- Việc lạ luôn phát sinh ở trong gian phòng kia sao?
A Trạch nhìn bà chủ hỏi.
- Ừ.
Bà chủ gật gật đầu.
- Những phòng khác đều rất bình thường, chưa từng có chuyện lạ gì phát sinh.
- Tốt lắm, tôi biết rồi.
A Trạch gật gật đầu, đi đến trước mặt Dương Nhan.
- Đêm nay hai người chúng ta đổi phòng, tôi sẽ ngủ trong gian phòng kia. Tôi muốn nhìn một chút xem trong gian phòng kia rốt cuộc có cái gì.
- Hay là chúng ta mau đi đi…
Nhớ tới áo lót của mình bị một quái vật mà ai cũng chưa từng thấy trộm đi, Dương Nhan thiếu chút nữa bật khóc.
- Tuy rằng bà chủ nói những phòng khác an toàn, nhưng mà ai có thể bảo đảm chắc chắn con quái vật kia sẽ không chạy đến phòng của bọn họ đâu. Nói không chừng nửa đêm sẽ ăn thịt bọn họ.
- Dương Nhan nói rất có lý.
Ngô Thanh Thanh gật gật đầu.
- Vẫn là nhanh chóng rời đi thì hơn, đối mặt với những thứ này, phương pháp tốt nhất là rời đi thật xa.
- Vậy cũng không nhất định.
A Trạch lắc lắc đầu,
- Quái vật này rất kỳ quái, ai cũng không biết được tập tính của nó. Ba người đều đã ngủ ở trong cái phòng đó, ngộ nhỡ bị nó bò lên người? Coi như các cậu có rời đi thì nó cũng vẫn có thể đi theo được.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Dương Nhan ô ô khóc lên.
- Tôi vẫn còn rất trẻ, tôi không muốn chết.
- Yên tâm, có tôi ở đây.
A Trach vỗ vỗ bả vai Dương Nhan.
- Từ khi tu luyện theo quyển luyện khí thuật kia, tôi luôn muốn thử xem rốt cuộc mình đã tiến bộ đến đâu. Đêm nay tôi sẽ ngủ ở trong phòng đó, muốn xem xem rốt cuộc con quái vật kia là cái dạng gì.
- Cô chắn chắn…
Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái.
- Có chắc chắn không?
- Không có mười phần chắc chắn.
A Trạch lắc lắc đầu.
- Nếu ai cũng chưa từng gặp con quái vật kia, như vậy có thể chứng minh nhất định nó có năng lực che giấu đặc biệt, cho nên tôi cần mượn một thứ đồ vật!
Sau khi thuyết phục một hồi, rốt cuộc thì A Trạch cũng ổn định được ba người muốn rời đi ngay trong đêm. Ba người này sẽ ở trong khách sạn một đêm nữa để xem sự tình phát triển ra sao.
Dương Nhan khẩn cấp chuyển vào phòng A Trạch, một bước cũng không muốn tiếp tục bước vào cái gian phòng quỷ dị kia nữa. Ngay cả hành lý cũng phải nhờ A Trạch lấy giùm ra. Cô ta chỉ đứng ở cửa, tiếp nhận đồ vật mà A Trạch đưa ra rồi chạy nhanh trở về phòng đóng cửa lại. Mà Ngô Thanh Thanh thì liền cầm cái áo lót bị dính bẩn kia ném vào trong bếp lò của khách sạn.
A Trạch đánh giá căn phòng cẩn thận một lần. Bố trí tương đối đơn giản, trong phòng chỉ có một cái giường, mọt cái bàn, và một cái tủ năm ngăn ở góc phòng. A Trạch cẩn thận kiểm tra cái giường và cái tủ năm ngăn kia một chút. Ngoại trừ ở cái ngăn cuối cùng kia có thứ gì đó mắc kẹt nên không mở ra được thì những thứ khác đều rất bình thường. Đem đống hành lý của mình đặt ở bên cạnh cái tủ năm ngăn kia, A Trạch nằm lên trên giường, đợi đêm xuống.
Đêm nay không có ánh trăng, sau khi tắt đèn đi thì trong phòng rất tối. Không biết là tại sao, A Trạch luôn có một loại cảm giác áp lực không thể nói rõ. Đặt biệt là cái tủ năm ngăn đặt ở trong góc kia, luôn cho nàng một loại cảm giác cực kỳ bất an. Dường như là có đồ vật gì đó trốn ở trong đó, đang nhìn nàng, quan sát hết thảy hành động của nàng. Loại cảm giác bất an này dần dần chuyển biến thành một loại cảm giác không nói lên lời. Tuy rằng A Trạch có dũng khí đối mặt với quỷ hồn, nhưng mà đối mặt với loại quái vật không biết rõ này thì nàng có một loại cảm giác hưng phấn và hiếu kỳ, còn cả một tia sợ hãi mơ hồ.
Một tia rét lạnh từ trong lòng A Trạch truyền ra. Không phải là rét lạnh trên thân thể mà là tâm lạnh. Cảm giác vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng từ trong xương tủy toát ra. Một loại cảm giác như đưa đám không hiểu ra sao hiện lên trong đầu của nàng. Công việc của cha mẹ luôn bận rộn khiến cho tính cách của nàng trở nên lạnh như băng không hợp với ai cả. Mà loại tính cách này khiến cho ngay cả một người bạn thân để tâm sự, chia ngọt sẻ bùi nàng cũng đều không có.
Nàng đang nhớ lại cô bé được nàng xem như là bạn thân thời thơ ấu kia. Trong lúc nàng ở trong góc, liền vô tình nghe được, cô bé bình thường thân thiết với mình như thế, lại có thể lớn tiếng cười nhạo xì căng đan của nàng với những cô bé khác. Còn tuyên bố mình và nàng ở chung một chỗ chỉ là vì nhà nàng giàu có nên có nhiều tiền tiêu vặt. Nàng tuyệt vọng, không còn chút tin tưởng nào vào tình cảm bạn bè nữa. Bạn bè, chẳng qua chỉ là dùng để lừa gạt và lợi dụng mà thôi.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trò bịp bợm mà thôi. Thứ chân thật nhất trên thế giới này là cái chết. Sớm phát hiện sự thật này, như vậy là ngươi có thể sớm đi được đến hạnh phúc.
Ta đây là làm sao vậy ? Trong đầu A Trạch hiện lên một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu. Ta không phải cô độc, ta có bạn bè, Tiểu Manh không phải là người bạn tốt nhất của ta hay sao? Chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, dù cho thời gian nguy hiểm nhất ở cùng nhay, nàng cũng không chịu bỏ ta để chạy trốn một mình. Ta đã có được tình bạn trân quý như thế, làm sao lại có thể thất vọng đối với tình bạn được ?
- Loại cảm xúc chán đời này, làm sao lại phát sinh ở trên người của ta ?
A Trạch cau mày, suy nghĩ về cái tâm tình vừa rồi kia. Đây không phải là tâm tình của mình, dường như…Dường như là của một người khác…Một người bị bạn bè phản bội, một người thất vọng với tình yêu…
Từ khi bắt đầu luyện tập theo quyển luyện khí thuật mà Minh Diệu đưa cho, A Trạch rõ ràng cảm giác được linh khí trong thân thể đẫy đã rất nhiều, hơn nữa linh cảm cũng linh mẫn hơn trước. Có thể cảm giác thấy những từ trường đặc thù, cùng càng ngày càng….Cố chấp hơn. Nhưng mà dường như tâm cảnh của mình không có tiến bộ nhanh như rèn luyện linh cảm. Vừa rồi cái loại cảm xúc bị thay thế kia chính là một cái ví dụ. Trong nháy mắt, tâm linh của A Trạch liền bị lạc trong cảm xúc của người khác, nhưng mà hoàn hảo chính là chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất nhanh nàng liền hồi phục lại. Mà loại cảm xúc này, khiên cho A Trạch lại càng thêm khẳng định, nhất định là trong phòng này có cái gì không sạch sẽ làm ảnh hưởng đến nàng.
Lạc…Lạc…
Dường như là thanh âm ma sát của vật gì đó từ trong góc tối kia truyền tới. A Trạch ngưng thần tụ khí, tuy rằng đôi mắt vẫn không nhìn thấy, nhưng mà dựa vào thính giác, A Trạch có thể xác định thanh âm này là từ bên trong cái tủ năm ngăn ở trong góc phòng truyền tới. Dường như là có đồ vật gì đó xuất hiện, A Trạch đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể ra tay.
Gõ…Gõ...
Dường như lại là tiếng móng tay gõ vào thanh gỗ, chẳng lẽ cái đồ vật kia lại trốn ở trong cái tủ năm ngăn kia sao? A Trạch càng nghĩ lại càng cảm thấy cái ngăn kéo dưới cùng bị kẹt không mở ra được kia có chút khả nghi.
Chương 181: Quái vật thây khô. (2)
Gõ…Gõ…
Thanh âm kia vẫn cứ tiếp tục, giống như cong lắc đồ hồ lay động, đều đều, hơn nữa còn có tiết tấu. Thanh âm không lớn không nhỏ, cũng như ở trong căn phòng yên lặng có một chiếc đồng hồ báo thức vậy. Kim giây đều đều lay động.
Bá…Bá…
Thanh âm giống như tiếng quần áo đong đưa lại vang lên. Nắm tay của A Trạch hơi có chút trắng bệch. Một tay nàng giữ lấy cái công tắc đèn điện,t ay kia thì làm một cái pháp quyết, tùy thời đều có thể ra tay.
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, giống như là bị một cái gì đó mạnh mẽ cắt đứt vậy. Căn phòng tối đen lại hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí A Trạch còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp và nhịp tim đập của mình.
Sao lại như vậy? Con quái vật kia đi rồi sao? A Trạch tính toán trong lòng. Chẳng lẽ là bởi vì phát hiện ra ta không có đi ngủ, hay là có ý tứ công kích nó cho nên mới chạy trốn sao? Bây giờ có nên mở đèn lên nhìn xem một chút hay không?
Đang trong lúc A Trạch do dự không quyết thì dường như có đồ vật gì đó sờ vào chân của nàng. Dường như là một bàn tay, nhưng bàn tay này tuyệt đối không phải là tay người. Tuy rằng đang mặc đồ ngủ, nhưng mà A Trạch vẫn có thể cảm giác được bàn tay kia lạnh như băng, còn có một loại cảm giác khô héo.
- Ba…Hai…Một…
A Trạch mặc niệm tỏng lòng, đồng thời vận khởi linh lực trong cơ thể, lôi bí quyết tùy thời đều có thể tung ra.
- Ra tay!
A Trạch mạnh mẽ bắt lấy cánh tay khô héo đang sờ soạng trên đùi của nàng, rồi giật mạnh lên. Đèn điện liền phát sáng, một khuôn mặt khô héo tràn ngập nếp nhăn xuất hiện ở trước mặt của A Trạch, đôi mắt che kín tơ máu kia trừng lên thật lớn, dường như là muốn đem bộ dạng của A Trạch khắc thật sâu ở trong mắt của nó.
- Lôi.
A Trạch gầm lên một tiếng, tay phải đẩy ra. A Trạch muốn dùng một chiêu giải quyết vấn đề, cho nên lần ra tay này không lưu tình chút nào, dùng toàn bộ lực lượng cường đại của lôi bí quyết để tiêu diệt con quái vật không biết tên này.
Bất người là, lôi điện thật lớn vốn nên từ trên trời giáng xuống lại không có xuất hiện. A Trạch bị tình huống bất ngờ này làm cho sửng sốt, liền đối mặt nhìn nhau với con quái vật kia.
Làm sao lại như vậy ? A Trạch có chút mờ mịt. Từ khi có thể sử dụng lôi bí quyết tới nay, chưa từng có loại chuyện tình như thế này xảy ra. A Trạch có thể cảm thấy rõ ràng linh lực ở trong cơ thể mình lưu chuyển, tuy nhiên nó lại không phát ra lôi bí quyết.
A Trạch rống to dường như đã dọa con quái vật không biết tên kia một trận. Con quái vật kia ngẩn người, đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào A Trạch. Đây là một con quái vật khô quát như một cái thây khô, giống như một cái xác ướp không được quấn băng đấy. Mà cái tay khô của xác ướp kia, vẫn duy trì cái tư thế bị A Trạch đá văng ra.
Đây không phải đơn thuần là một cánh tay xương khô. Bên trên cánh tay khô héo này có những cái móng tay thật dài màu vàng. Màu sắc của bộ móng tay kia cũng giống như ngón tay của một lão già trông lò lâu năm bị khói ám vậy. Làn da trên ngón tay đã biến thành màu đen, còn rạn nứt, lộ ra ở bên trong cơ thể. Thận chí có chỗ còn có thể chứng kiến xương cốt ở trong. Dấu vết giống như vết máu chưa được xử lý che kín toàn bộ cánh tay.
- Sao lại như thế ?
A Trạch mạnh mẽ tỉnh ngộ lại, dù lôi bí quyết không dùng được thì nàng vẫn còn tuyệt chiêu khác. A Trạch từ trên giường nhảy xuống, kéo dãn khoảng cách đối với con quái vật kia.
Băng..
A Trạch vận linh lực kia lên cách tay. Mặc kệ con quái vật kia là cái gì, cứ dùng băng kiếm chém nát nó ra, như vậy tư nhiên cũng không thành cái gì uy hiếp cả.
Giống như là toàn bộ linh lực của A Trạch đều bị tiêu thất, cũng như lôi bí quyết, băng kiếm cũng không có xuất hiện ở trên tay của A Trạch. Đêm nay không biết là làm sao vậy, dường như là toàn bộ năng lực nàng có đều biến mất.
- Đây rốt cuộc là làm sao vậy ?
Liên tục hai lần năng lực không nhạy khiến cho A Trạch có chút thất thần. Rõ ràng là linh lực vẫn còn, tuy nhiên lại không thể phát ra được pháp thuật gì, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Lạc…Lạc…
Giống như là thanh âm cây khô bị vỡ vụn vậy, quái vật kia đã tỉnh ngộ, miệng phát ra tiếng kêu khó nghe hướng tới A Trạch đánh tới.
Mắt thấy quái vật kia muốn bổ nhào đến trước mặt, A Trạch mới hồi phục lại tinh thần, muốn tránh thoát khỏi đòn tấn công của con quái vật kia, nhưng không biết là ông trời cố ý đùa dai, hay là vận khí của A Trạch hôm nay thật sự là không tốt. A Trạch vấp phải cái chân giường, trong nháy mắt mất đi cân bằng, ngã xuống mặt đất.
Ngón tay màu đen khô héo chậm rãi phóng đại trước mắt A Trạch. Khuya hôm nay những sự việc bất ngờ liên tục xuất hiện khiến cho A Trạch có chút choáng váng. Cái móng tay màu vàng kia, giống như đang được quay chậm, từ từ hướng tới mắt A Trạch đâm tới. Trong đầu A Trạch chợt nổi lên một cỗ ý niệm, chính là cảm giác sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
A!
A Trạch lớn tiếng hét lên, nước mắt chảy xuôi theo hốc mắt. Nàng chưa từng tiếp cận tử vong gần như vậy. Cho dù là lần ở sân trường lần trước, đối mặt với viên quản lý giết không chết kia, nàng cũng không có cảm giác được tử thần tồn tại rõ ràng như vậy
- Làm sao vậy, tỉnh lại đi A Trạch.
A Trạch cảm giác có người lay động thân thể của chính mình, thanh âm của một cô bé từ bên tai nàng truyền đến, nàng mạnh mẽ mở to mắt, thấy Dương Nhan và Ngô Thanh Thanh đang ở trước mặt.
- Tôi đây là…
A Trạch nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng kia, nhưng bất đồng chính là bây giờ trời đã sáng. Đại khái là nghe được tiếng thét chói tai của A Trạch, hai người Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan liền chạy đến trước mặt nàng.
- Làm sao vậy, cô cũng gặp ác mộng sao ?
Dương Nhan ở một bên nói.
- Lúc trước tôi cũng gặp một cái ác mộng rất đáng sợ, lập tức liền bị đánh thức.
- Làm sao vậy?
Ngô Thanh Thanh ở một bên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán A Trạch.
- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi không sao?
A Trạch hít sâu một hơi. Cái cảm giác tử vong kia vẫn còn tồn tại ở trong óc của nàng chưa tan.
- Cái kia vừa rồi chỉ là mơ sao? Như thế nào tôi lại ngủ quên mất?
- Lá gan của cô cũng thật là lớn.
Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.
- Đã biết khách sạn này có thứ gì đó không sạch sẽ, ba người chúng tôi cả đêm cũng không dám ngủ, nhưng mà cô lại có thể ngủ được.
- Không đúng.
A Trạch thì thào lẩm bẩm.
- Tôi không thể ngủ được…Tôi nhớ là mình rất thanh tỉnh coi chừng…Sau đó một cỗ cảm xúc kỳ quái bừng lên…Tiếp theo tôi cảm giác thấy có thứ gì đang sờ chân của tôi…
- Có thể nhưng mà lúc chúng tôi tiến vào, thật sự là cô đang nằm mơ.
Dương Nhan ở một bên nói,
- Tôi và chị Thanh Thanh kêu một hồi lâu cậu mới tỉnh lại.
- Nơi này xem ra đích thật là không thể ở được, chúng ta vẫn nên đi thôi.
Ngô Thanh Thanh cau mày.
A Trạch nhìn bà chủ hỏi.
- Ừ.
Bà chủ gật gật đầu.
- Những phòng khác đều rất bình thường, chưa từng có chuyện lạ gì phát sinh.
- Tốt lắm, tôi biết rồi.
A Trạch gật gật đầu, đi đến trước mặt Dương Nhan.
- Đêm nay hai người chúng ta đổi phòng, tôi sẽ ngủ trong gian phòng kia. Tôi muốn nhìn một chút xem trong gian phòng kia rốt cuộc có cái gì.
- Hay là chúng ta mau đi đi…
Nhớ tới áo lót của mình bị một quái vật mà ai cũng chưa từng thấy trộm đi, Dương Nhan thiếu chút nữa bật khóc.
- Tuy rằng bà chủ nói những phòng khác an toàn, nhưng mà ai có thể bảo đảm chắc chắn con quái vật kia sẽ không chạy đến phòng của bọn họ đâu. Nói không chừng nửa đêm sẽ ăn thịt bọn họ.
- Dương Nhan nói rất có lý.
Ngô Thanh Thanh gật gật đầu.
- Vẫn là nhanh chóng rời đi thì hơn, đối mặt với những thứ này, phương pháp tốt nhất là rời đi thật xa.
- Vậy cũng không nhất định.
A Trạch lắc lắc đầu,
- Quái vật này rất kỳ quái, ai cũng không biết được tập tính của nó. Ba người đều đã ngủ ở trong cái phòng đó, ngộ nhỡ bị nó bò lên người? Coi như các cậu có rời đi thì nó cũng vẫn có thể đi theo được.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Dương Nhan ô ô khóc lên.
- Tôi vẫn còn rất trẻ, tôi không muốn chết.
- Yên tâm, có tôi ở đây.
A Trach vỗ vỗ bả vai Dương Nhan.
- Từ khi tu luyện theo quyển luyện khí thuật kia, tôi luôn muốn thử xem rốt cuộc mình đã tiến bộ đến đâu. Đêm nay tôi sẽ ngủ ở trong phòng đó, muốn xem xem rốt cuộc con quái vật kia là cái dạng gì.
- Cô chắn chắn…
Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái.
- Có chắc chắn không?
- Không có mười phần chắc chắn.
A Trạch lắc lắc đầu.
- Nếu ai cũng chưa từng gặp con quái vật kia, như vậy có thể chứng minh nhất định nó có năng lực che giấu đặc biệt, cho nên tôi cần mượn một thứ đồ vật!
Sau khi thuyết phục một hồi, rốt cuộc thì A Trạch cũng ổn định được ba người muốn rời đi ngay trong đêm. Ba người này sẽ ở trong khách sạn một đêm nữa để xem sự tình phát triển ra sao.
Dương Nhan khẩn cấp chuyển vào phòng A Trạch, một bước cũng không muốn tiếp tục bước vào cái gian phòng quỷ dị kia nữa. Ngay cả hành lý cũng phải nhờ A Trạch lấy giùm ra. Cô ta chỉ đứng ở cửa, tiếp nhận đồ vật mà A Trạch đưa ra rồi chạy nhanh trở về phòng đóng cửa lại. Mà Ngô Thanh Thanh thì liền cầm cái áo lót bị dính bẩn kia ném vào trong bếp lò của khách sạn.
A Trạch đánh giá căn phòng cẩn thận một lần. Bố trí tương đối đơn giản, trong phòng chỉ có một cái giường, mọt cái bàn, và một cái tủ năm ngăn ở góc phòng. A Trạch cẩn thận kiểm tra cái giường và cái tủ năm ngăn kia một chút. Ngoại trừ ở cái ngăn cuối cùng kia có thứ gì đó mắc kẹt nên không mở ra được thì những thứ khác đều rất bình thường. Đem đống hành lý của mình đặt ở bên cạnh cái tủ năm ngăn kia, A Trạch nằm lên trên giường, đợi đêm xuống.
Đêm nay không có ánh trăng, sau khi tắt đèn đi thì trong phòng rất tối. Không biết là tại sao, A Trạch luôn có một loại cảm giác áp lực không thể nói rõ. Đặt biệt là cái tủ năm ngăn đặt ở trong góc kia, luôn cho nàng một loại cảm giác cực kỳ bất an. Dường như là có đồ vật gì đó trốn ở trong đó, đang nhìn nàng, quan sát hết thảy hành động của nàng. Loại cảm giác bất an này dần dần chuyển biến thành một loại cảm giác không nói lên lời. Tuy rằng A Trạch có dũng khí đối mặt với quỷ hồn, nhưng mà đối mặt với loại quái vật không biết rõ này thì nàng có một loại cảm giác hưng phấn và hiếu kỳ, còn cả một tia sợ hãi mơ hồ.
Một tia rét lạnh từ trong lòng A Trạch truyền ra. Không phải là rét lạnh trên thân thể mà là tâm lạnh. Cảm giác vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng từ trong xương tủy toát ra. Một loại cảm giác như đưa đám không hiểu ra sao hiện lên trong đầu của nàng. Công việc của cha mẹ luôn bận rộn khiến cho tính cách của nàng trở nên lạnh như băng không hợp với ai cả. Mà loại tính cách này khiến cho ngay cả một người bạn thân để tâm sự, chia ngọt sẻ bùi nàng cũng đều không có.
Nàng đang nhớ lại cô bé được nàng xem như là bạn thân thời thơ ấu kia. Trong lúc nàng ở trong góc, liền vô tình nghe được, cô bé bình thường thân thiết với mình như thế, lại có thể lớn tiếng cười nhạo xì căng đan của nàng với những cô bé khác. Còn tuyên bố mình và nàng ở chung một chỗ chỉ là vì nhà nàng giàu có nên có nhiều tiền tiêu vặt. Nàng tuyệt vọng, không còn chút tin tưởng nào vào tình cảm bạn bè nữa. Bạn bè, chẳng qua chỉ là dùng để lừa gạt và lợi dụng mà thôi.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trò bịp bợm mà thôi. Thứ chân thật nhất trên thế giới này là cái chết. Sớm phát hiện sự thật này, như vậy là ngươi có thể sớm đi được đến hạnh phúc.
Ta đây là làm sao vậy ? Trong đầu A Trạch hiện lên một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu. Ta không phải cô độc, ta có bạn bè, Tiểu Manh không phải là người bạn tốt nhất của ta hay sao? Chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, dù cho thời gian nguy hiểm nhất ở cùng nhay, nàng cũng không chịu bỏ ta để chạy trốn một mình. Ta đã có được tình bạn trân quý như thế, làm sao lại có thể thất vọng đối với tình bạn được ?
- Loại cảm xúc chán đời này, làm sao lại phát sinh ở trên người của ta ?
A Trạch cau mày, suy nghĩ về cái tâm tình vừa rồi kia. Đây không phải là tâm tình của mình, dường như…Dường như là của một người khác…Một người bị bạn bè phản bội, một người thất vọng với tình yêu…
Từ khi bắt đầu luyện tập theo quyển luyện khí thuật mà Minh Diệu đưa cho, A Trạch rõ ràng cảm giác được linh khí trong thân thể đẫy đã rất nhiều, hơn nữa linh cảm cũng linh mẫn hơn trước. Có thể cảm giác thấy những từ trường đặc thù, cùng càng ngày càng….Cố chấp hơn. Nhưng mà dường như tâm cảnh của mình không có tiến bộ nhanh như rèn luyện linh cảm. Vừa rồi cái loại cảm xúc bị thay thế kia chính là một cái ví dụ. Trong nháy mắt, tâm linh của A Trạch liền bị lạc trong cảm xúc của người khác, nhưng mà hoàn hảo chính là chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất nhanh nàng liền hồi phục lại. Mà loại cảm xúc này, khiên cho A Trạch lại càng thêm khẳng định, nhất định là trong phòng này có cái gì không sạch sẽ làm ảnh hưởng đến nàng.
Lạc…Lạc…
Dường như là thanh âm ma sát của vật gì đó từ trong góc tối kia truyền tới. A Trạch ngưng thần tụ khí, tuy rằng đôi mắt vẫn không nhìn thấy, nhưng mà dựa vào thính giác, A Trạch có thể xác định thanh âm này là từ bên trong cái tủ năm ngăn ở trong góc phòng truyền tới. Dường như là có đồ vật gì đó xuất hiện, A Trạch đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể ra tay.
Gõ…Gõ...
Dường như lại là tiếng móng tay gõ vào thanh gỗ, chẳng lẽ cái đồ vật kia lại trốn ở trong cái tủ năm ngăn kia sao? A Trạch càng nghĩ lại càng cảm thấy cái ngăn kéo dưới cùng bị kẹt không mở ra được kia có chút khả nghi.
Chương 181: Quái vật thây khô. (2)
Gõ…Gõ…
Thanh âm kia vẫn cứ tiếp tục, giống như cong lắc đồ hồ lay động, đều đều, hơn nữa còn có tiết tấu. Thanh âm không lớn không nhỏ, cũng như ở trong căn phòng yên lặng có một chiếc đồng hồ báo thức vậy. Kim giây đều đều lay động.
Bá…Bá…
Thanh âm giống như tiếng quần áo đong đưa lại vang lên. Nắm tay của A Trạch hơi có chút trắng bệch. Một tay nàng giữ lấy cái công tắc đèn điện,t ay kia thì làm một cái pháp quyết, tùy thời đều có thể ra tay.
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, giống như là bị một cái gì đó mạnh mẽ cắt đứt vậy. Căn phòng tối đen lại hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí A Trạch còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp và nhịp tim đập của mình.
Sao lại như vậy? Con quái vật kia đi rồi sao? A Trạch tính toán trong lòng. Chẳng lẽ là bởi vì phát hiện ra ta không có đi ngủ, hay là có ý tứ công kích nó cho nên mới chạy trốn sao? Bây giờ có nên mở đèn lên nhìn xem một chút hay không?
Đang trong lúc A Trạch do dự không quyết thì dường như có đồ vật gì đó sờ vào chân của nàng. Dường như là một bàn tay, nhưng bàn tay này tuyệt đối không phải là tay người. Tuy rằng đang mặc đồ ngủ, nhưng mà A Trạch vẫn có thể cảm giác được bàn tay kia lạnh như băng, còn có một loại cảm giác khô héo.
- Ba…Hai…Một…
A Trạch mặc niệm tỏng lòng, đồng thời vận khởi linh lực trong cơ thể, lôi bí quyết tùy thời đều có thể tung ra.
- Ra tay!
A Trạch mạnh mẽ bắt lấy cánh tay khô héo đang sờ soạng trên đùi của nàng, rồi giật mạnh lên. Đèn điện liền phát sáng, một khuôn mặt khô héo tràn ngập nếp nhăn xuất hiện ở trước mặt của A Trạch, đôi mắt che kín tơ máu kia trừng lên thật lớn, dường như là muốn đem bộ dạng của A Trạch khắc thật sâu ở trong mắt của nó.
- Lôi.
A Trạch gầm lên một tiếng, tay phải đẩy ra. A Trạch muốn dùng một chiêu giải quyết vấn đề, cho nên lần ra tay này không lưu tình chút nào, dùng toàn bộ lực lượng cường đại của lôi bí quyết để tiêu diệt con quái vật không biết tên này.
Bất người là, lôi điện thật lớn vốn nên từ trên trời giáng xuống lại không có xuất hiện. A Trạch bị tình huống bất ngờ này làm cho sửng sốt, liền đối mặt nhìn nhau với con quái vật kia.
Làm sao lại như vậy ? A Trạch có chút mờ mịt. Từ khi có thể sử dụng lôi bí quyết tới nay, chưa từng có loại chuyện tình như thế này xảy ra. A Trạch có thể cảm thấy rõ ràng linh lực ở trong cơ thể mình lưu chuyển, tuy nhiên nó lại không phát ra lôi bí quyết.
A Trạch rống to dường như đã dọa con quái vật không biết tên kia một trận. Con quái vật kia ngẩn người, đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào A Trạch. Đây là một con quái vật khô quát như một cái thây khô, giống như một cái xác ướp không được quấn băng đấy. Mà cái tay khô của xác ướp kia, vẫn duy trì cái tư thế bị A Trạch đá văng ra.
Đây không phải đơn thuần là một cánh tay xương khô. Bên trên cánh tay khô héo này có những cái móng tay thật dài màu vàng. Màu sắc của bộ móng tay kia cũng giống như ngón tay của một lão già trông lò lâu năm bị khói ám vậy. Làn da trên ngón tay đã biến thành màu đen, còn rạn nứt, lộ ra ở bên trong cơ thể. Thận chí có chỗ còn có thể chứng kiến xương cốt ở trong. Dấu vết giống như vết máu chưa được xử lý che kín toàn bộ cánh tay.
- Sao lại như thế ?
A Trạch mạnh mẽ tỉnh ngộ lại, dù lôi bí quyết không dùng được thì nàng vẫn còn tuyệt chiêu khác. A Trạch từ trên giường nhảy xuống, kéo dãn khoảng cách đối với con quái vật kia.
Băng..
A Trạch vận linh lực kia lên cách tay. Mặc kệ con quái vật kia là cái gì, cứ dùng băng kiếm chém nát nó ra, như vậy tư nhiên cũng không thành cái gì uy hiếp cả.
Giống như là toàn bộ linh lực của A Trạch đều bị tiêu thất, cũng như lôi bí quyết, băng kiếm cũng không có xuất hiện ở trên tay của A Trạch. Đêm nay không biết là làm sao vậy, dường như là toàn bộ năng lực nàng có đều biến mất.
- Đây rốt cuộc là làm sao vậy ?
Liên tục hai lần năng lực không nhạy khiến cho A Trạch có chút thất thần. Rõ ràng là linh lực vẫn còn, tuy nhiên lại không thể phát ra được pháp thuật gì, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Lạc…Lạc…
Giống như là thanh âm cây khô bị vỡ vụn vậy, quái vật kia đã tỉnh ngộ, miệng phát ra tiếng kêu khó nghe hướng tới A Trạch đánh tới.
Mắt thấy quái vật kia muốn bổ nhào đến trước mặt, A Trạch mới hồi phục lại tinh thần, muốn tránh thoát khỏi đòn tấn công của con quái vật kia, nhưng không biết là ông trời cố ý đùa dai, hay là vận khí của A Trạch hôm nay thật sự là không tốt. A Trạch vấp phải cái chân giường, trong nháy mắt mất đi cân bằng, ngã xuống mặt đất.
Ngón tay màu đen khô héo chậm rãi phóng đại trước mắt A Trạch. Khuya hôm nay những sự việc bất ngờ liên tục xuất hiện khiến cho A Trạch có chút choáng váng. Cái móng tay màu vàng kia, giống như đang được quay chậm, từ từ hướng tới mắt A Trạch đâm tới. Trong đầu A Trạch chợt nổi lên một cỗ ý niệm, chính là cảm giác sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
A!
A Trạch lớn tiếng hét lên, nước mắt chảy xuôi theo hốc mắt. Nàng chưa từng tiếp cận tử vong gần như vậy. Cho dù là lần ở sân trường lần trước, đối mặt với viên quản lý giết không chết kia, nàng cũng không có cảm giác được tử thần tồn tại rõ ràng như vậy
- Làm sao vậy, tỉnh lại đi A Trạch.
A Trạch cảm giác có người lay động thân thể của chính mình, thanh âm của một cô bé từ bên tai nàng truyền đến, nàng mạnh mẽ mở to mắt, thấy Dương Nhan và Ngô Thanh Thanh đang ở trước mặt.
- Tôi đây là…
A Trạch nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng kia, nhưng bất đồng chính là bây giờ trời đã sáng. Đại khái là nghe được tiếng thét chói tai của A Trạch, hai người Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan liền chạy đến trước mặt nàng.
- Làm sao vậy, cô cũng gặp ác mộng sao ?
Dương Nhan ở một bên nói.
- Lúc trước tôi cũng gặp một cái ác mộng rất đáng sợ, lập tức liền bị đánh thức.
- Làm sao vậy?
Ngô Thanh Thanh ở một bên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán A Trạch.
- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi không sao?
A Trạch hít sâu một hơi. Cái cảm giác tử vong kia vẫn còn tồn tại ở trong óc của nàng chưa tan.
- Cái kia vừa rồi chỉ là mơ sao? Như thế nào tôi lại ngủ quên mất?
- Lá gan của cô cũng thật là lớn.
Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.
- Đã biết khách sạn này có thứ gì đó không sạch sẽ, ba người chúng tôi cả đêm cũng không dám ngủ, nhưng mà cô lại có thể ngủ được.
- Không đúng.
A Trạch thì thào lẩm bẩm.
- Tôi không thể ngủ được…Tôi nhớ là mình rất thanh tỉnh coi chừng…Sau đó một cỗ cảm xúc kỳ quái bừng lên…Tiếp theo tôi cảm giác thấy có thứ gì đang sờ chân của tôi…
- Có thể nhưng mà lúc chúng tôi tiến vào, thật sự là cô đang nằm mơ.
Dương Nhan ở một bên nói,
- Tôi và chị Thanh Thanh kêu một hồi lâu cậu mới tỉnh lại.
- Nơi này xem ra đích thật là không thể ở được, chúng ta vẫn nên đi thôi.
Ngô Thanh Thanh cau mày.
/397
|