Đột nhiên Tạ Nhàn thay đổi thái độ ôn hòa thường ngày, trở nên vô cùng nghiêm nghị, lúc nói chuyện với thợ mỏ hắn cũng nghiêm mặt, quản sự làm sai sẽ lập tức bị giáo huấn một trận.
Ở mỏ lập tức nóng bỏng không khí nặng nề kì lạ. Nhất là mấy quản sự như Tạ Tam, sợ làm sai chuyện gì sẽ lại bị Tạ Nhàn khiển trách. Bách Thủ vẫn thành thật như cũ giữ đúng bổn phận của mình, nên làm gì thì làm nấy, hắn lại không muốn lấy lòng Tạ Nhàn nên một chút áp lực cũng không thấy.
Thỉnh thoảng gặp người nào có chuyện hắn còn giúp một tay.
Mới từ trên xuống đã nghe dưới chân núi có tiếng ồn ào, Chu Đại Sơn đang đứng cạnh bãi than cãi nhau với Dương Phong.
Có đôi khi bận rộn, mọi người sẽ đổ than trực tiếp sang bên cạnh, sau đó người trông than sẽ dùng xẻng xúc vào đống. Chu Đại Sơn cũng theo thói quen đổ than xuống bên cạnh đống. Dương Phong ỷ vào việc gần đây được Tạ Nhàn coi trọng, liền muốn Chu Đại Sơn phải tự mình xúc than vào mới cho lên núi tiếp tục chuyển than. Chu Đại Sơn không làm. Chẳng qua bọn họ chỉ chuyển than, đến việc này Dương Phong cũng không làm vậy hắn ở đây trông than làm gì?
Cho nên hai người cứ vậy rùm beng lên.
Dương Phong ỷ vào vóc dáng to hơn mà đứng trước cản trở không cho Chu Đại Sơn đi.
“Hôm nay ngươi phải xúc than này vào, nếu không thì không được đi!”
“Tại… tại… tại sao chứ? Mọi người đều đổ… đổ… đổ than như vậy, sao ta lại không được?”
“Ta hỏi ngươi, nếu như ai cũng giống ngươi đổ than sang một bên, vậy chẳng phải cả ngày chúng ta làm cũng không hết việc sao?”
“Ngươi đừng bậy… bậy… nói bậy! Ta chỉ đổ ở bên cạnh thôi, nào có đổ sang bên kia?”
“Ta không quan tâm. Ngươi không làm đúng thì phải phạt nặng!”
“Ngươi đừng khinh… khinh… khinh người quá đáng, rõ ràng là việc của ngươi.”
Dương Phong không để Chu Đại Sơn đi, sau còn cầm cây côn trong tay dương dương tự đắc, dùng để uy hiếp Chu Đại Sơn. Chu Đại Sơn không đánh lại hắn, lại không nói lại hắn. Mọi người ở bên cạnh xem trò vui không chịu tới giúp, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Bách Thủ thấy Dương Phong đang khinh người quá đáng liền đi tới khuyên giải: “Cũng không phải đổ ở quá xa, Dương đại ca xúc vài cái là xong rồi. Trên núi vẫn đang chờ chuyển than, Chu huynh đệ lần sau chú ý một chút là được, cần gì phải ầm ĩ thế này!”
Nếu là người khác Dương Phong còn có thể xem xét, nhưng thấy là Bách Thủ trong lòng Dương Phong liền không phục. Bách Thủ càng muốn khuyên giải, hắn càng không muốn thuận theo, nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện thu xếp ở bãi than, không liên quan đến đội tuần tra các ngươi, ngươi muốn vung tay múa chân thì đến chỗ khác!”
Rõ ràng Dương Phong không đúng, hắn còn muốn cậy mạnh vô lý. Bách Thủ cũng không muốn lưu mặt mũi cho hắn: “Đây vốn là việc xếp than của các huynh, sao lại để mọi người tự xúc. Vậy cần gì các huynh trông coi nữa? Hay vì huynh là đốc công, với hành vi như vậy còn xem là đốc công được sao? Quản sự cũng không lớn lối như vậy…”
Dương Phong nghe vào đỏ mặt tía tai, tức giận không thôi. Người nghe bên cạnh đều gật đầu: “Đúng vậy đó! Vậy sau này chẳng phải chúng ta đều phải tự mình xúc vào sao, vậy cần gì người trông than, còn làm chậm trễ thời gian của chúng ta!”
“Đúng, đúng, đúng. Ta thấy không bằng dẹp đội trông than này đi!”
Dương Phong hận không thể đánh Bách Thủ một trận, nhưng hắn biết nếu mình động thủ trước sẽ bị gây khó dễ. Hắn đang suy nghĩ làm sao có thể đả kích Bách Thủ, Tạ Nhàn đã đến rồi.
“Ầm ĩ gì đây? Sao ở đây hết vậy? Nghỉ ngơi đủ rồi thì đi làm việc cho ta!”
Mọi người đang xem náo nhiệt liền tản ra. Chu Đại Sơn cầm lấy gùi của mình cũng chuẩn bị lên núi. Tạ Nhàn liếc hắn một cái, lại lạnh nhạt nhìn Bách Thủ, sau đó nhìn về phía Dương Phong lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tạ Nhàn tới Dương Phong lập tức lấy lại dũng khí, lập tức nghiêm mặt trả lời: “Chu Đại Sơn đổ than bừa bãi, nô tài bảo hắn dọn dẹp sạch sẽ nhưng hắn không làm. Dương Bách Thủ trong đội tuần tra không phân biệt đúng sai lại giúp Chu Đại Sơn mắng ta.”
“Ngươi nói bậy!” Dương Phong vừa nói xong, Chu Đại Sơn lập tức phản bác, nhìn Tạ Nhàn lắp bắp nói: “Tam… Tam… tam thiếu gia, không phải như vậy! Ta chỉ đổ… đổ… đổ ở bên cạnh, không hề đổ… đổ… đổ lung tung. Vả lại, mỏ không phải đã nói… nói… nói rồi sao, người trông than có trách nhiệm phải giúp… giúp… giúp vun than vào đống, là Dương Phong hắn không muốn làm việc liền mượn… mượn… mượn cớ muốn ta…”
“Được rồi, được rồi, ta nghe rồi!” Tạ Nhàn không nhịn được khoát tay, nghe Chu Đại Sơn nói chuyện hắn mệt phát sợ!
Quay lại lạnh lùng nhìn Dương Phong: “Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được ngươi đừng đến đây nữa, đốc công sẽ có người khác làm!”
Trong lòng Dương Phong run lên, hắn không muốn mất công việc nhẹ nhàng này chút nào, vội vã kinh hoảng nói: “Vâng, tam thiếu gia, sau này nô tài sẽ làm thật tốt!”
Sau đó Tạ Nhàn nhìn chỗ than bên cạnh đống than chỉ trích Chu Đại Sơn: “Không ai có nghĩa vụ phải đi theo sau chùi đít cho ngươi cả ngày, có chút chuyện như vậy sẽ mệt chết ngươi sao? Xem ra ta phải ban nội quy mới mới được! Nếu như sau này có người gây loạn ở mỏ, lần đầu phạt nặng, lần hai liền cút xéo cho ta!”
Chu Đại Sơn không dám nói gì, cúi đầu vâng dạ.
Giáo huấn hai người xong, Tạ Nhàn nhìn về phía Bách Thủ. Bách Thủ thẳng lưng đứng một bên, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo không cúi khom lưng như hai người kia.
Tạ Nhàn nhìn Bách Thủ, nhất thời không nghĩ ra lời gì để bắt bẻ hắn, thế nên Tạ Nhàn đành cất bước rời đi!
Từ sau khi ở mỏ có bát quái, một chút chuyện nhỏ cũng lan truyền khắp nơi.
Loan Loan vừa mới từ nhà đi ra đã có người nói với nàng: “Bách Thủ nhà muội lại đắc tội Tam thiếu gia rồi!”
Bách Thủ sau buổi chiều đã tan tầm rồi, trở về, Loan Loan hỏi, hắn chỉ lắc đầu nói: “Không biết sao có người cứ thích làm chân chó!”
Loan Loan trấn an hai câu, chờ Bách Thủ nghỉ ngơi, nàng liền ngồi trong sân ngẩn người. Tạ Nhàn càng ngày càng quá đáng, chờ Tạ Dật đến nàng có nên nói chuyện này ra không. Đang suy nghĩ thì mẹ nàng tới.
Sau sự cố của cha Loan Loan lần trước trên mỏ, mẹ nàng bị dọa không nhẹ. Sau đó cha nàng không đến mỏ làm việc nữa. Vương Nguyên Sinh vẫn đều ở nhà. Thợ mỏ bị thương lần đó đều đã đi làm lại rồi, cha Nguyên Bảo đã bắt đầu đi làm từ lâu.
Không có thu nhập, thỉnh thoảng cha Loan Loan cũng càm ràm: “Một tháng hơn một lượng bạc chứ ít gì!”
Mẹ Loan Loan liền khuyên nhủ: “Trước kia không phải chúng ta vẫn sống được đấy thôi, sao giờ lại không thể!… Ông xem việc đó có nhiều nguy hiểm, nếu như ông xảy ra chuyện gì bảo sau này tôi phải làm sao?”
Loan Loan thấy mẹ nàng nói đúng, tính mạng không thể cứu về!
Hôm nay mẹ nàng tới để vội báo tin mừng, rốt cuộc Vương Tiểu Thảo đã mang thai!
Mẹ Loan Loan rất vui, ba nữ nhi đều đã thành gia, có con cái, giờ trong nhà chỉ còn Vương Nguyên Sinh, trọng trách trên vai nhất thời cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều!
Một nhà Ngưu Sơn cũng rất mừng rỡ, nhưng khiến mẹ Loan Loan bận tâm chính là mẹ Ngưu Sơn rất trọng nam khinh nữ. Kể từ khi Vương Tiểu Thảo có thai, mẹ Ngưu Sơn đã lên miếu ba lần, vừa quỳ lạy vừa quyên tiền dầu vừng, suốt ngày đều nói thầm: …Phù hộ sinh một tiểu tử mập mạp.
Sau bà ta nghe nói ở nơi nào đó có đạo sĩ rất linh liền đến đó tìm, sau khi nghe đạo sĩ nói, lập tức liền xin một tờ cầu tử phù (bùa xin con trai) để Vương Tiểu Thảo đeo bên người hàng ngày, như vậy liền có khả năng sinh con trai!
Chuyện Dương Nghĩa Trí khỏe lại một cách dị thường còn có thể tin, chứ chuyện này nàng kiên quyết không tin sẽ hữu hiệu.
Sinh nam hay nữ không phải một lá bùa có thể giải quyết được.
Loan Loan ngồi bên cạnh nghe mẹ nàng nói không ngừng, còn quở trách mẹ Ngưu Sơn, thấy nàng chỉ nghe mà không đáp lời liền trách nàng sao không giúp bà nghĩ cách gì.
Loan Loan im lặng, chuyện này nàng có thể nghĩ ra cách gì? Lại nói bản thân mẹ nàng cũng là người trọng nam khinh nữ, nàng còn có thể nói gì!
****
Đảo mắt than trên mỏ lại chất đống rất nhiều, Lưu quản sự còn chưa cho người chở than đi đã nhận được tin của Tạ Nhàn trước.
“Sau này chuyện vận chuyển than ngươi đừng quản. Ba ngày sau sẽ đến một chuyến, phí vận chuyển quá cao, ta đã nói xong với bên kia rồi, mướn thêm hai chiếc xe nữa rồi gộp lại kéo một lần, chờ khi than đá nhiều hơn chút nữa rồi cùng vận chuyển ra!”
Lưu quản sự khẽ kinh ngạc rồi sau đó gật đầu.
Không có Tạ Dật, Tạ Nhàn là lớn nhất, một quản sự như ông có thể nói gì!
Cho nên than đá lần này lại để đó ba ngày, từng đống than so với trước cao hơn phân nửa. Tạ Nhàn cho người báo cho đoàn xe kéo than.
Đến ngày chở than, sáng sớm Tạ Nhàn đã đến rồi. Hắn không để Lưu quản sự hỗ trợ mà tìm Tạ Tam thay mình làm. Tạ Nhàn xem sổ sách của Lưu kí trướng hồi lâu. Lưu quản sự xuống mấy lần cũng không thấy đoàn xe, không khỏi có chút bận tâm: “Tam thiếu gia, hôm nay than đá nhiều như vậy sao xe còn chưa tới?”
Tạ Nhàn ra hiệu cho ông ta đừng lo lắng: “Chắc có việc trì hoãn, ông yên tâm, than đá này đảm bảo sẽ được vận chuyển ra ngoài, không có sai sót gì.”
Thật may, đến trưa đoàn xe kéo than đã tới.
Sau đó một xe trâu lại một xe trâu than đá được vận chuyển ra ngoài, ven đường vẫn rơi xuống không ít vụn than, lần này không ai dám nhặt nữa. Bách Thủ bắt đầu làm việc từ sáng, đến bữa tối mới trở về. Sau bữa tối, trong thôn còn nghe thấy tiếng bánh xe trâu kẽo kẹt vang lên trên đường.
Đêm thu gió mát dễ chịu, mọi người cũng bắt đầu thấy se se lạnh. Trên trời chi chít sao nhưng không có trăng.
Lưu quản sự đứng trước đống than nhướn mày, còn dư lại nhiều như vậy, không biết than này phải vận chuyển đến lúc nào. Tuy nhiên đưa mắt nhìn Tạ Nhàn bên cạnh, chủ tử còn chưa đi thì một quản sự như ông sao đi được đây?
Như biết tâm sự của Lưu quản sự, Tạ Nhàn cười nói: “Lưu quản sự, sáng mai ông còn nhiều việc, về trước đi, nơi này đã có ta.”
“Sao được ạ, tam thiếu gia, không bằng ngài về trước đi.” Lưu quản sự khách khí nói.
“Không cần. Ông về trước đi, có Tạ Tam giúp ta, ngày mai ông phải trông nom mỏ, nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần.” Tạ Nhàn mỉm cười nói.
Thấy Tạ Nhàn nói thật tâm, lúc này Lưu quản sự mới rời đi.
Lưu quản sự vừa đi, Tạ Nhàn liền hạ giọng gọi gã sai vặt tới phân phó một hồi, rồi nháy mắt ra dấu với Tạ Tam. Tạ Tam gật đầu rồi trực tiếp tới nhà trưởng thôn, gõ cửa thành tín hiệu. Dương Phong ra ngoài mở cửa, trên người mặc y phục chỉnh tề xem ra đã sớm chờ ở nhà.
“Được rồi?”
Tạ Tam gật đầu, sau đó hai người đi đến bãi than. Mọi người còn đang bận rộn sắp xếp than, vận chuyển than. Dương Phong lại đi tìm cha Tuấn Kỳ: “Đêm nay thúc về trước đi, để hôm nào có việc cháu đổi với thúc hai canh giờ.”
“Được, cứ vậy đi.”
Đuổi được cha Tuấn Kỳ đi, Dương Phong tới chỗ Tạ Nhàn chào một tiếng: “Tam thiếu gia.” Sau đó quay sang Tạ Đại: “Tạ Đại, sao ngươi còn chưa về nghỉ ngơi??”
Tạ Đại một mặt buồn bực: “Mẹ ta bị bệnh, lại không thể trở về nên tâm tình không tốt.” Dừng một chút lại nói: “Sợ các ngươi buồn, nên ta ở đây cùng các ngươi, không tốt sao?”
“Tốt, tốt, tốt.” Dương Phong cười đáp, khóe mắt đảo qua khuôn mặt thản nhiên của Tạ Nhàn, không nói thêm gì.
Còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới vận chuyển than xong, Tạ Nhàn, Tạ Đại, Dương Phong ngồi một chỗ câu được câu chăng nói chuyện.
Ở mỏ lập tức nóng bỏng không khí nặng nề kì lạ. Nhất là mấy quản sự như Tạ Tam, sợ làm sai chuyện gì sẽ lại bị Tạ Nhàn khiển trách. Bách Thủ vẫn thành thật như cũ giữ đúng bổn phận của mình, nên làm gì thì làm nấy, hắn lại không muốn lấy lòng Tạ Nhàn nên một chút áp lực cũng không thấy.
Thỉnh thoảng gặp người nào có chuyện hắn còn giúp một tay.
Mới từ trên xuống đã nghe dưới chân núi có tiếng ồn ào, Chu Đại Sơn đang đứng cạnh bãi than cãi nhau với Dương Phong.
Có đôi khi bận rộn, mọi người sẽ đổ than trực tiếp sang bên cạnh, sau đó người trông than sẽ dùng xẻng xúc vào đống. Chu Đại Sơn cũng theo thói quen đổ than xuống bên cạnh đống. Dương Phong ỷ vào việc gần đây được Tạ Nhàn coi trọng, liền muốn Chu Đại Sơn phải tự mình xúc than vào mới cho lên núi tiếp tục chuyển than. Chu Đại Sơn không làm. Chẳng qua bọn họ chỉ chuyển than, đến việc này Dương Phong cũng không làm vậy hắn ở đây trông than làm gì?
Cho nên hai người cứ vậy rùm beng lên.
Dương Phong ỷ vào vóc dáng to hơn mà đứng trước cản trở không cho Chu Đại Sơn đi.
“Hôm nay ngươi phải xúc than này vào, nếu không thì không được đi!”
“Tại… tại… tại sao chứ? Mọi người đều đổ… đổ… đổ than như vậy, sao ta lại không được?”
“Ta hỏi ngươi, nếu như ai cũng giống ngươi đổ than sang một bên, vậy chẳng phải cả ngày chúng ta làm cũng không hết việc sao?”
“Ngươi đừng bậy… bậy… nói bậy! Ta chỉ đổ ở bên cạnh thôi, nào có đổ sang bên kia?”
“Ta không quan tâm. Ngươi không làm đúng thì phải phạt nặng!”
“Ngươi đừng khinh… khinh… khinh người quá đáng, rõ ràng là việc của ngươi.”
Dương Phong không để Chu Đại Sơn đi, sau còn cầm cây côn trong tay dương dương tự đắc, dùng để uy hiếp Chu Đại Sơn. Chu Đại Sơn không đánh lại hắn, lại không nói lại hắn. Mọi người ở bên cạnh xem trò vui không chịu tới giúp, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Bách Thủ thấy Dương Phong đang khinh người quá đáng liền đi tới khuyên giải: “Cũng không phải đổ ở quá xa, Dương đại ca xúc vài cái là xong rồi. Trên núi vẫn đang chờ chuyển than, Chu huynh đệ lần sau chú ý một chút là được, cần gì phải ầm ĩ thế này!”
Nếu là người khác Dương Phong còn có thể xem xét, nhưng thấy là Bách Thủ trong lòng Dương Phong liền không phục. Bách Thủ càng muốn khuyên giải, hắn càng không muốn thuận theo, nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện thu xếp ở bãi than, không liên quan đến đội tuần tra các ngươi, ngươi muốn vung tay múa chân thì đến chỗ khác!”
Rõ ràng Dương Phong không đúng, hắn còn muốn cậy mạnh vô lý. Bách Thủ cũng không muốn lưu mặt mũi cho hắn: “Đây vốn là việc xếp than của các huynh, sao lại để mọi người tự xúc. Vậy cần gì các huynh trông coi nữa? Hay vì huynh là đốc công, với hành vi như vậy còn xem là đốc công được sao? Quản sự cũng không lớn lối như vậy…”
Dương Phong nghe vào đỏ mặt tía tai, tức giận không thôi. Người nghe bên cạnh đều gật đầu: “Đúng vậy đó! Vậy sau này chẳng phải chúng ta đều phải tự mình xúc vào sao, vậy cần gì người trông than, còn làm chậm trễ thời gian của chúng ta!”
“Đúng, đúng, đúng. Ta thấy không bằng dẹp đội trông than này đi!”
Dương Phong hận không thể đánh Bách Thủ một trận, nhưng hắn biết nếu mình động thủ trước sẽ bị gây khó dễ. Hắn đang suy nghĩ làm sao có thể đả kích Bách Thủ, Tạ Nhàn đã đến rồi.
“Ầm ĩ gì đây? Sao ở đây hết vậy? Nghỉ ngơi đủ rồi thì đi làm việc cho ta!”
Mọi người đang xem náo nhiệt liền tản ra. Chu Đại Sơn cầm lấy gùi của mình cũng chuẩn bị lên núi. Tạ Nhàn liếc hắn một cái, lại lạnh nhạt nhìn Bách Thủ, sau đó nhìn về phía Dương Phong lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tạ Nhàn tới Dương Phong lập tức lấy lại dũng khí, lập tức nghiêm mặt trả lời: “Chu Đại Sơn đổ than bừa bãi, nô tài bảo hắn dọn dẹp sạch sẽ nhưng hắn không làm. Dương Bách Thủ trong đội tuần tra không phân biệt đúng sai lại giúp Chu Đại Sơn mắng ta.”
“Ngươi nói bậy!” Dương Phong vừa nói xong, Chu Đại Sơn lập tức phản bác, nhìn Tạ Nhàn lắp bắp nói: “Tam… Tam… tam thiếu gia, không phải như vậy! Ta chỉ đổ… đổ… đổ ở bên cạnh, không hề đổ… đổ… đổ lung tung. Vả lại, mỏ không phải đã nói… nói… nói rồi sao, người trông than có trách nhiệm phải giúp… giúp… giúp vun than vào đống, là Dương Phong hắn không muốn làm việc liền mượn… mượn… mượn cớ muốn ta…”
“Được rồi, được rồi, ta nghe rồi!” Tạ Nhàn không nhịn được khoát tay, nghe Chu Đại Sơn nói chuyện hắn mệt phát sợ!
Quay lại lạnh lùng nhìn Dương Phong: “Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được ngươi đừng đến đây nữa, đốc công sẽ có người khác làm!”
Trong lòng Dương Phong run lên, hắn không muốn mất công việc nhẹ nhàng này chút nào, vội vã kinh hoảng nói: “Vâng, tam thiếu gia, sau này nô tài sẽ làm thật tốt!”
Sau đó Tạ Nhàn nhìn chỗ than bên cạnh đống than chỉ trích Chu Đại Sơn: “Không ai có nghĩa vụ phải đi theo sau chùi đít cho ngươi cả ngày, có chút chuyện như vậy sẽ mệt chết ngươi sao? Xem ra ta phải ban nội quy mới mới được! Nếu như sau này có người gây loạn ở mỏ, lần đầu phạt nặng, lần hai liền cút xéo cho ta!”
Chu Đại Sơn không dám nói gì, cúi đầu vâng dạ.
Giáo huấn hai người xong, Tạ Nhàn nhìn về phía Bách Thủ. Bách Thủ thẳng lưng đứng một bên, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo không cúi khom lưng như hai người kia.
Tạ Nhàn nhìn Bách Thủ, nhất thời không nghĩ ra lời gì để bắt bẻ hắn, thế nên Tạ Nhàn đành cất bước rời đi!
Từ sau khi ở mỏ có bát quái, một chút chuyện nhỏ cũng lan truyền khắp nơi.
Loan Loan vừa mới từ nhà đi ra đã có người nói với nàng: “Bách Thủ nhà muội lại đắc tội Tam thiếu gia rồi!”
Bách Thủ sau buổi chiều đã tan tầm rồi, trở về, Loan Loan hỏi, hắn chỉ lắc đầu nói: “Không biết sao có người cứ thích làm chân chó!”
Loan Loan trấn an hai câu, chờ Bách Thủ nghỉ ngơi, nàng liền ngồi trong sân ngẩn người. Tạ Nhàn càng ngày càng quá đáng, chờ Tạ Dật đến nàng có nên nói chuyện này ra không. Đang suy nghĩ thì mẹ nàng tới.
Sau sự cố của cha Loan Loan lần trước trên mỏ, mẹ nàng bị dọa không nhẹ. Sau đó cha nàng không đến mỏ làm việc nữa. Vương Nguyên Sinh vẫn đều ở nhà. Thợ mỏ bị thương lần đó đều đã đi làm lại rồi, cha Nguyên Bảo đã bắt đầu đi làm từ lâu.
Không có thu nhập, thỉnh thoảng cha Loan Loan cũng càm ràm: “Một tháng hơn một lượng bạc chứ ít gì!”
Mẹ Loan Loan liền khuyên nhủ: “Trước kia không phải chúng ta vẫn sống được đấy thôi, sao giờ lại không thể!… Ông xem việc đó có nhiều nguy hiểm, nếu như ông xảy ra chuyện gì bảo sau này tôi phải làm sao?”
Loan Loan thấy mẹ nàng nói đúng, tính mạng không thể cứu về!
Hôm nay mẹ nàng tới để vội báo tin mừng, rốt cuộc Vương Tiểu Thảo đã mang thai!
Mẹ Loan Loan rất vui, ba nữ nhi đều đã thành gia, có con cái, giờ trong nhà chỉ còn Vương Nguyên Sinh, trọng trách trên vai nhất thời cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều!
Một nhà Ngưu Sơn cũng rất mừng rỡ, nhưng khiến mẹ Loan Loan bận tâm chính là mẹ Ngưu Sơn rất trọng nam khinh nữ. Kể từ khi Vương Tiểu Thảo có thai, mẹ Ngưu Sơn đã lên miếu ba lần, vừa quỳ lạy vừa quyên tiền dầu vừng, suốt ngày đều nói thầm: …Phù hộ sinh một tiểu tử mập mạp.
Sau bà ta nghe nói ở nơi nào đó có đạo sĩ rất linh liền đến đó tìm, sau khi nghe đạo sĩ nói, lập tức liền xin một tờ cầu tử phù (bùa xin con trai) để Vương Tiểu Thảo đeo bên người hàng ngày, như vậy liền có khả năng sinh con trai!
Chuyện Dương Nghĩa Trí khỏe lại một cách dị thường còn có thể tin, chứ chuyện này nàng kiên quyết không tin sẽ hữu hiệu.
Sinh nam hay nữ không phải một lá bùa có thể giải quyết được.
Loan Loan ngồi bên cạnh nghe mẹ nàng nói không ngừng, còn quở trách mẹ Ngưu Sơn, thấy nàng chỉ nghe mà không đáp lời liền trách nàng sao không giúp bà nghĩ cách gì.
Loan Loan im lặng, chuyện này nàng có thể nghĩ ra cách gì? Lại nói bản thân mẹ nàng cũng là người trọng nam khinh nữ, nàng còn có thể nói gì!
****
Đảo mắt than trên mỏ lại chất đống rất nhiều, Lưu quản sự còn chưa cho người chở than đi đã nhận được tin của Tạ Nhàn trước.
“Sau này chuyện vận chuyển than ngươi đừng quản. Ba ngày sau sẽ đến một chuyến, phí vận chuyển quá cao, ta đã nói xong với bên kia rồi, mướn thêm hai chiếc xe nữa rồi gộp lại kéo một lần, chờ khi than đá nhiều hơn chút nữa rồi cùng vận chuyển ra!”
Lưu quản sự khẽ kinh ngạc rồi sau đó gật đầu.
Không có Tạ Dật, Tạ Nhàn là lớn nhất, một quản sự như ông có thể nói gì!
Cho nên than đá lần này lại để đó ba ngày, từng đống than so với trước cao hơn phân nửa. Tạ Nhàn cho người báo cho đoàn xe kéo than.
Đến ngày chở than, sáng sớm Tạ Nhàn đã đến rồi. Hắn không để Lưu quản sự hỗ trợ mà tìm Tạ Tam thay mình làm. Tạ Nhàn xem sổ sách của Lưu kí trướng hồi lâu. Lưu quản sự xuống mấy lần cũng không thấy đoàn xe, không khỏi có chút bận tâm: “Tam thiếu gia, hôm nay than đá nhiều như vậy sao xe còn chưa tới?”
Tạ Nhàn ra hiệu cho ông ta đừng lo lắng: “Chắc có việc trì hoãn, ông yên tâm, than đá này đảm bảo sẽ được vận chuyển ra ngoài, không có sai sót gì.”
Thật may, đến trưa đoàn xe kéo than đã tới.
Sau đó một xe trâu lại một xe trâu than đá được vận chuyển ra ngoài, ven đường vẫn rơi xuống không ít vụn than, lần này không ai dám nhặt nữa. Bách Thủ bắt đầu làm việc từ sáng, đến bữa tối mới trở về. Sau bữa tối, trong thôn còn nghe thấy tiếng bánh xe trâu kẽo kẹt vang lên trên đường.
Đêm thu gió mát dễ chịu, mọi người cũng bắt đầu thấy se se lạnh. Trên trời chi chít sao nhưng không có trăng.
Lưu quản sự đứng trước đống than nhướn mày, còn dư lại nhiều như vậy, không biết than này phải vận chuyển đến lúc nào. Tuy nhiên đưa mắt nhìn Tạ Nhàn bên cạnh, chủ tử còn chưa đi thì một quản sự như ông sao đi được đây?
Như biết tâm sự của Lưu quản sự, Tạ Nhàn cười nói: “Lưu quản sự, sáng mai ông còn nhiều việc, về trước đi, nơi này đã có ta.”
“Sao được ạ, tam thiếu gia, không bằng ngài về trước đi.” Lưu quản sự khách khí nói.
“Không cần. Ông về trước đi, có Tạ Tam giúp ta, ngày mai ông phải trông nom mỏ, nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần.” Tạ Nhàn mỉm cười nói.
Thấy Tạ Nhàn nói thật tâm, lúc này Lưu quản sự mới rời đi.
Lưu quản sự vừa đi, Tạ Nhàn liền hạ giọng gọi gã sai vặt tới phân phó một hồi, rồi nháy mắt ra dấu với Tạ Tam. Tạ Tam gật đầu rồi trực tiếp tới nhà trưởng thôn, gõ cửa thành tín hiệu. Dương Phong ra ngoài mở cửa, trên người mặc y phục chỉnh tề xem ra đã sớm chờ ở nhà.
“Được rồi?”
Tạ Tam gật đầu, sau đó hai người đi đến bãi than. Mọi người còn đang bận rộn sắp xếp than, vận chuyển than. Dương Phong lại đi tìm cha Tuấn Kỳ: “Đêm nay thúc về trước đi, để hôm nào có việc cháu đổi với thúc hai canh giờ.”
“Được, cứ vậy đi.”
Đuổi được cha Tuấn Kỳ đi, Dương Phong tới chỗ Tạ Nhàn chào một tiếng: “Tam thiếu gia.” Sau đó quay sang Tạ Đại: “Tạ Đại, sao ngươi còn chưa về nghỉ ngơi??”
Tạ Đại một mặt buồn bực: “Mẹ ta bị bệnh, lại không thể trở về nên tâm tình không tốt.” Dừng một chút lại nói: “Sợ các ngươi buồn, nên ta ở đây cùng các ngươi, không tốt sao?”
“Tốt, tốt, tốt.” Dương Phong cười đáp, khóe mắt đảo qua khuôn mặt thản nhiên của Tạ Nhàn, không nói thêm gì.
Còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới vận chuyển than xong, Tạ Nhàn, Tạ Đại, Dương Phong ngồi một chỗ câu được câu chăng nói chuyện.
/266
|