TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 91 - Chương 81

/99


Hai đầu gối Tả Lâm đang quỳ run lên, nhanh miệng nói ra không dám chần chừ: Về thiếu phu nhân, thật sự chỉ là nói ra một câu. Trương Ngạo Thiên muốn tài liệu, nhưng mà, nhưng mà không, không có.

Đột nhiên Tả Thành không nói gì, có lẽ đang nghĩ đến cái gì đó. Xoay lưng ngược ánh sáng, dường như từng mảng mây đen như kéo đến trên sườn mặt.

Tả Lâm mồ hôi một phen, nằm rạp di chuyển mấy bước, dập dầu: Cầu xin tiên sinh tha cho tôi lần này, một lần này thôi, ta cũng không dám nữa.

Người đàn ông quỳ trên đất, có thể nói là không hề có phong thái tôn nghiêm, trước mặt Tả Thành, đương lúc tính mạng sắp không còn, vậy cũng chỉ là cái rắm!

Lại trầm ngâm trong chốc lát, chợt Tả Thành nhíu mày, chau lại, lạnh lùng hỏi ngược lại: Chí có một lần?

Rõ ràng là một câu hỏi ngược rất bình thường, nhưng Tả Thành nhắc tới với giọng điệu thản nhiên như vậy, trái tim của người đàn ông đang quỳ trên đất cũng bị treo lên, ấp úng: Một, lần, chỉ có một lần. Không dám ngẩng đầu, người đàn ông vẫn cứ cầu xin tha thứ, Tiên sinh, tôi không dám nữa, tôi còn có em gái cần phải chăm sóc, van xin ngài cho tôi thêm một cơ hội, chắc chắn tôi có thể lấy công chuộc tội, tôi biết rõ có mấy người bên kia đã ẩn náu, tôi có thể nói ra, tôi chỉ cầu xin một con đường sống.

Tả Lâm tha thiết cầu xin tha thứ, mắt đâu dám nhìn Tả Thành một cái nào. Hắn không biết đã phạm vào một sai lầm trí mạng: Coi thường Tả Thành.

Anh ở Tả gia bao nhiêu năm rồi? Người đàn ông ngồi trên ghế dựa, đôi mắt hơi rét lạnh, giọng nói lạnh như ngà năm không ánh sáng.

Tả Lâm đổ mồ hôi lạnh: Ba năm.

Hoặc là cho sảng khoái, hoặc là cho khoan thứ, đây là quy tắc nhất quán của Tả gia, nhưng mà hôm nay, hình như ông chủ của Tả gia không thích ngả bài theo lẽ thường.

Đôi mắt mê hoặc người ta của Tả Thành tự liếc sang, làm như vô ý, anh lẩm bẩm một câu: Ba năm sao, cũng không ngắn. Đôi mắt sáng như ánh trăng, chợt lạnh lùng, Biết tôi không thể dễ dàng tha thứ cho cái gì nhất không?

Tả Thành có khí thế như vậy, anh vui, anh giận, không vui không giận, cũng có thể dễ dàng bóp chặt cổ họng người ta.

Không bị thương cũng không chết, Tả Lâm - tứ chi lành lặn đi vòng ở Quỷ Môn quan mấy lần, run run rẩy rẩy: Biết, biết.

Nói nghe thử. Gương mặt điên đảo chúng sinh, khiến người ta nhìn một lần, không dám nhìn nhìn lần thứ hai.

Bất trung, còn có ăn vạ, nói láo.

Trước mặt Tả Thành, phải tránh làm hai điều này, đây - chắc chắn là tự tìm đường chết, nhưng luôn có những cái đôi khi, người bước một chân vào điện Diêm Vương rất thích tìm đường sống trong cõi chết một lần, nhưng lại quên mất, hai chữ ‘hậu sinh’ này, Tả Thành không cho phép, thì tuyệt đối không được ngông cuồng tranh thủ.

Tả Lâm chính là người đã bước một chân vào điện Diêm Vương, vùng vẫy giãy chết như vậy.

“Bây giờ thì ngẫm nghĩ lại một lần, ban nãy đã nói cái gì kia, anh phạm sai lầm gì.

Từ đầu chí cuối, Tả Thành nhìn vẫn không nóng không lạnh, không mảy may có một chút cảm xúc, người đàn ông này, nghĩ đến, làm gì, đi làm, có thể làm, không biểu hiện ra mặt, mà ở trong nội tâm, cho nên, không nên suy đoán, bước kế tiếp anh muốn làm cái gì.

Bởi vì không tài nào suy đoán nổi, mỗi một chữ, mỗi một ánh mắt của Tả Lâm, cũng như bước từng bước trong gian khổ: Bất, trung. Chột dạ nói không nên lời, người đàn ông ở trước mắt có khí thế quá mạnh mẽ, nếu không là trời sinh hoàn hảo thì cũng sẽ là thứ có kẽ hở.

Còn gì nữa không? Sườn mặt anh như phủ đầy sương trắng, môi mỏng chỉ khẽ mở, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng khép lại, không thèm đếm xỉa.

Nhưng dường như là bẩm sinh, trên người Tả Thành luôn là có một loại khí thế khiến cho người ta hít thở không thông.

Tả Lâm sợ hãi, con ngươi liếc tới liếc lui điên cuồng, cắn chặt răng, không trả lời.

Tả Thành không nhanh không chậm nói tiếp: Trương Ngạo Thiên d-đ-l:q:đmua cổ phần đài truyền hình Lăng Giang. Tạm dừng một chút, giọng ngân dài, Chỉ là tình cờ?

Tả Thành ư, thủ đoạn của anh, mưu kế—— đầy bụng, lúc nào cũng bình tĩnh.

Từng lần nói ra, từng vòng từng vòng, Tả Lâm sống sống chét chết đến mấy lần, cuối cùng sống lưng cũng không thẳng lên được nữa, mềm nhũn tê liệt trên mặt đất, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: hôm nay, chạy trời không khỏi nắng. Trả lời thều thào: Không phải. Giọng nói đã nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, Hai, hai lần.

Tả Thành khẽ nở cười lạnh trên môi: Nhớ kỹ, đừng bao giờ nói dối trước mặt tôi, vô cùng vụng về. Anh đứng dậy, bóng dáng thon dài dưới đèn được chiếu thành bóng đen lạnh lùng mê hoặc, khẽ cúi đầu, Từ đầu đến cuối, một người đã phản bội hai lần, thậm chí sắp chết rồi mà người đó vẫn còn nói láo trước mặt tôi, anh cảm thấy, tôi sẽ để cho anh một con đường sống sao?

Tới nước này, đi nửa cái mạng, Tả Lâm mới chợt nhận ra: Trước mặt Tả Thành, nói láo còn ngu xuẩn hơn bất trung. Người đàn ông kia à, khôn khéo thâm sâu đến mứa đáng sợ!

Lượn vòng lớn như vậy, Tả Thành muốn người ta chết, ngoại trừ cầu xin tha thứ thì không còn phương pháp khác: Hai lần, thực sự chỉ làm hai lần, chỉ cần tiên sinh để lại cho một cái mạng tôi. Cả đời này tuyệt không phản bội, nếu——

Tả Thành thản nhiên cắt đứt lời của anh: Biết tại sao tôi có thể sống đến bây giờ không?

Bởi vì giết người như ngóe, lòng dạ độc ác, không gì làm không được, thâm sâu đáng sợ. . . . . .

Những thứ câu trả lời như thường lệ này, nhưng trên đời có thể có mấy người dám trả lời.

Bởi vì tôi ác. Tả Thành trả lời như thế, trong đôi mắt, đen mù mịt nặng nề.

Một chữ ác, Tả Thành hình dung một cái là chuẩn xác, một người đàn ông ác đến nỗi chưa từng nương tay với bản thân mình.

Một câu nói, Tả Lâm như rơi cái hồ lạnh rét: Dù sao tôi cũng chỉ có cái chết.

Tả Thành khép môi cười lạnh, điệu bộ tuyệt mỹ lại hoa lệ: Nhưng mà tôi muốn xem coi trời có buông tha cho anh hay không. Ngón tay thon dài trắng noãn lười biếng khẽ nâng, giọng điệu ung dung trở nên lạnh lùng trong treo, Chọn một cái, tôi cho anh nửa con đường sống, còn cái khác, ở chính anh.

Tả Tiến nửa ngồi , cái khay trong tay, bên trái để ống chích, bên phải để súng: Chỉ có một thứ có thể chết người, một nửa cơ hội được sống, suy nghĩ thật kỹ, thiếu gia chưa bao giờ cho cơ hội lần thứ hai.

Đây chính là cái gọi là đường sống. . . . . . Người đàn ông này a, luôn có cách vừa tung mi vào trong mây, vừa vứt thật mạnh xuống đất.

Tả Lâm giương mắt, tia máu trong đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào chú Tiến đang nửa ngồi, tê liệt run lên trên mặt đất, kinh ngạc, nhiều hơn sợ hãi. Cổ họng như bị siết chặt, anh ta cúi người trên mặt đất, năn nỉ: Đừng, cầu xin tiên sinh tha mạng.

Chọn đi. Tả Thành miễn cưỡng nửa tựa vào ghế dựa, hàng mi cũng không nâng lên.

Không, không—— Người đàn ông mềm oặt trên đất hoảng sợ lui về phía sau.

Chân dài của Tả Thành hơi gập, xoa xoa giữa chân mày, giọng nói lạnh lùng, làm người ta phát run: Đừng đợi tới khi tôi đổi ý.

Người đàn ông này, ngay cả để lại con đường sống cho người ta, cũng muốn người ta lượn mấy vòng ở Quỷ Môn quan trước rồi mới cho.

Đồng tử Tả Lâm trợn trừng, càn lúc con mắt càng nhuộm đỏ, đột nhiên anh ta ngước mắt lên, gần như âm hiểm hung tợn đã phủ trên mặt, lắc đầu, giọng nói khàn đục như hun khói: Ngài đừng ép tôi, tôi cũng không có cách nào, đã như vậy—— Chợt anh ta lách qua khẩu súng trong khay, chỉa vào Tả Thành, gào thét, Tả Thành, là mày không cho tao con đường sống, vậy thì cũng đừng trách tao.

Lạch cạch—— đạn đã lên nòng.

Người của Tả gia, người chơi súng toàn là cao thủ, Tả Lâm chỉ cần hơi nhúc nhích ngón tay, chắc chắn sẽ mất mạng. Bỗng, gươm súng sẵn sàng, mấy người đàn ông bên cạnh Tả Thành đồng loạt móc súng ra chỉa vào Tả Lâm, đạn chưa bay ra khỏi nòng súng, thì một cỗ mùi vị thuốc súng đã tràn ngập trong không khí.

Để xuống. Giọng điệu Tả Thành lười biếng, không chút để tâm giơ giơ tay lên.

Mấy người đàn


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status