I Cách sân vận động Kymihha vài km về phía Đông. Trên mép sân thượng của một tòa nhà cao 100 tầng, Huy Am đang đứng đó, lặng lẽ, trong bộ y phục đen thẫm và suối tóc màu nâu hạt dẻ ướt đẫm, cùng con chim thạch tước Navira vẫn đậu trên bờ vai. Đôi mắt chàng với con mắt bạc phát sáng lấp lánh đang dõi nhìn xuống khung cảnh thành phố mênh mông, đắm chìm trong những làn mưa chấp chới. Nơi đây cách hơn 300 mét so với mặt đất, có thể nhìn thấy cả dòng sông Inins uốn lượn phía xa xa. Thành phố với những tòa nhà cao tầng, những công trình kiến trúc hiện đại, những khối bê tông kim loại dày đặc, chẳng còn mấy chỗ dành cho cây xanh. "Loài người đã phát triển tới mức này..." Giọng Huy Am ngân lên, êm trầm, du dương. "... thật là một sai lầm." Con chim Navira tán thành: "Một sai lầm lớn." "Chỉ còn một cách..." - Huy Am khe khẽ nói. "Tiêu diệt!" - Con Navira tiếp lời. "..." - Huy Am mỉm cười, nét cười thanh tao tuyệt vời. Chợt... Một sợi tóc vàng óng hiện ra trước mắt chàng! Rồi thêm nhiều sợi nữa xuất hiện từ trong thinh không, những sợi tóc dài mướt và sáng như lân tinh. Và... Một làn gió mang theo một mùi hương ngây ngất, một tiếng cười trong trẻo và hồn nhiên: "Hi hi hi... ha ha ha..." Làn gió cùng những sợi tóc vàng dịu dàng ôm ấp, vuốt ve quanh thân thể Huy Am, tiếng cười ngân nga bên tai. Chàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Đừng đùa nữa, Hoa Tiên." Hoa Tiên nhanh chóng hiện nguyên hình và đứng bên Huy Am, bộ váy voan trong suốt của nàng bắt đầu thấm ướt trong màn mưa, đôi môi mềm đỏ vẫn nở nụ cười rực rỡ, giọng nàng trong veo: "Ta đã đến rồi." "Tốt lắm." - Huy Am gật đầu - "Cô vẫn luôn là người nhanh nhất." "Và xinh nhất nữa chứ?" - Hoa Tiên nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Huy Am. "Ừm..." - Huy Am tỏ vẻ suy nghĩ. "Còn ai xinh hơn tôi được nữa?" - Hoa Tiên bĩu môi hờn dỗi. "Hư cấu. Ảo tưởng sức mạnh." - Con chim Navira nói. Con mắt bạc của Hoa Tiên lập tức lóe lên: "Con chim ngốc, ta không có hỏi mi!" "Hoa Tiên ngốc." - Navira đáp lại. "Mi chết với ta!" - Hoa Tiên đưa tay toan tóm lấy con chim, nhưng nó đã vỗ cánh bay vút lên trời. Hoa Tiên dậm chân nhìn theo, miệng lầm rầm: "Mi cứ đợi đấy, có ngày ta sẽ đập tan mi ra, chim với chóc." Rồi nàng lại quay sang Huy Am, giọng vui vẻ: "Này, tôi đã xem qua cái hố của anh rồi, sâu thật đấy, bọn người đó chắc đã được một phen sợ mất vía, hi hi..." "..." - Huy Am vẫn đứng tĩnh lặng, ánh mắt hướng thẳng về phía đường chân trời mây giông mù mịt. Hoa Tiên cũng không nói gì nữa, hai người đứng bên nhau một lúc lâu, dưới cơn mưa bay lạnh lẽo, giữa chốn lưng chừng trời. Cảnh thành phố dàn trải bên dưới, rộng lớn, bao la. Rồi... Ở phía sau lưng Huy Am và Hoa Tiên... Những giọt nước mưa đang kết tụ lại thành một... dáng người! Một thiếu nữ tươi trẻ và kiều diễm hơn cả vầng trăng non, với suối tóc trắng như mây tuyết. Nàng vận bộ váy mỏng màu trắng như sữa, ngắn trên đầu gối. Và làn da nàng cũng thật trắng hồng, mềm mịn, tựa cánh sen. Huy Am và Hoa Tiên cùng quay người lại. Hoa Tiên reo lên: "A, Nước cũng đến rồi!" "Hy Ca." - Huy Am mỉm cười. "..." - Nét mặt Hy Ca lạnh như băng, nàng chậm rãi bước tới trên đôi chân trần nhẹ bẫng. Hoa Tiên chạy tới trước mặt Hy Ca, nhíu mày nói: "Nước, ít ra cô cũng phải chào bọn tôi một tiếng chứ?" "..." - Gương mặt mĩ lệ của Hy Ca không một biểu cảm, đôi mắt lam - bạc nhìn Hoa Tiên một cách lạnh lẽo. Hoa Tiên hơi e dè ánh mắt ấy, nàng vuốt vuốt tóc: "Cô lúc nào cũng lạnh lùng, đúng là Nước." "Đừng có gọi ta là Nước." - Làn môi Hy Ca chợt hé mở, giọng nàng mỏng lạnh như hơi sương tê buốt - "Nếu không ngươi sẽ... phải chết!"
/93
|