Biểu tình vân đạm phong khinh nhìn Hiên Viên Khanh Trần, vẫn mỉm cười như trước. Bỏ đi những chuyện riêng xảy ra giữa bọn họ lúc trước, y đối với năng lực ở trên chiến trường của Hiên Viên Khanh Trần, vẫn đều coi là địch thủ mạnh nhất của y. Bàn tay tranh đoạt mạnh mẽ trong lúc đó, mới là thứ Tô Vân Phong y muốn.
“Tĩnh Uyển không có nói cho ta biết muội sắp về đến, ngay cả Bắc An Vương đến đây chuyện lớn như vậy cũng không có báo cho ta biết, chậm trễ rồi.” Y có chút áy náy nói, thần sắc bất động che ở phía sau mình.
Cũng may hôm nay đi ra ngoài nàng có dịch dung, bằng không cố gắng của y cuối cùng thành công dã tràng!
Đồng mâu Hiên Viên Khanh Trần chợt chặt lại, xem ra Tô Vân Phong và quan hệ của nàng không đồng nhất, càng để tâm bảo hộ.
“Đâu có, là cô vương đến vội vàng.” Hắn thản nhiên đáp lời Tô Vân Phong, trong mắt lại vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Dạ Lan. “Ca ca, vị này chính là vị phụ tá mới của ngươi Cảnh công tử?” Tĩnh Uyển đã đi tới, đứng ở bên người Hiên Viên Khanh Trần, đôi mắt phượng khẽ nhíu, nhìn Cảnh Dạ Lan từ đều đến cuối.
Trong quân đều nói vị tân phụ tá này hơi có chút bản lãnh, ca ca của nàng rất tán thưởng, nhưng lại thật không ngờ người đó là một công tử còn trẻ tuổi lại nhỏ nhắn xinh xắn thế này.
“Đây là người ta mới chiêu mộ, tên gọi một chữ Cảnh, bọn họ đều gọi vị này là Cảnh công tử.” Y ôn hòa cười, “A Cảnh, đây là muội muội của ta Tĩnh Uyển, bênh cạnh là vị hôn phu của nàng Bắc An vương, nhìn ngươi vừa rồi một đường cùng đi chắc cũng đã biết rồi.”
Cảnh Dạ Lan chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Tô Tĩnh Uyển. Vào lúc bốn mắt nhìn nhau, Tô Tĩnh Uyển vô cớ sinh ra một trận rùng mình, tuy rằng là thoáng nhìn không chút để ý, nhưng lãnh ý sâu kín trong đồng mâu, làm cho nàng không khỏi nhìn Cảnh Dạ Lan nhiều vài lần.
Rồi đột nhiên, lòng của nàng buột chặt, hình như có một cây gì đó đâm chích vào trong đó, ánh mắt rất lạnh! Nhưng mà, Cảnh Dạ Lan lại tựa đầu xoay người qua. Tô Tĩnh Uyển không khỏi nhướng mày.
“Ca ca, thứ ta muốn đâu?” Thu Thủy trái lại không có để ý nhiều như vậy, ngược lại hướng về phía Hiên Viên Khanh Trần đòi kẹo hồ lô.
“Ai nha, vừa rồi lúc đi đã không có, Thu Thủy ngày mai ta đi mua cho.” Tâm tư của hắn đặt ở trên người được gọi là Cảnh công tử, thật ra đã quên mất chuyện này, chỉ có nói xin lỗi đối với Thu Thủy.
Nàng vừa nghe, thất vọng phủ lên khuôn mặt nho nhỏ. “Được rồi.” Nàng cúi đầu một tiếng, rúc vào bên người hắn, “Ca ca, vừa rồi ta chờ ngươi về, hiện tại mệt mỏi quá.” Lông mi dài mà vểnh vút sáng, thân thể không khỏi tựa vào lòng hắn.
“Thu Thủy, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi, chờ một chút ca ca ta sẽ hoàn lại cho ngươi chuẩn bị đồ chơi tốt khác, ngươi cũng nên đi ngủ một lúc .” Tô Tĩnh Uyển dắt tay nàng, dỗ dành Thu Thủy nàng không cố sức một chút nào.
Lúc nàng đi qua bên người Cảnh Dạ Lan, cũng là cố ý nhìn nhìn nàng ấy một chút, đồng mâu u lãnh đồng thời cùng nàng đối lập nhau. Ánh mắt này linh động hữu thần, nhưng lại như sương lạnh ngưng kết, kiệt ngạo bất tuân như vậy. Giống như một người, nhưng người kia đã sớm không nên sống sót trên thế gian này, không! Nàng đã chết mới đúng, nhất định là như vậy…
Trong lòng an ủi chính mình, nàng có chút thất thần rời đi.
Buổi tiệc tối của Tô Vân Phong, Cảnh Dạ Lan như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than. Vốn không nghĩ đến, rồi lại sợ Hiên Viên Khanh Trần nổi lên lòng nghi ngờ. Tuy rằng cả thiên hạ này đều biết hiểu rằng Hoa Mị Nô đã chết, nhưng là lời nói dối dù sao cũng sẽ có một ngày bị vạch trần, nàng giả chết khó tránh khỏi sẽ có chút không thiết thực.
Không được dễ dàng xem thường người nào, nhất là Hiên Viên Khanh Trần, nếu bị hắn nhìn ra một tia manh mối gì, hậu quả sẽ như thế nào, Cảnh Dạ Lan không cần nghĩ cũng biết.
Không khí bữa cơm có chút quái dị, Cảnh Dạ Lan được an bài ở một bên là Tô Vân Phong, một bên là Hiên Viên Khanh Trần, mà ánh mắt của hắn phức tạp, từ lúc nàng vừa tiến đến liền không e dè gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Ở Bữa tiệc, vô luận là Tô Vân Phong khách sáo kính rượu, hay là Tô Tĩnh Uyển săn sóc làm bạn, ngay cả Thu Thủy ở bên người hắn, cũng không có thể chi phối suy nghĩ của hắn.
Cảnh công tử?! Đêm nay, ánh mắt của hắn thật là rời không được người trước mắt.
Chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia không nói một lời, ngẫu nhiên cùng Tô Vân Phong trao đổi ánh mắt một chút, chỉ khoảng nửa khắc ánh mắt của nàng tựa hồ dừng lại ở chỗ hắn, ngay sau đó đã có chút dồn dập rất nhanh thay đổi ánh mắt chính mình liếc về nơi này.
Cảnh công tử thật thú vị! Hiên Viên Khanh Trần không khỏi nheo mắt lại.
“Cảnh công tử là người ở nơi nào?” Hắn đứng dậy bưng chén rượu lên, đi đến trước mặt Cảnh Dạ Lan.
“A Cảnh bị thương ở cổ họng không thể nói chuyện, hay là để ta trở lời Bắc An Vương.” Tô Vân Phong trái lại tính tình tốt tiếp lời hắn nói.
“Bị thương cổ họng? A, nguyên lai phụ tá của ngươi có thể nói, cô vương còn tưởng rằng.” Hắn không khỏi cười phe phẩy đầu, “Thứ lỗi, lúc ấy cô vương thiếu chút nữa làm ngươi bị thương, nhưng người cũng Vân vương gia cũng rất lợi hại, xem ra Cảnh công tử thật sự giống như lời đồn bên ngoài, rất được ngươi tán thưởng!”
Nghe được thám tử hồi báo tin tức nàng mất, y ngựa không dừng vó quay trở về Bắc An, ngại cho thân phận của chính mình, kéo một ít canh giờ mới có thể vào thành, ngày hạ táng đó y vẫn xa xa tương vọng, ngay cả cơ hội đi đến người nàng nhìn liếc mắt một cái cũng không có.
Nữ tữ trí tuệ, quả cảm, tự tin, kiên cường, nhưng lại như pháo hoa đẹp nhất trong nháy mắt sáng lạn sau chợt biến mất trong bầu trời đêm! Trái tim Tô Vân Phong lập tức mất mát, tràn đầy đau đớn luyến tiếc nảy lên trong lòng.
Còn nhớ rõ nàng một đường từ Bắc An theo chính mình đến Lan Lăng, nàng ban đêm đột nhập vào lao cứu mình, còn có nàng không biết, ở thời điểm tam quân giao chiến, y từng ở biên giới, thời gian dừng lại một đêm, bởi vì nghe nói nàng độc phát không thể tự mình đến thăm, lo âu thầm muốn sớm nghe thấy tin tức nàng bình an.
Cũng may, y vẫn là không có thực sự mất nàng. Ôm lấy nàng hấp hối trong tuyết, Tô Vân Phong kia một khắc quả thật trong lòng buồn vui lẫn lộn, nàng không có chết còn sống!
Không quan tâm mang nàng trở lại Lan Lăng, dùng hết tất cả phương pháp chỉ là vì giữ lấy tính mạng của nàng.
Thời khắc nhìn nàng mở mắt ra, Tô Vân Phong liền hạ quyết tâm, sẽ không lại làm cho cuộc nàng trải qua nguy hiểm một lần nào nữa.
A Cảnh, nếu ông trời cho ta một cơ hội giống như hắn, nàng ở đây đã không còn là Hoa Mị Nô, nàng có bằng lòng cũng cho ta một cơ hội hay không?
“Tĩnh Uyển không có nói cho ta biết muội sắp về đến, ngay cả Bắc An Vương đến đây chuyện lớn như vậy cũng không có báo cho ta biết, chậm trễ rồi.” Y có chút áy náy nói, thần sắc bất động che ở phía sau mình.
Cũng may hôm nay đi ra ngoài nàng có dịch dung, bằng không cố gắng của y cuối cùng thành công dã tràng!
Đồng mâu Hiên Viên Khanh Trần chợt chặt lại, xem ra Tô Vân Phong và quan hệ của nàng không đồng nhất, càng để tâm bảo hộ.
“Đâu có, là cô vương đến vội vàng.” Hắn thản nhiên đáp lời Tô Vân Phong, trong mắt lại vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Dạ Lan. “Ca ca, vị này chính là vị phụ tá mới của ngươi Cảnh công tử?” Tĩnh Uyển đã đi tới, đứng ở bên người Hiên Viên Khanh Trần, đôi mắt phượng khẽ nhíu, nhìn Cảnh Dạ Lan từ đều đến cuối.
Trong quân đều nói vị tân phụ tá này hơi có chút bản lãnh, ca ca của nàng rất tán thưởng, nhưng lại thật không ngờ người đó là một công tử còn trẻ tuổi lại nhỏ nhắn xinh xắn thế này.
“Đây là người ta mới chiêu mộ, tên gọi một chữ Cảnh, bọn họ đều gọi vị này là Cảnh công tử.” Y ôn hòa cười, “A Cảnh, đây là muội muội của ta Tĩnh Uyển, bênh cạnh là vị hôn phu của nàng Bắc An vương, nhìn ngươi vừa rồi một đường cùng đi chắc cũng đã biết rồi.”
Cảnh Dạ Lan chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Tô Tĩnh Uyển. Vào lúc bốn mắt nhìn nhau, Tô Tĩnh Uyển vô cớ sinh ra một trận rùng mình, tuy rằng là thoáng nhìn không chút để ý, nhưng lãnh ý sâu kín trong đồng mâu, làm cho nàng không khỏi nhìn Cảnh Dạ Lan nhiều vài lần.
Rồi đột nhiên, lòng của nàng buột chặt, hình như có một cây gì đó đâm chích vào trong đó, ánh mắt rất lạnh! Nhưng mà, Cảnh Dạ Lan lại tựa đầu xoay người qua. Tô Tĩnh Uyển không khỏi nhướng mày.
“Ca ca, thứ ta muốn đâu?” Thu Thủy trái lại không có để ý nhiều như vậy, ngược lại hướng về phía Hiên Viên Khanh Trần đòi kẹo hồ lô.
“Ai nha, vừa rồi lúc đi đã không có, Thu Thủy ngày mai ta đi mua cho.” Tâm tư của hắn đặt ở trên người được gọi là Cảnh công tử, thật ra đã quên mất chuyện này, chỉ có nói xin lỗi đối với Thu Thủy.
Nàng vừa nghe, thất vọng phủ lên khuôn mặt nho nhỏ. “Được rồi.” Nàng cúi đầu một tiếng, rúc vào bên người hắn, “Ca ca, vừa rồi ta chờ ngươi về, hiện tại mệt mỏi quá.” Lông mi dài mà vểnh vút sáng, thân thể không khỏi tựa vào lòng hắn.
“Thu Thủy, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi, chờ một chút ca ca ta sẽ hoàn lại cho ngươi chuẩn bị đồ chơi tốt khác, ngươi cũng nên đi ngủ một lúc .” Tô Tĩnh Uyển dắt tay nàng, dỗ dành Thu Thủy nàng không cố sức một chút nào.
Lúc nàng đi qua bên người Cảnh Dạ Lan, cũng là cố ý nhìn nhìn nàng ấy một chút, đồng mâu u lãnh đồng thời cùng nàng đối lập nhau. Ánh mắt này linh động hữu thần, nhưng lại như sương lạnh ngưng kết, kiệt ngạo bất tuân như vậy. Giống như một người, nhưng người kia đã sớm không nên sống sót trên thế gian này, không! Nàng đã chết mới đúng, nhất định là như vậy…
Trong lòng an ủi chính mình, nàng có chút thất thần rời đi.
Buổi tiệc tối của Tô Vân Phong, Cảnh Dạ Lan như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than. Vốn không nghĩ đến, rồi lại sợ Hiên Viên Khanh Trần nổi lên lòng nghi ngờ. Tuy rằng cả thiên hạ này đều biết hiểu rằng Hoa Mị Nô đã chết, nhưng là lời nói dối dù sao cũng sẽ có một ngày bị vạch trần, nàng giả chết khó tránh khỏi sẽ có chút không thiết thực.
Không được dễ dàng xem thường người nào, nhất là Hiên Viên Khanh Trần, nếu bị hắn nhìn ra một tia manh mối gì, hậu quả sẽ như thế nào, Cảnh Dạ Lan không cần nghĩ cũng biết.
Không khí bữa cơm có chút quái dị, Cảnh Dạ Lan được an bài ở một bên là Tô Vân Phong, một bên là Hiên Viên Khanh Trần, mà ánh mắt của hắn phức tạp, từ lúc nàng vừa tiến đến liền không e dè gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Ở Bữa tiệc, vô luận là Tô Vân Phong khách sáo kính rượu, hay là Tô Tĩnh Uyển săn sóc làm bạn, ngay cả Thu Thủy ở bên người hắn, cũng không có thể chi phối suy nghĩ của hắn.
Cảnh công tử?! Đêm nay, ánh mắt của hắn thật là rời không được người trước mắt.
Chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia không nói một lời, ngẫu nhiên cùng Tô Vân Phong trao đổi ánh mắt một chút, chỉ khoảng nửa khắc ánh mắt của nàng tựa hồ dừng lại ở chỗ hắn, ngay sau đó đã có chút dồn dập rất nhanh thay đổi ánh mắt chính mình liếc về nơi này.
Cảnh công tử thật thú vị! Hiên Viên Khanh Trần không khỏi nheo mắt lại.
“Cảnh công tử là người ở nơi nào?” Hắn đứng dậy bưng chén rượu lên, đi đến trước mặt Cảnh Dạ Lan.
“A Cảnh bị thương ở cổ họng không thể nói chuyện, hay là để ta trở lời Bắc An Vương.” Tô Vân Phong trái lại tính tình tốt tiếp lời hắn nói.
“Bị thương cổ họng? A, nguyên lai phụ tá của ngươi có thể nói, cô vương còn tưởng rằng.” Hắn không khỏi cười phe phẩy đầu, “Thứ lỗi, lúc ấy cô vương thiếu chút nữa làm ngươi bị thương, nhưng người cũng Vân vương gia cũng rất lợi hại, xem ra Cảnh công tử thật sự giống như lời đồn bên ngoài, rất được ngươi tán thưởng!”
Nghe được thám tử hồi báo tin tức nàng mất, y ngựa không dừng vó quay trở về Bắc An, ngại cho thân phận của chính mình, kéo một ít canh giờ mới có thể vào thành, ngày hạ táng đó y vẫn xa xa tương vọng, ngay cả cơ hội đi đến người nàng nhìn liếc mắt một cái cũng không có.
Nữ tữ trí tuệ, quả cảm, tự tin, kiên cường, nhưng lại như pháo hoa đẹp nhất trong nháy mắt sáng lạn sau chợt biến mất trong bầu trời đêm! Trái tim Tô Vân Phong lập tức mất mát, tràn đầy đau đớn luyến tiếc nảy lên trong lòng.
Còn nhớ rõ nàng một đường từ Bắc An theo chính mình đến Lan Lăng, nàng ban đêm đột nhập vào lao cứu mình, còn có nàng không biết, ở thời điểm tam quân giao chiến, y từng ở biên giới, thời gian dừng lại một đêm, bởi vì nghe nói nàng độc phát không thể tự mình đến thăm, lo âu thầm muốn sớm nghe thấy tin tức nàng bình an.
Cũng may, y vẫn là không có thực sự mất nàng. Ôm lấy nàng hấp hối trong tuyết, Tô Vân Phong kia một khắc quả thật trong lòng buồn vui lẫn lộn, nàng không có chết còn sống!
Không quan tâm mang nàng trở lại Lan Lăng, dùng hết tất cả phương pháp chỉ là vì giữ lấy tính mạng của nàng.
Thời khắc nhìn nàng mở mắt ra, Tô Vân Phong liền hạ quyết tâm, sẽ không lại làm cho cuộc nàng trải qua nguy hiểm một lần nào nữa.
A Cảnh, nếu ông trời cho ta một cơ hội giống như hắn, nàng ở đây đã không còn là Hoa Mị Nô, nàng có bằng lòng cũng cho ta một cơ hội hay không?
/347
|