Trên bầu trời Nhiên Nguyên giới trong thời gian ngắn không đến một nén nhang, đã hiện đầy mây đen. Đó cũng không phải một vùng mây đen mà thôi, mà là mắt thường có thể thấy được gần như hết thảy, đều hiện đầy mây đen. Rất nhanh, mây đen này đã bị dính vào màu lửa, từ nhạt đến đậm, thoáng như đốt khắp toàn bộ bầu trời.
Hiện tượng thiên văn biến hóa như vậy khiến mọi người và vật còn sống của Nhiên Nguyên giới cũng nổi dậy lo lắng và e sợ từ đáy lòng, chẳng qua cũng có một bộ phận người cực nhỏ cũng cho rằng đây là trời giáng trọng bảo, là thuộc về kỳ ngộ của bọn họ.
Mà lúc này, ở trong Tuyệt Linh Sơn, cơ thể tôi rèn của Phó Tu Vân cũng từ từ tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất —— lúc này nếu như cẩn thận quan sát Phó Tu Vân mà nói, thì sẽ phát hiện y gần như trở thành một người lửa! Từng bộ phận cơ thể của y giống như đang phát cháy, mơ hồ phát ra ánh sáng đỏ, mà mi tâm và vùng đan điền càng trực tiếp hiển hiện ra hai luồng ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng phảng phất có thể thiêu hủy tất cả!
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Bởi vì uy lực của Thiên hỏa Cửu U Phệ thật sự là quá mức to lớn, tuy rằng bản thân Thiên hỏa đối với Phó Tu Vân chắc là sẽ không có bất kỳ thương tổn gì, nhưng đối với những ngoại vật khác đó chính là huỷ diệt hoàn toàn chẳng phân biệt được địch ta. Cho nên sơn thể của Tuyệt Linh Sơn bắt đầu từ trong ra ngoài biến đỏ, nham thạch vốn cứng rắn cũng bắt đầu hòa tan, biến thành màu đỏ, dung nham sềnh sệch.
Biến hóa như vậy chỉ kém một chút tới giới hạn cuối cùng, là có thể dẫn phát toàn bộ Tuyệt Linh Sơn rung động thật lớn, do đó khiến người chú ý khắp nơi. Nhưng mà, hiện giờ Phó Tu Vân lại là hoàn toàn không có thời gian lo lắng điểm này.
"Triệu gia chủ, ngài nghĩ kịch biến giống hôm nay biểu thị cái gì đây?"
Ở cách Tuyệt Linh Sơn không xa, tu sĩ Kim Đan chỉ cần mấy phút là có thể bằng pháp thuật phi hành đến đỉnh núi Nguyên Hoả Sơn, chín vị Kim Đan cao nhân đứng ở Nhiên Nguyên giới có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở trong Nhiên Nguyên giới, có chín người lớn lên là người thường không có linh căn, mà còn lại một người trong đó lớn lên có thể thuận lợi từ Luyện Khí đến Trúc Cơ không quá vạn* [mười nghìn] người, mà từ Trúc Cơ đến Ngưng Mạch chỉ có trăm người, ở trong trăm người sau cùng có thể đột phá Ngưng Mạch đạt tới Kim Đan, cũng chỉ có chín người đứng ở đỉnh núi này.
Có thể nói, chín người này là toàn bộ bầu trời của Nhiên Nguyên giới. Bọn họ phân biệt đại biểu cho Tứ đại gia tộc và Ngũ đại môn phái lớn nhất của Nhiên Nguyên giới, sự tồn tại của bọn họ chính là quyền uy trong lòng của mọi ngươi Nhiên Nguyên giới không thể nghịch.
Nghe được câu hỏi của gia chủ Chu gia bên cạnh, Triệu Trung Thiên vuốt ve sờ một cái râu quai nón đẹp đẽ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười nhất định: "A, thiên tương dữ chi*, không nhận, chẳng phải là bất kính với trời?" [trời mang giúp đỡ tới]
Gia chủ Chu gia nhất thời cũng nở nụ cười: "Lời nói này của Triệu huynh thật quá tốt, nếu ông trời muốn cho chúng ta kỳ ngộ và trọng bảo, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải lấy được!"
Bảy người còn lại hoặc là mặt mỉm cười, hoặc là suy nghĩ viễn vong nói chung cũng không nói gì, chẳng qua khi trên bầu trời vùng ráng đỏ kia bắt đầu cuồn cuộn đã phát ra chấn động, tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chằm chằm vùng mây kia, sợ mắt mình nhìn sai, sẽ bỏ lỡ thời cơ dị bảo kia xuất thế.
Bởi vậy, so với bầu trời động tĩnh lớn như vậy, động tĩnh của Tuyệt Linh Sơn, quả thực không đáng bọn họ đi suy nghĩ nhiều một giây.
Lúc này ở giới lũy của bầu trời Nhiên Nguyên giới, một thanh niên hỏa quang màu đỏ quấn vòng quanh với lôi quang màu tím đậm, hai mắt nộ tranh, hỏa viêm và lôi nhận đem khuôn mặt anh tuấn của hắn vây quanh, mang theo như thế cũng không cách nào ngừng tức giận, khiến hắn lúc này nhìn như một Ma thần từ địa ngục mà đến.
Hắn chẳng thể nghĩ tới sẽ phát triển đến loại tình trạng hiện giờ!
Hôm nay kiếm thế đại thành vốn phải là ngày vui của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không rõ, vì sao chỉ chớp mắt, đã biến thành kết quả thân nhân phản bội, phụ mẫu trọng thương, hắn cơ hồ bị độc chết!!
Mặc dù lúc này bị cương phong giới lũy công kích, bị Thiên hỏa Thiên lôi đánh thống khổ, cũng không thể nào đỡ được lửa giận ngập trời trong lòng hắn, hắn nghĩ đến người phía sau hạ độc mình, theo như lời nói của nữ nhân thường ngày cười yểu điệu với hắn và thiếu niên hắn coi là thân huynh đệ.
"Dịch Nhiên!! Ngươi chớ có trách ta! Không nên nhìn ta như vậy! Ta đây cũng là bị ngươi ép! Ngươi biết ta thích ngươi bao nhiêu năm chứ?! Ta thích ngươi như vậy, ngươi làm sao có thể không thích ta chứ?! Lẽ nào ngươi không thích nữ nhân ư?! Việc này là không đúng á, ngươi đổi lại đi! Ngươi đổi lại, ta sẽ giúp ngươi giải độc!" Thiếu nữ kia khóc rất thê thảm, Dịch Nhiên lại cảm thấy mình nhìn buồn nôn. Mặc kệ ta có phải là thích nữ nhân hay không, nói chung là vĩnh viễn sẽ không thích ngươi. Dù cho để ta đi thích một nam nhân.
Mà một thiếu niên khác lại là cười lạnh: "Dịch Nhiên, ngươi không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay đi! Hừ, trời sinh kiếm thể thì thế nào?! Ta làm theo có thể để cho ngươi biến thành trời sinh phế thể!! Cho ngươi sống không bằng chết!! Ngươi biết không, hết thảy tất cả của ngươi đều phải là của ta!! Phụ thân ngươi phá hư hôn lễ đính hôn của phụ thân ta và mẫu thân ngươi, thế cho nên phụ thân ta lửa giận công tâm tu vi cũng không thể tiến thêm! Mẫu thân ta bởi vì mẫu thân ngươi mà hằng đêm không thể ngủ yên, ta từ vừa sinh ra đã bị bọn họ không thích! Đều là ngươi! Nếu như không có ngươi! Ta mới chắc là người kế thừa trời sinh kiếm thể!! Ngươi đoạt tất cả của ta, cho nên, giờ ngươi đi chết đi!!"
Dịch Nhiên nghe xong lời này trong lòng cảm thấy hoang đường đến cực điểm, trên mặt lại không có biểu tình gì. Phụ thân ta đoạt vị hôn thê của phụ thân ngươi? Không phải còn chưa kết hôn sao, hôn lễ đính hôn cũng chưa đính thành, nhiều lắm là đáng hận chút thôi, nhưng có thể để cho người khác đoạt vợ tương lai của mình, phụ thân ngươi cũng đủ ngu xuẩn.
Nói cho cùng người huynh đệ của hắn cũng chỉ muốn thể chất "Trời sinh kiếm thể", tu tiên tuyệt hảo trong huyết mạch của mẫu thân hắn mà thôi. Nói nhiều lời như vậy, cần gì chứ?
Ở trong một ngày này, Dịch Nhiên đã trải qua từ đại hỉ đến đại bi giống như lịch trình xe leo núi vậy, sau đó hắn đã từ một thanh niên vốn tuy rằng nói ít mặt hơi liệt nhưng tam quan đang rất tốt, trực tiếp biến thành vạn năm băng sơn lại không tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng vững chắc thực lực.
Ngay cả bằng hữu hơn mười hai năm cũng muốn hại chết hắn, ngay cả nữ nhân vẫn nói yêu mến hắn cũng có thể hạ độc cho hắn, trên đời này, ngoại trừ phụ mẫu, thì không có người có thể tin. Về phần những thân nhân khác?
Chính là cữu cữu* [cậu] của hắn mang theo một đám người của những gia tộc khác, đem phụ mẫu hắn đánh trọng thương.
Thiên hỏa rất lớn đem cả người Dịch Nhiên đều thiêu cháy, theo lý nếu như có người muốn cưỡng ép đột phá giới lũy, người tu tiên phải là tu vi đến kỳ Đại Thừa, mà lúc này tu vi của Dịch Nhiên cũng mới Nguyên Anh mà thôi, thậm chí sau khi trúng độc tu vi của hắn nhanh chóng rơi xuống, trực tiếp từ Nguyên Anh rớt xuống Kim Đan, mà hiện giờ, Kim Đan càng mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Với thực lực của hắn hiện giờ, là bất kể như thế nào cũng không thể an toàn vượt qua giới luỹ, mạnh mẽ tiến nhập thế giới kia. Chẳng qua trên người hắn ngoại trừ huyết mạch của mẫu thân, còn có phụ thân.
Dịch Nhiên lại đột nhiên nhớ lại lời nói của mẫu thân lúc đem hắn một cước đạp xuống.
"Nhiên nhi à! Con phải tin tưởng mẫu thân! Kịch độc Thực Cốt Diệt Linh độc hiện giờ trong cơ thể của con tất nhiên xếp hàng thứ nhất trong bảng Bách độc, độc này khó giải đó! Mặc kệ là con theo chân chúng ta đi Yêu giới hay là Ma giới cũng không giải được độc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ đây là ngoan tâm muốn giết chết con!! Người nọ lại còn là thân ca ca ta, ta thật hận không thể nuốt sống hắn! Chẳng qua Nhiên nhi con đừng sợ, mẫu thân đã tính cho con rồi. Một đường sinh cơ của con ở trong một Tiểu thế giới tên là Nhiên Nguyên, đi qua thành luỹ và luyện thể một lần nữa, có lẽ quá trính sẽ rất thống khổ, nhưng con nhất định phải sống nữa, phải kiên trì tiếp! Sau đó cầm kiếm của con, đem những người hại con, đâm chết từng người từng người!"
Sau đó, Dịch Nhiên đã bị thần côn mẫu thân đáp hắn xuống.
Từ một trong ba thế giới lớn nhất trong Ba nghìn thế giới, dẫm phải phía trên Tiểu thế giới này ngay cả tên hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Dịch Nhiên đã cảm thấy sát ý của mình ngừng cũng không ngừng được, nếu không đâm chết chút gì đó mới có thể bình tĩnh lại. Mà lúc này, giới lũy của Nhiên Nguyên giới rốt cuộc đối người phi pháp xâm lăng này không có cách nào, nó chém cũng chém đánh cũng đánh đốt cũng đốt, người kia tuy rằng thoạt nhìn thảm nhưng chỉ có không chết, cho nên, bỏ đi, để hắn vào đi thôi dù sao thứ này cũng sắp chết.
Lúc giới lũy phát sinh âm thanh giòn tan trong nháy mắt, viên Kim Đan trong đan điền của Dịch Nhiên cũng lại không thể thừa nhận áp bách này, theo giới lũy của Nhiên Nguyên giới, ầm ầm nghiêng sụp. Mà kiếm nhỏ màu đỏ tím phía dưới của Kim Đan kia, cũng từ chỗ đuôi kiếm, nứt ra một đường vân mảnh không thể chữa trị.
"... Phụt!" Dịch Nhiên chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau một khắc hóa thân làm kiếm, thẳng vào trời cao!
"Trời giáng thần binh!"
"Lửa chúc kiếm tiên!!" [kiếm tiên thuộc về lửa]
Mà phía dưới trời cao chín người kia vẫn ngắm nhìn, đã ở trước khi bảo kiếm mang theo lôi quang và lửa viêm vội vả đi.
Cùng lúc đó, Phó Tu Vân trong Tuyệt Linh Sơn từ trong ra ngoài đã lần thứ hai bị Thiên hỏa rèn luyện qua chợt mở hai mắt ra, một cầu lửa màu tím đỏ xuất hiện ở mi tâm giữa trán của y. Lửa ở mi tâm xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ lửa viêm xung quanh Phó Tu Vân biến mất, thế nhưng núi đá từ lâu biến thành dung nham nóng bỏng, cũng vào thời khắc này lại cũng áp chế không trụ được, ầm ầm phun trào!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:
1, râu quai nón xinh đẹp.
Phó Tu Vân: Nói thẳng râu mép là được, còn râu quai nón xinh đẹp, đừng buồn nôn nữa được không?
Triệu Trung Thiên: Xí, lão tử cam tâm tình nguyện!!
2, kiếm thể.
Phó Tu Vân:... Nếu nói như ngươi hoá thân làm kiếm, xin cho ta hỏi một câu, jj của ngươi ở đâu?
Dịch Nhiên:... Đâm chết ngươi tin không?!
————————
Moah moah ~ cám ơn thân môn nhắn lại mạo phao ném lôi ủng hộ ~~
——
Thổ tào(吐槽): từ trong hành vi lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa. | đâm; chọc; nói móc
———
�y đen�-7r�"�
Hiện tượng thiên văn biến hóa như vậy khiến mọi người và vật còn sống của Nhiên Nguyên giới cũng nổi dậy lo lắng và e sợ từ đáy lòng, chẳng qua cũng có một bộ phận người cực nhỏ cũng cho rằng đây là trời giáng trọng bảo, là thuộc về kỳ ngộ của bọn họ.
Mà lúc này, ở trong Tuyệt Linh Sơn, cơ thể tôi rèn của Phó Tu Vân cũng từ từ tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất —— lúc này nếu như cẩn thận quan sát Phó Tu Vân mà nói, thì sẽ phát hiện y gần như trở thành một người lửa! Từng bộ phận cơ thể của y giống như đang phát cháy, mơ hồ phát ra ánh sáng đỏ, mà mi tâm và vùng đan điền càng trực tiếp hiển hiện ra hai luồng ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng phảng phất có thể thiêu hủy tất cả!
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Bởi vì uy lực của Thiên hỏa Cửu U Phệ thật sự là quá mức to lớn, tuy rằng bản thân Thiên hỏa đối với Phó Tu Vân chắc là sẽ không có bất kỳ thương tổn gì, nhưng đối với những ngoại vật khác đó chính là huỷ diệt hoàn toàn chẳng phân biệt được địch ta. Cho nên sơn thể của Tuyệt Linh Sơn bắt đầu từ trong ra ngoài biến đỏ, nham thạch vốn cứng rắn cũng bắt đầu hòa tan, biến thành màu đỏ, dung nham sềnh sệch.
Biến hóa như vậy chỉ kém một chút tới giới hạn cuối cùng, là có thể dẫn phát toàn bộ Tuyệt Linh Sơn rung động thật lớn, do đó khiến người chú ý khắp nơi. Nhưng mà, hiện giờ Phó Tu Vân lại là hoàn toàn không có thời gian lo lắng điểm này.
"Triệu gia chủ, ngài nghĩ kịch biến giống hôm nay biểu thị cái gì đây?"
Ở cách Tuyệt Linh Sơn không xa, tu sĩ Kim Đan chỉ cần mấy phút là có thể bằng pháp thuật phi hành đến đỉnh núi Nguyên Hoả Sơn, chín vị Kim Đan cao nhân đứng ở Nhiên Nguyên giới có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở trong Nhiên Nguyên giới, có chín người lớn lên là người thường không có linh căn, mà còn lại một người trong đó lớn lên có thể thuận lợi từ Luyện Khí đến Trúc Cơ không quá vạn* [mười nghìn] người, mà từ Trúc Cơ đến Ngưng Mạch chỉ có trăm người, ở trong trăm người sau cùng có thể đột phá Ngưng Mạch đạt tới Kim Đan, cũng chỉ có chín người đứng ở đỉnh núi này.
Có thể nói, chín người này là toàn bộ bầu trời của Nhiên Nguyên giới. Bọn họ phân biệt đại biểu cho Tứ đại gia tộc và Ngũ đại môn phái lớn nhất của Nhiên Nguyên giới, sự tồn tại của bọn họ chính là quyền uy trong lòng của mọi ngươi Nhiên Nguyên giới không thể nghịch.
Nghe được câu hỏi của gia chủ Chu gia bên cạnh, Triệu Trung Thiên vuốt ve sờ một cái râu quai nón đẹp đẽ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười nhất định: "A, thiên tương dữ chi*, không nhận, chẳng phải là bất kính với trời?" [trời mang giúp đỡ tới]
Gia chủ Chu gia nhất thời cũng nở nụ cười: "Lời nói này của Triệu huynh thật quá tốt, nếu ông trời muốn cho chúng ta kỳ ngộ và trọng bảo, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải lấy được!"
Bảy người còn lại hoặc là mặt mỉm cười, hoặc là suy nghĩ viễn vong nói chung cũng không nói gì, chẳng qua khi trên bầu trời vùng ráng đỏ kia bắt đầu cuồn cuộn đã phát ra chấn động, tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chằm chằm vùng mây kia, sợ mắt mình nhìn sai, sẽ bỏ lỡ thời cơ dị bảo kia xuất thế.
Bởi vậy, so với bầu trời động tĩnh lớn như vậy, động tĩnh của Tuyệt Linh Sơn, quả thực không đáng bọn họ đi suy nghĩ nhiều một giây.
Lúc này ở giới lũy của bầu trời Nhiên Nguyên giới, một thanh niên hỏa quang màu đỏ quấn vòng quanh với lôi quang màu tím đậm, hai mắt nộ tranh, hỏa viêm và lôi nhận đem khuôn mặt anh tuấn của hắn vây quanh, mang theo như thế cũng không cách nào ngừng tức giận, khiến hắn lúc này nhìn như một Ma thần từ địa ngục mà đến.
Hắn chẳng thể nghĩ tới sẽ phát triển đến loại tình trạng hiện giờ!
Hôm nay kiếm thế đại thành vốn phải là ngày vui của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không rõ, vì sao chỉ chớp mắt, đã biến thành kết quả thân nhân phản bội, phụ mẫu trọng thương, hắn cơ hồ bị độc chết!!
Mặc dù lúc này bị cương phong giới lũy công kích, bị Thiên hỏa Thiên lôi đánh thống khổ, cũng không thể nào đỡ được lửa giận ngập trời trong lòng hắn, hắn nghĩ đến người phía sau hạ độc mình, theo như lời nói của nữ nhân thường ngày cười yểu điệu với hắn và thiếu niên hắn coi là thân huynh đệ.
"Dịch Nhiên!! Ngươi chớ có trách ta! Không nên nhìn ta như vậy! Ta đây cũng là bị ngươi ép! Ngươi biết ta thích ngươi bao nhiêu năm chứ?! Ta thích ngươi như vậy, ngươi làm sao có thể không thích ta chứ?! Lẽ nào ngươi không thích nữ nhân ư?! Việc này là không đúng á, ngươi đổi lại đi! Ngươi đổi lại, ta sẽ giúp ngươi giải độc!" Thiếu nữ kia khóc rất thê thảm, Dịch Nhiên lại cảm thấy mình nhìn buồn nôn. Mặc kệ ta có phải là thích nữ nhân hay không, nói chung là vĩnh viễn sẽ không thích ngươi. Dù cho để ta đi thích một nam nhân.
Mà một thiếu niên khác lại là cười lạnh: "Dịch Nhiên, ngươi không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay đi! Hừ, trời sinh kiếm thể thì thế nào?! Ta làm theo có thể để cho ngươi biến thành trời sinh phế thể!! Cho ngươi sống không bằng chết!! Ngươi biết không, hết thảy tất cả của ngươi đều phải là của ta!! Phụ thân ngươi phá hư hôn lễ đính hôn của phụ thân ta và mẫu thân ngươi, thế cho nên phụ thân ta lửa giận công tâm tu vi cũng không thể tiến thêm! Mẫu thân ta bởi vì mẫu thân ngươi mà hằng đêm không thể ngủ yên, ta từ vừa sinh ra đã bị bọn họ không thích! Đều là ngươi! Nếu như không có ngươi! Ta mới chắc là người kế thừa trời sinh kiếm thể!! Ngươi đoạt tất cả của ta, cho nên, giờ ngươi đi chết đi!!"
Dịch Nhiên nghe xong lời này trong lòng cảm thấy hoang đường đến cực điểm, trên mặt lại không có biểu tình gì. Phụ thân ta đoạt vị hôn thê của phụ thân ngươi? Không phải còn chưa kết hôn sao, hôn lễ đính hôn cũng chưa đính thành, nhiều lắm là đáng hận chút thôi, nhưng có thể để cho người khác đoạt vợ tương lai của mình, phụ thân ngươi cũng đủ ngu xuẩn.
Nói cho cùng người huynh đệ của hắn cũng chỉ muốn thể chất "Trời sinh kiếm thể", tu tiên tuyệt hảo trong huyết mạch của mẫu thân hắn mà thôi. Nói nhiều lời như vậy, cần gì chứ?
Ở trong một ngày này, Dịch Nhiên đã trải qua từ đại hỉ đến đại bi giống như lịch trình xe leo núi vậy, sau đó hắn đã từ một thanh niên vốn tuy rằng nói ít mặt hơi liệt nhưng tam quan đang rất tốt, trực tiếp biến thành vạn năm băng sơn lại không tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng vững chắc thực lực.
Ngay cả bằng hữu hơn mười hai năm cũng muốn hại chết hắn, ngay cả nữ nhân vẫn nói yêu mến hắn cũng có thể hạ độc cho hắn, trên đời này, ngoại trừ phụ mẫu, thì không có người có thể tin. Về phần những thân nhân khác?
Chính là cữu cữu* [cậu] của hắn mang theo một đám người của những gia tộc khác, đem phụ mẫu hắn đánh trọng thương.
Thiên hỏa rất lớn đem cả người Dịch Nhiên đều thiêu cháy, theo lý nếu như có người muốn cưỡng ép đột phá giới lũy, người tu tiên phải là tu vi đến kỳ Đại Thừa, mà lúc này tu vi của Dịch Nhiên cũng mới Nguyên Anh mà thôi, thậm chí sau khi trúng độc tu vi của hắn nhanh chóng rơi xuống, trực tiếp từ Nguyên Anh rớt xuống Kim Đan, mà hiện giờ, Kim Đan càng mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Với thực lực của hắn hiện giờ, là bất kể như thế nào cũng không thể an toàn vượt qua giới luỹ, mạnh mẽ tiến nhập thế giới kia. Chẳng qua trên người hắn ngoại trừ huyết mạch của mẫu thân, còn có phụ thân.
Dịch Nhiên lại đột nhiên nhớ lại lời nói của mẫu thân lúc đem hắn một cước đạp xuống.
"Nhiên nhi à! Con phải tin tưởng mẫu thân! Kịch độc Thực Cốt Diệt Linh độc hiện giờ trong cơ thể của con tất nhiên xếp hàng thứ nhất trong bảng Bách độc, độc này khó giải đó! Mặc kệ là con theo chân chúng ta đi Yêu giới hay là Ma giới cũng không giải được độc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ đây là ngoan tâm muốn giết chết con!! Người nọ lại còn là thân ca ca ta, ta thật hận không thể nuốt sống hắn! Chẳng qua Nhiên nhi con đừng sợ, mẫu thân đã tính cho con rồi. Một đường sinh cơ của con ở trong một Tiểu thế giới tên là Nhiên Nguyên, đi qua thành luỹ và luyện thể một lần nữa, có lẽ quá trính sẽ rất thống khổ, nhưng con nhất định phải sống nữa, phải kiên trì tiếp! Sau đó cầm kiếm của con, đem những người hại con, đâm chết từng người từng người!"
Sau đó, Dịch Nhiên đã bị thần côn mẫu thân đáp hắn xuống.
Từ một trong ba thế giới lớn nhất trong Ba nghìn thế giới, dẫm phải phía trên Tiểu thế giới này ngay cả tên hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Dịch Nhiên đã cảm thấy sát ý của mình ngừng cũng không ngừng được, nếu không đâm chết chút gì đó mới có thể bình tĩnh lại. Mà lúc này, giới lũy của Nhiên Nguyên giới rốt cuộc đối người phi pháp xâm lăng này không có cách nào, nó chém cũng chém đánh cũng đánh đốt cũng đốt, người kia tuy rằng thoạt nhìn thảm nhưng chỉ có không chết, cho nên, bỏ đi, để hắn vào đi thôi dù sao thứ này cũng sắp chết.
Lúc giới lũy phát sinh âm thanh giòn tan trong nháy mắt, viên Kim Đan trong đan điền của Dịch Nhiên cũng lại không thể thừa nhận áp bách này, theo giới lũy của Nhiên Nguyên giới, ầm ầm nghiêng sụp. Mà kiếm nhỏ màu đỏ tím phía dưới của Kim Đan kia, cũng từ chỗ đuôi kiếm, nứt ra một đường vân mảnh không thể chữa trị.
"... Phụt!" Dịch Nhiên chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau một khắc hóa thân làm kiếm, thẳng vào trời cao!
"Trời giáng thần binh!"
"Lửa chúc kiếm tiên!!" [kiếm tiên thuộc về lửa]
Mà phía dưới trời cao chín người kia vẫn ngắm nhìn, đã ở trước khi bảo kiếm mang theo lôi quang và lửa viêm vội vả đi.
Cùng lúc đó, Phó Tu Vân trong Tuyệt Linh Sơn từ trong ra ngoài đã lần thứ hai bị Thiên hỏa rèn luyện qua chợt mở hai mắt ra, một cầu lửa màu tím đỏ xuất hiện ở mi tâm giữa trán của y. Lửa ở mi tâm xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ lửa viêm xung quanh Phó Tu Vân biến mất, thế nhưng núi đá từ lâu biến thành dung nham nóng bỏng, cũng vào thời khắc này lại cũng áp chế không trụ được, ầm ầm phun trào!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:
1, râu quai nón xinh đẹp.
Phó Tu Vân: Nói thẳng râu mép là được, còn râu quai nón xinh đẹp, đừng buồn nôn nữa được không?
Triệu Trung Thiên: Xí, lão tử cam tâm tình nguyện!!
2, kiếm thể.
Phó Tu Vân:... Nếu nói như ngươi hoá thân làm kiếm, xin cho ta hỏi một câu, jj của ngươi ở đâu?
Dịch Nhiên:... Đâm chết ngươi tin không?!
————————
Moah moah ~ cám ơn thân môn nhắn lại mạo phao ném lôi ủng hộ ~~
——
Thổ tào(吐槽): từ trong hành vi lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa. | đâm; chọc; nói móc
———
�y đen�-7r�"�
/100
|