Em đã chuẩn bị xong rồi
Hùng Thần Giai làm gì chịu dừng lại, hắn chỉ hôn lên má phấn mướt mồ hôi cùng cái trán của cô, liền đem tinh lực toàn bộ vùi đầu vào trong động tác cho cô khoái cảm tuyệt với nhất.
Nhẹ nhàng, vốn là hai ngón tay đút vào vận động lại tăng them một ngón nữa, hoa huyệt chật hẹp ấm áp đó bao quanh lấy đàu ngón tay của hắn giống như cái miệng của trẻ con, khẽ hấp khẽ mút càng thêm mất hồn vô cùng.
"Công chúa của anh..." Hắn thở hổn hển, tròng mắt đen nóng bỏng giống như là có thể nuốt cô vào bụng, "Ngoan, đừng kháng cự, cao trào một lần trước, như thế này mới sẽ không đâu, nhé?" Lời nói lại dịu dàng đến như vậy, nhưng lực động tác trên tay lại càng ngày càng lớn, mỗi một lần rút ra cũng mang theo dòng nước ẩm ước ngọt ngào, thậm chí còn xấu xa, nhấn mạnh vào hoa hạch mềm mại nhạy cảm trong hoa huyệt, làm Tang Vãn Cách run bắn cả người.
"... Không cần..." Tại sao hắn lại có thể nói những lời nói đáng xấu hổ như vậy! Tang Vãn Cách nức nở, trong đôi mắt to long lanh tràn đầy nước mắt óng ánh trong suốt, đôi tay nhỏ bé níu lấy quần áo Hùng Thần Giai, khóc đến lê hoa đái vũ, vừa thấy đã thương.
Cô luôn khóc, sao lại khóc chứ?
Hùng Thần Giai khe khẽ thở dài, trong tròng mắt đen tràn đầy đau khổ.
Mở ra đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, Tang Vãn Cách tựa như cô dâu nhỏ bị ngược đãi níu lấy quần áo của hắn khóc đến rất thương tâm, làm cho Hùng Thần Giai bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cánh tay trắng kiện khẽ thả lỏng, chỉ dùng một cánh tay liền đem cô ôm vào lòng thật chặt: "Phía dưới chảy nước, phía trên cũng chảy nước, em thật đúng là công chúa được làm bằng nước mà!" Nhưng hắn lại vô cùng yêu thương người như được làm bằng nước này, vì cô thần hồn điên đảo như mất cả linh hồn, trừ muốn cô, chuyện gì cũng không muốn làm.
Tang Vãn Cách không để ý tới hắn, tiếp tục khóc.
Vạn bất đắc dĩ, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là cường ngạnh và thô lỗ đem số quần áo trên người cô cởi sạch sẽ, đôi môi nóng bỏng bắt đầu bâng quơ liếm mút chung quanh, thành công làn ngừng những giọt lệ đã tràn mi của cô.
Đầu ngón tay thô ráp khẽ ve vuốt cọ xát vùng da thịt gần với hoa huyệt, hai mắt Hùng Thần Giai tỏa sang nhìn chằm chằm vào thủy huyệt sắp bị hắn chiếm hữu, cũng ban cho hắn khoái cảm tuyệt mỹ dục tiên dục tử này, không nhịn được duỗi ngón tay đi vào, làm tràn ra một mảnh rồi lại một mảnh hương thơm ngọt ngào, cuối cùng, cuối cùng cũng không nhịn được hôn lên đó.
Hoa huyệt chặt chẽ đến không thể tin nổi, đem đầu lưỡi hắn buộc chặt không thể động đậy, hắn chỉ đành dung sức chen từng chút, từng chút một vào bên trong, khi tiến vào được một chút lại khẽ quanh quẩn ở nơi đó lên lên xuống xuống liếm một lần, hơi thở ấm áp làm thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách không cầm được run rẩy, đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh vô ý thức định kẹp chặt lại.
Hùng Thần Giai tay mắt lanh lẹ giữ lại đôi đùi đẹp không an phận của cô, giống như trừng phát gặm một cái vào phần đùi mịn màng đó, nhận thấy được cô khẽ run, xấu xa cười một tiếng, lại lần nữa bắt đầu chiến đấu hăng hái, hoa huyệt mới vừa rồi còn vào được trong nháy mắt lại co chặt làm người ta nửa bước cũng khó đi, mồ hôi từ trên trán hắn không ngừng rơi xuống hòa lẫn vào lớp thản đen dưới than.
Đầu lưỡi mềm mại ở trong người cô có loại cảm giác kỳ diệu, ấm áp, nóng bỏng hoạt động chung quanh... Mỗi một lần đều làm cho cô mất lý trí cùng hồn phách, cho đến khi hàm răng cứng rắn không chút lưu tình cắn vào phấn hạch mềm mại nhạy cảm của, cô mới khóc khẽ sau đó đạt đến đỉnh cao của khoái lạc, đem mật hoa tuyệt mỹ hoàn toàn dâng hiến ra ngoài.
Tang Vãn Cách cảm thấy cực kỳ mất thể diện, cô lại, lại đạt cao triều dưới sự đùa giỡn bằng răng và lưỡi của hắn!
Đôi tay nhỏ bé che mặt lại, hiện tại cô thật sự không còn mặt mũi để nhìn ai mà...
Mặt Hùng Thần Giai cũng tràn đầy yêu thương nhìn cô, đối với hắn mà nói, bộ dáng cô cao triều, hưởng thụ, thậm chí là tuyệt vọng khổ sở, đều là trân bảo dành riêng cho một mình hắn, có lẽ lòng của cô không ở nơi này, nhưng thân thể của cô vĩnh viễn cũng đừng mong rời khỏi hắn! Cho dù cô có toàn tâm toàn ý yêu thương bất cứ thứ gì khác, nhưng xinh đẹp kiều mỵ như thế này cũng chỉ sẽ xuất hiện ở trước mặt của hắn, ai cũng không thay đổi được và cũng đừng ai nghĩ sẽ thay đổi!
Hôn lên cánh hoa run rẩy của cô, mút hết mật hoa ngọt ngòa đó của cô, Hùng Thần Giai dùng đầu lưỡi đem hoa huyệt mềm mại dọn dẹp sạch sẽ, xác định cô đã ướt đầy đủ, có thể dung nạp hắn được, lúc này mới đỡ thân thể của cô dậy, đem bàn tay trắng nõn đang che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, sau đó để năm căn đăng căng cứng vận sức chờ phát động của mình kích động đặt ở lối vào của mật hoa, dịu dàng cọ cọ, từ trong lồng ngực phát ra thanh âm thâm trầm: "Em đã chuẩn bị xong rồi, công chúa của anh, mở mắt ra nhìn anh."
Hùng Thần Giai làm gì chịu dừng lại, hắn chỉ hôn lên má phấn mướt mồ hôi cùng cái trán của cô, liền đem tinh lực toàn bộ vùi đầu vào trong động tác cho cô khoái cảm tuyệt với nhất.
Nhẹ nhàng, vốn là hai ngón tay đút vào vận động lại tăng them một ngón nữa, hoa huyệt chật hẹp ấm áp đó bao quanh lấy đàu ngón tay của hắn giống như cái miệng của trẻ con, khẽ hấp khẽ mút càng thêm mất hồn vô cùng.
"Công chúa của anh..." Hắn thở hổn hển, tròng mắt đen nóng bỏng giống như là có thể nuốt cô vào bụng, "Ngoan, đừng kháng cự, cao trào một lần trước, như thế này mới sẽ không đâu, nhé?" Lời nói lại dịu dàng đến như vậy, nhưng lực động tác trên tay lại càng ngày càng lớn, mỗi một lần rút ra cũng mang theo dòng nước ẩm ước ngọt ngào, thậm chí còn xấu xa, nhấn mạnh vào hoa hạch mềm mại nhạy cảm trong hoa huyệt, làm Tang Vãn Cách run bắn cả người.
"... Không cần..." Tại sao hắn lại có thể nói những lời nói đáng xấu hổ như vậy! Tang Vãn Cách nức nở, trong đôi mắt to long lanh tràn đầy nước mắt óng ánh trong suốt, đôi tay nhỏ bé níu lấy quần áo Hùng Thần Giai, khóc đến lê hoa đái vũ, vừa thấy đã thương.
Cô luôn khóc, sao lại khóc chứ?
Hùng Thần Giai khe khẽ thở dài, trong tròng mắt đen tràn đầy đau khổ.
Mở ra đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, Tang Vãn Cách tựa như cô dâu nhỏ bị ngược đãi níu lấy quần áo của hắn khóc đến rất thương tâm, làm cho Hùng Thần Giai bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cánh tay trắng kiện khẽ thả lỏng, chỉ dùng một cánh tay liền đem cô ôm vào lòng thật chặt: "Phía dưới chảy nước, phía trên cũng chảy nước, em thật đúng là công chúa được làm bằng nước mà!" Nhưng hắn lại vô cùng yêu thương người như được làm bằng nước này, vì cô thần hồn điên đảo như mất cả linh hồn, trừ muốn cô, chuyện gì cũng không muốn làm.
Tang Vãn Cách không để ý tới hắn, tiếp tục khóc.
Vạn bất đắc dĩ, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là cường ngạnh và thô lỗ đem số quần áo trên người cô cởi sạch sẽ, đôi môi nóng bỏng bắt đầu bâng quơ liếm mút chung quanh, thành công làn ngừng những giọt lệ đã tràn mi của cô.
Đầu ngón tay thô ráp khẽ ve vuốt cọ xát vùng da thịt gần với hoa huyệt, hai mắt Hùng Thần Giai tỏa sang nhìn chằm chằm vào thủy huyệt sắp bị hắn chiếm hữu, cũng ban cho hắn khoái cảm tuyệt mỹ dục tiên dục tử này, không nhịn được duỗi ngón tay đi vào, làm tràn ra một mảnh rồi lại một mảnh hương thơm ngọt ngào, cuối cùng, cuối cùng cũng không nhịn được hôn lên đó.
Hoa huyệt chặt chẽ đến không thể tin nổi, đem đầu lưỡi hắn buộc chặt không thể động đậy, hắn chỉ đành dung sức chen từng chút, từng chút một vào bên trong, khi tiến vào được một chút lại khẽ quanh quẩn ở nơi đó lên lên xuống xuống liếm một lần, hơi thở ấm áp làm thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách không cầm được run rẩy, đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh vô ý thức định kẹp chặt lại.
Hùng Thần Giai tay mắt lanh lẹ giữ lại đôi đùi đẹp không an phận của cô, giống như trừng phát gặm một cái vào phần đùi mịn màng đó, nhận thấy được cô khẽ run, xấu xa cười một tiếng, lại lần nữa bắt đầu chiến đấu hăng hái, hoa huyệt mới vừa rồi còn vào được trong nháy mắt lại co chặt làm người ta nửa bước cũng khó đi, mồ hôi từ trên trán hắn không ngừng rơi xuống hòa lẫn vào lớp thản đen dưới than.
Đầu lưỡi mềm mại ở trong người cô có loại cảm giác kỳ diệu, ấm áp, nóng bỏng hoạt động chung quanh... Mỗi một lần đều làm cho cô mất lý trí cùng hồn phách, cho đến khi hàm răng cứng rắn không chút lưu tình cắn vào phấn hạch mềm mại nhạy cảm của, cô mới khóc khẽ sau đó đạt đến đỉnh cao của khoái lạc, đem mật hoa tuyệt mỹ hoàn toàn dâng hiến ra ngoài.
Tang Vãn Cách cảm thấy cực kỳ mất thể diện, cô lại, lại đạt cao triều dưới sự đùa giỡn bằng răng và lưỡi của hắn!
Đôi tay nhỏ bé che mặt lại, hiện tại cô thật sự không còn mặt mũi để nhìn ai mà...
Mặt Hùng Thần Giai cũng tràn đầy yêu thương nhìn cô, đối với hắn mà nói, bộ dáng cô cao triều, hưởng thụ, thậm chí là tuyệt vọng khổ sở, đều là trân bảo dành riêng cho một mình hắn, có lẽ lòng của cô không ở nơi này, nhưng thân thể của cô vĩnh viễn cũng đừng mong rời khỏi hắn! Cho dù cô có toàn tâm toàn ý yêu thương bất cứ thứ gì khác, nhưng xinh đẹp kiều mỵ như thế này cũng chỉ sẽ xuất hiện ở trước mặt của hắn, ai cũng không thay đổi được và cũng đừng ai nghĩ sẽ thay đổi!
Hôn lên cánh hoa run rẩy của cô, mút hết mật hoa ngọt ngòa đó của cô, Hùng Thần Giai dùng đầu lưỡi đem hoa huyệt mềm mại dọn dẹp sạch sẽ, xác định cô đã ướt đầy đủ, có thể dung nạp hắn được, lúc này mới đỡ thân thể của cô dậy, đem bàn tay trắng nõn đang che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, sau đó để năm căn đăng căng cứng vận sức chờ phát động của mình kích động đặt ở lối vào của mật hoa, dịu dàng cọ cọ, từ trong lồng ngực phát ra thanh âm thâm trầm: "Em đã chuẩn bị xong rồi, công chúa của anh, mở mắt ra nhìn anh."
/197
|