Chiến tranh với ba vợ (thượng)
"Phốc ——"
Tang Vãn Cách nheo mắt lại nhìn chằm chằm người nào đó đột nhiên phụt cười ra tiếng, không biết hắn bị trúng gió độc gì nữa: "Anh cười cái gì?" Cô bĩu môi, rồi cắn một miếng táo ngọt ngào giống như xả giận.
"Thiệt là... En đang nghĩ cái gì vậy chứ." Hùng Thần Giai búng nhẹ một cái lên trán Tang Vãn Cách, rồi ngắt cái mũi nhỏ của cô. Cánh tay tráng kiện vòng qua bả vai của cô ôm thật chặt, "Anh chính là thích dáng vẻ tùy hứng ăn vạ của em, hắc hắc." Bất kể như thế nào, chỉ cần là Tang Vãn Cách, hắn đều thích hết. Nhìn cô làm nũng làm chuyện xấu với hắn, còn hơn trước kia cô chỉ biết mỉm cười với hắn là đã tốt lắm rồi.
Ưmh, có người thích bị khi dễ...
Hùng Thần Giai cười khúc khích làm cho cô dở khóc dở cười, một chút áy náy của Tang Vãn Cách đã hoàn toàn biến mất. Cô phồng má, vỗ vỗ mặt của Hùng Thần Giai, hỏi: "Cô gái kia là ai vậy?"
Chân mày to dày từ từ nhíu lên: "Trợ lí trong công ty, họ Chu."
"Trợ lí?" Tang Vãn Cách hơi sửng sốt một chút, "Của anh?"
"Ừ." Hùng Thần Giai gật đầu một cái, "tên nhóc Dương Ngạo kia nhét vào cho anh, chỉ là năng lực làm việc của cô ta cũng không tệ." Chỉ là bình thường ăn mặc quá ít vải, hơn nữa lại mắc bệnh yêu hoa. Thật là kỳ quái, hắn làm sao lại không biết mình cũng có mị lực hấp dẫn con gái nhỉ?!
"Vậy sao?" Hắn dám khen người phụ nữ kia. Tang Vãn Cách chép miệng: "Vậy anh thích cô ta sao? Dáng dấp cô ta cũng không tệ nha." Lời nói thật chua, tay nhỏ bé trắng noãn kéo cánh tay vừa thô dài lại nhiều lông của Hùng Thần Giai rồi nắm lấy, từng cọng từng cọng một, giống như là đang thổi bồ công anh vậy. Mỗi lần nhổ hết một cọng liền đem nó thổi bay, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Hùng Thần Giai buồn cười nhìn hành động ngây thơ của Tang Vãn Cách, lông tóc bị bứt ra mặc dù không coi là quá đau, nhưng cô đột nhiên bứt như vậy, bứt nhiều quá nên hắn thấy đau cũng rất hiển nhiên —— đáng tiếc hắn không dám phản kháng, chỉ có thể tùy theo cô. "Anh thích cô ta làm cái gì, anh cũng không thiếu sữa bò mà." Hắn chỉ muốn một người là cô đã đủ rồi, nhưng nếu so bộ ngực... Công chúa của hắn cũng không thua người phụ nữ kia chút nào nha, nhất là sau khi mang thai, cô càng ngày càng thêm đầy đặn mỹ lệ hơn.
Hắn bắt đầu có ý dâm, hơn nữa còn lộ ra nụ cười hết sức bỉ ổi.
Tang Vãn Cách hồ nghi nhìn hắn, cô không biết trong đầu bạn gấu nào đó đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô chắc chắn tuyệt đối không phải là việc tốt gì. Vì vậy cô đưa tay gõ đầu Hùng Thần Giai một cái, cực kì bất mãn hỏi: "Vậy có phải cô gái kia mà không phải sữa bò anh sẽ thích đúng không?" Ngoài miệng nói như vậy, đôi mắt to đen lúng liếng cũng không tự chủ được liếc nhìn vào trong áo ngủ của mình một chút. Bên trong là hai bầu vú đầy đặn mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt. Khuôn măt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ lên, hắn nói hắn không thiếu sữa bò, chẳng lẽ ý hắn nói cô là bò sữa sao?!
"Ý anh là gì hả?!" Thấy sắc mặt Tang Vãn Cách thay đổi, Hùng Thần Giai vội vàng giải thích. "Cô ta có là bò sữa hay bà vú thì với anh cũng không có tí xíu quan hệ gì, kệ xác cô ta! Dù sao anh cũng không có dự định quay lại làm việc ở đó nữa. Cô ta chết hay sống anh hoàn toàn không quan tâm." Hắn buông tay ra, cũng không dám xoa cái trán vừa bị gõ đau, mà là ôm thật chặt Tang Vãn Cách, hôn rồi lại hôn. Trên mặt trưng ra một bộ dáng đã biết sai rồi, nhưng trong lòng hắn thật ra thì đã sớm sướng đến muốn bay lên trời, bởi vì cô đã biết ghen vì hắn rồi, ha ha ha.
Tang Vãn Cách lúc này mới chịu buông tha hắn, nhưng cô cũng chỉ cười cười. Biểu hiện trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Không đi làm công ty đó nữa vậy sau này anh muốn làm cái gì?"
Hùng Thần Giai suy tư một chút: "Ưmh, hay là cứ ngồi ăn rồi chờ chết có được hay không?"
"..." Tang Vãn Cách nhún vai, "Nếu như ba không phản đối, em cũng không có ý kiến."
... Đúng vậy, hắn đã quên còn có một ông lão nhìn hắn khắp nơi đều không vừa mắt kia rồi. Hùng Thần Giai nhíu mày, rồi đột nhiên hiểu ra gì đó mà kích động vỗ tay một cái: "Hay anh lại cùng em làm giáo viên, em thấy thế nào?!" Hắn dạy thể dục cũng khá tốt.
Tang Vãn Cách nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: "Quyết định như vậy cũng không tồi..."
"Vậy thì quyết định như vậy đi!" Hùng Thần Giai cười đến híp mắt lại, miệng rộng liền lộ ra hai hàng răng sáng choang. "Đợi đến lúc em đem tiểu quỷ này sanh ra rồi qua hết trong tháng, anh liền cùng em trở về trường học đi." Hắn cười đến không kiềm chế được, vừa nói chuyện vừa cười lại vừa gật đầu.
Tang Vãn Cách sờ sờ bụng, "Được thôi."
"A, đúng rồi, buổi trưa hôm nay em muốn ăn cái gì?" Lấy được câu trả lời hài lòng tâm tình Hùng Thần Giai cực kỳ tốt.
"Ừ..." Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, Tang Vãn Cách đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi cô gái kia bước vào xen ngang. "Muốn ăn kem."
Nghe vậy, toàn thân Hùng Thần Giai lại cứng đờ, "Không được."
"Nhưng mới vừa rồi rõ ràng anh đã đồng ý với em rồi mà." Cô lại bắt đầu nhổ lông gấu.
Hùng Thần Giai đau đến nhe răng trợn mắt. "Đó là mới chuyện vừa rồi ui da..., nhưng hiện tại thì không được."
"Tại sao?"
"Không tại sao, ăn quá nhiều đồ lạnh đối với thân thể em không tốt."
"Nhưng em muốn ăn, trên sách nói phụ nữ có thai muốn ăn cái gì tốt nhất không được cản trở, bởi vì phụ nữ có thai rất khó ăn được nhiều mà có ăn vào là nôn ra hết nha."
"Công chúa, em đã ăn sáng xong rồi. Thân thể của em rất tốt, mà em cũng không có nôn nghén cũng không có chứng trầm cảm —— không có gì cả. Cho nên bữa ăn chính ngoài trừ món điểm tâm ngọt phải có ra thì không cho phép em ăn đồ lạnh nữa. Hơn nữa, hôm qua em đã đem phần kem hôm nay ăn sạch sẽ rồi mà." Ngày hôm qua hắn cũng không nên mềm lòng đồng ý cho cô ăn luôn cả phần hôm nay.
"Thế nhưng anh vừa rồi đã nói là được mà. Nếu không vậy thì coi như em ăn phần ngày mai đi." Hì hì, vẫn nên biết trước cô không bao giờ từ bỏ, nhất định phải ăn được mới thôi à nha. "Cùng lắm thì ngày mai em không ăn là được chứ gì."
"Em lại muốn lừa gạt anh." Mỗi ngày vì chuyện ăn kem này, bọn họ luôn đấu trí thật lâu —— mặc dù, dù chỉ một lần hắn cũng chưa có thắng nổi. "Lúc trước em cũng đã nói một câu giống y như vậy rồi, nhưng mỗi lần em đều không giữ lời. Anh sẽ không nghe theo lời em nữa đâu." Ba vợ dạy cho cô làm người phải thành thực giữ chữ tín cô đều quên sạch trơn rồi.
Tang Vãn Cách phồng má. "Gấu ~"
Lại, lại tới rồi!
Hùng Thần Giai thầm kêu một tiếng không hay rồi. Đáng tiếc là thân thể so với lý trí đã đầu hàng sớm hơn. Hắn chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không nhịn được phải mở miệng đồng ý. Một giọng nói to nghiêm khắc từ đâu đột nhiên truyền đến: "Cách Cách, con lại muốn ăn lung tung cái gì hả."
Mắt to chớp chớp, Tang Vãn Cách cúi đầu kêu một tiếng "ba".
Ba Tang nghiêm mặt đi vào, đầu tiên là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó liền nhìn về phía Hùng Thần Giai, bắt đầu giảng dạy thao thao bất tuyệt: "Không phải tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi sao? Lúc nó muốn ăn lung tung nhất định phải cho nó nhịn mới được. Bất kể con bé có yêu cầu thế nào cũng không cho, chẳng lẽ cậu đã quên sao? Thật là, tại sao tôi lại có thể yên tâm giao con gái cho cậu chứ? Tôi nói cậu cái người này, dáng dấp mặt mũi thô lỗ cũng coi như xong đi, bây giờ ngây cả tính tình cũng là như vậy, không có chút kiên định nào. Bây giờ cũng là mùa đông rồi, mặc dù trong nhà mở máy sưởi, nhưng nếu con bé bị cảm thì phải làm thế nào? Cậu cho nó ăn đồ lạnh, ngộ nhỡ bị đau bụng thì tính sao? Coi như cậu không nghĩ cho nó, thì cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nó chứ. Đứa bé này chính là cháu ngoại bảo bối của lão tử đó, cậu thật là!"
Thấy ba hít sâu một hơi chuẩn bị tiếp tục mắng chửi người, Tang Vãn Cách liền vội vàng hỏi: "Sao ba lại tới đây vậy?"
Ba Tang ngắm cô một cái, sau đó âm trầm nhìn Hùng Thần Giai đang đứng ngồi không yên: "Ta muốn xem một chút thằng nhóc này có chăm sóc cho con thật tốt hay không. Kết quả làm cho ta quá thất vọng đi! Ta ——"
Chỉ do ông nhìn hắn không vừa mắt thôi!
Từ đáy lòng Hùng Thần Giai cười khổ, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ vừa cung kính vừa áy náy biết lỗi, mong đợi ông cao cao tại thượng có thể nể mặt Tang Vãn Cách. Lần này chỉ mắng một giờ là đã tạ ơn rồi... Quả nhiên người đã từng làm lãnh đạo cùng người bình thường không giống nhau. Ba vợ đại nhân thậm chí còn có kỉ lục sáng ngờ có thể một hơi mắng hắn năm tiếng mà không biết mệt mỏi là gì, sau đó ngay cả giọng nói cũng không bị khan nữa.
"Phốc ——"
Tang Vãn Cách nheo mắt lại nhìn chằm chằm người nào đó đột nhiên phụt cười ra tiếng, không biết hắn bị trúng gió độc gì nữa: "Anh cười cái gì?" Cô bĩu môi, rồi cắn một miếng táo ngọt ngào giống như xả giận.
"Thiệt là... En đang nghĩ cái gì vậy chứ." Hùng Thần Giai búng nhẹ một cái lên trán Tang Vãn Cách, rồi ngắt cái mũi nhỏ của cô. Cánh tay tráng kiện vòng qua bả vai của cô ôm thật chặt, "Anh chính là thích dáng vẻ tùy hứng ăn vạ của em, hắc hắc." Bất kể như thế nào, chỉ cần là Tang Vãn Cách, hắn đều thích hết. Nhìn cô làm nũng làm chuyện xấu với hắn, còn hơn trước kia cô chỉ biết mỉm cười với hắn là đã tốt lắm rồi.
Ưmh, có người thích bị khi dễ...
Hùng Thần Giai cười khúc khích làm cho cô dở khóc dở cười, một chút áy náy của Tang Vãn Cách đã hoàn toàn biến mất. Cô phồng má, vỗ vỗ mặt của Hùng Thần Giai, hỏi: "Cô gái kia là ai vậy?"
Chân mày to dày từ từ nhíu lên: "Trợ lí trong công ty, họ Chu."
"Trợ lí?" Tang Vãn Cách hơi sửng sốt một chút, "Của anh?"
"Ừ." Hùng Thần Giai gật đầu một cái, "tên nhóc Dương Ngạo kia nhét vào cho anh, chỉ là năng lực làm việc của cô ta cũng không tệ." Chỉ là bình thường ăn mặc quá ít vải, hơn nữa lại mắc bệnh yêu hoa. Thật là kỳ quái, hắn làm sao lại không biết mình cũng có mị lực hấp dẫn con gái nhỉ?!
"Vậy sao?" Hắn dám khen người phụ nữ kia. Tang Vãn Cách chép miệng: "Vậy anh thích cô ta sao? Dáng dấp cô ta cũng không tệ nha." Lời nói thật chua, tay nhỏ bé trắng noãn kéo cánh tay vừa thô dài lại nhiều lông của Hùng Thần Giai rồi nắm lấy, từng cọng từng cọng một, giống như là đang thổi bồ công anh vậy. Mỗi lần nhổ hết một cọng liền đem nó thổi bay, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Hùng Thần Giai buồn cười nhìn hành động ngây thơ của Tang Vãn Cách, lông tóc bị bứt ra mặc dù không coi là quá đau, nhưng cô đột nhiên bứt như vậy, bứt nhiều quá nên hắn thấy đau cũng rất hiển nhiên —— đáng tiếc hắn không dám phản kháng, chỉ có thể tùy theo cô. "Anh thích cô ta làm cái gì, anh cũng không thiếu sữa bò mà." Hắn chỉ muốn một người là cô đã đủ rồi, nhưng nếu so bộ ngực... Công chúa của hắn cũng không thua người phụ nữ kia chút nào nha, nhất là sau khi mang thai, cô càng ngày càng thêm đầy đặn mỹ lệ hơn.
Hắn bắt đầu có ý dâm, hơn nữa còn lộ ra nụ cười hết sức bỉ ổi.
Tang Vãn Cách hồ nghi nhìn hắn, cô không biết trong đầu bạn gấu nào đó đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô chắc chắn tuyệt đối không phải là việc tốt gì. Vì vậy cô đưa tay gõ đầu Hùng Thần Giai một cái, cực kì bất mãn hỏi: "Vậy có phải cô gái kia mà không phải sữa bò anh sẽ thích đúng không?" Ngoài miệng nói như vậy, đôi mắt to đen lúng liếng cũng không tự chủ được liếc nhìn vào trong áo ngủ của mình một chút. Bên trong là hai bầu vú đầy đặn mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt. Khuôn măt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ lên, hắn nói hắn không thiếu sữa bò, chẳng lẽ ý hắn nói cô là bò sữa sao?!
"Ý anh là gì hả?!" Thấy sắc mặt Tang Vãn Cách thay đổi, Hùng Thần Giai vội vàng giải thích. "Cô ta có là bò sữa hay bà vú thì với anh cũng không có tí xíu quan hệ gì, kệ xác cô ta! Dù sao anh cũng không có dự định quay lại làm việc ở đó nữa. Cô ta chết hay sống anh hoàn toàn không quan tâm." Hắn buông tay ra, cũng không dám xoa cái trán vừa bị gõ đau, mà là ôm thật chặt Tang Vãn Cách, hôn rồi lại hôn. Trên mặt trưng ra một bộ dáng đã biết sai rồi, nhưng trong lòng hắn thật ra thì đã sớm sướng đến muốn bay lên trời, bởi vì cô đã biết ghen vì hắn rồi, ha ha ha.
Tang Vãn Cách lúc này mới chịu buông tha hắn, nhưng cô cũng chỉ cười cười. Biểu hiện trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Không đi làm công ty đó nữa vậy sau này anh muốn làm cái gì?"
Hùng Thần Giai suy tư một chút: "Ưmh, hay là cứ ngồi ăn rồi chờ chết có được hay không?"
"..." Tang Vãn Cách nhún vai, "Nếu như ba không phản đối, em cũng không có ý kiến."
... Đúng vậy, hắn đã quên còn có một ông lão nhìn hắn khắp nơi đều không vừa mắt kia rồi. Hùng Thần Giai nhíu mày, rồi đột nhiên hiểu ra gì đó mà kích động vỗ tay một cái: "Hay anh lại cùng em làm giáo viên, em thấy thế nào?!" Hắn dạy thể dục cũng khá tốt.
Tang Vãn Cách nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: "Quyết định như vậy cũng không tồi..."
"Vậy thì quyết định như vậy đi!" Hùng Thần Giai cười đến híp mắt lại, miệng rộng liền lộ ra hai hàng răng sáng choang. "Đợi đến lúc em đem tiểu quỷ này sanh ra rồi qua hết trong tháng, anh liền cùng em trở về trường học đi." Hắn cười đến không kiềm chế được, vừa nói chuyện vừa cười lại vừa gật đầu.
Tang Vãn Cách sờ sờ bụng, "Được thôi."
"A, đúng rồi, buổi trưa hôm nay em muốn ăn cái gì?" Lấy được câu trả lời hài lòng tâm tình Hùng Thần Giai cực kỳ tốt.
"Ừ..." Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, Tang Vãn Cách đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi cô gái kia bước vào xen ngang. "Muốn ăn kem."
Nghe vậy, toàn thân Hùng Thần Giai lại cứng đờ, "Không được."
"Nhưng mới vừa rồi rõ ràng anh đã đồng ý với em rồi mà." Cô lại bắt đầu nhổ lông gấu.
Hùng Thần Giai đau đến nhe răng trợn mắt. "Đó là mới chuyện vừa rồi ui da..., nhưng hiện tại thì không được."
"Tại sao?"
"Không tại sao, ăn quá nhiều đồ lạnh đối với thân thể em không tốt."
"Nhưng em muốn ăn, trên sách nói phụ nữ có thai muốn ăn cái gì tốt nhất không được cản trở, bởi vì phụ nữ có thai rất khó ăn được nhiều mà có ăn vào là nôn ra hết nha."
"Công chúa, em đã ăn sáng xong rồi. Thân thể của em rất tốt, mà em cũng không có nôn nghén cũng không có chứng trầm cảm —— không có gì cả. Cho nên bữa ăn chính ngoài trừ món điểm tâm ngọt phải có ra thì không cho phép em ăn đồ lạnh nữa. Hơn nữa, hôm qua em đã đem phần kem hôm nay ăn sạch sẽ rồi mà." Ngày hôm qua hắn cũng không nên mềm lòng đồng ý cho cô ăn luôn cả phần hôm nay.
"Thế nhưng anh vừa rồi đã nói là được mà. Nếu không vậy thì coi như em ăn phần ngày mai đi." Hì hì, vẫn nên biết trước cô không bao giờ từ bỏ, nhất định phải ăn được mới thôi à nha. "Cùng lắm thì ngày mai em không ăn là được chứ gì."
"Em lại muốn lừa gạt anh." Mỗi ngày vì chuyện ăn kem này, bọn họ luôn đấu trí thật lâu —— mặc dù, dù chỉ một lần hắn cũng chưa có thắng nổi. "Lúc trước em cũng đã nói một câu giống y như vậy rồi, nhưng mỗi lần em đều không giữ lời. Anh sẽ không nghe theo lời em nữa đâu." Ba vợ dạy cho cô làm người phải thành thực giữ chữ tín cô đều quên sạch trơn rồi.
Tang Vãn Cách phồng má. "Gấu ~"
Lại, lại tới rồi!
Hùng Thần Giai thầm kêu một tiếng không hay rồi. Đáng tiếc là thân thể so với lý trí đã đầu hàng sớm hơn. Hắn chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không nhịn được phải mở miệng đồng ý. Một giọng nói to nghiêm khắc từ đâu đột nhiên truyền đến: "Cách Cách, con lại muốn ăn lung tung cái gì hả."
Mắt to chớp chớp, Tang Vãn Cách cúi đầu kêu một tiếng "ba".
Ba Tang nghiêm mặt đi vào, đầu tiên là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó liền nhìn về phía Hùng Thần Giai, bắt đầu giảng dạy thao thao bất tuyệt: "Không phải tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi sao? Lúc nó muốn ăn lung tung nhất định phải cho nó nhịn mới được. Bất kể con bé có yêu cầu thế nào cũng không cho, chẳng lẽ cậu đã quên sao? Thật là, tại sao tôi lại có thể yên tâm giao con gái cho cậu chứ? Tôi nói cậu cái người này, dáng dấp mặt mũi thô lỗ cũng coi như xong đi, bây giờ ngây cả tính tình cũng là như vậy, không có chút kiên định nào. Bây giờ cũng là mùa đông rồi, mặc dù trong nhà mở máy sưởi, nhưng nếu con bé bị cảm thì phải làm thế nào? Cậu cho nó ăn đồ lạnh, ngộ nhỡ bị đau bụng thì tính sao? Coi như cậu không nghĩ cho nó, thì cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nó chứ. Đứa bé này chính là cháu ngoại bảo bối của lão tử đó, cậu thật là!"
Thấy ba hít sâu một hơi chuẩn bị tiếp tục mắng chửi người, Tang Vãn Cách liền vội vàng hỏi: "Sao ba lại tới đây vậy?"
Ba Tang ngắm cô một cái, sau đó âm trầm nhìn Hùng Thần Giai đang đứng ngồi không yên: "Ta muốn xem một chút thằng nhóc này có chăm sóc cho con thật tốt hay không. Kết quả làm cho ta quá thất vọng đi! Ta ——"
Chỉ do ông nhìn hắn không vừa mắt thôi!
Từ đáy lòng Hùng Thần Giai cười khổ, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ vừa cung kính vừa áy náy biết lỗi, mong đợi ông cao cao tại thượng có thể nể mặt Tang Vãn Cách. Lần này chỉ mắng một giờ là đã tạ ơn rồi... Quả nhiên người đã từng làm lãnh đạo cùng người bình thường không giống nhau. Ba vợ đại nhân thậm chí còn có kỉ lục sáng ngờ có thể một hơi mắng hắn năm tiếng mà không biết mệt mỏi là gì, sau đó ngay cả giọng nói cũng không bị khan nữa.
/197
|