Memories:
Ngày tôi gặp cậu
Cậu mang đến cho tôi nhiều cảm xúc
Cả vui lẫn buồn
Thật vui khi có cậu bên cạnh
Nhưng sao giờ đây…
Khi có sự xuất hiện của người đó
Đến để tìm gặp cậu
Thì cậu lại
Quay lưng lạnh lùng lảng tránh cả tôi
Sự im lặng của cậu
Như những vết kim nhọn xuyên thẳng vào tim
Sự im lặng của cậu như những mũi kim
Xuyên thẳng vào tim tôi...
Tôi thẫn thờ ngồi trong lớp, lòng hoang mang tự hỏi liệu có nên hỏi Ngô Gia Bảo mọi chuyện không. Và liệu rằng… tôi có nhận được câu trả lời? Bài vở chẳng có gì thú vị đối với tôi. Tất cả khô khan và khó hiểu đến lạ. Vậy mà tôi ngày trước…
Trong đầu tôi toàn hình ảnh của buổi dạ tiệc hôm qua. Hết chuyện có nhận được lời thách đấu của Lâm Diệc Hạ lại nghĩ đến anh chàng “bạch mã hoàng tử” hôm qua và cái thảm chết tiệt. Ôi… không! Không!!
Tôi cảm thấy quá mệt mỏi, mọi thứ như đè lên toàn bộ sức lực rệu rã của tôi. Tôi muốn thoát, nhưng dường như có một sức lực vô hình quấn chặt lấy tôi, không có cách nào thoát ra được.
Tích tắc… tích tắc…
Đồng hồ lớp học treo trên bức tường trắng phủ sơn mịn có hững chiếc kim nhích một cách nặng nhọc từng bước một. Cuối tiết rồi. Chạy nhanh lên nào! (T-T)
Xem ra sự cổ vũ của tôi chẳng có tác dụng. Haizz… Tôi ngồi rảnh rỗi đếm “đồng bào” đang thực thi “nhiệm vụ” câu giờ ở trong lớp. Wa… có đến hơn nửa! (Rảnh quá mức!)
Ngô Gia Bảo “đeo” mặt nạ băng giá ngồi lì trong góc tường tránh né “móng vuốt” của Lâm Diệc Hạ như tránh tà. Lâm Diệc Hạ càng tỏ ra thích thú, tiến sát lại gần, nói với cái giọng nhỏ nhẹ đến phát tởm của cô ta. Thấy mà ghê! Tội nghiệp hắn!
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Ngô Gia Bảo nổi cáu, thốt ra một câu lạnh lẽo đến rợn tóc gáy:
- Đồ mê trai! – Chuẩn rồi! Đúng! Đúng lắm! Phải thế chứ! Tiếp tục đi, tôi ủng hộ! Hei hei…
- À… ờ… cậu nói gì thế nhỉ? Mình chẳng nghe thấy gì hết. Hình như là cậu khen mình đẹp phải không? Tuyệt quá! Cám ơn cậu nhiều nhé! Hô hô hô…
Nghe cô ta nói xong câu này, tôi buồn nôn ngay lập tức! Đúng là đồ trơ trẽn! Trơ trẽn hết mức! Cô ta mắc bệnh hoang tưởng chắc? Tự sướng?! Ngô Gia Bảo! Phản công đi! Đừng tránh né thế chứ!?
- Tôi nói cô mê trai! Đồ hoang tưởng! – Nói xong hắn quay ngoắt lên bảng, giả bộ chăm chú vứt bỏ Lâm Diệc Hạ đang tức tối đỏ bừng mặt như mông khỉ đằng sau. Cô ta tiu nghỉu.
Ha ha ha!!! Đáng đời lắm! Can tội cứ thích ra vẻ! (^.^)~
Ring ring ring…
Woa!! Tôi yêu “tiết học đi về” quá!
Ngô Gia Bảo! Cậu ở đâu! Ra đây mau! A! Hắn đây rồi! Đang thu dọn sách vở.
- Ngô Gia Bảo!
- Gì?
Hơ… chẳng lẽ đến tôi hắn cũng đối xử kiểu đó ư? Không thể nào! Tôi… đã làm gì… để hắn đối xử như vậy chứ? Rox ràng là khinh thường và không quan tâm đến mà!
- Trước đây… cậu quen Lâm Diệc Hạ à? – Sau khi lấy hết can đảm, tôi mới có thể thốt ra được câu này. Phù! Câu trả lời là gì đây?
- Ừ.
- Q- Quan hệ là gì vậy? – Đừng bảo là…
- … - Hắn không trả lời, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt đăm chiêu. – Chẳng lẽ… cô thích tôi sao?
C-Cái gì chứ? Tôi… thích hắn ư? Không thể nào! Không đúng!!
Nhưng sao… hắn cứ tiến sát mặt về phía tôi thế này chứ?! Càng ngày… càng gần… Tim tôi đập thình thịch… không lẽ… Xấu hổ chết mất, không lẽ hắn nghe thấy hết “tình trạng không ổn định” của tôi ư? Hic!
- L- Làm gì có chứ! – Tôi lúng túng lắc đầu lia lịa.
- Tôi về đây.
Tôi chưa kịp trả lời hắn đã “bay” biến mất tiêu. Bỏ tôi lại một khoảng khá xa, vẫn còn đang ngơ ngác như nai tơ.
- Khoan đã…!
- Tạm biệt!
Hắn mang bộ mặt dửng dưng cứ thế đi không thèm ngoảnh mặt lại, bỏ ngoài tai lời nói của tôi.
Hừ! Tức chết mất! Chẳng lẽ… hắn đang trốn tránh tôi sao? Ngô Gia Bảo mà tôi quen từ trước đến nay là thế ày sao? Thật xa lạ! Hắn… đã thế này thì tôi phải hỏi đích thân người trong cuộc mới được.
Lâm Diệc Hạ…
Co ta về rồi sao? Tôi đảo mắt quanh trường tìm bóng dáng Lâm Diệc Hạ, cứ như là sợ cô ta biến mất vậy.
- Tìm tôi à?
- Lâm Diệc Hạ…? – Cô ta chưa về sao? Lại cò ung dung khoanh tay đứng dựa vào hàng rào sân bóng rổ nữa chứ! Chẳng lẽ…
- Tôi thấy hết rồi. Cô nên bỏ cuộc đi thì hơn.
- Bỏ cuộc? Tôi không hiểu…
- Không hiểu? Hay là giả vờ không hiểu? Đừng có mà làm cái bộ mặt ra vẻ đáng thương ấy nữa. Rõ ràng là cô đang muốn theo đuổi Ngô Gia Bapr đúng không?
- C-Cái gì? – Con nhỏ này rốt cuộc đầu óc đang nghĩ gì vậy? Toàn là ý nghĩ không - thể - chấp - nhận nổi!
- Vậy chứ không phải cô thích Ngô Gia Bảo sao?
- Tôi ư? Rốt cuộc là… - Lạ thật! Sao tự dưng người mình nóng ran vậy…
- Tốt rồi. May quá!
- Tốt? May?
- Đúng! Vậy là tôi đỡ tốn công phải tranh đấu với cô làm gì cho mệt. Mà nếu có thật thì cungc chẳng sao. Cô làm sao đủ tầm xứng làm kình địch với tôi? Chuyện hoang đượng! Hô hô hô…
- Cô… cô nói gì tôi chẳng hiểu. Tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi có chuyện thật sự muốn hỏi cô đây!
Cô ta ngoảnh mặt lại, nhìn tôi vẻ khinh khỉnh:
- Chuyện gì? – Lâm Diệc Hạ ngừng cười. Như vừa ý thức ra gì đó, cô ta trố mắt ra đợi tôi nói tiếp.
- Cô… thật sự là ai?
- Tôi ư? Cô có bị ngớ ngẩn không? Hỏi gì mà… Tôi là Lâm Diệc Hạ chứ còn là gì nữa!
- Không phải ý đó. Ý tôi là với Ngô Gia Bảo… cô là…
Tôi bỗng dưng cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
- Tôi… hô hô hô… nói ra sợ cô thất vọng… - Lâm Diệc Hạ bỗng bật cười sặc sụa như bị ma làm.
Điệu cười này… rất giống với tên đó. Nhưng còn đáng ghét hơn hắn nhều.
- Nói mau đi. Tôi không thích dài dòng.
- Tôi… trước đây… là… - Cô ta nói chậm rãi như rặn ra từng chữ một để nói. – Là… Bạn – Gái của Ngô Gia Bảo!
Đoàng!
Lâm Diệc Hạ đứng sát lại gần tôi, thốt ra từng câu từng chữ sét đánh như muốn đâm thủng lỗ tai tôi.
Hơ… Đây là sự thật sao? Không phải chứ?! Nhất định không phải!! Tôi không tin đâu! Đúng rồi! Phải hỏi Ngô Gia Bảo cho ra nhẽ. Tôi không tin!!!
Tôi chạy vụt đi thật nhanh như trốn tránh mọt sự thật hiện hữu trước mặt. Trong làn gió lướt qua, tôi thoáng thấy nụ cười mỉm thâm độc của Lâm Diệc Hạ.
Mia
Ngày tôi gặp cậu
Cậu mang đến cho tôi nhiều cảm xúc
Cả vui lẫn buồn
Thật vui khi có cậu bên cạnh
Nhưng sao giờ đây…
Khi có sự xuất hiện của người đó
Đến để tìm gặp cậu
Thì cậu lại
Quay lưng lạnh lùng lảng tránh cả tôi
Sự im lặng của cậu
Như những vết kim nhọn xuyên thẳng vào tim
Sự im lặng của cậu như những mũi kim
Xuyên thẳng vào tim tôi...
Tôi thẫn thờ ngồi trong lớp, lòng hoang mang tự hỏi liệu có nên hỏi Ngô Gia Bảo mọi chuyện không. Và liệu rằng… tôi có nhận được câu trả lời? Bài vở chẳng có gì thú vị đối với tôi. Tất cả khô khan và khó hiểu đến lạ. Vậy mà tôi ngày trước…
Trong đầu tôi toàn hình ảnh của buổi dạ tiệc hôm qua. Hết chuyện có nhận được lời thách đấu của Lâm Diệc Hạ lại nghĩ đến anh chàng “bạch mã hoàng tử” hôm qua và cái thảm chết tiệt. Ôi… không! Không!!
Tôi cảm thấy quá mệt mỏi, mọi thứ như đè lên toàn bộ sức lực rệu rã của tôi. Tôi muốn thoát, nhưng dường như có một sức lực vô hình quấn chặt lấy tôi, không có cách nào thoát ra được.
Tích tắc… tích tắc…
Đồng hồ lớp học treo trên bức tường trắng phủ sơn mịn có hững chiếc kim nhích một cách nặng nhọc từng bước một. Cuối tiết rồi. Chạy nhanh lên nào! (T-T)
Xem ra sự cổ vũ của tôi chẳng có tác dụng. Haizz… Tôi ngồi rảnh rỗi đếm “đồng bào” đang thực thi “nhiệm vụ” câu giờ ở trong lớp. Wa… có đến hơn nửa! (Rảnh quá mức!)
Ngô Gia Bảo “đeo” mặt nạ băng giá ngồi lì trong góc tường tránh né “móng vuốt” của Lâm Diệc Hạ như tránh tà. Lâm Diệc Hạ càng tỏ ra thích thú, tiến sát lại gần, nói với cái giọng nhỏ nhẹ đến phát tởm của cô ta. Thấy mà ghê! Tội nghiệp hắn!
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Ngô Gia Bảo nổi cáu, thốt ra một câu lạnh lẽo đến rợn tóc gáy:
- Đồ mê trai! – Chuẩn rồi! Đúng! Đúng lắm! Phải thế chứ! Tiếp tục đi, tôi ủng hộ! Hei hei…
- À… ờ… cậu nói gì thế nhỉ? Mình chẳng nghe thấy gì hết. Hình như là cậu khen mình đẹp phải không? Tuyệt quá! Cám ơn cậu nhiều nhé! Hô hô hô…
Nghe cô ta nói xong câu này, tôi buồn nôn ngay lập tức! Đúng là đồ trơ trẽn! Trơ trẽn hết mức! Cô ta mắc bệnh hoang tưởng chắc? Tự sướng?! Ngô Gia Bảo! Phản công đi! Đừng tránh né thế chứ!?
- Tôi nói cô mê trai! Đồ hoang tưởng! – Nói xong hắn quay ngoắt lên bảng, giả bộ chăm chú vứt bỏ Lâm Diệc Hạ đang tức tối đỏ bừng mặt như mông khỉ đằng sau. Cô ta tiu nghỉu.
Ha ha ha!!! Đáng đời lắm! Can tội cứ thích ra vẻ! (^.^)~
Ring ring ring…
Woa!! Tôi yêu “tiết học đi về” quá!
Ngô Gia Bảo! Cậu ở đâu! Ra đây mau! A! Hắn đây rồi! Đang thu dọn sách vở.
- Ngô Gia Bảo!
- Gì?
Hơ… chẳng lẽ đến tôi hắn cũng đối xử kiểu đó ư? Không thể nào! Tôi… đã làm gì… để hắn đối xử như vậy chứ? Rox ràng là khinh thường và không quan tâm đến mà!
- Trước đây… cậu quen Lâm Diệc Hạ à? – Sau khi lấy hết can đảm, tôi mới có thể thốt ra được câu này. Phù! Câu trả lời là gì đây?
- Ừ.
- Q- Quan hệ là gì vậy? – Đừng bảo là…
- … - Hắn không trả lời, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt đăm chiêu. – Chẳng lẽ… cô thích tôi sao?
C-Cái gì chứ? Tôi… thích hắn ư? Không thể nào! Không đúng!!
Nhưng sao… hắn cứ tiến sát mặt về phía tôi thế này chứ?! Càng ngày… càng gần… Tim tôi đập thình thịch… không lẽ… Xấu hổ chết mất, không lẽ hắn nghe thấy hết “tình trạng không ổn định” của tôi ư? Hic!
- L- Làm gì có chứ! – Tôi lúng túng lắc đầu lia lịa.
- Tôi về đây.
Tôi chưa kịp trả lời hắn đã “bay” biến mất tiêu. Bỏ tôi lại một khoảng khá xa, vẫn còn đang ngơ ngác như nai tơ.
- Khoan đã…!
- Tạm biệt!
Hắn mang bộ mặt dửng dưng cứ thế đi không thèm ngoảnh mặt lại, bỏ ngoài tai lời nói của tôi.
Hừ! Tức chết mất! Chẳng lẽ… hắn đang trốn tránh tôi sao? Ngô Gia Bảo mà tôi quen từ trước đến nay là thế ày sao? Thật xa lạ! Hắn… đã thế này thì tôi phải hỏi đích thân người trong cuộc mới được.
Lâm Diệc Hạ…
Co ta về rồi sao? Tôi đảo mắt quanh trường tìm bóng dáng Lâm Diệc Hạ, cứ như là sợ cô ta biến mất vậy.
- Tìm tôi à?
- Lâm Diệc Hạ…? – Cô ta chưa về sao? Lại cò ung dung khoanh tay đứng dựa vào hàng rào sân bóng rổ nữa chứ! Chẳng lẽ…
- Tôi thấy hết rồi. Cô nên bỏ cuộc đi thì hơn.
- Bỏ cuộc? Tôi không hiểu…
- Không hiểu? Hay là giả vờ không hiểu? Đừng có mà làm cái bộ mặt ra vẻ đáng thương ấy nữa. Rõ ràng là cô đang muốn theo đuổi Ngô Gia Bapr đúng không?
- C-Cái gì? – Con nhỏ này rốt cuộc đầu óc đang nghĩ gì vậy? Toàn là ý nghĩ không - thể - chấp - nhận nổi!
- Vậy chứ không phải cô thích Ngô Gia Bảo sao?
- Tôi ư? Rốt cuộc là… - Lạ thật! Sao tự dưng người mình nóng ran vậy…
- Tốt rồi. May quá!
- Tốt? May?
- Đúng! Vậy là tôi đỡ tốn công phải tranh đấu với cô làm gì cho mệt. Mà nếu có thật thì cungc chẳng sao. Cô làm sao đủ tầm xứng làm kình địch với tôi? Chuyện hoang đượng! Hô hô hô…
- Cô… cô nói gì tôi chẳng hiểu. Tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi có chuyện thật sự muốn hỏi cô đây!
Cô ta ngoảnh mặt lại, nhìn tôi vẻ khinh khỉnh:
- Chuyện gì? – Lâm Diệc Hạ ngừng cười. Như vừa ý thức ra gì đó, cô ta trố mắt ra đợi tôi nói tiếp.
- Cô… thật sự là ai?
- Tôi ư? Cô có bị ngớ ngẩn không? Hỏi gì mà… Tôi là Lâm Diệc Hạ chứ còn là gì nữa!
- Không phải ý đó. Ý tôi là với Ngô Gia Bảo… cô là…
Tôi bỗng dưng cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
- Tôi… hô hô hô… nói ra sợ cô thất vọng… - Lâm Diệc Hạ bỗng bật cười sặc sụa như bị ma làm.
Điệu cười này… rất giống với tên đó. Nhưng còn đáng ghét hơn hắn nhều.
- Nói mau đi. Tôi không thích dài dòng.
- Tôi… trước đây… là… - Cô ta nói chậm rãi như rặn ra từng chữ một để nói. – Là… Bạn – Gái của Ngô Gia Bảo!
Đoàng!
Lâm Diệc Hạ đứng sát lại gần tôi, thốt ra từng câu từng chữ sét đánh như muốn đâm thủng lỗ tai tôi.
Hơ… Đây là sự thật sao? Không phải chứ?! Nhất định không phải!! Tôi không tin đâu! Đúng rồi! Phải hỏi Ngô Gia Bảo cho ra nhẽ. Tôi không tin!!!
Tôi chạy vụt đi thật nhanh như trốn tránh mọt sự thật hiện hữu trước mặt. Trong làn gió lướt qua, tôi thoáng thấy nụ cười mỉm thâm độc của Lâm Diệc Hạ.
Mia
/29
|