Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 147 - Tranh Chấp Nghiệm Thân, Tình Huống Ngoài Ý Muốn

/202


Huynh là người mà! Cho dù huynh. . . . . . Cho dù huynh là thái giám, vậy lại chịu làm nam. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ gian nan nói, từ sủng cuối cùng thốt ra không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại trừng mắt nhìn Tiểu Thuận Tử đang đặt mông ngồi xuống giường nàng.

Tiểu Sơ tử, ngươi muốn nói cái gì? Tiểu Thuận Tử ngồi lại gần, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.

Không có gì. Đoàn Cẩm Sơ không được tự nhiên ngước mặt lên trời, nàng không phải nam sủng, Tiểu Thuận Tử thật sự làm nam sủng hay sao?

Tiểu Thuận Tử cau mày, bỗng bật cười, không chút để ý nói: Tiểu Sơ tử, ngươi cảm thấy ta không nên để cho nữ nhân kia động thủ động cước như vậy phải không? Vậy ngươi nói xem, ta nên cự tuyệt thế nào đây? Ngươi hôm nay làm cách nào cự tuyệt, dạy lại ta xem!

Ta. . . . . . ta với huynh không giống nhau! Chỉ bị sờ nhiều hơn hai cái, cũng không có gì nghiêm trọng, ta là. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ há mồm phản bác, suýt nữa thốt ra hai chữ Nữ nhân , hoảng hồn thấy không đúng, vội ngậm miệng, ngả người vào thành giường, buồn bực nói: Không nói nữa!

Tiểu Sơ tử! Tiểu Thuận Tử cúi người xuống, nhìn sát vào mặt Đoàn Cẩm Sơ, cúi đầu thở dài: Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý sao? Huống chi, cũng gần như là ngươi nhìn thấy vậy thôi, không có gì khác nữa! Nếu ngươi nói tự ta cam chịu thấp hèn, ta đồng ý, có điều, ta nghĩ trước khi phê bình ta, ngươi nên xem lại chính ngươi đi, ngươi cùng Bát Vương gia. . . . . . cũng vậy phải không? Nếu ngươi không cùng hắn lui tới, ta cũng sẽ không đi Bảo Nguyệt cung hầu hạ!

Khoảng cách gần như thế, hơi thở Tiểu Thuận Tử nói ra đều phả lên mặt Đoàn Cẩm Sơ, trông như vô cùng thân thiết, Đoàn Cẩm Sơ nhíu mi, lại nghe lời hắn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghẹn vừa hồng, miệng hé ra, muốn giục gọi hắn đứng lên . . . .

Tiểu Thuận Tử, ngươi làm gì thế!

Trong không khí quỷ dị ấy, đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ vang trời của Tiểu Xuyên Tử, hai người cả kinh, Tiểu Thuận Tử còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Tiểu Xuyên Tử tiến lên đẩy xuống giường, nắm lấy bả vai hắn, cứng rắn lôi ra bên ngoài, nổi giận mắng: Cái đồ hạ lưu bại hoại ngươi! Ngươi dám động vào tiểu Sơ tử, ta giết ngươi!

Mặt Tiểu Thuận Tử âm lãnh, cánh tay vung, hất Tiểu Xuyên Tử ra bên cạnh bàn, khí thế lạnh thấu xương nói: Muốn giết ta? Ngươi có quyền quản hay sao! Ta đã làm gì với tiểu Sơ tử chứ? Một thái giám như ta có thể làm gì được hắn!

Hừ, vậy ngươi dựa vào hắn gần như vậy làm gì? Tiểu Xuyên Tử bối rối, nhưng hắn theo hầu Sở Vân Hách đã lâu, sớm dưỡng thành thói quen cường đại khí tràng của Sở Vân Hách, lúc này, không hề lúng túng lập tức chất vấn.

Ta thích! Chúng ta thân như huynh đệ, chỉ là gần chút vậy thì có sao hả? Tiểu Thuận Tử cau mày, lãnh ý trong mắt không giảm, thậm chí còn ẩn ẩn lộ ra sát ý.

Ngươi. . . . . . Thái độ khác thường của Tiểu Thuận Tử như vậy, hoàn toàn khác với Tiểu Thuận Tử trước giờ, trong lòng Tiểu Xuyên Tử sinh nghi, liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ đang ngồi trên giường, cắn răng một cái nói: Hiện tại ngươi giống như thái giám sao? Ngươi cởi quần chứng minh ngươi là thái giám xem, nếu quả thực như vậy ta cũng không có ý kiến!

Lời vừa nói ra, Đoàn Cẩm Sơ đỏ mặt, lập tức trách mắng: Tiểu Xuyên Tử, ngươi làm gì thế! Ngươi không được vũ nhục Tiểu Thuận Tử ca!

Hừ! Hắn không dám cởi như đã nói, chứng tỏ trong lòng hắn có quỷ! Tiểu Xuyên Tử chắc chắc nói, nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn thẳng Tiểu Thuận Tử.

Ha ha! Tốt! ta cởi, ta lập tức chứng minh cho các ngươi xem! Tiểu Thuận Tử đột nhiên cười rộ lên, tà nghễ liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, bên môi treo nụ cười sâu sắc, tay đặt lên thắt lưng, chậm rãi tháo đai lưng, mở áo ngoài, nới lỏng dải băng buộc lưng quần . . . .

Dừng lại! Không được cởi! Đoàn Cẩm Sơ thấy thế, vội vàng lấy tay che mắt, thất thanh quát: Tiểu Xuyên Tử, ngươi muốn chết phải không, ngươi còn dám khi dễ Tiểu Thuận Tử ca, ngươi cút ra ngoài mau!

Tiểu Sơ tử, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi! Tiểu Xuyên Tử chán nản, từng bước đi tới, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ nói: Cho dù hắn có là thái giám thật đi nữa, đó cũng là nam nhân, có thể cho hắn tới gần ngươi như vậy sao? Trong lòng ngươi còn có Vương ... hay không . . . . . .

Tiểu Xuyên Tử! Đoàn Cẩm Sơ nghe tới đây, vội vàng ngắt ngang, mặt tàn khốc nói: Chuyện của ta, ta tự có chủ trương, không cần ngươi tới dạy! Ngươi đi ra ngoài trước, ta có chuyện riêng cần nói với Tiểu Thuận Tử ca!

Không được! Ta đi ra ngoài, còn lại mình hắn ở đây, ta lo lắng! Tiểu Xuyên Tử trợn mắt, trừng Tiểu Thuận Tử, lạnh mặt nói.

Được, ngươi không ra chứ gì, hai chúng ta đi!

Đoàn Cẩm Sơ bỏ lại một câu, lập tức kéo Tiểu Thuận Tử ra ngoài, Tiểu Xuyên Tử tức giận giơ chân bước nhanh, muốn cùng ra theo, lại sợ Đoàn Cẩm Sơ nổi giận, hận không thể lập tức chạy về Bát Vương Phủ, gọi chủ tử lập tức ra ngựa bắt Đoàn Cẩm Sơ trở lại!

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, hai người đứng ở đường nhỏ trong viện, Đoàn Cẩm Sơ buông Tiểu Thuận Tử ra, vội phân bua: Tiểu Thuận Tử ca, Tiểu Xuyên Tử chỉ vì quá quan tâm ta, huynh đừng để bụng nhé, có điều hắn nói cũng đúng, ta không thích người khác thân cận quá gần, cho nên. . . . . .

Ha ha, ta đương nhiên biết. Tiểu Thuận Tử thả lỏng người, ẩn trong bóng đêm, ánh mắt hắn lấp lóe thâm trường cười nhẹ.

Vậy, chuyện kia bỏ qua đi, trở về đừng cãi nhau nữa, đều ngụ ở chung phòng, lại còn là đồng liêu với nhau mà. Đoàn Cẩm Sơ gật gật đầu, nói.

Ừ, nghe lời ngươi. Tiểu Thuận Tử mặt giãn ra, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nổi lên một tia tinh quang giảo hoạt.

Quay trở về phòng, khi ba người dùng xong bữa tối, thẳng đến lúc mệt mỏi đi ngủ, cũng không thấy Sở Vân Hách tới, chuyện này khiến Đoàn Cẩm Sơ có chút không quen, trong lòng vắng vẻ, hắn luôn đến thăm nàng trong ngày nàng làm nhiệm vụ, nhưng hôm nay lại chưa tới, có phải đã phát sinh chuyện gì không? Hay là hắn đã phiền chán nàng, chán chờ đợi rồi?

Tựa hồ là chưa từ bỏ ý định, nàng cứ trằn trọc không ngủ được, nằm ở trên giường vẫn mở to mắt, thậm chí bất giác vô ý lại nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thử có tiếng ... bước chân vang lên không, nhưng mà, đợi thật lâu, đến lúc vô thức nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi, đến sáng hôm sau tự nhiên tỉnh lại, nhìn trong phòng trống rỗng, mới biết hắn thật sự không tới.

Không thấy Tiểu Thuận Tử, Tiểu Xuyên Tử mang nước rửa mặt cho nàng, lại bưng tới đồ ăn sáng, nàng trầm mặc rửa mặt dùng bữa, ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói.

Ăn xong, Tiểu Xuyên Tử nhìn nàng nói: Tiểu Sơ tử, hôm nay cô không trực ban, vậy nghỉ ngơi đi, ta trở về Bát Vương Phủ một chuyến, mang cho cô điểm tâm ngon hơn, cô xem còn muốn ăn món gì, cần thứ gì, ta nhất định nói cho chủ tử lấy cho cô.

Không cần, ta cái gì cũng không thiếu. Đoàn Cẩm Sơ lắc đầu, muốn kêu hắn đi xem Sở Vân Hách có phải bị bệnh không, nhưng lại do dự không nói được.

Vậy, ta đi đây, cô cẩn thận một chút!

Ừ.

Tiểu Xuyên Tử đi rồi, Đoàn Cẩm Sơ nằm lại giường một chút rồi đứng dậy, ra sân, nhắm hướng đông phía phòng Khúc Đại Hưng đi đến.

Khúc công công, chuyện đó an bài sao rồi? Vào phòng Khúc Đại Hưng, Đoàn Cẩm Sơ tới gần hắn, nhỏ giọng hỏi.

Khúc Đại Hưng vẻ mặt ngưng trọng nói: Tiểu Sơ tử, gần đây xuất nhập cửa cung tra nghiêm quá, nghe nói có loạn đảng tên Thiên. . . cái gì . . . . Hội đó, cho nên, đang lúc bị chú ý này, không tiện hành động đâu! Còn phải cẩn thận bàn bạc kỹ hơn, phải bảo đảm vạn vô nhất thất (không có một điểm sai sót thất bại) mới được!

/202

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status