Không chỉ song bào thai mới để bụng với dưa hấu dưới ruộng, Lục Vân Khai, Tống Tân Đồng cùng với các bách tính huyện Sa Hà đều nhớ thương hạt giống bỏ ra dưới ruộng cả ngày, còn có thiên tử xa ở kinh thành, còn có các trú quân nhận được tin tức, bọn họ đều phá lệ để bụng với vụ thu hoạch này của huyện Sa Hà.
Bởi vì mong đợi quá nhiều, Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng đều phá lệ cẩn thận, mỗi ngày cứ muốn đích thân đi xuống ruộng nhìn một cái mới an tâm, cũng bởi vì quá mức để bụng cho nên dẫn đến hai người đều có chút thượng hỏa, mỗi ngày sao cũng phải uống một chút trà trừ hỏa giải nhiệt mới thoải mái một ít.
Từ đầu xuân hầm đến vào thu, ba bốn tháng ngắn ngủi, Tống Tân Đồng cảm thấy dài như qua một thế kỷ vậy.
Hầm rồi hầm rồi lại hầm nha.
Cuối cùng chờ đến thu hoạch vụ thu.
Hôm đào khoai tây ấy, trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng.
Toàn bộ các bách tính đều vây quanh ngoài đất trồng khoai tây, toàn bộ đều ngóng trông chờ đợi huyện lệnh đại nhân tuyên bố bắt đầu đào.
Từ sau khi khoai tây trồng xuống, các bách tính đều nghiêm ngặt dựa theo phương pháp nông sự quan dạy làm từng bước mà trồng trọt, cũng không dám rút lên xem một cái rốt cuộc lớn lên trông thế nào? Chỉ là thấy mầm khoai tây trên mặt đất không tệ.
Cho nên sau khi nhận được thông báo của huyện lệnh đại nhân rồi, các bách tính đều khiêng cái cuốc nhanh chóng chạy xuống ruộng.
Chờ Lục Vân Khai tới rồi, liền để mọi người đào lên, sau khi đào một cuốc đầu tiên liền có người kinh hô: “Ta đào được, ta đào được.”
Ngoài ra cũng có người kinh hỉ kêu lên: “Chúng ta cũng đào được, một củ thật lớn.”
“Trời ơi, đều to gần bằng quả đấm của ta.”
“Cái này nhìn rất tốt.”
Người các khu vực khác qua đây vây xem ghen tị không thôi, nhiều củ khoai tây như vậy, cả nhà có thể ăn một năm đi?
Nhiều củ khoai tây như vậy, có thể bán bao nhiêu bạc a? Sớm biết bọn họ cũng dọn đến đây ở trồng khoai tây thì tốt rồi.
Người trồng khoai tây tiếp tục đào khoai tây dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác, trong lòng thích thú, nhờ bọn họ có ánh mắt, làm việc theo huyện lệnh đại nhân, sau này khẳng định không lo không có ngày lành.
Nhà nhà đều trồng hai ba mẫu khoai tây, cả nhà xuống ruộng hết, tốn chừng hai ngày công phu, liền đào hết tất cả khoai tây.
Tất cả khoai tây đều chồng chất cùng một chỗ, chồng thành một núi nhỏ.
“Nhiều như vậy?” Lâm sư gia cũng không nghĩ tới trong đất đai cằn cỗi như vậy có thể mọc ra khoai tây lớn như thế, cũng không nghĩ tới 20 cân khoai tây có thể thu hoạch được gần hai nghìn cân khoai tây.
Những châu phủ khác cũng không phải không có người trồng khoai tây, nhưng không nghĩ tới ở nơi đất tơi như vậy khoai tây nhìn còn tốt hơn so với ở đất đai phì nhiêu ẩm ướt.
“Đại nhân, đây cũng là lần đầu tiên hạ quan nhìn thấy một mẫu đất thu hoạch được nhiều khoai tây như vậy.” Nông sự quan cũng là vẻ mặt kinh ngạc, trong cuộc đời tại chức của hắn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một mẫu đất sản xuất ra nhiều khoai tây như vậy, “Nếu như các nơi cả nước cũng có thể cao sản như thế thì tốt.”
“Cái này sợ là không được.” Lục Vân Khai nói: “Chương đại nhân ngài càng hiểu rõ việc đồng áng hơn ta, nên biết rằng phong thổ khí hậu các nơi bất đồng, trồng đồ gì cũng có phân biệt.”
Nông sự quan gật đầu nói phải, “Nhờ có phu nhân tương trợ, nếu không có phu nhân đưa ra phương pháp khả thi, sợ rằng chúng ta còn đang cố chấp với trồng hạt thóc.”
Tống Tân Đồng cách mũ rèm, nói: “Ta không dám kể công, chẳng qua là đúng dịp phát hiện khoai tây ở chỗ này nhìn tốt hơn chỗ khác, chân chính giúp đỡ các bách tính làm việc vẫn là Chương đại nhân các ngươi.”
Vị trí chức nông sự quan hèn mọn, không ai để ý, lúc này nghe được lời của Tống Tân Đồng trong lòng rất uất thiếp, cười chắp tay, “Đại nhân, bây giờ sản lượng tăng cao, đề nghị sang năm mở rộng trồng, lấy làm mưu sinh.”
“Có thể.” Lục Vân Khai vốn cũng tính toán như thế, để người báo cho các bách tính biết phương pháp bảo tồn khoai tây cùng với việc trồng trọt đầu xuân năm sau.
“Đại nhân, ngày mai chúng ta liền đi khai khẩn đất hoang, khai 100 mẫu đất ngài mau thỉnh chủ bộ đại nhân tới đo đạc cho chúng ta đi.” Có bách tính đã không kiềm chế được, cao giọng hô.
Lục Vân Khai nói: “Tuy triều đình cổ vũ mọi người khai hoang trồng trọt, nhưng ba năm sau thì hằng năm phải nộp không ít thuế má, mọi người chớ tham, để tránh tạo thành không thu thuế được.”
“Đại nhân, một mẫu đất thu nhiều khoai tây như vậy, chúng ta nhất định có thể nộp nổi thuế má.”
“Đúng nha, chúng ta còn muốn trồng nhiều chút đâu.”
Nông sự quan nói: “Các vị, đại nhân cũng là vì tốt cho các ngươi, nếu như gặp phải năm thiên tai hoặc là gặp phải những chuyện khác, đất đai thu hoạch không tốt, đợi lúc nộp thuế không phải là khó khăn? Cho nên mọi người vẫn là lượng sức mà làm đi, đừng để được cái này mất cái khác.”
Các bách tính suy nghĩ một chút cũng là đạo lý như thế.
Lại có người hỏi: “Vậy khoai tây chúng ta trồng ra không bán được thì sao?”
“Yên tâm đi, quan phủ sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi.” Lâm sư gia nói.
Kỳ thực Lục Vân Khai đã hiệp thương tốt với Trương tướng quân của trú quân rồi, sau này có thể đem khoai tây trồng ra đưa tới quân doanh làm món chính hoặc là rau, dù sao quân doanh cũng phải ra ngoài mua lương thảo.
Chờ bàn giao hoàn tất rồi, Tống Tân Đồng mua 50 cân khoai tây với vài hộ, lúc muốn đưa tiền, mấy hộ người này đều nói không thu tiền.
“Cái này không được, nếu không có phu nhân ngài dạy chúng ta trồng khoai tây, chỉ sợ là cả đời chúng ta cũng ăn cơm không đủ no.” Trước đây bách tính ở đây dựa vào trồng lúa mạch và nuôi dê, nhưng bởi vì lúa mạch thu hoạch kém, hằng năm ngay cả nộp thuế lương thực cũng không gom đủ, cho nên cuối cùng cũng không chịu được mà vứt bỏ.
Bây giờ trồng lương thực một lần nữa, còn có thể dựa vào lương thực kiếm tiền mưu sinh, cái này đối với bọn họ là thiên đại ban ân, cho nên nhao nhao lấy ra khoai tây của mình, để Tống Tân Đồng lấy thêm một ít về.
Tống Tân Đồng lấy về cũng chẳng quà muốn làm mấy bữa khoai tây thái sợi, khoai tây hầm xương sườn, bánh khoai tây gì gì đó để ăn, căn bản không cần quá nhiều.
“Ta chỉ là muốn mua một chút về nấu ăn.” Tống Tân Đồng không muốn lấy chút gì của bách tính, dù sao mọi người làm ruộng đều không dễ dàng, “Nhiêu đây đã đủ rồi, sau khi các ngươi về nhà cũng có thể lấy một ít khoai tây để hầm thịt dê hoặc là xương, vị rất ngon.”
“Vậy chúng ta trở lại liền ấn phu nhân ngài nói mà làm.”
“Mọi người đừng có quên loại khoai tây này là giữ lại làm giống, cũng đừng ăn hết sạch.” Nông sự quan vội vã bổ sung.
Dứt lời, các bách tính đều cười ha ha.
Lại có các bách tính khác không trồng khoai tây cũng muốn nấu thử chút thịt dê hầm khoai tây, cho nên cũng liền tìm người mua mấy cân, muốn mua nhiều bọn họ đều không muốn, đều nói muốn giữ để trồng.
2 văn một cân khoai tây, giá vừa phải, trong nhà cằn cỗi liền chịu nợ hai ba cân với người quen, chờ nho trong nhà chín bán lấy tiền liền trả. Cũng có người giàu có muốn mua nhiều mấy chục cân.
Nhưng mọi người đều không muốn, “Ta muốn giữ lại trồng, các ngươi mua hết sang năm chúng ta trồng gió Tây Bắc hả?”
“Mua mấy củ khoai tây nhà các ngươi cũng keo keo kiệt kiệt, cũng không phải không cho bạc.”
“Vậy cũng không được, sang năm ta trồng nhiều một ít, đến lúc đó một nghìn cân cũng bán cho ngươi.”
“Ta mua nhiều thế làm gì? Ngươi đồ buôn lậu khoai tây lòng dạ hiểm độc này, muốn hố bạc của ta phải không?”
…
Tống Tân Đồng mua khoai tây xong để người đi huyện thành Sa Hà mua thịt dê, khoai tây với thịt dê thêm các lọai hương liệu hỗn hợp cùng nhau, là sự phối hợp tuyệt mỹ nhất.
Nhất là nước canh còn dư, hương vị nồng đậm, trộn vào cơm ăn rất ngon, song bào thai bởi thế đều ăn thêm hai chén cơm, ăn xong rồi còn nói ngày mai còn muốn ăn thịt dê hầm khoai tây lần nữa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ huyện Sa Hà đều dậy lên làn sóng ăn thịt dê hầm khoai tây, thương hộ bán thịt dê trong huyện nhất thời cười đến toe toét, bởi vì trước đây một tháng giết một con dê cũng chưa chắc bán sạch, hiện tại một ngày liền bán ra ba con dê, nghe tiếng vang lách cách của tiền đồng trong túi tiền, làm hắn cao hứng hỏng rồi.
Bởi vì mong đợi quá nhiều, Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng đều phá lệ cẩn thận, mỗi ngày cứ muốn đích thân đi xuống ruộng nhìn một cái mới an tâm, cũng bởi vì quá mức để bụng cho nên dẫn đến hai người đều có chút thượng hỏa, mỗi ngày sao cũng phải uống một chút trà trừ hỏa giải nhiệt mới thoải mái một ít.
Từ đầu xuân hầm đến vào thu, ba bốn tháng ngắn ngủi, Tống Tân Đồng cảm thấy dài như qua một thế kỷ vậy.
Hầm rồi hầm rồi lại hầm nha.
Cuối cùng chờ đến thu hoạch vụ thu.
Hôm đào khoai tây ấy, trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng.
Toàn bộ các bách tính đều vây quanh ngoài đất trồng khoai tây, toàn bộ đều ngóng trông chờ đợi huyện lệnh đại nhân tuyên bố bắt đầu đào.
Từ sau khi khoai tây trồng xuống, các bách tính đều nghiêm ngặt dựa theo phương pháp nông sự quan dạy làm từng bước mà trồng trọt, cũng không dám rút lên xem một cái rốt cuộc lớn lên trông thế nào? Chỉ là thấy mầm khoai tây trên mặt đất không tệ.
Cho nên sau khi nhận được thông báo của huyện lệnh đại nhân rồi, các bách tính đều khiêng cái cuốc nhanh chóng chạy xuống ruộng.
Chờ Lục Vân Khai tới rồi, liền để mọi người đào lên, sau khi đào một cuốc đầu tiên liền có người kinh hô: “Ta đào được, ta đào được.”
Ngoài ra cũng có người kinh hỉ kêu lên: “Chúng ta cũng đào được, một củ thật lớn.”
“Trời ơi, đều to gần bằng quả đấm của ta.”
“Cái này nhìn rất tốt.”
Người các khu vực khác qua đây vây xem ghen tị không thôi, nhiều củ khoai tây như vậy, cả nhà có thể ăn một năm đi?
Nhiều củ khoai tây như vậy, có thể bán bao nhiêu bạc a? Sớm biết bọn họ cũng dọn đến đây ở trồng khoai tây thì tốt rồi.
Người trồng khoai tây tiếp tục đào khoai tây dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác, trong lòng thích thú, nhờ bọn họ có ánh mắt, làm việc theo huyện lệnh đại nhân, sau này khẳng định không lo không có ngày lành.
Nhà nhà đều trồng hai ba mẫu khoai tây, cả nhà xuống ruộng hết, tốn chừng hai ngày công phu, liền đào hết tất cả khoai tây.
Tất cả khoai tây đều chồng chất cùng một chỗ, chồng thành một núi nhỏ.
“Nhiều như vậy?” Lâm sư gia cũng không nghĩ tới trong đất đai cằn cỗi như vậy có thể mọc ra khoai tây lớn như thế, cũng không nghĩ tới 20 cân khoai tây có thể thu hoạch được gần hai nghìn cân khoai tây.
Những châu phủ khác cũng không phải không có người trồng khoai tây, nhưng không nghĩ tới ở nơi đất tơi như vậy khoai tây nhìn còn tốt hơn so với ở đất đai phì nhiêu ẩm ướt.
“Đại nhân, đây cũng là lần đầu tiên hạ quan nhìn thấy một mẫu đất thu hoạch được nhiều khoai tây như vậy.” Nông sự quan cũng là vẻ mặt kinh ngạc, trong cuộc đời tại chức của hắn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một mẫu đất sản xuất ra nhiều khoai tây như vậy, “Nếu như các nơi cả nước cũng có thể cao sản như thế thì tốt.”
“Cái này sợ là không được.” Lục Vân Khai nói: “Chương đại nhân ngài càng hiểu rõ việc đồng áng hơn ta, nên biết rằng phong thổ khí hậu các nơi bất đồng, trồng đồ gì cũng có phân biệt.”
Nông sự quan gật đầu nói phải, “Nhờ có phu nhân tương trợ, nếu không có phu nhân đưa ra phương pháp khả thi, sợ rằng chúng ta còn đang cố chấp với trồng hạt thóc.”
Tống Tân Đồng cách mũ rèm, nói: “Ta không dám kể công, chẳng qua là đúng dịp phát hiện khoai tây ở chỗ này nhìn tốt hơn chỗ khác, chân chính giúp đỡ các bách tính làm việc vẫn là Chương đại nhân các ngươi.”
Vị trí chức nông sự quan hèn mọn, không ai để ý, lúc này nghe được lời của Tống Tân Đồng trong lòng rất uất thiếp, cười chắp tay, “Đại nhân, bây giờ sản lượng tăng cao, đề nghị sang năm mở rộng trồng, lấy làm mưu sinh.”
“Có thể.” Lục Vân Khai vốn cũng tính toán như thế, để người báo cho các bách tính biết phương pháp bảo tồn khoai tây cùng với việc trồng trọt đầu xuân năm sau.
“Đại nhân, ngày mai chúng ta liền đi khai khẩn đất hoang, khai 100 mẫu đất ngài mau thỉnh chủ bộ đại nhân tới đo đạc cho chúng ta đi.” Có bách tính đã không kiềm chế được, cao giọng hô.
Lục Vân Khai nói: “Tuy triều đình cổ vũ mọi người khai hoang trồng trọt, nhưng ba năm sau thì hằng năm phải nộp không ít thuế má, mọi người chớ tham, để tránh tạo thành không thu thuế được.”
“Đại nhân, một mẫu đất thu nhiều khoai tây như vậy, chúng ta nhất định có thể nộp nổi thuế má.”
“Đúng nha, chúng ta còn muốn trồng nhiều chút đâu.”
Nông sự quan nói: “Các vị, đại nhân cũng là vì tốt cho các ngươi, nếu như gặp phải năm thiên tai hoặc là gặp phải những chuyện khác, đất đai thu hoạch không tốt, đợi lúc nộp thuế không phải là khó khăn? Cho nên mọi người vẫn là lượng sức mà làm đi, đừng để được cái này mất cái khác.”
Các bách tính suy nghĩ một chút cũng là đạo lý như thế.
Lại có người hỏi: “Vậy khoai tây chúng ta trồng ra không bán được thì sao?”
“Yên tâm đi, quan phủ sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi.” Lâm sư gia nói.
Kỳ thực Lục Vân Khai đã hiệp thương tốt với Trương tướng quân của trú quân rồi, sau này có thể đem khoai tây trồng ra đưa tới quân doanh làm món chính hoặc là rau, dù sao quân doanh cũng phải ra ngoài mua lương thảo.
Chờ bàn giao hoàn tất rồi, Tống Tân Đồng mua 50 cân khoai tây với vài hộ, lúc muốn đưa tiền, mấy hộ người này đều nói không thu tiền.
“Cái này không được, nếu không có phu nhân ngài dạy chúng ta trồng khoai tây, chỉ sợ là cả đời chúng ta cũng ăn cơm không đủ no.” Trước đây bách tính ở đây dựa vào trồng lúa mạch và nuôi dê, nhưng bởi vì lúa mạch thu hoạch kém, hằng năm ngay cả nộp thuế lương thực cũng không gom đủ, cho nên cuối cùng cũng không chịu được mà vứt bỏ.
Bây giờ trồng lương thực một lần nữa, còn có thể dựa vào lương thực kiếm tiền mưu sinh, cái này đối với bọn họ là thiên đại ban ân, cho nên nhao nhao lấy ra khoai tây của mình, để Tống Tân Đồng lấy thêm một ít về.
Tống Tân Đồng lấy về cũng chẳng quà muốn làm mấy bữa khoai tây thái sợi, khoai tây hầm xương sườn, bánh khoai tây gì gì đó để ăn, căn bản không cần quá nhiều.
“Ta chỉ là muốn mua một chút về nấu ăn.” Tống Tân Đồng không muốn lấy chút gì của bách tính, dù sao mọi người làm ruộng đều không dễ dàng, “Nhiêu đây đã đủ rồi, sau khi các ngươi về nhà cũng có thể lấy một ít khoai tây để hầm thịt dê hoặc là xương, vị rất ngon.”
“Vậy chúng ta trở lại liền ấn phu nhân ngài nói mà làm.”
“Mọi người đừng có quên loại khoai tây này là giữ lại làm giống, cũng đừng ăn hết sạch.” Nông sự quan vội vã bổ sung.
Dứt lời, các bách tính đều cười ha ha.
Lại có các bách tính khác không trồng khoai tây cũng muốn nấu thử chút thịt dê hầm khoai tây, cho nên cũng liền tìm người mua mấy cân, muốn mua nhiều bọn họ đều không muốn, đều nói muốn giữ để trồng.
2 văn một cân khoai tây, giá vừa phải, trong nhà cằn cỗi liền chịu nợ hai ba cân với người quen, chờ nho trong nhà chín bán lấy tiền liền trả. Cũng có người giàu có muốn mua nhiều mấy chục cân.
Nhưng mọi người đều không muốn, “Ta muốn giữ lại trồng, các ngươi mua hết sang năm chúng ta trồng gió Tây Bắc hả?”
“Mua mấy củ khoai tây nhà các ngươi cũng keo keo kiệt kiệt, cũng không phải không cho bạc.”
“Vậy cũng không được, sang năm ta trồng nhiều một ít, đến lúc đó một nghìn cân cũng bán cho ngươi.”
“Ta mua nhiều thế làm gì? Ngươi đồ buôn lậu khoai tây lòng dạ hiểm độc này, muốn hố bạc của ta phải không?”
…
Tống Tân Đồng mua khoai tây xong để người đi huyện thành Sa Hà mua thịt dê, khoai tây với thịt dê thêm các lọai hương liệu hỗn hợp cùng nhau, là sự phối hợp tuyệt mỹ nhất.
Nhất là nước canh còn dư, hương vị nồng đậm, trộn vào cơm ăn rất ngon, song bào thai bởi thế đều ăn thêm hai chén cơm, ăn xong rồi còn nói ngày mai còn muốn ăn thịt dê hầm khoai tây lần nữa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ huyện Sa Hà đều dậy lên làn sóng ăn thịt dê hầm khoai tây, thương hộ bán thịt dê trong huyện nhất thời cười đến toe toét, bởi vì trước đây một tháng giết một con dê cũng chưa chắc bán sạch, hiện tại một ngày liền bán ra ba con dê, nghe tiếng vang lách cách của tiền đồng trong túi tiền, làm hắn cao hứng hỏng rồi.
/448
|