Thân thế của Vô Ngân vẫn là một bí ẩn, hắn cũng chỉ biết được một chút qua Tĩnh Uyển và cũng vì y mà Tĩnh Uyển mới biết Hiên Viên Khanh Trần và kết hạ đoạn nghiệt duyên này.
- Vô Ngân, ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, với tài chí như vậy mà ngươi cam nguyện làm thủ hạ cho Hiên Viên Khanh Trần ắt hẳn phải có nguyên nhân riêng nhưng chỉ một câu nói của ngươi không thể giải quyết được gì cả.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ qua những lời Vô Ngân nói, nhìn hành động của hoàng đế Đại Nguyệt trước đó đã biết được hắn ta đối với Hiên Viên Khanh Trần rất bất mãn, có lẽ lần này bọn họ xuất chinh tấn công Bắc An thực chất chính là giúp cho Hiên Viên Triệt một việc lớn. Không cần động thủ mà vẫn có thể loại trừ cái đinh trong mắt là Hiên Viên Khanh Trần.
Nói ngược lại, Lan Lăng và Tây Sở liên thủ phá tan hòa bình của ba nước, nếu Đại Nguyệt mượn cớ này để hành động thì rất khó có thể cam đoan Hách Liên Quyền sẽ không quay sang hợp tác. Dù sao thì Hách Liên Quyền cũng không thể là người mà Tô Vân Phong có thể tin tưởng.
- Vương gia nói rất đúng. Vô Ngân tới nơi này là để nói cho vương gia biết, binh mã của Bắc An đã được bố trí xong, sẽ chờ vương gia và Tây Sở tới. – y nói không nhanh không chậm khiến cho chuyện đang đề cập tới dường như không mấy quan trọng, coi như là đang nói tới một chuyện tầm phào vậy.
Tô Vân Phong ngây ra một lúc, Vô Ngân nói đơn giản như vậy thật ra đã nằm ngoài dự kiến của hắn:
- Đây là lời uy hiếp hay là lời khuyên?
- Điều đó còn xem vương gia nhìn nó dưới góc độ nào. Nếu vương gia từ bỏ việc liên thủ với Hách Liên Quyền thì lời nói của Vô Ngân chính là lời khuyên, còn nếu vương gia nhất định không chịu thì ngài hãy xem đó như một lời uy hiếp nhỏ bất kính của Vô Ngân này!
Ý cười gợi lên bên khóe miệng y bình tĩnh kỳ lạ, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, vừa giống thật vừa giống giả khiến cho Tô Vân Phong nhìn không thấu.
- Vì sao bổn vương phải tin ngươi? Phải biết rằng trong thiên hạ ai cũng nói Hiên Viên Khanh Trần đã mất hết quyền lực, ngươi làm vậy chỉ để phô trương thanh thế.
Đuôi lông mày Vô Ngân khẽ nhếch lên, như xuân hàn se lạnh.
- Đúng vậy, thiên hạ đều nói vậy cho nên Hách Liên Quyền mới có lá gan ra tay. Hắn là một kẻ đa nghi, nếu không rõ thì sẽ không tùy tiện động thủ nhưng vương gia hãy ngẫm lại xem, nếu Bắc an giống như những lời hắn nói không chịu nổi một kích thì vì sao Hách Liên Quyền lại muốn tìm vương gia hợp tác? Một lãnh thổ béo bẻ, rộng lớn như vậy vì sao hắn phải chia xẻ cùng vương gia chứ? – khi nói chuyện, Vô Ngân lấy từ trong tay áo ra một tấm da dê, trên mặt vẽ bản đồ địa hình.
Tô Vân Phong thấy nó nhìn khá quen mắt, nơi này hình như là địa giới của Lan Lăng.
- Đây là?
- Vì để tỏ thành ý, Vô Ngân đưa tới thứ này tặng vương gia.
Tô Vân Phong nhìn thật kỹ thì thấy trên bản đồ có ghi rõ ràng, rành mạch từng ngọn núi, con sông thậm chí vị trí cây cối. Hắn nâng mắt nhìn Vô Ngân, đôi mắt vốn bình thản đã bắt đầu hiện lên lo lắng.
- Xem ra ngươi đã chuẩn bị không ít thời gian. – nếu muốn vẽ được bức bản đồ này hắn là tốn không ít côn sức
- Đúng vậy, vương gia biết trên bản đồ này vẽ nơi nào không? – y không thèm để ý tới sắc mặt dần thay đổi của Tô Vân Phong mà vẫn chậm rãi nói. Y biết Tô Vân Phong nhất định sẽ có hứng thú.
- Làm sao?
-Nghe nói phụ tá của quý phủ là Cảnh công tử cũng bị Hách Liên Quyền mời đi, Vô Ngân nghĩ rằng vương gia là một người quả quyết sẽ không tùy tiện xuống tay với Bắc An, nhất định vì chuyện của một người quan trọng nào đó nữa. Bởi vậy Vô Ngân đã sai người bí mật tìm hiểu xung quanh và vẽ nên tấm bản đồ này, có lẽ vương gia cũng đã hiểu được Vô Ngân đang nói cái gì.
Đôi mắt khẽ nheo lại, ánh mắt giảo hoạt của Vô Ngân nhanh đảo qua Tô Vân Phong. Nơi này thì sao ư? Đương nhiên là nơi mà Hách Liên Quyền tự cho là sơn cốc bí mật giam giữ Hiên Viên Khanh Trần và Hoa Mị Nô.
Tô Vân Phong biến sắc, không ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi mà y có thể vẽ ra một bản đồ địa hình chi tiết thế này. E là Vô Ngân đã sớm tính toán tới Lan Lăng, nói cách khác…
-Vương gia không cần nghĩ nhiều, ta là thành tâm muốn cứu người. Bắc An vương đang ở trong tay hắn ta, bằng không ta cũng không muốn đưa ra thứ này khiến cho ngài nảy sinh nghi ngờ với ta. Vật này đã ở trong tay ngài, chúng ta hiện thời cũng đang có mặt ở đây, ta đến Lan Lăng không mang theo người, như vậy đã đủ khả năng để vương gia tin tưởng Vô Ngân.
Trên gương mặt mệt mỏi ý cười vẫn chưa tan khiến nhìn không ra tâm tư phức tạp của y.
Y cũng không ngờ là Hiên Viên Khanh Trần cùng Thu Thủy đi ra ngoài chơi thế mà lại gặp Hoa Mị Nô tại Lan Lăng. Có lẽ đó là số kiếp của nàng ta nên có muốn trốn cũng không thể thoát khỏi việc phải trở lại Bắc An.
Thật ra y không có suy nghĩ sẽ liên thủ cùng Hoa Mị Nô để giả chết lừa Hiên Viên Khanh Trần, hàng ngày đều tìm cách nghiên cứu chế tạo ra lại thuốc chưa độc tố trên người nàng ấy. Không ngờ hai người bọn họ lại gặp nhau, có lẽ mọi chuyện đáng nhẽ sẽ xảy ra trong tương lai đã diễn ra sớm hơn dự tính. Y vốn tưởng Khanh trần sẽ mượn cơ hội này làm cho người khác nghĩ rằng hắn đã mất hết quyền lực và chỗ đứng; hơn nữa hắn còn có thời gian nghỉ ngơi hồi phục để có thể vùng dậ vào một ngày gần đây… Làm sao ngờ được mọi chuyện lại diễn ra đột ngột thế này?!
-Ngươi muốn nói cái gì, Vô Ngân? – Tô Vân Phong bình thản nói.
-Mạng của Hiên Viên Khanh Trần!
-Nếu bổn vương không đồng ý, cố tình muốn hợp tác với Hách Liên Quyền thì ngươi tính thế nào? – Tô Vân Phong muốn biết, người lúc nào cũng như hình với bóng đứng sau lưng Hiên Viên Khanh Trần, yêu mị hơn cả nữ tử như Vô Ngân rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?
-Cũng không sao, vương gia cứ tiếp tục hoàn thành việc lớn của mình, nhưng mà kết cục sẽ rất thảm bởi vì ngài đã tìm lầm đối tác để bắt tay! – trên mặt y vẫn nồng đậm ý cười, nguy cơ mạng sống mỏng như chỉ mành cũng không thể làm cho y động dung.
-Ta có thể giết ngươi, nếu ngươi chết rồi thì Hiên Viên Khanh Trần cũng không còn toàn mạng. Đến lúc đó Bắc An liền như rắn mất đầu, chiếm được dễ như trở bàn tay!
-Quả thực là như thế nhưng Cảnh công tử cũng sống không được bao lâu. Vì người có thể cứu nàng chỉ có Vô Ngân ta, có đúng không Vân vương gia.?
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, dược Hoa Mị Nô ăn vào sẽ không còn khắc chế được độc tố trong người nữa. Vô Ngân có thể chết, Hiên Viên Khanh Trần cũng có thể chết nhưng y cược rằng Tô Vân Phong không hề muốn người nữ nhân kia chết!
Nhìn đôi mắt Tô Vân Phong tối sầm lại, Vô Ngân cố dấu diếm ý cười.
Tô Vân Phong ngươi không bị bại bởi bất cứ kẻ nào nhưng lại thua một đoạn tình cảm! Y không khỏi cười giễu, kỳ thực ai mà không như vậy…
- Vô Ngân, ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, với tài chí như vậy mà ngươi cam nguyện làm thủ hạ cho Hiên Viên Khanh Trần ắt hẳn phải có nguyên nhân riêng nhưng chỉ một câu nói của ngươi không thể giải quyết được gì cả.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ qua những lời Vô Ngân nói, nhìn hành động của hoàng đế Đại Nguyệt trước đó đã biết được hắn ta đối với Hiên Viên Khanh Trần rất bất mãn, có lẽ lần này bọn họ xuất chinh tấn công Bắc An thực chất chính là giúp cho Hiên Viên Triệt một việc lớn. Không cần động thủ mà vẫn có thể loại trừ cái đinh trong mắt là Hiên Viên Khanh Trần.
Nói ngược lại, Lan Lăng và Tây Sở liên thủ phá tan hòa bình của ba nước, nếu Đại Nguyệt mượn cớ này để hành động thì rất khó có thể cam đoan Hách Liên Quyền sẽ không quay sang hợp tác. Dù sao thì Hách Liên Quyền cũng không thể là người mà Tô Vân Phong có thể tin tưởng.
- Vương gia nói rất đúng. Vô Ngân tới nơi này là để nói cho vương gia biết, binh mã của Bắc An đã được bố trí xong, sẽ chờ vương gia và Tây Sở tới. – y nói không nhanh không chậm khiến cho chuyện đang đề cập tới dường như không mấy quan trọng, coi như là đang nói tới một chuyện tầm phào vậy.
Tô Vân Phong ngây ra một lúc, Vô Ngân nói đơn giản như vậy thật ra đã nằm ngoài dự kiến của hắn:
- Đây là lời uy hiếp hay là lời khuyên?
- Điều đó còn xem vương gia nhìn nó dưới góc độ nào. Nếu vương gia từ bỏ việc liên thủ với Hách Liên Quyền thì lời nói của Vô Ngân chính là lời khuyên, còn nếu vương gia nhất định không chịu thì ngài hãy xem đó như một lời uy hiếp nhỏ bất kính của Vô Ngân này!
Ý cười gợi lên bên khóe miệng y bình tĩnh kỳ lạ, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, vừa giống thật vừa giống giả khiến cho Tô Vân Phong nhìn không thấu.
- Vì sao bổn vương phải tin ngươi? Phải biết rằng trong thiên hạ ai cũng nói Hiên Viên Khanh Trần đã mất hết quyền lực, ngươi làm vậy chỉ để phô trương thanh thế.
Đuôi lông mày Vô Ngân khẽ nhếch lên, như xuân hàn se lạnh.
- Đúng vậy, thiên hạ đều nói vậy cho nên Hách Liên Quyền mới có lá gan ra tay. Hắn là một kẻ đa nghi, nếu không rõ thì sẽ không tùy tiện động thủ nhưng vương gia hãy ngẫm lại xem, nếu Bắc an giống như những lời hắn nói không chịu nổi một kích thì vì sao Hách Liên Quyền lại muốn tìm vương gia hợp tác? Một lãnh thổ béo bẻ, rộng lớn như vậy vì sao hắn phải chia xẻ cùng vương gia chứ? – khi nói chuyện, Vô Ngân lấy từ trong tay áo ra một tấm da dê, trên mặt vẽ bản đồ địa hình.
Tô Vân Phong thấy nó nhìn khá quen mắt, nơi này hình như là địa giới của Lan Lăng.
- Đây là?
- Vì để tỏ thành ý, Vô Ngân đưa tới thứ này tặng vương gia.
Tô Vân Phong nhìn thật kỹ thì thấy trên bản đồ có ghi rõ ràng, rành mạch từng ngọn núi, con sông thậm chí vị trí cây cối. Hắn nâng mắt nhìn Vô Ngân, đôi mắt vốn bình thản đã bắt đầu hiện lên lo lắng.
- Xem ra ngươi đã chuẩn bị không ít thời gian. – nếu muốn vẽ được bức bản đồ này hắn là tốn không ít côn sức
- Đúng vậy, vương gia biết trên bản đồ này vẽ nơi nào không? – y không thèm để ý tới sắc mặt dần thay đổi của Tô Vân Phong mà vẫn chậm rãi nói. Y biết Tô Vân Phong nhất định sẽ có hứng thú.
- Làm sao?
-Nghe nói phụ tá của quý phủ là Cảnh công tử cũng bị Hách Liên Quyền mời đi, Vô Ngân nghĩ rằng vương gia là một người quả quyết sẽ không tùy tiện xuống tay với Bắc An, nhất định vì chuyện của một người quan trọng nào đó nữa. Bởi vậy Vô Ngân đã sai người bí mật tìm hiểu xung quanh và vẽ nên tấm bản đồ này, có lẽ vương gia cũng đã hiểu được Vô Ngân đang nói cái gì.
Đôi mắt khẽ nheo lại, ánh mắt giảo hoạt của Vô Ngân nhanh đảo qua Tô Vân Phong. Nơi này thì sao ư? Đương nhiên là nơi mà Hách Liên Quyền tự cho là sơn cốc bí mật giam giữ Hiên Viên Khanh Trần và Hoa Mị Nô.
Tô Vân Phong biến sắc, không ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi mà y có thể vẽ ra một bản đồ địa hình chi tiết thế này. E là Vô Ngân đã sớm tính toán tới Lan Lăng, nói cách khác…
-Vương gia không cần nghĩ nhiều, ta là thành tâm muốn cứu người. Bắc An vương đang ở trong tay hắn ta, bằng không ta cũng không muốn đưa ra thứ này khiến cho ngài nảy sinh nghi ngờ với ta. Vật này đã ở trong tay ngài, chúng ta hiện thời cũng đang có mặt ở đây, ta đến Lan Lăng không mang theo người, như vậy đã đủ khả năng để vương gia tin tưởng Vô Ngân.
Trên gương mặt mệt mỏi ý cười vẫn chưa tan khiến nhìn không ra tâm tư phức tạp của y.
Y cũng không ngờ là Hiên Viên Khanh Trần cùng Thu Thủy đi ra ngoài chơi thế mà lại gặp Hoa Mị Nô tại Lan Lăng. Có lẽ đó là số kiếp của nàng ta nên có muốn trốn cũng không thể thoát khỏi việc phải trở lại Bắc An.
Thật ra y không có suy nghĩ sẽ liên thủ cùng Hoa Mị Nô để giả chết lừa Hiên Viên Khanh Trần, hàng ngày đều tìm cách nghiên cứu chế tạo ra lại thuốc chưa độc tố trên người nàng ấy. Không ngờ hai người bọn họ lại gặp nhau, có lẽ mọi chuyện đáng nhẽ sẽ xảy ra trong tương lai đã diễn ra sớm hơn dự tính. Y vốn tưởng Khanh trần sẽ mượn cơ hội này làm cho người khác nghĩ rằng hắn đã mất hết quyền lực và chỗ đứng; hơn nữa hắn còn có thời gian nghỉ ngơi hồi phục để có thể vùng dậ vào một ngày gần đây… Làm sao ngờ được mọi chuyện lại diễn ra đột ngột thế này?!
-Ngươi muốn nói cái gì, Vô Ngân? – Tô Vân Phong bình thản nói.
-Mạng của Hiên Viên Khanh Trần!
-Nếu bổn vương không đồng ý, cố tình muốn hợp tác với Hách Liên Quyền thì ngươi tính thế nào? – Tô Vân Phong muốn biết, người lúc nào cũng như hình với bóng đứng sau lưng Hiên Viên Khanh Trần, yêu mị hơn cả nữ tử như Vô Ngân rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?
-Cũng không sao, vương gia cứ tiếp tục hoàn thành việc lớn của mình, nhưng mà kết cục sẽ rất thảm bởi vì ngài đã tìm lầm đối tác để bắt tay! – trên mặt y vẫn nồng đậm ý cười, nguy cơ mạng sống mỏng như chỉ mành cũng không thể làm cho y động dung.
-Ta có thể giết ngươi, nếu ngươi chết rồi thì Hiên Viên Khanh Trần cũng không còn toàn mạng. Đến lúc đó Bắc An liền như rắn mất đầu, chiếm được dễ như trở bàn tay!
-Quả thực là như thế nhưng Cảnh công tử cũng sống không được bao lâu. Vì người có thể cứu nàng chỉ có Vô Ngân ta, có đúng không Vân vương gia.?
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, dược Hoa Mị Nô ăn vào sẽ không còn khắc chế được độc tố trong người nữa. Vô Ngân có thể chết, Hiên Viên Khanh Trần cũng có thể chết nhưng y cược rằng Tô Vân Phong không hề muốn người nữ nhân kia chết!
Nhìn đôi mắt Tô Vân Phong tối sầm lại, Vô Ngân cố dấu diếm ý cười.
Tô Vân Phong ngươi không bị bại bởi bất cứ kẻ nào nhưng lại thua một đoạn tình cảm! Y không khỏi cười giễu, kỳ thực ai mà không như vậy…
/347
|