TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 87 - Chương 77

/99




Lúc nào con người ta cũng thích cân đo chiều sâu của tình yêu bằng thành toàn, tình yêu của Tả Thành chỉ có hai chữ—— độc chiếm.

Cho nên nếu có một ngày như thế, Giang Hạ Sơ yêu người đàn ông khác, chắc chắn anh sẽ không chúc cô hạnh phúc, anh sẽ giết #guānyǔngười đàn ông kia, khiến Giang Hạ Sơ hận anh cả đời, nhớ anh cả đời. Nếu không như thế thì, anh sẽ giết Giang Hạ Sơ, sau đó chết theo cô.

Anh chính là người đàn ông như thế, phụ nữ của anh, nếu thương anh, hạnh phúc; nếu không thương anh, bất hạnh.

“Aiii!” Ngoại trừ thở dài ra, chú Tiến cũng chỉ thở dài mà thôi: Nếu hai người như thế không gặp nhau thì tốt rồi.

Lời này, khôn ngoan, thì đừng để cho Tả Thành biết được.

Mười phút sau, mấy chiếc xe, mười mấy người đàn ông, bảo vệ Giang Hạ Sơ rời khỏi.

Đám phóng viên ngu người ra chưa giải tán, tụm ba tụm năm nghị luận sôi nổi, ai nấy vẫn chưa thỏa mãn với những chuyện kinh thiên bí mật này.

Không có cảnh tượng trong dự liệu Lâm Khuynh Nghiên đang đợi, Lâm Khuynh Nghiên hơi thất vọng: “Tả Thành hoàn toàn không xuất hiện.”

Diệp Tịch hừ lạnh: “Đừng có tự cho là mình thông minh nữa, Tả Thành cũng không phải là người cô có thể tính kế.”

Người đàn ông kia, anh ta quan sát nghe ngóng nhiều năm, cũng chỉ biết được da lông, nhưng anh ta chắc chắn, từ trước đến nay, chỉ có phần Tả Thành tính kế người ta.

Lâm Khuynh Nghiên không để bụng, cười yếu ớt, đôi mắt yêu mị toát lên vẻ phong tình vạn chủng: “Không sao cả, cũng đủ rồi, không tới ba ngày, e là cả phần mộ tổ tiện của Giang Hạ Sơ cũng bị đào ra.”

Diệp Tịch lạnh lùng trào phúng: “Tôi đã nói là không nên coi thường Tả Thành, cô có tin người bị đào mộ tổ tiên ngày mai chính là cô không.”

Không phải nói điêu, bị quật mộ tổ tiên là nhẹ, từ xưa đến nay người trêu chọc tới Tả Thành hầu như ai cũng đến báo danh chung một chỗ.

Ngược lại Lâm Khuynh Nghiên không sợ, thấy biến không sợ: “Hẳn là vậy đi,người có hứng thú với phần mộ tổ tiên của Giang Hạ Sơ không chỉ riêng truyền thông.” Xoay người nhìn thẳng vào mắt Diệp Tịch, “Chẳng hạn như, Quan Hân của Lăng Giang, chẳng hạn như Trương thị.”

Nếu bàn về tâm tư, Lâm Khuynh Nghiên cũng là một trong những cao thủ mà.

Lòng ghen tỵ của phụ nữ sẽ hủy hoại hai người phụ nữ, Lâm Khuynh Nghiên biết, nhưng mà vẫn cứ khăng khăng cố chấp.

Quả thật là một quả cược lớn, người phụ nữ này, thật không biết nên nói cô ta cả gan làm loạn mới đúng hay là được ăn cả ngã về không mới đúng.

Diệp Tịch lắc đầu, nhìn Lâm Khuynh Nghiên, như tiếc hận, lại giống châm chọc: “Phụ nữ tự ra vẻ mình thông minh, thật khiến người ta chán ghét.”

Lâm Khuynh Nghiên cười khổ: Đàn ông ư, ai cũng thích bên trọng bên khinh, thông minh? Ai mà so với Giang Hạ Sơ được. Cô ta chỉ là kế công tâm, còn Giang Hạ Sơ là công tâm.

Liếc mắt nhìn qua, cô ta nhìn ra bên ngoài, giọng điệu nghiền ngẫm: “Thế làm sao bây giờ? Fans của người tình tuyệt nhất cũng không ít đâu, cũng chỉ có Giang Hạ Sơ chịu đựng được.”

Tóm lược là hồ ly tinh khủng khiếp này, có lẽ là kiệt tác của một fan ruột nào đó.

Cô ta cười, cười thật thoải mái, nhưng giữa lông mày chỉ toàn là chua xót. Từ từ cất bước, bỗng dưng, bàn tay bị người kia nắm lấy, giọng nói của anh khiến Lâm Khuynh Nghiên yêu đến không thể kiềm chế nổi, mang theo d.đ.l-q-đ mị hoặc tà tứ: “Người tình tuyệt nhất?” Anh chậm rãi, đi đến trước mặt cô ta, kề sát người, hơi thở tiếp xúc với nhau, “Vậy thì làm chút chuyện người tình nên làm.” Đôi mắt đào hoa đẹp yêu dị, sóng mắt gợn lăn tăn, phong tình không kém phụ nữ.

Tầm mắt giao nhau, một cái chớp mắt này, khiến Lâm Khuynh Nghiên nghĩ tới bốn chữ: Đắm đuối đưa tình.

Người đàn ông này, không câu người cũng mê hoặc người ta, huống chi anh có lòng muốn quyến rũ, và huống chi, từ trước đến nay, Lâm Khuynh Nghiên không thể nào phản kháng lại Diệp Tịch.

“Ừ?” Lại cúi người, đôi mắt người đàn ông gợn sóng dồn dập.

Một chữ, như trời nghiêng đất ngả, dư âm vang vọng quanh lỗ tai, vô cùng mê hoặc.

Lâm Khuynh Nghiên hoàn toàn ngã gục, trong lúc hoảng hốt thì làn môi lạnh lẽo của người đàn ông đã hạ xuống.

“Kia không phải là Diệp Tịch và Lâm Khuynh Nghiên sao?”

“Đúng là họ rồi!”

“……”

Tiếng huyên náo bên tai, đám người bắt đầu nhao nhao, tiếng bước chân gần, còn có cả đèn flash chói mắt, nhưng mà Lâm Khuynh Nghiên không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Trong đầu như có một quả pháo hoa nổ bùng, pháo hoa nổ vào tháng Tư.

Bọn họ quen biết nhau mười năm, làm người tình màn ảnh tám năm, ngoại trừ trong diễn xuất, thì đây là lần đầu tiên Diệp Tịch hôn cô ta, thậm chí cũng không thể nói là nụ hôn, chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng khiến cô ta hồn bay phách lạc.

Tới khi dừng lại, làn môi đã mất đi hơi thở của người kia, cô ta từ từ mở mắt ra, thì trông thấy một đôi mắt đào hoa sáng rực lạnh lùng, chỉ mê người không mê ly.

“Hẳn là đã chụp xong rồi nhỉ.” Diệp Tịch nhíu mày suy ngẫm, cách cô ta thật gần, nhưng không nhìn cô ta.

Lâm Khuynh Nghiên cười khổ, thì ra, chỉ có một bên bằng lòng.

Đàn ông thật sự sẽ tâng bốc diễn trò vì người phụ nữ mình quan tâm, chẳng hạn như Tả Thành, chẳng hạn như Diệp Tịch, mà phụ nữ lại luôn lừa mình dối người, tin rằng sự tâng bốc, những trò đùa của những người đàn ông kia là thật, ví như cô ta, ví như Quan Hân.

Lâm Khuynh Nghiên tỉnh lại, tỉnh lại khỏi giấc mộng mình bịa ra, mặc dù là miễn cưỡng, nhưng cô ta vẫn cười vui vẻ, hướng về tất cả ống kính, cất tiếng, chỉ mình và người đàn ông bên cạnh nghe thấy, ầm ĩ chung quanh, không nghe thấy sự mất mác, cô ta hỏi: “Diễn trò sao?”

Diệp Tịch nhíu nhíu mày, cười hỏi ngược lại: “Không như thế thì là gì?” Cúi người, ghé vào sát tai cô ta, “Tên gọi hồ ly tinh kia thích hợp với phụ nữ tư bản giống y như cô vậy, Giang Hạ Sơ không thích hợp.” Động tác mờ ám, trông như hai người đang ôm nhau, còn khoảng cách thì không một ai có thể nhận ra.

Mặt mày Lâm Khuynh Nghiên cứng đờ, cuối cùng thì cười không nổi nữa.

Thật là bi ai mà, cũng chỉ là bia đỡ đạn cho Giang Hạ Sơ. Trong trái tim chua xót vô ngần, vô cùng cơ đơn. Chưa bao giờ cô ta uất ức không cam tâm như thế.

“Đã bị lợi dụng, thì cũng phải đòi hỏi chút lợi ích chứ nhỉ.” Bỗng nhiên, cô ta cười tủm tỉm với Diệp Tịch: “Vậy thì diễn cho tốt đi.”

Diệp Tịch còn chưa kịp kinh ngạc, thì Lâm Khuynh Nghiên đã ôm lấy cổ anh ta, đôi môi phủ lên nó, không phải là lướt qua, mà thế tới mạnh mẽ như công thành chiếm đất, phụ nữ bắt đầu chủ động rất đáng sợ, khiến Diệp Tịch diễn trò mười năm như ăn vào xương cũng suýt chút nữa không chống đỡ được.

Lúc ấy Diệp Tịch chỉ có một suy nghĩ: Choáng nha, vì cái người phụ nữ chết tiệt kia, bố mày hy sinh sắc đẹp là thiệt thòi lớn nha.

Nhắm mắt, Diệp Tịch diễn trò thuần thục.

Một nụ hôn mãnh liệt, phóng viên điên cuồng nhấn play.

Chụp tiểu tam xong chụp phòng chính, cái thế giới này loạn hết rồi.

Phía trước phía sau, mấy chiếc xe ngang nhiên đậu trên quốc lộ, mười mấy người đàn ông mặc trang phục đen ra khỏi xe, đứng chỉnh chu như thế sẵn sàng đón địch, mặt không thay đổi, cúi đầu rũ mắt xuống, ở giữa, người phụ nữ trước gió có vẻ đăm chiêu, gầy nhỏ yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bị thổi bay mất.

Cách đó không xa, người đàn ông bước vội ra khỏi chiếc xe sáng loáng, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, sau khi trông thấy người mình luôn tâm niệm thì gương mặt lạnh lùng tuấn tú cũng dịu dàng hẳn đi.

“Tiên sinh.” Mười mấy người đàn ông khom mình chào, một thứ cung kính xuất phát từ bản năng.

Vẻ mặt Giang Hạ Sơ hơi nguôi giận, từ từ xoay người lại, đôi mắt trong veo linh động vẫn còn dấu vết hoang mang, gọi tên người đàn ông một cách máy móc theo bản năng: “Tả Thành.”

Cô chưa bao giờ gọi tên anh với vẻ dịu dàng thoải mái như thế, lq.đôn?không biết tại sao trái tim lại yên ả lạ thường.

Anh đến gần, nhìn cô, không nói gì cả, ánh mắt dịu dàng, như muốn hòa vào tấm thân cô.

Cô bắt đầu hoang mang rối bời, không biết tại sao nữa, giọng điệu cũng mang một loại trách móc: “Lần này anh chậm, tôi chờ anh rất lâu, còn tưởng rằng anh không ——”

Lời chưa dứt, thì đã rơi vào một cái ôm mang chút hơi lạnh, bên tai là giọng nói dịu dàng như mơ của người đàn ông: “Là anh không tốt. Ngoan, không sao rồi.”

Tả Thành vuốt mái tóc của cô, động tác êm ái khiến lòng người dao động, trong lòng của cô giống như bị con mèo gãi vào đó.

Cô hoảng hốt một lúc lâu rồi mới lấy lại giọng của mình, thoáng chui ra khỏi lòng Tả Thành, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tả Thành và nói: “Lúc nãy anh ở đâu?”

Không biết tại sao cô lại muốn truy tới tận gốc rễ, mặc dù theo lí trí thì trông chẳng có ý nghĩa gì.

Cô ư,


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status