Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 26

/100


Lúc tất cả mọi người không phản ứng kịp trước "Con rắn độc tham lam" Đỗ Y kiêu ngạo ở Nhiên Nguyên giới, ngay cả một trong số Ngũ đại môn phái phát động hơn mười người bao vây tiêu trừ cũng không thành công, đã bị một kiếm xuyên thấu tim như thế, ngay cả di ngôn sau cùng cũng không kịp nói đã bỏ mình.

Biến cố như vậy khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được, thậm chí có những người còn nhéo nhéo mặt mình sợ mình đang nằm mơ.

Lục Lương Ngọc vào giờ khắc này thật sự là không nhịn được, "Ông trời của ta ơi! Vô Ẩn! Vô Ẩn Vô Ẩn! Vừa nãy ta có nhìn lầm hay không?! Đỗ Y ẩn thân vậy mà bị đâm xuyên?! Lão ta đã chết?! Lão cẩu vướng víu người ấy lại chết rồi?! Lão ta làm sao lại chết dễ dàng như vậy, nếu ta không tận mắt thấy ai nói với ta ta cũng sẽ không tin!"

Vô Ẩn bị Lục Lương Ngọc dây dưa không có cách nào khác, chỉ có thể mở miệng đáp lại, "Ngươi không nhìn lầm, Đỗ Y đúng là đã chết. Rất rõ ràng chuyện này là thật, ngươi nhìn xung quanh coi có rất nhiều người cũng có dáng vẻ ngớ ngẩn như ngươi."

Lục Lương Ngọc bị thổ tào bĩu môi, "Ngươi không thể nói như vậy, rất rõ ràng đó cũng không phải ta ngớ ngẩn, mà là tất cả mọi người cho rằng không thể tin chuyện này, đổi lại là ngươi ngươi tin Đỗ Y có một ngày sẽ chết như vậy không?"

Vô Ẩn nhướng nhướng mày không nói gì, trước hắn đã bốc toán được kết cục đại khái cho nên cũng không kinh hãi.

Lúc Lục Lương Ngọc còn muốn cùng Vô Ẩn tranh luận chuyện này, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh hô của người khác, hai người vội vàng nhìn về phương hướng của âm thanh, chỉ thấy thanh kiếm kim thạch đâm xuyên qua Đỗ Y ở giữa không trung rẽ một vòng cung, đem túi trữ vật của Đỗ Y đã chết trên người hôi ưng, cứ như vậy ở trước mắt bao người móc túi trữ vật, lảo đảo mà về tới động phủ tầng bốn của Đăng Thiên Giác.

Rõ ràng xung quanh vây nhiều người như vậy, nhưng lúc này không ai dám đi lên cướp túi trữ vật, cho dù móc túi trữ vật chỉ là một thanh kiếm, ngay cả người cũng không phải.

"Ai... Cmn..." Lục Lương Ngọc nhịn không được tự lẩm bẩm, "Vì sao vừa rồi ta còn cảm thấy kiếm tu này là một hộ pháp vô cùng lợi hại không thể lợi hại hơn, giờ chỉ chớp mắt đã trở nên như thế..."

Vô Ẩn ở bên cạnh bổ đao, "Nét phong cách như thế không phải nghèo bức?"

Lục Lương Ngọc ờm một tiếng nhỏ giọng nói, "Tuy rằng sự thực là như thế, nhưng ngươi không nên nói ra chứ, luôn cảm thấy không thế nào êm tai, hơn nữa,"

Lúc Lục Lương Ngọc còn muốn nói gì đó, đại sư huynh Kim Phách bên cạnh hắn chợt mở miệng, "Câm miệng, nhìn!"

Lục Lương Ngọc bị nghẹn, ngẩng đầu đã há to miệng!

Vừa vặn lực chú ý của mọi người cũng bị một kiếm kinh thiên hấp dẫn, bởi vậy hầu như tất cả mọi người quên mất ngọn nguồn của chuyện dẫn phát bọn họ tụ tập cùng tới đây, nhưng lúc này ở bầu trời Vân Phong Đăng Thiên Giác phát sinh biến hóa, rốt cuộc khiến bọn họ lần thứ hai đưa ánh mắt tập trung tới vùng mây đỏ trên kia.

"Ơ! Mau nhìn! Mây đỏ kia lại có biến hóa mới rồi! Hình như nó tụ hợp lại một lần nữa rồi!" Trong mọi người vây xem có người nhịn không được hô lên.

Kim Phách nghe nói như thế sau đó lại trực tiếp lắc đầu, "Chưa từng tan, nói gì tụ hợp?"

Lục Lương Ngọc lập tức cảm thấy không hiểu muốn hỏi, lại bị cảnh tượng kế tiếp ngăn chặn miệng.

Chỉ thấy trên Đăng Thiên Giác, mây đỏ vốn lúc ẩn lúc hiện có xu thế dần dần chồng lên nhau, không hề biến ảo ra các loại hình dạng linh vật, chỉ là từng tầng một điên cuồng xếp chồng lên nhau, lại chồng lên nhau. Mãi tới đẩy dời đi cao mười mấy trượng, trên không trung Vân Sơn giống như một đoàn màu đỏ sau đó chợt dừng lại, cách nhau giây lát sau đó, núi mây màu đỏ này chợt bộc phát ra, mây đỏ bốn phía giống như là núi lửa phun trào thật sự!

Linh khí nóng rực trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Đăng Thiên Giác thậm chí là toàn bộ thành Vận, nơi đi qua khiến tu giả tu vi hơi yếu một chút trực tiếp đổi sắc mặt, tu giả tu vi ở dưới Trúc Cơ không chịu nổi mà chỉ có thể tại chỗ tĩnh tọa vận khởi công pháp chống đỡ linh áp nóng rực này, mà tu giả Trúc Cơ trở lên cũng đề phòng mà dừng bước nhìn về phía Đăng Thiên Giác.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!

Lúc này cảm nhận trực tiếp nhất đương nhiên là mấy nghìn người ở xung quanh Đăng Thiên Giác, thế nhưng bọn họ có nhiều hơn phân nửa đều ngồi trên mặt đất, những người còn lại cũng liếc mắt không nháy mắt mà nhìn nơi mây đỏ dày đặc nhất, rất sợ bỏ lỡ một màn quan trọng nhất kia.

"A à, đây cũng là cảnh tượng núi lửa phun trào, thoạt nhìn dường như có vẻ rất lợi hại, chẳng qua vì sao ta cảm thấy được vẫn chưa xong nhỉ?!"

Lời còn chưa nói hết của Lục Lương Ngọc, một tiếng kêu thanh lệ lại từ trong mây đỏ truyền ra, cả người trên mặt Lục Lương Ngọc đều lộ ra biểu tình khiếp sợ cực kỳ, cơ hồ là theo bản năng đã thốt ra.

"Đây là tiếng phượng hót?!"

Lúc lời nói này của Lục Lương Ngọc nói ra khỏi miệng, người của hai đại môn phái bên cạnh hắn cũng khiếp sợ nhìn sang.

Quả nhiên, chỉ thấy trong mây đỏ giương cánh bay cao ra một con phượng hoàng uy thế thật lớn, mỗi một cọng lông phượng cũng là do hoả viêm cực nóng nhất biến ảo mà thành, phượng hoàng xuất hiện trong nháy mắt tất cả mây đỏ trong khoảnh khắc tiêu tán vô tung, bầu trời xanh biếc cũng chỉ còn lại có một con thần thú khiến loá mắt thần mê này.

Sau đó, thần thú trên không trung dạo hết một vòng, dùng cánh làm một động tác cong cái mông gãi gãi, đã kêu một tiếng quay trở về động phủ tầng bốn.

Mọi người vây xem, "..."

Tắc tim[1], cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng!!

Lục Lương Ngọc lúc này cả người cũng không tốt lắm, hắn sụp đổ nắm tay áo Nhị sư huynh mình gào, "Nhị sư huynh ngươi nói cho ta biết ta vừa rồi không nhìn lầm đi! Con phượng hoàng kia vậy mà ngay trước mặt bao nhiêu người làm một động tác ngu xuẩn như vậy! Dáng vẻ ngu xuẩn đó tại sao có thể là phượng hoàng! Tại sao có thể là vua trong yêu!! Đứng đầu phi cầm?! Nhất định là ngày hôm nay ta mở mắt sai cách! Không được, ta phải đi về mở mắt một lần nữa!!"

Nhị sư huynh bị tiểu sư đệ môn phái đong đưa có chút không chịu được liếc mắt khinh thường kéo ống tay áo về, hắn tuy rằng rất rõ tình cảm hướng tới và ngưỡng mộ của tiểu sư đệ đối với phượng hoàng loại yêu thú cấp bậc cao nhất này, thế nhưng hướng tới như thế nào đi nữa cũng không thể không có đầu óc, rất rõ ràng vừa nãy con phượng hoàng kia đúng là làm một động tác cong mông, tất cả mọi người nhìn thấy ngươi cũng không thể đem mọi người đều giết hết đi. Đúng không?

Đến lúc này, ngày hôm nay Lục Lương Ngọc bạo phát lòng hiếu kỳ cùng với đủ loại tâm tình hoàn toàn chất đống, hắn hoàn toàn không nhịn được, hắn nhất định phải lập tức đi xem ngưu nhân Trúc Cơ kia là ai, đi xem hộ pháp cuồng nhân là ai, hai người kia quả thực một so với một còn nổ cmn trời, người lợi hại như thế, không đạo lý hắn không biết nha!

Rất hiển nhiên người ôm loại ý nghĩ này không chỉ một Lục Lương Ngọc, lúc này người Trúc Cơ đã thuận lợi Trúc Cơ, người hộ pháp cũng sẽ không tùy ý lại đi công kích người tới gần và ý muốn kết giao nữa. Vào lúc này có thể nói là thời gian tốt nhất lôi kéo làm quen, cho nên động phủ số chín tầng bốn của Vân Phong Đăng Thiên Giác không dùng bao nhiêu đã bị người vây quanh chặt chẽ, phàm là gia tộc, thế lực và tu giả có một chút dã tâm, cũng muốn nhìn thử người ngày hôm nay liên tiếp tạo thành động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc là ai có chiêu mộ được hay không.

"Đạo hữu, chúc mừng ngươi Trúc Cơ thành công nha, chúng ta thế gia Thiên Ưng ở nơi này báo tin vui cho ngươi. Không biết tiểu hữu có thể tương trợ thế gia hay không? Nếu là không tới, thế gia Thiên Ưng chúng ta hoan nghênh tiểu hữu tới ghi tên trưởng lão của chúng ta."

"Chậc, đi sang một bên, thế gia tam lưu cũng không biết xấu hổ đi ra khoe khoang? Vị đạo hữu này, thế gia Trúc Viên chúng ta chân thành mời đạo hữu đến làm khách, bàn bạc tốt đãi ngộ này nọ đó á, chỉ cần đạo hữu bằng lòng đến!"

"Này, các ngươi so với Thiên Ưng tốt hơn chỗ nào? Cút cút cút, nghe ta! Đạo hữu, thế gia chúng ta có hai vị thiên kim Thủy Mộc Song linh căn tuyệt sắc khuynh thành nha, đạo hữu ngươi không muốn đến chỗ chúng ta nhìn ư?"

Những người đang ở nơi này nghĩ hết biện pháp tới hấp dẫn chú ý của người trong động phủ, lúc mắng to người khác vô sỉ, bỗng nhiên mặt trên từ Đăng Thiên Giác truyền đến một âm thanh.

"Ha ha, các ngươi cũng nhanh chóng đi qua một bên cho ta, người này Hoả Lôi môn chúng ta muốn!! Ai muốn cùng chúng ta đối nghịch?"

Âm thanh này vừa ra, vốn còn tranh khí thế ngất trời, mọi người nhất thời đỏ mặt tía tai giống như là đột nhiên bị bóp cổ, nhất thời đã ngậm miệng lại, nói được phân nửa thì cũng không nói ra miệng.

Mà lúc này Đại sư huynh Kim Phách của Tứ Thuỷ Kiếm môn vẫn ở dưới Đăng Thiên Giác không hề động, ánh mắt chợt động, đã nhấc chân vội vả đi về một phương hướng.

Lục Lương Ngọc còn muốn đi tới cùng Hoả Lôi môn cướp người, dù sao cũng là Ngũ đại môn phái, cho dù Hoả Lôi môn ở trước mặt những thế lực khác rất bá đạo, nhưng chuyện ở trước mặt Tứ Thuỷ Kiếm môn bọn họ lại phách lối cũng chính là đâm một kiếm! Cho nên hắn mới không sợ đâu! Thế nhưng, Đại sư huynh muốn đi đâu? Vì sao hắn từ trong bóng lưng Đại sư huynh lại nhìn thấu bốn chữ "Gấp không thể chờ"?!

Trong ngày thường có thể khiến Đại sư huynh cau mày nói nhiều mấy câu cũng là chuyện không dễ dàng rồi, đây lại là chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì xảy ra ư?

"Ai, Nhị sư huynh ngươi nói Đại sư huynh hắn, ai ai! Vì sao Nhị sư huynh ngươi cũng chạy hả?! Còn có Tam sư tỷ, Trương sư điệt, Vô Ẩn! Vì sao ngươi cũng muốn đi? Rốt cuộc đi nơi nào!"

Vô Ẩn đỡ trán, "Đi xem kịch vui, ngươi cũng không tỉ mỉ động động não ngẫm lại, nếu như ngươi ở trong động phụ, lúc này bị vây chặt như vậy, lại bị người mạnh mẽ lôi kéo vào môn phái, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

Lục Lương Ngọc lập tức đem mình kéo nhấp vào trong hoàn cảnh đó, trong nháy mắt đã lộ ra biểu tình chán ghét:

"Làm sao có thể như vậy? Đám người đó vây đến nơi đây làm gì? Có phiền hay không chứ! Muốn đi ra ngoài cũng không có cách nào gặp người rồi. Còn nữa, ta đã có môn phái rồi, cho dù không có ta một chút cũng không muốn đi Hoả Lôi môn!"

Vô Ẩn nghe vậy vui mừng gật đầu, "Cho nên, chúng ta đi xem náo nhiệt đi. Ở chỗ này nhìn không thấy, chỉ có theo Đại sư huynh của ngươi mới có thể thấy náo nhiệt thật sự."

Lục Lương Ngọc nhíu mày, nửa ngày cũng không suy nghĩ ra là chuyện gì xảy ra.

Vào lúc này, Lôi Đại Địa của Hoả Lôi môn đã không cho từ chối hô vào trong động phủ:

"Ai, hai người các ngươi chớ núp, như thế nào đi nữa cũng không tránh được mau chạy ra đây để chúng ta trông thấy, chỉ cần không phải rất xấu, Hoả Lôi môn chúng ta cũng sẽ tiếp nhận các ngươi làm để tử ngoài môn của chúng ta."

Người vây xem gắt gao nhìn chằm chằm đại môn động phủ này, chờ đợi người ở bên trong phản ứng như thế nào, nhưng bọn họ không biết là, ở lúc mọi người cũng không thấy được bên trong động phủ, lúc này đã không có bóng dáng của Dịch Nhiên và Phó Tu Vân, lời kêu gào của Lôi Đại Địa Hoả Lôi môn, đương nhiên cũng không có người trả lời rồi.

Mà ở ngoài thành Vận lối vào núi Vân Phong, Dịch Nhiên mang theo Phó Tu Vân mới xong Trúc Cơ, quay đầu lại nhìn nhìn ba tầng người có thể hơn dặm, một người ha ha một tiếng.

——

[1] Tắc tim (tâm tắc) một thuật ngữ mạng, gọi là nhồi máu cơ tim. Tim cảm thấy khó chịu, không thoải mái. Không thích những thứ xung quanh khiến cho bạn cảm thấy rất khó chịu. Hoặc thể hiện một cái gì đó rất im lặng.

———

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status