Nhìn Quân Vô Tà dẫn người nhảy vào đại điện, nhìn những người Khuynh Vân Tông đó bị một đám người chém giết, nội tâm của các đại thần đều sôi trào máu.
Nhìn đến Quân Vô Tà đi ngang qua từ cửa đại điện, một lão giả tóc trắng xoá thình lình tiến lên một bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, dừng bước chân lại, nàng thật ra đã nhận ra được lão nhân này, tính cả thế hệ của Mặc Thiển Uyên, đã là nguyên lão ba triều của Thích Quốc. Luôn là người thuộc phe trung lập, không tranh không đoạt, lại là một gân cây ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không thể lăn lộn được qua ba thời đại triều đình. Nhưng cũng không phải vì vẫn luôn không cao không thấp, mà là Mặc Thiển Uyên nhớ tới lão luôn trung thành đối với hoàng thất, mới thăng quan tiến chức cho lão. Nếu không, chỉ sợ lão vẫn còn đang là quan văn nhàn tản từng bước từng bước.
Lão nhân này tuy rằng không có bản lĩnh lớn bao nhiêu, nhưng tuổi tác và lịch sử lại khiến lão có uy vọng rất cao ở trong triều. Tuy nhiên, cũng không biết giữ miệng lưỡi, ngay cả Mặc Thiển Uyên cũng bị lão nói thẳng mà không hề cố kỵ, khiến hắn bị mắc nghẹn rất nhiều lần.
Hiện giờ lão nhân này lại đột nhiên tiếp cận Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã mệt mỏi nên không tính toán muốn nghe lão cằn nhằn.
Tuy nhiên, còn chưa chờ Quân Vô Tà hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, lão thần kia đã bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà. Động tác đột ngột xảy ra, khiến Quân Vô Tà có chút kinh ngạc.
Lão thần khấu tạ ân tình Quân tiểu thư đã hộ giá!
Quân Vô Tà ngây ngẩn cả người, nàng nhìn lão đại thần ngay thẳng đã đau đầu trải qua ba triều đại đế vương, quỳ gối trước mặt mình, trong đầu thế nhưng không biết nên phản ứng như thế nào.
Theo lão thần kia quỳ lạy, các đại thần đứng ở phía sau, đột nhiên cùng nhất trí với một động tác, quỳ xuống đầy đất.
Ngày đó, Quân Vô Tà đã đại khai sát giới ở ngoài hoàng cung, tuy rằng những việc làm đó đều nói có sách mách có chứng và được có được dân tâm, nhưng lại khiến cho rất nhiều đại thần Thích Quốc có chút trơ trẽn. Thậm chí là sau khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ, bọn họ cũng vẫn như cũ, cảm thấy vị đại tiểu thư Lân Vương phủ làm việc quá mức tàn nhẫn độc ác, không phải là nhân vật hiền lành.
Hiện tại, bọn họ mới ý thức được, những ý định tốt đẹp của Quân Vô Tà.
Nếu không có sự quyết đoán tàn nhẫn của Quân Vô Tà, tôn nghiêm của Thích Quốc hôm nay chẳng phải là đã bị Khuynh Vân Tông dẫm đạp lên bùn?Bọn họ là các đại thần cả ngày miệng đầy đạo đức, chỉ có thể đứng ở bên ngoài đại điện bó tay không có biện pháp, trơ mắt nhìn quân vương mình bị người giẫm đạp và làm nhục như thế, đây là loại cảm giác hổ thẹn gì?
Bọn họ canh giữ ở bên ngoài đại điện, sau khi Mặc Thiển Uyên được cứu đi, vẫn không chịu rời đi, không vì cái gì khác, mà là muốn có một lời tạ ơn với Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hôm nay đã cứu, không chỉ là một vị hoàng đế, nàng còn cứu cả sự tôn nghiêm của Thích Quốc!
Vương quốc tuy nhỏ, nhưng linh hồn không thể bị phân tán!
Hôm nay nếu như để người Khuynh Vân Tông tiếp tục hành động, Mặc Thiển Uyên không thể nghi ngờ hẳn là phải chết. Trụ cột Thích Quốc nếu bị người đánh gãy, những người như bọn họ làm sao còn có mặt mũi để đối mặt với liệt tổ liệt tông!
Cả triều văn võ uốn gối quỳ xuống đất, buông bỏ tôn nghiêm, dùng phương thức của bọn họ, cảm kích Quân Vô Tà.
Tàn nhẫn độc ác cũng cũng hoàn toàn có chỗ tốt, Thích Quốc có lẽ đúng là đang khuyết thiếu loại tàn nhẫn này, vì thế mới luôn là một tiểu quốc không có gì nổi bật như vậy.
Quân Vô Tà sửng sốt một lát, mới hiểu được ý đồ của những người này, nàng hơi cau mày, nhìn tất cả các đại thần, trầm mặc một lát mới nói: Ta chỉ làm những gì ta nên làm, các ngươi không cần cảm tạ ta. Dứt lời, Quân Vô Tà bước chân nhanh hơn rời đi, không để ý thêm tới những vị đại thần đó.
Quân Vô Dược quét mắt nhìn qua đám đại thần, bước chân theo sau đuổi kịp Quân Vô Tà, đôi mắt sắc bén của hắn nắm giữ một hình ảnh thú vị.
Đôi tai nhỏ xinh tiểu xảo của Quân Vô Tà, khi nàng vội vã rời đi, tựa hồ có hơi phiếm hồng.
Nhận thấy được phản ứng của Quân Vô Tà, Quân Vô Dược chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự rất đáng yêu, chỉ sợ tính tình kia của nàng, chính là có chút lúng túng không biết làm gì khi nhìn đến một đám các đại thần, tuổi tác không sai biệt lắm với gia gia nàng, mang bộ dáng bày tỏ lòng biết ơn quá mức đi.Vội vàng trở lại Lân Vương phủ, Quân Tiển và Quân Khanh sớm đã chờ rất lâu. Nhìn thấy Quân Vô Tà trở về, Quân Khanh vốn định tiến lên dò hỏi tình huống trong cung, lại bị Quân Tiển kéo cánh tay hắn lại, nói với Quân Vô Tà: Thời gian không còn sớm nữa, ngươi mau đi rửa mặt nghỉ ngơi, có cái gì, ngày mai lại nói.
Quân Vô Tà chần chờ một lát mới gật gật đầu, nàng thật sự là không thể chịu đựng được dáng vẻ này của chính mình. Hiện tại, nàng một lòng chỉ nghĩ đến ngâm mình vào trong nước ấm, tắm sạch sẽ một thân máu me.
Phụ thân...... Quân Khanh có chút không hiểu nhìn về phía Quân Tiển.
Quân Tiển khẽ lắc đầu nói: Ngươi không nhìn thấy Vô Tà đã thực sự rất mỏi mệt sao?
Quân Khanh hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Quân Vô Tà tuy rằng nhìn như bình thường, nhưng sắc mặt lại có vẻ có chút tái nhợt.
Đứa nhỏ này, sợ là đã phải căng thẳng cho đến bây giờ. Hiện tại nàng đã bình an trở về, sự tình hoàng cung bên kia hẳn là đã xử lý xong, để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai lại hỏi nàng cũng không muộn. Quân Tiển thở dài, nha đầu 14 tuổi, vốn nên là tuổi hưởng phúc, nhưng Quân Vô Tà đã không có cơ hội như vậy.
Đồng thời với sự vui mừng vì cháu gái đã hiểu chuyện và trở nên cường đại, Quân Tiển cũng không khỏi đau lòng vì sự mệt Ngọc của Quân Vô Tà.
Là nhi tử nóng nảy, ta đây sẽ sai người chuẩn bị chút đồ ăn, đưa tới cho Vô Tà. Quân Khanh lập tức ý thức được sơ xuất của chính mình, lập tức sai người đi chuẩn bị đồ.
.......Edit & Dịch: Wattpad@Emily_Ton......
Khi Quân Vô Tà trở lại trong phòng, trong phòng đã chuẩn bị xong nước ấm, cởi quần áo ra, nàng lập tức ngâm mình ở bên trong nước ấm, thân thể căng chặt cả một ngày rốt cuộc lúc này mới thả lỏng xuống.
Vừa mới đột phá cam linh, đã phải trải qua hai trận chinh chiến, một **** này, thật sự là có chút mệt mỏi.
(Dấu ****: là của bản gốc)Hắc thú biến thành mèo đen, linh hoạt ngậm một bộ quần áo ngoài lấy ra từ trong tủ quần áo, treo ở trên bình phong trong phòng tắm. Túy Liên đang muốn vào nhà, lập tức bị mèo đen mạnh mẽ chặn lại ở bên ngoài. Bích Nguyệt đã uống hết, không có rượu thì không thể nào chống lại mèo đen. Túy Liên lại biến thành Tiểu Bạch Liên ngu ngốc, vừa nhìn thấy móng vuốt sắc bén của mèo đen, lập tức khóc lóc chạy về bên hồ hoa sen ngâm mình.
Mèo đen quay đầu muốn nói đôi câu với Quân Vô Tà, nhưng lại phát hiện, Quân Vô Dược đã đứng ở cửa phòng tắm, toàn bộ thân thể nó đều đông cứng.
Quân Vô Dược lặng yên không một tiếng động đi vào bên cạnh bồn tắm, nhìn Quân Vô Tà đang nằm ở bên trong, nhắm mắt lại, khóe môi đẹp không khỏi hơi gợi lên. Hắn đi vào phía sau bồn tắm của Quân Vô Tà, đôi tay đẹp thon dài vươn ra đáp xuống ở hai vai trắng nõn của Quân Vô Tà, lực đạo như có như không chậm rãi xoa bóp các cơ bắp căng chặt trên bả vai của Quân Vô Tà.
Có lẽ là hôm nay đã quá mệt mỏi, có lẽ là lực đạo mát xa của Quân Vô Dược quá thoải mái, Quân Vô Tà ở trong bồn tắm cũng không hề phòng bị liền ngủ, hơi nghiêng đầu nhỏ, dựa vào trên tay Quân Vô Dược.
Mùi hương thiếu nữ tựa hồ theo hơi nước ấm lượn lờ ở trong không khí vờn quanh mũi của Quân Vô Dược, đầu ngón tay hạ xuống làn da có cảm xúc mềm mại, không lúc nào là không trêu chọc lửa nóng dần dần nổi lên trong nội tâm của hắn.
Mèo đen khẩn trương nhìn chằm chằm bóng dáng Quân Vô Dược, động cũng không được, bất động cũng không xong.
Nó âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Quân Vô Dược dám làm bậy, vì sự trong sạch của chủ nhân, nó...... nó nhất định sẽ đánh thức chủ nhân!
Tuy nhiên, sự khinh bạc trong dự đoán lại chưa xuất hiện, Quân Vô Dược sau khi nhận thấy nước đã dần dần giảm nhiệt độ xuống, một tay kéo quần áo được treo ở trên bình phong, một tay vớt Quân Vô Tà ra từ trong bồn tắm, thật cẩn thận dùng quấn quần áo quanh người nàng, đưa nàng đến trên đệm giường mềm mại.
Trừ lần đó ra, không có thêm một hành động nào khác.
Mèo đen căng chặt thần kinh nửa ngày, phát hiện rằng sự tình cũng không giống như tưởng tượng của nó như vậy.
Đại ma vương này, chẳng lẽ đã thay đổi tính? Vì sao lại trở nên quân tử như vậy?
Nhìn đến Quân Vô Tà đi ngang qua từ cửa đại điện, một lão giả tóc trắng xoá thình lình tiến lên một bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, dừng bước chân lại, nàng thật ra đã nhận ra được lão nhân này, tính cả thế hệ của Mặc Thiển Uyên, đã là nguyên lão ba triều của Thích Quốc. Luôn là người thuộc phe trung lập, không tranh không đoạt, lại là một gân cây ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không thể lăn lộn được qua ba thời đại triều đình. Nhưng cũng không phải vì vẫn luôn không cao không thấp, mà là Mặc Thiển Uyên nhớ tới lão luôn trung thành đối với hoàng thất, mới thăng quan tiến chức cho lão. Nếu không, chỉ sợ lão vẫn còn đang là quan văn nhàn tản từng bước từng bước.
Lão nhân này tuy rằng không có bản lĩnh lớn bao nhiêu, nhưng tuổi tác và lịch sử lại khiến lão có uy vọng rất cao ở trong triều. Tuy nhiên, cũng không biết giữ miệng lưỡi, ngay cả Mặc Thiển Uyên cũng bị lão nói thẳng mà không hề cố kỵ, khiến hắn bị mắc nghẹn rất nhiều lần.
Hiện giờ lão nhân này lại đột nhiên tiếp cận Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã mệt mỏi nên không tính toán muốn nghe lão cằn nhằn.
Tuy nhiên, còn chưa chờ Quân Vô Tà hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, lão thần kia đã bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà. Động tác đột ngột xảy ra, khiến Quân Vô Tà có chút kinh ngạc.
Lão thần khấu tạ ân tình Quân tiểu thư đã hộ giá!
Quân Vô Tà ngây ngẩn cả người, nàng nhìn lão đại thần ngay thẳng đã đau đầu trải qua ba triều đại đế vương, quỳ gối trước mặt mình, trong đầu thế nhưng không biết nên phản ứng như thế nào.
Theo lão thần kia quỳ lạy, các đại thần đứng ở phía sau, đột nhiên cùng nhất trí với một động tác, quỳ xuống đầy đất.
Ngày đó, Quân Vô Tà đã đại khai sát giới ở ngoài hoàng cung, tuy rằng những việc làm đó đều nói có sách mách có chứng và được có được dân tâm, nhưng lại khiến cho rất nhiều đại thần Thích Quốc có chút trơ trẽn. Thậm chí là sau khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ, bọn họ cũng vẫn như cũ, cảm thấy vị đại tiểu thư Lân Vương phủ làm việc quá mức tàn nhẫn độc ác, không phải là nhân vật hiền lành.
Hiện tại, bọn họ mới ý thức được, những ý định tốt đẹp của Quân Vô Tà.
Nếu không có sự quyết đoán tàn nhẫn của Quân Vô Tà, tôn nghiêm của Thích Quốc hôm nay chẳng phải là đã bị Khuynh Vân Tông dẫm đạp lên bùn?Bọn họ là các đại thần cả ngày miệng đầy đạo đức, chỉ có thể đứng ở bên ngoài đại điện bó tay không có biện pháp, trơ mắt nhìn quân vương mình bị người giẫm đạp và làm nhục như thế, đây là loại cảm giác hổ thẹn gì?
Bọn họ canh giữ ở bên ngoài đại điện, sau khi Mặc Thiển Uyên được cứu đi, vẫn không chịu rời đi, không vì cái gì khác, mà là muốn có một lời tạ ơn với Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hôm nay đã cứu, không chỉ là một vị hoàng đế, nàng còn cứu cả sự tôn nghiêm của Thích Quốc!
Vương quốc tuy nhỏ, nhưng linh hồn không thể bị phân tán!
Hôm nay nếu như để người Khuynh Vân Tông tiếp tục hành động, Mặc Thiển Uyên không thể nghi ngờ hẳn là phải chết. Trụ cột Thích Quốc nếu bị người đánh gãy, những người như bọn họ làm sao còn có mặt mũi để đối mặt với liệt tổ liệt tông!
Cả triều văn võ uốn gối quỳ xuống đất, buông bỏ tôn nghiêm, dùng phương thức của bọn họ, cảm kích Quân Vô Tà.
Tàn nhẫn độc ác cũng cũng hoàn toàn có chỗ tốt, Thích Quốc có lẽ đúng là đang khuyết thiếu loại tàn nhẫn này, vì thế mới luôn là một tiểu quốc không có gì nổi bật như vậy.
Quân Vô Tà sửng sốt một lát, mới hiểu được ý đồ của những người này, nàng hơi cau mày, nhìn tất cả các đại thần, trầm mặc một lát mới nói: Ta chỉ làm những gì ta nên làm, các ngươi không cần cảm tạ ta. Dứt lời, Quân Vô Tà bước chân nhanh hơn rời đi, không để ý thêm tới những vị đại thần đó.
Quân Vô Dược quét mắt nhìn qua đám đại thần, bước chân theo sau đuổi kịp Quân Vô Tà, đôi mắt sắc bén của hắn nắm giữ một hình ảnh thú vị.
Đôi tai nhỏ xinh tiểu xảo của Quân Vô Tà, khi nàng vội vã rời đi, tựa hồ có hơi phiếm hồng.
Nhận thấy được phản ứng của Quân Vô Tà, Quân Vô Dược chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự rất đáng yêu, chỉ sợ tính tình kia của nàng, chính là có chút lúng túng không biết làm gì khi nhìn đến một đám các đại thần, tuổi tác không sai biệt lắm với gia gia nàng, mang bộ dáng bày tỏ lòng biết ơn quá mức đi.Vội vàng trở lại Lân Vương phủ, Quân Tiển và Quân Khanh sớm đã chờ rất lâu. Nhìn thấy Quân Vô Tà trở về, Quân Khanh vốn định tiến lên dò hỏi tình huống trong cung, lại bị Quân Tiển kéo cánh tay hắn lại, nói với Quân Vô Tà: Thời gian không còn sớm nữa, ngươi mau đi rửa mặt nghỉ ngơi, có cái gì, ngày mai lại nói.
Quân Vô Tà chần chờ một lát mới gật gật đầu, nàng thật sự là không thể chịu đựng được dáng vẻ này của chính mình. Hiện tại, nàng một lòng chỉ nghĩ đến ngâm mình vào trong nước ấm, tắm sạch sẽ một thân máu me.
Phụ thân...... Quân Khanh có chút không hiểu nhìn về phía Quân Tiển.
Quân Tiển khẽ lắc đầu nói: Ngươi không nhìn thấy Vô Tà đã thực sự rất mỏi mệt sao?
Quân Khanh hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Quân Vô Tà tuy rằng nhìn như bình thường, nhưng sắc mặt lại có vẻ có chút tái nhợt.
Đứa nhỏ này, sợ là đã phải căng thẳng cho đến bây giờ. Hiện tại nàng đã bình an trở về, sự tình hoàng cung bên kia hẳn là đã xử lý xong, để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai lại hỏi nàng cũng không muộn. Quân Tiển thở dài, nha đầu 14 tuổi, vốn nên là tuổi hưởng phúc, nhưng Quân Vô Tà đã không có cơ hội như vậy.
Đồng thời với sự vui mừng vì cháu gái đã hiểu chuyện và trở nên cường đại, Quân Tiển cũng không khỏi đau lòng vì sự mệt Ngọc của Quân Vô Tà.
Là nhi tử nóng nảy, ta đây sẽ sai người chuẩn bị chút đồ ăn, đưa tới cho Vô Tà. Quân Khanh lập tức ý thức được sơ xuất của chính mình, lập tức sai người đi chuẩn bị đồ.
.......Edit & Dịch: Wattpad@Emily_Ton......
Khi Quân Vô Tà trở lại trong phòng, trong phòng đã chuẩn bị xong nước ấm, cởi quần áo ra, nàng lập tức ngâm mình ở bên trong nước ấm, thân thể căng chặt cả một ngày rốt cuộc lúc này mới thả lỏng xuống.
Vừa mới đột phá cam linh, đã phải trải qua hai trận chinh chiến, một **** này, thật sự là có chút mệt mỏi.
(Dấu ****: là của bản gốc)Hắc thú biến thành mèo đen, linh hoạt ngậm một bộ quần áo ngoài lấy ra từ trong tủ quần áo, treo ở trên bình phong trong phòng tắm. Túy Liên đang muốn vào nhà, lập tức bị mèo đen mạnh mẽ chặn lại ở bên ngoài. Bích Nguyệt đã uống hết, không có rượu thì không thể nào chống lại mèo đen. Túy Liên lại biến thành Tiểu Bạch Liên ngu ngốc, vừa nhìn thấy móng vuốt sắc bén của mèo đen, lập tức khóc lóc chạy về bên hồ hoa sen ngâm mình.
Mèo đen quay đầu muốn nói đôi câu với Quân Vô Tà, nhưng lại phát hiện, Quân Vô Dược đã đứng ở cửa phòng tắm, toàn bộ thân thể nó đều đông cứng.
Quân Vô Dược lặng yên không một tiếng động đi vào bên cạnh bồn tắm, nhìn Quân Vô Tà đang nằm ở bên trong, nhắm mắt lại, khóe môi đẹp không khỏi hơi gợi lên. Hắn đi vào phía sau bồn tắm của Quân Vô Tà, đôi tay đẹp thon dài vươn ra đáp xuống ở hai vai trắng nõn của Quân Vô Tà, lực đạo như có như không chậm rãi xoa bóp các cơ bắp căng chặt trên bả vai của Quân Vô Tà.
Có lẽ là hôm nay đã quá mệt mỏi, có lẽ là lực đạo mát xa của Quân Vô Dược quá thoải mái, Quân Vô Tà ở trong bồn tắm cũng không hề phòng bị liền ngủ, hơi nghiêng đầu nhỏ, dựa vào trên tay Quân Vô Dược.
Mùi hương thiếu nữ tựa hồ theo hơi nước ấm lượn lờ ở trong không khí vờn quanh mũi của Quân Vô Dược, đầu ngón tay hạ xuống làn da có cảm xúc mềm mại, không lúc nào là không trêu chọc lửa nóng dần dần nổi lên trong nội tâm của hắn.
Mèo đen khẩn trương nhìn chằm chằm bóng dáng Quân Vô Dược, động cũng không được, bất động cũng không xong.
Nó âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Quân Vô Dược dám làm bậy, vì sự trong sạch của chủ nhân, nó...... nó nhất định sẽ đánh thức chủ nhân!
Tuy nhiên, sự khinh bạc trong dự đoán lại chưa xuất hiện, Quân Vô Dược sau khi nhận thấy nước đã dần dần giảm nhiệt độ xuống, một tay kéo quần áo được treo ở trên bình phong, một tay vớt Quân Vô Tà ra từ trong bồn tắm, thật cẩn thận dùng quấn quần áo quanh người nàng, đưa nàng đến trên đệm giường mềm mại.
Trừ lần đó ra, không có thêm một hành động nào khác.
Mèo đen căng chặt thần kinh nửa ngày, phát hiện rằng sự tình cũng không giống như tưởng tượng của nó như vậy.
Đại ma vương này, chẳng lẽ đã thay đổi tính? Vì sao lại trở nên quân tử như vậy?
/476
|