Vốn Lý Đại Minh vẫn còn vô cùng lo lắng, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Trần Thế Hoa thì hoàn toàn yên lòng.
Ngay lúc này, Trần Thế Hoa hoàn toàn hóa thành một tàn ảnh bay đi, Lý Đại Minh căn bản là thấy không thấy rõ lắm thân hình của hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy hoa mắt.
- Thì ra Trần tiên sinh lợi hại như vậy.
Lý Đại Minh vui mừng nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Thiểu bắt đầu tràn ngập thương hại.
- Cẩn thận!
Tống Giai cũng che mặt thét lên một tiếng kinh hãi, cô trăm triệu lần không ngờ, người hạ cổ lại lợi hại như vậy, giống như là cao thủ trình diễn võ học trên TV.
Sớm biết như vậy sẽ không tìm Trương Thiên giúp đỡ, giao cho cảnh sát là được. Trong lòng Tống Giai vừa lo lắng vừa hối hận.
Bốp!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng vang trầm thấp mà lại rất nhỏ truyền đến, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc há to miệng, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, căn bản không thể tin được vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy Trương Đại Thiểu vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi cái chân cứng như thép của Trần Thế Hoa sắp tới trước mặt thì bả vai Trương Đại Thiều chấn động, vươn tay phải ra, cầm thật chặt mắt cá chân Trần Thế Hoa!
Chân Trần Thế Hoa cứ như vậy bị cố định tại chỗ, muốn thu chân về nhưng lại cảm giác như chân phải bị một cái kìm sắt kẹp chặt lại, làm thế nào cũng không co về được.
- Điều này không thể!
Sắc mặt Trần Thế Hoa biến đổi, vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu.
Hắn biết Trương Đại Thiểu là cao thủ, nhưng chưa bao giờ dám tưởng tượng Trương Đại Thiểu lại mạnh tới mức độ này! Theo hắn, người này tuy mạnh nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cùng tiêu chuẩn với mình, cho tới bây giờ hắn mới biết được mình sai rất nhiều.
- Muốn chết!
Cắn răng một cái, Trần Thế Hoa lộ ra vẻ mặt điên cuồng, bỗng nhiên lấy ra một cái bao giấy nhỏ tung về phía Trương Đại Thiểu, một mảng lớn bụi màu đen tung ra.
Thần thức đảo qua, sắc mặt Trương Đại Thiểu không khỏi biến đổi, bên trong bụi này toàn bộ đều là cổ trùng! Mình tất nhiên không sợ nhưng nếu đám người Tống Giai hít vào, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Hơi hơi dùng một chút lực, Trương Đại Thiểu nắm mắt cá chân Trần Thế Hoa, đem cả người hắn ném bay lên. Thân hình to lớn của Trần Thế Hoa bay thẳng đến Lý Đại Minh.
- Anh không cần lại đây, a!
Lý Đại Minh quát to một tiếng, nháy mắt cũng bị Trần Thế Hoa đè lên, hai người ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Trương Đại Thiểu cởi áo blue ra tung lên, che khuất bột đám phấn màu đen lan tràn kia.
Dưới áo blue, Trương Đại Thiểu dùng hấp tự bí quyết, tất cả bột phấn màu đen nháy mắt bị hắn hút vào bàn tay, hình thành một quả cầu đen nho nhỏ!
Một cỗ tiên lực mãnh liệt phun ra, trong nháy mắt cổ trùng bên trong hắc cầu tử vong!
Quá trình đó giống như sét đánh trong nháy mắt đã xong, không có người nào thấy được.
- Ha ha ha!
Trần Thế Hoa bò lên từ mặt đất, vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào Trương Đại Thiểu:
- Mày đã trúng vạn cổ độc của tao, chắc chắn phải chết! Còn mọi người ở đây, sẽ chôn cùng mày!
- Trần, Trần tiên sinh anh đang nói gì ...
Lý Đại Minh nghe vậy, thân mình nhịn không được run lên, mặt xám như tro tàn thì thào hỏi.
Trần Thế Hoa lợi hại, nhưng Lý Đại Minh cũng biết Trần Thế Hoa là đến từ Vu một tổ chức rất bí ẩn. Người của tổ chức kia, thân thủ rất lợi hại, nhưng hạ cổ mới là sở trường của bọn họ.
Dùng cổ giết người đó thực sự là giết người vô hình. Mới vừa rồi Trần Thế Hoa rải một bao bột phấn, chính là cổ trùng. Cổ trùng kia, giờ phút này khẳng định đã xâm nhập vào trong trong cơ thể mọi người.
Nguyên nhân chính là có nhiều hiểu biết như vậy nên Lý Đại Minh mới càng cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt Trương Đại Thiểu không thay đổi, trong ánh mắt như có một ít trêu tức, ngẩng đầu nhìn Trần Thế Hoa:
- Mày muốn giết chết tất cả mọi người chúng tao? Mày giết tao thì tao có thể hiểu, nhưng mà người ở đây mày không cần phải ... giết đi. Còn có Lý Đại Minh, hắn cùng mày chính là một bọn, hắn mày cũng giết sao?
- Tao khinh!
Trần Thế Hoa khinh thường phun ra một ngụm nước miếng, chỉ vào Lý Đại Minh, vẻ mặt khinh thường:
- Hắn chỉ là cho tao ba mươi vạn, muốn tao hạ cổ một cô bé thôi. Tao không có quan hệ gì với hắn, hắn sống hay chết, liên quan gì tới tao?
- Không phải vậy Trần tiên sinh.
Lý Đại Minh sợ tới mức cả người lạnh run, vọt tới trước mặt Trần Thế Hoa, lôi kéo cánh tay Trần Thế Hoa cầu xin:
- Không nên như vậy, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể cho anh hết!
Chân mày Trần Thế Hoa nhăn lại, không để ý tới lời cầu xin của Lý Đại Minh, đá Lý Đại Minh văng ra, lạnh lùng vô tình nói:
- Trúng vạn cổ độc của tao, kết cục là phải chết, ngay cả tao cũng không có thuốc giải! Cam chịu số phận đi!
- Vạn cổ độc?
Trương Đại Thiểu lúc này khoát tay xốc áo blue lên, trong tay lộ ra một đám quả cầu đen:
- Trần tiên sinh, mày nói chính là cái này sao?
Trần Thế Hoa kia vốn đang kiêu ngạo cười, nhưng vừa nhìn thấy vật trong tay Trương Đại Thiểu thì cả người lập tức chấn động, như bị sét đánh la hoảng lên:
- Không thể như vậy được, chuyện này tuyệt đối không có khả năng...
Trần Thế Hoa không thể tin được, mình rải ra vạn cổ độc tất cả đều bị Trương Đại Thiểu giết chết!
Vạn cổ độc rải ra ở dạng bột phấn, có gió liền phân tán ra, chỗ nào cũng có, ngoại trừ mình có bí pháp, trong phạm vi mấy trăm thước chỉ cần người đó hít thở là sẽ trúng cổ.
Trần Thế Hoa căn bản là không thể tưởng tượng Trương Đại Thiểu làm như thế nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đem tất cả vạn cổ độc tập trung lại tiêu diệt, việc này quả thực là kỳ tích!
Chiêu thức ấy của Trương Đại Thiểu hoàn toàn phá hủy niềm tin của Trần Thế Hoa, hắn cũng không dám ... dừng lại, xoay người chạy thục mạng.
Trương Đại Thiểu sao có thể cho phép người này chạy thoát trước mặt mình, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Trần Thế Hoa.
- Mày trốn không thoát đâu!
Trương Đại Thiểu thản nhiên chắc chắn nói.
Cảm nhận được tiếng gió phía sau, Trần Thế Hoa đã cảm thấy tuyệt vọng, nhưng vào lúc này, một cô y tá bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt Trần Thế Hoa không khỏi sáng lên, một phen đem cô y tá bắt lại.
- A!
Cô y tá mặt xanh mét, thất kinh kêu to.
Trần Thế Hoa sắc mặt dữ tợn, một tay bóp cổ cô y tá, rống to với Trương Đại Thiểu:
- Cút ngay! Nếu không tao giết cô ta!
Sắc mặt Trương Đại Thiểu trở nên rất âm trầm làm cho Trần Thế Hoa cảm thấy áp lực mà lạnh sống lưng:
- Lập tức buông cô ấy ra, nếu không, tao sẽ không bỏ qua cho mày!
- Ha ha ha, sẽ không bỏ qua cho tao?
Trần Thế Hoa cười càng thêm càn rỡ.
- Có giỏi thì mày tới đây!
Lúc trước hắn bị Trương Đại Thiểu đánh cho tim mật gì đều lạnh, giờ phút này trong tay có con tin, khó có được nhược điểm của Trương Đại Thiểu, làm cho Trương Đại Thiểu sợ ném chuột vỡ đồ, Trần Thế Hoa rất vui vẻ.
- Đúng là không biết điều.
Trương Đại Thiểu hừ lạnh, ra tay như điện, tay nhấc lên lập tức kéo Trần Thế Hoa lại giống như là cầm một con gà, đưa lên giữa không trung!
Từ đầu tới đuôi, Trần Thế Hoa căn bản chưa kịp phản ứng!
Ngay lúc này, Trần Thế Hoa hoàn toàn hóa thành một tàn ảnh bay đi, Lý Đại Minh căn bản là thấy không thấy rõ lắm thân hình của hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy hoa mắt.
- Thì ra Trần tiên sinh lợi hại như vậy.
Lý Đại Minh vui mừng nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Thiểu bắt đầu tràn ngập thương hại.
- Cẩn thận!
Tống Giai cũng che mặt thét lên một tiếng kinh hãi, cô trăm triệu lần không ngờ, người hạ cổ lại lợi hại như vậy, giống như là cao thủ trình diễn võ học trên TV.
Sớm biết như vậy sẽ không tìm Trương Thiên giúp đỡ, giao cho cảnh sát là được. Trong lòng Tống Giai vừa lo lắng vừa hối hận.
Bốp!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng vang trầm thấp mà lại rất nhỏ truyền đến, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc há to miệng, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, căn bản không thể tin được vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy Trương Đại Thiểu vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi cái chân cứng như thép của Trần Thế Hoa sắp tới trước mặt thì bả vai Trương Đại Thiều chấn động, vươn tay phải ra, cầm thật chặt mắt cá chân Trần Thế Hoa!
Chân Trần Thế Hoa cứ như vậy bị cố định tại chỗ, muốn thu chân về nhưng lại cảm giác như chân phải bị một cái kìm sắt kẹp chặt lại, làm thế nào cũng không co về được.
- Điều này không thể!
Sắc mặt Trần Thế Hoa biến đổi, vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu.
Hắn biết Trương Đại Thiểu là cao thủ, nhưng chưa bao giờ dám tưởng tượng Trương Đại Thiểu lại mạnh tới mức độ này! Theo hắn, người này tuy mạnh nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cùng tiêu chuẩn với mình, cho tới bây giờ hắn mới biết được mình sai rất nhiều.
- Muốn chết!
Cắn răng một cái, Trần Thế Hoa lộ ra vẻ mặt điên cuồng, bỗng nhiên lấy ra một cái bao giấy nhỏ tung về phía Trương Đại Thiểu, một mảng lớn bụi màu đen tung ra.
Thần thức đảo qua, sắc mặt Trương Đại Thiểu không khỏi biến đổi, bên trong bụi này toàn bộ đều là cổ trùng! Mình tất nhiên không sợ nhưng nếu đám người Tống Giai hít vào, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Hơi hơi dùng một chút lực, Trương Đại Thiểu nắm mắt cá chân Trần Thế Hoa, đem cả người hắn ném bay lên. Thân hình to lớn của Trần Thế Hoa bay thẳng đến Lý Đại Minh.
- Anh không cần lại đây, a!
Lý Đại Minh quát to một tiếng, nháy mắt cũng bị Trần Thế Hoa đè lên, hai người ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Trương Đại Thiểu cởi áo blue ra tung lên, che khuất bột đám phấn màu đen lan tràn kia.
Dưới áo blue, Trương Đại Thiểu dùng hấp tự bí quyết, tất cả bột phấn màu đen nháy mắt bị hắn hút vào bàn tay, hình thành một quả cầu đen nho nhỏ!
Một cỗ tiên lực mãnh liệt phun ra, trong nháy mắt cổ trùng bên trong hắc cầu tử vong!
Quá trình đó giống như sét đánh trong nháy mắt đã xong, không có người nào thấy được.
- Ha ha ha!
Trần Thế Hoa bò lên từ mặt đất, vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào Trương Đại Thiểu:
- Mày đã trúng vạn cổ độc của tao, chắc chắn phải chết! Còn mọi người ở đây, sẽ chôn cùng mày!
- Trần, Trần tiên sinh anh đang nói gì ...
Lý Đại Minh nghe vậy, thân mình nhịn không được run lên, mặt xám như tro tàn thì thào hỏi.
Trần Thế Hoa lợi hại, nhưng Lý Đại Minh cũng biết Trần Thế Hoa là đến từ Vu một tổ chức rất bí ẩn. Người của tổ chức kia, thân thủ rất lợi hại, nhưng hạ cổ mới là sở trường của bọn họ.
Dùng cổ giết người đó thực sự là giết người vô hình. Mới vừa rồi Trần Thế Hoa rải một bao bột phấn, chính là cổ trùng. Cổ trùng kia, giờ phút này khẳng định đã xâm nhập vào trong trong cơ thể mọi người.
Nguyên nhân chính là có nhiều hiểu biết như vậy nên Lý Đại Minh mới càng cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt Trương Đại Thiểu không thay đổi, trong ánh mắt như có một ít trêu tức, ngẩng đầu nhìn Trần Thế Hoa:
- Mày muốn giết chết tất cả mọi người chúng tao? Mày giết tao thì tao có thể hiểu, nhưng mà người ở đây mày không cần phải ... giết đi. Còn có Lý Đại Minh, hắn cùng mày chính là một bọn, hắn mày cũng giết sao?
- Tao khinh!
Trần Thế Hoa khinh thường phun ra một ngụm nước miếng, chỉ vào Lý Đại Minh, vẻ mặt khinh thường:
- Hắn chỉ là cho tao ba mươi vạn, muốn tao hạ cổ một cô bé thôi. Tao không có quan hệ gì với hắn, hắn sống hay chết, liên quan gì tới tao?
- Không phải vậy Trần tiên sinh.
Lý Đại Minh sợ tới mức cả người lạnh run, vọt tới trước mặt Trần Thế Hoa, lôi kéo cánh tay Trần Thế Hoa cầu xin:
- Không nên như vậy, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể cho anh hết!
Chân mày Trần Thế Hoa nhăn lại, không để ý tới lời cầu xin của Lý Đại Minh, đá Lý Đại Minh văng ra, lạnh lùng vô tình nói:
- Trúng vạn cổ độc của tao, kết cục là phải chết, ngay cả tao cũng không có thuốc giải! Cam chịu số phận đi!
- Vạn cổ độc?
Trương Đại Thiểu lúc này khoát tay xốc áo blue lên, trong tay lộ ra một đám quả cầu đen:
- Trần tiên sinh, mày nói chính là cái này sao?
Trần Thế Hoa kia vốn đang kiêu ngạo cười, nhưng vừa nhìn thấy vật trong tay Trương Đại Thiểu thì cả người lập tức chấn động, như bị sét đánh la hoảng lên:
- Không thể như vậy được, chuyện này tuyệt đối không có khả năng...
Trần Thế Hoa không thể tin được, mình rải ra vạn cổ độc tất cả đều bị Trương Đại Thiểu giết chết!
Vạn cổ độc rải ra ở dạng bột phấn, có gió liền phân tán ra, chỗ nào cũng có, ngoại trừ mình có bí pháp, trong phạm vi mấy trăm thước chỉ cần người đó hít thở là sẽ trúng cổ.
Trần Thế Hoa căn bản là không thể tưởng tượng Trương Đại Thiểu làm như thế nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đem tất cả vạn cổ độc tập trung lại tiêu diệt, việc này quả thực là kỳ tích!
Chiêu thức ấy của Trương Đại Thiểu hoàn toàn phá hủy niềm tin của Trần Thế Hoa, hắn cũng không dám ... dừng lại, xoay người chạy thục mạng.
Trương Đại Thiểu sao có thể cho phép người này chạy thoát trước mặt mình, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Trần Thế Hoa.
- Mày trốn không thoát đâu!
Trương Đại Thiểu thản nhiên chắc chắn nói.
Cảm nhận được tiếng gió phía sau, Trần Thế Hoa đã cảm thấy tuyệt vọng, nhưng vào lúc này, một cô y tá bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt Trần Thế Hoa không khỏi sáng lên, một phen đem cô y tá bắt lại.
- A!
Cô y tá mặt xanh mét, thất kinh kêu to.
Trần Thế Hoa sắc mặt dữ tợn, một tay bóp cổ cô y tá, rống to với Trương Đại Thiểu:
- Cút ngay! Nếu không tao giết cô ta!
Sắc mặt Trương Đại Thiểu trở nên rất âm trầm làm cho Trần Thế Hoa cảm thấy áp lực mà lạnh sống lưng:
- Lập tức buông cô ấy ra, nếu không, tao sẽ không bỏ qua cho mày!
- Ha ha ha, sẽ không bỏ qua cho tao?
Trần Thế Hoa cười càng thêm càn rỡ.
- Có giỏi thì mày tới đây!
Lúc trước hắn bị Trương Đại Thiểu đánh cho tim mật gì đều lạnh, giờ phút này trong tay có con tin, khó có được nhược điểm của Trương Đại Thiểu, làm cho Trương Đại Thiểu sợ ném chuột vỡ đồ, Trần Thế Hoa rất vui vẻ.
- Đúng là không biết điều.
Trương Đại Thiểu hừ lạnh, ra tay như điện, tay nhấc lên lập tức kéo Trần Thế Hoa lại giống như là cầm một con gà, đưa lên giữa không trung!
Từ đầu tới đuôi, Trần Thế Hoa căn bản chưa kịp phản ứng!
/228
|