Một buổi tối đẹp trời, Tử Lâm đột nhiên có nhã ý mời cô đi chơi, địa điểm lựa chọn lại là quán bar, quả nhiên hợp với phong cách của hắn. Vi Vi không hài lòng mấy nhưng cũng chẳng tiện phản đối, chỉ lặng lẽ theo hắn bước vào trong, ngay lập tức bắt gặp một khung cảnh hỗn loạn và cuồng nhiệt vô cùng.
Trong tiếng nhạc xập xình, người nhún nhảy dưới ánh sáng mờ mờ. Chiếc đèn tròn xoay đều những sắc màu kì ảo, trông thú vị nhưng lại nhức mắt, nhạc cũng hay nhưng quá ồn ào. Vi Vi không khỏi nhăn mặt khó chịu.
May mắn, hai người nhanh chóng được đưa vào phòng riêng, hoàn hảo thoát khỏi đám người đông đúc này. Nhìn cung cách phục vụ cũng đoán được Tử Lâm là khách quen, thậm chí là khách VIP, Vi Vi cho rằng điều đó cũng chẳng có gì lạ.
Xoay xoay ly nước cam trong tay, cô chợt nhớ về một cuộc hẹn khác, cũng mới xảy ra gần đây.
Trước kia, cô vẫn nghĩ rằng mình với Win chỉ là những người bạn ảo qua mạng, chỉ biết nhau qua những dòng chữ, không ngờ có ngày cậu ấy trực tiếp đề nghị gặp mặt. Cô đứng hình mất mấy giây, sững sờ có, ngạc nhiên có, và trên hết là vui mừng.
Điều đó chứng tỏ cô đã trở thành người bạn đủ thân thiết và tin tưởng của cậu ấy.
Niềm vui len lỏi trong tim, biến thành một nụ cười rạng rỡ.
Cuộc đời Vi Vi không có nhiều bạn, bạn thân lại càng ít, vì thế cô luôn hết lòng trân trọng họ. Hồi nhỏ cô từng gặp một chuyện khủng khiếp khiến sư phụ không còn đưa cô đến trường nữa mà cô có gia sư tại nhà và được học một khóa đào tạo đặc biệt. Cuộc sống chẳng sôi động nhưng cũng không quá nhàm chán. Sư phụ luôn cố gắng mang đến cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Cô thấy đủ trong một gia đình thiếu, cô biết hài lòng với thực tại. Chỉ cần xung quanh vẫn có người cô yêu thương và thương yêu cô, cô thấy mình hạnh phúc.
Tuy vậy, trong đời luôn tràn ngập những bất ngờ thú vị. Tới khi tận mắt nhìn thấy Win, Vi Vi mới biết bất ngờ này lớn chừng nào. Hóa ra, Win lại là người cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Tay khuấy nhẹ ly nước cam, mắt không ngừng liếc đồng hồ, trong lòng Vi Vi hồi hộp không thôi. Tiếng đàn piano êm ái lại trở thành những âm thanh phiền phức bên tai. Lúc này, cô đang mặc chiếc áo phông đỏ chóe in hình bông tuyết trắng muốt, tin rằng dấu hiệu rõ ràng như thế Win sẽ mau chóng nhận ra.
Vừa nhấp một ngụm nước cam, phía cửa đã vang lên tiếng “hey” rất to. Vi Vi ngẩng đầu, thấy một bóng người vui vẻ tiến đến, ngụm nước trong miệng không cách nào nuốt xuống, cô ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.
Áo phông đen quần bò, đúng là trang phục Win sẽ mặc hôm nay. Nhưng.......tại sao lại là một cô gái???
Vi Vi vẫn chưa hết bàng hoàng, cứ trợn mắt nhìn. Trái lại, Win hồn nhiên ngồi xuống bên cạnh, cười hì hì nói:
- Ngạc nhiên lắm phải không?
Vi Vi gật đầu như một cái máy, miệng lắp bắp:
- Mình......mình....tưởng cậu là con trai?
Ai bảo ghi giới tính nam chứ.
Win nhe răng cười:
- Khai báo chơi thôi. Nhìn mặt cậu kìa, thú vị quá đi mất.
Vi Vi lè lưỡi:
- Đương nhiên rồi, cứ tưởng gặp được một anh chàng đẹp trai nào chứ. Ai ngờ....
- Ai ngờ gặp phải một cô nàng xinh đẹp chứ gì – Win lập tức tiếp lời – Hehe . Mình là Nhã Diệp. Còn cậu......tên thật là Vi Vi sao? - vừa nói, vừa vẫy tay gọi phục vụ cho một tách cafe.
Vi Vi gật gật đầu, suy nghĩ giây lát, cuối cùng không nén được tò mò, hỏi:
- Người trong avatar của cậu là ai thế? Ban đầu cứ tưởng là cậu chứ.
Vẻ mặt Nhã Diệp hơi biến đổi, hai má thoáng ửng hồng, ngượng ngùng nói:
- Đó là một người mình rất ngưỡng mộ.
- Người yêu hả? – Vi Vi rất hứng thú hỏi.
- Không..không....- Nhã Diệp vội vã xua tay - Anh ấy không thích mình.
Vi Vi xị mặt:
- Đến mình mà còn giấu.
Nhã Diệp rầu rĩ lắc đầu:
- Mình nói thật. Ước gì mọi chuyện khác đi, nhưng điều đó là không thể. Anh ấy chưa bao giờ chú ý tới mình.
Vi Vi mỉm cười an ủi:
- Đừng lo, tạm thời mắt anh ta có vấn đề, đợi khi nào mắt sáng ra thì sẽ tự động chạy theo cậu thôi. Chưa chú ý không có nghĩa là không bao giờ chú ý đến. Nếu đã thích người ta thì mạnh dạn bày tỏ ngay từ bây giờ đi.
Nhã Diệp trở nên tươi tỉnh hơn một chút, nắm lấy tay Vi Vi, vẻ mặt quyết tâm nói:
- Được rồi, mình sẽ cố gắng.
Vi Vi gật mạnh đầu, rồi lại hiếu kì bảo:
- Có thể cho mình xem ảnh nhân vật may mắn đấy không?
Nhã Diệp nhìn cô hơi áy náy, miệng ấp úng:
- Không được đâu. Mình rất tiếc.
Vi Vi cũng không lấy đó làm phiền, chỉ cười cười lắc đầu:
- Không sao, cũng chẳng liên quan tới mình mà, chỉ là tò mò chút thôi.
Cô nghĩ chắc hẳn Nhã Diệp có lý do riêng không thể nói, hơn nữa người đó tròn méo thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới cô, nên cũng không để ý đến chuyện này. Mãi về sau, cô mới biết nguyên nhân thực sự, cũng là được một phen kinh ngạc.
Hai người luyên thuyên tâm sự từ chuyện này sang chuyện kia, thoáng cái đã hết buổi sáng. Vi Vi cảm thấy Nhã Diệp thật sự là một cô nàng đáng yêu, nói chuyện rất hồn nhiên và thẳng thắn, khuôn mặt luôn tươi cười thật khiến người ta phải quý mến.
Trên đường về nhà hôm đó, Vi Vi ngước mắt nhìn những đám mây tự do phiêu dạt trên trời cao, trong lòng dậy lên một niềm vui nho nhỏ. Phía xa, bồ công anh dệt nên tấm thảm bông xốp trắng, hoang dã mà kiên cường, chính là bản lĩnh của chúng. Gió thổi đưa những cánh hoa bay bay mang theo hạt giống trải dài tít tắp, cũng giống như yêu thương, nảy nở khắp nơi thành muôn đóa hoa lung linh đẹp đẽ nhất.
Tiếng nói của Tử Lâm đột ngột vang lên, kéo Vi Vi trở về thực tại:
- Sao cô quen được Trình Phong?
Vi Vi ngây người, hai kẻ này đúng là trí óc tương thông, ngay cả hỏi cũng cùng một ý, sau lại nhún vai, đơn giản đáp:
- Anh ấy cho tôi đi nhờ xe, thế thôi.
Tử Lâm nhìn cô dò xét, hỏi tiếp:
- Anh ta thực sự yêu cô?
Vi Vi khựng lại một cái, đưa mắt nhìn vẻ nghiêm túc của Tử Lâm, cảm thấy hơi kì quái. Câu hỏi hắn vừa đưa ra quả thật khôi hài. Trình Phong không thích con gái, đương nhiên cũng không thích cô. Tuy rằng không hiểu sao hắn lại hỏi như thế nhưng cô vẫn lựa chọn câu trả lời an toàn nhất:
- Đến hỏi anh ấy đi. Làm sao tôi biết được.
Tử Lâm cười nhạt:
- Hỏi anh ta chuyện này? Chẳng thà tôi tự hỏi mình còn hơn.
Vi Vi lờ mờ nhận thấy câu nói này có điểm kì lạ, nhưng nhất thời không biết kì lạ ở chỗ nào, đành cho qua rồi với tay lấy một quả táo nhàn nhã ngồi gặm. Vừa cắn xong một miếng, điện thoại đã rung lên trong túi, cô tiện tay mở ra: “Alo?”
Đáp lại là một hồi im lặng.
Vi Vi hơi ngạc nhiên, cẩn thận nhìn xuống dòng chữ hiện trên màn hình, lập tức không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, bản thân người này tính khí thất thường, cô sớm đã quen rồi.
Kiên nhẫn chờ thêm một lúc, vẫn không có ai trả lời, Vi Vi định tắt máy thì ngay lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên: “Đang làm gì?”
Cái này.....là đang quan tâm sao? Hay phải nói là rảnh rỗi quá mức đây?
Vi Vi hờ hững đáp: “Nói chuyện với bạn thôi”, trong lòng cảm thấy đây sẽ là đoạn hội thoại nhạt nhẽo nhất mọi thời đại.
Trình Phong lại nói thêm câu gì đó, nhưng đúng lúc ấy, phục vụ đẩy cửa mang đồ ăn bước vào, dòng âm thanh hỗn tạp lập tức tràn tới như nước lũ. Vi Vi cầm điện thoại hét to: “Anh vừa nói gì? Tôi không nghe rõ?”
Giọng nói khó chịu truyền tới từ đầu dây bên kia: “Đang ở đâu? Sao ồn thể?”
Vi Vi thật sự chỉ nghe được vài từ hắn nói, mơ hồ đoán ra ý nghĩa rồi đáp lại: “Quán bar FD”.
Phụt. Kết nối ngắt đột ngột. Vi Vi tức giận nhìn điện thoại, không kìm được mà mắng một câu: “Đúng là cái đồ tùy hứng”, rồi quay đầu sang chỗ Tử Lâm, lại bất ngờ không thấy hắn đâu, chỉ còn chiếc áo khoác đen vắt chỏng chơ trên thành ghế.
Đoán rằng hắn chỉ đi một lúc rồi quay lại, Vi Vi cũng không nghĩ nhiều, chỉ thong thả ngồi gặm nốt quả táo đang cắn dở. Đang lúc ăn táo rất nhiệt tình, chợt nghe mấy tiếng cãi nhau ồn ã từ bên ngoài vọng lại, tính hiếu kì nổi lên, Vi Vi lập tức chạy ra xem.
Trước mắt là khung cảnh không mấy xa lạ trong các quán bar, một người đàn ông cao lớn đầu tóc bặm trợn mạnh mẽ túm lấy cổ áo của một thanh niên trẻ tuổi, cả hai đều có những hình xăm kì dị trên tay, đôi mắt trừng trừng nhìn đối phương. Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng bừng, vừa giống say rượu, lại như đang tức giận, miệng mắng chửi liên hồi.Tên kia cũng chẳng vừa, vênh mặt lên hung hăng cãi lại, dưới ánh đèn bảy sắc, quả đầu đỏ rực của anh ta càng thêm chói mắt và khuyên tai càng thêm lấp lánh.
Xung quanh, những kẻ đã quen thuộc thì không thèm để ý đến, thản nhiên tiếp tục công việc của mình như chưa có chuyện gì, nhiều người tò mò thì đứng xem rất chăm chú. Hai bên tiếp tục lời qua tiếng lại càng ngày càng gay gắt, tròng mắt lườm nhau như muốn nhảy ra ngoài.
Vi Vi lần đầu tới quán bar, đương nhiên cũng chưa từng bắt gặp tình cảnh này, bây giờ vô tình chứng kiến, nhất thời cảm thấy mới mẻ vô cùng, hí hửng khoanh tay đứng xem. Cô rất thích thú mà đoán rằng, nếu bảo vệ không kịp thời vào can ngăn lúc này thì sau màn cãi nhau sẽ là một màn đánh đấm oanh oanh liệt liệt.
Quả nhiên không sai, người đàn ông bặm trợn đã không còn đủ kiên nhẫn, giơ tay đấm mạnh vào bụng tên thanh niên làm hắn đổ người về phía sau.
Chỉ mới phút trước, Vi Vi còn cảm thấy mình rất thông minh, nhanh nhẹn chen được vào vòng trong cùng của đám người bao quanh, có thể chứng kiến màn đánh nhau hấp dẫn này rõ ràng nhất. Giờ đây, cô mới biết được quyết định này ngu ngốc tới chừng nào.
Lúc tên thanh niên ngã thẳng về phía cô, Vi Vi theo bản năng dùng chút võ thuật khéo léo đẩy hắn ngược lại về phía trước. Tên này lại va phải người đàn ông bặm trợn, cả hai lập tức đổ xuống như quân bài domino, ngã lăn ra đất. Vi Vi trợn mắt nhìn cảnh tượng phía trước, lòng thầm than: chết rồi, hình như mình ra tay hơi mạnh thì phải.
Ngay lập tức, những người xung quanh quay đầu về phía cô, gã bặm trợn cũng lừ mắt nhìn lên, đẩy tên thanh niên ra, đứng dậy quát lớn:
- Ranh con! Vừa làm cái gì đấy?
Đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, cô cho rằng kẻ này chỉ được cái to xác chứ chẳng biết gì về võ thuật, đánh thắng hắn cũng không khó khăn gì. Tuy nhiên, cô không muốn gây rắc rối ở một nơi vốn đã quá phức tạp này, liền nhe răng cười cầu hòa:
- A, chỉ là vô ý, vô ý thôi.
Gã đàn ông chưa hết phẫn nộ, đưa tay túm lấy cổ áo cô. Vi Vi nhanh chóng lùi về phía sau né tránh, lại vô tình chạm phải vòm ngực rắn chắc của ai đó. Người này một tay ôm lấy cô, tay kia tóm lấy tay gã đàn ông vặn ngược lại rồi đẩy mạnh một cái làm hắn đau đớn rú lên mấy tiếng. Tên thanh niên xấu số, còn đang lóp ngóp bò dậy lại bất ngờ bị một lực mạnh đè lên, cả hai ngã lăn ra đất lần nữa. Khóe miệng bọn chúng bắt đầu xuất hiện vết máu.
Vi Vi thầm kinh ngạc: người này thật quá lợi hại, ra tay cũng thật vô tình, quả nhiên mình còn phải học hỏi nhiều.
Ngay sau đấy, bảo vệ lũ lượt kéo vào, túm lấy hai kẻ quấy rối lôi xềnh xệch ra ngoài. Kịch hay khép màn, cũng chẳng còn gì để xem, đám đông dần tản ra chỗ khác. Vi Vi thở phào một hơi, quay đầu nói với người đứng sau: “Cảm ơn...”
Chữ “anh” mắc lại trong cổ họng không cách nào thoát ra được, cô kinh ngạc trợn mắt nhìn chằm chằm.
Trình Phong vẻ mặt thâm trầm nhìn cô, đáy mắt hắn không còn tĩnh lặng như nước mà gợn lên những đợt sóng phảng phất sự giận dữ. Hai người mặt đối mặt hồi lâu, Vi Vi có chút bối rối, mở miệng định nói một câu, nhưng lời còn chưa thoát ra, tay đã bị người ta mạnh mẽ kéo đi.
Ra khỏi quán bar, Trình Phong vẫn sải bước đều đều tiến về phía trước, cô gần như phải chạy theo mới đuổi kịp hắn. Cứ như thế được một lúc, Vi Vi đã thấm mệt nên dứt khoát đẩy hắn ra, đứng im tại chỗ thở dốc. Trình Phong cũng dừng lại, cúi đầu quan sát cô, ánh đèn đường phủ trên người hắn có chút mờ ảo, lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Trình Phong trầm giọng hỏi:
- Tại sao lại đến những nơi như thế?
Vi Vi ngước mắt lên, ấm ức đáp:
- Chẳng phải anh cũng vừa bước ra từ đó sao.
- Tôi khác cô.
- Thì có ai bảo chúng ta giống nhau đâu.
- .....
Trình Phong im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Cô không phù hợp với nơi đấy.
Vi Vi xoa hai tay vào nhau, thuận miệng “Ừ” một tiếng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, sau lại nheo nheo mắt nhìn người đối diện, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Tử Lâm vừa đột ngột biến mất thì Trình Phong lại bất ngờ xuất hiện, cũng thật là trùng hợp. Hai bọn họ dường như có điều gì đó tương đồng, nhiều lúc giống nhau tới kì lạ, nhưng cô vẫn chưa thể xác định rõ điều đó là gì.
Bỗng một làn gió thổi mạnh qua đưa mái tóc tung bay tán loạn. Vi Vi khẽ chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rồi sực nhớ ra một chuyện cô thắc mắc mấy ngày nay, liền dè dặt hỏi:
- Có phải anh thích........Thiên Vũ không?
Ánh mắt cô long lanh nhìn Trình Phong, vẻ mặt chờ đợi. Hắn hơi nhíu mày, nhất thời không hiểu:
- Cái gì?
Vi Vi cho rằng hắn đang cố che giấu, thận trọng đáp:
- Anh không muốn mọi người biết mình là người đồng tính, nhưng tôi đã lỡ biết rồi, cũng không cần giấu tôi làm gì.
Đôi mắt Trình Phong nheo lại vẻ nguy hiểm, Vi Vi vẫn không hề để ý, tiếp tục lải nhải:
- Việc đó không còn là chuyện gì xa lạ, xã hội ngày nay rất hiện đại, phần đông đều đã chấp nhận. Riêng tôi là người cởi mở nhất trong những người cởi mở, đương nhiên sẽ không phản đối. Nhận thấy thái đối của anh lần trước rất giống người đang ghen, có phải anh ghen với tôi? Có phải anh đã thích.....
Hai chữ “Thiên Vũ” chưa kịp nói ra, miệng đã bị chặn lại. Một tay Trình Phong giữ lấy đầu cô, tay kia ôm lấy eo, môi hắn mạnh mẽ áp xuống.
Vi Vi nhất thời không kịp phản ứng, trong lòng hoang mang, đôi mắt long lanh mở to kinh ngạc. Chạm phải ánh lửa trong mắt hắn, cô run rẩy khép mi. Ý nghĩ duy nhất bây giờ là.....chẳng có suy nghĩ gì. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ trôi bồng bềnh như mây.
Và nụ hôn đầu của cô.......cứ thế bị cướp mất.
Nghĩ tới điều này, Vi Vi chợt bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy hắn ra, đôi mắt trừng trừng sự tức giận. Nhớ lại phản ứng của mấy cô gái trong các bộ phim đã xem, cô liền giơ tay lên tát mạnh một cái. Còn chưa kịp chạm tới da mặt hắn, tay phải đã bị giữ lấy, cô lập tức giơ tay trái lên thay thế, cũng bị tóm chặt không thương tiếc. Quả nhiên gặp phải cao thủ, Vi Vi cảm thấy mình thật sự đen đủi, bất lực thở dài một hơi.
Trình Phong chăm chú quan sát vẻ mặt phức tạp của cô, giống như trông thấy điều gì đó rất thú vị, cố gắng kìm lại nụ cười, đợi cô bình tĩnh hắn mới từ từ buông tay, khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Tôi làm vậy chỉ để chứng minh cho cô thấy: tôi không phải người đồng tính.
Vi Vi ngẩng phắt đầu dậy, nhất thời quên mất sự ấm ức của mình, miệng lắp bắp:
- Không......không thể nào.
Đầu cô quay mòng mòng, kí ức trở về cuộc trò chuyện với Tử Lâm ở bữa tiệc hôm ấy.
- Bộ dáng cô xinh đẹp thế này, khó trách có thể lọt vào mắt của Trình Phong - Tử Lâm nhìn cô thật lâu rồi buông một câu nhận xét.
Vi Vi đang cầm trên tay một tách trà, cúi đầu ngẫm nghĩ xem lời này của hắn liệu có phải là khen? Nhưng dù thế nào cũng nên đáp lại hai tiếng “Cảm ơn” cho hợp phép lịch sự. Còn chưa kịp mở miệng,Tử Lâm đã mang một vẻ mặt băn khoăn, tự mình lẩm bẩm:
- Nhưng người quyến rũ hơn cô cũng không phải là ít, thế mà trước giờ chưa ai có thể đi bên cạnh anh ta.
Vi Vi chậm rãi nhấp một ngụm trà, rất hiểu biết nói:
- Có lẽ tính cách của anh ấy không được bọn họ yêu thích, may mà có tôi tình nguyện làm người hi sinh.
Tử Lâm nhìn cô kì quái:
- Cô không biết sao, người hâm mộ anh ta nhiều vô kể, chỉ là....không ai dám tới gần. Một ánh mắt của anh ta cũng đủ làm bọn họ khiếp sợ mà rút lui.
Vi Vi đang rót thêm trà vào chén, nghe thấy vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Tới mức ấy sao?
Rồi cô nghĩ tới những điều đã trông thấy suốt mấy ngày qua, quả thực chưa có cô gái nào xuất hiện bên cạnh Trình Phong, công ty hắn đa phần toàn nam giới, ngay cả thư kí riêng cũng là nam, xuống tầng dưới mới gặp mấy nhân viên nữ, lại thêm thái độ kì lạ của những người dự tiệc hôm nay....
Trong đầu nảy ra một phán đoán, cô run rẩy hỏi:
- Không lẽ........anh ta không thích con gái?
- Đúng vậy - Tử Lâm không do dự mà đáp luôn, giọng điệu rất hiển nhiên - Lúc nào Trình Phong cũng tìm cách tránh xa bọn họ.
Không thích con gái....hẳn là thích con trai rồi.
Vi Vi hoàn toàn bất động.
Khám phá này thật quá kinh ngạc, dường như không thể tin nổi. Quả nhiên, cuộc sống vẫn là cuộc sống, chẳng bao giờ thiếu những sự thật phũ phàng.
Nhìn bộ dạng hóa đá của cô, Tử Lâm bình thản nhắc nhở:
- Nhầm rồi.
- Hả?
- Cô rót nhầm chỗ rồi.
Vi Vi giật mình nhìn xuống, đau khổ nhận ra chỗ bánh điểm tâm ngon mắt đã ngập trong nước trà không thể ăn, thế mà lúc nãy cô còn định tráng miệng mấy cái.
Không đành lòng trước vẻ mặt tiếc nuối ấy, Tử Lâm chỉ chỉ sang dãy bàn bên kia, gợi ý:
- Ở đấy cũng có.
Vi Vi nghe xong mắt lóe sáng nhìn qua, rất nhanh gọn mà chạy sang bê đĩa bánh về, từ từ thưởng thức.
Người Tử Lâm sững lại trong chốc lát, một lúc sau mới ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Tôi đã hiểu tại sao anh ta lại chọn cô mà không phải người khác.
Động tác nhai bánh ngừng lại, Vi Vi hiếu kì hỏi:
- Tại sao?
Tử Lâm trịnh trọng nói:
- Chỉ có hai khả năng: một là da mặt cô quá dày, đuổi không chịu đi, hai là bộ dáng cô quá khổ sở, anh ta không nỡ đuổi.
Vi Vi tiện tay ném luôn cái bánh vào người Tử Lâm, tức giận nói:
- Đúng là suy đoán vớ vẩn.
Hắn nhanh nhẹn bắt lấy, bật cười ha hả:
- Đùa thôi, đùa thôi mà.
Kì thực, tính tình Tử Lâm cởi mở phóng khoáng, so với Trình Phong thì dễ đối phó hơn nhiều. Điệu cười của hắn tuy có vẻ vô lại nhưng dù sao cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, chẳng như cái kẻ đang đứng cạnh cô đây, lúc nào cũng giữ một bộ dáng xa cách khó gần khiến người khác phải bất bình thay cho vẻ ngoài của hắn.
Trình Phong liếc nhìn khuôn mặt thất thần của cô, giọng nói ẩn chút phẫn nộ:
- Tại sao lại không thể?
Vi Vi hơi chột dạ, len lén nhìn hắn một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống. Phản ứng của Trình Phong dường như không phải là giả, thái độ gay gắt này chứng tỏ......
Lẽ nào cô đã đoán nhầm?
Nhưng lời nói của Tử Lâm, còn cả biểu hiện của những người trong bữa tiệc đều rất chân thật, không giống như đang đóng kịch. Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào đây?
Vi Vi một mảnh mơ hồ, mắt nhìn chằm chằm xuống chân, run giọng đáp:
- Chẳng phải anh không thích con gái sao? Như thế thì.....
- Ai bảo tôi không thích con gái?
- Tử....
Vi Vi đang định nói hai chữ “Tử Lâm”, nhưng lại đột nhiên nhớ ra, người nói câu đấy hình như là mình thì phải, hắn chỉ khẳng định lại thôi, đành tự dối lòng mà đáp:
- Tin đồn, tin đồn thôi.Tất nhiên là tôi sẽ không tin vào cái tin đồn vớ vẩn ấy rồi.
Lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Trình Phong, không tình nguyện mà bổ sung thêm:
- À thì ban đầu cũng tin một ít, nhưng bây giờ hoàn toàn không tin nữa rồi. Thật đấy. Mấy kẻ đó toàn là nói nhảm, thừa hơi dệt chuyện.
Vi Vi tự mắng mình không thương tiếc, rồi chẳng cần biết hắn nghĩ thế nào, cô tự động bỏ qua chuyện này, vui vẻ đề nghị:
- Cũng không còn sớm nữa, tiện xe thì đưa tôi về đi.
Không đợi Trình Phong kịp lên tiếng, cô hớn hở túm lấy tay áo hắn kéo về phía chiếc Mercedes đỗ ở đằng xa. Nhìn bộ dáng hồn nhiên của cô, Trình Phong bất đắc dĩ mà làm theo như một cái máy, chẳng kịp ý kiến gì. Vi Vi che miệng cười thầm, rất hài lòng với sự thức thời của mình, bằng không, chẳng biết Trình Phong sẽ còn tra hỏi tới lúc nào.
Xe vừa khởi động, điện thoại cũng reo vang, một giọng nói lo lắng truyền tới từ đầu dây bên kia:
“Cô đang ở đâu?”
Vi Vi đang định trả lời, bỗng nhiên điện thoại bị chộp mất, Trình Phong coi như không có việc gì, thản nhiên đáp:
“Trên xe”.
“Cô....Hả, sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi. Cậu đã đưa cô ấy đến quán bar đúng không? Sau này đừng có lặp lại”
Phụp. Tắt máy.
Trình Phong trả lại điện thoại cho cô, nhấn ga phóng đi.
Vi Vi vẫn giữ nguyên tư thế trợn mắt há mồm, trong đầu vòng vòng một câu hỏi duy nhất: “Tình cảnh này...... là sao?”
Trình Phong ngang nhiên coi cô như không khí, không hỏi mà tự động làm theo ý mình, thật khiến kẻ khác phải bất bình. Nếu không phải hắn đang lái xe đưa cô về, nếu không phải những lời hắn vừa nói rất hợp ý cô thì bây giờ cô đã chẳng cắn răng nhẫn nhịn thế này. Tục ngữ có câu: “Một điều nhịn là chín điều lành”, tức giận cũng chẳng đem lại lợi ích gì, cô mà nổi giận với hắn, không chừng bị ném xuống đường lúc nào không hay, thế thì cứ coi mọi chuyện là hư không đi.
Một lúc sau, xe dừng trước cổng nhà, Vi Vi nhanh nhẹn mở cửa định bước xuống rồi như nhớ ra điều gì, quay sang Trình Phong hỏi một câu:
- Có muốn vào nhà uống cốc trà không?
Câu này cô mời cho hợp lẽ thường, chẳng phải khi được đưa về nhà, người ta vẫn làm như thế sao. Sư phụ từng bảo: “Là một người tri thức, chúng ta phải biết cách cư xử lịch sự, cho dù đối phương là kẻ không biết đánh giá thì ta cũng không thể vì thế mà từ bỏ nỗ lực tỏ ra lịch sự của mình”.
Giờ đây Vi Vi cũng đã ngoan ngoãn thực hiện theo lời dạy ấy, liền vui vẻ mở cửa xe, không đợi Trình Phong trả lời mà bước luôn ra ngoài.
Ai ngờ, hắn cũng lững thững xuống theo, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, thản nhiên đứng chờ. Vi Vi tròn mắt nhìn dáng người cao lớn trước mặt, há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm ngùi khép vào. Thực tế cô chỉ mời cho lịch sự thôi, cũng không ngờ hắn lại cho là thật, còn nghiêm túc nhận lời, thực khiến kẻ khác phải khó xử.
Thôi thì một cốc trà cũng chẳng tốn kém gì, Vi Vi nhún vai, kéo túi xách lục tìm chìa khóa. Đang loay hoay mở cửa, cô chợt nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng phía sau, dương như Trình Phong đang nghe điện thoại. Cuối cùng, hắn đáp gọn hai từ: “Được thôi” rồi chẳng nói năng gì thêm, lên xe phóng thẳng.
Vốn đã quen với bản tính thất thường của hắn, Vi Vi cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ thản nhiên bước vào nhà. Căn phòng quen thuộc nay lại có vẻ gì đó khác lạ khiến Vi Vi đứng ngẩn người một lúc. Phải chăng tiếp xúc nhiều với kẻ kì quái thì bản thân mình cũng trở nên kì quái không ít? Quả nhiên, sau này cần tránh xa Trình Phong một chút.
Quan sát thêm hai lần nữa, cô mới phát hiện ra điều kì lạ là gì. Vi Vi không thuộc tuýp người chu toàn mọi việc nhưng cái gì cũng làm rất cẩn thận, nhiều lúc cô cũng tự hỏi phải chăng đây là đức tính rèn luyện được khi học làm kẻ trộm. Vì thế, chồng sách không thẳng hàng và ngăn kéo không khép kín kia tuyệt đối không phải tác phong của cô. Việc này chứng tỏ một điều duy nhất: phòng cô đã có người khác vào.
Trong lòng hơi bất an, Vi Vi vội vã lấy điện thoại gọi cho sư phụ, đợi một lúc lâu, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói ngái ngủ:
“Vi Vi à?”
Cô không chần chừ mà hỏi luôn:
“Hôm qua với hôm nay sư phụ có về nhà không?”
“Nhà nào?”- Sư phụ mơ màng hỏi lại.
“Ây da, nhà mình chứ còn nhà ai?”
“Không. Lần cuối cùng ta về là cách đây một tuần. Có chuyện gì sao?”
“À...không. Thôi, sư phụ ngủ tiếp đi”
Nếu như không phải sư phụ, vậy thì có thể là ai? Vi Vi ngồi xuống ghế, chống cằm suy nghĩ. Quả thực, có kẻ lạ đã lẻn vào nhà cô, nhưng kẻ nào mà to gan đến thể? Tốt nhất là đừng để cho cô tóm được, nếu không cô sẽ vào trộm hết đồ nhà hắn mang đi làm từ thiện.
Chợt nhớ tới việc quan trọng, Vi Vi lập tức bật dậy, chạy đi xem xét kĩ lưỡng khắp nhà. Càng xem lại càng thấy lạ, tất cả những đồ giá trị đều còn nguyên, thậm chí mọi thứ hầu như không hề suy chuyển, ngoại trừ cửa sổ bị cắt một mảnh kính và mở ra, có thể kẻ gian đã vào lối này.
Thế là Vi Vi lại ngồi xuống ghế suy nghĩ thêm lần nữa. Cô cảm thấy tên này chắc hẳn đầu óc có vấn đề, nếu không thì động cơ của hắn quá kì lạ, không lẽ là một kẻ cuồng truyện trinh thám.
Tài sản không bị thiệt hại, Vi Vi cũng chẳng bận tâm nhiều, chỉ kiểm tra lại các cửa rồi quyết định trèo lên giường đi ngủ.
Có điều, cô không biết rằng mình đã mất đi một thứ chẳng mấy giá trị nhưng cực kì quan trọng và có thể thay đổi cuộc sống của cô sau này.
Trong tiếng nhạc xập xình, người nhún nhảy dưới ánh sáng mờ mờ. Chiếc đèn tròn xoay đều những sắc màu kì ảo, trông thú vị nhưng lại nhức mắt, nhạc cũng hay nhưng quá ồn ào. Vi Vi không khỏi nhăn mặt khó chịu.
May mắn, hai người nhanh chóng được đưa vào phòng riêng, hoàn hảo thoát khỏi đám người đông đúc này. Nhìn cung cách phục vụ cũng đoán được Tử Lâm là khách quen, thậm chí là khách VIP, Vi Vi cho rằng điều đó cũng chẳng có gì lạ.
Xoay xoay ly nước cam trong tay, cô chợt nhớ về một cuộc hẹn khác, cũng mới xảy ra gần đây.
Trước kia, cô vẫn nghĩ rằng mình với Win chỉ là những người bạn ảo qua mạng, chỉ biết nhau qua những dòng chữ, không ngờ có ngày cậu ấy trực tiếp đề nghị gặp mặt. Cô đứng hình mất mấy giây, sững sờ có, ngạc nhiên có, và trên hết là vui mừng.
Điều đó chứng tỏ cô đã trở thành người bạn đủ thân thiết và tin tưởng của cậu ấy.
Niềm vui len lỏi trong tim, biến thành một nụ cười rạng rỡ.
Cuộc đời Vi Vi không có nhiều bạn, bạn thân lại càng ít, vì thế cô luôn hết lòng trân trọng họ. Hồi nhỏ cô từng gặp một chuyện khủng khiếp khiến sư phụ không còn đưa cô đến trường nữa mà cô có gia sư tại nhà và được học một khóa đào tạo đặc biệt. Cuộc sống chẳng sôi động nhưng cũng không quá nhàm chán. Sư phụ luôn cố gắng mang đến cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Cô thấy đủ trong một gia đình thiếu, cô biết hài lòng với thực tại. Chỉ cần xung quanh vẫn có người cô yêu thương và thương yêu cô, cô thấy mình hạnh phúc.
Tuy vậy, trong đời luôn tràn ngập những bất ngờ thú vị. Tới khi tận mắt nhìn thấy Win, Vi Vi mới biết bất ngờ này lớn chừng nào. Hóa ra, Win lại là người cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Tay khuấy nhẹ ly nước cam, mắt không ngừng liếc đồng hồ, trong lòng Vi Vi hồi hộp không thôi. Tiếng đàn piano êm ái lại trở thành những âm thanh phiền phức bên tai. Lúc này, cô đang mặc chiếc áo phông đỏ chóe in hình bông tuyết trắng muốt, tin rằng dấu hiệu rõ ràng như thế Win sẽ mau chóng nhận ra.
Vừa nhấp một ngụm nước cam, phía cửa đã vang lên tiếng “hey” rất to. Vi Vi ngẩng đầu, thấy một bóng người vui vẻ tiến đến, ngụm nước trong miệng không cách nào nuốt xuống, cô ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.
Áo phông đen quần bò, đúng là trang phục Win sẽ mặc hôm nay. Nhưng.......tại sao lại là một cô gái???
Vi Vi vẫn chưa hết bàng hoàng, cứ trợn mắt nhìn. Trái lại, Win hồn nhiên ngồi xuống bên cạnh, cười hì hì nói:
- Ngạc nhiên lắm phải không?
Vi Vi gật đầu như một cái máy, miệng lắp bắp:
- Mình......mình....tưởng cậu là con trai?
Ai bảo ghi giới tính nam chứ.
Win nhe răng cười:
- Khai báo chơi thôi. Nhìn mặt cậu kìa, thú vị quá đi mất.
Vi Vi lè lưỡi:
- Đương nhiên rồi, cứ tưởng gặp được một anh chàng đẹp trai nào chứ. Ai ngờ....
- Ai ngờ gặp phải một cô nàng xinh đẹp chứ gì – Win lập tức tiếp lời – Hehe . Mình là Nhã Diệp. Còn cậu......tên thật là Vi Vi sao? - vừa nói, vừa vẫy tay gọi phục vụ cho một tách cafe.
Vi Vi gật gật đầu, suy nghĩ giây lát, cuối cùng không nén được tò mò, hỏi:
- Người trong avatar của cậu là ai thế? Ban đầu cứ tưởng là cậu chứ.
Vẻ mặt Nhã Diệp hơi biến đổi, hai má thoáng ửng hồng, ngượng ngùng nói:
- Đó là một người mình rất ngưỡng mộ.
- Người yêu hả? – Vi Vi rất hứng thú hỏi.
- Không..không....- Nhã Diệp vội vã xua tay - Anh ấy không thích mình.
Vi Vi xị mặt:
- Đến mình mà còn giấu.
Nhã Diệp rầu rĩ lắc đầu:
- Mình nói thật. Ước gì mọi chuyện khác đi, nhưng điều đó là không thể. Anh ấy chưa bao giờ chú ý tới mình.
Vi Vi mỉm cười an ủi:
- Đừng lo, tạm thời mắt anh ta có vấn đề, đợi khi nào mắt sáng ra thì sẽ tự động chạy theo cậu thôi. Chưa chú ý không có nghĩa là không bao giờ chú ý đến. Nếu đã thích người ta thì mạnh dạn bày tỏ ngay từ bây giờ đi.
Nhã Diệp trở nên tươi tỉnh hơn một chút, nắm lấy tay Vi Vi, vẻ mặt quyết tâm nói:
- Được rồi, mình sẽ cố gắng.
Vi Vi gật mạnh đầu, rồi lại hiếu kì bảo:
- Có thể cho mình xem ảnh nhân vật may mắn đấy không?
Nhã Diệp nhìn cô hơi áy náy, miệng ấp úng:
- Không được đâu. Mình rất tiếc.
Vi Vi cũng không lấy đó làm phiền, chỉ cười cười lắc đầu:
- Không sao, cũng chẳng liên quan tới mình mà, chỉ là tò mò chút thôi.
Cô nghĩ chắc hẳn Nhã Diệp có lý do riêng không thể nói, hơn nữa người đó tròn méo thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới cô, nên cũng không để ý đến chuyện này. Mãi về sau, cô mới biết nguyên nhân thực sự, cũng là được một phen kinh ngạc.
Hai người luyên thuyên tâm sự từ chuyện này sang chuyện kia, thoáng cái đã hết buổi sáng. Vi Vi cảm thấy Nhã Diệp thật sự là một cô nàng đáng yêu, nói chuyện rất hồn nhiên và thẳng thắn, khuôn mặt luôn tươi cười thật khiến người ta phải quý mến.
Trên đường về nhà hôm đó, Vi Vi ngước mắt nhìn những đám mây tự do phiêu dạt trên trời cao, trong lòng dậy lên một niềm vui nho nhỏ. Phía xa, bồ công anh dệt nên tấm thảm bông xốp trắng, hoang dã mà kiên cường, chính là bản lĩnh của chúng. Gió thổi đưa những cánh hoa bay bay mang theo hạt giống trải dài tít tắp, cũng giống như yêu thương, nảy nở khắp nơi thành muôn đóa hoa lung linh đẹp đẽ nhất.
Tiếng nói của Tử Lâm đột ngột vang lên, kéo Vi Vi trở về thực tại:
- Sao cô quen được Trình Phong?
Vi Vi ngây người, hai kẻ này đúng là trí óc tương thông, ngay cả hỏi cũng cùng một ý, sau lại nhún vai, đơn giản đáp:
- Anh ấy cho tôi đi nhờ xe, thế thôi.
Tử Lâm nhìn cô dò xét, hỏi tiếp:
- Anh ta thực sự yêu cô?
Vi Vi khựng lại một cái, đưa mắt nhìn vẻ nghiêm túc của Tử Lâm, cảm thấy hơi kì quái. Câu hỏi hắn vừa đưa ra quả thật khôi hài. Trình Phong không thích con gái, đương nhiên cũng không thích cô. Tuy rằng không hiểu sao hắn lại hỏi như thế nhưng cô vẫn lựa chọn câu trả lời an toàn nhất:
- Đến hỏi anh ấy đi. Làm sao tôi biết được.
Tử Lâm cười nhạt:
- Hỏi anh ta chuyện này? Chẳng thà tôi tự hỏi mình còn hơn.
Vi Vi lờ mờ nhận thấy câu nói này có điểm kì lạ, nhưng nhất thời không biết kì lạ ở chỗ nào, đành cho qua rồi với tay lấy một quả táo nhàn nhã ngồi gặm. Vừa cắn xong một miếng, điện thoại đã rung lên trong túi, cô tiện tay mở ra: “Alo?”
Đáp lại là một hồi im lặng.
Vi Vi hơi ngạc nhiên, cẩn thận nhìn xuống dòng chữ hiện trên màn hình, lập tức không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, bản thân người này tính khí thất thường, cô sớm đã quen rồi.
Kiên nhẫn chờ thêm một lúc, vẫn không có ai trả lời, Vi Vi định tắt máy thì ngay lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên: “Đang làm gì?”
Cái này.....là đang quan tâm sao? Hay phải nói là rảnh rỗi quá mức đây?
Vi Vi hờ hững đáp: “Nói chuyện với bạn thôi”, trong lòng cảm thấy đây sẽ là đoạn hội thoại nhạt nhẽo nhất mọi thời đại.
Trình Phong lại nói thêm câu gì đó, nhưng đúng lúc ấy, phục vụ đẩy cửa mang đồ ăn bước vào, dòng âm thanh hỗn tạp lập tức tràn tới như nước lũ. Vi Vi cầm điện thoại hét to: “Anh vừa nói gì? Tôi không nghe rõ?”
Giọng nói khó chịu truyền tới từ đầu dây bên kia: “Đang ở đâu? Sao ồn thể?”
Vi Vi thật sự chỉ nghe được vài từ hắn nói, mơ hồ đoán ra ý nghĩa rồi đáp lại: “Quán bar FD”.
Phụt. Kết nối ngắt đột ngột. Vi Vi tức giận nhìn điện thoại, không kìm được mà mắng một câu: “Đúng là cái đồ tùy hứng”, rồi quay đầu sang chỗ Tử Lâm, lại bất ngờ không thấy hắn đâu, chỉ còn chiếc áo khoác đen vắt chỏng chơ trên thành ghế.
Đoán rằng hắn chỉ đi một lúc rồi quay lại, Vi Vi cũng không nghĩ nhiều, chỉ thong thả ngồi gặm nốt quả táo đang cắn dở. Đang lúc ăn táo rất nhiệt tình, chợt nghe mấy tiếng cãi nhau ồn ã từ bên ngoài vọng lại, tính hiếu kì nổi lên, Vi Vi lập tức chạy ra xem.
Trước mắt là khung cảnh không mấy xa lạ trong các quán bar, một người đàn ông cao lớn đầu tóc bặm trợn mạnh mẽ túm lấy cổ áo của một thanh niên trẻ tuổi, cả hai đều có những hình xăm kì dị trên tay, đôi mắt trừng trừng nhìn đối phương. Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng bừng, vừa giống say rượu, lại như đang tức giận, miệng mắng chửi liên hồi.Tên kia cũng chẳng vừa, vênh mặt lên hung hăng cãi lại, dưới ánh đèn bảy sắc, quả đầu đỏ rực của anh ta càng thêm chói mắt và khuyên tai càng thêm lấp lánh.
Xung quanh, những kẻ đã quen thuộc thì không thèm để ý đến, thản nhiên tiếp tục công việc của mình như chưa có chuyện gì, nhiều người tò mò thì đứng xem rất chăm chú. Hai bên tiếp tục lời qua tiếng lại càng ngày càng gay gắt, tròng mắt lườm nhau như muốn nhảy ra ngoài.
Vi Vi lần đầu tới quán bar, đương nhiên cũng chưa từng bắt gặp tình cảnh này, bây giờ vô tình chứng kiến, nhất thời cảm thấy mới mẻ vô cùng, hí hửng khoanh tay đứng xem. Cô rất thích thú mà đoán rằng, nếu bảo vệ không kịp thời vào can ngăn lúc này thì sau màn cãi nhau sẽ là một màn đánh đấm oanh oanh liệt liệt.
Quả nhiên không sai, người đàn ông bặm trợn đã không còn đủ kiên nhẫn, giơ tay đấm mạnh vào bụng tên thanh niên làm hắn đổ người về phía sau.
Chỉ mới phút trước, Vi Vi còn cảm thấy mình rất thông minh, nhanh nhẹn chen được vào vòng trong cùng của đám người bao quanh, có thể chứng kiến màn đánh nhau hấp dẫn này rõ ràng nhất. Giờ đây, cô mới biết được quyết định này ngu ngốc tới chừng nào.
Lúc tên thanh niên ngã thẳng về phía cô, Vi Vi theo bản năng dùng chút võ thuật khéo léo đẩy hắn ngược lại về phía trước. Tên này lại va phải người đàn ông bặm trợn, cả hai lập tức đổ xuống như quân bài domino, ngã lăn ra đất. Vi Vi trợn mắt nhìn cảnh tượng phía trước, lòng thầm than: chết rồi, hình như mình ra tay hơi mạnh thì phải.
Ngay lập tức, những người xung quanh quay đầu về phía cô, gã bặm trợn cũng lừ mắt nhìn lên, đẩy tên thanh niên ra, đứng dậy quát lớn:
- Ranh con! Vừa làm cái gì đấy?
Đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, cô cho rằng kẻ này chỉ được cái to xác chứ chẳng biết gì về võ thuật, đánh thắng hắn cũng không khó khăn gì. Tuy nhiên, cô không muốn gây rắc rối ở một nơi vốn đã quá phức tạp này, liền nhe răng cười cầu hòa:
- A, chỉ là vô ý, vô ý thôi.
Gã đàn ông chưa hết phẫn nộ, đưa tay túm lấy cổ áo cô. Vi Vi nhanh chóng lùi về phía sau né tránh, lại vô tình chạm phải vòm ngực rắn chắc của ai đó. Người này một tay ôm lấy cô, tay kia tóm lấy tay gã đàn ông vặn ngược lại rồi đẩy mạnh một cái làm hắn đau đớn rú lên mấy tiếng. Tên thanh niên xấu số, còn đang lóp ngóp bò dậy lại bất ngờ bị một lực mạnh đè lên, cả hai ngã lăn ra đất lần nữa. Khóe miệng bọn chúng bắt đầu xuất hiện vết máu.
Vi Vi thầm kinh ngạc: người này thật quá lợi hại, ra tay cũng thật vô tình, quả nhiên mình còn phải học hỏi nhiều.
Ngay sau đấy, bảo vệ lũ lượt kéo vào, túm lấy hai kẻ quấy rối lôi xềnh xệch ra ngoài. Kịch hay khép màn, cũng chẳng còn gì để xem, đám đông dần tản ra chỗ khác. Vi Vi thở phào một hơi, quay đầu nói với người đứng sau: “Cảm ơn...”
Chữ “anh” mắc lại trong cổ họng không cách nào thoát ra được, cô kinh ngạc trợn mắt nhìn chằm chằm.
Trình Phong vẻ mặt thâm trầm nhìn cô, đáy mắt hắn không còn tĩnh lặng như nước mà gợn lên những đợt sóng phảng phất sự giận dữ. Hai người mặt đối mặt hồi lâu, Vi Vi có chút bối rối, mở miệng định nói một câu, nhưng lời còn chưa thoát ra, tay đã bị người ta mạnh mẽ kéo đi.
Ra khỏi quán bar, Trình Phong vẫn sải bước đều đều tiến về phía trước, cô gần như phải chạy theo mới đuổi kịp hắn. Cứ như thế được một lúc, Vi Vi đã thấm mệt nên dứt khoát đẩy hắn ra, đứng im tại chỗ thở dốc. Trình Phong cũng dừng lại, cúi đầu quan sát cô, ánh đèn đường phủ trên người hắn có chút mờ ảo, lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Trình Phong trầm giọng hỏi:
- Tại sao lại đến những nơi như thế?
Vi Vi ngước mắt lên, ấm ức đáp:
- Chẳng phải anh cũng vừa bước ra từ đó sao.
- Tôi khác cô.
- Thì có ai bảo chúng ta giống nhau đâu.
- .....
Trình Phong im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Cô không phù hợp với nơi đấy.
Vi Vi xoa hai tay vào nhau, thuận miệng “Ừ” một tiếng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, sau lại nheo nheo mắt nhìn người đối diện, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Tử Lâm vừa đột ngột biến mất thì Trình Phong lại bất ngờ xuất hiện, cũng thật là trùng hợp. Hai bọn họ dường như có điều gì đó tương đồng, nhiều lúc giống nhau tới kì lạ, nhưng cô vẫn chưa thể xác định rõ điều đó là gì.
Bỗng một làn gió thổi mạnh qua đưa mái tóc tung bay tán loạn. Vi Vi khẽ chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rồi sực nhớ ra một chuyện cô thắc mắc mấy ngày nay, liền dè dặt hỏi:
- Có phải anh thích........Thiên Vũ không?
Ánh mắt cô long lanh nhìn Trình Phong, vẻ mặt chờ đợi. Hắn hơi nhíu mày, nhất thời không hiểu:
- Cái gì?
Vi Vi cho rằng hắn đang cố che giấu, thận trọng đáp:
- Anh không muốn mọi người biết mình là người đồng tính, nhưng tôi đã lỡ biết rồi, cũng không cần giấu tôi làm gì.
Đôi mắt Trình Phong nheo lại vẻ nguy hiểm, Vi Vi vẫn không hề để ý, tiếp tục lải nhải:
- Việc đó không còn là chuyện gì xa lạ, xã hội ngày nay rất hiện đại, phần đông đều đã chấp nhận. Riêng tôi là người cởi mở nhất trong những người cởi mở, đương nhiên sẽ không phản đối. Nhận thấy thái đối của anh lần trước rất giống người đang ghen, có phải anh ghen với tôi? Có phải anh đã thích.....
Hai chữ “Thiên Vũ” chưa kịp nói ra, miệng đã bị chặn lại. Một tay Trình Phong giữ lấy đầu cô, tay kia ôm lấy eo, môi hắn mạnh mẽ áp xuống.
Vi Vi nhất thời không kịp phản ứng, trong lòng hoang mang, đôi mắt long lanh mở to kinh ngạc. Chạm phải ánh lửa trong mắt hắn, cô run rẩy khép mi. Ý nghĩ duy nhất bây giờ là.....chẳng có suy nghĩ gì. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ trôi bồng bềnh như mây.
Và nụ hôn đầu của cô.......cứ thế bị cướp mất.
Nghĩ tới điều này, Vi Vi chợt bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy hắn ra, đôi mắt trừng trừng sự tức giận. Nhớ lại phản ứng của mấy cô gái trong các bộ phim đã xem, cô liền giơ tay lên tát mạnh một cái. Còn chưa kịp chạm tới da mặt hắn, tay phải đã bị giữ lấy, cô lập tức giơ tay trái lên thay thế, cũng bị tóm chặt không thương tiếc. Quả nhiên gặp phải cao thủ, Vi Vi cảm thấy mình thật sự đen đủi, bất lực thở dài một hơi.
Trình Phong chăm chú quan sát vẻ mặt phức tạp của cô, giống như trông thấy điều gì đó rất thú vị, cố gắng kìm lại nụ cười, đợi cô bình tĩnh hắn mới từ từ buông tay, khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Tôi làm vậy chỉ để chứng minh cho cô thấy: tôi không phải người đồng tính.
Vi Vi ngẩng phắt đầu dậy, nhất thời quên mất sự ấm ức của mình, miệng lắp bắp:
- Không......không thể nào.
Đầu cô quay mòng mòng, kí ức trở về cuộc trò chuyện với Tử Lâm ở bữa tiệc hôm ấy.
- Bộ dáng cô xinh đẹp thế này, khó trách có thể lọt vào mắt của Trình Phong - Tử Lâm nhìn cô thật lâu rồi buông một câu nhận xét.
Vi Vi đang cầm trên tay một tách trà, cúi đầu ngẫm nghĩ xem lời này của hắn liệu có phải là khen? Nhưng dù thế nào cũng nên đáp lại hai tiếng “Cảm ơn” cho hợp phép lịch sự. Còn chưa kịp mở miệng,Tử Lâm đã mang một vẻ mặt băn khoăn, tự mình lẩm bẩm:
- Nhưng người quyến rũ hơn cô cũng không phải là ít, thế mà trước giờ chưa ai có thể đi bên cạnh anh ta.
Vi Vi chậm rãi nhấp một ngụm trà, rất hiểu biết nói:
- Có lẽ tính cách của anh ấy không được bọn họ yêu thích, may mà có tôi tình nguyện làm người hi sinh.
Tử Lâm nhìn cô kì quái:
- Cô không biết sao, người hâm mộ anh ta nhiều vô kể, chỉ là....không ai dám tới gần. Một ánh mắt của anh ta cũng đủ làm bọn họ khiếp sợ mà rút lui.
Vi Vi đang rót thêm trà vào chén, nghe thấy vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Tới mức ấy sao?
Rồi cô nghĩ tới những điều đã trông thấy suốt mấy ngày qua, quả thực chưa có cô gái nào xuất hiện bên cạnh Trình Phong, công ty hắn đa phần toàn nam giới, ngay cả thư kí riêng cũng là nam, xuống tầng dưới mới gặp mấy nhân viên nữ, lại thêm thái độ kì lạ của những người dự tiệc hôm nay....
Trong đầu nảy ra một phán đoán, cô run rẩy hỏi:
- Không lẽ........anh ta không thích con gái?
- Đúng vậy - Tử Lâm không do dự mà đáp luôn, giọng điệu rất hiển nhiên - Lúc nào Trình Phong cũng tìm cách tránh xa bọn họ.
Không thích con gái....hẳn là thích con trai rồi.
Vi Vi hoàn toàn bất động.
Khám phá này thật quá kinh ngạc, dường như không thể tin nổi. Quả nhiên, cuộc sống vẫn là cuộc sống, chẳng bao giờ thiếu những sự thật phũ phàng.
Nhìn bộ dạng hóa đá của cô, Tử Lâm bình thản nhắc nhở:
- Nhầm rồi.
- Hả?
- Cô rót nhầm chỗ rồi.
Vi Vi giật mình nhìn xuống, đau khổ nhận ra chỗ bánh điểm tâm ngon mắt đã ngập trong nước trà không thể ăn, thế mà lúc nãy cô còn định tráng miệng mấy cái.
Không đành lòng trước vẻ mặt tiếc nuối ấy, Tử Lâm chỉ chỉ sang dãy bàn bên kia, gợi ý:
- Ở đấy cũng có.
Vi Vi nghe xong mắt lóe sáng nhìn qua, rất nhanh gọn mà chạy sang bê đĩa bánh về, từ từ thưởng thức.
Người Tử Lâm sững lại trong chốc lát, một lúc sau mới ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Tôi đã hiểu tại sao anh ta lại chọn cô mà không phải người khác.
Động tác nhai bánh ngừng lại, Vi Vi hiếu kì hỏi:
- Tại sao?
Tử Lâm trịnh trọng nói:
- Chỉ có hai khả năng: một là da mặt cô quá dày, đuổi không chịu đi, hai là bộ dáng cô quá khổ sở, anh ta không nỡ đuổi.
Vi Vi tiện tay ném luôn cái bánh vào người Tử Lâm, tức giận nói:
- Đúng là suy đoán vớ vẩn.
Hắn nhanh nhẹn bắt lấy, bật cười ha hả:
- Đùa thôi, đùa thôi mà.
Kì thực, tính tình Tử Lâm cởi mở phóng khoáng, so với Trình Phong thì dễ đối phó hơn nhiều. Điệu cười của hắn tuy có vẻ vô lại nhưng dù sao cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, chẳng như cái kẻ đang đứng cạnh cô đây, lúc nào cũng giữ một bộ dáng xa cách khó gần khiến người khác phải bất bình thay cho vẻ ngoài của hắn.
Trình Phong liếc nhìn khuôn mặt thất thần của cô, giọng nói ẩn chút phẫn nộ:
- Tại sao lại không thể?
Vi Vi hơi chột dạ, len lén nhìn hắn một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống. Phản ứng của Trình Phong dường như không phải là giả, thái độ gay gắt này chứng tỏ......
Lẽ nào cô đã đoán nhầm?
Nhưng lời nói của Tử Lâm, còn cả biểu hiện của những người trong bữa tiệc đều rất chân thật, không giống như đang đóng kịch. Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào đây?
Vi Vi một mảnh mơ hồ, mắt nhìn chằm chằm xuống chân, run giọng đáp:
- Chẳng phải anh không thích con gái sao? Như thế thì.....
- Ai bảo tôi không thích con gái?
- Tử....
Vi Vi đang định nói hai chữ “Tử Lâm”, nhưng lại đột nhiên nhớ ra, người nói câu đấy hình như là mình thì phải, hắn chỉ khẳng định lại thôi, đành tự dối lòng mà đáp:
- Tin đồn, tin đồn thôi.Tất nhiên là tôi sẽ không tin vào cái tin đồn vớ vẩn ấy rồi.
Lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Trình Phong, không tình nguyện mà bổ sung thêm:
- À thì ban đầu cũng tin một ít, nhưng bây giờ hoàn toàn không tin nữa rồi. Thật đấy. Mấy kẻ đó toàn là nói nhảm, thừa hơi dệt chuyện.
Vi Vi tự mắng mình không thương tiếc, rồi chẳng cần biết hắn nghĩ thế nào, cô tự động bỏ qua chuyện này, vui vẻ đề nghị:
- Cũng không còn sớm nữa, tiện xe thì đưa tôi về đi.
Không đợi Trình Phong kịp lên tiếng, cô hớn hở túm lấy tay áo hắn kéo về phía chiếc Mercedes đỗ ở đằng xa. Nhìn bộ dáng hồn nhiên của cô, Trình Phong bất đắc dĩ mà làm theo như một cái máy, chẳng kịp ý kiến gì. Vi Vi che miệng cười thầm, rất hài lòng với sự thức thời của mình, bằng không, chẳng biết Trình Phong sẽ còn tra hỏi tới lúc nào.
Xe vừa khởi động, điện thoại cũng reo vang, một giọng nói lo lắng truyền tới từ đầu dây bên kia:
“Cô đang ở đâu?”
Vi Vi đang định trả lời, bỗng nhiên điện thoại bị chộp mất, Trình Phong coi như không có việc gì, thản nhiên đáp:
“Trên xe”.
“Cô....Hả, sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi. Cậu đã đưa cô ấy đến quán bar đúng không? Sau này đừng có lặp lại”
Phụp. Tắt máy.
Trình Phong trả lại điện thoại cho cô, nhấn ga phóng đi.
Vi Vi vẫn giữ nguyên tư thế trợn mắt há mồm, trong đầu vòng vòng một câu hỏi duy nhất: “Tình cảnh này...... là sao?”
Trình Phong ngang nhiên coi cô như không khí, không hỏi mà tự động làm theo ý mình, thật khiến kẻ khác phải bất bình. Nếu không phải hắn đang lái xe đưa cô về, nếu không phải những lời hắn vừa nói rất hợp ý cô thì bây giờ cô đã chẳng cắn răng nhẫn nhịn thế này. Tục ngữ có câu: “Một điều nhịn là chín điều lành”, tức giận cũng chẳng đem lại lợi ích gì, cô mà nổi giận với hắn, không chừng bị ném xuống đường lúc nào không hay, thế thì cứ coi mọi chuyện là hư không đi.
Một lúc sau, xe dừng trước cổng nhà, Vi Vi nhanh nhẹn mở cửa định bước xuống rồi như nhớ ra điều gì, quay sang Trình Phong hỏi một câu:
- Có muốn vào nhà uống cốc trà không?
Câu này cô mời cho hợp lẽ thường, chẳng phải khi được đưa về nhà, người ta vẫn làm như thế sao. Sư phụ từng bảo: “Là một người tri thức, chúng ta phải biết cách cư xử lịch sự, cho dù đối phương là kẻ không biết đánh giá thì ta cũng không thể vì thế mà từ bỏ nỗ lực tỏ ra lịch sự của mình”.
Giờ đây Vi Vi cũng đã ngoan ngoãn thực hiện theo lời dạy ấy, liền vui vẻ mở cửa xe, không đợi Trình Phong trả lời mà bước luôn ra ngoài.
Ai ngờ, hắn cũng lững thững xuống theo, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, thản nhiên đứng chờ. Vi Vi tròn mắt nhìn dáng người cao lớn trước mặt, há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm ngùi khép vào. Thực tế cô chỉ mời cho lịch sự thôi, cũng không ngờ hắn lại cho là thật, còn nghiêm túc nhận lời, thực khiến kẻ khác phải khó xử.
Thôi thì một cốc trà cũng chẳng tốn kém gì, Vi Vi nhún vai, kéo túi xách lục tìm chìa khóa. Đang loay hoay mở cửa, cô chợt nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng phía sau, dương như Trình Phong đang nghe điện thoại. Cuối cùng, hắn đáp gọn hai từ: “Được thôi” rồi chẳng nói năng gì thêm, lên xe phóng thẳng.
Vốn đã quen với bản tính thất thường của hắn, Vi Vi cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ thản nhiên bước vào nhà. Căn phòng quen thuộc nay lại có vẻ gì đó khác lạ khiến Vi Vi đứng ngẩn người một lúc. Phải chăng tiếp xúc nhiều với kẻ kì quái thì bản thân mình cũng trở nên kì quái không ít? Quả nhiên, sau này cần tránh xa Trình Phong một chút.
Quan sát thêm hai lần nữa, cô mới phát hiện ra điều kì lạ là gì. Vi Vi không thuộc tuýp người chu toàn mọi việc nhưng cái gì cũng làm rất cẩn thận, nhiều lúc cô cũng tự hỏi phải chăng đây là đức tính rèn luyện được khi học làm kẻ trộm. Vì thế, chồng sách không thẳng hàng và ngăn kéo không khép kín kia tuyệt đối không phải tác phong của cô. Việc này chứng tỏ một điều duy nhất: phòng cô đã có người khác vào.
Trong lòng hơi bất an, Vi Vi vội vã lấy điện thoại gọi cho sư phụ, đợi một lúc lâu, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói ngái ngủ:
“Vi Vi à?”
Cô không chần chừ mà hỏi luôn:
“Hôm qua với hôm nay sư phụ có về nhà không?”
“Nhà nào?”- Sư phụ mơ màng hỏi lại.
“Ây da, nhà mình chứ còn nhà ai?”
“Không. Lần cuối cùng ta về là cách đây một tuần. Có chuyện gì sao?”
“À...không. Thôi, sư phụ ngủ tiếp đi”
Nếu như không phải sư phụ, vậy thì có thể là ai? Vi Vi ngồi xuống ghế, chống cằm suy nghĩ. Quả thực, có kẻ lạ đã lẻn vào nhà cô, nhưng kẻ nào mà to gan đến thể? Tốt nhất là đừng để cho cô tóm được, nếu không cô sẽ vào trộm hết đồ nhà hắn mang đi làm từ thiện.
Chợt nhớ tới việc quan trọng, Vi Vi lập tức bật dậy, chạy đi xem xét kĩ lưỡng khắp nhà. Càng xem lại càng thấy lạ, tất cả những đồ giá trị đều còn nguyên, thậm chí mọi thứ hầu như không hề suy chuyển, ngoại trừ cửa sổ bị cắt một mảnh kính và mở ra, có thể kẻ gian đã vào lối này.
Thế là Vi Vi lại ngồi xuống ghế suy nghĩ thêm lần nữa. Cô cảm thấy tên này chắc hẳn đầu óc có vấn đề, nếu không thì động cơ của hắn quá kì lạ, không lẽ là một kẻ cuồng truyện trinh thám.
Tài sản không bị thiệt hại, Vi Vi cũng chẳng bận tâm nhiều, chỉ kiểm tra lại các cửa rồi quyết định trèo lên giường đi ngủ.
Có điều, cô không biết rằng mình đã mất đi một thứ chẳng mấy giá trị nhưng cực kì quan trọng và có thể thay đổi cuộc sống của cô sau này.
/12
|