.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn Alvin trong đáy mắt lộ ra một tia phức tạp nhưng liền đáp lời Liên Kiều, ‘Ồ, tôi nhớ hắn, có một hôm người đàn ông này lén lén lút lút theo dõi tôi, cũng chính từ hôm đó tôi không còn thấy sợi dây chuyền này nữa, không ngờ đúng là hắn trộm lấy!’
Lời Hoàng Phủ Ngưng vừa nói dứt thì toàn bộ khách trong hội quán lúc này đều hướng ánh mắt về phía họ, xì xào bàn tán.
‘Cô … cô là …’ Alvin ấp úng nửa này vẫn nói không thành câu, hình như vẫn chưa từ trong sự ngỡ ngàng phản ứng lại được.
Cô gái đứng trước mặt mình là Hoàng Phủ Ngưng của Hoàng Phủ tài phiệt sao? Sao lại thế được? Cô ấy không phải là một nhân viên bình thường sao?
‘Tôi là? Tôi là cái gì?’
Hoàng Phủ Ngưng đi đến sát bên cạnh Alvin, cười càng rạng rỡ, cố ý nhấn mạnh từng chữ: ‘Tôi chính là Hoàng Phủ Ngưng, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt là anh hai tôi, mà trước mắt tôi là một nhân viên của Hoàng Phủ tài phiệt, vị tiên sinh này, xin hỏi còn vấn đề gì nữa không?’
‘Không … không phải …’
Alvin giống như vừa chịu một sự đả kích thật mạnh, đột nhiên thét lớn lên còn những nhân viên bảo vệ của hội quán nãy giờ vẫn bao vây xung quanh liền tiến đến khóa chặt tay hắn.
“Buông tôi ra, chuyện này là không thể nào, không thể nào!”
Liên Kiều thấy vậy dùng ánh mắt ‘thấy người ta gặp hoạ mà đắc ý’ nhìn hắn, “Miệng anh luôn nói không thể nào là có ý gì? Cô ấy không thể nào là em gái của Hoàng Phủ tổng tài hay là…. anh không thể nào là kẻ trộm?”
“Cô ấy…. cô ấy…..”
Alcin vừa dùng sức vùng vẫy vừa chỉ tay về phía Hoàng Phủ Ngưng, “Cô ấy không thể nào là Hoàng Phủ Ngưng kia được!”
Nếu như cô ấy thật là em gái của Hoàng Phủ tổng tài, vậy những hành vi của hắn trong mấy ngày qua chẳng phải sẽ khiến hắn phải hối hận cả đời sao, hắn chẳng thà tin là cô ấy không phải là người của gia tộc Hoàng Phủ.
“Vị tiên sinh này, xin tôn trọng một chút, vị này đích thực là Hoàng Phủ tiểu thư, nếu ngài còn tiếp tục như thế, cô ấy lúc nào cũng có thể tố cáo ngài tội phỉ báng!” Một vị khách tốt bụng lên tiếng.
Alvin lúc này phát điên thực sự rồi….
“Thế nào? Anh còn chưa tin sao? Nhưng mà anh tin hay không cũng không quan trọng!”
Hoàng Phủ Ngưng thấy hắn như vậy, mối hận trong lòng quả thật giảm đi không ít, “Cảnh sát tin là anh đã trộm sợi dây chuyền của tôi là được, chỉ tiêng điểm này thôi tôi đã có thể kiện chết anh rồi!”
“Cô nói dối! Tôi không phải là tên trộm, sợi dây chuyền này rõ ràng là cô đã tặng cho tôi, tôi không cần phải trộm nó làm gì!” Alvin không có cách nào tiếp nhận chuyện kia, lớn tiếng rống lên.
“Tôi tặng cho anh? Haha…. Thực nực cười!”
Hoàng Phủ Ngưng giống như nghe được một chuyện cười lớn nhất thiên hạ, cô nhấc sợi dây chuyền lên, vẫy vẫy trước mặt hắn, “Sợi dây chuyền này là do tôi đấu giá mà mua được nó, tôi đã trả một số tiền cực lớn mới có được, sao lại có thể đem tặng cho anh được chứ? Tôi có quen anh sao? Rõ ràng là trộm đồ của người lại còn dám giảo biện!”
“Tôi không có giảo biện! Xin mọi người hãy tin tôi…..”
Giọng Alvin đầy vẻ khẩn cầu, “Sợi dây chuyền này đúng là cô ấy đã tặng cho tôi mà, đương nhiên, lúc đó tôi không hề biết cô ấy là người của Hoàng Phủ tài phiệt, cũng hoàn toàn không biết giá trị của sợi dây chuyền đó, trong mắt của tôi, đó chẳng qua là một sợi dây chuyền bình thường mà thôi….”
“Được rồi được rồi, vị tiên sinh này, có lời gì muốn nói đến sở cảnh sát rồi nói sau!” Nhân viên bảo an đã hết nhẫn nại lên tiếng ngắt lời hắn.
“Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật cả, đừng đưa tôi đến sở cảnh sát…..” Alvin dùng sức giãy ra khỏi sự kềm chế của nhân viên bảo an bước nhanh đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng, đôi tay nắm chặt vai của cô….
“Này, anh làm gì vậy?” Hoàng Phủ Ngưng bị hành động của hắn làm cho hết hồn.
Liên Kiều cũng bị doạ nhảy dựng mà những người xung quanh cũng hết sức kinh hãi.
“Buông Hoàng Phủ tiểu thư ra!” Nhân viên bảo an và nhân viên phục vụ đều tiến đến.
Alvin nhìn Hoàng Phủ Ngưng gấp gáp nói: “Cô cố ý làm vậy để trả thù tôi có phải không? Cô muốn trả thù tôi đã bỏ cô cho nên mới thông đồng với đám người này để vu khống tôi có phải không? Muốn dùng chiêu này để hạ nhục tôi à, đừng có mơ!”
Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy không giận mà cười rộ lên, “Vị tiên sinh này, lời anh nói thật kỳ lạ nha, tôi đường đường là người của Hoàng Phủ tài phiệt, có quen biết gì với anh mà phải tìm cách trả thù? Đừng có nghĩ mình có giá như vậy! Hắn nói vậy mọi người có tin không?”
Câu cuối cùng này, cô nhìn về phía những người đứng xung quanh mà hỏi.
Xung quanh chợt rộ lên tiếng cười.
Alvin lúc này không thể không tin thân phận thực sự của cô gái trước mặt, hắn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng trên mặt lộ vẻ khẩn cầu….
“Tôi…. Tôi…. Đều là tại tôi, tôi có mắt không tròng, cầu xin cô nói giúp tôi mấy lời, cô cũng biết tôi vốn là không có ăn cắp sợi dây chuyền này!”
Hoàng Phủ Ngưng thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi ảo não, cố nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nảy sinh tình cảm với loiaj người này, đúng là nằm mơ cũng bị doạ mà tỉnh lại.
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh cho lắm, tôi chỉ biết là sợi dây chuyền bị mất của tôi hôm nay lại tìm thấy trên người anh, vậy là đủ rồi!”
Liên Kiều đứng bên cạnh không ngừng châm dầu vào lửa, “Đừng ở đây lãng phí thời gian với hắn làm gì, nhân viên bảo vệ, cứ đưa hắn đến sở cảnh sát là được rồi!”
Vừa nghĩ những hành động của hắn vừa rồi là cô lại thấy ghê tởm.
“Đi thôi!” Nhân viên bảo an tiến đến bắt hắn.
“Không, tôi không phải kẻ trộm, tôi không có trộm….” Alvin điên cuồng gào lên.
“Ô….” Chỉ nghe Alvin kêu lên một tiếng đau đớn, một chiếc túi xách đã đáp xuống đầu hắn, trực tiếp đem hắn đập xỉu.
Hoàng Phủ Ngưng kinh ngạc nhìn Liên Kiều, qua một lúc mới phản ứng kịp, lên tiếng khen ngợi….
“Liên Kiều, không ngờ sức của chị cũng lớn vậy nha….”
Liên Kiều thu lại túi xách, nhún nhún vai, ngượng ngùng nói, “Chị…. cũng là hôm nay mới biết!”
Hoàng Phủ Ngưng đi đến, cố tình bỏ qua Alvin đang co rúm đứng đó, đến trước mặt Liên Kiều mỉm cười nói, ‘Đã lâu không gặp!’
Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, liếc về phía Alvin một cái rồi nhấc sợi dây chuyền lên.
‘Hoàng Phủ tiểu thư, có phải trước đó cô có làm mất một sợi dây chuyền có lịch sử của hoàng gia không? Nếu như tôi không đoán nhầm thì chính là sợi dây này, phải không?’
Hoàng Phủ Ngưng đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, vẻ mặt kinh ngạc nói: ‘Đúng vậy, đây chính là sợi dây chuyền mà tôi đã làm mất! Không ngờ lại gặp được nó ở đây!’
‘Hoàng Phủ tiểu thư, đây là do hắn cầm đến, tôi hoài nghi hắn là người đã trộm sợi dây của cô!’ Liên Kiều chỉ tay về phía Alvin, giọng buộc tội nói.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn Alvin trong đáy mắt lộ ra một tia phức tạp nhưng liền đáp lời Liên Kiều, ‘Ồ, tôi nhớ hắn, có một hôm người đàn ông này lén lén lút lút theo dõi tôi, cũng chính từ hôm đó tôi không còn thấy sợi dây chuyền này nữa, không ngờ đúng là hắn trộm lấy!’
Lời Hoàng Phủ Ngưng vừa nói dứt thì toàn bộ khách trong hội quán lúc này đều hướng ánh mắt về phía họ, xì xào bàn tán.
‘Cô … cô là …’ Alvin ấp úng nửa này vẫn nói không thành câu, hình như vẫn chưa từ trong sự ngỡ ngàng phản ứng lại được.
Cô gái đứng trước mặt mình là Hoàng Phủ Ngưng của Hoàng Phủ tài phiệt sao? Sao lại thế được? Cô ấy không phải là một nhân viên bình thường sao?
‘Tôi là? Tôi là cái gì?’
Hoàng Phủ Ngưng đi đến sát bên cạnh Alvin, cười càng rạng rỡ, cố ý nhấn mạnh từng chữ: ‘Tôi chính là Hoàng Phủ Ngưng, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt là anh hai tôi, mà trước mắt tôi là một nhân viên của Hoàng Phủ tài phiệt, vị tiên sinh này, xin hỏi còn vấn đề gì nữa không?’
‘Không … không phải …’
Alvin giống như vừa chịu một sự đả kích thật mạnh, đột nhiên thét lớn lên còn những nhân viên bảo vệ của hội quán nãy giờ vẫn bao vây xung quanh liền tiến đến khóa chặt tay hắn.
“Buông tôi ra, chuyện này là không thể nào, không thể nào!”
Liên Kiều thấy vậy dùng ánh mắt ‘thấy người ta gặp hoạ mà đắc ý’ nhìn hắn, “Miệng anh luôn nói không thể nào là có ý gì? Cô ấy không thể nào là em gái của Hoàng Phủ tổng tài hay là…. anh không thể nào là kẻ trộm?”
“Cô ấy…. cô ấy…..”
Alcin vừa dùng sức vùng vẫy vừa chỉ tay về phía Hoàng Phủ Ngưng, “Cô ấy không thể nào là Hoàng Phủ Ngưng kia được!”
Nếu như cô ấy thật là em gái của Hoàng Phủ tổng tài, vậy những hành vi của hắn trong mấy ngày qua chẳng phải sẽ khiến hắn phải hối hận cả đời sao, hắn chẳng thà tin là cô ấy không phải là người của gia tộc Hoàng Phủ.
“Vị tiên sinh này, xin tôn trọng một chút, vị này đích thực là Hoàng Phủ tiểu thư, nếu ngài còn tiếp tục như thế, cô ấy lúc nào cũng có thể tố cáo ngài tội phỉ báng!” Một vị khách tốt bụng lên tiếng.
Alvin lúc này phát điên thực sự rồi….
“Thế nào? Anh còn chưa tin sao? Nhưng mà anh tin hay không cũng không quan trọng!”
Hoàng Phủ Ngưng thấy hắn như vậy, mối hận trong lòng quả thật giảm đi không ít, “Cảnh sát tin là anh đã trộm sợi dây chuyền của tôi là được, chỉ tiêng điểm này thôi tôi đã có thể kiện chết anh rồi!”
“Cô nói dối! Tôi không phải là tên trộm, sợi dây chuyền này rõ ràng là cô đã tặng cho tôi, tôi không cần phải trộm nó làm gì!” Alvin không có cách nào tiếp nhận chuyện kia, lớn tiếng rống lên.
“Tôi tặng cho anh? Haha…. Thực nực cười!”
Hoàng Phủ Ngưng giống như nghe được một chuyện cười lớn nhất thiên hạ, cô nhấc sợi dây chuyền lên, vẫy vẫy trước mặt hắn, “Sợi dây chuyền này là do tôi đấu giá mà mua được nó, tôi đã trả một số tiền cực lớn mới có được, sao lại có thể đem tặng cho anh được chứ? Tôi có quen anh sao? Rõ ràng là trộm đồ của người lại còn dám giảo biện!”
“Tôi không có giảo biện! Xin mọi người hãy tin tôi…..”
Giọng Alvin đầy vẻ khẩn cầu, “Sợi dây chuyền này đúng là cô ấy đã tặng cho tôi mà, đương nhiên, lúc đó tôi không hề biết cô ấy là người của Hoàng Phủ tài phiệt, cũng hoàn toàn không biết giá trị của sợi dây chuyền đó, trong mắt của tôi, đó chẳng qua là một sợi dây chuyền bình thường mà thôi….”
“Được rồi được rồi, vị tiên sinh này, có lời gì muốn nói đến sở cảnh sát rồi nói sau!” Nhân viên bảo an đã hết nhẫn nại lên tiếng ngắt lời hắn.
“Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật cả, đừng đưa tôi đến sở cảnh sát…..” Alvin dùng sức giãy ra khỏi sự kềm chế của nhân viên bảo an bước nhanh đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng, đôi tay nắm chặt vai của cô….
“Này, anh làm gì vậy?” Hoàng Phủ Ngưng bị hành động của hắn làm cho hết hồn.
Liên Kiều cũng bị doạ nhảy dựng mà những người xung quanh cũng hết sức kinh hãi.
“Buông Hoàng Phủ tiểu thư ra!” Nhân viên bảo an và nhân viên phục vụ đều tiến đến.
Alvin nhìn Hoàng Phủ Ngưng gấp gáp nói: “Cô cố ý làm vậy để trả thù tôi có phải không? Cô muốn trả thù tôi đã bỏ cô cho nên mới thông đồng với đám người này để vu khống tôi có phải không? Muốn dùng chiêu này để hạ nhục tôi à, đừng có mơ!”
Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy không giận mà cười rộ lên, “Vị tiên sinh này, lời anh nói thật kỳ lạ nha, tôi đường đường là người của Hoàng Phủ tài phiệt, có quen biết gì với anh mà phải tìm cách trả thù? Đừng có nghĩ mình có giá như vậy! Hắn nói vậy mọi người có tin không?”
Câu cuối cùng này, cô nhìn về phía những người đứng xung quanh mà hỏi.
Xung quanh chợt rộ lên tiếng cười.
Alvin lúc này không thể không tin thân phận thực sự của cô gái trước mặt, hắn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng trên mặt lộ vẻ khẩn cầu….
“Tôi…. Tôi…. Đều là tại tôi, tôi có mắt không tròng, cầu xin cô nói giúp tôi mấy lời, cô cũng biết tôi vốn là không có ăn cắp sợi dây chuyền này!”
Hoàng Phủ Ngưng thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi ảo não, cố nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nảy sinh tình cảm với loiaj người này, đúng là nằm mơ cũng bị doạ mà tỉnh lại.
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh cho lắm, tôi chỉ biết là sợi dây chuyền bị mất của tôi hôm nay lại tìm thấy trên người anh, vậy là đủ rồi!”
Liên Kiều đứng bên cạnh không ngừng châm dầu vào lửa, “Đừng ở đây lãng phí thời gian với hắn làm gì, nhân viên bảo vệ, cứ đưa hắn đến sở cảnh sát là được rồi!”
Vừa nghĩ những hành động của hắn vừa rồi là cô lại thấy ghê tởm.
“Đi thôi!” Nhân viên bảo an tiến đến bắt hắn.
“Không, tôi không phải kẻ trộm, tôi không có trộm….” Alvin điên cuồng gào lên.
“Ô….” Chỉ nghe Alvin kêu lên một tiếng đau đớn, một chiếc túi xách đã đáp xuống đầu hắn, trực tiếp đem hắn đập xỉu.
Hoàng Phủ Ngưng kinh ngạc nhìn Liên Kiều, qua một lúc mới phản ứng kịp, lên tiếng khen ngợi….
“Liên Kiều, không ngờ sức của chị cũng lớn vậy nha….”
Liên Kiều thu lại túi xách, nhún nhún vai, ngượng ngùng nói, “Chị…. cũng là hôm nay mới biết!”
/388
|