Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 170 - Chương 170

/202


Hoàng thượng minh giám! Nô tài chưa từng nhiều chuyện! Nhưng không đành lòng thấy hoàng thượng vì nóng giận mà giết chết Bát Vương gia, làm cho thân giả thống cừu giả khoái (người thân đau lòng, kẻ thù vui mừng)! Khi còn sống Lê quý phi nương nương rất tốt với nô tài! Nô tài chưa từng có cơ hội báo đáp nương nương! Chỉ là đánh bạc tánh mạng này thay nương nương cầu hoàng thượng hạ thủ lưu tình! Bát Vương gia nói rất đúng! Hiện tại lo lắng bên ngoài chưa diệt! Nội bộ lại nổi lên tranh chấp! Hoàng thượng mất con chắc chắn sẽ đau lòng! Nếu Long thể không khỏe lại đổ bệnh! Chẳng phải giang sơn xã tắc Thiên Tố quốc ta sẽ lâm nguy sao? Cho nên! Xin hoàng thượng suy nghĩ lại! Lộ Văn Minh sợ hãi gian nan bẩm rõ lòng trung của mình, nhưng cũng đều là những câu thật lòng.

Sở Mộc Viễn đứng yên tại chỗ suy nghĩ, thật lâu sau, mặc dù vẻ giận trên mặt giảm bớt, giọng vẫn không vui nói: Trẫm vì nghĩ đến Nhã Tư, mới khoan dung cho nghịch tử này lần nữa! Nhưng Tiểu Sơ Tử thì sao? Nếu Vân Hách ngươi cưới về là nữ, lại sinh ra một nam hay nửa nữ, trẫm liền tin tưởng ngươi không muốn dưỡng nam sủng! Đến khi đó! Đương nhiên trẫm sẽ thả Tiểu Sơ Tử! Án tử này, trẫm cũng sẽ giao cho Hình bộ và Đại Lý Tự tiếp tục tra xét, tìm ra hung thủ! Trước tiên giam giữ Tiểu Sơ Tử! Trẫm muốn xem biểu hiện của ngươi!

Phụ hoàng! Nếu nói như thế! Biểu hiện của nhi thần chính là trong vòng một tháng tìm một ngôi chùa, rời xa quê hương! Khẩn cầu phụ hoàng tước phong đoạt vị của nhi thần (lấy lại phong hào chức tước), giáng nhi thần xuống làm thứ dân đi! Sau này, phụ hoàng cứ xem như nhi thần đã chết mà hết lòng trừ ngoại an nội (tiêu diệt bên ngoài, ổn định bên trong)! Sở Vân Hách chậm rãi nhếch môi cười nhạt nói.

Sở Vân Hách! Ngươi cút ngay cho trẫm! Trẫm. . . . sớm muộn gì cũng có ngày trẫm bị ngươi làm cho tức chết! Sở Mộc Viễn hoàn toàn bộc phát, giận run cả người, vận sức rống to.

Nụ cười Sở Vân Hách tắt dần, nhìn Sở Mộc Viễn, khẽ vuốt cằm: Được! Nhi thần cút! Nhi thần sẽ không bao giờ. . . xuất hiện trước mặt phụ hoàng nữa! Phụ hoàng không thả Tiểu Sơ Tử! Nhi thần sẽ đến Đại Lý Tự vào đại lao ở cùng hắn! Đời người có được một tri kỷ, còn mong gì hơn? Trong lao cùng tri kỷ đàm thơ luận từ, nói chuyện trời đất, cũng là chuyện tốt dễ nghe!

Nói xong, xoay người sải bước ra cửa, không hề quay đầu nhìn lại một cái.

Nghịch. . . . Nghịch tử! Sở Mộc Viễn vươn tay ra, run run chỉ vào bóng lưng Sở Vân Hách sắc mặt tái nhợt cực độ, bất lực nói ra hai chữ. Quá mức bi thương phẫn nộ, khiến cho cả người hắn đứng lảo đảo muốn ngã, Lộ Văn Minh vội vàng bước tới nâng đỡ, cẩn thận nói: Hoàng thượng! Để nô tài giúp người nằm xuống!

Ừ!

Sau khoản thời gian một chung trà (10 phút), cảm xúc của Sở Mộc Viễn cũng dịu lại đôi chút, thở dài nói: Trẫm cũng không biết trẫm làm vậy với Vân Hách là có tốt hay không! Dồn ép hắn như thế! Hy vọng sau ngày trẫm trăm tuổi (ngày trăm tuổi: ngày chết)! Hắn có thể hiểu được khổ tâm của trẫm! Có thể tha thứ trẫm. . . . Tiểu Sơ Tử kia! Ai. . . ! Thật sự là. . . .!

Than thở một lúc sau, Lộ Văn Minh nghe đến mơ hồ thì Sở Mộc Viễn lại nói: Đỡ trẫm đứng lên! Tuyên Túc thân vương và Thành thân vương vào cung kiến giá!

Dạ! Nô tài tuân chỉ! Lộ Văn Minh ngẩn người, lập tức cúi đầu đáp.

Sau nửa canh giờ, Túc thân vương và Thành thân vương, là một huynh và một đệ mà cảnh phong đế Sở Mộc Viễn tín nhiệm nhất đến quỳ gối trước giường.

Đứng


/202

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status