Vài ngày lộ trình mới tới nơi Frey muốn tới, một cửa hàng luyện kim. Bề ngoài cũ nát chỉ đủ một người vào ra, Lâm Hoài rất quen cửa hàng này, gặp nhân viên cửa hàng thì chào hỏi: Đã lâu không gặp.
Là cậu à! người làm còn nhỏ diện mạo thanh tú của tiệm thoáng cái đã nhận ra Lâm Hoài, Đúng là lâu rồi cậu chưa đến đây, lần trước cái xẻng thế nào, dùng tốt không? Tôi lại đề cử cho cậu cái khác, nhìn thấy không, bên kia cái chổi, tôi đã gia trì thêm phong hệ ma pháp, bán cậu nửa giá như thế nào?
Kỳ thực cũng không tệ lắm. Nhân viên nhỏ biểu tình chờ mong khiến cậu nói không nên lời, cái xẻng gia trì thổ hệ ma pháp lực tác dụng quá lớn, không uổng phí khí lực có thể đào ra cái hố sâu hơn 1m, cái xẻng toàn bộ rơi vào bùn đất, nhổ ra cũng phải mất 1 phen công phu. Hôm nay tôi đến không phải để mua đồ.
Nhân viên nhỏ thất vọng ra vẻ thâm trầm: Đến cậu cũng không thưởng thức tác phẩm của tôi, cuộc đời thật mất hết thú vui mà.
Frey đem một con dấu khắc bằng đá đặt trên quầy, nhân viên nhỏ buồn bực không vui cầm lên, chứng kiến chữ khắc trên đó, không đợi Frey mở miệng nói chuyện, lưu lại một câu liền chạy mất: Tôi đi gọi sư phụ, mấy người chờ, nếu có khách đến thì nói làm ăn tốt quá, hết hàng toàn bộ nhé.
Frey tựa trên mặt bàn, Em quen không ít người.
Ngẫu nhiên, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi. Ở công hội đánh thuê quen biết ông chủ nơi này, đúng là sư phụ trong miệng nhân vật nhỏ, đến mua mấy thứ đồ kia vài lần. Đồ đệ là 1 tên phát minh cuồng, chơi đùa ra mấy thứ vô dụng chiếm đa số thì cũng không có cách phai mờ lửa tình yêu của cậu ta đối với sáng tạo. Sư phụ khá kiệm lời, khi trầm mặc thì giống như bức tượng điêu khắc, khi cười rộ lên lại rất nhã nhặn.
Nhân viên nhỏ chạy đến: Sư phụ cho mấy người tiến vào.
Mang theo mấy người đi vào bên trong, giống như mê cung yên tĩnh, xuyên qua hành lang chen chúc quanh co khúc khuỷu nhỏ hẹp, chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rẽ vào, tầm mắt đột nhiên rộng rãi, nhìn thấy thanh bậc thang bằng đá hợp với một tòa biệt thự nhỏ, tường ngoài thạch bích khắc hoa văn phức tạp, hiển lộ rõ ràng chút vẻ xa hoa khó gặp. nhân viên nhỏ cười nói: Tôi sẽ không vào, sư phụ đang ở bên trong chờ mấy người.
Frey bước chân dừng 1 chút, đẩy cửa ra đi vào.
Dưới chân là đệm mềm mại, thời tiết đã chuyển lạnh, lò sưởi âm tường đang cháy bập bùng. Người nằm trên ghế cũng không đứng dậy, rảnh rỗi nói: Gần đây sống có vẻ không tồi?
Thoạt nhìn ngài cũng vậy, ba. Frey cũng dùng cái thái độ không thèm đếm xỉa tới đáp lại.
Cái này khiến Lâm Hoài thật là nghẹn họng nhìn trân trối. Frey bâng quơ nói tìm người hỏi chuyện, cư nhiên là ba anh ta, theo đạo lý lâu năm không thấy, cũng không phải là cái thái độ thờ ơ như vậy chứ, còn có, cậu quen ông chú này lâu như vậy, vậy mà không biết người này lại là pháp sư vong linh kia. Cái vong linh pháp sư mà vì báo thù trên tay dính đầy máu tanh á. Trên thực tế, ở trước mặt Lâm Hoài ông chỉ là 1 ông chú có chút đáng yêu.
Reggie Arnold xốc cái chăn lông làm bằng tay lên, đứng dậy đi tới: Con lại mang cả tên nhóc này đến. Ta rất có ấn tượng với nhóc, dược tề nhóc chế tác mùi vị không tệ, uống vào người thấy ấm áp, có còn hay không? Nửa câu đầu nói với Frey, nửa câu sau là nói với Lâm Hoài.
Lâm Hoài vội vàng lấy tất cả dược tề trong ma pháp giới chỉ đổ hết ra, dược tề đủ mọi màu sắc chất đầy đất, Có, đáng tiếc không nhiều lắm. Từ đó bới ra hai cái chai dài đựng chất lỏng màu vàng nhạt, có chút bất đắc dĩ đáp. Nói xong, ôm đống dược tề còn lại lúng túng bỏ lại nhẫn, quả nhiên bởi vì hoảng sợ, đầu óc không dùng được.
Frey buồn cười hỗ trợ thu gom thuốc lại, Reggie Arnold cười nói: Thật bất ngờ sao?
Ngài nhìn qua hình như đã sớm biết? Lâm Hoài khó hiểu hỏi, không hiểu mà nhìn về phía Frey, Frey lắc đầu, tỏ vẻ hắn cái gì cũng chưa nói.
Reggie Arnold chỉ vào cổ cậu: Do ma pháp thạch này, ma pháp thạch đã qua đặc thù xử lý tự nhiên không dễ tìm.
Lâm Hoài bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra ngài đã sớm biết cháu cùng con trai của ngài quen biết, thế nên mới dẫn cháu đến tiệm. Khó trách cậu cảm thấy ông chú này lần đầu gặp mặt đã vô cùng nhiệt tình, cùng với tính cách nhạt nhẽo sau khi quen biết thực sự chênh lệch quá xa.
Cũng không sai biệt lắm. Nơi này là chỗ bình thường ta ở, nếu là không quen biết chắc chắn ta sẽ không dẫn tới. Reggie Arnold cười nói, Nhóc cũng biết, người muốn giết ta cũng không ít.
Lúc Reggie Arnold cùng Frey tụ lại 1 bên nói chuyện phiếm, Vivian nhìn Lâm Hoài không chuyển mắt, Lâm Hoài bị nhìn đến không được tự nhiên, cười nói: Nếu cảm thấy nhàm chán anh mang em ra ngoài một chút, vùng này anh rất quen thuộc.
Vivian cười lắc đầu: Không cần, em muốn về nhà rồi. Dứt lời, trầm mặc mà nhìn lòng bàn tay, Tiểu ca ca, hình như cái gì em cũng không biết, ma pháp, ma thú, giống như trong sách vậy. Thế nhưng mà, em quen anh lâu như vậy, cư nhiên không biết, thì ra anh cũng biết mấy thứ này. Vivian cho rằng Lâm Hoài cũng là ma pháp sư, Lâm Hoài không giải thích thêm, tình huống của cậu phức tạp hơn, căn bản nói không rõ được. Mẹ cứ nói, thế giới bên ngoài quá lớn, em lại giống như 1 đứa ngốc vậy. Anh sẽ vì em ngốc mà không thích em nữa à?
Lâm Hoài cười nói: Anh cho rằng Vivian của chúng ta là thông minh nhất.
Vivian miễn cưỡng nở nụ cười thoáng qua: Đương nhiên là em rất thông minh, đương nhiên là em rất thông minh rồi. Nói vế sau, thanh âm nhẹ như gió thổi.
Frey từ thư phòng đi ra vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Hoài hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Có tung tích của nước sinh mệnh.
Cái kia là chuyện tốt a, không phải nên vui vẻ sao?
Frey gật gật đầu: Là chuyện tốt, nhưng mà nước sinh mệnh lại ở trong tay Berger.r
Mặc kệ đang ở trong tay ai, đều phải lấy về. Chẳng qua, Berge, giờ y đã là chủ 1 nước, tìm y đàm phán giao dịch sẽ rất phiền toái đây. Nhắc đến Berger, Lâm Hoài mặt không biểu tình, Frey an tâm, hắn không biết những chuyện giữa Lâm Hoài và Berger, chẳng qua chỉ là lo lắng giao tình của hai người, nếu Lâm Hoài đã không thèm để ý, hắn càng không có băn khoăn, giống như Lâm Hoài đã từng nói, đều phải lấy về, mặc kệ cái giá phải trả là bao nhiêu.
Ngày mai anh sẽ khởi hành.
Em nghĩ, có thể em còn có thứ để trao đổi với Berger. Nếu như Berger còn cần, cậu có thể giao ra tất cả quả Tử lân. Cho nên, em cũng muốn đi.
Ra khỏi tiệm, Knoch cao to đang ở bên ngoài đi tới đi lui, Frey cho gã địa chỉ đại khái, gã tìm cả buổi lại không thấy được cửa nhỏ giấu ở chỗ sâu đâu.
Vivian cuối cùng không cự tuyệt quyết định để Knoch đưa cô trở về, cô nghĩ, có lẽ thật sự không thể quá tùy hứng, tối thiểu điểm này cô có thể làm được, không phải sao? Cô thấy Frey nói chuyện nghiêm túc với Lâm Hoài, nghĩ thầm, ít nhất không thể vướng chân anh ấy được.
Đây là lần thứ nhất Lâm Hoài trở về sau khi đem đạo sư kính yêu của Berger biến thành ngu ngốc rồi cao chạy xa bay. Cậu thoáng thay đổi bộ dáng, không có khoa trương lắm, chỉ là đem màu tóc đổi sang màu đen giống Frey, lại đổi bộ quần áo màu đen, từ trong phòng đi ra, Lâm Hoài hỏi: Cái này, trông chúng ta có giống anh em ruột hay không?
Frey lại nói: Nếu là là con gái, cái này nên hỏi, trông có giống vợ chồng hay không.
Lâm Hoài trong nội tâm thoáng nhảy 1 cái, vì những lời giống như vui đùa này của là Frey, cũng vì ánh mắt sâu nặng anh ta nhìn cậu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu ngoại truyện vô trách nhiệm nhân dịp Tết độc thân
tính cách nhân vật không giống trong truyện.
Hôm nay, Curtis tìm tới Frey: Ngươi biết hôm nay là Tết độc thân trăm năm mới có 1 lần không? (ngày 11.11.2011, rất nhiều người tổ chức đám cưới vào ngày này vì cho rằng sẽ được sống bên nhau trọn đời)
Không biết.
Curtis he he cười gian rộ lên: Tết độc thân chính là ngày lễ mà loại người như ngươi phải trải qua nha. Cố ý đem chữ ngươi đọc nặng lên, cố ý lộ ra ánh mắt vạn phần đồng tình.
“Ta là loại người như vậy? Frey lúc này mới ngẩng đầu.
Lưu manh a (quang côn: lưu manh, người thông minh, thức thời), còn gọi là độc thân, chẳng qua lấy tuổi của ngươi mà tính thì là người đàn ông độc thân vàng, từ tình sử của ngươi mà xem, trình độ độc thân vàng của ngươi thật đúng là hiếm có. Curtis chế nhạo nói.
Frey giật mình, lại vỗ vai Curtis bả vi thở dài một tiếng: Xin khuyên một câu, nhân thú luyến là không đáng tin cậy. Đặc biệt là con chuột hình thể khéo léo, còn dừng lại tại quá trình yêu đương plato (trong sáng, bằng tinh thần), đừng nói giỡn, ngươi cho rằng ngươi hơn ta nhiều lắm chắc?
Curtis đen mắt rời đi, Frey lập tức đi tìm Lâm Hoài, Lâm Hoài đang cùng Vivian cùng một chỗ. Vivian mặc váy màu vàng nhạt, tà váy dài bị gió thổi qua, giống như cánh bướm bay lên vậy. Frey mặt sắc mặt ngưng trọng nói: Anh tìm em có việc.
Lâm Hoài nghe xong, mặc kệ Vivian, theo Frey đi đến 1 rừng cây nào đó hoang tàn vắng vẻ, hai người một trước một sau đi tới, Lâm Hoài rốt cục nhịn không được, đuổi theo hỏi: Chuyện gì hả?
Frey dừng lại, Nghe nói hôm nay là Tết độc thân?
A! Lâm Hoài sợ hãi kêu một tiếng, Có lẽ thế, em cũng không biết rõ, ai nói với anh thế.
Curtis.
Lâm Hoài mắt cười cong cong: Cái kia chắc là vậy rồi, tết độc thân vui vẻ!
Frey xụ mặt: Ai muốn đón cái tết độc thân kia chứ, nghe cứ như mấy lão già ở Quang minh giáo hội ấy. (thần côn tiết, quang côn tiết nghe giống giống quang minh giáo hội)
Em biết rồi, anh là có ý trung nhân, đang nghĩ làm sao thổ lộ, chuẩn bị thoát ly kiếp độc thân rồi hả? Nhìn xem ánh mắt Frey, Lâm Hoài hiểu vài phần, lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy trong nội tâm hơi khó chịu.
Em muốn anh có người trong lòng, sau đó để em và Vivian song túc song phi chứ gì?
Em không có ý đó mà. Lâm Hoài thề thốt phủ nhận, nói còn chưa dứt lời, liền bị Frey cắt đứt, Em nói rất đúng.
Lâm Hoài nghi ngờ nhìn sang, Frey một lần nữa cường điệu một lần: Em nói rất đúng, anh đã có người trong lòng rồi. Ánh mắt không chớp nhìn Lâm Hoài, ánh mắt trầm thấp phảng phất như muốn đem người đối diện cắn nuốt vào, lời nói giấu trong lòng rốt cục vẫn phải nói ra miệng, không có buông lỏng, thậm chí có vài phần khẩn trương chân tay luống cuống.
Lâm Hoài kinh ngạc.
Frey truy vấn: Chẳng lẽ em không muốn nói cái gì sao?
Cái gì? Có chút ngơ ngác.
Frey cảm thấy kẻ này thật sự là không có thuốc nào cứu được, vô cùng đau đớn lên án nói: Chúng ta đã từng cùng nhau xem ngân hà ban đêm, cùng nhau chung hoạn nạn, đúng rồi, anh còn dùng tất cả gia sản đổi một khối tinh thạch tự tay điêu khắc tặng cho em, mấy hôm trước còn mang em đi gặp gia trưởng, có phải em đã quên hết rồi hay không?
Kỳ thực ——
Frey vểnh tai.
Kỳ thực em không hề biết anh lại tính toán chi li như vậy, mấy chuyện xa lắc xa lơ hồi nào cũng lôi ra nói.
Frey sắc mặt lập tức u ám.
Nhưng mà. Lâm Hoài lại nói, nhưng mà hôm nay là tết độc thân, có việc ngày mai hãy nói.
Có chuyện gì không thể một lần nói cho xong? ! ! ! Có tất yếu phải nhấn mạnh tết độc thân hay không? Chúng ta không phải đã đổi đề tài rồi sao. Frey nội tâm sôi trào, rõ ràng cũng sắp có kết quả, cứ lơ lơ lửng lửng thế này thật khó chịu, sớm biết như vậy không nói về tết độc thân nữa, thật sự là xuất sư bất lợi.
Là cậu à! người làm còn nhỏ diện mạo thanh tú của tiệm thoáng cái đã nhận ra Lâm Hoài, Đúng là lâu rồi cậu chưa đến đây, lần trước cái xẻng thế nào, dùng tốt không? Tôi lại đề cử cho cậu cái khác, nhìn thấy không, bên kia cái chổi, tôi đã gia trì thêm phong hệ ma pháp, bán cậu nửa giá như thế nào?
Kỳ thực cũng không tệ lắm. Nhân viên nhỏ biểu tình chờ mong khiến cậu nói không nên lời, cái xẻng gia trì thổ hệ ma pháp lực tác dụng quá lớn, không uổng phí khí lực có thể đào ra cái hố sâu hơn 1m, cái xẻng toàn bộ rơi vào bùn đất, nhổ ra cũng phải mất 1 phen công phu. Hôm nay tôi đến không phải để mua đồ.
Nhân viên nhỏ thất vọng ra vẻ thâm trầm: Đến cậu cũng không thưởng thức tác phẩm của tôi, cuộc đời thật mất hết thú vui mà.
Frey đem một con dấu khắc bằng đá đặt trên quầy, nhân viên nhỏ buồn bực không vui cầm lên, chứng kiến chữ khắc trên đó, không đợi Frey mở miệng nói chuyện, lưu lại một câu liền chạy mất: Tôi đi gọi sư phụ, mấy người chờ, nếu có khách đến thì nói làm ăn tốt quá, hết hàng toàn bộ nhé.
Frey tựa trên mặt bàn, Em quen không ít người.
Ngẫu nhiên, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi. Ở công hội đánh thuê quen biết ông chủ nơi này, đúng là sư phụ trong miệng nhân vật nhỏ, đến mua mấy thứ đồ kia vài lần. Đồ đệ là 1 tên phát minh cuồng, chơi đùa ra mấy thứ vô dụng chiếm đa số thì cũng không có cách phai mờ lửa tình yêu của cậu ta đối với sáng tạo. Sư phụ khá kiệm lời, khi trầm mặc thì giống như bức tượng điêu khắc, khi cười rộ lên lại rất nhã nhặn.
Nhân viên nhỏ chạy đến: Sư phụ cho mấy người tiến vào.
Mang theo mấy người đi vào bên trong, giống như mê cung yên tĩnh, xuyên qua hành lang chen chúc quanh co khúc khuỷu nhỏ hẹp, chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rẽ vào, tầm mắt đột nhiên rộng rãi, nhìn thấy thanh bậc thang bằng đá hợp với một tòa biệt thự nhỏ, tường ngoài thạch bích khắc hoa văn phức tạp, hiển lộ rõ ràng chút vẻ xa hoa khó gặp. nhân viên nhỏ cười nói: Tôi sẽ không vào, sư phụ đang ở bên trong chờ mấy người.
Frey bước chân dừng 1 chút, đẩy cửa ra đi vào.
Dưới chân là đệm mềm mại, thời tiết đã chuyển lạnh, lò sưởi âm tường đang cháy bập bùng. Người nằm trên ghế cũng không đứng dậy, rảnh rỗi nói: Gần đây sống có vẻ không tồi?
Thoạt nhìn ngài cũng vậy, ba. Frey cũng dùng cái thái độ không thèm đếm xỉa tới đáp lại.
Cái này khiến Lâm Hoài thật là nghẹn họng nhìn trân trối. Frey bâng quơ nói tìm người hỏi chuyện, cư nhiên là ba anh ta, theo đạo lý lâu năm không thấy, cũng không phải là cái thái độ thờ ơ như vậy chứ, còn có, cậu quen ông chú này lâu như vậy, vậy mà không biết người này lại là pháp sư vong linh kia. Cái vong linh pháp sư mà vì báo thù trên tay dính đầy máu tanh á. Trên thực tế, ở trước mặt Lâm Hoài ông chỉ là 1 ông chú có chút đáng yêu.
Reggie Arnold xốc cái chăn lông làm bằng tay lên, đứng dậy đi tới: Con lại mang cả tên nhóc này đến. Ta rất có ấn tượng với nhóc, dược tề nhóc chế tác mùi vị không tệ, uống vào người thấy ấm áp, có còn hay không? Nửa câu đầu nói với Frey, nửa câu sau là nói với Lâm Hoài.
Lâm Hoài vội vàng lấy tất cả dược tề trong ma pháp giới chỉ đổ hết ra, dược tề đủ mọi màu sắc chất đầy đất, Có, đáng tiếc không nhiều lắm. Từ đó bới ra hai cái chai dài đựng chất lỏng màu vàng nhạt, có chút bất đắc dĩ đáp. Nói xong, ôm đống dược tề còn lại lúng túng bỏ lại nhẫn, quả nhiên bởi vì hoảng sợ, đầu óc không dùng được.
Frey buồn cười hỗ trợ thu gom thuốc lại, Reggie Arnold cười nói: Thật bất ngờ sao?
Ngài nhìn qua hình như đã sớm biết? Lâm Hoài khó hiểu hỏi, không hiểu mà nhìn về phía Frey, Frey lắc đầu, tỏ vẻ hắn cái gì cũng chưa nói.
Reggie Arnold chỉ vào cổ cậu: Do ma pháp thạch này, ma pháp thạch đã qua đặc thù xử lý tự nhiên không dễ tìm.
Lâm Hoài bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra ngài đã sớm biết cháu cùng con trai của ngài quen biết, thế nên mới dẫn cháu đến tiệm. Khó trách cậu cảm thấy ông chú này lần đầu gặp mặt đã vô cùng nhiệt tình, cùng với tính cách nhạt nhẽo sau khi quen biết thực sự chênh lệch quá xa.
Cũng không sai biệt lắm. Nơi này là chỗ bình thường ta ở, nếu là không quen biết chắc chắn ta sẽ không dẫn tới. Reggie Arnold cười nói, Nhóc cũng biết, người muốn giết ta cũng không ít.
Lúc Reggie Arnold cùng Frey tụ lại 1 bên nói chuyện phiếm, Vivian nhìn Lâm Hoài không chuyển mắt, Lâm Hoài bị nhìn đến không được tự nhiên, cười nói: Nếu cảm thấy nhàm chán anh mang em ra ngoài một chút, vùng này anh rất quen thuộc.
Vivian cười lắc đầu: Không cần, em muốn về nhà rồi. Dứt lời, trầm mặc mà nhìn lòng bàn tay, Tiểu ca ca, hình như cái gì em cũng không biết, ma pháp, ma thú, giống như trong sách vậy. Thế nhưng mà, em quen anh lâu như vậy, cư nhiên không biết, thì ra anh cũng biết mấy thứ này. Vivian cho rằng Lâm Hoài cũng là ma pháp sư, Lâm Hoài không giải thích thêm, tình huống của cậu phức tạp hơn, căn bản nói không rõ được. Mẹ cứ nói, thế giới bên ngoài quá lớn, em lại giống như 1 đứa ngốc vậy. Anh sẽ vì em ngốc mà không thích em nữa à?
Lâm Hoài cười nói: Anh cho rằng Vivian của chúng ta là thông minh nhất.
Vivian miễn cưỡng nở nụ cười thoáng qua: Đương nhiên là em rất thông minh, đương nhiên là em rất thông minh rồi. Nói vế sau, thanh âm nhẹ như gió thổi.
Frey từ thư phòng đi ra vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Hoài hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Có tung tích của nước sinh mệnh.
Cái kia là chuyện tốt a, không phải nên vui vẻ sao?
Frey gật gật đầu: Là chuyện tốt, nhưng mà nước sinh mệnh lại ở trong tay Berger.r
Mặc kệ đang ở trong tay ai, đều phải lấy về. Chẳng qua, Berge, giờ y đã là chủ 1 nước, tìm y đàm phán giao dịch sẽ rất phiền toái đây. Nhắc đến Berger, Lâm Hoài mặt không biểu tình, Frey an tâm, hắn không biết những chuyện giữa Lâm Hoài và Berger, chẳng qua chỉ là lo lắng giao tình của hai người, nếu Lâm Hoài đã không thèm để ý, hắn càng không có băn khoăn, giống như Lâm Hoài đã từng nói, đều phải lấy về, mặc kệ cái giá phải trả là bao nhiêu.
Ngày mai anh sẽ khởi hành.
Em nghĩ, có thể em còn có thứ để trao đổi với Berger. Nếu như Berger còn cần, cậu có thể giao ra tất cả quả Tử lân. Cho nên, em cũng muốn đi.
Ra khỏi tiệm, Knoch cao to đang ở bên ngoài đi tới đi lui, Frey cho gã địa chỉ đại khái, gã tìm cả buổi lại không thấy được cửa nhỏ giấu ở chỗ sâu đâu.
Vivian cuối cùng không cự tuyệt quyết định để Knoch đưa cô trở về, cô nghĩ, có lẽ thật sự không thể quá tùy hứng, tối thiểu điểm này cô có thể làm được, không phải sao? Cô thấy Frey nói chuyện nghiêm túc với Lâm Hoài, nghĩ thầm, ít nhất không thể vướng chân anh ấy được.
Đây là lần thứ nhất Lâm Hoài trở về sau khi đem đạo sư kính yêu của Berger biến thành ngu ngốc rồi cao chạy xa bay. Cậu thoáng thay đổi bộ dáng, không có khoa trương lắm, chỉ là đem màu tóc đổi sang màu đen giống Frey, lại đổi bộ quần áo màu đen, từ trong phòng đi ra, Lâm Hoài hỏi: Cái này, trông chúng ta có giống anh em ruột hay không?
Frey lại nói: Nếu là là con gái, cái này nên hỏi, trông có giống vợ chồng hay không.
Lâm Hoài trong nội tâm thoáng nhảy 1 cái, vì những lời giống như vui đùa này của là Frey, cũng vì ánh mắt sâu nặng anh ta nhìn cậu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu ngoại truyện vô trách nhiệm nhân dịp Tết độc thân
tính cách nhân vật không giống trong truyện.
Hôm nay, Curtis tìm tới Frey: Ngươi biết hôm nay là Tết độc thân trăm năm mới có 1 lần không? (ngày 11.11.2011, rất nhiều người tổ chức đám cưới vào ngày này vì cho rằng sẽ được sống bên nhau trọn đời)
Không biết.
Curtis he he cười gian rộ lên: Tết độc thân chính là ngày lễ mà loại người như ngươi phải trải qua nha. Cố ý đem chữ ngươi đọc nặng lên, cố ý lộ ra ánh mắt vạn phần đồng tình.
“Ta là loại người như vậy? Frey lúc này mới ngẩng đầu.
Lưu manh a (quang côn: lưu manh, người thông minh, thức thời), còn gọi là độc thân, chẳng qua lấy tuổi của ngươi mà tính thì là người đàn ông độc thân vàng, từ tình sử của ngươi mà xem, trình độ độc thân vàng của ngươi thật đúng là hiếm có. Curtis chế nhạo nói.
Frey giật mình, lại vỗ vai Curtis bả vi thở dài một tiếng: Xin khuyên một câu, nhân thú luyến là không đáng tin cậy. Đặc biệt là con chuột hình thể khéo léo, còn dừng lại tại quá trình yêu đương plato (trong sáng, bằng tinh thần), đừng nói giỡn, ngươi cho rằng ngươi hơn ta nhiều lắm chắc?
Curtis đen mắt rời đi, Frey lập tức đi tìm Lâm Hoài, Lâm Hoài đang cùng Vivian cùng một chỗ. Vivian mặc váy màu vàng nhạt, tà váy dài bị gió thổi qua, giống như cánh bướm bay lên vậy. Frey mặt sắc mặt ngưng trọng nói: Anh tìm em có việc.
Lâm Hoài nghe xong, mặc kệ Vivian, theo Frey đi đến 1 rừng cây nào đó hoang tàn vắng vẻ, hai người một trước một sau đi tới, Lâm Hoài rốt cục nhịn không được, đuổi theo hỏi: Chuyện gì hả?
Frey dừng lại, Nghe nói hôm nay là Tết độc thân?
A! Lâm Hoài sợ hãi kêu một tiếng, Có lẽ thế, em cũng không biết rõ, ai nói với anh thế.
Curtis.
Lâm Hoài mắt cười cong cong: Cái kia chắc là vậy rồi, tết độc thân vui vẻ!
Frey xụ mặt: Ai muốn đón cái tết độc thân kia chứ, nghe cứ như mấy lão già ở Quang minh giáo hội ấy. (thần côn tiết, quang côn tiết nghe giống giống quang minh giáo hội)
Em biết rồi, anh là có ý trung nhân, đang nghĩ làm sao thổ lộ, chuẩn bị thoát ly kiếp độc thân rồi hả? Nhìn xem ánh mắt Frey, Lâm Hoài hiểu vài phần, lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy trong nội tâm hơi khó chịu.
Em muốn anh có người trong lòng, sau đó để em và Vivian song túc song phi chứ gì?
Em không có ý đó mà. Lâm Hoài thề thốt phủ nhận, nói còn chưa dứt lời, liền bị Frey cắt đứt, Em nói rất đúng.
Lâm Hoài nghi ngờ nhìn sang, Frey một lần nữa cường điệu một lần: Em nói rất đúng, anh đã có người trong lòng rồi. Ánh mắt không chớp nhìn Lâm Hoài, ánh mắt trầm thấp phảng phất như muốn đem người đối diện cắn nuốt vào, lời nói giấu trong lòng rốt cục vẫn phải nói ra miệng, không có buông lỏng, thậm chí có vài phần khẩn trương chân tay luống cuống.
Lâm Hoài kinh ngạc.
Frey truy vấn: Chẳng lẽ em không muốn nói cái gì sao?
Cái gì? Có chút ngơ ngác.
Frey cảm thấy kẻ này thật sự là không có thuốc nào cứu được, vô cùng đau đớn lên án nói: Chúng ta đã từng cùng nhau xem ngân hà ban đêm, cùng nhau chung hoạn nạn, đúng rồi, anh còn dùng tất cả gia sản đổi một khối tinh thạch tự tay điêu khắc tặng cho em, mấy hôm trước còn mang em đi gặp gia trưởng, có phải em đã quên hết rồi hay không?
Kỳ thực ——
Frey vểnh tai.
Kỳ thực em không hề biết anh lại tính toán chi li như vậy, mấy chuyện xa lắc xa lơ hồi nào cũng lôi ra nói.
Frey sắc mặt lập tức u ám.
Nhưng mà. Lâm Hoài lại nói, nhưng mà hôm nay là tết độc thân, có việc ngày mai hãy nói.
Có chuyện gì không thể một lần nói cho xong? ! ! ! Có tất yếu phải nhấn mạnh tết độc thân hay không? Chúng ta không phải đã đổi đề tài rồi sao. Frey nội tâm sôi trào, rõ ràng cũng sắp có kết quả, cứ lơ lơ lửng lửng thế này thật khó chịu, sớm biết như vậy không nói về tết độc thân nữa, thật sự là xuất sư bất lợi.
/76
|