Lạc Uyển Nhi nhàm chán ngồi ở trên bàn ăn bánh quế hoa, trong lòng không khỏi thở dài, nàng là ở trong vương phủ đã ba ngày rồi. Ngoài ăn xong rồi ngủ còn có ngủ rồi lại ăn. Buổi sáng thức dậy cùng Châu Nhi nói chuyện phiếm. Buổi chiều ngồi ăn chè bát bảo ngắm nhìn mặt trời đỏ mặt. Đến tối lại ngồi ngắm Đông Phương Cửu Phong. Phải chỉ là ngắm thôi, hắn dạo này lâm triều rất sớm, ngày nào cũng đi từ lúc mặt trời chưa mọc. Trở về lại là lúc tối muộn. Đông Phương Cửu Phong bao giờ trở về cũng chỉ là nhìn nàng cười một cái, sau đó lại đi đến phê duyệt tấu chương. Nhiều lúc Lạc Uyển Nhi còn nghĩ Đông Phương Cửu Phong có phải hay không là mưu đồ làm phản. Hắn so với đại boss thời hiện đại của nàng còn bận rộn hơn rất nhiều. Ngày hôm nay…tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ
Lạc Uyển Nhi chăm trú quan sát Đông Phương Cửu Phong. Lúc thì thấy hắn mi tâm khẽ nhíu lại. Lúc thì thấy hắn ánh mắt nghiêm trọng. Lạc Uyển Nhi ngồi trên giường nói: “Đông Phương Cửu Phong ngươi không thấy mệt mỏi sao?”
Đông Phương Cửu Phong đang viết nghe thấy lời nàng nói đặt bút xuống ngẩng mặt ánh mắt nhu hòa: “Ta có thể nghĩ nàng là đang quan tâm ta hay không”
Lạc Uyển Nhi bước chân chậm rãi tiến về phía hắn nhìn xuống tờ giấy có mấy dòng chữ kia : “Ti Quốc là muốn đem quân sang Nhật Quang Quốc sao”
Đông Phương Cửu Phong biết Lạc Uyển Nhi là một nữ nhân rất đặc biệt, nhưng lại không thể ngờ rằng chuyện quốc sự nàng cũng thông suốt: “Nơi này có viết như vậy sao”
Lạc Uyển Nhi ánh mắt khinh bỉ nhìn Đông Phương Cửu Phong: “Ngươi nghĩ là ta không biết gì sao. Nơi này có viết Ti Quốc là đang buôn bán trên lãnh thổ của ta khi chưa được chấp thuận. Còn có ở Dương Châu mọi người là đang học theo cách ăn ở. Nói đúng hơn cái đó phải gọi là phong tục tập quán của Ti Quốc. Những điều này không phải nói lên là Ti Quốc có mưu đồ sao”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng quả thật rất thông minh”
Lạc Uyển Nhi từ trên cao nhìn xuống chỗ Đông Phương Cửu Phong cao giọng trả lời: “Bây giờ ngươi mới biết sao”
“Vậy nàng có muốn cùng ta tiến hoàng cung vào ngày mai không. Hoàng tử Ti Quốc ngày mai sẽ đến hoàng cung. Ta muốn nàng cùng đi, có thể nàng sẽ giúp ích được một số chuyện”
Lạc Uyển Nhi nghe Đông Phương Cửu Phong nói như vậy tâm hồn không khỏi sung sướng, nàng là ở trong phủ tính đến bây giờ đã là tròn mười ngày, hôm nay đã là sớm chán muốn chết nay lại nghe hắn nói như vậy thật sự là cầu còn không được nên nàng vội vàng đáp ứng ngay: “Nhưng mà ta không có y phục mới để vào hoàng cung nha”
“Sáng ngày mai ta sẽ nói quản gia lấy về cho nàng vài bộ”
Lạc Uyển Nhi có vẻ không hài lòng: “Đông Phương Cửu Phong ngươi bây giờ có việc gì không cùng ta đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện mua y phục luôn. Ta thấy mấy ngày hôm nay ngươi là có vẻ rất mệt mỏi nha”
“Dạo phố?”. Đông Phương Cửu Phong từ trước đến nay là đã không có khái niệm dạo phố trong đầu. Hắn chỉ ra ngoài khi thực sự có việc cần gấp. Nhớ lúc trước gặp nàng ở Tiên Cảnh Lâu tính đến bây giờ đã là gần một tháng rồi. Tính cả gần một tháng này đã là mười năm hai mươi ba ngày hắn không có thấy được kinh thành thật sự đẹp đến thế. Có lẽ người đi với hắn lúc này chính là nàng, có lẽ nàng thực sự cho thế giới của hắn có thêm màu sắc hơn
Phục Tuyến Phường là một cảnh gà bay chó nhảy, người người đi lại tấp lập. Ông chủ phục phường này chính là một lão nhân khoảng gần sáu mươi tuổi tên gọi Đỗ Trương, lúc này khuôn mặt đang rất khẩn trương. Không biết hôm nay là người nào mở cửa Phục Tuyến Phường mà lại có thể đón tiếp cửu vương gia cùng cửu vương phi của Lăng Nhật Quốc này: “Cửu vương gia không biết ngài giá lâm Phục Tuyến Phường muốn có việc gì cần đến a”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt băng lãnh nhìn Đỗ Trương: “Đến đây là để mua đồ chẳng lẽ nghỉ ngơi”
Đỗ Trương sợ hãi lắp bắp: “vương…gia người…ở đây…chỗ nô tài y phục đều là hàng thượng hạng”
“Không cần phải nhiều lời trực tiếp đem những thứ đẹp nhất ra đây”
“Vương gia… chỗ của nô tài là có một số mẫu chưa đưa ra ở đây. Chi bằng mời người theo nô tài đi hướng này”
Đông Phương Cửu Phong và Lạc Uyển Nhi đi vào một phòng nhỏ phía sau. Nơi đây quả thực là trưng bày những bộ xiêm y rất đẹp mắt. Nhưng bất quá Lạc Uyển Nhi là nhìn vẫn không thích. Đông Phương Cửu Phong thấy nàng nhăn mặt biết nàng không vừa ý liền chuyển hướng ánh mắt đến Đỗ Trương. Đỗ Trương thấy vậy hoảng sợ mồ hôi bất giác tuôn ra như tắm: “Vương phi không biết người đã chọn được bộ y phục nào vừa ý hay chưa”
Lạc Uyển Nhi nhìn ông chủ Phục Tuyến Phường nhăn mặt nói: “Ông chủ y phục ở đây đều là rất đẹp. Nhưng bất quá ta là không chọn ra được bộ nào ưng ý cả”
“A..ha ha không sao, ta liền giúp vương phi chọn ra vài bộ”. Nói rồi ông ta liền cầm bộ y phục màu đỏ thắm, trên đó đều là thêu bằng kim tuyến còn có hai con bước được thêu rất tinh sảo: “Vương phi bộ này người thấy sao”
Lạc Uyển Nhi nhăn mặt: “Ông chủ màu sắc này là quá chói a, ta cũng không phải là tân nương tử”
Đỗ Trương là vẫn nở nụ cười trong lòng thầm nghĩ, đây chính là bộ y phục của Nhị Cô nếu như bà ta nghe được những lời này đảm bảo sẽ phát điên lên mất: “Ha ha không sao ta liền lấy cho vương phi bộ khác”. Nói rồi ông ta lấy đến một bộ y phục có phần thanh nhã hơn, là một bộ màu xanh nhạt. Nhưng lại là quá nhiều lớp vải. Nhìn qua cũng đến khoảng bốn lăm lớp
Đỗ Trương lúc này rất tự tin đưa ra cho nàng: “Vương phi đây chính là y phục do Tiểu Đà Nhi làm lên. Nàng tuy còn nhỏ nhưng danh tiếng của nàng không ai là không biết đến”
“Không ai không biết đến sao. Ta thực sự là lần đầu nghe qua cái tên này. Còn có bây giờ chính là tiết tháng bảy. Thân hình ta nhìn qua cũng không được hoàn mỹ, nhưng bất quá cũng có thể chấp nhận được. Vẫn Là chưa đến nỗi mặc lên bộ y phục này để xông hơi nha”
Đỗ Trương nghe Lạc Uyển Nhi nói như vậy nụ cười trên gương mặt đã cứng lại. Nhưng khi nhìn đến bộ dạng như muốn giết người kia của Đông Phương Cửu Phong ông ta liền sợ hãi đi lấy bộ y phục khác cho Lạc Uyển Nhi: “Vương phi đây chính là y phục do Tầm bà bà. Người có thể chưa biết đến Tiểu Đà Nhi nhưng cũng thể không biết đến Tầm bà bà chứ. Tầm bà bà không chỉ nổi tiếng trong Nhật Quang Quốc này mà danh tiếng của bà ta còn lan qua các nước lân cận nha”
Lạc Uyển Nhi nhìn bộ y phục trước mặt nghiêm túc mà đánh giá: “Màu sắc không tệ. Không quá chói mà cũng không quá mờ nhạt”
Đỗ Trương nghe vậy sung sướng đáp lời; “Đúng vậy nha màu thiên thanh này sẽ làm tôn lên dáng người tôn quý của vương phi”
“Đường kim mũi chỉ quả thật là rất tỉ mỉ, không phát hiện ra sai sót”. Lạc Uyển Nhi đi một vòng quanh Đỗ Trương
“Vương phi người thật tinh mắt nha Tầm bà bà chính là nổi danh tay thêu số một Nhật Quang Quốc. Người nhìn xem đây chính là uyên ương đạp nước, quả thật là rất sống động nha”. Đỗ Trương vừa nói vừa chỉ vào hình thêu ở dưới gấu váy
“Đó là uyên ương sao, ta nhìn qua còn tưởng hai con vịt đang bơi”. Lạc Uyển Nhi nói gì thì nói cũng là từ trường thiết kế mà đi ra. Nàng tuy không phải là thiên tài gì. Nhưng trong trường cũng là được nhiều lần hiệu trưởng khen ngợi về thiết kế của nàng. Nàng nhìn qua nếu như bộ y phục này đưa ra để chấm điểm bất quá cao nhất cũng chỉ được điểm c mà thôi. Màu sắc lựa chọn không tệ. Nhưng lại quá trú trọng vào đường kim mũi chỉ. Không để ý đến hình thêu trên y phục. Mà hình thêu trên y phục chính là điểm nhấn để tạo lên cái đẹp
Đông Phương Cửu Phong lúc này mới lên tiếng: “Ông chủ Trương, ta nghe danh Phục Tuyến Phường nổi danh Nhật Quang Quốc chẳng lẽ lại không chọn ra được một bộ y phục mà vương phi của ta ưng ý sao”
Đỗ Trương mồ hôi lúc này đã túa ra như tắm. Ông ta đưa tay lên trán vội vàng lau đi mồ hôi còn sót lại: “Vương gia chỗ ta còn có một bộ y phục nhưng bất quá giá của nó có hơi…”
Đông Phương Cửu Phong nhếch mi: “Ngươi có phải là sợ bổn vương không có tiền để trả”
“Nô tài là không có ý đó. Bây giờ liền lập tức đi lấy bộ y phục đó cho vương phi”. Đỗ Trương liền lấy xuống một bộ y phục treo cao nhất ở nơi đây. Đưa đến trước mặt Lạc Uyển Nhi một cách cẩn thận. Như xem bộ y phục đó rất chân quý: “Vương phi đây là Trong Nhu Y do Đà Diêm chính tay làm lên. Thiên hạ chỉ có duy nhất một bộ. Bà ta vốn không phải là nổi tiếng may mặc gì. Nhưng bất quá đây lại chính là y phục do bà ta làm liền ba ngày ba đêm không ăn không ngủ để làm lên. Đến khi làm xong cũng là kiệt sức mà chết đi. Bộ y phục này nhìn qua không có phần gì đặc biệt. Nhưng nó lại được may bằng thứ vải Tích Trân đã thất truyền trong thiên hạ. Cho nên giá của nó có cao một chút”
Lạc Uyển Nhi nhìn qua bộ y phục trước mắt đều là một màu trắng, không có bất kì một hình thêu nào. Nhìn Trong Nhu Y này nàng lại nghĩ đến bộ y phục mà Võ Tắc Thiên mặc khi Ngô Hoàng quy tiên. Đây càng nhìn càng thấy giống tang phục. Nàng liền bất giác cười thầm
Ông chủ thấy Lạc Uyển nhi cười như vậy lại cứ nghĩ nàng là đang ngầm hài lòng. Ông ta liền không tiếc nói lên vài lời khen: “Trong Nhu Y chính là ý trong trong trong sáng. Nhu trong ôn nhu. Vương phi nhìn qua như là tiên nữ hạ phàm, bộ dạng đơn thuần, gương mặt ôn nhu. Đảm bảo mặc lên bộ y phục này hết sức vừa ý”
Lạc Uyển Nhi nhìn lên Đỗ Trương nói: “Bộ y phục này là giá bao nhiêu”
Đỗ Trương không nói gì, đưa một ngón tay trỏ lên trước mặt Lạc Uyển Nhi
“Một trăm lượng”. Lạc Uyển Nhi giữ thái độ bình thường nhất nói. Nhìn thấy Đỗ Trương lắc đầu nàng lại khẽ nhíu mi: “Một nghìn lượng”
Không để cho Lạc Uyển Nhi phải đoán nhiều, Đỗ Trương tự mình trả lời: “Chính là mười nghìn lượng hoàng kim. Y phục này chỉ có tăng giá, nhưng tuyệt đối không giảm giá”. Đỗ Trương nói như kiểu rất tự hào
Lạc Uyển Nhi lúc này đứng bên cạnh chỗ Đông Phương Cửu Phong đang ngồi, nàng liền cười ồ lên, trong lòng thầm nghĩ có lời nói của ông chủ Trương như là lời của một lão nhân đoán tướng số phán bừa. Lạc Uyển Nhi vừa cười không cẩn thận làm đổ chén trà trên bàn. Trên tay là còn dính lại một chút nước trà đi đến chỗ Đỗ Trương cầm lên bộ y phục kia. Lúc đầu nàng còn tưởng mình là không có nhìn kĩ lúc vừa nãy trên y phục còn là có thêu chữ. Nhưng khi trên tay dính nước trà của nàng di chuyển đến đâu nàng liền thấy có chữ xuất hiện đến đó khiến cho nàng hết sức ngạc nhiên. Lạc Uyển Nhi quay lại nói với Đông Phương Cửu Phong: “Chính là bộ này”
Sau khi đi ra khỏi Phục Tuyến Phương Lạc Uyển Nhi vẫn là nở một nụ cười thần bí. Ngày hôm nay chính là mua được bộ y phục giá mười nghìn lượng hoàng kim tuy có đắt. Nhưng không biết chừng bộ y phục này một ngày nào đó sẽ giúp ích rất nhiều cho nàng a
Lạc Uyển Nhi chăm trú quan sát Đông Phương Cửu Phong. Lúc thì thấy hắn mi tâm khẽ nhíu lại. Lúc thì thấy hắn ánh mắt nghiêm trọng. Lạc Uyển Nhi ngồi trên giường nói: “Đông Phương Cửu Phong ngươi không thấy mệt mỏi sao?”
Đông Phương Cửu Phong đang viết nghe thấy lời nàng nói đặt bút xuống ngẩng mặt ánh mắt nhu hòa: “Ta có thể nghĩ nàng là đang quan tâm ta hay không”
Lạc Uyển Nhi bước chân chậm rãi tiến về phía hắn nhìn xuống tờ giấy có mấy dòng chữ kia : “Ti Quốc là muốn đem quân sang Nhật Quang Quốc sao”
Đông Phương Cửu Phong biết Lạc Uyển Nhi là một nữ nhân rất đặc biệt, nhưng lại không thể ngờ rằng chuyện quốc sự nàng cũng thông suốt: “Nơi này có viết như vậy sao”
Lạc Uyển Nhi ánh mắt khinh bỉ nhìn Đông Phương Cửu Phong: “Ngươi nghĩ là ta không biết gì sao. Nơi này có viết Ti Quốc là đang buôn bán trên lãnh thổ của ta khi chưa được chấp thuận. Còn có ở Dương Châu mọi người là đang học theo cách ăn ở. Nói đúng hơn cái đó phải gọi là phong tục tập quán của Ti Quốc. Những điều này không phải nói lên là Ti Quốc có mưu đồ sao”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng quả thật rất thông minh”
Lạc Uyển Nhi từ trên cao nhìn xuống chỗ Đông Phương Cửu Phong cao giọng trả lời: “Bây giờ ngươi mới biết sao”
“Vậy nàng có muốn cùng ta tiến hoàng cung vào ngày mai không. Hoàng tử Ti Quốc ngày mai sẽ đến hoàng cung. Ta muốn nàng cùng đi, có thể nàng sẽ giúp ích được một số chuyện”
Lạc Uyển Nhi nghe Đông Phương Cửu Phong nói như vậy tâm hồn không khỏi sung sướng, nàng là ở trong phủ tính đến bây giờ đã là tròn mười ngày, hôm nay đã là sớm chán muốn chết nay lại nghe hắn nói như vậy thật sự là cầu còn không được nên nàng vội vàng đáp ứng ngay: “Nhưng mà ta không có y phục mới để vào hoàng cung nha”
“Sáng ngày mai ta sẽ nói quản gia lấy về cho nàng vài bộ”
Lạc Uyển Nhi có vẻ không hài lòng: “Đông Phương Cửu Phong ngươi bây giờ có việc gì không cùng ta đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện mua y phục luôn. Ta thấy mấy ngày hôm nay ngươi là có vẻ rất mệt mỏi nha”
“Dạo phố?”. Đông Phương Cửu Phong từ trước đến nay là đã không có khái niệm dạo phố trong đầu. Hắn chỉ ra ngoài khi thực sự có việc cần gấp. Nhớ lúc trước gặp nàng ở Tiên Cảnh Lâu tính đến bây giờ đã là gần một tháng rồi. Tính cả gần một tháng này đã là mười năm hai mươi ba ngày hắn không có thấy được kinh thành thật sự đẹp đến thế. Có lẽ người đi với hắn lúc này chính là nàng, có lẽ nàng thực sự cho thế giới của hắn có thêm màu sắc hơn
Phục Tuyến Phường là một cảnh gà bay chó nhảy, người người đi lại tấp lập. Ông chủ phục phường này chính là một lão nhân khoảng gần sáu mươi tuổi tên gọi Đỗ Trương, lúc này khuôn mặt đang rất khẩn trương. Không biết hôm nay là người nào mở cửa Phục Tuyến Phường mà lại có thể đón tiếp cửu vương gia cùng cửu vương phi của Lăng Nhật Quốc này: “Cửu vương gia không biết ngài giá lâm Phục Tuyến Phường muốn có việc gì cần đến a”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt băng lãnh nhìn Đỗ Trương: “Đến đây là để mua đồ chẳng lẽ nghỉ ngơi”
Đỗ Trương sợ hãi lắp bắp: “vương…gia người…ở đây…chỗ nô tài y phục đều là hàng thượng hạng”
“Không cần phải nhiều lời trực tiếp đem những thứ đẹp nhất ra đây”
“Vương gia… chỗ của nô tài là có một số mẫu chưa đưa ra ở đây. Chi bằng mời người theo nô tài đi hướng này”
Đông Phương Cửu Phong và Lạc Uyển Nhi đi vào một phòng nhỏ phía sau. Nơi đây quả thực là trưng bày những bộ xiêm y rất đẹp mắt. Nhưng bất quá Lạc Uyển Nhi là nhìn vẫn không thích. Đông Phương Cửu Phong thấy nàng nhăn mặt biết nàng không vừa ý liền chuyển hướng ánh mắt đến Đỗ Trương. Đỗ Trương thấy vậy hoảng sợ mồ hôi bất giác tuôn ra như tắm: “Vương phi không biết người đã chọn được bộ y phục nào vừa ý hay chưa”
Lạc Uyển Nhi nhìn ông chủ Phục Tuyến Phường nhăn mặt nói: “Ông chủ y phục ở đây đều là rất đẹp. Nhưng bất quá ta là không chọn ra được bộ nào ưng ý cả”
“A..ha ha không sao, ta liền giúp vương phi chọn ra vài bộ”. Nói rồi ông ta liền cầm bộ y phục màu đỏ thắm, trên đó đều là thêu bằng kim tuyến còn có hai con bước được thêu rất tinh sảo: “Vương phi bộ này người thấy sao”
Lạc Uyển Nhi nhăn mặt: “Ông chủ màu sắc này là quá chói a, ta cũng không phải là tân nương tử”
Đỗ Trương là vẫn nở nụ cười trong lòng thầm nghĩ, đây chính là bộ y phục của Nhị Cô nếu như bà ta nghe được những lời này đảm bảo sẽ phát điên lên mất: “Ha ha không sao ta liền lấy cho vương phi bộ khác”. Nói rồi ông ta lấy đến một bộ y phục có phần thanh nhã hơn, là một bộ màu xanh nhạt. Nhưng lại là quá nhiều lớp vải. Nhìn qua cũng đến khoảng bốn lăm lớp
Đỗ Trương lúc này rất tự tin đưa ra cho nàng: “Vương phi đây chính là y phục do Tiểu Đà Nhi làm lên. Nàng tuy còn nhỏ nhưng danh tiếng của nàng không ai là không biết đến”
“Không ai không biết đến sao. Ta thực sự là lần đầu nghe qua cái tên này. Còn có bây giờ chính là tiết tháng bảy. Thân hình ta nhìn qua cũng không được hoàn mỹ, nhưng bất quá cũng có thể chấp nhận được. Vẫn Là chưa đến nỗi mặc lên bộ y phục này để xông hơi nha”
Đỗ Trương nghe Lạc Uyển Nhi nói như vậy nụ cười trên gương mặt đã cứng lại. Nhưng khi nhìn đến bộ dạng như muốn giết người kia của Đông Phương Cửu Phong ông ta liền sợ hãi đi lấy bộ y phục khác cho Lạc Uyển Nhi: “Vương phi đây chính là y phục do Tầm bà bà. Người có thể chưa biết đến Tiểu Đà Nhi nhưng cũng thể không biết đến Tầm bà bà chứ. Tầm bà bà không chỉ nổi tiếng trong Nhật Quang Quốc này mà danh tiếng của bà ta còn lan qua các nước lân cận nha”
Lạc Uyển Nhi nhìn bộ y phục trước mặt nghiêm túc mà đánh giá: “Màu sắc không tệ. Không quá chói mà cũng không quá mờ nhạt”
Đỗ Trương nghe vậy sung sướng đáp lời; “Đúng vậy nha màu thiên thanh này sẽ làm tôn lên dáng người tôn quý của vương phi”
“Đường kim mũi chỉ quả thật là rất tỉ mỉ, không phát hiện ra sai sót”. Lạc Uyển Nhi đi một vòng quanh Đỗ Trương
“Vương phi người thật tinh mắt nha Tầm bà bà chính là nổi danh tay thêu số một Nhật Quang Quốc. Người nhìn xem đây chính là uyên ương đạp nước, quả thật là rất sống động nha”. Đỗ Trương vừa nói vừa chỉ vào hình thêu ở dưới gấu váy
“Đó là uyên ương sao, ta nhìn qua còn tưởng hai con vịt đang bơi”. Lạc Uyển Nhi nói gì thì nói cũng là từ trường thiết kế mà đi ra. Nàng tuy không phải là thiên tài gì. Nhưng trong trường cũng là được nhiều lần hiệu trưởng khen ngợi về thiết kế của nàng. Nàng nhìn qua nếu như bộ y phục này đưa ra để chấm điểm bất quá cao nhất cũng chỉ được điểm c mà thôi. Màu sắc lựa chọn không tệ. Nhưng lại quá trú trọng vào đường kim mũi chỉ. Không để ý đến hình thêu trên y phục. Mà hình thêu trên y phục chính là điểm nhấn để tạo lên cái đẹp
Đông Phương Cửu Phong lúc này mới lên tiếng: “Ông chủ Trương, ta nghe danh Phục Tuyến Phường nổi danh Nhật Quang Quốc chẳng lẽ lại không chọn ra được một bộ y phục mà vương phi của ta ưng ý sao”
Đỗ Trương mồ hôi lúc này đã túa ra như tắm. Ông ta đưa tay lên trán vội vàng lau đi mồ hôi còn sót lại: “Vương gia chỗ ta còn có một bộ y phục nhưng bất quá giá của nó có hơi…”
Đông Phương Cửu Phong nhếch mi: “Ngươi có phải là sợ bổn vương không có tiền để trả”
“Nô tài là không có ý đó. Bây giờ liền lập tức đi lấy bộ y phục đó cho vương phi”. Đỗ Trương liền lấy xuống một bộ y phục treo cao nhất ở nơi đây. Đưa đến trước mặt Lạc Uyển Nhi một cách cẩn thận. Như xem bộ y phục đó rất chân quý: “Vương phi đây là Trong Nhu Y do Đà Diêm chính tay làm lên. Thiên hạ chỉ có duy nhất một bộ. Bà ta vốn không phải là nổi tiếng may mặc gì. Nhưng bất quá đây lại chính là y phục do bà ta làm liền ba ngày ba đêm không ăn không ngủ để làm lên. Đến khi làm xong cũng là kiệt sức mà chết đi. Bộ y phục này nhìn qua không có phần gì đặc biệt. Nhưng nó lại được may bằng thứ vải Tích Trân đã thất truyền trong thiên hạ. Cho nên giá của nó có cao một chút”
Lạc Uyển Nhi nhìn qua bộ y phục trước mắt đều là một màu trắng, không có bất kì một hình thêu nào. Nhìn Trong Nhu Y này nàng lại nghĩ đến bộ y phục mà Võ Tắc Thiên mặc khi Ngô Hoàng quy tiên. Đây càng nhìn càng thấy giống tang phục. Nàng liền bất giác cười thầm
Ông chủ thấy Lạc Uyển nhi cười như vậy lại cứ nghĩ nàng là đang ngầm hài lòng. Ông ta liền không tiếc nói lên vài lời khen: “Trong Nhu Y chính là ý trong trong trong sáng. Nhu trong ôn nhu. Vương phi nhìn qua như là tiên nữ hạ phàm, bộ dạng đơn thuần, gương mặt ôn nhu. Đảm bảo mặc lên bộ y phục này hết sức vừa ý”
Lạc Uyển Nhi nhìn lên Đỗ Trương nói: “Bộ y phục này là giá bao nhiêu”
Đỗ Trương không nói gì, đưa một ngón tay trỏ lên trước mặt Lạc Uyển Nhi
“Một trăm lượng”. Lạc Uyển Nhi giữ thái độ bình thường nhất nói. Nhìn thấy Đỗ Trương lắc đầu nàng lại khẽ nhíu mi: “Một nghìn lượng”
Không để cho Lạc Uyển Nhi phải đoán nhiều, Đỗ Trương tự mình trả lời: “Chính là mười nghìn lượng hoàng kim. Y phục này chỉ có tăng giá, nhưng tuyệt đối không giảm giá”. Đỗ Trương nói như kiểu rất tự hào
Lạc Uyển Nhi lúc này đứng bên cạnh chỗ Đông Phương Cửu Phong đang ngồi, nàng liền cười ồ lên, trong lòng thầm nghĩ có lời nói của ông chủ Trương như là lời của một lão nhân đoán tướng số phán bừa. Lạc Uyển Nhi vừa cười không cẩn thận làm đổ chén trà trên bàn. Trên tay là còn dính lại một chút nước trà đi đến chỗ Đỗ Trương cầm lên bộ y phục kia. Lúc đầu nàng còn tưởng mình là không có nhìn kĩ lúc vừa nãy trên y phục còn là có thêu chữ. Nhưng khi trên tay dính nước trà của nàng di chuyển đến đâu nàng liền thấy có chữ xuất hiện đến đó khiến cho nàng hết sức ngạc nhiên. Lạc Uyển Nhi quay lại nói với Đông Phương Cửu Phong: “Chính là bộ này”
Sau khi đi ra khỏi Phục Tuyến Phương Lạc Uyển Nhi vẫn là nở một nụ cười thần bí. Ngày hôm nay chính là mua được bộ y phục giá mười nghìn lượng hoàng kim tuy có đắt. Nhưng không biết chừng bộ y phục này một ngày nào đó sẽ giúp ích rất nhiều cho nàng a
/27
|