Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 200: Hồn Hoàn màu cam

/447


Nhưng mà, tuy Tuyết Nữ đã tồn tại ở một dạng mới, nhưng dù sao đây cũng là thế giới của đại lục Đấu La, cô không thể hoàn toàn thoải mái ở thế giới bên ngoài. Cho nên, mặc dù cô đã hóa thành dạng cơ thể sống, nhưng dung hợp với Hồn Sư mới là lựa chọn tốt nhất.

Nếu đổi là người khác, tối đa chỉ có thể tăng thêm một Hồn Hoàn. Vậy thì năng lượng của Tuyết Nữ sẽ dần dần bị trôi đi. Nói một cách đơn giản, tựa như khi Hồn Sư hấp thụ Hồn Hoàn được hóa thành từ Hồn Thú, Hồn Sư không thể nào hấp thụ hết tất cả mọi kỹ năng của Hồn Thú, mà chỉ có thể chọn cái thích hợp nhất với mình. Còn Tuyết Nữ lại khác, bản thân Tuyết Nữ là một cơ thể sống, đương nhiên cô sẽ muốn bảo tồn toàn bộ năng lực của mình. Mà cái cô có thể làm chính là thông qua Hoắc Vũ Hạo để hoàn thành ước nguyện này, đấy là lý do vì sao cô lại chiếm nhiều vị trí Hồn Hoàn đến vậy.

Điều kiện tạo thành Hồn Linh Tuyết Đế rất đặc biệt, căn bản không thể làm thêm phiên bản phục chế nào nữa. Cho dù sau này Hoắc Vũ Hạo thông qua câu thần chú khế ước mà Y Lai Khắc Tư lưu lại để chế tạo Hồn Linh, cũng phải chịu thua. Đừng nói là Hồn Sư không có đủ lượng Tinh Thần Lực để dung hợp cùng Hồn Thú, chỉ riêng lượng năng lượng mà Hồn Thú cần để nén lại cũng đã là một quá trình cực kỳ nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi nữa rồi. Huống chi, còn cần phải có một cường giả hy sinh thần thức của mình để hoàn thành quá trình này, điều này làm sao có thể đây?

Bề ngoài, thực lực của Tuyết Đế sẽ bị hạn chế nương theo Hoắc Vũ Hạo, nhưng xét về mặt sâu bên trong, thì cô lại có thể bộc lộ ra được thực lực mạnh mẽ của mình.

Hồn Hoàn màu cam ánh kim thứ ba thứ tư lần lượt xuất hiện, hai cái Hồn Hoàn này cũng giống như hai cái Hồn Hoàn ban đầu, tổng cộng bốn cái Hồn Hoàn màu cam ánh kim lần lượt dao động theo tần số y hệt Hồn Hoàn màu đỏ của Băng Đế. Bắt đầu từ giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo đã chính thức trở thành cường giả bậc Hồn Vương. Hắn một lần phụ thêm bốn cái Hồn Hoàn, nhưng hắn lại không thể khống chế được bốn cái Hồn Hoàn ấy, vì chỉ có Tuyết Nữ mới có khả năng khống chế này.

Dao động vô cùng mãnh liệt của Hồn Lực và sóng Tinh Thần Lực dần dần ổn định lại, quá trình dung hợp của Tuyết Đế và Hoắc Vũ Hạo còn muốn dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều. Thậm chí bản thân Hoắc Vũ Hạo còn không kịp cảm nhận được gì nhiều, hắn chỉ có cảm giác bản thân mình càng lúc càng có nhiều năng lượng hơn thôi.

Nhưng tích tắc sau, cảm nhận của hắn càng lúc càng rõ ràng hơn, hắn nhận ra ảnh hưởng của bốn Hồn Hoàn mang đến cho mình không hề nhỏ. Chẳng những Hồn Lực tăng lên một lượng lớn mà bất kể khung xương hay kinh mạch, Tinh Thần Lực, tất cả đều tăng lên toàn diện.

Liên tục phụ thêm bốn cái Hồn Hoàn đối với Hồn Sư mà nói, sự tăng phúc nhiều như thế nào chỉ cần nghĩ là biết. Hiện giờ, cường độ Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo dù so với cường giả bậc Hồn Đế cũng không thua kém bao nhiêu.

Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, tuy hắn không thể khống chế bốn cái Hồn Hoàn ấy, nhưng những gì chúng mang đến cho hắn tương đương với Hồn Hoàn bậc ba vạn năm. Đấy là do trong quá trình dung hợp, Tuyết Nữ đã chọn cấp bậc phù hợp nhất với khả năng chịu đựng của hắn, chứ thật ra bản thân cô vẫn còn rất nhiều dư âm. Có điều, một mình chiếm bốn vị trí, xem ra cô bé đã khá hài lòng. Những Hồn Hoàn này có thể lớn dần theo thời gian là chuyện không phải bàn cãi nữa. Nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo khá là bất mãn với chuyện một mình Tuyết Nữ chiếm bốn vị trí Hồn Hoàn, thế mà lại không mang cho hắn bất cứ một kỹ năng nào.

Đứa bé này quá bá đạo, sau này vũ hồn Băng Đế của hắn phải làm sao đây? Hắn thiếu đến tận bốn Hồn Kỹ, ưu thế của Vũ Hồn Song Sinh tuột dốc không phanh a.

Nhưng giờ hắn cũng không đành lòng trách mắng cô bé đáng yêu ấy được, hắn tin chắc dù lúc này Băng Đế có tỉnh lại, cũng sẽ không có ý kiến gì. Bất kể là Tuyết Đế có trở thành hình dạng gì, đây cũng là sức mạnh của Tuyết Đế.

Đỏ và bốn cam ánh kim, năm cái Hồn Hoàn lơ lửng xung quanh Hoắc Vũ Hạo, hơi thở cuồng dã mang hơi hướm cổ đại từ vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt đã biến mất. Thay vào đó là một khí tức cao quý, dịu nhẹ, khiến người ta không cảm nhận được có chút gì khác thường.

Bản thân Hoắc Vũ Hạo không hề cảm nhận được mình đã mạnh lên bao nhiêu, nhưng hắn cảm giác của hắn về hai vị Tông Chủ trước mặt lại thay đổi hoàn toàn. Với tu vi của họ, lẽ ra Hoắc Vũ Hạo phải cạm nhận được áp lực lẫn nguy hiểm. Nhưng giờ lại chẳng còn.

- Hi hi hi.

Một tiếng cười trong trẻo vang lên, sau đó từ trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo chui ra một ảo ảnh màu vàng. Đây còn không phải Tuyết Nữ thì là ai?

Việc cô bé lại xuất hiện không khỏi khiến hai vị Tông Chủ vui mừng khôn xiết, Thái Thản nói:

- Nhóc con, không phải ngươi hóa thành Hồn Hoàn rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo thay Tuyết Nữ trả lời vấn đề này, hắn gượng cười nói:

- Cô bé không phải hóa thành Hồn Hoàn, đấy chỉ là cách cô bé “chiếm địa bàn” trên người ta thôi. Bốn cái Hồn Hoàn ấy là nơi chứa đựng năng lượng của cô bé. Cô bé có thể thông qua bốn Hồn Hoàn ấy mà khôi phục năng lượng mà mình tiêu hao. Bốn Hồn Hoàn này theo một ý nào đó cũng chẳng phải là Hồn Hoàn gì, càng không có liên quan gì đến ta.

- I i a a.

Tiểu Tuyết Nữ dường như nghe thấy trong lời Hoắc Vũ Hạo nói có chút miễn cưỡng, nên nhìn hắn lắc đầu với vẻ bất mãn, sau đó, ánh sáng màu cam ánh kim trên người cô bé tức thì trở nên mạnh mẽ, Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức hiểu được ý của cô bé.

Ngay sau đó, bốn cái Hồn Hoàn trên người Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, tiểu Tuyến Nữ đưa cánh tay nhỏ xíu trắng nõn của mình lên, chỉ về phía Thái Thản. Ngay lập tức, một tia sáng màu xanh lam bắn ra từ ngón tay út của cô bé, tia sáng sau khi thoát khỏi đầu ngón tay của Tuyết Nữ liền bắt đầu khuyếch tán ra bên ngoài, bao phủ lấy cả người Thái Thản.

Và kết quả, Thái Thản “bé bỏng” lại một lần nữa bị biến thành băng, hắn ta ngay cả ý định phản kháng cũng không kịp thực hiện.

- Hi hi hi.

Tiếng cười khanh khách trong trẻo lại vang lên, cô bé còn vẫy vây tay với vẻ thích thú nữa.

Lần này, thời gian Thái Thản vùng vẫy để phá băng ra rõ ràng chậm hơn ban đầu một chút.

- Lạnh chết ta mất, con bé kia, ngươi lấy lão phu làm thí nghiệm sao? Còn nghịch ngợm nữa coi chừng ta đánh mông ngươi đấy.

Thái Thản sau khi phá băng còn rùng mình thêm một cái.

- Ta hiểu rồi.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên vui mừng hét to, dọa hai vị tông chủ giật mình suýt ngất.

- Thằng oắt, lại đến ngươi. Ngươi hét cái gì đây? Ta không đánh cô bé không có nghĩa là không đánh ngươi nhé.

Thái Thản gầm gừ, trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ căm tức.

Hoắc Vũ Hạo lại giống như không nghe thấy có người uy hiếp mình, kích động nói:

- Ta đã hiểu được điểm ảo diệu của Hồn Linh rồi. Tuy Tuyết Nữ chiếm bốn vị trí Hồn Hoàn của ta nhưng đây cũng đại diện cho bốn năng lực của cô ấy. Mà điểm ảo diệu ở đây chính là cô ấy có thể đem năng lực của mình chứa vào trong Hồn Hoàn, đồng thời cũng có thể thông qua Hồn Hoàn mà khôi phục năng lượng tiêu hao của mình. Và tất cả đều không có quan hệ gì với ta.

- Không quan hệ với ngươi mà ngươi mừng cái gì?

Thái Thản nghi ngờ nói.

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Cái không có quan hệ gì với ta có nghĩa là trong lúc cô bé sử dụng năng lực của mình thì cũng không làm tiêu hao Hồn Lực hay Tinh Thần Lực gì của ta, lượng tiêu hao giảm đi ấy tương đối là khá nhiều. Hơn nữa, cũng không cần ta phải điều khiển. Vậy là trong cùng một thời điểm, ta và cô bé đều có thể cùng sử dụng kỹ năng của mình, thậm chí chúng ta còn có thể phối hợp vô cùng thuận lợi, có thể xem là tâm ý tương thông.

Hai đại Tông Chủ đều là cường giả đỉnh cấp, cả hai nghe đến đây làm sao còn không theo kịp vấn đề nữa.

Ngưu Thiên nói:

- Nói như thế, có sự tồn tại của cô bé thì khi ngươi chiến đấu, sức chiến đấu tương đương với hai người sao?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:

- Cũng không hẳn là khoa trương đến thế, nhưng ta đoán, ít nhất Tuyết Nữ có thể giúp ta tăng 30% sức chiến đấu. Bất kể là phụ trợ hay trợ giúp ta tấn công. Nhưng chúng ta cần phải phối hợp quen tay mới có thể thoải mái bổ trợ cho nhau.

Trên gương mặt Ngưu Thiên lộ rõ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

- Ta nghĩ mọi chuyện không chỉ đơn giản như ngươi nói. Cô bé đã có liên hệ với ngươi, lại có thể suy nghĩ độc lập, thậm chí còn có khả năng rời khỏi ngươi mà phát huy năng lực. Sự tồn tại này đã hoàn toàn vượt xa một Hồn Hoàn bình thường. Đây chính là cái dạng mà ta nghĩ nhờ vào nó mới có thể thay đổi mối quan hệ giữa Hồn Thú và Hồn Sư, thay đổi phương pháp tu luyện của Hồn Sư ở đại lục Đấu La này. Những việc kế tiếp ngươi phải làm chính là nhanh chóng làm quen với cô bé, hơn nữa còn phải thấu hiểu mọi đặc điểm của cô bé, để có thể tiến hành phối hợp với cô bé một cách dễ dàng hơn.

- Ừm.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, lòng hắn tràn đầy cảm giác phấn chấn. Hồn Linh, một tồn tại hoàn toàn mới, hoặc nên nói đây sự xuất hiện của nó đã mang đến rất rất nhiều vấn đề cho hắn tìm hiểu, khám phá.

Hắn quay sang nhìn Tuyết Nữ đang vun vẩy đôi chân nhỏ trên đầu vai mình, lòng không khỏi có chút nhu hòa, thầm cảm thán, ai có thể ngờ, cường giả từng đứng đầu trong Tam Đại Thiên Vương vùng cực Bắc nay lại hóa thành cái dạng này đây?

Một đỏ, bốn vàng cam, năm cái Hồn Hoàn lượn lờ quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo, càng làm hắn thêm phần tin tưởng vào thực lực của bản thân mình.

- Tuyết Nữ, ngươi có thể trở về không?

Hoắc Vũ Hạo thử dò hỏi.

Tuyết Nữ gật đầu, gương mắt đáng yêu phúng phính sáng bừng lên, “vèo” một cái, cô nàng hóa thành một luồng sáng màu cam vàng chui vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo thông qua Vận Mệnh Nhãn, biến mất không còn.

So với Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm, Tuyết Nữ có phần hơi khác biệt, sau khi cô nàng chui vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, liền giống như cá gặp nước, tự do bay nhảy lượn lờ, hết ở Tinh Thần Hải thứ hai lại chui sang Tinh Thần Hải thứ nhất, cứ như cô bé muốn đi đâu cũng được vậy. Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể cảm nhận được cô bé đang ở đâu chứ không thể chủ động khống chế được nàng. Nhưng chỉ cần hắn muốn thì có thể liên hệ với Tuyết Nữ bất cứ lúc nào. Thật là hòa hợp, y hệt với dạng phụ tử tương thông vậy.

- Haiz, đừng gọi cô bé quay về. Mau gọi cô bé ấy ra cho ta xem xem. Thật là đáng yêu quá mà. Ta thực muốn mấy cái Hồn Hoàn của mình cũng có thể biến thành như thế.

Thái Thản vừa xoa xoa tay, vừa nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói với vẻ không cam lòng.

Ngưu Thiên tức giận trừng mắt nhìn người huynh đệ của mình đã bị vẻ đáng yêu của Tuyết Nữ mê mẫn hoàn toàn.

- Ngươi muốn bị đóng băng đến thế sao? Đừng có nói mê nữa. Đi thôi, để Vũ Hạo nghỉ ngơi đã. Đợi hắn và Tuyết Nữ thân thiết với nhau, có thể phối hợp, thì ngươi còn sợ không được gặp cô bé ấy sao?

Ngưu Thiên vừa nói vừa kéo người huynh đệ của mình ra khỏi phòng.

Đúng là Hoắc Vũ Hạo cần phải cẩn thận tiếp nhận sự thay đổi sau khi dung hợp cùng Tuyết Nữ, sau khi “tống” hai vị tông chủ ra khỏi phòng, hắn lập tức quay vào, lên giường khoanh chân ngồi ngưng thần nội thị. Thúc dục Hồn Lực vận chuyển.

Khi ý thức của hắn hoàn toàn hòa thành một thể với Hồn Lực Huyền Thiên Công, nhất thời bỗng nhiên hắn có cảm giác thông thấu một cách kỳ lạ. Vì dung hợp với Tuyết Đế nên những vấn đề của Tinh Thần Hải đã được giải quyết một cách triệt để, Tinh Thần Lực không những không giảm mà còn tăng mạnh, cả Tinh Thẩn Hải đã khôi phục lại trạng thái mênh mông vô tận như trước.

Tuyết Nữ thích thú chơi đùa không biết mệt mỏi trong Tinh Thần Hải, tầng ánh sáng màu cam kia thỉnh thoảng còn tản mát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.

Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, trong quá trình tu luyện của mình, những linh khí mà hắn hấp thụ từ bên ngoài sẽ truyền một phần vào trong cơ thể của Tuyết Nữ, bổ sung cho cơ thể của cô bé. Mà phần năng lượng chuyển đi này lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của hắn. Không những thế, nhờ sự tồn tại của Tuyết Nữ, tốc độ tu luyện Huyền Thiên Công của hắn tăng hơn không ít so với trước đây, trừ một phần Tuyết Nữ đã hấp thụ, phần còn lại đã giúp tốc độ tu luyện của hắn tăng lên không nhỏ.

Hơn nữa, nhờ có thêm Hồn Hoàn thứ năm, hiện giờ hắn đã chính thức trở thành một cường giả bậc Hồn Vương, Hồn Lực trong cơ thể tuy rằng vẫn sềnh sệch như trước, nhưng tổng thể lại thêm phần mênh mông hơn nhiều.

Trong cơ thể hắn, tầng ánh sáng màu vàng không chỉ bao bọc mỗi năng lượng Huyền Thiên Công mà đồng thời còn bao phủ luôn cả Tinh Thần Lực. Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận rõ ràng, tốc độ thay đổi của Hồn Lực khổng lồ trong cơ thể hắn và Tinh Thần Lực không ngừng tăng lên. Giống như cả người hắn đang chìm trong quá trình tiến hóa vậy.

Cái cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn hi vọng sẽ tiếp tục kéo dài, nương theo sự tiến hóa, khả năng chịu đựng của hắn cũng không ngừng được tăng cường. Tinh Thần Hải vốn đã được Tuyết Nữ mang đến một lượng lớn Tinh Thần Lực mà có chút căng phồng, nay đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi dung hợp với Tuyết Nữ, nếu muốn dùng hai chữ để hình dung trạng thái của Hoắc Vũ Hạo lúc này thì phải là: Lột Xác.

Khi Hoắc Vũ Hạo kết thúc quá trình minh tưởng, thời gian đã thấm thoát trôi qua một ngài, sắc trời bên ngoài dĩ nhiên vô cùng quang đãng.

Cơ thể hắn vẫn còn tiếp tục tiến hóa, nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều, hắn nhảy từ giường xuống đất, duỗi chân thả lỏng cơ thể.

Từng tiếng “răng rắc” từ khung xương hắn liên tục vang lên, Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiệ, hình như mình lại cao thêm một chút. Cơ thể vốn cường tráng của hắn nay đã nhu hòa hơn nhiều, điều làm hắn bất ngờ nhất chính là sự biến hóa của làn da.

Bởi vì hàng ngày lúc nào hắn cũng liên tục khổ tu, nên làn da hắn là một màu đồng khỏe mạnh, trông vô cùng mạnh mẽ. Nhưng tất nhiên cũng vì thế mà có phần hơi thô kệch.

Có điều, sau một đêm này, hắn phát hiện da mình dường như trắng thêm vài phần, tuy vẫn là màu đồng nhưng dưới làn da dường như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, lớp da cũng tinh tế hơn nhiều. Những dấu vết của quá trình khắc khổ đều lặng yên biến mất.

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

Hắn phóng như bay về phía nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào gương. Sau đó giật mình ngây người. Hắn thậm chí có chút không dám tin người trong gương kia chính là mình.

Hoắc Vũ Hạo vẫn là Hoắc Vũ Hạo. Nhưng không biết vì sao, cơ thể hắn chỉ thay đổi một chút xíu thôi mà đã làm cả tướng mạo hắn biến hóa khá rõ.

Đường nét gương mặt hắn càng rõ nét và đầy hơi thở mạnh mẽ. Đôi mắt bình tĩnh vô cùng uy nghiêm, làn da tinh tế nhưng khác hẳn vẻ dịu dàng của những thiếu nữ mới lớn. Đấy là một sự tinh tế xen lẫn khỏe mạnh và đậm chất đàn ông. Ít nhất bản thân Hoắc Vũ Hạo tự đánh giá mình, hắn cũng công nhận với sự thay đổi này, hắn đã có thể dùng hai chữ “anh tuấn” để hình dung mình,

- Đây… thật sự là ta sao?

Hoắc Vũ Hạo nhìn vào gương, vẫn chưa thể tin nổi mà lầm bầm tự nói với bản thân.

Đây chắc chắn không phải sự thay đổi của việc thăng cấp tu vi, Hoắc Vũ Hạo lập tức theo kịp vấn đề. Hắn dám chắc, người có thể mang đến sự thay đổi ngoạn mục này chỉ có thể là, Tuyết Nữ.

Cô bé còn gọi hắn là ba, chẳng lẽ cô bé không phải phụ thuộc giống ta, mà ngược lại, ta vì cô bé mà thay đổi?

Hoắc Vũ Hạo nghĩ thế không khỏi có chút dở khóc dở cười. Từ khi nào con gái có thể thay đổi tướng mạo của cha mình thế này? Mà sự thay đổi này không phải ý muốn bảo do Tuyết Nữ ngại tướng mạo trước đây của hắn quá xấu xí sao?

Hoắc Vũ Hạo không nhịn được phải bật cười. Ngay khi hắn nghĩ đến đây, một luồng sáng chợt lóe lên, Tuyết Nữ lại chui ra, mà lần này không phải từ Vận Mệnh Nhãn, mà là từ ngực hắn.

Hiển nhiên, không chỉ đơn thuần là thân thể Hoắc Vũ Hạo tiến hóa, mà Tuyết Nữ cũng càng thêm quen thuộc với thân thể hắn.

So với hôm qua, tướng mạo của Tuyết Nữ hình như lớn hơn chút, nhưng vẫn là trẻ con, vẫn vô cùng đáng yêu. Nhìn vào hình dáng Hoắc Vũ Hạo trong gương, cô bé vừa “hì hì” cười vừa vỗ vỗ đôi tay nhỏ xinh.

Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói:

- Nhóc con, chê ba xấu sao?

Tuyết nữ lập tức lắc lắc đầu, nhưng trong tròng mắt màu xanh lam tràn ngập ý cười. Hoắc Vũ Hạo thật muốn ôm chặt lấy cô bé, nhưng cô bé lại lập tức hóa thành tia sáng, ở trạng thái năng lượng, bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể biến hóa, đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đương nhiên là bắt vào không khí!

Tuyết Nữ chu cái miệng nhỏ, hít một ngụm nước từ bồn rửa mặt rồi ngay sau đó, phun toàn bộ lên mặt Hoắc Vũ Hạo.

Đừng nghĩ Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn thuộc tính Băng Cực Hạn mà lầm, vừa bị phun một cái mà hắn đã phải rùng mình mấy lần! Tuyết Nữ vô cùng vui vẻ, cười to bay nhảy khắp phòng.

Đối với con nhóc này Hoắc Vũ Hạo không có chút biện pháp nào, nhìn bộ dáng vui vẻ của cô bé, tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo không khỏi trầm xuống. Trong lòng đột nhiên nghĩ đến, nếu như có một ngày, chính mình có con gái thì tốt biết bao!

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhớ đến bóng hình đã in sâu trong tâm trí hắn, Vương Đông ơi Vương Đông, tỷ tỷ song sinh của người thật đặc biệt a!

Mặt hắn khẽ đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn không ít. Dù sao hắn đã là thanh niên mười bảy tuổi, ở giai đoạn bắt đầu nảy mầm tình cảm. Ngày thường khắc khổ tu luyện còn không thấy rõ, nhưng lần này ra ngoài, đầu tiên là gặp Quất Tử, sau là nhìn thấy bóng dáng nữ thần quang minh, hạt giống tình cảm không khỏi nảy mầm trong lòng hắn.

- A? Hai vị tông chủ tới?

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện, hắn căn bản không cần dùng đến Tinh Thần Tham Trắc, lại có thể cảm giác được có người đến gần, lại còn phát hiện được là ai.

Còn không đợi hai vị tông chủ gõ cửa, hắn đã chủ động ra mở cửa phòng.

- Tu luyện xong rồi sao?

Ngưu Thiên khẽ cười nói, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, hắn không khỏi thốt lên kinh ngạc.

- Vũ Hạo, sao ta cảm thấy con có chút khác lạ?

Hoắc Vũ Hạo đầu tiên mời hai vị tông chủ vào phòng, sau đó nói:

- Ngưu thúc thúc, con cũng có cảm giác này. Hình như sau khi hoàn thành dung hợp với Tuyết Nữ, thân thể con một mực bị nàng cải biến, có thể tới trình độ nào con cũng khó nói rõ. Nhưng là hiện tại thân thể, tinh thần lực của con mạnh hơn nhiều, độ ăn ý với Tuyết Nữ cũng tăng lên. Đến cả làn da và tướng mạo cũng có chút khác.

- Ừm.

Ngưu Thiên gật gật đầu, đặt tay lên bả vai Hoắc Vũ Hạo. Hồn lực nhu hòa tuôn vào thân thể hắn, giống như tẩy rửa thêm một lần, thoải mái chạy một vòng trong kinh mạch hắn.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái không nói lên lời.

- Vũ Hạo, Hồn Linh của con không tầm thường!

Ngưu Thiên kinh ngạc cảm thán.

- A?

Hoắc Vũ Hạo nhìn ông ta với vẻ thắc mắc.

Ngưu Thiên nhìn huynh đệ bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt Thái Thản chăm chú nhìn Tuyết Nữ đang bay tới bay lui trong phòng, căn bản không chú ý đến bọn họ. Trong lòng ông không khỏi thầm than, xem ra nhị đệ và mình quá tịch mịch a.

- Vũ Hạo, ta vừa kiểm tra thân thể con. Con cũng biết đối với hồn sư, trong quá trình tu luyện có những bình cảnh khác nhau, mà một khi đột phá những bình cảnh này, tu vi bản thân sẽ nảy sinh thay đổi về chất. Trong đó có một giai đoạn trọng yếu là từ sáu Hồn Hoàn lên bảy Hồn Hoàn, triệt để giác tỉnh sức mạnh của bản thân vũ hồn, từ đó có được Vũ Hồn Chân Thân.

- Vâng.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, điều này hắn biết rõ.

Ngưu Thiên nói:

- Ta vừa cảm thụ một chút, cường độ thân thể con đã gần như bằng với Hồn Sư có Vũ Hồn Chân Thân.

- A?

Hoắc Vũ Hạo không khỏi kinh ngạc. Là một nhân tài của học viện Sử Lai Khắc, hắn không dám vì chữ số mà xem thường câu nói này của Ngưu Thiên.

Hồn lực của hắn hiện tại là cấp 50, tuy có Vũ Hồn Song Sinh, lại có Vũ Hồn Cực Hạn, nhưng dù là như vậy, cấp 50 là cấp 50! So với cấp 70, có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Giống như trước đó hắn và Vương Đông gặp Hồn Thánh bảy Hồn Hoàn, Triệu Dương. Xét về vũ hồn, Bạo Kim Hùng của Triệu Dương dù không kém, nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chọn bừa ra một Vũ Hồn so sánh đều hơn hắn nhiều. Nhưng là, hai người toàn lực liên thủ, hơn nữa liên tục sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ, mà Hoắc Vũ Hạo còn có lĩnh ngộ được Quân Lâm Thiên Hạ, thế mà cuối cùng phải trả một cái giá lớn, cả hai sức cùng lực kiệt mới có thể chiến thắng đối thủ. Vì sao chứ? Là vì Triệu Dương có Vũ Hồn Chân Thân.

Nói một cách đơn giản, nếu như Triệu Dương cấp 69, như vậy nếu Hoắc Vũ Hạo đánh toàn lực, một mình hắn có thể chơi lại đối phương. Nhưng một khi đột phá cấp 70, có được Hồn Hoàn thứ bảy, có thể thi triển Vũ Hồn Chân Thân, hồn sư sẽ tiến vào cảnh giới khác. Dù cho Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông thiên tài như nào, đối mặt với cường giả Vũ Hồn Chân Thân đều phải cẩn thận ứng phó, thậm chí còn phải liên thủ chống lại.

Mà lúc này, Ngưu Thiên lại nói với Hoắc Vũ Hạo, cường độ thân thể hắn đã gần như tiếp cận với Hồn Sư có Vũ Hồn Chân Thân. Điều này làm Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc vô cùng, tựa như là Hồn Thú ngàn năm có thân thể của Hồn Thú vạn năm vậy!

Ngưu Thiên mỉm cười nói:

- Yên tâm, ta không nói quá đâu, ta đã đánh giá rất cẩn thận rồi. Đương nhiều, điều này không có nghĩa con có được Vũ Hồn Chân Thân. Chỉ là nói, hiện tại con đã có thể thừa nhận lượng Hồn Lực xung kích tương đương với Hồn Sư bậc Hồn Thánh. Điều này đối với tu luyện của con vô cùng tốt. Con chẳng lẽ không phát hiện, trong quá trình tu luyện, ảnh hưởng của Vũ Hồn Cực Hạn lên tốc độ tu luyện của con đã giảm đi sao?

Hoắc Vũ Hạo có chút lúng túng gãi đầu nói:

- Hôm qua khi con mới bắt đầu tu luyện, vì cơ thể con đang bắt đầu lột xác nên dần dần nhập định, giống như là rơi vào ngủ say vậy, con không cảm giác được nhiều.

Ngưu Thiên chợt hiểu nói:

- Cũng đúng. Lần này năng lực của con tăng lên không ít! Đây chính là tướng do tâm sinh. Còn tuyệt không thể xem nhẹ những cải biến này, đây là cần thân thể phát sinh tiến hóa đến trình độ nhất định mới xuất hiện. Để ta lấy ví dụ cho con dễ hiểu.

- Trong thế giới Hồn Thú, phần lớn Hồn Thú có thể dựa vào bề ngoài phân biệt được tu vi. Vì từ trăm năm tiến hóa đến ngàn năm thân thể sẽ phát sinh biến hóa lớn. Mà huyết mạch càng tinh thuần và mạnh mẽ hơn, trong quá trình tiến hóa, biến hóa thân thể không lớn, bởi vì thân thể chúng nó đã gần như hoàn mỹ. Nhân loại cũng là như vậy. Bởi thế, trong quá trình tu luyện, tuy thực lực chúng ta tăng lên, nhưng tướng mạo không thay đổi. Nhưng một khi bởi vì tu luyện mà xuất hiện biến hóa, như vậy thân thể người này đã phát sinh thay đổi to lớn. Thay đổi như con lúc này, rõ ràng là rất tốt, vì đó là kết quả của sự thay đổi về chất.

- Hiện giờ ta có thể khẳng định, nếu không có gì bất thường, không quá ba mươi tuổi, dù có sự ngăn cản từ Vũ Hồn Cực Hạn, con cũng sẽ đột phá đến bậc Hồn Thánh cấp 70. Đến lúc đó, Vũ Hồn Song Sinh, Vũ Hồn Cực Hạn của con sẽ bùng nổ toàn diện, giúp con trở thành cường giả chân chính. Nhiều nhất là bốn mươi tuổi, con sẽ trở thành cường giả bậc Phong Hào Đấu La.

- Trên đại lúc này, bốn mươi tuổi trở thành Phong Hào Đấu La cũng không phải quá trẻ. Nhưng bốn mươi tuổi trở thành Phong Hào Đấu La có Vũ Hồn Cực Hạn ta còn chưa nghe đến. Đây chính là chỗ tốt mà lần tiến hóa này đem đến.

Hoắc Vũ Hạo nghe Ngưu Thiên đánh giá cao bản thân mình như vậy, nhưng cũng không chút đắc ý, hắn ngẫm nghĩ một lúc, nói:

- Ngưu thúc thúc, theo lời ngài nói, như vậy có thể vì tu luyện không tốt mà làm thân thể phát sinh biến hóa không?

Ngưu Thiên khẽ gật đầu, nói:

- Trên thế giới này, có rất nhiều phương thức tu luyện. Mà mỗi loại đều thiên biến vạn hóa. Con nghe đến Bản Thể Tông chưa, bọn họ cũng sẽ xuất hiện biến hóa như con, đây là nguyên nhân Bản Thể Tông mạnh mẽ như thế. Tiến hóa của bọn họ là sự giác tỉnh lần thứ hai củ vũ hồn Bản Thể. Tuy ta không biết họ dùng cách nào hoàn thành điều này, nhưng cường giả có thể giác tỉnh vũ hồn hai lần, thực lực sẽ bay vọt về chất, thậm chí bản thân Hồn Hoàn cũng sẽ theo sự tiến hóa của vũ hồn mà phát sinh chuyển biến. Đây là lí do Hồn Hoàn của cường giả Bản Thể tông khác xa tiêu chuẩn bình thường của Hồn Sư. Mỗi Hồn Sư đi ra từ Bản Thể tông, lực chiến đấu thậm chí có thể so với Tà Hồn Sư.

Hoắc Vũ Hạo chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nói:

- Ngưu thúc thúc, Tà Hồn Sư cũng vì tu luyện mà làm thân thể phát sinh biến hóa sao?

Ngưu Thiên nói:

- Đương nhiên, mà lại Tà Hồn Sư là chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Phần lớn Tà Hồn Sư không phải sinh ra đã ác, thậm chí Hồn Sư cũng không phải. Nhưng bọn họ bởi vì yêu cầu tiến hóa đặc biệt của vũ hồn, mà bị quy thành Tà Hồn Sư. Ví như có loại vũ hồn tu luyện dựa vào máu tươi, lại có vũ hồn cần dựa vào giết chóc. Mà những kẻ có vũ hồn này, vì sư đam mê của sức mạnh, không tự chủ được mà trầm luân, một khi trầm luân, sẽ thành Tà Hồn Sư. Tiếp đó, theo tu vi tiến bộ, thân thể bọn họ xuất hiện khí tức tà ác, làm khí chất, bản tính của bọn họ cũng bị ảnh hưởng. Cho nên, Tà Hồn Sư chân chính thì nhìn một cái là nhận ra, sau này khi con sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, chỉ cần chú ý nhiều hơn là thấy. Nếu con thấy Hồn Sư nào trên mặt thỉnh thoảng chớp qua ánh sáng u ám, như vậy, có thể khẳng định, hắn là Tà Hồn Sư.

- Ừm.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, mấy lời của Ngưu Thiên giúp hắn hiểu sâu hơn về vũ hồn, cũng thêm khâm phục vị tông chủ này.

- Hai người các ngươi nói xong chưa? Vũ Hạo, mau gọi cô bé đáng yêu kia bay qua đây ta xem chút, cô bé bay qua bay lại làm ta hoa mắt rồi.

Thái Thản có chút bất mãn nhìn Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo khẽ cười nói:

- Thái thúc thúc, ngài thật yêu thích Tuyết Nữ a! Tuyết Nữ tới đây.

Hắn vẫy vẫy tay với Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ lập tức hóa thành tầng ánh sáng màu cam bay đến trước người Hoắc Vũ Hạo, vừa lúc ôm chặt tay hắn, lật người ngồi lên tay hắn.

Lúc này Tuyết Nữ lại truyền đến cảm giác người thật, không phải là loại năng lượng không thể đụng chạm. Da thịt êm mịn dán chặt lên cánh tay Hoắc Vũ Hạo, làm hắn thoải mái không nói nên lời.

Hoắc Vũ Hạo nhịn không được cúi đầu hôn lên má nhỏ mũm mĩm của cô bé, hương khí nhàn nhạt truyền vão mũi hắn, làn da non mịn kia, thật làm hắn muốn hô to quá nghiền.

- I i a a!

Tuyết Nữ rất bẫn mãn vẫy vẫy nắm đấm với Hoắc Vũ Hạo, sau đó không ngừng xoa má.

Hoắc Vũ Hạo không khỏi dở khóc dở cười:

- Không phải con gọi ta là cha sao? Cha bẩn vậy sao?

- I i a a!

Tuyết Nữ lại kêu lên, lần này Hoắc Vũ Hạo nghe hiểu. Tuyết Nữ đáp lại rất đơn giản: “Bất lịch sự nha!”

Thái Thản nhìn Hoắc Vũ Hạo hôn lên mặt nhỏ hồng hào đáng yêu của Tuyết Nữ, tâm tình ngứa ngáy khó chịu nói:

-Tuyết Nữ, cho ông hôn một cái, con muốn gì ông cũng cho. Được không?

Hắn cũng thay đổi bối phận theo Hoắc Vũ Hạo.

Tuyết Nữ hiển nhiên nghe hiểu hắn nói gì, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn vào bộ dáng nịnh nọt trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chỉ vào hắn, sau đó kêu lên:

- I i a a.

Ánh sáng màu lam chớp qua, Thái Thản không biết đây là lần thứ mấy bị biến thành tượng băng.

Ngưu Thiên vội hỏi Hoắc Vũ Hạo:

- Con nhóc nói gì thế?

Hoắc Vũ Hạo cố nén buồn cười, thừa cơ Thái Thản chưa phá băng đi ra, thấp giọng nói:

- Cô bé nói bỉ ổi.

- Ha ha ha ha!

Ngưu Thiên cười to làm Tuyết Nữ hơi sợ, nghiêng người chui vào trong lòng Hoắc Vũ Hạo.

Thái Thản lúc này cũng chui ra khối băng, uất ức đầy bụng, nói:

- Nhóc con, ngươi không công bằng, hắn hôn ngươi, ngươi chỉ lau lau mặt. Vì sao không cho ta hôn? Ông trời ơi, xấu cũng là tội sao?

- I i a a! I i a a!

Tuyết Nữ chui ra khỏi lòng Hoắc Vũ Hạo, lại nói mấy tiếng với Thái Thản.

- Cô bé nói gì vậy?

Thái Thản lại nhờ Hoắc Vũ Hạo phiên dịch.

Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng kỳ quái, như là bị cái gì đó đè nén.

- Cô bé nói gì thế?

Thái Thản lại truy hỏi.

Hoắc Vũ Hạo thử thăm dò:

- Thái thúc thúc, ngài muốn biết thật sao? Như vậy ngài không được tức giận đấy.

Thái Thản ưỡn ngực nói:

- Ta dễ tức giận như vậy sao?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ý cô bé là xấu không phải tội, nhưng ra đường dọa người là không đúng…

Cơ thịt khuôn mặt Thái Thản đột nhiên căng cứng, Ngưu Thiên ở bên cạnh vốn vừa dừng lại cười dài nhưng nghe thấy lời Hoắc Vũ Hạo nói, lập tức một tay nắm bả vai Thái Thản, một tay ôm bụng định nói gì đó, nhưng cười lớn đến nói không ra lời.

Thái Thản đầy hung ác nhìn Tuyết Nữ trong lòng Hoắc Vũ Hạo, nín nhịn cả nửa ngày, mặt cũng đỏ bừng. Nhưng cuối cùng cũng không phát tác, chỉ nói mấy chữ.

- Ngươi đủ ác!

Tiểu Tuyết Nữ lè lè lưỡi với hắn, rồi lại ôm chặt Hoắc Vũ Hạo, một bộ ngươi làm gì được ta, đáng yêu đến nỗi hai mắt Ngưu Thiên cũng phải tỏa sáng.

Thái Thản quay đầu lại nhìn anh mình.

- Đại ca, ta không chịu được. Không được, nói gì ta cũng muốn nghĩ biện pháp, ta muốn kiếm Hồn Linh. Thật quá hay mà, hóa ra vũ hồn còn có thể chơi như vậy.

Ngưu Thiên bực dọc nói:

- Ngươi nói bắt là bắt? Hồn Hoàn của ngươi muốn bớt đi là có thể làm được sao? Lại nói, Hồn Linh là do Hồn Thú hóa thành, ngươi đi đâu tìm nhân hình Hồn Thú như Tuyết Nữ? Ngươi bắt lão hổ, sư tử thì lúc đó Hồn Linh cũng là như vậy. Việc đang gấp, chúng ta thí nghiệm giúp Hoắc Vũ Hạo xác định đặc tính Hồn Linh đã. Sau này chúng ta có thể tiến hành từ tiểu bối, xem có thể phụ gia hồn linh không. Còn về ngươi, đừng nghĩ đến nữa.

Thái Thản có chút không cam tâm nói:

- Sớm biết như vậy đã không để Tiểu Đông đi bắt Hồn Hoàn thứ năm a, trực tiếp bắt Hồn Linh có phải tốt không?

Tròng mắt Ngưu Thiên hơi trừng, khí thế cường đại lập tức phóng ra:

- Ngươi đừng nói gió là mưa! Hồn Linh ảo diệu vô cùng, dễ kiếm như vậy sao? Vũ Hạo, đi, chúng ta đi ra thử, xem xem trong thực biến bảo bảo này có thể giúp ngươi điều gì, cũng thử xem cô bé có thể mang đến biến hóa gì.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo vội vã đáp ứng. Có hai đại tông chủ nguyện ý thử hồn linh cùng hắn, đương nhiên là không thể tốt hơn. Lấy khả năng khống chế Hồn Lực của bọn họ, hoàn toàn không cần suy xét đến ngộ thương chính mình.

Thái Thản nhãn thần không mang hảo ý nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:

- Tiểu tử, ta không thể ra tay với nha đầu kia, người làm cha như ngươi cũng nên nhận thay a! Kaka.


/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status