U Minh Trinh Thám

Chương 286: Văn thư Biển Chết

/397


Kể từ sau ngày đó, Minh Diệu cũng không tiếp tục gọi điện thoại về. Diệp Tiểu Manh cũng hỏi thăm số điện thoại hôm đó Minh Diệu gọi cho Từ Mẫn, nhưng khi gọi qua điện thoại vẫn nằm trong trạng thái không chuyển máy. Có lẽ do Minh Diệu bề bộn nhiều việc, Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ trong lòng. Tuy rằng nàng rất muốn đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng mình đều nói với Minh Diệu, nói cho người duy nhất mà nàng có thể dựa vào, chỉ tiếc hiện tại người kia lại ở một nơi rất xa trên địa cầu.

Vì chuyện này Diệp Tiểu Manh cũng phiền não không ít, nhưng cũng may mắn nàng có một khuyết điểm lớn nhất, đó là những chuyện phiền não nếu nghĩ không ra cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ quá lâu. Đại khái chỉ một ngày sau phiền não gì đó cũng đã bị nàng ném qua sau đầu. Đương nhiên khuyết điểm không tâm không phổi của Diệp Tiểu Manh mà Minh Diệu thường hay trêu chọc đối với chính Diệp Tiểu Manh mà nói cũng có thể tính là một ưu điểm.

- Không biết người tới tìm tôi lại là ai vậy?

Diệp Tiểu Manh đi ra khỏi ký túc xá, gần đây khí trời thật tốt, ánh mặt trời chiếu xuống trên người thật thoải mái. Diệp Tiểu Manh nhìn thấy một cô gái thần tình lo âu đang đứng bên dưới tàng cây.

- Chị Ada?

Diệp Tiểu Manh cao hứng chạy tới nghênh đón, nàng kéo tay Ada, vui vẻ nói:

- Nguyên lai người tới tìm em là chị sao, chị đã về rồi!

- Ân…phải…

Ada miễn cưỡng nở nụ cười thật khó coi, nàng thật sự nghĩ không ra nên làm sao giải thích với Diệp Tiểu Manh những chuyện đã xảy ra với Minh Diệu.

- Đến tìm em có việc gì sao?

Diệp Tiểu Manh nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Ada, trong lòng có chút kỳ quái. Ngày hôm qua Minh Diệu cũng chưa về nhà, nói như vậy hẳn chỉ vừa mới xuống máy bay chưa lâu đi, Ada lại vội vã chạy tới tìm nàng, lại có sự tình gì đây?

- Minh Diệu đúng là tên lười, lại tự mình bỏ về nhà trước hay sao?

- Tiểu Manh, chị có chuyện về Minh Diệu muốn nói với em.

Ada hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Diệp Tiểu Manh nói:

- Hắn mất tích!

- Mất tích sao?

Diệp Tiểu Manh nghe được lắp bắp kinh hãi.

- Mất tích ở Anh quốc?

- Không, không phải ở Anh quốc!

Ada lắc đầu:

- Là trên máy bay khi trở về…

- Trên máy bay? Làm sao có thể?

Diệp Tiểu Manh lặng người:

- Minh Diệu có chút sợ đi máy bay, có phải là vì vậy nên trước khi cất cánh hắn lại bỏ chạy trốn ở nơi nào rồi?

- Không, Minh Diệu bị mất tích khi máy bay đã lên không…Trên bầu trời cao, trước một giây hắn vẫn ngồi bên cạnh chị, nhưng một giây sau khi chị quay đầu nhìn lại thì không còn thấy hắn…

- Chuyện này…chuyện này sao có thể!

Diệp Tiểu Manh che miệng kêu lên, Minh Diệu mất tích trên máy bay lúc còn bay trên trời sao? Hiện tại lưu hành chuyện xuyên qua càng ngày càng không thể tưởng tượng!

- Chị đã tìm trong máy bay mấy lần, nhưng không thu hoạch được gì. Thật giống như hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy!

Vẻ mặt Ada lo lắng nói:

- Thậm chí còn không tìm được dấu vết hắn đã từng lên máy bay…

- Minh Diệu mất tích sao?

Trong lòng Diệp Tiểu Manh có cảm giác như có điều gì đó vừa sụp đổ:

- Nhưng một tuần trước hắn vẫn còn gọi điện thoại cho em…

- Chị cùng Minh Diệu đến Anh quốc giải quyết vụ án nguyền rủa. Sau khi hết thảy mọi chuyện chấm dứt, hai người chúng tôi thu dọn hành trang chuẩn bị lên máy bay trở về. Nhưng khi máy bay vừa cất cánh lên không được mười mấy phút, chỉ vừa quay đầu thì Minh Diệu đã biến mất khỏi chỗ ngồi!

Ada cau mày nói:

- Chị từng hỏi qua tiếp viên hàng không, nhưng tiếp viên lại trả lời hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chị. Nàng lại nói với chị bên cạnh chị vốn không có người nào ngồi cả, ghế vẫn hoàn toàn trống rỗng từ đầu, không hề có khách!

- Di? Không phải chị cùng Minh Diệu đều lên máy bay sao?

Diệp Tiểu Manh nói:

- Như vậy vì sao tiếp viên hàng không lại không nhìn thấy Minh Diệu tồn tại chứ?

- Chị cũng rất kỳ quái, cho nên sau khi vừa hạ cánh, chị đã dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với nhân viên ủy viên hội, đem toàn bộ phi cơ phong tỏa, tìm kiếm bóng dáng của Minh Diệu nhưng không tìm được gì.

Ada nói:

- Hơn nữa chị cũng điều tra qua danh sách hành khách chuyến bay, trên danh sách đích xác cũng không có tên của Minh Diệu. Chuyện này thật sự rất kỳ quặc, bởi vì vé máy bay của Minh Diệu là chị tìm người giúp mua cho cả hai, tuyệt đối không có chuyện trong danh sách hành khách không có tên của hắn!

Diệp Tiểu Manh không nói gì, hoặc là nói hiện tại nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt. Minh Diệu mất tích sao? Điều này sao có thể? Tuy rằng nhiều khi Minh Diệu hay đi vắng bên cạnh nàng, nhưng chưa bao giờ có tình huống giống như vậy, Diệp Tiểu Manh có chút không biết phải làm sao. Minh Diệu mất tích, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

- Còn có một việc chị luôn cảm giác thật kỳ lạ!

Ada tiếp tục nói:

- Trước khi máy bay cất cánh, Minh Diệu từng nói qua với chị, nói hắn có một dự cảm đặc thù, tựa hồ có người nào đó sẽ ngăn cản không cho hắn trở lại Trung Quốc. Lúc ấy chị còn tưởng rằng hắn quá khẩn trương vì sắp đi máy bay, cho nên cũng không để trong lòng, nhưng thật không ngờ lại xảy ra loại chuyện thế này.

- Có người sẽ ngăn hắn lại sao?

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Nói như vậy Minh Diệu mất tích là do có người cố ý làm như vậy?

- Có khả năng này, chị đã liên lạc ủy viên hội bên Anh quốc lẫn Trung Quốc, bọn họ sẽ toàn lực tìm kiếm hành tung của Minh Diệu.

Ada nói:

- Chẳng qua chị cảm thấy chị có trách nhiệm báo chuyện này với em một tiếng, dù sao Minh Diệu cùng chị bay qua Anh quốc, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình chị trở lại, chị hẳn phải có câu trả lời rõ ràng với em.

- Chị Ada không cần nói như vậy, cũng không phải lỗi của chị!

Diệp Tiểu Manh miễn cưỡng mỉm cười, theo vẻ mặt lo lắng cùng tiều tụy của nàng thì có thể nhìn ra, vì chuyện này nàng cũng phải tận khả năng lớn nhất mà chấp nhận. Hơn nữa Minh Diệu vô cớ mất tích trên máy bay, loại chuyện này đích xác không thể đổ thừa là lỗi của Ada.

- Chị nhất định sẽ tìm cho được hắn quay về, đem về trước mặt của em, không thiếu một sợi tóc nào.

Ada nói:

- Cho nên em cũng không cần phải quá lo lắng!

- Ân, em biết. Không có gì quá lo lắng!

Diệp Tiểu Manh lộ ra nụ cười:

- Em tin tưởng Minh Diệu không có việc gì, hắn là người có thể sinh tồn ở bất cứ địa phương nào.

- Ha ha, nói cũng đúng lắm!

Ada cũng nở nụ cười khó được, nàng cũng đã vài ngày không cười như vậy.

- Tên kia có mạng lớn như con gián thôi, vô luận là đánh thế nào cũng không chết, tính tình thì lại lôi thôi lếch thếch, thật không cần lo cho hắn đâu!

Hai người nhìn nhau mỉm cười, vẻ mặt u sầu cũng như đã giảm bớt…



- Ách xì…ách xì…

Minh Diệu nhu nhu mũi, liên tục nhảy mũi hai lần, chỉ có thể nói có lẽ là có hai nữ nhân đang suy nghĩ về hắn. Hoặc là có người đang mắng hắn, hoặc là có cả hai.

- Đông đông đông…

Thanh âm tiếng gõ cửa vang lên, Minh Diệu buông điều khiển ti vi, mở cửa. Nói thật mấy ngày nay hắn cảm thấy vô cùng buồn bực. Lilith đã dặn dò hắn trong mấy ngày này hắn không nên có liên hệ gì với bên ngoài, cũng không thể ra cửa, dù ăn cơm cũng có người chuyên môn mang đến cho hắn. Vì vậy Minh Diệu chỉ có thể thật nhàm chán ở trong căn phòng xa hoa này xem ti vi để giết thời gian.

Chương 289 (b): Văn thư Biển Chết

- Ân, còn chưa tới thời gian ăn cơm kia mà?

Minh Diệu mở ra cửa phòng, thấy rõ người vừa gõ cửa. Người này là trợ thủ đắc lực của Alie, trong đoạn thời gian này toàn bộ sinh hoạt thường ngày của Minh Diệu đều do người này phụ trách. Nhưng nói thật lòng, tuy rằng ngày tháng có người hầu hạ cơm nước tới tận miệng cũng thật sự thoải mái, nhưng Minh Diệu càng ưa thích người phục vụ là một nhân loại mặc váy nữ phó nhiều hơn, dù sao mỗi ngày có một Huyết tộc đẩy xe thức ăn đi vào phòng mình, chứng kiến dao nĩa trên khay Minh Diệu sẽ luôn có một loại ảo giác, người này không phải mang bữa cơm tới cho mình mà là muốn đem mình xem thành thức ăn của chính hắn.

- Minh Diệu đại nhân, thật xin lỗi đã quấy rầy.

Thái độ của người nọ vẫn tương đối lễ phép. Bởi vì người thanh niên nhìn qua có chút lôi thôi lếch thếch trước mặt, đã không thể đơn thuần xem hắn như một nhân loại. Dù cho có bỏ qua danh hiệu bạn lữ Huyết Hôn của Alie, Minh Diệu cũng là sự tồn tại mà một Huyết tộc như hắn cũng không dám nhìn thẳng. Dù sao thân phận sứ giả của Lilith nữ vương điện hạ, đủ làm cho bất cứ Huyết tộc đỉnh cấp nào trên thế gian này đều phải cúi đầu.

- Đã nói thật nhiều lần rồi, đừng thêm hai chữ đại nhân sau tên của tôi, tôi thật sự nghe không quen.

Minh Diệu thở dài một hơi nói.

- Chuyện này không thể nào, đại nhân.

Người nọ nói:

- Ngài là sứ giả của Lilith nữ vương điện hạ, gọi thẳng tên của ngài là một loại vũ nhục, là một loại vũ nhục đối với nữ vương điện hạ!

Minh Diệu thật bất đắc dĩ liếc mắt, Huyết tộc là một loại chủng tộc có cấp bậc phân biệt thật rõ ràng, điểm này hắn thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Bất quá làm cho hắn càng thêm khó chịu chính là sự tôn trọng này nguyên nhân căn bản nhất là vì thể diện của Lilith mà thôi. Hắn thật sự không hiểu rõ, cho dù Lilith cùng thủy tổ Huyết tộc Cain có quan hệ không rõ, nhưng có cần phải cung kính đến như vậy đối với nữ ác ma điên điên khùng khùng kia đến như vậy hay sao? Đương nhiên, loại chuyện này hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, tự nhiên cũng không ngu ngốc tới mức đi nói thẳng ra ngoài.

- Minh Diệu đại nhân, người kia đã đến, hiện tại có thể cho hắn vào hay không?

Người nọ hỏi.

- Để cho hắn vào đi!

Minh Diệu có chút vô lực đáp, hắn thật sự không hiểu nổi lễ nghi của xã hội phương Tây, người cũng đã đến nơi, chẳng lẽ hắn còn có thể viện lý do mình bị bệnh gì đó buộc người ta ngày mai hãy đến hay sao? Quả thật chỉ là làm điều thừa.

Mấy ngày hôm trước.

- Thật hao tổn tâm trí!

Minh Diệu lấy ra điếu thuốc ngậm lên môi:

- Tôi không thành thạo với công việc mang theo mặt nạ cùng mặc quần áo bó sát biến thái, lộn ngược quần lót bên ngoài đâu…

- Chú ý thái độ của anh đi!

Alie thật bất mãn thái độ của Minh Diệu nói chuyện với Lilith.

- Bản thân là bạn lữ Huyết Hôn của một Huyết tộc, sao anh có thể bất kính đối với nữ vương điện hạ như vậy đây?

Alie quỳ một gối hướng Lilith tỏ vẻ xin lỗi nói:

- Thật sự là quá thất lễ, xin tha thứ cho sự vô lý của hắn. Nữ vương điện hạ, đều do ta giáo đạo không tốt…

Minh Diệu nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị ngụm khói thuốc lá vừa hít vào trong phổi làm sặc sụa. Giáo đạo hình như là từ ngữ chỉ dùng trong giáo dục thì phải, sao lại trở thành lời giải thích đây?

- Chẳng lẽ ngươi sợ hãi bởi vì thái độ của hắn vô lễ với ta nên ta sẽ trừng phạt hắn hay sao?

Lilith dùng ánh mắt dễ thương nhìn Alie khẽ cười nói:

- Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại, sau khi gả cho người thái độ đã không còn giống như lúc trước. Alie nhỏ bé của ta đã không còn là một cô bé luôn quấn quýt theo ta như xưa, hiện tại đã trưởng thành…chậc chậc…

- Ta…ta…ta không có…

Alie đỏ mặt nói, thanh âm lại nhỏ đến thương cảm, thật sự không biết nàng đang phản bác lời của Lilith về chuyện của Minh Diệu hay là chuyện mình đã trưởng thành biến hóa như một cô thiếu nữ tư xuân.

Tư xuân sao? Minh Diệu dùng ánh mắt như thưởng thức nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Alie, tuy có chút lòng dạ nhưng chỉ tiếc thân thể còn quá nhỏ, chẳng lẽ nàng thật sự không nhìn ra Lilith chỉ là cố ý trêu chọc nàng thôi hay sao? Hồi tưởng lại đầu sủng vật bên trong nhà mình, Minh Diệu đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai ngực lớn cũng không quan hệ tới ngốc nghếch, chỉ là loại sinh vật tiểu la lỵ luôn có thuộc tính ngây thơ thật thiếp hợp đi…chỉ là ngoại trừ ngụy la lỵ như Tiểu Quất…

- Được rồi, không cần quanh co giấu diếm làm gì nữa!

Minh Diệu lên tiếng cắt đứt lời trêu chọc của Lilith:

- Cứ nói thẳng đi, cần tôi làm gì?

Nếu cứ bỏ mặc cho nữ ác ma tiếp tục chơi đùa trêu chọc, chỉ sợ tới tết cũng chưa thể về nhà, Minh Diệu vẫn muốn sớm thu phục nữ ác ma này cho xong để về nhà xem tiểu la lỵ sủng vật hiện tại như thế nào, dù sao cũng đã có nhiều ngày không được gặp mặt. Tuy rằng mỗi ngày gặp mặt cảm thấy có chút phiền, nhưng nếu không gặp thực sự cũng cảm thấy có chút tưởng niệm.

- Nói ngắn gọn, cần ngươi đi trộm về một món đồ vật!

Lilith thu hồi biểu tình trêu đùa, đổi lại bộ dáng nghiêm túc mà cho tới bây giờ Minh Diệu cũng chưa từng thấy qua. Minh Diệu nhìn thấy Lilith trở nên nghiêm túc như thế, cũng cảm thấy sững sờ. Ở trong ấn tượng của hắn, nữ ác ma này chưa từng thực sự đối đãi bất cứ việc gì.

- Một món đồ vật quan hệ tới sự tồn vong của nhân loại!

- Món đồ vật quan hệ tới sự tồn vong của nhân loại?

Minh Diệu cau mày:

- Trên thế giới có loại đồ vật như vậy tồn tại hay sao?

- Ngươi có từng nghe nói qua về văn thư Biển Chết hay không?

Đôi môi anh đào của Lilith khẽ mở, phát ra một từ làm Minh Diệu chấn động.

- Văn thư Biển Chết?

Minh Diệu lặng người.

- Tôi chỉ biết bên trong ghi chép lời một ít lời về Cơ Đốc giáo, là lời tiên đoán về ngày tận thế, nhưng loại đồ vật này là chân thật hay sao?

- Văn thư Biển Chết, cũng không đơn giản như bản sao thánh kinh đơn thuần.

Lilith nói:

- Ở trong đó ghi chép về truyền thuyết tận thế, cũng không chỉ đơn thuần là chuyện cổ tích tôn giáo!

- Thượng Đế nói, ta sẽ trở lại, khi ta trở về, ta muốn hủy diệt thế giới này!

Lilith đứng lên, dùng ngữ điệu thật bình tĩnh nói:

- Noah đã cứu vớt nhân loại một lần, sẽ không còn lần thứ hai!

- Tôi vẫn luôn cho rằng những điều này là do đám thần côn kia biên tạo ra để gạt người, nhưng thật không ngờ đều là thực sự.

Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát, nói:

- Thế giới tận thế, loại chuyện này chẳng khác gì đang xem một bộ phim điện ảnh về tai nạn thiên tai…

- Đây không phải điện ảnh, cũng không phải trò bịp của tôn giáo, đây là lời tiên đoán, cũng là một ước định của ta cùng một vị thần!

Lilith quay đầu nhìn Minh Diệu nói:

- Cuối cùng nhân loại sẽ bởi vì sự ngu muội của chính mình mà bị diệt vong!

- Thần? Ước định?

Minh Diệu có chút kỳ quái nhìn Lilith nói:

- Thần thật sự có tồn tại hay sao? Như vậy lời ước định mà cô nói lại là thứ gì vậy?

Chương 289 (c) Văn thư Biển Chết

- Sau khi nhân loại diệt vong, ta sẽ dẫn theo tộc nhân của ta một lần nữa xây dựng lại thế giới mới.

Lilith nói:

- Nhưng thế giới mới sẽ không còn loại sinh vật nhân loại tồn tại nữa, về phần thần sao…

Lilith cười nhẹ một tiếng:

- Luôn sẽ tồn tại, dù sao nhân loại hiện tại đã vượt qua bổn phận của chính mình, làm ra rất nhiều chuyện mà chỉ có thần mới được làm, có đúng không? Thần là không tồn tại, nhưng nhân loại nương vào lực lượng khoa học kỹ thuật làm ra một vị thần chân chính. Mà bây giờ đang có một đám người muốn làm ra loại chuyện đáng sợ này!

- Nếu như theo lời tiên đoán, Thượng Đế lại buông xuống thế giới này, thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt, như vậy không cho hắn buông xuống thì tốt hơn!

Minh Diệu dụi tắt mẩu thuốc lá:

- Dù sao tôi nghĩ chính cô cũng không thích trên đời lại đột nhiên xuất hiện một tên có thể cưỡi lên trên đầu mình khoa tay múa chân đi. Trước khi hắn buông xuống, trực tiếp đem hắn hủy diệt rụng, việc này đối với cô mà nói hẳn là một chuyện thật dễ dàng đúng không?

- Ước định chính là ước định!

Lilith lắc đầu:

- Không thể sửa đổi, càng không thể do ta đi phá hư!

- Cho nên cô mới tìm tới tôi. Nếu như là do tôi tới động thủ, như vậy cô sẽ không cần mang theo tội danh xé bỏ ước định!

Minh Diệu cười cười:

- Nói đi, làm sao mới có thể ngăn cản cái thứ gọi là thần buông xuống?

- Hủy diệt văn thư Biển Chết!

Lilith nói:

- Bên trong không chỉ ghi chép ước định giữa ta và thần, còn có ghi chép phương pháp chế tạo ra thần linh. Tìm được nó, hủy diệt nó, hết thảy sẽ xong xuôi!

- Có một việc tôi cảm thấy thật sự kỳ quái!

Minh Diệu nhìn Lilith nói.

- Nếu đơn thuần chính là hủy diệt thế giới nhân loại diệt vong, tựa hồ đối với cô mà nói sẽ không có gì ảnh hưởng đi?

- Đương nhiên là có ảnh hưởng.

Lilith không chút cao hứng nói:

- Nếu nhân loại đều bị diệt vong, chỉ còn lại có tộc nhân của ta, ta lại đi đâu tìm được đồ chơi để giết thời gian đây?



- Minh Diệu đại nhân!

Thief bước vào cửa hướng Minh Diệu thi lễ, nói:

- Lộ tuyến hoạt động của người kia đã được xác định, sẽ là buổi tối ngày mai. Hắn sẽ cùng một nhóm đồng bọn chính trị đi tới tầng hai câu lạc bộ để cuồng hoan. Nếu như muốn ra tay, sẽ là một cơ hội rất tốt!

- Anh xác định hắn sẽ mang theo chìa khóa trên người sao?

Minh Diệu nói:

- Đi tới nơi vui chơi cuồng hoan nếu như cầm theo đồ vật trọng yếu tựa hồ là chuyện không nên đi?

- Cũng bởi vì nó quá trọng yếu, cho nên nhất định phải mang theo trên người!

Thief nói:

- Tuy rằng để phục vụ trực tiếp lấy ra chìa khóa là chuyện thật dễ dàng, nhưng Lilith điện hạ đã có phân phó, chúng tôi chỉ có thể cung cấp tình báo thực tế nhưng không thể ra tay trực tiếp giúp đỡ, hết thảy đều phải do chính ngài tới động thủ!

- Nữ nhân đáng giận! Giúp tôi thêm một chút sẽ chết sao!

Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu. Lại nói tới nếu tên kia ngày mai sẽ tới câu lạc bộ ngầm vui chơi, như vậy nhất định sẽ tham gia một buổi tiệc biến thái cuồng loạn. Muốn trộm đồ vật ngày mai đích thật là một cơ hội tốt.

- Về chuyện thay thế phẩm, thật sự sẽ không bị phát hiện sao?

Minh Diệu có chút bận tâm nhìn Thief nói:

- Dù sao cũng là giả, nếu hắn vừa sử dụng không phải sẽ bị bại lộ sao?

- Điểm này xin yên tâm!

Thief nói:

- Mặc dù trong người thường nhìn hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật trung đẳng, nhưng ở nơi này hắn cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế, cũng không thường xuyên đến phòng thí nghiệm. Nếu như tính toán không lầm, ước chừng trong vòng một tháng hắn sẽ không tiếp tục quay về phòng thí nghiệm. Cho nên ở trong đoạn thời gian này hắn sẽ không phát hiện việc chìa khóa bị đánh tráo!

- Vậy cũng được!

Minh Diệu gật đầu. Hi Thái tộc là phần tử khủng bố chân chính của Huyết tộc, lời nói của Thief chắc sẽ không sai. Nếu nói như vậy đánh tráo chìa khóa Minh Diệu ít nhất còn có nửa tháng thời gian để dùng chuẩn bị trù hoạch làm sao ẩn vào bên trong để trộm đi văn thư Biển Chết.

- Minh Diệu đại nhân, tôi nghĩ phải nhắc nhở anh thêm một lần. Người kia chỉ là nhân viên ngoài biên chế, cho nên chìa khóa có lẽ sẽ không có được quyền hạn quá cao, cho nên nhiều nhất anh chỉ tiến được vào tầng thứ hai phòng thí nghiệm, chuyện sau đó chỉ có thể dựa vào chính bản thân anh.

Thief nói tiếp:

- Hơn nữa cơ hội cũng chỉ có một lần, nếu như bị phát hiện, như vậy văn thư Biển Chết cũng sẽ bị che giấu đi, chỉ sợ ngày sau cũng sẽ không còn tiếp tục xuất hiện trên thế giới. Mà anh cũng sẽ biến thành chuột chạy qua đường, không còn bất kỳ nơi nào để ẩn thân. Dù sao nơi này chính là Châu Âu, chỉ sợ không có bất kỳ thế lực nào đủ can đảm khiêu chiến quyền uy của bọn hắn!

- Chuyện này tôi đã biết!

Minh Diệu gật đầu. Ở trong lòng hắn còn bồi thêm một câu: Cho nên tôi mới luôn canh cánh chuyện Lilith buộc một mình tôi đi hủy diệt văn thư Biển Chết đây!

- Nếu như vậy tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy anh nghỉ ngơi!

Thief khom người chào nói:

- Tôi cáo lui trước, ngày mai gặp lại trong câu lạc bộ!

Minh Diệu gật đầu, nhìn theo hắn đi ra khỏi phòng.

Minh Diệu rút ra một điếu thuốc lá, cầm trong tay gõ nhẹ lên bàn vẫn không lập tức châm lửa. Đích xác cơ hội chỉ có một lần, nếu như thất bại chẳng những hắn sẽ mất đi cơ hội hủy diệt văn thư Biển Chết, mà ngay cả chính hắn cũng không còn chỗ ẩn núp, rơi xuống kết cục bị người giết chết diệt khẩu. Dù sao nơi này là Châu Âu, mà Huyết tộc là chủng tộc duy nhất có gan cùng bọn hắn đối kháng, nhưng cũng sẽ bởi vì nguyên nhân Lilith có ước định với thần của bọn hắn, sẽ không thể trợ giúp Minh Diệu, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhìn nhìn điếu thuốc, bởi nguyên nhân lực vạn vật hấp dẫn của địa cầu, nhìn qua điếu thuốc thơm giống như được bao phủ thật kín kẽ kỹ càng, nhưng vẫn có thể lộ ra một tầng khe hở. Minh Diệu cười cười, ánh mắt nhìn qua chưa chắc là chân thật, cho dù có phòng thủ nghiêm mật bao nhiêu, cũng vẫn sẽ có sơ hở. Giống như chuyện lần này, ai có thể nghĩ ra một tổ chức thực nghiệm sẽ đem cả thế giới loài người hủy diệt, lại chính là Châu Âu ủy viên hội tối cao luôn đề cao thân phận nhân loại, luôn tận sức áp chế những chủng tộc phi nhân loại khác đây?

Minh Diệu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. Hắn phải nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, bắt đầu quen thuộc với lực lượng của chính mình. Dù sao chuyện kế tiếp hắn phải đối diện là một trận đánh ác liệt, mà không phải là những tiểu vụ án chỉ dựa vào khôn vặt mà lừa dối qua được như trước kia.

Vài ngày sau.

- Vậy được rồi, đưa tôi đến Israel, chính tôi nghĩ biện pháp đi tới nhà bảo tàng đem văn thư Biển Chết trộm ra!

Minh Diệu nhìn Lilith nói:

- Máy móc phòng trộm của người thường hẳn không có bao nhiêu uy hiếp đối với tôi, nói không chừng tôi còn kịp tranh thủ chạy đến chuyến bay quay về Trung Quốc!

- Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!

Lilith lắc đầu:

- Đồ vật trọng yếu như vậy làm sao lại đặt trong địa phương không an toàn như nhà bảo tàng đây. Viện bảo tàng tại Israel cho người vào tham quan, bất quá chỉ là một bộ phận của văn thư Biển Chết mà thôi, hơn nữa còn là bộ phận bảo sao không trọng yếu của thánh kinh. Bộ phận có uy hiếp chân chính bị giấu ở một chỗ khác.

Lilith ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Minh Diệu:

- Trong một phòng thí nghiệm bí mật. Ở nơi đó đang tiến hành thực nghiệm sáng tạo ra thần!

/397

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status