3.
Dưới sự kèm cặp của Triệu Ngôn Thuyết, lần thi lên cấp hai đó, Long Vịnh Thanh lần đầu tiên khai hoang thoát khỏi danh sách mười người đứng bét lớp, nhảy một phát lên xếp ở vị trí thứ hai mươi. Mặc dù đây là sự xếp hạng ở lớp chỉ có ba mươi học sinh, được xếp loại trung bình, nhưng cuối cùng cũng đã rất thuận lợi để có thể lên cấp hai. Mẹ Long vui không thể nào tưởng nổi, buổi tối khi nấu cơm, đặc biệt nấu thêm cho cô hai con tôm hùm to đùng.
Vịnh Lục ngày đó lại không ăn cơm, cô thi đứng nhất lớp, nhưng toàn khối chỉ đứng thứ hai, vị trí thứ nhất bị Triệu Ngôn Thuyết giành mất.
“Nếu không phải mất nhiều thời gian kèm cặp cho Triệu Ngôn Từ, con cũng sẽ không thua Triệu Ngôn Thuyết đâu.” Vịnh Lục gào lên ở trong phòng.
Hai anh em nhà họ Triệu lớn hơn hai chị em nhà họ Long mấy tháng, Vịnh Lục khác với Vịnh Thanh, bình thường cô rất lễ phép, mở miệng ra là một anh hai anh, hôm nay chắc bị sốc quá nặng, không những không gọi anh, trực tiếp kêu luôn cả họ tên của hai anh em.
“Ngôn Thuyết nhà người ta chẳng phải cũng kèm cặp cho chị con sao? Con cũng biết đó, chị con là một học sinh học hành bê trễ như thế nào. Cậu ấy gặp nhiều phiền toái như thế, mà vẫn thi tốt, chứng tỏ cậu ấy thực sự giỏi.” Mẹ Long ở ngoài này nói lớn, bỗng “rầm” một tiếng, Vịnh Lục tức giận đóng cửa phòng lại.
Long Vịnh Thanh đang gặm tôm hùm, mãi chẳng hiểu nổi, những lời nói lúc nãy của mẹ Long rõ ràng là khen ngợi Triệu Ngôn Thuyết, nhưng tại sao cô nghe có vẻ trái tai như vậy.
Đương nhiên, tiếp theo cô chẳng còn có tâm trạng nào mà đi truy vấn mấy việc nhỏ nhặt này nữa, bởi vì mùa hè đến rồi, hai anh em nhà họ Triệu chẳng mấy chốc mà phải quay về thành phố.
Cô bắt đầu thấy tiếc hai anh em nhà họ Triệu, đặc biệt trong thời gian chơi với nhau vừa qua, ban đầu cô còn cảm thấy tiếc, bây giờ cô cảm thấy lưu luyến với hai anh em họ. Đặc biệt là Triệu Ngôn Thuyết, bởi vì nhờ lần khuyên giải đó của Triệu Ngôn Thuyết, mà cô đã âm thầm gọt dũa lại những câu nói nghe trộm được, hơn nữa còn thử chỉnh sửa lại nội dung, kết quả là cuộc nói chuyện trở thành như thế này.
“Tú Phần này, bà nói xem hai đứa con nhà mình sao không ở được với nhau nhỉ? Từ nhỏ đã sống với nhau, cho dù không phải chị em ruột, cũng phải có tình cảm với nhau mới đúng chứ.”
“Chị em với nhau cũng phải có duyên nợ, hai bọn nó e rằng không có cái duyên này.”
“Dù sao hai đứa đều sinh một ngày, đều do chúng ta nuôi nấng, đứa nào cũng là con, hai đứa bọn nó không hợp nhau, tôi cũng lo lắng lắm.”
“Ai mà không lo, nhưng mà lo được cái gì? Mau ngủ đi thôi, mai còn phải đi làm.”
...
Những việc không muốn nghe, cô đã cố ý xóa bỏ đi, cho dù đôi lúc nhớ lại sự thật, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cô đã dặn lòng mình, chỉ cần sự thật xuất hiện, cô sẽ lần lượt xóa bỏ, cho đến khi ký ức hoàn toàn bị thay đổi mới thôi. Cô cảm thấy nếu như luyện thành công khả năng thay đổi ký ức, nhất định sẽ trở thành một khả năng đặc biệt, làm cho cuộc sống sau này của cô được thuận lợi, chỉ có chuyện vui, không có chuyện buồn.
Chỉ có điều, khả năng đặc biệt này của cô không phải do trời sinh, cần phải mất nhiều thời gian để tập luyện. Trong thời gian tập luyện, Long Vịnh Thanh cho dù có muốn tự lừa bản thân mình như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ thường xuyên cảm thấy bị ức chế.
Ví dụ, cô bắt đầu đặc biệt lưu ý đến thái độ của ba mẹ Long đối với cô và Vịnh Lục, chỉ cần cô hơi bị lạnh nhạt, cô sẽ nghĩ rằng, cô chắc chắn là đứa được nhặt về từ thùng rác, tâm trạng sẽ nhanh chóng bị rớt xuống vực sâu, cho dù có xảy ra chuyện gì thật vui cũng cười không nổi. Ngược lại, cô mượn đồ của Vịnh Lục, Vịnh Lục lại không cho, mẹ Long giúp cô đòi công bằng, khi mẹ Long tức giận nạt nộ Vịnh Lục, cô sẽ vô cớ đoán rằng, có lúc nào Vịnh Lục mới là đứa bé được nhặt về đó không? Với cách đoán mò như thế, cũng chẳng làm cho cô vui lên nổi, cô luôn cảm thấy Vịnh Lục đáng thương, phải tốt với em mình hơn nữa.
Ngoài ra, cô bắt đầu chú ý đến mọi người và mọi việc xung quanh, nếu như có dì nào bỗng nhiên đối xử tốt với cô hoặc Vịnh Lục, cô sẽ lập tức cảnh giác, sau đó quyết tâm kéo Vịnh Lục đi trốn, cô sợ mẹ đẻ của cô hoặc Vịnh Lục sẽ đến tìm, đưa cô hoặc Vịnh Lục đi mất.
Mặc dù trước khi thi, Triệu Ngôn Thuyết đã nói với cô như thế làm cho cô yên tâm phần nào, nhưng cũng không phải là đã hoàn toàn quét sạch những phiền muộn trong lòng cô. Cảm giác đó như bị mắc xương cá, cô nuốt chửng một miếng cơm lớn, miếng cơm lớn đó sẽ đẩy một nửa miếng xương cá xuống, nhưng đoạn xương cá nhỏ đâm vào thịt thì không đẩy đi được. Mà miếng xương cá nhỏ đó, ở trong họng nằm ở vị trí không nhìn thấy được, bác sĩ dùng dụng cụ để gắp ra nhưng không tìm ra vị trí, chỉ có cô mới cảm nhận được, khạc không ra mà nuốt thì không xuống, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống nhưng thật sự làm người ta thấy lo lắng.
Cô không muốn rời khỏi gia đình này, cũng không muốn Vịnh Lục ra đi, sự mâu thuẫn đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhiều lúc làm cho cô lo lắng không yên. Những lúc như vậy, cô chỉ biết tìm Triệu Ngôn Thuyết than thở, bởi vì đó là người duy nhất biết được bí mật của cô.
Triệu Ngôn Thuyết lần nào cũng kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô, cho đến khi cô cảm thấy vui vẻ trở lại mới thôi, dần dần cô bắt đầu ỷ lại vào Ngôn Thuyết. Nhưng mùa hè đến rồi, cũng vì thế mà cô càng ngày càng thấy sợ, cô sợ, nếu như Triệu Ngôn Thuyết đi rồi, những chuyện phiền muộn biết chia sẻ cho ai đây, chắc chắn là không thể nói với Vịnh Lục, còn cái bọn bạn đen đúa như khỉ trong thôn thì chẳng có đứa nào đáng tin cậy.
Mỗi ngày cô đều nghĩ cách để giữ hai anh em nhà họ Triệu lại, đúng lúc cô đang nghĩ mãi không ra, thì Quan Quan xuất hiện trước mặt cô hệt như một thiên sứ.
Đó là ngày chủ nhật đầu tiên của kỳ nghỉ hè, ba mẹ Long dậy dọn dẹp, làm vệ sinh từ sớm, còn ra lệnh cho Long Vịnh Thanh phải thay cái bộ quần áo cũn cỡn cô hay mặc đi, mặc một bộ váy sạch sẽ vào, hơn nữa cả ngày không được đi đâu, bởi vì hôm nay có một người khách rất quan trọng đến đây.
Long Vịnh Thanh rất không vui, rầu rĩ thay váy áo, định đi nói cho Triệu Ngôn Thuyết biết hôm nay cô không thể đi vào huyện mua sách với cậu ấy được, nhưng vừa đến nhà họ Triệu, Triệu Ngôn Thuyết lại nói, hôm nay nhà cậu ấy cũng có khách, cậu ấy và Ngôn Từ cũng bị bắt ở nhà.
Lúc này mới biết, chú Chu, người khách sắp đến đây là khách của cả hai gia đình. Để đón người chú này, bận tối mắt tối mũi như ba Triệu cũng phải sắp xếp thời gian để về quê một chuyến.
Mấy năm trước Long Vịnh Thanh có nghe bà đỡ kể, ba mẹ Long và ba Triệu có một người bạn họ Quan, đều lớn lên ở thôn Long Sơn này, là những người bạn chơi với nhau rất thân thiết. Bố mẹ chú Quan mất sớm, năm mười tám tuổi đã phải theo người ta đi làm thuê ở thành phố S, sau đó còn qua nước Anh. Tiếp đó ba Triệu mang theo bí quyết làm rượu của gia đình lên thành phố buôn bán, còn ba mẹ Long kết hôn, sinh con đẻ cái, họ xa nhau từ đó. Ba Triệu lâu lâu ghé về thăm ông nội của gia đình nhà họ Triệu, còn có thể gặp nhau. Chỉ có chú Quan, đếm trên đầu ngón tay, có lẽ đã hơn mười năm chưa về thôn này rồi.
Cứ như thế trong tiếng cười khi nghĩ về chuyện cũ của ba mẹ Long và ba mẹ Triệu, bốn đứa con lớn ngang nhau của hai nhà xếp thành một hàng, đứng chờ trong khu vườn nhỏ của nhà ba mẹ Long. Đến trưa, bên ngoài vẳng đến tiếng còi của xe ô tô, ba Triệu đét vào đùi một cái, nói lớn: “Đến rồi, đến rồi kìa”, người lớn vội vàng chạy ra ngoài, tiếp theo đó bốn đứa trẻ đứng trong vườn đều nghe thấy tiếng cười nói trêu đùa của người lớn.
“Bàn tính, lâu quá không gặp, sao ông mãi mà chẳng già đi chút nào thế hả...?
“Nắp rượu, ông phát tướng hơn nhiều rồi đấy, nhìn cái bụng kìa...”
“Thì tôi bán rượu mà lại, bán rượu thì phải uống rượu, uống nhiều rượu thì phải thành cái bộ dạng này chứ?”
“Em Long này, em cưới anh Long thật à, đau lòng quá, ngày xưa tôi theo đuổi em trước đấy nhé, sao lại đối xử với tôi như thế hả?”
“Thôi đi, không phải ông cũng đã cưới người đẹp Nhật Bản, sinh con đẻ cái rồi hay sao? Nói thiệt nha, mấy năm rồi không gặp, ông vẫn cứ không đứng đắn như thế chứ. Ủa? Hai đứa này là con nhà ông đây hả? Sao không thấy người đẹp Nhật Bản của ông đâu cả?”
...
Bốn đứa trẻ con đứng trong vườn nghe người lớn gọi biệt hiệu hồi nhỏ của nhau, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, không nhịn được bật cười ha hả.
“Hóa ra ba Triệu được gọi là Nắp rượu.” Long Vịnh Thanh lấy tay bụm miệng cười nghiêng cười ngả.
“Cái biệt hiệu này chẳng có một chút trình độ kĩ thuật nào cả.” Triệu Ngôn Từ bĩu môi chê bai.
“Đặt biệt hiệu mà cũng cần phải có trình độ kĩ thuật à?” Vịnh Lục hiếu kì hỏi Triệu Ngôn Từ, gần đây chẳng hiểu tại sao, hầu như quên mất chuyện thi chuyển cấp, quên mất Triệu Ngôn Từ đã làm ảnh hưởng việc thi cử của cô, ngày càng thích nói chuyện với Triệu Ngôn Từ, “Anh có biệt hiệu gì không?”
“Không có, ở trường học trước đây, các bạn trong lớp đều gọi tớ là đại ca, không ai dám đặt biệt hiệu cho tớ.” Nhắc đến những ngày tháng đó, khuôn mặt của Triệu Ngôn Từ hiện lên vẻ kiêu hãnh.
Long Vịnh Thanh đứng bên cạnh chơi xỏ Triệu Ngôn Từ, “Ba Triệu là Nắp rượu, thì phải gọi cậu là Thùng rượu.”
“Ê, Long Vịnh Thanh, cậu chán sống rồi hả? Đừng tưởng là cậu và tớ chơi thân với nhau là tớ sẽ không dám đánh cậu đấy.”
Triệu Ngôn Từ hét lên rồi giơ ra một nắm đấm, Long Vịnh Thanh làm mặt xấu chọc Ngôn Từ, quay người bỏ chạy, Triệu Ngôn Từ hùng hục đuổi theo, hai người đuổi nhau quanh vườn, la hét ầm ĩ.
Người gợi chuyện bị đá sang một bên, buồn rầu không vui hỏi Triệu Ngôn Thuyết đứng bên cạnh: “Anh Ngôn Thuyết, anh Ngôn Từ chơi thân với chị em lắm hả?”
“Thân lắm.” Triệu Ngôn Thuyết nhìn theo hai người đang đánh đuổi nhau, trên khuôn mật trắng trẻo đó thoáng hiện lên vẻ mất mát, nhưng vẫn cười với Vịnh Lục, “Họ thường đi chơi với nhau, chắc chắn là rất thân.”
Vịnh Lục cúi xuống nhìn đầu ngón chân của mình, thần sắc rầu rĩ không vui, không hỏi tiếp nữa. Lúc này, người lớn ở ngoài kia đã hàn huyên xong, lục tục kéo nhau đi vào nhà, theo sau là hai cậu bé trạc tuổi của họ.
“Bàn tính, đây là Vịnh Thanh, Vịnh Lục nhà tôi, hai nhóc kia là Ngôn Thuyết, Ngôn Từ của Nắp rượu...” mẹ Long gọi chú đẹp trai trạc tuổi ba Long đi vào, sau đó vẫy tay với bốn đứa trẻ đã đứng “chờ lệnh” rất lâu ở trong vườn, “Các con mau ra chào chú Quan nào.”
Triệu Ngôn Thuyết và Long Vịnh Lục bước qua, lễ phép chào hỏi chú Quan lần đầu tiên gặp mặt.
“Cháu chào chú Quan ạ! Cháu là Ngôn Thuyết.”
“Cháu chào chú Quan ạ! Cháu là Long Vịnh Lục, cháu rất vui khi chú đến nhà cháu chơi ạ.”
Chú Quan mặc một bộ đồ tây rất vừa vặn, cách ăn mặc và khí chất đều toát lên vẻ gọn gàng và cao quý hiếm gặp ở một thành phố nhỏ, nụ cười cũng rất hiền hòa, lấy ra hai bộ dụng cụ học tập trong hành lý mang theo ra, tặng cho hai cháu, “Các cháu ngoan quá, lại rất dễ thương nữa.”
Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lại không ngoan ngoãn như thế.
“Chú Quan, biệt hiệu của chú là Bàn tính ạ? Cái biệt hiệu này chẳng hay chút nào, lát nữa cháu đặt cho chú một cái biệt hiệu oách hơn, mà chú cũng đừng gọi ba cháu là Nắp rượu nữa, nghe dở quá.” Triệu Ngôn Từ vừa chê bai biệt hiệu của ba mình, vừa ra điều kiện với chú Quan lần đầu tiên gặp mặt.
Ba mẹ Long và chú Quan không nhịn được cười lên ha hả. Ba Triệu xông đến, đánh một cái vào sau đầu của Triệu Ngôn Từ, vừa giận vừa thẹn hét lên, “Con nói năng kiểu gì thế hả, biệt hiệu của ba mà con cũng dám gọi hả?”
Còn Long Vịnh Thanh trực tiếp bỏ qua trình tự màn chào hỏi, cô đang tính toán một chuyện khác, cô muốn hỏi chú Quan, trông cô giống bố hay giống mẹ hồi nhỏ. Thế là cô căng thẳng nhích đến trước mặt chú Quan, lại giả bộ như không thèm để ý gì, ngẩng đầu hỏi: “Chú Quan ơi, chú xem cháu trông giống bố hay giống mẹ hồi nhỏ ạ?”
Chú Quan đó cũng rất hiền hòa, cứ nghĩ câu hỏi của Long Vịnh Thanh là trò đùa của con nít, cũng cúi đầu chăm chú quan sát khuôn mặt của cô, sau đó gật đầu khẳng định, “Mũi giống anh Long và em Long hồi nhỏ. Ha ha, cháu tên là Vịnh Long phải không?”
“Dạ, cháu là Vịnh Long ạ.” Lúc này, Long Vịnh Thanh vui lắm, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng, chỉ tay vào Vịnh Lục sau lưng, ngẩng đầu hỏi tiếp: “Còn Vịnh Lục ạ? Em cháu giống bố mẹ cháu hồi nhỏ không ạ?”
“Giống, Vịnh Lục cũng là một tiểu mỹ nhân.” Chú Quan xoa xoa đầu tóc ngắn của Vịnh Thanh, cười hỉ hả, lấy quà ra tặng cho cô và Triệu Ngôn Từ, sau đó kéo hai cậu bé sau lưng lên, giới thiệu với mọi người.
“Đây là người anh mới của các cháu, tên là Quan Nhã Dương, Nhã Dương, đến chào các em đi con.”
Quan Nhã Dương xem ra cũng chỉ lớn hơn Vịnh Thanh, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ một tuổi, dáng người cao hơn mọi người một chút, nhìn rất thanh tú, đôi mắt nhìn mọi người một cách lạnh lùng, hai tay cứ tự nhiên đút trong túi quần, mỉm cười nhìn họ, nói năng rất lễ phép, nhưng không hề nhiệt tình, “Chào các em, anh tên là Quan Nhã Dương.” Sau đó quay qua Triệu Ngôn Thuyết, lạnh nhạt nói, “Triệu Ngôn Thuyết, anh có nghe tên em rồi, năm ngoái đoạt giải nhất kỳ thi Olympic toán học khối tiểu học.”
“Em cũng đã từng nghe đến tên Quan Nhã Dương, trước khi đi thi, thầy giáo đưa bài anh từng làm cho em tham khảo.” Triệu Ngôn Thuyết mỉm cười, đáp trả lời từng câu như người lớn,” Em nghĩ nếu chúng ta thi cùng khối, chắc em không giành nổi giải nhất đâu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Vịnh Lục hào hứng lắng nghe, còn Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lại hoàn toàn không có hứng thú, lúc này, chú Quan đẩy đến trước mặt họ một bé trai nhỏ đang đứng lặng lẽ phía sau, nói, “Đây là Vi Trần, Quan Vi Trần, nhỏ hơn các cháu hai tuổi, là em trai của các cháu. Có điều nó sống ở Nhật Bản suốt, cho nên nói tiếng Hoa không tốt lắm, khi nói chuyện với em, các cháu nói chậm một chút.”
Nói xong, chú Quan cúi người xuống bên tai của Tiểu Vi Trần, dùng tiếng Nhật giới thiệu cho Vi Trần từng người một, sau đó Tiểu Vi Trần tiến về trước một bước, dùng tiếng Hoa lơ lớ tự giới thiệu, “Em chào các anh chị ạ! Em tên là Quan Vi Trần, mong các anh chị chăm sóc giúp đỡ em.”
Giọng nói của Tiểu Vi Trần thật mềm mại, nghe xong giống như thể vừa ăn một miếng kẹo bông vậy, trắng mũm mĩm và đáng yêu như một viên ngọc trai. Long Vịnh Thanh lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo ngây thơ thế, rất tự nhiên đến bên Vi Trần, nhìn bên trái, ngó bên phải, còn giơ tay sờ nắn vào khuôn mặt đáng yêu của Vi Trần nữa, “Hì hì, Tiểu Quan Quan, em dễ thương quá, nếu như chị có một đứa em trai đáng yêu như em thì tốt biết mấy.”
Quan Vi Trần bị cô sờ nắn mãi, cũng không tức giận, dịu dàng nở một nụ cười rạng rỡ với cô, “Chị ơi, chị cũng rất xinh đẹp.”
Mặc dù tiếng Hoa của Vi Trần đúng là không giỏi, phát âm nghe hơi kỳ cục, nhưng mà chính điều này làm Long Vịnh Thanh cảm thấy mới lạ và thú vị, cứ muốn chọc cho Vi Trần nói chuyện. Lúc này, mẹ Long chịu hết nổi, đánh vào cái tay nghịch ngợm của Long Vịnh Thanh, gọi mọi người vào nhà.
Khi ăn cơm, chú Quan mới nói rõ mục đích đến đây, công việc của chú quá bận, phải ở suốt bên Anh, sức khỏe của mẹ Vi Trần lại không tốt, hoàn toàn không thể chăm sóc Tiểu Vi Trần, mà Quan Nhã Dương, mặc dù mấy năm nay cũng rất tự lập, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đứa bé, hơn nữa lại là một đứa con trai, không biết chăm sóc người khác, cho nên mỗi đợt nghỉ hè sẽ đưa Tiểu Vi Trần đến ở tại nhà của ba mẹ Long, để Vi Trần có một tuổi thơ vui vẻ.
Mẹ Long đồng ý ngay lập tức, “Không thành vấn đề, cứ cho nó ở đây, đảm bảo sẽ không bị gầy đi chút nào, Vịnh Thanh Vịnh Lục có thể chơi cùng, đúng không Vịnh Thanh Vịnh Lục?”
Vịnh Lục không lên tiếng, đợt thi vừa rồi cô xếp thứ hai, trong lòng mãi không thấy vui, đang định nhân dịp hè phải ôn tập lại, chẳng có thời gian mà chơi với con nít. Có điều cô chỉ suy nghĩ thế thôi, không dám nói ra, sợ bị mẹ Long đánh.
Long Vịnh Thanh lại mừng ra mặt, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Cháu sẽ chơi với em ấy, lên núi bắt chim, ra sông câu tôm hùm, đảm bảo cháu sẽ đưa em đi theo hết.”
Thực ra, Long Vịnh Thanh nói như vậy cũng có mục đích riêng, lúc đó cô đã tính toán trong đầu suốt, có lẽ Quan Quan là ngôi sao may mắn của cô, những việc cô không làm được, có thể Quan Quan sẽ làm được. Dù sao cũng là khách từ phương xa đến, bảo Quan Quan làm nũng vài cái, có thể ba mẹ Triệu sẽ hủy bỏ kế hoặc đưa hai anh em về thành phố
Dự định này rất to gan, Long Vịnh Thanh cũng chẳng ôm hy vọng lớn lao gì, xét cho cùng, đứa bé mới gặp nhau lần đầu, không biết Quan Quan có chịu nghe lời cô hay không, có điều, trước mắt cũng chi có cách này thôi, còn nước còn tát vậy.
Sau khi lên kế hoạch, cô kéo Ngôn Thuyết, Ngôn Từ, cả Vịnh Lục nữa để mở một hội nghị nho nhỏ, Ngôn Thuyết không đồng ý cô lợi dụng người khác, Ngôn Từ thì cảm thấy chỉ cần được ở lại làm cách nào cũng được, mà Vịnh Lục tuy chẳng mong chờ gì vào Long Vịnh Thanh, nhưng quả thật cũng không muốn anh em nhà họ Triệu chuyển đi cho nên gật đầu đồng ý. Thế là một phiếu trống ba phiếu thuận, Triệu Ngôn Thuyết cũng không biết nói gì hơn.
Tiếp theo Long Vịnh Thanh nhân lúc người lớn đang say sưa nói chuyện bên ly rượu, kéo Quan Vi Trần qua một bên, giống sói đội lốt người dụ dỗ người ta: “Tiểu Quan Quan này, em đến nhà chị, chị cảm thấy rất vui, hai anh trai bên kia cũng rất vui, họ ở ngay đằng sau nhà mình, cũng có thể chơi với em. Chỉ đáng tiếc rằng, hai anh em họ sắp bị ba mẹ đưa về thành phố rồi, em đi nói với ba mẹ Triệu cho hai anh ấy ở lại được không? Em dễ thương như vậy, chắc chắn họ sẽ đồng ý, đến lúc đó có hai anh cùng chơi với em, người vui nhất cũng là em, đúng không nào?”
Tiểu Vi Trần chăm chú nhìn Long Vịnh Thanh một lúc lâu, đôi con ngươi như hai hạt ngọc lướt qua một vòng ba người đứng xung quanh, giống như đang tiêu hóa những lời nói vừa nghe được, cuối cùng ngừng lại ở Long Vịnh Thanh, nở một nụ cười tươi tắn, gật gật đầu đồng ý, “Dạ được.”
Long Vịnh Thanh chỉ cảm thấy thằng bé này rất dễ bị lừa, vỗ vỗ vào vai Tiểu Vi Trần, bảo cậu ấy trở về chỗ ngồi. Sau đó, Tiểu Vi Trần chạy đến làm nũng với ba mẹ Triệu thật, dùng thứ tiếng Hoa vừa học cách dây không lâu, phát âm lơ lớ, khó khăn nói rằng rất muốn được chơi với hai anh trai, làm ơn đừng đưa họ đi. Ba Triệu vốn không tán thành việc đưa Ngôn Thuyết và Ngôn Từ về thành phố, ông cho rằng trường học ở thành phố quá máy móc, khi chúng nó trưởng thành thì chẳng hề khôn ra được chút nào, chỉ vì mẹ Triệu nằng nặc muốn như vậy mới đồng ý. Bây giờ lấy cớ vì có Quan Vi Trần, trước mặt ba mẹ Long và bố con nhà chú Chu, ngay lập tức đập bàn quyết định để Ngôn Thuyết và Ngôn Từ tiếp tục học ở đây.
Quyết định vừa được ban hành, Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lần lượt vỗ tay hoan hô, Ngôn Thuyết và Vịnh Lục cũng rất vui. Ba Triệu cũng rất biết giữ thể diện cho vợ, chỉ vào đám trẻ con đang vui mừng ngất trời đó, nửa đùa nửa thật nói với mẹ Triệu: “Bà xem, đó là ý dân.”
Mặt mày mẹ Triệu rất căng thẳng, cũng không thể nói gì, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
Sau sự việc đó, Long Vịnh Thanh không chỉ một lần phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của Quan Vi Trần, hơn thế, cô còn phát huy hết công suất sử dụng khuôn mặt đáng yêu và vô tội đó của Quan Quan, gây rối xong, đưa Quan Quan ra nhận tội thay, muốn có tiền tiêu vặt, đưa cậu ra viện lý do. Mẹ Long sắp nổi giận, chỉ cần đẩy Quan Quan ra trước mặt mẹ Long, chắc chắn chuyện to sẽ trở thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ sẽ xem như không có, còn có tác dụng hơn cả linh đan.
Sau này lớn lên, Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Quan Vi Trần, rõ ràng anh biết mình bị lợi dụng, tại sao vẫn vâng lời cô, Quan Vi Trần mỉm cười, vò tóc cô, trả lời: “Chị biết không? Lúc em còn bé thường bị người khác từ chối. Trong trường ở Nhật Bản, các thầy cô giáo biết mẹ em bị bệnh tim bẩm sinh, tim mạch của em cũng không tốt, thường xuyên dặn dò các bạn phải cẩn thận khi chơi với em, cho nên đa số các bạn đều không chịu chơi với em. Mỗi lần chia nhóm nhỏ để hoạt động, cô giáo thường hỏi, ai muốn cùng nhóm với Shigetsu Vi Trần? À, mẹ em họ Shigetsu, ở Nhật Bản em đều mang họ mẹ. Mỗi lần đến lúc ấy, trong lớp học im lặng như tờ, cái sự im lặng đó đáng sợ lắm, nó thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của em, đè em không thở được. Lúc đó em thường nghĩ, nếu như có ai là người đầu tiên đứng dậy phá vỡ im lặng ấy, em sẽ rất cảm kích cậu ấy (cô ấy), tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì cậu ấy (cô ấy).”
Long Vịnh Thanh cười khổ, từ trước đến nay, lần đầu tiên cảm thấy nhục nhã hết sức vì những chuyện ngu xuẩn mà mình đã từng gây ra.
4.
Mùa hè đó trôi qua đương nhiên rất vui vẻ và mãn nguyện. Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ xưng vương trong thôn suốt cả một mùa hè. Tất cả trẻ con trong thôn, cho dù nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn, gặp hai người đều phải gọi là chị Vịnh Thanh, anh Ngôn Từ, đi trên đường, thông thường đều có người tháp tùng, rất oai phong.
Còn Quan Quan lần đầu tiên nghỉ hè ở đây, gần như trở thành vật sở hữu riêng của Long Vịnh Thanh, không chỉ là bởi vì cô phát hiện ra tác dụng kì diệu của Quan Quan, nguyên nhân quan trọng là, trẻ con trong thôn chẳng ai muốn chơi với Quan Quan. Thứ nhất, Quan Quan mang trong người dòng máu Nhật Bản, chúng nó lớn lên trong những câu chuyện kể về kháng chiến chống Nhật do ông bà kể, có cái nhìn thù dịch với người Nhật Bản từ trong máu, luôn cảm thấy đó là kẻ thù, vì vậy mỗi lần gặp Quan Quan, đều gọi cậu ấy là thằng quỷ nhỏ, ăn hiếp cậu ấy, cướp đồ chơi của cậu ấy. Hơn nữa, người lớn trong thôn, bao gồm cả bà đỡ đều đặc biệt thích Quan Quan, thường xuyên cho cậu đồ ăn, đồ chơi, làm cho mấy đứa trẻ khác thấy ghen ghét, càng không thèm để ý đến cậu nữa. Càng như vậy, Long Vịnh Thanh càng cảm thấy có nghĩa vụ phải dẫn dắt Quan Quan, bảo vệ Quan Quan, xét cho cùng, Tiểu Vi Trần bé nhỏ đã nhiều lần làm bia đỡ đạn cho cô, không có công lao gì nhưng cũng đã rất vất vả.
Tình trạng này kéo dài được hai mùa hè, cho đến khi Vịnh Thanh, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ lên lớp tám.
Bởi vì trường cấp hai ở trên huyện, cách thôn Long Sơn cũng không xa lắm, nhưng để tiết kiệm thời gian đi đường, các ông bố bà mẹ đều mua xe đạp cho các con đi. Được đi xe đạp mới vui lắm, nhưng chẳng bao lâu sau Long Vịnh Thanh vui không nổi nữa, bởi vì cô đạp xe không mấy đàng hoàng, thường xuyên thích đua xe với Triệu Ngôn Từ, khó tránh khỏi va vấp vào chỗ này chỗ nọ, một chiếc xe đạp lành lặn, mới đạp được một học kì đã chỗ méo chỗ móp, trên người cũng đầy vết thương. Sau khi học kỳ thứ hai bắt đầu, mẹ Long không cho phép Long Vịnh Thanh đạp xe nữa, bắt Vịnh Lục chở cô đi học.
“Không được, chở chị, tốc độ đạp của con chắc chắn là chậm lại, trễ học thì sao?” Vịnh Lục kiên quyết không chịu, đến cả mẹ Long cũng không biết làm thế nào.
Hết cách, cô đành phải chạy qua nhà họ Triệu, muốn nhờ Triệu Ngôn Từ hoặc Triệu Ngôn Thuyết chở đi, đến nhà họ Triệu mới phát hiện, Triệu Ngôn Từ đang gặp phải một vấn đề như cô, cũng đang cãi nhau ầm ĩ ở trong nhà.
“Con không muốn anh chở con đâu, hai đứa con trai đạp cùng một chiếc xe nhìn ghê chết, tụi con đã mười bốn tuổi rồi.” Triệu Ngôn Từ vớ lấy cặp sách, ngồi ăn vạ trên nền nhà, sống chết cũng không muốn ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết.
Triệu Ngôn Thuyết đứng bên cạnh chờ, có lẽ sợ bị trễ học, nhìn có vẻ lo lắng sốt ruột, “Nếu không em chở anh đi, anh thì sao cũng được.”
“Vậy cũng không được.” Triệu Ngôn Từ vẫn ngồi trên nền nhà, khó hầu hạ giống lão Phật gia vậy.
“Vậy con muốn thế nào hả? Cậu ấm của tôi?” Mẹ Triệu cũng sốt ruột, “Cho dù bây giờ đi mua cũng không kịp, con đi tạm một ngày cũng không được ư?”
“Không được là không được, con thà đi bộ, cũng không muốn làm chuyện mất mặt như vậy.” Triệu Ngôn Từ cầm cặp sách, đứng dậy phủi mông định đi.
Đúng lúc này thì mẹ Long cũng vừa tới, đi qua bàn bạc với mẹ Triệu, “Tôi thấy thế này, không bằng để Ngôn Thuyết chở Vịnh Lục, Ngôn Từ chở Vịnh Thanh bằng chiếc xe đạp của Vịnh Lục, con trai chở con gái chắc không mệt lắm đâu.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cách này hay quá, chở con gái trông oai hơn một tí.” Triệu Ngôn Từ nghe thấy đề nghị này, rất hưng phấn, nhảy lên vỗ tay hoan hô.
Long Vịnh Thanh không có ý kiến, ai chở cô cũng thế, chỉ cần đến trường là được.
Triệu Ngôn Thuyết thấy Ngôn Từ phấn khích, lại nhìn qua thấy Long Vịnh Thanh gật đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng mẹ Triệu lại có ý kiến, chỉ vào Ngôn Từ và Vịnh Thanh nói lớn, “Hai đứa này đạp một chiếc xe, có mà phá cho long trời lở đất? Phải tách ra mới được, để Ngôn Từ chở Vịnh Lục, Vịnh Lục ngoan hiền hơn, có ý chí phấn đấu, có lẽ trông coi được Ngôn Từ.”
“Chị nói đúng rồi.” Mẹ Long suy nghĩ một lúc, cảm thấy mẹ Triệu nói rất có lý.
“Hả? Sao lại là Vịnh Lục, vậy chẳng vui chút nào.”
Triệu Ngôn Từ lại không vui, nhưng Long Vịnh Thanh sợ bị trễ học, đã nhảy lên ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết, giục Triệu Ngôn Thuyết mau đi đi, cậu không biết làm cách nào, đành phải đi tìm Vịnh Lục.
Từ trước đến nay Vịnh Lục không thích người khác động vào đồ đạc của mình, mẹ Long cứ tưởng chắc Vịnh Lục sẽ không vui, nhưng không ngờ, Triệu Ngôn Từ vừa nói ra ý định, cô liền gật đầu đồng ý, thẳng thắn đến ngạc nhiên.
Cứ như thế, sự kết hợp được mặc định, mà sự kết hợp này, kéo dài cho đến khi tốt nghiệp cấp hai.
Rất lâu sau này, Long Vịnh Thanh cảm thấy may mắn, vì ngày đó tại sao lại muốn đến trường sớm, chưa gì đã nhảy lên ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết. Bởi vì nếu như ngày ấy không có sự chọn lựa vô ý đó, có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội cho cô và Ngôn Thuyết ở bên nhau, càng không thể nào có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô được.
Dưới sự kèm cặp của Triệu Ngôn Thuyết, lần thi lên cấp hai đó, Long Vịnh Thanh lần đầu tiên khai hoang thoát khỏi danh sách mười người đứng bét lớp, nhảy một phát lên xếp ở vị trí thứ hai mươi. Mặc dù đây là sự xếp hạng ở lớp chỉ có ba mươi học sinh, được xếp loại trung bình, nhưng cuối cùng cũng đã rất thuận lợi để có thể lên cấp hai. Mẹ Long vui không thể nào tưởng nổi, buổi tối khi nấu cơm, đặc biệt nấu thêm cho cô hai con tôm hùm to đùng.
Vịnh Lục ngày đó lại không ăn cơm, cô thi đứng nhất lớp, nhưng toàn khối chỉ đứng thứ hai, vị trí thứ nhất bị Triệu Ngôn Thuyết giành mất.
“Nếu không phải mất nhiều thời gian kèm cặp cho Triệu Ngôn Từ, con cũng sẽ không thua Triệu Ngôn Thuyết đâu.” Vịnh Lục gào lên ở trong phòng.
Hai anh em nhà họ Triệu lớn hơn hai chị em nhà họ Long mấy tháng, Vịnh Lục khác với Vịnh Thanh, bình thường cô rất lễ phép, mở miệng ra là một anh hai anh, hôm nay chắc bị sốc quá nặng, không những không gọi anh, trực tiếp kêu luôn cả họ tên của hai anh em.
“Ngôn Thuyết nhà người ta chẳng phải cũng kèm cặp cho chị con sao? Con cũng biết đó, chị con là một học sinh học hành bê trễ như thế nào. Cậu ấy gặp nhiều phiền toái như thế, mà vẫn thi tốt, chứng tỏ cậu ấy thực sự giỏi.” Mẹ Long ở ngoài này nói lớn, bỗng “rầm” một tiếng, Vịnh Lục tức giận đóng cửa phòng lại.
Long Vịnh Thanh đang gặm tôm hùm, mãi chẳng hiểu nổi, những lời nói lúc nãy của mẹ Long rõ ràng là khen ngợi Triệu Ngôn Thuyết, nhưng tại sao cô nghe có vẻ trái tai như vậy.
Đương nhiên, tiếp theo cô chẳng còn có tâm trạng nào mà đi truy vấn mấy việc nhỏ nhặt này nữa, bởi vì mùa hè đến rồi, hai anh em nhà họ Triệu chẳng mấy chốc mà phải quay về thành phố.
Cô bắt đầu thấy tiếc hai anh em nhà họ Triệu, đặc biệt trong thời gian chơi với nhau vừa qua, ban đầu cô còn cảm thấy tiếc, bây giờ cô cảm thấy lưu luyến với hai anh em họ. Đặc biệt là Triệu Ngôn Thuyết, bởi vì nhờ lần khuyên giải đó của Triệu Ngôn Thuyết, mà cô đã âm thầm gọt dũa lại những câu nói nghe trộm được, hơn nữa còn thử chỉnh sửa lại nội dung, kết quả là cuộc nói chuyện trở thành như thế này.
“Tú Phần này, bà nói xem hai đứa con nhà mình sao không ở được với nhau nhỉ? Từ nhỏ đã sống với nhau, cho dù không phải chị em ruột, cũng phải có tình cảm với nhau mới đúng chứ.”
“Chị em với nhau cũng phải có duyên nợ, hai bọn nó e rằng không có cái duyên này.”
“Dù sao hai đứa đều sinh một ngày, đều do chúng ta nuôi nấng, đứa nào cũng là con, hai đứa bọn nó không hợp nhau, tôi cũng lo lắng lắm.”
“Ai mà không lo, nhưng mà lo được cái gì? Mau ngủ đi thôi, mai còn phải đi làm.”
...
Những việc không muốn nghe, cô đã cố ý xóa bỏ đi, cho dù đôi lúc nhớ lại sự thật, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cô đã dặn lòng mình, chỉ cần sự thật xuất hiện, cô sẽ lần lượt xóa bỏ, cho đến khi ký ức hoàn toàn bị thay đổi mới thôi. Cô cảm thấy nếu như luyện thành công khả năng thay đổi ký ức, nhất định sẽ trở thành một khả năng đặc biệt, làm cho cuộc sống sau này của cô được thuận lợi, chỉ có chuyện vui, không có chuyện buồn.
Chỉ có điều, khả năng đặc biệt này của cô không phải do trời sinh, cần phải mất nhiều thời gian để tập luyện. Trong thời gian tập luyện, Long Vịnh Thanh cho dù có muốn tự lừa bản thân mình như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ thường xuyên cảm thấy bị ức chế.
Ví dụ, cô bắt đầu đặc biệt lưu ý đến thái độ của ba mẹ Long đối với cô và Vịnh Lục, chỉ cần cô hơi bị lạnh nhạt, cô sẽ nghĩ rằng, cô chắc chắn là đứa được nhặt về từ thùng rác, tâm trạng sẽ nhanh chóng bị rớt xuống vực sâu, cho dù có xảy ra chuyện gì thật vui cũng cười không nổi. Ngược lại, cô mượn đồ của Vịnh Lục, Vịnh Lục lại không cho, mẹ Long giúp cô đòi công bằng, khi mẹ Long tức giận nạt nộ Vịnh Lục, cô sẽ vô cớ đoán rằng, có lúc nào Vịnh Lục mới là đứa bé được nhặt về đó không? Với cách đoán mò như thế, cũng chẳng làm cho cô vui lên nổi, cô luôn cảm thấy Vịnh Lục đáng thương, phải tốt với em mình hơn nữa.
Ngoài ra, cô bắt đầu chú ý đến mọi người và mọi việc xung quanh, nếu như có dì nào bỗng nhiên đối xử tốt với cô hoặc Vịnh Lục, cô sẽ lập tức cảnh giác, sau đó quyết tâm kéo Vịnh Lục đi trốn, cô sợ mẹ đẻ của cô hoặc Vịnh Lục sẽ đến tìm, đưa cô hoặc Vịnh Lục đi mất.
Mặc dù trước khi thi, Triệu Ngôn Thuyết đã nói với cô như thế làm cho cô yên tâm phần nào, nhưng cũng không phải là đã hoàn toàn quét sạch những phiền muộn trong lòng cô. Cảm giác đó như bị mắc xương cá, cô nuốt chửng một miếng cơm lớn, miếng cơm lớn đó sẽ đẩy một nửa miếng xương cá xuống, nhưng đoạn xương cá nhỏ đâm vào thịt thì không đẩy đi được. Mà miếng xương cá nhỏ đó, ở trong họng nằm ở vị trí không nhìn thấy được, bác sĩ dùng dụng cụ để gắp ra nhưng không tìm ra vị trí, chỉ có cô mới cảm nhận được, khạc không ra mà nuốt thì không xuống, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống nhưng thật sự làm người ta thấy lo lắng.
Cô không muốn rời khỏi gia đình này, cũng không muốn Vịnh Lục ra đi, sự mâu thuẫn đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhiều lúc làm cho cô lo lắng không yên. Những lúc như vậy, cô chỉ biết tìm Triệu Ngôn Thuyết than thở, bởi vì đó là người duy nhất biết được bí mật của cô.
Triệu Ngôn Thuyết lần nào cũng kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô, cho đến khi cô cảm thấy vui vẻ trở lại mới thôi, dần dần cô bắt đầu ỷ lại vào Ngôn Thuyết. Nhưng mùa hè đến rồi, cũng vì thế mà cô càng ngày càng thấy sợ, cô sợ, nếu như Triệu Ngôn Thuyết đi rồi, những chuyện phiền muộn biết chia sẻ cho ai đây, chắc chắn là không thể nói với Vịnh Lục, còn cái bọn bạn đen đúa như khỉ trong thôn thì chẳng có đứa nào đáng tin cậy.
Mỗi ngày cô đều nghĩ cách để giữ hai anh em nhà họ Triệu lại, đúng lúc cô đang nghĩ mãi không ra, thì Quan Quan xuất hiện trước mặt cô hệt như một thiên sứ.
Đó là ngày chủ nhật đầu tiên của kỳ nghỉ hè, ba mẹ Long dậy dọn dẹp, làm vệ sinh từ sớm, còn ra lệnh cho Long Vịnh Thanh phải thay cái bộ quần áo cũn cỡn cô hay mặc đi, mặc một bộ váy sạch sẽ vào, hơn nữa cả ngày không được đi đâu, bởi vì hôm nay có một người khách rất quan trọng đến đây.
Long Vịnh Thanh rất không vui, rầu rĩ thay váy áo, định đi nói cho Triệu Ngôn Thuyết biết hôm nay cô không thể đi vào huyện mua sách với cậu ấy được, nhưng vừa đến nhà họ Triệu, Triệu Ngôn Thuyết lại nói, hôm nay nhà cậu ấy cũng có khách, cậu ấy và Ngôn Từ cũng bị bắt ở nhà.
Lúc này mới biết, chú Chu, người khách sắp đến đây là khách của cả hai gia đình. Để đón người chú này, bận tối mắt tối mũi như ba Triệu cũng phải sắp xếp thời gian để về quê một chuyến.
Mấy năm trước Long Vịnh Thanh có nghe bà đỡ kể, ba mẹ Long và ba Triệu có một người bạn họ Quan, đều lớn lên ở thôn Long Sơn này, là những người bạn chơi với nhau rất thân thiết. Bố mẹ chú Quan mất sớm, năm mười tám tuổi đã phải theo người ta đi làm thuê ở thành phố S, sau đó còn qua nước Anh. Tiếp đó ba Triệu mang theo bí quyết làm rượu của gia đình lên thành phố buôn bán, còn ba mẹ Long kết hôn, sinh con đẻ cái, họ xa nhau từ đó. Ba Triệu lâu lâu ghé về thăm ông nội của gia đình nhà họ Triệu, còn có thể gặp nhau. Chỉ có chú Quan, đếm trên đầu ngón tay, có lẽ đã hơn mười năm chưa về thôn này rồi.
Cứ như thế trong tiếng cười khi nghĩ về chuyện cũ của ba mẹ Long và ba mẹ Triệu, bốn đứa con lớn ngang nhau của hai nhà xếp thành một hàng, đứng chờ trong khu vườn nhỏ của nhà ba mẹ Long. Đến trưa, bên ngoài vẳng đến tiếng còi của xe ô tô, ba Triệu đét vào đùi một cái, nói lớn: “Đến rồi, đến rồi kìa”, người lớn vội vàng chạy ra ngoài, tiếp theo đó bốn đứa trẻ đứng trong vườn đều nghe thấy tiếng cười nói trêu đùa của người lớn.
“Bàn tính, lâu quá không gặp, sao ông mãi mà chẳng già đi chút nào thế hả...?
“Nắp rượu, ông phát tướng hơn nhiều rồi đấy, nhìn cái bụng kìa...”
“Thì tôi bán rượu mà lại, bán rượu thì phải uống rượu, uống nhiều rượu thì phải thành cái bộ dạng này chứ?”
“Em Long này, em cưới anh Long thật à, đau lòng quá, ngày xưa tôi theo đuổi em trước đấy nhé, sao lại đối xử với tôi như thế hả?”
“Thôi đi, không phải ông cũng đã cưới người đẹp Nhật Bản, sinh con đẻ cái rồi hay sao? Nói thiệt nha, mấy năm rồi không gặp, ông vẫn cứ không đứng đắn như thế chứ. Ủa? Hai đứa này là con nhà ông đây hả? Sao không thấy người đẹp Nhật Bản của ông đâu cả?”
...
Bốn đứa trẻ con đứng trong vườn nghe người lớn gọi biệt hiệu hồi nhỏ của nhau, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, không nhịn được bật cười ha hả.
“Hóa ra ba Triệu được gọi là Nắp rượu.” Long Vịnh Thanh lấy tay bụm miệng cười nghiêng cười ngả.
“Cái biệt hiệu này chẳng có một chút trình độ kĩ thuật nào cả.” Triệu Ngôn Từ bĩu môi chê bai.
“Đặt biệt hiệu mà cũng cần phải có trình độ kĩ thuật à?” Vịnh Lục hiếu kì hỏi Triệu Ngôn Từ, gần đây chẳng hiểu tại sao, hầu như quên mất chuyện thi chuyển cấp, quên mất Triệu Ngôn Từ đã làm ảnh hưởng việc thi cử của cô, ngày càng thích nói chuyện với Triệu Ngôn Từ, “Anh có biệt hiệu gì không?”
“Không có, ở trường học trước đây, các bạn trong lớp đều gọi tớ là đại ca, không ai dám đặt biệt hiệu cho tớ.” Nhắc đến những ngày tháng đó, khuôn mặt của Triệu Ngôn Từ hiện lên vẻ kiêu hãnh.
Long Vịnh Thanh đứng bên cạnh chơi xỏ Triệu Ngôn Từ, “Ba Triệu là Nắp rượu, thì phải gọi cậu là Thùng rượu.”
“Ê, Long Vịnh Thanh, cậu chán sống rồi hả? Đừng tưởng là cậu và tớ chơi thân với nhau là tớ sẽ không dám đánh cậu đấy.”
Triệu Ngôn Từ hét lên rồi giơ ra một nắm đấm, Long Vịnh Thanh làm mặt xấu chọc Ngôn Từ, quay người bỏ chạy, Triệu Ngôn Từ hùng hục đuổi theo, hai người đuổi nhau quanh vườn, la hét ầm ĩ.
Người gợi chuyện bị đá sang một bên, buồn rầu không vui hỏi Triệu Ngôn Thuyết đứng bên cạnh: “Anh Ngôn Thuyết, anh Ngôn Từ chơi thân với chị em lắm hả?”
“Thân lắm.” Triệu Ngôn Thuyết nhìn theo hai người đang đánh đuổi nhau, trên khuôn mật trắng trẻo đó thoáng hiện lên vẻ mất mát, nhưng vẫn cười với Vịnh Lục, “Họ thường đi chơi với nhau, chắc chắn là rất thân.”
Vịnh Lục cúi xuống nhìn đầu ngón chân của mình, thần sắc rầu rĩ không vui, không hỏi tiếp nữa. Lúc này, người lớn ở ngoài kia đã hàn huyên xong, lục tục kéo nhau đi vào nhà, theo sau là hai cậu bé trạc tuổi của họ.
“Bàn tính, đây là Vịnh Thanh, Vịnh Lục nhà tôi, hai nhóc kia là Ngôn Thuyết, Ngôn Từ của Nắp rượu...” mẹ Long gọi chú đẹp trai trạc tuổi ba Long đi vào, sau đó vẫy tay với bốn đứa trẻ đã đứng “chờ lệnh” rất lâu ở trong vườn, “Các con mau ra chào chú Quan nào.”
Triệu Ngôn Thuyết và Long Vịnh Lục bước qua, lễ phép chào hỏi chú Quan lần đầu tiên gặp mặt.
“Cháu chào chú Quan ạ! Cháu là Ngôn Thuyết.”
“Cháu chào chú Quan ạ! Cháu là Long Vịnh Lục, cháu rất vui khi chú đến nhà cháu chơi ạ.”
Chú Quan mặc một bộ đồ tây rất vừa vặn, cách ăn mặc và khí chất đều toát lên vẻ gọn gàng và cao quý hiếm gặp ở một thành phố nhỏ, nụ cười cũng rất hiền hòa, lấy ra hai bộ dụng cụ học tập trong hành lý mang theo ra, tặng cho hai cháu, “Các cháu ngoan quá, lại rất dễ thương nữa.”
Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lại không ngoan ngoãn như thế.
“Chú Quan, biệt hiệu của chú là Bàn tính ạ? Cái biệt hiệu này chẳng hay chút nào, lát nữa cháu đặt cho chú một cái biệt hiệu oách hơn, mà chú cũng đừng gọi ba cháu là Nắp rượu nữa, nghe dở quá.” Triệu Ngôn Từ vừa chê bai biệt hiệu của ba mình, vừa ra điều kiện với chú Quan lần đầu tiên gặp mặt.
Ba mẹ Long và chú Quan không nhịn được cười lên ha hả. Ba Triệu xông đến, đánh một cái vào sau đầu của Triệu Ngôn Từ, vừa giận vừa thẹn hét lên, “Con nói năng kiểu gì thế hả, biệt hiệu của ba mà con cũng dám gọi hả?”
Còn Long Vịnh Thanh trực tiếp bỏ qua trình tự màn chào hỏi, cô đang tính toán một chuyện khác, cô muốn hỏi chú Quan, trông cô giống bố hay giống mẹ hồi nhỏ. Thế là cô căng thẳng nhích đến trước mặt chú Quan, lại giả bộ như không thèm để ý gì, ngẩng đầu hỏi: “Chú Quan ơi, chú xem cháu trông giống bố hay giống mẹ hồi nhỏ ạ?”
Chú Quan đó cũng rất hiền hòa, cứ nghĩ câu hỏi của Long Vịnh Thanh là trò đùa của con nít, cũng cúi đầu chăm chú quan sát khuôn mặt của cô, sau đó gật đầu khẳng định, “Mũi giống anh Long và em Long hồi nhỏ. Ha ha, cháu tên là Vịnh Long phải không?”
“Dạ, cháu là Vịnh Long ạ.” Lúc này, Long Vịnh Thanh vui lắm, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng, chỉ tay vào Vịnh Lục sau lưng, ngẩng đầu hỏi tiếp: “Còn Vịnh Lục ạ? Em cháu giống bố mẹ cháu hồi nhỏ không ạ?”
“Giống, Vịnh Lục cũng là một tiểu mỹ nhân.” Chú Quan xoa xoa đầu tóc ngắn của Vịnh Thanh, cười hỉ hả, lấy quà ra tặng cho cô và Triệu Ngôn Từ, sau đó kéo hai cậu bé sau lưng lên, giới thiệu với mọi người.
“Đây là người anh mới của các cháu, tên là Quan Nhã Dương, Nhã Dương, đến chào các em đi con.”
Quan Nhã Dương xem ra cũng chỉ lớn hơn Vịnh Thanh, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ một tuổi, dáng người cao hơn mọi người một chút, nhìn rất thanh tú, đôi mắt nhìn mọi người một cách lạnh lùng, hai tay cứ tự nhiên đút trong túi quần, mỉm cười nhìn họ, nói năng rất lễ phép, nhưng không hề nhiệt tình, “Chào các em, anh tên là Quan Nhã Dương.” Sau đó quay qua Triệu Ngôn Thuyết, lạnh nhạt nói, “Triệu Ngôn Thuyết, anh có nghe tên em rồi, năm ngoái đoạt giải nhất kỳ thi Olympic toán học khối tiểu học.”
“Em cũng đã từng nghe đến tên Quan Nhã Dương, trước khi đi thi, thầy giáo đưa bài anh từng làm cho em tham khảo.” Triệu Ngôn Thuyết mỉm cười, đáp trả lời từng câu như người lớn,” Em nghĩ nếu chúng ta thi cùng khối, chắc em không giành nổi giải nhất đâu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Vịnh Lục hào hứng lắng nghe, còn Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lại hoàn toàn không có hứng thú, lúc này, chú Quan đẩy đến trước mặt họ một bé trai nhỏ đang đứng lặng lẽ phía sau, nói, “Đây là Vi Trần, Quan Vi Trần, nhỏ hơn các cháu hai tuổi, là em trai của các cháu. Có điều nó sống ở Nhật Bản suốt, cho nên nói tiếng Hoa không tốt lắm, khi nói chuyện với em, các cháu nói chậm một chút.”
Nói xong, chú Quan cúi người xuống bên tai của Tiểu Vi Trần, dùng tiếng Nhật giới thiệu cho Vi Trần từng người một, sau đó Tiểu Vi Trần tiến về trước một bước, dùng tiếng Hoa lơ lớ tự giới thiệu, “Em chào các anh chị ạ! Em tên là Quan Vi Trần, mong các anh chị chăm sóc giúp đỡ em.”
Giọng nói của Tiểu Vi Trần thật mềm mại, nghe xong giống như thể vừa ăn một miếng kẹo bông vậy, trắng mũm mĩm và đáng yêu như một viên ngọc trai. Long Vịnh Thanh lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo ngây thơ thế, rất tự nhiên đến bên Vi Trần, nhìn bên trái, ngó bên phải, còn giơ tay sờ nắn vào khuôn mặt đáng yêu của Vi Trần nữa, “Hì hì, Tiểu Quan Quan, em dễ thương quá, nếu như chị có một đứa em trai đáng yêu như em thì tốt biết mấy.”
Quan Vi Trần bị cô sờ nắn mãi, cũng không tức giận, dịu dàng nở một nụ cười rạng rỡ với cô, “Chị ơi, chị cũng rất xinh đẹp.”
Mặc dù tiếng Hoa của Vi Trần đúng là không giỏi, phát âm nghe hơi kỳ cục, nhưng mà chính điều này làm Long Vịnh Thanh cảm thấy mới lạ và thú vị, cứ muốn chọc cho Vi Trần nói chuyện. Lúc này, mẹ Long chịu hết nổi, đánh vào cái tay nghịch ngợm của Long Vịnh Thanh, gọi mọi người vào nhà.
Khi ăn cơm, chú Quan mới nói rõ mục đích đến đây, công việc của chú quá bận, phải ở suốt bên Anh, sức khỏe của mẹ Vi Trần lại không tốt, hoàn toàn không thể chăm sóc Tiểu Vi Trần, mà Quan Nhã Dương, mặc dù mấy năm nay cũng rất tự lập, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đứa bé, hơn nữa lại là một đứa con trai, không biết chăm sóc người khác, cho nên mỗi đợt nghỉ hè sẽ đưa Tiểu Vi Trần đến ở tại nhà của ba mẹ Long, để Vi Trần có một tuổi thơ vui vẻ.
Mẹ Long đồng ý ngay lập tức, “Không thành vấn đề, cứ cho nó ở đây, đảm bảo sẽ không bị gầy đi chút nào, Vịnh Thanh Vịnh Lục có thể chơi cùng, đúng không Vịnh Thanh Vịnh Lục?”
Vịnh Lục không lên tiếng, đợt thi vừa rồi cô xếp thứ hai, trong lòng mãi không thấy vui, đang định nhân dịp hè phải ôn tập lại, chẳng có thời gian mà chơi với con nít. Có điều cô chỉ suy nghĩ thế thôi, không dám nói ra, sợ bị mẹ Long đánh.
Long Vịnh Thanh lại mừng ra mặt, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Cháu sẽ chơi với em ấy, lên núi bắt chim, ra sông câu tôm hùm, đảm bảo cháu sẽ đưa em đi theo hết.”
Thực ra, Long Vịnh Thanh nói như vậy cũng có mục đích riêng, lúc đó cô đã tính toán trong đầu suốt, có lẽ Quan Quan là ngôi sao may mắn của cô, những việc cô không làm được, có thể Quan Quan sẽ làm được. Dù sao cũng là khách từ phương xa đến, bảo Quan Quan làm nũng vài cái, có thể ba mẹ Triệu sẽ hủy bỏ kế hoặc đưa hai anh em về thành phố
Dự định này rất to gan, Long Vịnh Thanh cũng chẳng ôm hy vọng lớn lao gì, xét cho cùng, đứa bé mới gặp nhau lần đầu, không biết Quan Quan có chịu nghe lời cô hay không, có điều, trước mắt cũng chi có cách này thôi, còn nước còn tát vậy.
Sau khi lên kế hoạch, cô kéo Ngôn Thuyết, Ngôn Từ, cả Vịnh Lục nữa để mở một hội nghị nho nhỏ, Ngôn Thuyết không đồng ý cô lợi dụng người khác, Ngôn Từ thì cảm thấy chỉ cần được ở lại làm cách nào cũng được, mà Vịnh Lục tuy chẳng mong chờ gì vào Long Vịnh Thanh, nhưng quả thật cũng không muốn anh em nhà họ Triệu chuyển đi cho nên gật đầu đồng ý. Thế là một phiếu trống ba phiếu thuận, Triệu Ngôn Thuyết cũng không biết nói gì hơn.
Tiếp theo Long Vịnh Thanh nhân lúc người lớn đang say sưa nói chuyện bên ly rượu, kéo Quan Vi Trần qua một bên, giống sói đội lốt người dụ dỗ người ta: “Tiểu Quan Quan này, em đến nhà chị, chị cảm thấy rất vui, hai anh trai bên kia cũng rất vui, họ ở ngay đằng sau nhà mình, cũng có thể chơi với em. Chỉ đáng tiếc rằng, hai anh em họ sắp bị ba mẹ đưa về thành phố rồi, em đi nói với ba mẹ Triệu cho hai anh ấy ở lại được không? Em dễ thương như vậy, chắc chắn họ sẽ đồng ý, đến lúc đó có hai anh cùng chơi với em, người vui nhất cũng là em, đúng không nào?”
Tiểu Vi Trần chăm chú nhìn Long Vịnh Thanh một lúc lâu, đôi con ngươi như hai hạt ngọc lướt qua một vòng ba người đứng xung quanh, giống như đang tiêu hóa những lời nói vừa nghe được, cuối cùng ngừng lại ở Long Vịnh Thanh, nở một nụ cười tươi tắn, gật gật đầu đồng ý, “Dạ được.”
Long Vịnh Thanh chỉ cảm thấy thằng bé này rất dễ bị lừa, vỗ vỗ vào vai Tiểu Vi Trần, bảo cậu ấy trở về chỗ ngồi. Sau đó, Tiểu Vi Trần chạy đến làm nũng với ba mẹ Triệu thật, dùng thứ tiếng Hoa vừa học cách dây không lâu, phát âm lơ lớ, khó khăn nói rằng rất muốn được chơi với hai anh trai, làm ơn đừng đưa họ đi. Ba Triệu vốn không tán thành việc đưa Ngôn Thuyết và Ngôn Từ về thành phố, ông cho rằng trường học ở thành phố quá máy móc, khi chúng nó trưởng thành thì chẳng hề khôn ra được chút nào, chỉ vì mẹ Triệu nằng nặc muốn như vậy mới đồng ý. Bây giờ lấy cớ vì có Quan Vi Trần, trước mặt ba mẹ Long và bố con nhà chú Chu, ngay lập tức đập bàn quyết định để Ngôn Thuyết và Ngôn Từ tiếp tục học ở đây.
Quyết định vừa được ban hành, Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ lần lượt vỗ tay hoan hô, Ngôn Thuyết và Vịnh Lục cũng rất vui. Ba Triệu cũng rất biết giữ thể diện cho vợ, chỉ vào đám trẻ con đang vui mừng ngất trời đó, nửa đùa nửa thật nói với mẹ Triệu: “Bà xem, đó là ý dân.”
Mặt mày mẹ Triệu rất căng thẳng, cũng không thể nói gì, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
Sau sự việc đó, Long Vịnh Thanh không chỉ một lần phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của Quan Vi Trần, hơn thế, cô còn phát huy hết công suất sử dụng khuôn mặt đáng yêu và vô tội đó của Quan Quan, gây rối xong, đưa Quan Quan ra nhận tội thay, muốn có tiền tiêu vặt, đưa cậu ra viện lý do. Mẹ Long sắp nổi giận, chỉ cần đẩy Quan Quan ra trước mặt mẹ Long, chắc chắn chuyện to sẽ trở thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ sẽ xem như không có, còn có tác dụng hơn cả linh đan.
Sau này lớn lên, Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Quan Vi Trần, rõ ràng anh biết mình bị lợi dụng, tại sao vẫn vâng lời cô, Quan Vi Trần mỉm cười, vò tóc cô, trả lời: “Chị biết không? Lúc em còn bé thường bị người khác từ chối. Trong trường ở Nhật Bản, các thầy cô giáo biết mẹ em bị bệnh tim bẩm sinh, tim mạch của em cũng không tốt, thường xuyên dặn dò các bạn phải cẩn thận khi chơi với em, cho nên đa số các bạn đều không chịu chơi với em. Mỗi lần chia nhóm nhỏ để hoạt động, cô giáo thường hỏi, ai muốn cùng nhóm với Shigetsu Vi Trần? À, mẹ em họ Shigetsu, ở Nhật Bản em đều mang họ mẹ. Mỗi lần đến lúc ấy, trong lớp học im lặng như tờ, cái sự im lặng đó đáng sợ lắm, nó thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của em, đè em không thở được. Lúc đó em thường nghĩ, nếu như có ai là người đầu tiên đứng dậy phá vỡ im lặng ấy, em sẽ rất cảm kích cậu ấy (cô ấy), tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì cậu ấy (cô ấy).”
Long Vịnh Thanh cười khổ, từ trước đến nay, lần đầu tiên cảm thấy nhục nhã hết sức vì những chuyện ngu xuẩn mà mình đã từng gây ra.
4.
Mùa hè đó trôi qua đương nhiên rất vui vẻ và mãn nguyện. Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Từ xưng vương trong thôn suốt cả một mùa hè. Tất cả trẻ con trong thôn, cho dù nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn, gặp hai người đều phải gọi là chị Vịnh Thanh, anh Ngôn Từ, đi trên đường, thông thường đều có người tháp tùng, rất oai phong.
Còn Quan Quan lần đầu tiên nghỉ hè ở đây, gần như trở thành vật sở hữu riêng của Long Vịnh Thanh, không chỉ là bởi vì cô phát hiện ra tác dụng kì diệu của Quan Quan, nguyên nhân quan trọng là, trẻ con trong thôn chẳng ai muốn chơi với Quan Quan. Thứ nhất, Quan Quan mang trong người dòng máu Nhật Bản, chúng nó lớn lên trong những câu chuyện kể về kháng chiến chống Nhật do ông bà kể, có cái nhìn thù dịch với người Nhật Bản từ trong máu, luôn cảm thấy đó là kẻ thù, vì vậy mỗi lần gặp Quan Quan, đều gọi cậu ấy là thằng quỷ nhỏ, ăn hiếp cậu ấy, cướp đồ chơi của cậu ấy. Hơn nữa, người lớn trong thôn, bao gồm cả bà đỡ đều đặc biệt thích Quan Quan, thường xuyên cho cậu đồ ăn, đồ chơi, làm cho mấy đứa trẻ khác thấy ghen ghét, càng không thèm để ý đến cậu nữa. Càng như vậy, Long Vịnh Thanh càng cảm thấy có nghĩa vụ phải dẫn dắt Quan Quan, bảo vệ Quan Quan, xét cho cùng, Tiểu Vi Trần bé nhỏ đã nhiều lần làm bia đỡ đạn cho cô, không có công lao gì nhưng cũng đã rất vất vả.
Tình trạng này kéo dài được hai mùa hè, cho đến khi Vịnh Thanh, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ lên lớp tám.
Bởi vì trường cấp hai ở trên huyện, cách thôn Long Sơn cũng không xa lắm, nhưng để tiết kiệm thời gian đi đường, các ông bố bà mẹ đều mua xe đạp cho các con đi. Được đi xe đạp mới vui lắm, nhưng chẳng bao lâu sau Long Vịnh Thanh vui không nổi nữa, bởi vì cô đạp xe không mấy đàng hoàng, thường xuyên thích đua xe với Triệu Ngôn Từ, khó tránh khỏi va vấp vào chỗ này chỗ nọ, một chiếc xe đạp lành lặn, mới đạp được một học kì đã chỗ méo chỗ móp, trên người cũng đầy vết thương. Sau khi học kỳ thứ hai bắt đầu, mẹ Long không cho phép Long Vịnh Thanh đạp xe nữa, bắt Vịnh Lục chở cô đi học.
“Không được, chở chị, tốc độ đạp của con chắc chắn là chậm lại, trễ học thì sao?” Vịnh Lục kiên quyết không chịu, đến cả mẹ Long cũng không biết làm thế nào.
Hết cách, cô đành phải chạy qua nhà họ Triệu, muốn nhờ Triệu Ngôn Từ hoặc Triệu Ngôn Thuyết chở đi, đến nhà họ Triệu mới phát hiện, Triệu Ngôn Từ đang gặp phải một vấn đề như cô, cũng đang cãi nhau ầm ĩ ở trong nhà.
“Con không muốn anh chở con đâu, hai đứa con trai đạp cùng một chiếc xe nhìn ghê chết, tụi con đã mười bốn tuổi rồi.” Triệu Ngôn Từ vớ lấy cặp sách, ngồi ăn vạ trên nền nhà, sống chết cũng không muốn ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết.
Triệu Ngôn Thuyết đứng bên cạnh chờ, có lẽ sợ bị trễ học, nhìn có vẻ lo lắng sốt ruột, “Nếu không em chở anh đi, anh thì sao cũng được.”
“Vậy cũng không được.” Triệu Ngôn Từ vẫn ngồi trên nền nhà, khó hầu hạ giống lão Phật gia vậy.
“Vậy con muốn thế nào hả? Cậu ấm của tôi?” Mẹ Triệu cũng sốt ruột, “Cho dù bây giờ đi mua cũng không kịp, con đi tạm một ngày cũng không được ư?”
“Không được là không được, con thà đi bộ, cũng không muốn làm chuyện mất mặt như vậy.” Triệu Ngôn Từ cầm cặp sách, đứng dậy phủi mông định đi.
Đúng lúc này thì mẹ Long cũng vừa tới, đi qua bàn bạc với mẹ Triệu, “Tôi thấy thế này, không bằng để Ngôn Thuyết chở Vịnh Lục, Ngôn Từ chở Vịnh Thanh bằng chiếc xe đạp của Vịnh Lục, con trai chở con gái chắc không mệt lắm đâu.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cách này hay quá, chở con gái trông oai hơn một tí.” Triệu Ngôn Từ nghe thấy đề nghị này, rất hưng phấn, nhảy lên vỗ tay hoan hô.
Long Vịnh Thanh không có ý kiến, ai chở cô cũng thế, chỉ cần đến trường là được.
Triệu Ngôn Thuyết thấy Ngôn Từ phấn khích, lại nhìn qua thấy Long Vịnh Thanh gật đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng mẹ Triệu lại có ý kiến, chỉ vào Ngôn Từ và Vịnh Thanh nói lớn, “Hai đứa này đạp một chiếc xe, có mà phá cho long trời lở đất? Phải tách ra mới được, để Ngôn Từ chở Vịnh Lục, Vịnh Lục ngoan hiền hơn, có ý chí phấn đấu, có lẽ trông coi được Ngôn Từ.”
“Chị nói đúng rồi.” Mẹ Long suy nghĩ một lúc, cảm thấy mẹ Triệu nói rất có lý.
“Hả? Sao lại là Vịnh Lục, vậy chẳng vui chút nào.”
Triệu Ngôn Từ lại không vui, nhưng Long Vịnh Thanh sợ bị trễ học, đã nhảy lên ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết, giục Triệu Ngôn Thuyết mau đi đi, cậu không biết làm cách nào, đành phải đi tìm Vịnh Lục.
Từ trước đến nay Vịnh Lục không thích người khác động vào đồ đạc của mình, mẹ Long cứ tưởng chắc Vịnh Lục sẽ không vui, nhưng không ngờ, Triệu Ngôn Từ vừa nói ra ý định, cô liền gật đầu đồng ý, thẳng thắn đến ngạc nhiên.
Cứ như thế, sự kết hợp được mặc định, mà sự kết hợp này, kéo dài cho đến khi tốt nghiệp cấp hai.
Rất lâu sau này, Long Vịnh Thanh cảm thấy may mắn, vì ngày đó tại sao lại muốn đến trường sớm, chưa gì đã nhảy lên ngồi sau xe của Triệu Ngôn Thuyết. Bởi vì nếu như ngày ấy không có sự chọn lựa vô ý đó, có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội cho cô và Ngôn Thuyết ở bên nhau, càng không thể nào có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô được.
/17
|