Bị người khác nghe lén qua cánh cửa (thượng)
Nhưng, không, dạ, sao!
Nếu như ý niệm có thể giết người thì cái tên truyền tới tiếng bước chân bên ngoài kia tuyệt đối đã bị vạn tiễn xuyên tâm ngũ mã phanh thây rồi bị lột da hủy thi diệt tích chết không nhắm mắt rồi!
Trong lòng Hùng Thần Giai tràn đầy tức giận, lửa hận còn sâu hơn biển. Nếu bây giờ có người hỏi hắn chuyện muốn làm nhất lúc này là gì, hắn nhất định sẽ âm trầm quay đầu lại nhìn người đó một cái, sau đó nở một nụ cười đủ để làm cho người ta vừa nhìn liền nổi da gà, không nói hai lời nắm lấy cây đao mà đem người đó đi chém liền!
Chuyện cực kì bi kịch trên thế giới là gì, không phải chính là vào thời điểm này bị cái tên nào đó vô cùng không nhân đạo cắt ngang sao?!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn làm Tang Vãn Cách sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bị hắn trêu chọc ửng đỏ cũng bắt đầu trắng bệch đi. Lần này đúng là không có vận tốt như ở sân thể dục, bởi vì phòng làm việc của hai người ở gian cuối cùng của hành lang, nói cách khác tiếng bước chân càng ngày càng gần tuyệt đối là đang đi về hướng này rồi!
Nếu như bị người ta thấy được ──
"Ô!" Tang Vãn Cách che mặt giống như rùa rụt cổ đem chính mình giấu đi, làm cho Hùng Thần Giai vốn đang cực kỳ tức giận muốn mắng to ra cũng không nhịn được "Xì" một tiếng bật cười.
Tay nhỏ bé lập tức để xuống, mặt oán hận nhìn chằm chằm hắn. Tên đáng ghét này lại còn dám cười, nếu không phải hắn sắc dục công tâm cô sẽ bị lúng túng như vậy sao?! Như thế này nếu ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì sao đây, nếu bị bắt gặp như vậy cô sao có thể còn mặt mũi nào dạy ở trường nữa?!
"Ngoan, đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu." Hùng Thần Giai muốn trấn an yêu thương khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn môi hồng mọng nước một hớp rồi chợt ngồi dậy kéo cô ôm lên, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào phòng rửa tay nhưng vẫn không quên đem đống quần áo mới vừa bị hắn nùi thành một đống, thuận chân đá xuống dưới ghế sa lon.
Phòng làm việc khác không có phòng nghỉ ngơi, nhưng do bạn gấu đáng khinh nào đó lợi dụng quyền thế cùng tiền bạc thành công khiến hiệu trưởng làm một gian phòng nghỉ siêu cấp hào hoa cho hắn, vì che giấu tai mắt người khác nên cửa vào đặt ở phòng rửa tay.
Dùng chân đẩy ra cửa phòng nghỉ rồi nhanh nhẹn khóa lại. Hùng Thần Giai lông mày rậm, rất là hả hê đem Tang Vãn Cách bỏ vào cái giường lớn mềm mại, sau đó liền đè lên môi mỏng, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại mút vào không cho phép cô mở miệng nói chuyện.
Thần kinh Tang Vãn Cách còn đang khẩn trương cao độ, cô "Ô ô" kêu muốn tránh thoát trói buộc của Hùng Thần Giai, hai bàn tay nhỏ bé lại bị bạn gấu nào đó dễ dàng dùng một tay áp lên đỉnh đầu, chỉ có thể trái phải uốn éo thân thể, từ trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ để bày tỏ bất mãn của mình.
Nhưng khi cô nhận thấy bởi vì chính mình giãy dụa mà khiến cho dị vật tráng kiện nóng bỏng phía dưới càng thêm trướng lớn thêm, cô sợ tới mức bật khóc, cái miệng nhỏ nhắn bị Hùng Thần Giai ngậm trong môi gặm hôn, đôi tay lại bị trói buộc, hiện tại cô giống như cá nằm trên thớt, căn bản là một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Hùng Thần Giai thở gấp một tiếng, bị cô cọ xát đến nỗi đổ mồ hôi trán nhưng lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể cứ để cho cô cọ vào người hắn như vậy.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp ── hắn tuyệt đối không nguyện ý cứ như vậy mà nộp khí giới đầu hàng đâu!
"Được rồi, được rồi, cô nhóc bướng bỉnh, em đã mệt nhọc rồi." Hắn bất đắc dĩ buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra nhưng vẫn chống đỡ ở bờ môi cô, "Khóc thành ra như vậy, xấu hổ chết rồi." Thấy hắn nói như thế trên khuôn mặt nhỏ nhắn dấu hiệu lại muốn khóc càng hăng hơn, hắn lập tức sửa lại lời nói: "Ngoan, ngoan, ngoan, là anh nói sai rồi, coi như công chúa của anh có khóc lem hết mặt cũng vẫn xinh đẹp nhất nha! Ngoan ── đừng khóc, cẩn thận bị người bên ngoài nghe được đó, em nghe xem, có phải có người sắp tiến vào không?" Nói xong hắn còn cúi đầu cọ khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của cô vài cái rồi vừa hôn vừa gặm.
Quả nhiên một chiêu này tương đối có lực uy hiếp, thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách chợt chấn động, lập tức cắn chặt cánh môi không nói tiếng nào nhìn hắn, vẻ mặt làm bộ đáng thương, tựa như đứa bé bị ức hiếp đòi hỏi người lớn ôm vào lòng an ủi vậy.
Hùng Thần Giai bất đắc dĩ cười, sủng ái cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi linh hoạt trơn mượt ở trong cổ họng chuyển động đoạt lấy càng nhiều nước mật ngọt hương thơm của cô.
Cô bị hắn hôn đến ngây dại, mắt to long lanh nháy mấy cái cũng không phản kháng nữa, thân thể cũng dần dần mềm lại, vú mềm cùng nụ hoa lần nữa đứng thẳng trêu ngươi trước mắt Hùng Thần Giai làm cặp mắt hắn cũng nhanh chóng bốc hỏa.
Nhưng, không, dạ, sao!
Nếu như ý niệm có thể giết người thì cái tên truyền tới tiếng bước chân bên ngoài kia tuyệt đối đã bị vạn tiễn xuyên tâm ngũ mã phanh thây rồi bị lột da hủy thi diệt tích chết không nhắm mắt rồi!
Trong lòng Hùng Thần Giai tràn đầy tức giận, lửa hận còn sâu hơn biển. Nếu bây giờ có người hỏi hắn chuyện muốn làm nhất lúc này là gì, hắn nhất định sẽ âm trầm quay đầu lại nhìn người đó một cái, sau đó nở một nụ cười đủ để làm cho người ta vừa nhìn liền nổi da gà, không nói hai lời nắm lấy cây đao mà đem người đó đi chém liền!
Chuyện cực kì bi kịch trên thế giới là gì, không phải chính là vào thời điểm này bị cái tên nào đó vô cùng không nhân đạo cắt ngang sao?!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn làm Tang Vãn Cách sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bị hắn trêu chọc ửng đỏ cũng bắt đầu trắng bệch đi. Lần này đúng là không có vận tốt như ở sân thể dục, bởi vì phòng làm việc của hai người ở gian cuối cùng của hành lang, nói cách khác tiếng bước chân càng ngày càng gần tuyệt đối là đang đi về hướng này rồi!
Nếu như bị người ta thấy được ──
"Ô!" Tang Vãn Cách che mặt giống như rùa rụt cổ đem chính mình giấu đi, làm cho Hùng Thần Giai vốn đang cực kỳ tức giận muốn mắng to ra cũng không nhịn được "Xì" một tiếng bật cười.
Tay nhỏ bé lập tức để xuống, mặt oán hận nhìn chằm chằm hắn. Tên đáng ghét này lại còn dám cười, nếu không phải hắn sắc dục công tâm cô sẽ bị lúng túng như vậy sao?! Như thế này nếu ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì sao đây, nếu bị bắt gặp như vậy cô sao có thể còn mặt mũi nào dạy ở trường nữa?!
"Ngoan, đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu." Hùng Thần Giai muốn trấn an yêu thương khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn môi hồng mọng nước một hớp rồi chợt ngồi dậy kéo cô ôm lên, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào phòng rửa tay nhưng vẫn không quên đem đống quần áo mới vừa bị hắn nùi thành một đống, thuận chân đá xuống dưới ghế sa lon.
Phòng làm việc khác không có phòng nghỉ ngơi, nhưng do bạn gấu đáng khinh nào đó lợi dụng quyền thế cùng tiền bạc thành công khiến hiệu trưởng làm một gian phòng nghỉ siêu cấp hào hoa cho hắn, vì che giấu tai mắt người khác nên cửa vào đặt ở phòng rửa tay.
Dùng chân đẩy ra cửa phòng nghỉ rồi nhanh nhẹn khóa lại. Hùng Thần Giai lông mày rậm, rất là hả hê đem Tang Vãn Cách bỏ vào cái giường lớn mềm mại, sau đó liền đè lên môi mỏng, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại mút vào không cho phép cô mở miệng nói chuyện.
Thần kinh Tang Vãn Cách còn đang khẩn trương cao độ, cô "Ô ô" kêu muốn tránh thoát trói buộc của Hùng Thần Giai, hai bàn tay nhỏ bé lại bị bạn gấu nào đó dễ dàng dùng một tay áp lên đỉnh đầu, chỉ có thể trái phải uốn éo thân thể, từ trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ để bày tỏ bất mãn của mình.
Nhưng khi cô nhận thấy bởi vì chính mình giãy dụa mà khiến cho dị vật tráng kiện nóng bỏng phía dưới càng thêm trướng lớn thêm, cô sợ tới mức bật khóc, cái miệng nhỏ nhắn bị Hùng Thần Giai ngậm trong môi gặm hôn, đôi tay lại bị trói buộc, hiện tại cô giống như cá nằm trên thớt, căn bản là một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Hùng Thần Giai thở gấp một tiếng, bị cô cọ xát đến nỗi đổ mồ hôi trán nhưng lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể cứ để cho cô cọ vào người hắn như vậy.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp ── hắn tuyệt đối không nguyện ý cứ như vậy mà nộp khí giới đầu hàng đâu!
"Được rồi, được rồi, cô nhóc bướng bỉnh, em đã mệt nhọc rồi." Hắn bất đắc dĩ buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra nhưng vẫn chống đỡ ở bờ môi cô, "Khóc thành ra như vậy, xấu hổ chết rồi." Thấy hắn nói như thế trên khuôn mặt nhỏ nhắn dấu hiệu lại muốn khóc càng hăng hơn, hắn lập tức sửa lại lời nói: "Ngoan, ngoan, ngoan, là anh nói sai rồi, coi như công chúa của anh có khóc lem hết mặt cũng vẫn xinh đẹp nhất nha! Ngoan ── đừng khóc, cẩn thận bị người bên ngoài nghe được đó, em nghe xem, có phải có người sắp tiến vào không?" Nói xong hắn còn cúi đầu cọ khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của cô vài cái rồi vừa hôn vừa gặm.
Quả nhiên một chiêu này tương đối có lực uy hiếp, thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách chợt chấn động, lập tức cắn chặt cánh môi không nói tiếng nào nhìn hắn, vẻ mặt làm bộ đáng thương, tựa như đứa bé bị ức hiếp đòi hỏi người lớn ôm vào lòng an ủi vậy.
Hùng Thần Giai bất đắc dĩ cười, sủng ái cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi linh hoạt trơn mượt ở trong cổ họng chuyển động đoạt lấy càng nhiều nước mật ngọt hương thơm của cô.
Cô bị hắn hôn đến ngây dại, mắt to long lanh nháy mấy cái cũng không phản kháng nữa, thân thể cũng dần dần mềm lại, vú mềm cùng nụ hoa lần nữa đứng thẳng trêu ngươi trước mắt Hùng Thần Giai làm cặp mắt hắn cũng nhanh chóng bốc hỏa.
/197
|