Edit: Tiểu Nguyệt Dương
Vệ Vận biến sắc, vội vàng quát to: “Bảo hộ Vươnghậuvà Tứ hoàng tử!”
Những người khác sao? Xin lỗi nhé, trước khi đi, Vương chỉ phân phó rằng, nếu có nguy hiểm, thề sống chết bảo hộ Vươnghậuvà Tứ hoàng tử là được, còn lại cứ mặc kệ!
Cấm vệ quân bỏ lại mấy cỗ xe ngựa khác, nhanh chóng bảo bọc hai cỗ xe đầu của Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Nhiễm Trần vào giữa, bắt đầu chiến đầu với nhóm hắc y nhân.
Chúng tần phi nghe Vệ Vận mệnh lệnh như vậy, lập tức giận đến lật mặt, một hồi đen xì một hồi trắng bệch lại một hồi xanh mét, thật phấn khích.
Bình thường đều tỏ ra cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ tất cả đều chui trong xe run rẩy, không ngừng khẩn cầu trời xanh để cả đám thích khách chết tiệt này đi ám sát Uất Trì Nghiên San hết đi, mà tốt nhất là giết chết cô ta luôn cho rồi!
Không biết là ông trời nghe được lời cầu nguyện của bọn họ hay thế nào, hắc y nhân lại không hề để ý tới mấy cỗ xe ngựa phía sau, chỉ dốc hết toàn lực ra, liều mạng tiến công về hai xe đầu.
Vừa nhìn tình cảnh này, gần như tất cả mọi người đều nhận ra, rõ ràng chúng đến vì Vươnghậu!
“Bảo hộ Vươnghậu!”
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vừa nghe lời này, sắc mặt tái nhợt càng trở nên trắng hơn, nhớ đến trước lúc xuất phát, nàng từng truyền âm “Bất luận chuyện gì phát sinh cũng không cần ra ngoài”······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần mê mang.
Chẳng lẽ nàng đã biết có người sẽ đến ám sát từ trước ư? Sẽ là ai?
Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đạm mạc bỗng âm u hẳn lên, sát ý hiện ra!
Bất luận là ai, dám làm nàng bị thương, phải chết!
Thấy tình hình giao chiến bên ngoài ngày càng khẩn trương, Hoàng Phủ Nhiễm Trần rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa, “Các ngươi chờ trong xe, ta ra xem Vươnghậuthế nào.”
“Tứ hoàng tử, ngài không thể ra được!”
“Đúng vậy, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngài mà ra nhỡ ······ Đao kiếm không có mắt mà!”
Hai gã sai vặt tỏ vẻ không đồng ý, nghiêm túc lo lắng.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần hơi trầm mặt, kiên định nói: “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!”
Nói xong, Hoàng Phủ Nhiễm Trần lập tức mở cửa xe, nhảy ra.
Chiến cuộc đã đến hồi gay cấn, hơn trăm hắc y nhân người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhất quyết lao về hướng Uất Trì Nghiên San, quyết chí không đạt mục đích thể không bỏ qua!
Tuy là số lượng hắc y nhân không nhiều bằng cấm vệ quân, nhưng cả đám đều là cao thủ với võ công cao cường, làm sao cấm vệ quân có thể ngăn cản được?
Thấy từng người từng người ngã xuống, Vệ Vận cũng vô cùng lo lắng, không chú ý chút, một thanh kiếm đã đâm thẳng tới từ sau lưng!
Hai bề gặp địch, phải trốn thế nào? Chẳng lẽ hôm nay mình sẽ ngã xuống đây ư? Chết là việc nhỏ, nhưng còn Vươnghậu······
“Phập” một tiếng, kiếm đâm xuyên thân thể, đau đớn dâng lên.
Vệ Vận thẳng tay lia kiếm chém đứt đầu đối phương, xoay người lại thì thấy Hoàng Phủ Nhiễm Trần suy nhược quanh năm đang rút trường kiếm đẫm máu ra từ thân thể một hắc y nhân.
“Tứ ······ Tứ hoàng tử?” Trời ạ, hắn hoa mắt rồi sao? Tứ hoàng tử tay không thế cầm vai không thể đỡ trong lời đồn vừa giết được một cao thủ đấy ư?
“Còn tại ngẩn người cái gì, ngươi muốn chết sao?” Hoàng Phủ Nhiễm Trần lạnh giọng quát.
Vệ Vận run lên, tỉnh táo lại, “Đa tạ ân cứu mạng của Tứ hoàng tử!”
“Được rồi, đừng nhiều lời vội, tình thế hiện tại không tốt chút nào, nghĩ cách phá vây đi.” Nhìn đám thích khích giết mãi không hết chung quanh, sắc mặt Hoàng Phủ Nhiễm Trần khó coi đến cực điểm.
Vệ Vận cau mày nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: “Đã phát tín hiệu cầu cứu rồi, nhưng hoàng cung cách nơi này không gần, hạ quan sợ là ······ Bằng không, hạ quan phái một đội nhân mã hộ tống ngài và Vươnghậunương nương phá vây đi trước, số thích khách còn lại cứ để hạ quan dẫn người kéo dài đến cuối thì thôi ······”
Chỉ hy vọng viện quân đến kịp, nếu không ······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhìn hắn thật sâu một cái, gật gật đầu, nhảy vọt tới chỗ Uất Trì Nghiên San.
“Ai?!”
“Là ta, Đại hoàng tẩu.”
“Nhiễm Trần? Mở cửa đi.”
“Dạ.”
Vừa vào, Hoàng Phủ Nhiễm Trần đã vội vàng nói: “Đại hoàng tẩu, tình huống hiện tại không khả quan, người theo ta phá vây đi trước mau!”
Uất Trì Nghiên San bình tĩnh cười cười: “Không cần lo lắng, đệ nghĩ ta chưa chuẩn bị chu đáo cả à?”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần sửng sốt, đúng rồi, nếu nàng đã biết rõ sẽ có nguy hiểm thì sao lại chưa chuẩn bị trước chứ?
Thật đúng là, quan tâm ắt sẽ loạn.
Tự giễu nhếch môi một cái, Hoàng Phủ Nhiễm Trần liền an tâm ngồi xuống, vừa nhàn nhã phẩm trà vừa tán gẫu cùng nàng .
Mà lúc này, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện đội ngũ chừng ngàn người gia nhập vòng đấu. Thân mặt hắc y, trên cánh tay phải cùng thống nhất thêu một con huyết phi ưng giương cao cánh, ra tay tàn nhẫn, sức chiến đấu cực cao. Thế cục lập tức xoay chuyển!
“Ưng vệ? Là Ưng vệ của Uất Trì gia !” Một hắc y nhân kinh ngạc hét to, trong mắt rõ ràng mang theo sợ hãi!
Một hòn đá dậy lên ngàn tầng sóng. Bên cấm vệ quân như sôi trào!
“Là Ưng vệ của gia tộc Vươnghậunương nương! Nhất định là Uất Trì Đại tướng quân phái bọn họ tới bảo hộ Vươnghậunương nương!”
“Chúng ta được cứu rồi! Các huynh đệ, giết!”
“Chém chết đám thích khách chết tiệt này!”
······
Không đầy một nén nhang, thích khách đã bị tiêu diệt hết, khắp hiện thượng chỉ còn lại những bộ phận đứt đoạn, máu đỏ kinh tâm, hết thảy đều chứng minh tình trạng thảm thiết vừa rồi.
Nguy hiểm đã giải trừ, cấm vệ quân đều thở phào nhẹ nhõm mấy hơi, cả đám đặt mông ngồi bệt trên đất, há mồm thở dốc, đồng thời cũng vì bắt đầu xem xét thương thế cho những ai bị thương.
Mà ngay khi giải trừ nguy cơ xong, Ưng vệ từ trên trời giáng xuống cũng đồng loạt tiêu thất vào hư không, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, sức chiến đấu cao siêu, lấy một địch mười ······ Tất cả đều làm cho mọi người ở đây kinh hãi không thôi, loại cảm giác sùng bái và kính sợ khó nói thành lời.
Lúc này, một trận vó ngựa lại bay đến. Đám người vừa mới trầm tĩnh lại bắt đầu giật mình kinh hãi, cảnh giác siết chặt vũ khí, chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, tất cả cuối cùng cũng được an tâm hoàn toàn.
“Tham kiến Vương!”
Vương đã đến, hết thảy nguy hiểm đều là phù du!
Nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt, mặt mũi Hoàng Phủ Vũ Trạch trắng bệch, vội vàng xuống ngựa, lao tới chỗ xe ngựa xa hoa nhiễm máu ở đằng trước.
“San San!”
Uất Trì Nghiên San vừa ló mặt khỏi xe liền bị siết chặt vào lòng, cảm giác được sự run rẩy của hắn, lòng nàng cũng mềm lại.
“Nàng có sao hay không? Có bị thương chỗ nào hay không?” Lùi lại một khoảng, Hoàng Phủ Vũ Trạch lo lắng đánh giá trên dưới trước sau thân thể nàng vài lần, đến khi xác định nàng thật sự không hề bị thương, trái tim trên cổ họng cuối cùng mới an toàn về vị trí cũ. Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, dừng nhiều sức đến nỗi hận không thể mạnh mẽ ấn nàng vào thân thể của chính hắn luôn.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi ······”
Vệ Vận biến sắc, vội vàng quát to: “Bảo hộ Vươnghậuvà Tứ hoàng tử!”
Những người khác sao? Xin lỗi nhé, trước khi đi, Vương chỉ phân phó rằng, nếu có nguy hiểm, thề sống chết bảo hộ Vươnghậuvà Tứ hoàng tử là được, còn lại cứ mặc kệ!
Cấm vệ quân bỏ lại mấy cỗ xe ngựa khác, nhanh chóng bảo bọc hai cỗ xe đầu của Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Nhiễm Trần vào giữa, bắt đầu chiến đầu với nhóm hắc y nhân.
Chúng tần phi nghe Vệ Vận mệnh lệnh như vậy, lập tức giận đến lật mặt, một hồi đen xì một hồi trắng bệch lại một hồi xanh mét, thật phấn khích.
Bình thường đều tỏ ra cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ tất cả đều chui trong xe run rẩy, không ngừng khẩn cầu trời xanh để cả đám thích khách chết tiệt này đi ám sát Uất Trì Nghiên San hết đi, mà tốt nhất là giết chết cô ta luôn cho rồi!
Không biết là ông trời nghe được lời cầu nguyện của bọn họ hay thế nào, hắc y nhân lại không hề để ý tới mấy cỗ xe ngựa phía sau, chỉ dốc hết toàn lực ra, liều mạng tiến công về hai xe đầu.
Vừa nhìn tình cảnh này, gần như tất cả mọi người đều nhận ra, rõ ràng chúng đến vì Vươnghậu!
“Bảo hộ Vươnghậu!”
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vừa nghe lời này, sắc mặt tái nhợt càng trở nên trắng hơn, nhớ đến trước lúc xuất phát, nàng từng truyền âm “Bất luận chuyện gì phát sinh cũng không cần ra ngoài”······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần mê mang.
Chẳng lẽ nàng đã biết có người sẽ đến ám sát từ trước ư? Sẽ là ai?
Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đạm mạc bỗng âm u hẳn lên, sát ý hiện ra!
Bất luận là ai, dám làm nàng bị thương, phải chết!
Thấy tình hình giao chiến bên ngoài ngày càng khẩn trương, Hoàng Phủ Nhiễm Trần rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa, “Các ngươi chờ trong xe, ta ra xem Vươnghậuthế nào.”
“Tứ hoàng tử, ngài không thể ra được!”
“Đúng vậy, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngài mà ra nhỡ ······ Đao kiếm không có mắt mà!”
Hai gã sai vặt tỏ vẻ không đồng ý, nghiêm túc lo lắng.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần hơi trầm mặt, kiên định nói: “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!”
Nói xong, Hoàng Phủ Nhiễm Trần lập tức mở cửa xe, nhảy ra.
Chiến cuộc đã đến hồi gay cấn, hơn trăm hắc y nhân người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhất quyết lao về hướng Uất Trì Nghiên San, quyết chí không đạt mục đích thể không bỏ qua!
Tuy là số lượng hắc y nhân không nhiều bằng cấm vệ quân, nhưng cả đám đều là cao thủ với võ công cao cường, làm sao cấm vệ quân có thể ngăn cản được?
Thấy từng người từng người ngã xuống, Vệ Vận cũng vô cùng lo lắng, không chú ý chút, một thanh kiếm đã đâm thẳng tới từ sau lưng!
Hai bề gặp địch, phải trốn thế nào? Chẳng lẽ hôm nay mình sẽ ngã xuống đây ư? Chết là việc nhỏ, nhưng còn Vươnghậu······
“Phập” một tiếng, kiếm đâm xuyên thân thể, đau đớn dâng lên.
Vệ Vận thẳng tay lia kiếm chém đứt đầu đối phương, xoay người lại thì thấy Hoàng Phủ Nhiễm Trần suy nhược quanh năm đang rút trường kiếm đẫm máu ra từ thân thể một hắc y nhân.
“Tứ ······ Tứ hoàng tử?” Trời ạ, hắn hoa mắt rồi sao? Tứ hoàng tử tay không thế cầm vai không thể đỡ trong lời đồn vừa giết được một cao thủ đấy ư?
“Còn tại ngẩn người cái gì, ngươi muốn chết sao?” Hoàng Phủ Nhiễm Trần lạnh giọng quát.
Vệ Vận run lên, tỉnh táo lại, “Đa tạ ân cứu mạng của Tứ hoàng tử!”
“Được rồi, đừng nhiều lời vội, tình thế hiện tại không tốt chút nào, nghĩ cách phá vây đi.” Nhìn đám thích khích giết mãi không hết chung quanh, sắc mặt Hoàng Phủ Nhiễm Trần khó coi đến cực điểm.
Vệ Vận cau mày nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: “Đã phát tín hiệu cầu cứu rồi, nhưng hoàng cung cách nơi này không gần, hạ quan sợ là ······ Bằng không, hạ quan phái một đội nhân mã hộ tống ngài và Vươnghậunương nương phá vây đi trước, số thích khách còn lại cứ để hạ quan dẫn người kéo dài đến cuối thì thôi ······”
Chỉ hy vọng viện quân đến kịp, nếu không ······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhìn hắn thật sâu một cái, gật gật đầu, nhảy vọt tới chỗ Uất Trì Nghiên San.
“Ai?!”
“Là ta, Đại hoàng tẩu.”
“Nhiễm Trần? Mở cửa đi.”
“Dạ.”
Vừa vào, Hoàng Phủ Nhiễm Trần đã vội vàng nói: “Đại hoàng tẩu, tình huống hiện tại không khả quan, người theo ta phá vây đi trước mau!”
Uất Trì Nghiên San bình tĩnh cười cười: “Không cần lo lắng, đệ nghĩ ta chưa chuẩn bị chu đáo cả à?”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần sửng sốt, đúng rồi, nếu nàng đã biết rõ sẽ có nguy hiểm thì sao lại chưa chuẩn bị trước chứ?
Thật đúng là, quan tâm ắt sẽ loạn.
Tự giễu nhếch môi một cái, Hoàng Phủ Nhiễm Trần liền an tâm ngồi xuống, vừa nhàn nhã phẩm trà vừa tán gẫu cùng nàng .
Mà lúc này, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện đội ngũ chừng ngàn người gia nhập vòng đấu. Thân mặt hắc y, trên cánh tay phải cùng thống nhất thêu một con huyết phi ưng giương cao cánh, ra tay tàn nhẫn, sức chiến đấu cực cao. Thế cục lập tức xoay chuyển!
“Ưng vệ? Là Ưng vệ của Uất Trì gia !” Một hắc y nhân kinh ngạc hét to, trong mắt rõ ràng mang theo sợ hãi!
Một hòn đá dậy lên ngàn tầng sóng. Bên cấm vệ quân như sôi trào!
“Là Ưng vệ của gia tộc Vươnghậunương nương! Nhất định là Uất Trì Đại tướng quân phái bọn họ tới bảo hộ Vươnghậunương nương!”
“Chúng ta được cứu rồi! Các huynh đệ, giết!”
“Chém chết đám thích khách chết tiệt này!”
······
Không đầy một nén nhang, thích khách đã bị tiêu diệt hết, khắp hiện thượng chỉ còn lại những bộ phận đứt đoạn, máu đỏ kinh tâm, hết thảy đều chứng minh tình trạng thảm thiết vừa rồi.
Nguy hiểm đã giải trừ, cấm vệ quân đều thở phào nhẹ nhõm mấy hơi, cả đám đặt mông ngồi bệt trên đất, há mồm thở dốc, đồng thời cũng vì bắt đầu xem xét thương thế cho những ai bị thương.
Mà ngay khi giải trừ nguy cơ xong, Ưng vệ từ trên trời giáng xuống cũng đồng loạt tiêu thất vào hư không, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, sức chiến đấu cao siêu, lấy một địch mười ······ Tất cả đều làm cho mọi người ở đây kinh hãi không thôi, loại cảm giác sùng bái và kính sợ khó nói thành lời.
Lúc này, một trận vó ngựa lại bay đến. Đám người vừa mới trầm tĩnh lại bắt đầu giật mình kinh hãi, cảnh giác siết chặt vũ khí, chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, tất cả cuối cùng cũng được an tâm hoàn toàn.
“Tham kiến Vương!”
Vương đã đến, hết thảy nguy hiểm đều là phù du!
Nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt, mặt mũi Hoàng Phủ Vũ Trạch trắng bệch, vội vàng xuống ngựa, lao tới chỗ xe ngựa xa hoa nhiễm máu ở đằng trước.
“San San!”
Uất Trì Nghiên San vừa ló mặt khỏi xe liền bị siết chặt vào lòng, cảm giác được sự run rẩy của hắn, lòng nàng cũng mềm lại.
“Nàng có sao hay không? Có bị thương chỗ nào hay không?” Lùi lại một khoảng, Hoàng Phủ Vũ Trạch lo lắng đánh giá trên dưới trước sau thân thể nàng vài lần, đến khi xác định nàng thật sự không hề bị thương, trái tim trên cổ họng cuối cùng mới an toàn về vị trí cũ. Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, dừng nhiều sức đến nỗi hận không thể mạnh mẽ ấn nàng vào thân thể của chính hắn luôn.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi ······”
/94
|