"Chẳng qua mới là một quý nhân nho nhỏ, đã không xem Thái hậu ra gì rồi."
...
Ta liếc nhìn hai người đối diện, thật tốt, ngay ngày đầu tiên đã tìm ra gốc rễ của Thiên Lục. Diêu chiêu nghi thực sự phái người đi báo cho Thiên Lục biết sao? Ta cũng không tin tưởng lắm, chỉ có điều người cẩn thận như Thiên Lục, không nên gây ra chuyện rắc rối lớn như vậy.
Thái hậu vốn chỉ không vui, bây giờ lại nghe mọi người nói thêm vào thế này, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận. Bà nhếch môi, vừa tính gọi người, đã nghe thấy bên ngoài có cung nữ tiến vào, khom người nói: "Thái hậu, Tích quý nhân tới."
Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đã tới.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thiên Lục cúi thấp đầu, chậm rãi bước lên, khom người hành lễ trước Thái hậu: "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu."
Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc nói: "Tích quý nhân quả nhiên là thân thể quý giá quá, ai gia ngồi lâu thế này rồi mới có thể nhìn thấy ngươi."
Thiên Lục hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: "Thái hậu bớt giận, thần thiếp chỉ là... Chỉ là..." Nàng ta lặng yên liếc nhìn Diêu chiêu nghi và Thư quý tần, lại thấp đầu nói, "Là dậy trễ ..."
Dậy trễ sao? Mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Thiên Lục, người như nàng ta có thể để xảy ra chuyện này sao?
Sự tức giận trên mặt Thái hậu vẫn không hề giảm, bà đứng lên nói: "Nếu đã biết sai thì phạt quỳ là được rồi. Hôm nay ai gia không phải phạt ngươi, mà để cho ngươi nhớ lâu một chút."
"Dạ, Thái hậu nói phải." Thiên Lục cúi đầu, nhẹ giọng đáp lời.
Cung nữ bước qua đỡ tay Thái hậu ra bên ngoài, mới đi vài bước, đột nhiên bà dừng lại, mở miệng: "Đi ra bên ngoài quỳ, đừng quấy rầy các phi tần nói chuyện." Dứt lời cũng không thèm nhìn nàng ta, bước thẳng ra ngoài.
"Dạ." Thiên Lục nhẹ giọng đáp, đứng dậy đi ra bên ngoài, lại quỳ xuống ngay ngắn một lần nữa.
Hôm nay mặt trời thật rực rỡ, nhưng chỉ tiếc ở bên ngoài lại không hề ấm áp. Gió thổi tới từng cơn lạnh đến thấu xương. Thái hậu thực sự muốn đập tan nhuệ khí của nàng ta mà, cho nên mới phạt quỳ ở bên ngoài.
Trong phòng còn lại một số tần phi không được ân sủng cũng thương cảm cho Thiên Lục, nhưng phần lớn vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chúng ta ở bên trong nhỏ giọng nói nói cười cười, một mình nàng ta quỳ ở bên ngoài. Khuôn mặt cúi thấp, ta không nhìn rõ sắc mặt của nàng ta.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thái hậu trở về, chợt thấy cung nữ hầu cận Thái hậu bước vào, cúi thấp đầu nói: "Các vị nương nương, tiểu chủ, một lát nữa Thái hậu sẽ xuất cung đi chùa Phúc Nghiêm Thiện cầu phúc, sẽ không tới nữa." Cung nữ kia cúi xuống, xoay sang Diêu chiêu nghi nói, "Nương nương, Thái hậu lệnh cho người đi cùng Thái hậu."
...
Ta liếc nhìn hai người đối diện, thật tốt, ngay ngày đầu tiên đã tìm ra gốc rễ của Thiên Lục. Diêu chiêu nghi thực sự phái người đi báo cho Thiên Lục biết sao? Ta cũng không tin tưởng lắm, chỉ có điều người cẩn thận như Thiên Lục, không nên gây ra chuyện rắc rối lớn như vậy.
Thái hậu vốn chỉ không vui, bây giờ lại nghe mọi người nói thêm vào thế này, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận. Bà nhếch môi, vừa tính gọi người, đã nghe thấy bên ngoài có cung nữ tiến vào, khom người nói: "Thái hậu, Tích quý nhân tới."
Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đã tới.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thiên Lục cúi thấp đầu, chậm rãi bước lên, khom người hành lễ trước Thái hậu: "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu."
Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc nói: "Tích quý nhân quả nhiên là thân thể quý giá quá, ai gia ngồi lâu thế này rồi mới có thể nhìn thấy ngươi."
Thiên Lục hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: "Thái hậu bớt giận, thần thiếp chỉ là... Chỉ là..." Nàng ta lặng yên liếc nhìn Diêu chiêu nghi và Thư quý tần, lại thấp đầu nói, "Là dậy trễ ..."
Dậy trễ sao? Mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Thiên Lục, người như nàng ta có thể để xảy ra chuyện này sao?
Sự tức giận trên mặt Thái hậu vẫn không hề giảm, bà đứng lên nói: "Nếu đã biết sai thì phạt quỳ là được rồi. Hôm nay ai gia không phải phạt ngươi, mà để cho ngươi nhớ lâu một chút."
"Dạ, Thái hậu nói phải." Thiên Lục cúi đầu, nhẹ giọng đáp lời.
Cung nữ bước qua đỡ tay Thái hậu ra bên ngoài, mới đi vài bước, đột nhiên bà dừng lại, mở miệng: "Đi ra bên ngoài quỳ, đừng quấy rầy các phi tần nói chuyện." Dứt lời cũng không thèm nhìn nàng ta, bước thẳng ra ngoài.
"Dạ." Thiên Lục nhẹ giọng đáp, đứng dậy đi ra bên ngoài, lại quỳ xuống ngay ngắn một lần nữa.
Hôm nay mặt trời thật rực rỡ, nhưng chỉ tiếc ở bên ngoài lại không hề ấm áp. Gió thổi tới từng cơn lạnh đến thấu xương. Thái hậu thực sự muốn đập tan nhuệ khí của nàng ta mà, cho nên mới phạt quỳ ở bên ngoài.
Trong phòng còn lại một số tần phi không được ân sủng cũng thương cảm cho Thiên Lục, nhưng phần lớn vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chúng ta ở bên trong nhỏ giọng nói nói cười cười, một mình nàng ta quỳ ở bên ngoài. Khuôn mặt cúi thấp, ta không nhìn rõ sắc mặt của nàng ta.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thái hậu trở về, chợt thấy cung nữ hầu cận Thái hậu bước vào, cúi thấp đầu nói: "Các vị nương nương, tiểu chủ, một lát nữa Thái hậu sẽ xuất cung đi chùa Phúc Nghiêm Thiện cầu phúc, sẽ không tới nữa." Cung nữ kia cúi xuống, xoay sang Diêu chiêu nghi nói, "Nương nương, Thái hậu lệnh cho người đi cùng Thái hậu."
/234
|