Ta thở dài một hơi, lưng dựa vào tấm đệm mềm, khẽ nhắm mắt lại. Trong đầu ta, lại hiện lên gương mặt của hắn. Một khắc trước, hắn vẫn tươi cười gọi ta là “A Tử”, hắn còn nói thích gọi ta như vậy. Nhưng, một khắc sau, hắn lại bất ngờ thay đổi sắc mặt, cũng không quay đầu lại nhìn ta lấy một cái.
Mở miệng gọi Vãn Lương, bảo nàng mang hộp thuốc mỡ kia đến.
Mở nắp ra, một mùi hương mát lạnh ập vào mặt ta.
Ta mới biết, vì sao hắn lại đột nhiên đậy nắp lại.
Hắn dị ứng với mùi hương bạc hà mát lạnh, chỉ cần ngửi thấy hắn sẽ nôn.
Có phải chính vì như vậy, nên hắn mới tức giận?
Là như vậy sao? Ta tự hỏi chính mình, sau đó mỉm cười.
Làm sao có thể như vậy...
Ngón tay cọ cọ hộp thuốc mỡ trong tay, chất liệu bằng gỗ, chế tạo từ cây Hoàng Dương (*). Trên nắp hộp thuốc, được chạm khắc hoa mai nở rộ, ngay cả nhị hoa cũng được chạm khắc rất sắc sảo. Mặt ngoài được đánh bóng, người thợ này rất khéo tay, rất tinh tế, khiến người khác phải tán thưởng.
* Cùng họ với cây liễu. Có 2 loại hoàng dương và bạch dương, bạch dương dùng để làm diêm.
Ta vẫn luôn không hề nghĩ đến, cho nên, cũng không chú ý.
Tay cầm hộp thuốc hơi nắm chặt lại, Thiên Lục, bắt đầu từ khi nào nàng ta đã tính kế? Cho dù hôm nay Vãn Lương không may mắn mà mang đến, hộp thuốc mỡ này, cuối cùng vẫn ở trong cung của ta. Nàng ta khẳng định, ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ.
Cuối cùng kiệu cũng dừng lại, Vãn Lương vén màn lên, đưa tay đỡ ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương từ từ thôi ạ.”
Ta bước xuống kiệu, thấy Phương Hàm và Triêu Thần đứng ở cửa cung chờ ta, thấy ta bước vào, vội ra nghênh đón, Phương Hàm tiến lên đỡ ta: “Nương nương sao lại bị thương? Nô tì vừa từ Hi Ninh cung về, thì nghe cung nữ nói người bị thương.”
Vẻ mặt Triêu Thần đầy lo lắng nhìn ta.
Lúc này, ta đâu còn tâm trạng nào mà quan tâm đến vết thương ở chân nữa.
Để mặc các nàng đỡ ta, ta nói với Phương Hàm: “Cô cô, ngươi mang hộp thuốc mỡ lần trước đến ta cho xem.”
Nghe ta nói thế, Phương Hàm rõ ràng ngẩn ra, nhưng thấy vẻ mặt u ám của ta, nàng không dám chậm trễ, bảo Triêu Thần đến đỡ ta, mở miệng nói: “Nô tì đi ngay đây ạ.”
“Nương nương cẩn thận.” Triêu Thần nhỏ giọng nói.
Mở miệng gọi Vãn Lương, bảo nàng mang hộp thuốc mỡ kia đến.
Mở nắp ra, một mùi hương mát lạnh ập vào mặt ta.
Ta mới biết, vì sao hắn lại đột nhiên đậy nắp lại.
Hắn dị ứng với mùi hương bạc hà mát lạnh, chỉ cần ngửi thấy hắn sẽ nôn.
Có phải chính vì như vậy, nên hắn mới tức giận?
Là như vậy sao? Ta tự hỏi chính mình, sau đó mỉm cười.
Làm sao có thể như vậy...
Ngón tay cọ cọ hộp thuốc mỡ trong tay, chất liệu bằng gỗ, chế tạo từ cây Hoàng Dương (*). Trên nắp hộp thuốc, được chạm khắc hoa mai nở rộ, ngay cả nhị hoa cũng được chạm khắc rất sắc sảo. Mặt ngoài được đánh bóng, người thợ này rất khéo tay, rất tinh tế, khiến người khác phải tán thưởng.
* Cùng họ với cây liễu. Có 2 loại hoàng dương và bạch dương, bạch dương dùng để làm diêm.
Ta vẫn luôn không hề nghĩ đến, cho nên, cũng không chú ý.
Tay cầm hộp thuốc hơi nắm chặt lại, Thiên Lục, bắt đầu từ khi nào nàng ta đã tính kế? Cho dù hôm nay Vãn Lương không may mắn mà mang đến, hộp thuốc mỡ này, cuối cùng vẫn ở trong cung của ta. Nàng ta khẳng định, ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ.
Cuối cùng kiệu cũng dừng lại, Vãn Lương vén màn lên, đưa tay đỡ ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương từ từ thôi ạ.”
Ta bước xuống kiệu, thấy Phương Hàm và Triêu Thần đứng ở cửa cung chờ ta, thấy ta bước vào, vội ra nghênh đón, Phương Hàm tiến lên đỡ ta: “Nương nương sao lại bị thương? Nô tì vừa từ Hi Ninh cung về, thì nghe cung nữ nói người bị thương.”
Vẻ mặt Triêu Thần đầy lo lắng nhìn ta.
Lúc này, ta đâu còn tâm trạng nào mà quan tâm đến vết thương ở chân nữa.
Để mặc các nàng đỡ ta, ta nói với Phương Hàm: “Cô cô, ngươi mang hộp thuốc mỡ lần trước đến ta cho xem.”
Nghe ta nói thế, Phương Hàm rõ ràng ngẩn ra, nhưng thấy vẻ mặt u ám của ta, nàng không dám chậm trễ, bảo Triêu Thần đến đỡ ta, mở miệng nói: “Nô tì đi ngay đây ạ.”
“Nương nương cẩn thận.” Triêu Thần nhỏ giọng nói.
/234
|