Lâm Hoài đến địa điểm Barron đã chỉ định thì thấy không ít trẻ con tầm tuổi cậu đang tập hợp, mỗi người đều mặc quần áo màu vàng giống nhau, trên quần áo đều có dấu hiệu hình tròn, 1 đám túm năm tụm ba tán gẫu rất vui vẻ.
Lâm Hoài lĩnh quần áo của mình thay vào, đứng lẫn vào trong đám nhóc.
Nghe được 2 thằng nhóc bên cạnh đang không ngừng tranh luận, “Đồ ăn nhà mày cháy khét, khó ăn muốn chết!” “Mày nói bậy, rõ ràng là đồ ăn nhà tao rất ngon, nhà mày mới khó ăn, mày mà còn nói đồ nhà tao khó ăn thì lần sau không cho mày đến nhà tao nữa.” “Không đi thì không đi, tao mới không thèm.” “Mày thèm tao cũng không cho mày đến nhà tao” – nhất thời cảm thấy thời thơ ấu của mình không hề – may mắn (vì k có bạn). Không đợi bao lâu, Barron đã lừa thêm vài thằng nhóc nữa đến, tổng cộng gom được 30 đứa.
Barron thay 1 thân quần áo đội hộ vệ chuyên dụng, ông là đội trưởng, đồng phục chủ yếu là màu đen như mực, hoa văn đỏ tươi, hoa văn tầng tầng lớp lớp, lần lượt thay đổi phức tạp, rất có khí phách. Bên ngoài khoác 1 lớp áo giáp dày, áo giáp màu đồng che đi ngực, bả vai, trên đầu còn có 1 chiếc mũ giáp bằng bạc. Barron râu xồm lập tức bày ra khí thế mạnh mẽ.
Ông đứng trước mặt bọn nhóc, tay hướng lên trời vung lên, “Thành Corina chúng ta đây trứ danh là dũng giả thành dũng mãnh, bất khuất, các ngươi là tương lai của chúng ta, những thiếu niên của thành Corina chúng ta có phải là hạng người sợ chết hay không?”
Bọn nhóc con nhiệt huyết sôi trào, đều hướng về không khí hét, “Không phải!”
“Hôm nay chúng ta tập hợp tại đây tiến hành 1 đợt tập huấn đơn giản, có nguyện ý hay không?!” Barron cõi lòng đầy hào hùng.
“Nguyện ý!” Bọn nhóc lại tiếp tục lớn tiếng hét lên.
Barron đối với đáp án phía dưới thật hài lòng, “Tập huấn hôm nay của chúng ta rất đơn giản, địa điểm hoạt động chính là rừng cây nhỏ không xa ngoài thành, sau khi nghe ta phát mệnh lệnh thì mọi người bắt đầu tản ra, đếm tới 60 thì chấm dứt. Trong thời gian 1 phút, mọi người có thể tản vào rừng cây, tùy ý trốn chỗ nào cũng được. Sau khi đếm hết thì bắt đầu hành động. Đoạt được huy hiệu của 1 người cũng tính là thành công, giữa trưa tập hợp, ai đoạt được nhiều huy hiệu nhất thì thắng, người thắng có thể gia nhập đội hộ vệ thiếu niên của chúng ta, hơn nữa có cơ hội tranh chức tiểu đội trưởng nha!”
“Được ạ!” Bọn nhóc lại 1 trận hoan hô.
Barron cười nói: “Được rồi, bây giờ bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể, mọi người chạy quanh y sư nghiệp đoàn ba vòng, mỗi một vòng chạy xong đều phải kêu một tiếng ‘Đội hộ vệ đội mạnh nhất’ ! Hiện tại bắt đầu!”
Bọn nhóc làm ồn bắt đầu chạy bộ.
Lâm Hoài ở trong đám người lệ rơi đầy mặt, cậu có thể nói mình không muốn sao? Có thể sao? Có thể nói xong mà sau đó không phải đi lau chùi nhà vệ sinh công cộng sao?
Đáng tiếc của ý tưởng của cậu chung quy chỉ có thể dưới đáy lòng phun trào. Cho dù có trăm ngàn cái không muốn, chạy vẫn phải chạy. Cuộc chiến tranh đoạt huy hiệu bắt đầu, Lâm Hoài dùng tốc độ nhanh nhất chạy về tận cùng rừng cây nhỏ, thừa dịp bốn phía không có ai, tay chân cũng sử dụng trèo lên 1 chạc cây một gốc đại thụ sum xuê. Bảo cậu đi bồi một đám tiểu tử da lông ngắn chơi cái trò trốn tìm này —— gục ——chà đạp lẫn nhau —— trong 1 trò chơi tranh đoạt, cậu thật đúng là chơi không nổi.
Ở trên cây trốn tránh đúng là nhàn rất nhiều, nhưng mà lại có sâu?! Lâm Hoài nhìn đến một con sâu lông màu xanh đang mấp máy hướng về phía cậu, gần đến có thể nhìn thấy những con mắt nhỏ đen nhánh (aka, mắt có nhiều cầu mắt ấy, giống mắt ruồi). Lâm Hoài trừng to mắt, xoay người rớt từ trên cây xuống cái bịch —— suýt nữa gãy chân.
Ngao ~ cậu ghét nhất mấy con nhuyễn thể vừa nhỏ lại không đáng yêu như thế. = =
Lâm Hoài xoa chân, cảm giác được hình như có người đang nhìn cậu, ngẩng đầu đã thấy, thì ra là Frey từ buổi sáng đã không thấy bóng dáng? Vì sao mỗi lần tên này xuất hiện đều thần kỳ như vậy!
Frey một thân thường phục, hai tay ôm ngực dựa trên cây, ánh mắt âm u dõi theo cậu, Lâm Hoài cả người sợ hãi, “Này, anh sao lại ở chỗ này, hôm nay không phải tiết hoan duyên sao? Chắc là sẽ có người mời anh tham gia tiết mục chứ, hay là —— anh cũng bị Barron mời đi làm giám sát viên?” Lo lắng đến vấn đề an toàn, Barronn ở trong rừng cây nhỏ có an bài vài người, một khi nghe được tiếng kêu cứu hay gặp những vấn đề khác sẽ lập tức chạy qua để giải quyết.
“Không phải.” Frey lắc đầu.
“Vậy anh đến chỗ này làm gì?” Lâm Hoài khó hiểu.
Frey tầm mắt chuyển qua phía trên đại thụ, lại chuyển hướng Lâm Hoài đang nhăn mặt nhíu mày nhu chân, đột nhiên tâm tình tốt quăng ra một câu, “Cậu đoán coi!”
Tôi đoán, đoán *beep* á? Chẳng lẽ đến để xem trò cười của mình !
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân tất tất tốt tốt, hai thằng tiểu quỷ lớn tiếng nói chuyện “Đều tại mày tự nhiên nói chuyện mới đem người ta dọa sợ chạy mất, bằng không chúng ta có thể nhiều thêm một cái huy hiệu.” “Làm sao là lỗi của tao, nếu không đi theo mày thì chúng ta bây giờ làm sao đến 1 cái huy hiệu cũng chưa cướp được.” “Mày còn nói tao, còn nói nữa tao liền không đi với mày. ” “Mày nghĩ tao muốn đi cùng mày ak, đại ngu ngốc.”
Lâm Hoài xấu hổ, bọn nhóc này rốt cuộc có biết chính mình đang làm gì không thế?
Liền nói với Frey: “Anh không thấy qua tôi nha.” Dùng tốc độ nhanh nhất, chui vào một bên trong lùm cây.
Lâm Hoài thật cẩn thận vén lùm cây quan sát tình huống bên ngoài, đợi không còn âm thanh nữa mới mò ra. Cậu phì phì hai tiếng, trong lùm cây đều là gai nhỏ, còn có ít bụi trên lá rớt vào miệng a.
“Anh thế nào còn chưa đi?” Lâm Hoài nhìn đến Frey ngồi ở một chạc cây lớn, hai chân nhàn nhã đung đưa, trên mặt rất có hưng trí thưởng thức trạng thái chật vật của cậu. Cậu là vì trốn người, không muốn tham gia cái trận đấu bỏ đi này, Frey cũng trốn là vì sao?
Frey đổi cái tư thế, ngồi thẳng lên nở nụ cười, “Cậu đoán a?” Lâm Hoài trừng mắt liếc hắn một cái, “Tôi làm sao mà biết, cũng không phải con giun trong bụng anh—— a!” Cậu bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, “Đừng nói là anh sợ bị người phát hiện, kéo đi tham gia hoạt động hôm nay đi?!” Khả năng thực nhàm chán.
“Không sai, đáng tiếc trả lời đúng không có thưởng.” Frey sắc mặt không thay đổi.
Lâm Hoài giờ phút này cả đầu đều là —— trời ạ, hắn thế nhưng vì không muốn tham gia tiết hoan duyên mà trời còn chưa sáng đã chạy vào rừng cây a!!! —— thật không biết mình kích động cái gì, “Nhưng mà giữa trưa anh vẫn phải về ăn cơm chứ? Ở trong rừng nhóm lửa sẽ bị phát hiện.”
Frey từ sau lưng lấy ra một cái bao, để ở trong tay vần vò, “Tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”
Gian trá quá đi!
“Ngài cứ cất đi ạ, tôi đi trước.” Nhìn sắc trời đã sắp đến giữa trưa, hoạt động nửa ngày cũng sắp xong, Lâm Hoài khoát tay, tiếng gió rung động bên tai, Frey nháy mắt không có bóng dáng.
Rõ ràng có thể đến vô ảnh đi vô tung, thế hắn còn hiện thân ra làm cái gì? = = (hơ hơ, nhìn anh ngu quá nhịn không được chớ sao =))
Trở lại chỗ tập hợp, Lâm Hoài nhìn đến mấy thằng nhóc mặt mũi bầm dập, còn có 2 đứa vừa đi vừa khóc, cứ tưởng mình đã đủ chật vật, quần áo gai bụi cắt qua, trên mặt toàn tro bụi, rất nhanh từ bỏ loại lo lắng này, quả nhiên không có thảm nhất chỉ có thảm hại hơn.
Ý tưởng trốn đi thật sự quá sáng suốt .
Đã bị Frey dẫn dắt, ăn xong cơm trưa phong phú, Lâm Hoài tìm được một chỗ hẻo lánh, trở về không gian. Trong không gian mọi sự thanh nhàn, tuyệt đối ẩn nấp an toàn không chịu quấy rầy.
Vừa về không gian, 1 con chuột nhỏ đã chạy đến bên chân Lâm Hoài.
Chuột nhỏ đã không còn bộ dáng nửa chết nửa sống như trước, gần đây vừa thay một tầng lông, toàn thân màu lửa, mắt to cũng là màu quả lựu thuần, giống như một viên bảo thạch tinh xảo, còn lấp lánh ánh ngọc.
Lâm Hoài tra qua tư liệu, đây không phải là 1 con chuột bình thường mà là một ma thú biến dị cấp 4. Ma thú cấp 4 trên mảnh đại lục này quả thật chẳng đáng để vào mắt, nhưng còn mang theo hai chữ biến dị có thể nghiên cứu thêm, về sau có thể tiến hóa tới trình độ nào còn chưa biết được.
“Gần đây có đánh nhau với ếch thông minh hay không?” Lâm Hoài xoa lông chuột đỏ rực như lửa, một thân lông tơ trơn mềm như nước, cả người mềm mại, sờ lên giống 1 món đồ chơi bằng lông nhung.
Chuột nhỏ vừa nghe ba chữ ếch thông minh, nhất thời không thuận theo chạy ra ngoài. Chúng nó hai đứa như kiểu thiên địch, cường cường gặp nhau, không ngừng náo loạn, làm hỏng không ít thực vật trong không gian. May mà thực vật trong không gian đều có sức sống mạnh mẽ, chỉ cần còn 1 hơi tàn đều có thể sống lại.
Lâm Hoài thấy nó chạy đi, dư quang nhìn đến ếch thông minh đang chờ bên bờ sông, khiêu khích nhìn về phía chuột con. Chuột kiên cường nhảy xuống khỏi tay Lâm Hoài, chạy thẳng đến chỗ ếch thông minh, hai đứa chí chóe ầm ĩ.
Tình thế chỗ Ma thực vật cấp cao làm Lâm Hoài có chút ngoài ý muốn. Lâm Hoài vẫn không thể lý giải, lớp sương mù màu vàng bao trùm ở mặt đất từ nhạt trở nên hoạt bát, mỗi một tuần ma thực còn nhỏ đều bị sương mù bao quanh, càng là thực vật cao cấp thì lớp sương mù bao quanh càng nồng hậu. Tốc độ sinh trưởng thực vật đều rất chậm, dù sao thì Lâm Hoài cũng không cần dược liệu trình độ này nên chả sốt ruột.
Lâm Hoài ở trong không gian sung sướng mà phục hồi cảm giác, sáng dậy quá sớm, vẫn chưa nghỉ ngơi trọn. Sau khi tỉnh thì ra hồ tắm 1 cái, quả nhiên thần thanh khí sảng. Gần đây vẫn luôn rèn luyện tinh thần lực, chưa bao giờ ngơi nghỉ, phản ứng linh mẫn không ít, về phần cùng không gian sinh ra liên hệ gì đó, tạm thời một chút cảm giác đều không có.
Nhưng hiện tại mới bắt đầu, về sau có thể thành công hay không ai cũng không thể nói được. Trên quyển sách của Frey đưa cũng không nói rõ, chỉ đoạn cuối cùng viết, sức mạnh cực hạn không thể đoán trước được.
Buổi tối trong thành có tổ chức hội đốt lửa trại náo nhiệt nhất trong ngày, Lâm Hoài cho dù không có hứng thú cũng không thể không đi. Thay một thân quần áo sạch sẽ, trên đầu mang 1 cái huy hiệu thành Corina—— 1 mảnh vỏ bọ cánh cứng bị một trường đao xuyên thấu. Hai bên còn khắc khẩu hiệu “Corina, dũng giả thành”.
Trong thành lúc này nơi nơi đều là tiếng hoan hô nói cười, trong thành dựng 1 đài lửa trại cao năm sáu thước, ánh lửa đỏ diễm bừng cả 1 góc trời. Các thiếu nữ mặc váy đủ mọi màu sắc, trong tay đang cầm đủ loại kiểu dáng bàn có vẻ là đồ ăn, kê bàn trước vị trí ngồi của khách nhân, hỏa diễm rừng rực rung động, mọi người vui cười liên tục, tất cả đều tốt đẹp như 1 bức tranh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
PS1: Frey hiện tại 17 tuổi, lớn hơn Berger một tuổi, Lâm Hoài 10 tuổi, xác định không thay đổi
PS2: thời gian trôi qua thật sự mau, ta nghĩ đến lúc Lâm Hoài trưởng thành, chính là lúc đổi thành mấy chương chuyện tình; mặt khác, ếch thông minh với chuột kiên cường, rống rống
Lâm Hoài lĩnh quần áo của mình thay vào, đứng lẫn vào trong đám nhóc.
Nghe được 2 thằng nhóc bên cạnh đang không ngừng tranh luận, “Đồ ăn nhà mày cháy khét, khó ăn muốn chết!” “Mày nói bậy, rõ ràng là đồ ăn nhà tao rất ngon, nhà mày mới khó ăn, mày mà còn nói đồ nhà tao khó ăn thì lần sau không cho mày đến nhà tao nữa.” “Không đi thì không đi, tao mới không thèm.” “Mày thèm tao cũng không cho mày đến nhà tao” – nhất thời cảm thấy thời thơ ấu của mình không hề – may mắn (vì k có bạn). Không đợi bao lâu, Barron đã lừa thêm vài thằng nhóc nữa đến, tổng cộng gom được 30 đứa.
Barron thay 1 thân quần áo đội hộ vệ chuyên dụng, ông là đội trưởng, đồng phục chủ yếu là màu đen như mực, hoa văn đỏ tươi, hoa văn tầng tầng lớp lớp, lần lượt thay đổi phức tạp, rất có khí phách. Bên ngoài khoác 1 lớp áo giáp dày, áo giáp màu đồng che đi ngực, bả vai, trên đầu còn có 1 chiếc mũ giáp bằng bạc. Barron râu xồm lập tức bày ra khí thế mạnh mẽ.
Ông đứng trước mặt bọn nhóc, tay hướng lên trời vung lên, “Thành Corina chúng ta đây trứ danh là dũng giả thành dũng mãnh, bất khuất, các ngươi là tương lai của chúng ta, những thiếu niên của thành Corina chúng ta có phải là hạng người sợ chết hay không?”
Bọn nhóc con nhiệt huyết sôi trào, đều hướng về không khí hét, “Không phải!”
“Hôm nay chúng ta tập hợp tại đây tiến hành 1 đợt tập huấn đơn giản, có nguyện ý hay không?!” Barron cõi lòng đầy hào hùng.
“Nguyện ý!” Bọn nhóc lại tiếp tục lớn tiếng hét lên.
Barron đối với đáp án phía dưới thật hài lòng, “Tập huấn hôm nay của chúng ta rất đơn giản, địa điểm hoạt động chính là rừng cây nhỏ không xa ngoài thành, sau khi nghe ta phát mệnh lệnh thì mọi người bắt đầu tản ra, đếm tới 60 thì chấm dứt. Trong thời gian 1 phút, mọi người có thể tản vào rừng cây, tùy ý trốn chỗ nào cũng được. Sau khi đếm hết thì bắt đầu hành động. Đoạt được huy hiệu của 1 người cũng tính là thành công, giữa trưa tập hợp, ai đoạt được nhiều huy hiệu nhất thì thắng, người thắng có thể gia nhập đội hộ vệ thiếu niên của chúng ta, hơn nữa có cơ hội tranh chức tiểu đội trưởng nha!”
“Được ạ!” Bọn nhóc lại 1 trận hoan hô.
Barron cười nói: “Được rồi, bây giờ bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể, mọi người chạy quanh y sư nghiệp đoàn ba vòng, mỗi một vòng chạy xong đều phải kêu một tiếng ‘Đội hộ vệ đội mạnh nhất’ ! Hiện tại bắt đầu!”
Bọn nhóc làm ồn bắt đầu chạy bộ.
Lâm Hoài ở trong đám người lệ rơi đầy mặt, cậu có thể nói mình không muốn sao? Có thể sao? Có thể nói xong mà sau đó không phải đi lau chùi nhà vệ sinh công cộng sao?
Đáng tiếc của ý tưởng của cậu chung quy chỉ có thể dưới đáy lòng phun trào. Cho dù có trăm ngàn cái không muốn, chạy vẫn phải chạy. Cuộc chiến tranh đoạt huy hiệu bắt đầu, Lâm Hoài dùng tốc độ nhanh nhất chạy về tận cùng rừng cây nhỏ, thừa dịp bốn phía không có ai, tay chân cũng sử dụng trèo lên 1 chạc cây một gốc đại thụ sum xuê. Bảo cậu đi bồi một đám tiểu tử da lông ngắn chơi cái trò trốn tìm này —— gục ——chà đạp lẫn nhau —— trong 1 trò chơi tranh đoạt, cậu thật đúng là chơi không nổi.
Ở trên cây trốn tránh đúng là nhàn rất nhiều, nhưng mà lại có sâu?! Lâm Hoài nhìn đến một con sâu lông màu xanh đang mấp máy hướng về phía cậu, gần đến có thể nhìn thấy những con mắt nhỏ đen nhánh (aka, mắt có nhiều cầu mắt ấy, giống mắt ruồi). Lâm Hoài trừng to mắt, xoay người rớt từ trên cây xuống cái bịch —— suýt nữa gãy chân.
Ngao ~ cậu ghét nhất mấy con nhuyễn thể vừa nhỏ lại không đáng yêu như thế. = =
Lâm Hoài xoa chân, cảm giác được hình như có người đang nhìn cậu, ngẩng đầu đã thấy, thì ra là Frey từ buổi sáng đã không thấy bóng dáng? Vì sao mỗi lần tên này xuất hiện đều thần kỳ như vậy!
Frey một thân thường phục, hai tay ôm ngực dựa trên cây, ánh mắt âm u dõi theo cậu, Lâm Hoài cả người sợ hãi, “Này, anh sao lại ở chỗ này, hôm nay không phải tiết hoan duyên sao? Chắc là sẽ có người mời anh tham gia tiết mục chứ, hay là —— anh cũng bị Barron mời đi làm giám sát viên?” Lo lắng đến vấn đề an toàn, Barronn ở trong rừng cây nhỏ có an bài vài người, một khi nghe được tiếng kêu cứu hay gặp những vấn đề khác sẽ lập tức chạy qua để giải quyết.
“Không phải.” Frey lắc đầu.
“Vậy anh đến chỗ này làm gì?” Lâm Hoài khó hiểu.
Frey tầm mắt chuyển qua phía trên đại thụ, lại chuyển hướng Lâm Hoài đang nhăn mặt nhíu mày nhu chân, đột nhiên tâm tình tốt quăng ra một câu, “Cậu đoán coi!”
Tôi đoán, đoán *beep* á? Chẳng lẽ đến để xem trò cười của mình !
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân tất tất tốt tốt, hai thằng tiểu quỷ lớn tiếng nói chuyện “Đều tại mày tự nhiên nói chuyện mới đem người ta dọa sợ chạy mất, bằng không chúng ta có thể nhiều thêm một cái huy hiệu.” “Làm sao là lỗi của tao, nếu không đi theo mày thì chúng ta bây giờ làm sao đến 1 cái huy hiệu cũng chưa cướp được.” “Mày còn nói tao, còn nói nữa tao liền không đi với mày. ” “Mày nghĩ tao muốn đi cùng mày ak, đại ngu ngốc.”
Lâm Hoài xấu hổ, bọn nhóc này rốt cuộc có biết chính mình đang làm gì không thế?
Liền nói với Frey: “Anh không thấy qua tôi nha.” Dùng tốc độ nhanh nhất, chui vào một bên trong lùm cây.
Lâm Hoài thật cẩn thận vén lùm cây quan sát tình huống bên ngoài, đợi không còn âm thanh nữa mới mò ra. Cậu phì phì hai tiếng, trong lùm cây đều là gai nhỏ, còn có ít bụi trên lá rớt vào miệng a.
“Anh thế nào còn chưa đi?” Lâm Hoài nhìn đến Frey ngồi ở một chạc cây lớn, hai chân nhàn nhã đung đưa, trên mặt rất có hưng trí thưởng thức trạng thái chật vật của cậu. Cậu là vì trốn người, không muốn tham gia cái trận đấu bỏ đi này, Frey cũng trốn là vì sao?
Frey đổi cái tư thế, ngồi thẳng lên nở nụ cười, “Cậu đoán a?” Lâm Hoài trừng mắt liếc hắn một cái, “Tôi làm sao mà biết, cũng không phải con giun trong bụng anh—— a!” Cậu bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, “Đừng nói là anh sợ bị người phát hiện, kéo đi tham gia hoạt động hôm nay đi?!” Khả năng thực nhàm chán.
“Không sai, đáng tiếc trả lời đúng không có thưởng.” Frey sắc mặt không thay đổi.
Lâm Hoài giờ phút này cả đầu đều là —— trời ạ, hắn thế nhưng vì không muốn tham gia tiết hoan duyên mà trời còn chưa sáng đã chạy vào rừng cây a!!! —— thật không biết mình kích động cái gì, “Nhưng mà giữa trưa anh vẫn phải về ăn cơm chứ? Ở trong rừng nhóm lửa sẽ bị phát hiện.”
Frey từ sau lưng lấy ra một cái bao, để ở trong tay vần vò, “Tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”
Gian trá quá đi!
“Ngài cứ cất đi ạ, tôi đi trước.” Nhìn sắc trời đã sắp đến giữa trưa, hoạt động nửa ngày cũng sắp xong, Lâm Hoài khoát tay, tiếng gió rung động bên tai, Frey nháy mắt không có bóng dáng.
Rõ ràng có thể đến vô ảnh đi vô tung, thế hắn còn hiện thân ra làm cái gì? = = (hơ hơ, nhìn anh ngu quá nhịn không được chớ sao =))
Trở lại chỗ tập hợp, Lâm Hoài nhìn đến mấy thằng nhóc mặt mũi bầm dập, còn có 2 đứa vừa đi vừa khóc, cứ tưởng mình đã đủ chật vật, quần áo gai bụi cắt qua, trên mặt toàn tro bụi, rất nhanh từ bỏ loại lo lắng này, quả nhiên không có thảm nhất chỉ có thảm hại hơn.
Ý tưởng trốn đi thật sự quá sáng suốt .
Đã bị Frey dẫn dắt, ăn xong cơm trưa phong phú, Lâm Hoài tìm được một chỗ hẻo lánh, trở về không gian. Trong không gian mọi sự thanh nhàn, tuyệt đối ẩn nấp an toàn không chịu quấy rầy.
Vừa về không gian, 1 con chuột nhỏ đã chạy đến bên chân Lâm Hoài.
Chuột nhỏ đã không còn bộ dáng nửa chết nửa sống như trước, gần đây vừa thay một tầng lông, toàn thân màu lửa, mắt to cũng là màu quả lựu thuần, giống như một viên bảo thạch tinh xảo, còn lấp lánh ánh ngọc.
Lâm Hoài tra qua tư liệu, đây không phải là 1 con chuột bình thường mà là một ma thú biến dị cấp 4. Ma thú cấp 4 trên mảnh đại lục này quả thật chẳng đáng để vào mắt, nhưng còn mang theo hai chữ biến dị có thể nghiên cứu thêm, về sau có thể tiến hóa tới trình độ nào còn chưa biết được.
“Gần đây có đánh nhau với ếch thông minh hay không?” Lâm Hoài xoa lông chuột đỏ rực như lửa, một thân lông tơ trơn mềm như nước, cả người mềm mại, sờ lên giống 1 món đồ chơi bằng lông nhung.
Chuột nhỏ vừa nghe ba chữ ếch thông minh, nhất thời không thuận theo chạy ra ngoài. Chúng nó hai đứa như kiểu thiên địch, cường cường gặp nhau, không ngừng náo loạn, làm hỏng không ít thực vật trong không gian. May mà thực vật trong không gian đều có sức sống mạnh mẽ, chỉ cần còn 1 hơi tàn đều có thể sống lại.
Lâm Hoài thấy nó chạy đi, dư quang nhìn đến ếch thông minh đang chờ bên bờ sông, khiêu khích nhìn về phía chuột con. Chuột kiên cường nhảy xuống khỏi tay Lâm Hoài, chạy thẳng đến chỗ ếch thông minh, hai đứa chí chóe ầm ĩ.
Tình thế chỗ Ma thực vật cấp cao làm Lâm Hoài có chút ngoài ý muốn. Lâm Hoài vẫn không thể lý giải, lớp sương mù màu vàng bao trùm ở mặt đất từ nhạt trở nên hoạt bát, mỗi một tuần ma thực còn nhỏ đều bị sương mù bao quanh, càng là thực vật cao cấp thì lớp sương mù bao quanh càng nồng hậu. Tốc độ sinh trưởng thực vật đều rất chậm, dù sao thì Lâm Hoài cũng không cần dược liệu trình độ này nên chả sốt ruột.
Lâm Hoài ở trong không gian sung sướng mà phục hồi cảm giác, sáng dậy quá sớm, vẫn chưa nghỉ ngơi trọn. Sau khi tỉnh thì ra hồ tắm 1 cái, quả nhiên thần thanh khí sảng. Gần đây vẫn luôn rèn luyện tinh thần lực, chưa bao giờ ngơi nghỉ, phản ứng linh mẫn không ít, về phần cùng không gian sinh ra liên hệ gì đó, tạm thời một chút cảm giác đều không có.
Nhưng hiện tại mới bắt đầu, về sau có thể thành công hay không ai cũng không thể nói được. Trên quyển sách của Frey đưa cũng không nói rõ, chỉ đoạn cuối cùng viết, sức mạnh cực hạn không thể đoán trước được.
Buổi tối trong thành có tổ chức hội đốt lửa trại náo nhiệt nhất trong ngày, Lâm Hoài cho dù không có hứng thú cũng không thể không đi. Thay một thân quần áo sạch sẽ, trên đầu mang 1 cái huy hiệu thành Corina—— 1 mảnh vỏ bọ cánh cứng bị một trường đao xuyên thấu. Hai bên còn khắc khẩu hiệu “Corina, dũng giả thành”.
Trong thành lúc này nơi nơi đều là tiếng hoan hô nói cười, trong thành dựng 1 đài lửa trại cao năm sáu thước, ánh lửa đỏ diễm bừng cả 1 góc trời. Các thiếu nữ mặc váy đủ mọi màu sắc, trong tay đang cầm đủ loại kiểu dáng bàn có vẻ là đồ ăn, kê bàn trước vị trí ngồi của khách nhân, hỏa diễm rừng rực rung động, mọi người vui cười liên tục, tất cả đều tốt đẹp như 1 bức tranh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
PS1: Frey hiện tại 17 tuổi, lớn hơn Berger một tuổi, Lâm Hoài 10 tuổi, xác định không thay đổi
PS2: thời gian trôi qua thật sự mau, ta nghĩ đến lúc Lâm Hoài trưởng thành, chính là lúc đổi thành mấy chương chuyện tình; mặt khác, ếch thông minh với chuột kiên cường, rống rống
/76
|