Đã đến giờ!
Vô Ngân nhắc nhở, làm cho thân thể Hiên Viên Khanh Trần chấn động. Ánh mắt hắn một khắc không thể rời đi khỏi người trong quan tài, chính là kinh ngạc nhìn dung nhan của nàng.
“Khanh Trần!” Vô Ngân không ngừng nhìn hắn, nhắc nhở hắn một lần nữa.
“Được, ta đến đây.” Hắn chậm rãi nói, cúi người khẽ hôn một chút lên môi của nàng, lại đứng dậy ôm lấy Cảnh Dạ Lan. “Một chút nữa sẽ rất tối, nàng trăm ngàn lần đừng nên sợ.” Hắn nhớ rõ Mị Nô từ nhỏ rất sợ tối.
“Khanh Trần, ngươi làm cái gì vậy?” Hiên Viên Triệt ngạc nhiên nhìn hắn.
Mà hắn ngay cả đầu cũng không nâng lên, thản nhiên nói một câu, “Ta muốn ôm nàng đi. Bằng không nàng sẽ sợ hãi.” Thật cẩn thận ôm chặt nàng, Hiên Viên Khanh Trần đi trong mờ mịt một mảnh tuyết trắng.
“Hoàng thượng, có cần đi theo hay không…? Lời nói của nội thị quan bị ánh mắt của hắn cắt ngang. Giương mắt nhìn lại, trên tuyết trắng mờ mịt, thân ảnh màu đen của Hiên Viên Khanh Trần thất hồn lạc phách ôm người trong lòng. Miệng của hắn bất giác dấy lên mỉm cười.
“Không cần, ngươi cho người lưu lại chặt chẽ chú ý Bắc An, một khi phát hiện ra điều gì thì phải lập tức hồi báo. Tang sự à, khiến cho hắn hảo hảo làm đi, cũng không uổng Hoa Mị Nô vì hắn mà mất mạng.”
Biên giới phân tranh là cái bẫy hắn thiết lập, trong triều đã có người bất mãn đối với tác phong của Bắc An Vương, hắn vẫn ẩn nhẫn dung túng, là vì giờ phút này.
Một thái tử một phế bỏ, một hạt nhân(con tin or kẻ bị giam lỏng) nhỏ sống ở Tây Sở nhiều năm, không có quyền thế gì chống đỡ như gả ta, nhưng lại có thể ở Bắc An nắm giữ vùng đất này không thua gì quyền thế của hắn.
Cô vương! Ngồi nắm giữ thiên hạ vương, người nào không phải cô độc, ngươi tự xưng là cô vương, lại động tình, cho dù ngươi thực sự có thực lực, cũng không tàn nhẫn giống như Trẫm, cuối cùng ngươi nhất định thua!
Nếu Hiên Viên Khanh Trần không đi, hắn còn có lấy cớ suy yếu binh quyền của hắn, tuy rằng không thể một lần hành động diệt trừ được cái đinh trong mắt này, nhưng lại có thể hắn tạm thời bị thương, từng bước xâm chiếm nơi này.
Nếu hắn đi, Bắc An ở đây sẽ không thủ được, Hoa Mị Nô chính là của Hiên Viên Triệt hắn. Nếu không yêu nữ nhân của hắn, dù sao cũng có Hiên Viên hoàng thất phong hào, lúc trước bắt nàng gả đến Bắc An, cũng là chuẩn bị chôn một quân cờ, hắn mới nhịn xuống đem đệ nhất mỹ nhân của Đại Nguyệt này cho Khanh Trần tra tấn tàn bạo.
Hắn biết rõ Hiên Viên Khanh Trần, bởi vì chuyện cũ hồi đó của Hoa Mị Nô, hắn chắc chắn sẽ không giết nàng. Không thể tưởng tượng được, cư nhiên có thể tạo thành một nước cờ tuyệt hảo.
Không muốn là chướng ngại vật gây trở ngại cho Hiên Viên Khanh Trần, cho nên ngươi lựa chọn cái chết, nhưng Hoa Mị Nô ngươi không có dự đoán được, ngươi cho rằng nam nhân hận ngươi đến tận xương tuỷ, lại bởi vì ngươi hết hy vọng tâm thần đại loạn ngược lại cho Trẫm một cơ hội rất tốt!
Nhìn con người từ nhỏ đã khiến hắn cảm thấy chướng mắt, hiện tại nửa chết nửa sống, thật sự so với một tên lấy mạng hắn làm cho Hiên Viên Triệt đã nghiền hơn.
“Ai, thật sự là không muốn hồi cung, không nhìn được bộ dáng hắn đến cuối cùng, đáng tiếc…” Hiên Viên Triệt tiếc nuối nói, lại nghĩ tới những gì vừa Khanh Trần làm với Mị Nô.
Đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này nguyên bản là thuộc về hắn, nhưng lại vì một nam nhân khác chết hai lần, nếu xét về mặt tình cảm, Hiên Viên Khanh Trần cũng không phải hai bàn tay trắng!
“Người đâu!” Hắn phân phó.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
“Đợi cho Bắc An Vương phi đủ bốn chín ngày, các ngươi mời Hoa thừa tướng đến Bắc An, mang di thể Vương phi về.”
Nội thị quan vừa nghe xong liền sửng sốt, nhưng lại không dám hỏi nguyên nhân trong đó.
Muốn cho trái tim của một người chết hoàn toàn, muốn không ngừng đả kích hắn, nhất là lúc trong lòng hắn đã bị thương nặng. Hiên Viên Triệt hớp ngụm trà xanh, ánh mắt nheo lại. Có một số việc cũng nên cho hắn biết, đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã đến thời điểm thích hợp.
Đừng nên trách, cái ghế của Trẫm vẫn chưa vững, cần máu của ngươi, thịt của ngươi kê lên! Ai kêu ngươi là huynh đệ của ta…Hắn không khỏi đắc ý cười rộ lên, trong con ngươi là như vậy nhưng lại hết sức lạnh lùng nghiêm nghị.
Những cái đinh dài mấy tấc được đóng vững vàng cố định ở bốn góc, tay Hiên Viên Khanh Trần vốc vàng rẩy vào bên trong hố. Đến lúc nay nhân thủ bên người mới dám động thủ bắt đầu đem đất lấp hố.
Ngón tay Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve tấm mộ bia có vài chữ, ái thê: Hoa Mị Nô, đột nhiên run rẩy ôm lấy, thật lâu không thể bình tĩnh.
“Khanh Trần.” Vô Ngân khoát lên vai hắn, cúi đầu một tiếng.
“Tốt lắm, ta không sao.” Hắn vô lực nâng tay giựt giựt. “Ta biết nàng chán ghét ta, cho nên là dù cho là đã mất, cũng sợ ta quấy rầy nàng đi.” Hắn sâu kín nói, khoé mắt có chút chua xót.
“Ca ca, nếu Vương phi nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, sợ là trong lòng cũng sẽ khó chịu.” Thu Thuỷ một bên cố ý đi theo bọn họ, lau đi nước mắt trên mặt nhẹ nhàng kéo tay Hiên Viên Khanh Trần, “Vương phi nói kỳ thật cũng rất nhớ ca ca.”
Vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần đau đớn, có chút không tin nhìn Thu Thuỷ, Thu Thủy đơn thuần sẽ không nói dối.
Nàng gật gật đầu, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nghiêm túc. “Thật sự, ta thấy Vương phi, tuy rằng nàng không có tự miệng nói cho ta biết, nhưng là thời điểm nàng phát độc nàng đã gọi tên ngươi.”
Nước mắt, đột nhiên không hề báo động rơi xuống, Hiên Viên Khanh Trần có chút không thể tự điều khiển được chính mình. Một tiếng cuối cùng gọi tên hắn, nhưng lại không có làm cho hắn nghe, có một số việc đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, không có cách nào vãn hồi!
***
Đêm, cuồng phong nổi lên bốn phía, điên cuồng dữ tợn gào thét trong đêm.
Thanh âm gõ mạnh vào miếng ván gỗ, vang vọng trong đêm, tuy rằng luôn luôn che giấu, nhưng lại càng thêm có vẻ quỷ dị.
Một hàng bốn người vội vã, trong tuyết bước nhanh hành tẩu. Rất nhanh đứng ở trước mộ.
“Mau một chút, thời tiết rất lạnh, đã muộn không dễ làm!” Quần áo áo choàng che khuất toàn thân, chỉ lộ ra cặp mắt so với đêm tối muốn u ám hơn, tuy là thúc giục, thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh.
Bận rộn nửa ngày, lại bởi vì đất đông lạnh rất cứng, không có cách nào xuống tay. Hắn lấy ra một lọ dược đổ đổ vào trong đất, mặt đất đông lạnh cứng ngắt dần dần trở nên xốp lên.
“Nhanh lên!” Con ngươi của hắn một khắc cũng không ngừng nhìn bọn hắn bận việc, càng đào xuống phía dưới, ý cười trong mắt hắn càng tăng lên một phần. Thanh âm quỷ dị trong gió, nhưng hắn lại nghe vô cùng dễ nghe.
Vô Ngân nhắc nhở, làm cho thân thể Hiên Viên Khanh Trần chấn động. Ánh mắt hắn một khắc không thể rời đi khỏi người trong quan tài, chính là kinh ngạc nhìn dung nhan của nàng.
“Khanh Trần!” Vô Ngân không ngừng nhìn hắn, nhắc nhở hắn một lần nữa.
“Được, ta đến đây.” Hắn chậm rãi nói, cúi người khẽ hôn một chút lên môi của nàng, lại đứng dậy ôm lấy Cảnh Dạ Lan. “Một chút nữa sẽ rất tối, nàng trăm ngàn lần đừng nên sợ.” Hắn nhớ rõ Mị Nô từ nhỏ rất sợ tối.
“Khanh Trần, ngươi làm cái gì vậy?” Hiên Viên Triệt ngạc nhiên nhìn hắn.
Mà hắn ngay cả đầu cũng không nâng lên, thản nhiên nói một câu, “Ta muốn ôm nàng đi. Bằng không nàng sẽ sợ hãi.” Thật cẩn thận ôm chặt nàng, Hiên Viên Khanh Trần đi trong mờ mịt một mảnh tuyết trắng.
“Hoàng thượng, có cần đi theo hay không…? Lời nói của nội thị quan bị ánh mắt của hắn cắt ngang. Giương mắt nhìn lại, trên tuyết trắng mờ mịt, thân ảnh màu đen của Hiên Viên Khanh Trần thất hồn lạc phách ôm người trong lòng. Miệng của hắn bất giác dấy lên mỉm cười.
“Không cần, ngươi cho người lưu lại chặt chẽ chú ý Bắc An, một khi phát hiện ra điều gì thì phải lập tức hồi báo. Tang sự à, khiến cho hắn hảo hảo làm đi, cũng không uổng Hoa Mị Nô vì hắn mà mất mạng.”
Biên giới phân tranh là cái bẫy hắn thiết lập, trong triều đã có người bất mãn đối với tác phong của Bắc An Vương, hắn vẫn ẩn nhẫn dung túng, là vì giờ phút này.
Một thái tử một phế bỏ, một hạt nhân(con tin or kẻ bị giam lỏng) nhỏ sống ở Tây Sở nhiều năm, không có quyền thế gì chống đỡ như gả ta, nhưng lại có thể ở Bắc An nắm giữ vùng đất này không thua gì quyền thế của hắn.
Cô vương! Ngồi nắm giữ thiên hạ vương, người nào không phải cô độc, ngươi tự xưng là cô vương, lại động tình, cho dù ngươi thực sự có thực lực, cũng không tàn nhẫn giống như Trẫm, cuối cùng ngươi nhất định thua!
Nếu Hiên Viên Khanh Trần không đi, hắn còn có lấy cớ suy yếu binh quyền của hắn, tuy rằng không thể một lần hành động diệt trừ được cái đinh trong mắt này, nhưng lại có thể hắn tạm thời bị thương, từng bước xâm chiếm nơi này.
Nếu hắn đi, Bắc An ở đây sẽ không thủ được, Hoa Mị Nô chính là của Hiên Viên Triệt hắn. Nếu không yêu nữ nhân của hắn, dù sao cũng có Hiên Viên hoàng thất phong hào, lúc trước bắt nàng gả đến Bắc An, cũng là chuẩn bị chôn một quân cờ, hắn mới nhịn xuống đem đệ nhất mỹ nhân của Đại Nguyệt này cho Khanh Trần tra tấn tàn bạo.
Hắn biết rõ Hiên Viên Khanh Trần, bởi vì chuyện cũ hồi đó của Hoa Mị Nô, hắn chắc chắn sẽ không giết nàng. Không thể tưởng tượng được, cư nhiên có thể tạo thành một nước cờ tuyệt hảo.
Không muốn là chướng ngại vật gây trở ngại cho Hiên Viên Khanh Trần, cho nên ngươi lựa chọn cái chết, nhưng Hoa Mị Nô ngươi không có dự đoán được, ngươi cho rằng nam nhân hận ngươi đến tận xương tuỷ, lại bởi vì ngươi hết hy vọng tâm thần đại loạn ngược lại cho Trẫm một cơ hội rất tốt!
Nhìn con người từ nhỏ đã khiến hắn cảm thấy chướng mắt, hiện tại nửa chết nửa sống, thật sự so với một tên lấy mạng hắn làm cho Hiên Viên Triệt đã nghiền hơn.
“Ai, thật sự là không muốn hồi cung, không nhìn được bộ dáng hắn đến cuối cùng, đáng tiếc…” Hiên Viên Triệt tiếc nuối nói, lại nghĩ tới những gì vừa Khanh Trần làm với Mị Nô.
Đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này nguyên bản là thuộc về hắn, nhưng lại vì một nam nhân khác chết hai lần, nếu xét về mặt tình cảm, Hiên Viên Khanh Trần cũng không phải hai bàn tay trắng!
“Người đâu!” Hắn phân phó.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
“Đợi cho Bắc An Vương phi đủ bốn chín ngày, các ngươi mời Hoa thừa tướng đến Bắc An, mang di thể Vương phi về.”
Nội thị quan vừa nghe xong liền sửng sốt, nhưng lại không dám hỏi nguyên nhân trong đó.
Muốn cho trái tim của một người chết hoàn toàn, muốn không ngừng đả kích hắn, nhất là lúc trong lòng hắn đã bị thương nặng. Hiên Viên Triệt hớp ngụm trà xanh, ánh mắt nheo lại. Có một số việc cũng nên cho hắn biết, đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã đến thời điểm thích hợp.
Đừng nên trách, cái ghế của Trẫm vẫn chưa vững, cần máu của ngươi, thịt của ngươi kê lên! Ai kêu ngươi là huynh đệ của ta…Hắn không khỏi đắc ý cười rộ lên, trong con ngươi là như vậy nhưng lại hết sức lạnh lùng nghiêm nghị.
Những cái đinh dài mấy tấc được đóng vững vàng cố định ở bốn góc, tay Hiên Viên Khanh Trần vốc vàng rẩy vào bên trong hố. Đến lúc nay nhân thủ bên người mới dám động thủ bắt đầu đem đất lấp hố.
Ngón tay Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve tấm mộ bia có vài chữ, ái thê: Hoa Mị Nô, đột nhiên run rẩy ôm lấy, thật lâu không thể bình tĩnh.
“Khanh Trần.” Vô Ngân khoát lên vai hắn, cúi đầu một tiếng.
“Tốt lắm, ta không sao.” Hắn vô lực nâng tay giựt giựt. “Ta biết nàng chán ghét ta, cho nên là dù cho là đã mất, cũng sợ ta quấy rầy nàng đi.” Hắn sâu kín nói, khoé mắt có chút chua xót.
“Ca ca, nếu Vương phi nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, sợ là trong lòng cũng sẽ khó chịu.” Thu Thuỷ một bên cố ý đi theo bọn họ, lau đi nước mắt trên mặt nhẹ nhàng kéo tay Hiên Viên Khanh Trần, “Vương phi nói kỳ thật cũng rất nhớ ca ca.”
Vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần đau đớn, có chút không tin nhìn Thu Thuỷ, Thu Thủy đơn thuần sẽ không nói dối.
Nàng gật gật đầu, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nghiêm túc. “Thật sự, ta thấy Vương phi, tuy rằng nàng không có tự miệng nói cho ta biết, nhưng là thời điểm nàng phát độc nàng đã gọi tên ngươi.”
Nước mắt, đột nhiên không hề báo động rơi xuống, Hiên Viên Khanh Trần có chút không thể tự điều khiển được chính mình. Một tiếng cuối cùng gọi tên hắn, nhưng lại không có làm cho hắn nghe, có một số việc đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, không có cách nào vãn hồi!
***
Đêm, cuồng phong nổi lên bốn phía, điên cuồng dữ tợn gào thét trong đêm.
Thanh âm gõ mạnh vào miếng ván gỗ, vang vọng trong đêm, tuy rằng luôn luôn che giấu, nhưng lại càng thêm có vẻ quỷ dị.
Một hàng bốn người vội vã, trong tuyết bước nhanh hành tẩu. Rất nhanh đứng ở trước mộ.
“Mau một chút, thời tiết rất lạnh, đã muộn không dễ làm!” Quần áo áo choàng che khuất toàn thân, chỉ lộ ra cặp mắt so với đêm tối muốn u ám hơn, tuy là thúc giục, thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh.
Bận rộn nửa ngày, lại bởi vì đất đông lạnh rất cứng, không có cách nào xuống tay. Hắn lấy ra một lọ dược đổ đổ vào trong đất, mặt đất đông lạnh cứng ngắt dần dần trở nên xốp lên.
“Nhanh lên!” Con ngươi của hắn một khắc cũng không ngừng nhìn bọn hắn bận việc, càng đào xuống phía dưới, ý cười trong mắt hắn càng tăng lên một phần. Thanh âm quỷ dị trong gió, nhưng hắn lại nghe vô cùng dễ nghe.
/347
|