Cảnh Dạ Lan quen với bóng tối không phải vì sở thích mà nhiều năm qua chỉ có trong bóng đêm thì nàng mới có thể dỡ xuống cái mặt nạ ngụy trang của mình, không ai biết bên dưới cái vỏ bọc lạnh lùng lùng kia có bao nhiêu sợ hãi. Nàng biết nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, đến thời điểm mấu chốt thì ai cũng có thể buông tay bỏ nàng lại.
Ta – không – bỏ – rơi – nàng!
Hắn biết vừa rõ vừa thong thả, cho dù trong bóng tối thì Cảnh Dạ Lan dường như vẫn có thể nhìn thấy rõ từng chữ.
Chỉ một câu này đã khiến nàng rũ bỏ hết những suy nghĩ mông lung khi nãy, đúng là lần nào hắn cũng không có bỏ rơi nàng lại.
Dù là khi ngã xuống vách núi trong Tuyết cốc, khi bị Hách Liên Quyền dùng nỏ tên hiếp bức trong rừng mai hay là mỗi lần nàng bị độc phát , bao gồm cả lúc hắn đã phát hiện nàng chết giả thì hắn vẫn không ngừng tìm kiếm…
Chầm chậm, mười ngón tay đan vào nhau, bàn tay hai người ép chặt lại, gắn bó, thân mình căng thẳng cũng được thả lỏng vài phần; nàng chủ động dựa vào vai hắn.
Không biết chuyến đi này sẽ có chuyện gì đang chờ nàng phía trước, chợt Cảnh Dạ Lan có thứ cảm giác là lạ.. Đừng nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa, cứ im lặng ngồi bên nhau như thế này đi, dù một khắc sau có thế nào cũng chẳng sợ…
Cánh tay Hiên Viên Khanh Trần vòng qua eo nàng, tùy ý để nàng dựa đầu vào vai mình. Trong bóng tối hắn chỉ có thể thấy hình dáng lờ mờ của người trước mắt nhưng hắn nhìn rất chuyên chú; bởi vì hắn không chỉ nhìn bằng mắt mà trong lòng hắn sớm đã khắc ghi hình bóng này rồi.
Ngón tay lướt trên mái tóc nàng, trượt xuống thái dương, hàng mày rồi dừng tại cánh môi, ngón trỏ dựng lên che miệng nàng. Hắn hạ thấp giọng xuống, thì thầm bên tai nàng:
- Nghe ta, lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không được quản ta!
Đôi mắt Cảnh Dạ Lan mở tròn, tựa như một viên ngọc nhỏ phát sáng, nửa tựa đầu vào vai hắn, nhìn lên. Theo bản năng, nàng nâng tay lên đặt bên môi hắn, ngón tay tiếp xúc tới khóe miệng đang giơ lên, nàng biết hắn đang cười, đôi mắt yêu dị nổi lên nhu tình làm cho nàng ngây ngẩn luyến lưu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, không cần phải nói gì nhưng trong lòng nàng bắt đầu tin tưởng lời hắn nói. Hắn khiến cho sự kiên định bao nhiêu năm của nàng dao động, không biết sự dao động này đã khiến cho thứ gì đó sụp đổ trong nàng. Giờ phút này những gì mà nàng làm tất cả đều là tùy ý..
Thật lâu sau, qua một đoạn đường xóc nảy là một đoạn đường bằng phẳng, Cảnh Dạ Lan có biết qua địa hình nơi này, bọn họ đang đi tới sơn cốc phụ cận.
Đột nhiên chiếc xe ngừng lại, nàng và hắn cơ hồ cùng lúc buông tay, một khắc ngắn ngủi trôi qua, mọi thứ đã trở về với thực tại.
- Mời Cảnh công tử và Bắc An vương xuống xe! – người bên ngoài nhấc tấm mành xe lên, nói.
Bất ngờ tiếp xúc với ánh mặt trời, Cảnh Dạ Lan không kịp thích ứng nên trước mắt hoa váng lên.
- Cảnh công tử cẩn thận! – không biết từ khi nào Hách Liên Quyền đã đi tới bên người nàng, nhất thời gã liếc sang phía Hiên Viên Khanh Trần. – Bắc An vương, mời đi bên này!
Nhìn Hiên Viên Khanh Trần tiêu sái xoay người rời đi, Cảnh Dạ Lan mím chặt môi. Việc đã tới mức này rồi có nghĩ cũng không xong, nhưng nàng vẫn cố kiềm nén lo lắng trong lòng, trấn định chờ đợi bước tiếp theo Hách Liên Quyền sẽ đi như thế nào.
Trong sơn cốc, nơi này tuy nhỏ nhưng được Hách Liên Quyền bố trí rất đa dạng.
- Nơi này có vừa ý với Cảnh công tử?
- Không tồi. Không ngờ Tây Sở vương lại tìm thấy một nơi tốt như vậy ở Lan Lăng. – Cảnh Dạ Lan đi vào trong cốc bắt đầu nhìn chung quanh một vòng đánh giá. Trong cốc địa thế hiểm trở, vị trí khá hẻo lánh, Hách Liên Quyền lựa chọn chỗ này tất nhiên là có mưu đồ của gã.
- Vậy ở thêm vài ngày đi!
- Ta dù có muốn nói không thì e là không thể! – nàng lạnh lùng nói. Ngay cả nàng có lại được thân thủ như kiếp trước thì muốn xông ra khỏi nơi này chỉ sợ là không dễ dàng; cho dù là có thoát ra ngoài, nếu không có chuẩn bị tốt những thứ dùng cho việc chạy trốn, hơn nữa nàng không quen thuộc mấy với địa hình nơi này thì cũng không dám cam đoan mười phần!
Còn nữa… Hiên Viên Khanh Trần còn đang nằm trong tay gã, hắn không bỏ nàng lại thì nàng cũng sẽ không thể một mình thoát đi được.
- Chỉ cần Vân Phong huynh đồng ý liên thủ thì Cảnh công tử chính là công thần của Tây Sở, đến lúc đó còn có chuyện gì mà Cảnh công tử không làm được chứ?!
- Tây Sở và Vương gia đã đồng minh bạn hữu, hiện tại ngài làm như vậy chỉ e là có mưu đồ khác. Tốt hơn hết nên rõ ràng mọi chuyện, nếu được thì.. thật ra ta có thể giúp ngài một tay.
Một kẻ lòng tham không đáy lại đa nghi như Hách Liên Quyền thì ắt hẳn đã điều tra thân phận và vị trí của nàng đối với Tô Vân Phong, bằng không gã cũng không dám tùy tiện ra tay.
- Một khi Cảnh công tử đã nói thẳng ra như vậy thì bổn vương cũng không giấu diếm gì. – Hách Liên Quyền ngồi xuống. – Chỉ cần Vương gia đồng ý lập tức xuất binh tấn công Bắc An!
Tấn công Bắc An! Khẩu khí thật lớn, từ khi nào gã không chút cố kỵ mà nói ra những lời cuồng ngạo như thế? Ngay cả Hiên Việt Triệt cũng phải cố kỵ vài phần với mảnh đất Bắc An phong cho Hiên Viên Khanh Trần, còn gã dựa vào cái gì mà nói như vậy?!
Nhìn ra nghi hoặc của Cảnh Dạ Lan, Hách Liên Quyền cười đắc ý:
- Cảnh công tử, hiện tại Bắc An làm sao so được với trước kia. Từ sau khi vương phi của Hiên Viên Khanh Trần qua đời thì hắn đã bị hoàng đế Đại nguyệt đoạt đi một nửa binh quyền, sau đó thi cốt của nữ nhân mà hắn yêu thương còn bị cướp đi một cách trắng trợn. Hiên Viên Khanh Trần đã sớm suy sụp, mấy tháng qua nội bộ Bắc An e là đã sớm bị mất đi quyền lực; còn hắn thì vẫn tưởng nhớ tới người đã chết, không làm được chuyện gì cho ra hồn. – nói tới đoạn này ngữ khí của gã có thay đổi. – Đáng tiếc, đệ nhất mỹ nhân của Đại Nguyệt lại mất đi như vậy, ai cũng có thể nhìn ra Hiên Viên Triệt đã dùng mỹ nhân kế nhưng hắn vẫn cố chấp, thực sự nhìn không ra hắn lại là một người si tình như vậy.
Nói xong, gã còn không quên cười nhạt đùa cợt:
- Một thứ tình cảm liền hủy diệt cơ đồ nhiều năm vất vả dựng thành, không biết là hắn ngu ngốc hay là điên rồi!
Thì ra hắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế mà nàng không biết gì cả. Khó trách hắn một mình tới Lan Lăng với Tô Tĩnh Uyển, không mang theo một người hầu nào. Cuộc quyết đấu giữa hắn và Tô Vân Phong hoãn lại là vì sợ Bắc An xảy ra chuyện gì ư? Bản tính của hắn vốn cuồng ngạo, nếu không có biến cố lớn thì làm sao hắn có thể thay đổi như thế chứ!
Hắn không hề nói một lời nào… không hề nói…
Đã không còn quyền thế và binh lực, vậy cơ đồ cả đời của hắn còn lại gì? Nhất thời Cảnh Dạ Lan nghĩ tới ngây ngẩn cả người.
Ta – không – bỏ – rơi – nàng!
Hắn biết vừa rõ vừa thong thả, cho dù trong bóng tối thì Cảnh Dạ Lan dường như vẫn có thể nhìn thấy rõ từng chữ.
Chỉ một câu này đã khiến nàng rũ bỏ hết những suy nghĩ mông lung khi nãy, đúng là lần nào hắn cũng không có bỏ rơi nàng lại.
Dù là khi ngã xuống vách núi trong Tuyết cốc, khi bị Hách Liên Quyền dùng nỏ tên hiếp bức trong rừng mai hay là mỗi lần nàng bị độc phát , bao gồm cả lúc hắn đã phát hiện nàng chết giả thì hắn vẫn không ngừng tìm kiếm…
Chầm chậm, mười ngón tay đan vào nhau, bàn tay hai người ép chặt lại, gắn bó, thân mình căng thẳng cũng được thả lỏng vài phần; nàng chủ động dựa vào vai hắn.
Không biết chuyến đi này sẽ có chuyện gì đang chờ nàng phía trước, chợt Cảnh Dạ Lan có thứ cảm giác là lạ.. Đừng nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa, cứ im lặng ngồi bên nhau như thế này đi, dù một khắc sau có thế nào cũng chẳng sợ…
Cánh tay Hiên Viên Khanh Trần vòng qua eo nàng, tùy ý để nàng dựa đầu vào vai mình. Trong bóng tối hắn chỉ có thể thấy hình dáng lờ mờ của người trước mắt nhưng hắn nhìn rất chuyên chú; bởi vì hắn không chỉ nhìn bằng mắt mà trong lòng hắn sớm đã khắc ghi hình bóng này rồi.
Ngón tay lướt trên mái tóc nàng, trượt xuống thái dương, hàng mày rồi dừng tại cánh môi, ngón trỏ dựng lên che miệng nàng. Hắn hạ thấp giọng xuống, thì thầm bên tai nàng:
- Nghe ta, lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không được quản ta!
Đôi mắt Cảnh Dạ Lan mở tròn, tựa như một viên ngọc nhỏ phát sáng, nửa tựa đầu vào vai hắn, nhìn lên. Theo bản năng, nàng nâng tay lên đặt bên môi hắn, ngón tay tiếp xúc tới khóe miệng đang giơ lên, nàng biết hắn đang cười, đôi mắt yêu dị nổi lên nhu tình làm cho nàng ngây ngẩn luyến lưu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, không cần phải nói gì nhưng trong lòng nàng bắt đầu tin tưởng lời hắn nói. Hắn khiến cho sự kiên định bao nhiêu năm của nàng dao động, không biết sự dao động này đã khiến cho thứ gì đó sụp đổ trong nàng. Giờ phút này những gì mà nàng làm tất cả đều là tùy ý..
Thật lâu sau, qua một đoạn đường xóc nảy là một đoạn đường bằng phẳng, Cảnh Dạ Lan có biết qua địa hình nơi này, bọn họ đang đi tới sơn cốc phụ cận.
Đột nhiên chiếc xe ngừng lại, nàng và hắn cơ hồ cùng lúc buông tay, một khắc ngắn ngủi trôi qua, mọi thứ đã trở về với thực tại.
- Mời Cảnh công tử và Bắc An vương xuống xe! – người bên ngoài nhấc tấm mành xe lên, nói.
Bất ngờ tiếp xúc với ánh mặt trời, Cảnh Dạ Lan không kịp thích ứng nên trước mắt hoa váng lên.
- Cảnh công tử cẩn thận! – không biết từ khi nào Hách Liên Quyền đã đi tới bên người nàng, nhất thời gã liếc sang phía Hiên Viên Khanh Trần. – Bắc An vương, mời đi bên này!
Nhìn Hiên Viên Khanh Trần tiêu sái xoay người rời đi, Cảnh Dạ Lan mím chặt môi. Việc đã tới mức này rồi có nghĩ cũng không xong, nhưng nàng vẫn cố kiềm nén lo lắng trong lòng, trấn định chờ đợi bước tiếp theo Hách Liên Quyền sẽ đi như thế nào.
Trong sơn cốc, nơi này tuy nhỏ nhưng được Hách Liên Quyền bố trí rất đa dạng.
- Nơi này có vừa ý với Cảnh công tử?
- Không tồi. Không ngờ Tây Sở vương lại tìm thấy một nơi tốt như vậy ở Lan Lăng. – Cảnh Dạ Lan đi vào trong cốc bắt đầu nhìn chung quanh một vòng đánh giá. Trong cốc địa thế hiểm trở, vị trí khá hẻo lánh, Hách Liên Quyền lựa chọn chỗ này tất nhiên là có mưu đồ của gã.
- Vậy ở thêm vài ngày đi!
- Ta dù có muốn nói không thì e là không thể! – nàng lạnh lùng nói. Ngay cả nàng có lại được thân thủ như kiếp trước thì muốn xông ra khỏi nơi này chỉ sợ là không dễ dàng; cho dù là có thoát ra ngoài, nếu không có chuẩn bị tốt những thứ dùng cho việc chạy trốn, hơn nữa nàng không quen thuộc mấy với địa hình nơi này thì cũng không dám cam đoan mười phần!
Còn nữa… Hiên Viên Khanh Trần còn đang nằm trong tay gã, hắn không bỏ nàng lại thì nàng cũng sẽ không thể một mình thoát đi được.
- Chỉ cần Vân Phong huynh đồng ý liên thủ thì Cảnh công tử chính là công thần của Tây Sở, đến lúc đó còn có chuyện gì mà Cảnh công tử không làm được chứ?!
- Tây Sở và Vương gia đã đồng minh bạn hữu, hiện tại ngài làm như vậy chỉ e là có mưu đồ khác. Tốt hơn hết nên rõ ràng mọi chuyện, nếu được thì.. thật ra ta có thể giúp ngài một tay.
Một kẻ lòng tham không đáy lại đa nghi như Hách Liên Quyền thì ắt hẳn đã điều tra thân phận và vị trí của nàng đối với Tô Vân Phong, bằng không gã cũng không dám tùy tiện ra tay.
- Một khi Cảnh công tử đã nói thẳng ra như vậy thì bổn vương cũng không giấu diếm gì. – Hách Liên Quyền ngồi xuống. – Chỉ cần Vương gia đồng ý lập tức xuất binh tấn công Bắc An!
Tấn công Bắc An! Khẩu khí thật lớn, từ khi nào gã không chút cố kỵ mà nói ra những lời cuồng ngạo như thế? Ngay cả Hiên Việt Triệt cũng phải cố kỵ vài phần với mảnh đất Bắc An phong cho Hiên Viên Khanh Trần, còn gã dựa vào cái gì mà nói như vậy?!
Nhìn ra nghi hoặc của Cảnh Dạ Lan, Hách Liên Quyền cười đắc ý:
- Cảnh công tử, hiện tại Bắc An làm sao so được với trước kia. Từ sau khi vương phi của Hiên Viên Khanh Trần qua đời thì hắn đã bị hoàng đế Đại nguyệt đoạt đi một nửa binh quyền, sau đó thi cốt của nữ nhân mà hắn yêu thương còn bị cướp đi một cách trắng trợn. Hiên Viên Khanh Trần đã sớm suy sụp, mấy tháng qua nội bộ Bắc An e là đã sớm bị mất đi quyền lực; còn hắn thì vẫn tưởng nhớ tới người đã chết, không làm được chuyện gì cho ra hồn. – nói tới đoạn này ngữ khí của gã có thay đổi. – Đáng tiếc, đệ nhất mỹ nhân của Đại Nguyệt lại mất đi như vậy, ai cũng có thể nhìn ra Hiên Viên Triệt đã dùng mỹ nhân kế nhưng hắn vẫn cố chấp, thực sự nhìn không ra hắn lại là một người si tình như vậy.
Nói xong, gã còn không quên cười nhạt đùa cợt:
- Một thứ tình cảm liền hủy diệt cơ đồ nhiều năm vất vả dựng thành, không biết là hắn ngu ngốc hay là điên rồi!
Thì ra hắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế mà nàng không biết gì cả. Khó trách hắn một mình tới Lan Lăng với Tô Tĩnh Uyển, không mang theo một người hầu nào. Cuộc quyết đấu giữa hắn và Tô Vân Phong hoãn lại là vì sợ Bắc An xảy ra chuyện gì ư? Bản tính của hắn vốn cuồng ngạo, nếu không có biến cố lớn thì làm sao hắn có thể thay đổi như thế chứ!
Hắn không hề nói một lời nào… không hề nói…
Đã không còn quyền thế và binh lực, vậy cơ đồ cả đời của hắn còn lại gì? Nhất thời Cảnh Dạ Lan nghĩ tới ngây ngẩn cả người.
/347
|