Sáng hôm sau, như thường ngày sáu giờ sáng Kim Băng Vy mở mắt, vừa xoay mặt qua nhìn phía Phó Thanh Bắc lại hết hồn thấy anh đang ngồi nhìn mình cũng bằng ánh mắt ngạc nhiên.
- Thầy dậy sớm vậy? - Kim Băng Vy đứng xuống giường bắt đầu vuốt lại đầu tóc, rồi xếp chăn mền.
- Tôi nghĩ mình nên đi sớm một chút vì còn công việc tại nhà chưa cử lý xong. Vả lại.....còn phải thay đồ! - Phó Thanh Bắc ngượng ngùng trả lời, quả thật việc anh mặc đồ đi làm đi ngủ làm anh ngượng hết cả người.
- Thầy làm tôi ngạc nhiên đó! - Kim Băng Vy bắt đầu lấy nệm và mền gối của Phó Thanh Bắc đem đi cất. Cái kẻ mắc bệnh sạch sẽ như thầy vậy mà ngủ được như vậy tôi thấy hay.
- Ngược lại tôi ngạc nhiên mới đúng, em bình thường đi học muộn vậy sao lại dậy sớm vậy? - Phó Thanh Bắc nghi ngờ hỏi làm Kim Băng Vy có chút chột dạ. - Hay em cố tình đi học muộn? -
- Ưm...Khụ....Làm gì có! Lâu lâu tôi mới dậy sớm vậy thôi, chắc do có thầy đó chứ! - Kim Băng Vy không dám nhìn Phó Thanh Bắc mà trả lời.
- Được rồi, tôi không làm khó em! - Phó Thanh Bắc tự nhiên như nhà mình vào nhà vệ sinh mà rửa mặt một cái, đã rút kinh nghiệm lần trước nên không còn vớ trúng đồ lót của Kim Băng Vy nữa.
Sau khi Phó Thanh Bắc ra khỏi phòng vệ sinh thì tới lượt Kim Băng Vy, cô làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi thay đồ đồng phục, vốn dĩ sắp thi nhưng học sinh vẫn phải đi học là điều bình thường, vừa để cung cấp kiến thức vừa để không bị phân tâm vào thứ khác trong giờ tự học.
Thấy Kim Băng Vy mặc đồng phục, Phó Thanh Bắc ngạc nhiên nhìn cô:
- Em.....đi học được? Chẳng phải mới xuất viện hôm qua sao? -
- Ân, em thấy mình khỏe mà! Không có bị đau gì cả! - Kim Băng Vy sờ sờ đầu còn quấn băng của mình. Quả thật không có đau mà!
Phó Thanh Bắc không thể tin được nhìn cô.
- Em là quái nhân à? Người bình thường không ai như em đâu! Em có chắc mình ổn không vậy? - Nói rồi cũng tiến đến xem xét đầu của Kim Băng Vy.
- Ây zô, mệt thầy quá! - Kim Băng Vy sách cặp của mình lên đeo trên vai, rồi cột cao tóc lên phía sau. - Thầy cùng xuống đi, chắc giờ này chưa có ai đâu! -
Nói rồi Kim Băng Vy mở cửa ra đi xuống lầu, theo sau là Phó Thanh Bắc gọn gàng lịch thiệp như thường ngày.
Nhìn thấy Kim Băng Vy lẫn Phó Thanh Bắc cùng xuống lầu vào phòng bếp, cả quản gia lẫn người làm đều ngạc nhiên. Nhưng bổn phận là người làm, chuyện gì không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi, vượt quá bổn phận là sai cho nên tất cả người làm đều không nói gì chỉ phục vụ thêm một phần ăn nữa, còn quản gia thì chỉ quan sát rồi âm thầm nghĩ sẽ báo lại với ông chủ, bà chủ sau.
- Để tôi đưa em đi học. Dù sao cũng tiện đường! - Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Thanh Bắc chài hỏi quản gia rồi theo sau Kim Băng Vy ra cổng. Thấy cô chuẩn bị lái xe liền lên tiếng đề nghị.
- Thật không? Vậy càng tốt, nhưng tôi phải ghé qua một chỗ để trả sách, sau đó mua cà phê để uống nữa, thầy không phiền chứ? -
- Không phiền! - Lúc nói câu này, Phó Thanh mang theo chút buồn cười. Cái này gọi là được voi đòi tiên sao?
Nhưng Kim Băng Vy lại biến thái không nhận ra, leo tọt lên xe của Phó Thanh Bắc như đúng rồi, cũng chẳng thèm quan tâm người ta đang nhìn mình mà cài dây an toàn vào.
Theo hướng dẫn của Kim Băng Vy, Phó Thanh Bắc lái xe đến quán cà phê "Sách" mà lúc trước cô đến. Vì không lái xe vào được nên Phó Thanh Bắc ngồi trong xe chờ Kim Băng Vy. Kim Băng Vy quay lại cùng với hai cốc cà phê, quơ quơ một ly trước mặt Phó Thanh Bắc lại thấy anh có vẻ không để tâm cho lắm không nhận lấy.
- Thầy không thích cà phê? - Kim Băng Vy khó hiểu hỏi.
Phó Thanh Bắc khởi động xe, liếc nhẹ qua Kim Băng Vy một cái rồi trả lời.
- Tôi không thích đồ ngọt! -
- A...Thế thì tôi uống cả hai vậy! Thật phí tiền! -
Trên đường đến trường tiếp theo, Phó Thanh Bắc là người mở đầu trước cuộc trò chuyện:
- Em trả sách gì? -
- Một lít nước mắt! -
- Cuốn sách đó tôi đọc rồi! -
- Thật sao? - Kim Băng Vy quan sát Phó Thanh Bắc - Một giáo viên dạy toán thì ra cũng có hứng thú với tiểu thuyết! -
- Kì lạ lắm nhỉ? -
- Cũng không hẳn! Chẳng qua tôi thắc mắc không biết thầy có khóc không? Thấy hầu như độc giả đều khóc! -
- Em đoán xem! -
- Ừm...khóc sướt mướt chăng? -
-.........................Không có! -
- Khoảng lặng lâu quá đấy thầy giáo à! Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó mà! - Nhịn cười.
- Em...Em cười cái gì! Tôi nói không có là không có! - Phó Thanh Bắc mặt mang một rặng mây hồng nói.
- Được rồi, tôi biết rồi! - Kim Băng Vy vừa uống cà phê vừa nhịn cười.
- Em còn dám cười tôi sẽ đạp xuống xe!! -
- Khục...haha... - Càng nghĩ đến khoảng khắc Phó Thanh Bắc tay cầm cuốn truyện, tay cầm khăn giấy, vừa khóc vừa đọc làm Kim băng Vy cô không thể nhịn cười được.
Lúc này, Kim Băng Vy chợt nhớ hầu hết nam chính đều là thể loại ngạo kiều giống như Phó Thanh Bắc. Ánh mắt di dời đến Phó Thanh Bắc, Kim Băng Vy có một suy nghĩ hết chi biến thái: chọc thể loại ngạo kiều là điều cực kì thú vị.
Không được, đụng vào nam nữ chính sẽ chết sớm lắm nha! Nhưng mà....cô sẽ kiềm chế mà ~ Không được, cô vẫn còn nhớ tình tiết trong truyện, thể loại nam phụ, nữ phụ như Kim Băng Vy mà không biết điều một chút thì sẽ toàn bị ngược đến thảm thương thôi! Nhưng...lâu lâu đụng nhẹ tí có sao đâu? Huống hồ mình cũng không làm gì quá đáng, chỉ cần suy nghĩ kĩ trước khi chọc bọn họ, cũng không ảnh hưởng lớn lắm đâu.
Vì thế, Kim Băng Vy tự hạ quyết tâm muốn chọc toàn bộ nam chính ngạo kiều trong truyện mà không nhận ra bản thân cũng ngạo kiều không kém.
Đang suy nghĩ miên mang một hồi lại đến trường lúc nào không hay. Vừa xuống xe, cô chỉ vừa tính mở miệng cảm ơn Phó Thanh Bắc thì nhìn thấy anh mặt đen thui nói:
- Em về nhà viết một bài văn tóm gọn toàn bộ nội dung của cuốn sách "Một lít nước mắt" kia cho tôi, từ giờ đến khi thi xong nếu không muốn phải thi lại môn toán thì em tốt nhất nên hoàn thành đúng thời hạn! -
Kim Băng Vy lặng lẽ đổ mồ hôi. Hình như vừa rồi mình cười hơi nhiều thì phải? Cái miệng hại cái thân, cô lẽ ra không nên chọc giận Phó Thanh Bắc thì đúng hơn. Sao cô lại không nhớ là Phó Thanh Bắc ghét nhất là có người cười vào mặt mình nhỉ?
Vì thế, Kim Băng Vy lập tức bác bỏ ý định biến thái vừa có trong đầu chưa bao lâu kia ra khỏi đầu mình.
........................................
Sau khi định vị cái mông của mình ở trên chỗ ngồi cửa mình, ngay khi cô có ý định ôn tập thì một bóng người đứng trước mặt cô đồng thời che hết cả ánh sáng. Kim Băng Vy ngu ngơ nhìn Hoàng Chấn Bảo - bạn cùng lớp. Mặt Hoàng Chấn Bảo đen như đít nồi nhìn chằm chằm đầu Kim Băng Vy một lát, rồi chống tay lên bàn cô, nói khẽ:
- Truyện của tôi đâu? -
- Truyện? - Kim Băng Vy ngây ngô hỏi lại. Hôm nay đây là lần thứ hai cô thấy đít nồi rồi đấy!
- Cô còn không nhớ? Lần trước đến nhà tôi, sau khi cô về tối đó tôi lục tung cả nhà lên đều không thấy cuốn truyện của mình đâu, người lạ đến chỉ có cô mới có thể lấy truyện của tôi! - Hoàng Chấn Bảo bực mình nói.
Kim Băng Vy bây giờ mới nhớ ra mình còn chưa có trả lại cuốn truyện đen tối kia. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc Kim Băng Vy lại nghĩ đến thật nhiều chuyện khó chịu trong lòng.
- Thì ra anh là chủ nhân của cuốn truyện "trong sáng" đó! Khẩu vị thật "nhẹ" ha! - Kim Băng Vy mỉm cười nhẹ nhàng, đè mạnh từ "trong sáng" và "nhẹ" nói với Hoàng Chấn Bảo.
-.....Thì sao? Cô cũng đọc rồi còn gì! Mau trả truyện lại đây! Tôi còn chưa có đọc đâu! - Hoàng Chấn Bảo đỏ mặt cãi lại.
- Tôi quên rồi! Để mai tôi đem cho! - Kim Băng Vy trả lời.
-...........Được rồi, nhớ đem đi đấy! - Nói đến đây Hoàng Chấn Bảo cũng không đem cái vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt trưng ra nữa. - Nghe nói cô mới vào viện tối hôm trước, sao giờ đi học lại rồi? - Vừa nói Hoàng Chấn Bảo vừa rất tự nhiên ngồi lên trên bàn của Kim Băng Vy nhìn xuống cô.
Con người Hoàng Chấn Bảo có lẽ là nam chính đơn thuần hiền lành nhất trong truyện. Chuyện gì có thể bỏ qua được liền bỏ qua, rất dễ giận nhưng cũng rất dễ quên, nghĩ gì nói đó, không thích xu nịnh, rất ghét nói dối. Có thể nói Hoàng Chấn Bảo là nam nhân tốt. Nhưng mà...cái tên Hoàng Chấn Bảo, cái bản mặt như con nít, tính cách nóng nảy lại quá mức hòa đồng, làm sự nam tính của Hoàng Chấn Bảo rất mờ nhạt.
- Tôi thấy mình khỏe rồi, cho nên đi học thôi! - Kim Băng Vy lấy tay đẩy Hoàng Chấn Bảo xuống khỏi bàn mình.
- Thật sao? Cô là con người bình thường hả? - Hoàng Chấn Bảo mang vẻ mặt ngạc nhiên chọt chọt vào đầu Kim Băng Vy.
- Hỏi thừa thải! Phải rồi, sau hôm lụm truyện của anh về hôm sau tôi có mang đi để trả, vậy mà quên mất tiêu, lúc đó anh nên hỏi mới phải! -
-............... - Hoàng Chấn Bảo im lặng một chút nhìn chằm chằm Kim Băng Vy, sau đó cúi đầu xuống ghé vô tai Kim Băng Vy nói nhỏ: - Vì tôi thấy cô khóc! -
-.......... -
Hoàng Chấn Bảo tiếp tục ngồi trên bàn Kim Băng Vy, lấy ra một cây kẹo mút lột vỏ bỏ miệng ăn, vẻ mặt hết sức chảnh nói:
- Cô nên thấy tôi vĩ đại vì không la mắng cô tội lấy đồ của người ta mà không xin phép đi! -
- Vĩ đại quá ~ bây giờ ai là người đang khoe mẽ với tôi vậy? -
Hoàng Chấn Bảo đơ người nhìn Kim Băng Vy một hồi lâu nữa. Còn cô thì chẳng hiểu tên ngồi trước mặt cô đang bị gì mà cứ đơ nhìn cô hoài. Cho đến khi sau lưng Hoàng Chấn Bảo xuất hiện thêm một bóng dáng thướt tha.
- Bảo, chị Vy, hai người đang nói chuyện gì vậy? - Bạch Liên Hoa mỉm cười dịu dàng lên tiếng, đồng thời vỗ vai Hoàng Chấn Bảo gọi hồn anh về.
- Không có gì cả! Tớ chỉ đang....đòi nợ thôi! - Nói rồi Hoàng Chấn Bảo chưng vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Kim Băng Vy. Đồng thời đủ trêu tức Kim Băng Vy.
- Đòi nợ? - Bạch Liên Hoa nhìn Kim Băng Vy với vẻ mặt thắc mắc.
Kim Băng Vy cũng thương tình giải thích cho Bạch Liên Hoa. Đồng thời trả thù Hoàng Chấn Bảo.
- Chẳng là Mặt Con Nít đang đòi lại tôi cuốn truyện của y mà thôi! - Kim Băng Vy không nhanh không chậm nói.
- Mặt Con Nít?? - Cả hai người Hoàng Chấn Bảo và Bạch Liên Hoa cùng đồng thanh.
- Ừ, Mặt Con Nít! - Vừa nói Kim Băng Vy vừa nhìn Hoàng Chấn Bảo mà nhấn mạnh chữ.
- Cô...Cô.....Tôi không phải Mặt Con Nít - Hoàng Chấn Bảo nhăn mặt nói.
- Tôi cũng đâu kêu anh là Mặt Con Nít! Anh tự nhận à? - Kim Băng Vy.
- Cô...cô...cái đó....- Hoàng Chấn Bảo cứng họng không biết nên nói gì.
- Cô cái gì? Tôi cũng không phải cô của anh! - Kim Băng Vy lè lưỡi trêu.
- A...haha...thôi, sắp vào học rồi, hai người đừng cãi nữa! - Bạch Liên Hoa khuyên bảo.
Nghe Bạch Liên Hoa nói vậy, Hoàng Chấn Bảo cũng quay về chỗ của mình một cách hậm hực.
Tưởng rằng có thể học bài được rồi, ai ngờ Kim Băng Vy cứ có cảm giác một ánh mắt như muốn giết người nhìn chầm chằm vào cô từ phía sau lưng. Quay người lại nhìn xem thì thấy một khuân mặt cực kì bán manh đang nhìn chằm chằm mình, mắt như có như không lấp láp ánh nước, miệng có hơi phồng phồng, mày cau lại, vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi nhìn Kim Băng Vy.
Được rồi, Hoàng Chấn Bảo ngươi có oan ức lắm thì cũng bỏ qua đi có nhất thiết phải chưng bản mặt bán manh như vậy nhìn ta không?
Kim Băng Vy nghĩ gì đó, đột nhiên xé giấy viết gì đó vào tờ giấy rồi ném lên bàn học của Hoàng Chấn Bảo. Cô là lần đầu tiên làm học sinh hư xé trang giấy vở để viết thư trong giờ học đó được chưa? Nếu không phải là không muốn chọc cho nam chính không cao hứng thì cô cũng không làm vậy đâu! Trân trọng đi!!
Hoàng Chấn Bảo mở tờ giấy ra, bên trên là hàng chữ viết tay ngay ngắn xinh đẹp của Kim Băng Vy: Được rồi Mặt Con Nít, ngươi là gội X-Men* đi được chưa? Rất đàn ông có được chưa, nên đừng có chưng khuân mặt hiện tại ra nữa!
( * P/s: người ta có câu: X-Men đàn ông đích thực.)
...................
Buổi trưa, dự định đi ăn cơm trưa lại thấy Bạch Liên Hoa tới rủ cùng đi ăn. Mặc dù không biết Bạch Liên Hoa là có ý gì trong đầu, nhưng nhìn cô ta có vẻ như không có ý định gây sự, Kim Băng Vy cũng đồng ý.
Bởi vì được Bạch Liên Hoa rủ đi ăn, mà Kim Băng Vy đã ôn bài xong nên tâm tình rất thoải mái đi theo phía sau Bạch Liên Hoa. Hai người vào căn tin nhà trường ăn cơm trưa, Bạch Liên Hoa là người đi lấy cơm trưa cho hai người. Chỗ Kim Băng Vy ngồi là gần cửa ra vào, Bạch Liên Hoa liền đi đến nơi đó, đang mang hai phần cơm đến chỗ Kim Băng Vy đang ngồi. Đột nhiên Bạch Liên Hoa bị một người đụng trúng, người kia hình như là cố tình đụng mạnh, làm Bạch Liên Hoa ngã xuống, đồng thời hai phần cơm trên tay cũng rớt xuống luôn.
Nhìn thấy cơm trưa của mình, tiền của mình không cánh mà bay, nháy mắt tâm tình Kim Băng Vy trầm xuống, đi lại đỡ Bạch Liên Hoa lên. Cau mày nhìn nữ nhân trước mặt vẫn tâm cao khí ngạo sau khi làm người ta ngã kia, dự định sẽ trách cứ. Nhưng nháy mắt nữ nhân trước mặt cũng liền học bộ dáng giống Bạch Liên Hoa trước kia, dáng vẻ rụt rè nói:
- Thực...thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý! -
Kim Băng Vy và Bạch Liên Hoa lần đầu tiên cùng nhau cười lạnh trong lòng, Kim Băng Vy đẩy cánh tay nữ nhân kia chuẩn bị nắm lấy tay Bạch Liên Hoa ra. Đồng thời Bạch Liên Hoa cũng tươi cười nhã nhặn như thường ngày nói:
- Không sao, xin cho qua một chút! Bọn tôi muốn đi ra ngoài! -
Bạch Liên Hoa đối với động tác của Kim Băng Vy vậy mà lại không có biểu hiện gì. Mặc dù nói không có ngạc nhiên là dối, nhưng vì đồng tình với Kim Băng Vy nên cũng không quá ngạc nhiên. Huống chi từ chối một cái đụng chạm của người xa lạ là theo bản năng, lại nói cả cô và Kim Băng Vy đều ưa sạch sẽ, hiện tại rất muốn đi ra ngoài để rửa hết vết dơ trên người đồng thời thay đồ.
Nhưng người trước mặt lại không chiệu di dời vị trí chắn cửa của mình, Kim Băng Vy muốn kéo tay Bạch Liên Hoa đi vòng qua thì lại bị người trước mắt nhích qua chắn đi lần nữa. Lại nói:
- Là mình sai, hai bạn cho mình chuộc tội đi! Thế này, hay là Bạch Liên Hoa bạn đưa đồ cho mình giặt khô rồi trả cho, hay mình mua lại cho hai người hai phần cơm nhé? -
- Vị tiểu thư này, phiền cô tránh ra một chút! Cô đang chắn đường của bọn tôi! Huống hồ bọn tôi cũng không cần, bảo cô tránh ra cô liền tránh ra đi! - Kim Băng Vy thẳng thừng không chừa mặt mũi cho người ta, đẩy đối phương đang đứng chắn trước mặt ra, trực tiếp dẫn Bạch Liên Hoa đi.
Khi một Bạch Cốt Tinh lại muốn đóng vai của một Bạch Liên Hoa thì sẽ xảy ra hiệu ứng như thế nào? Chính là người người đều ghét!! Đều phỉ nhổ, phỉ báng!! Kim Băng Vy quay mặt nói với Bạch Liên Hoa, cố tình nói to cho người xung quanh nghe rõ một chút:
- Liên Hoa, về sau gặp loại người này nhất định không được cùng cô ta nói nhiều như vậy, càng không nên ở cùng một chỗ! Vạn nhất cô ta bị bệnh, sẽ làm cô bị thương!
Nghe thấy vậy, nữ nhân vừa rồi cản đường tức giận đi đến chắn trước mặt Kim Băng Vy lần nữa:
- Cô nói ai là bị bệnh! Tưởng mình nhà mặt phố bố làm to thì muốn nói gì thì nói sao! Tôi cũng không cố ý, đã muốn chuộc lỗi hai người cũng không chịu, rốt cuộc là muốn làm sao?
- Bọn này cũng không nói cô, cô nhột cái gì? Tôi muốn dựa vào ba tôi thì làm sao? Cô quản được sao? - Bạch Liên Hoa lần này thật sự bức xúc mà cau mày nói.
- Chó ngoan không cản đường! - Kim Băng Vy nói ra câu này, rồi liền đi vòng qua nhân vật đang đơ người trước mặt dẫn Bạch Liên Hoa đến phòng vệ sinh.
.............
Hết chương.
Chương sau Kim Băng Vy bị giết! (*¯︶¯*)
Cảm thấy không có hứng thú viết truyện vì truyện cứ bị người ta lấy đăng tùm lum chỗ mà không xin, lại còn sửa cả nội dung của phần giới thiệu nữa!( ̄- ̄)
~T_T~ Trừ phi nhịn quá lâu không thể nhịn viết được nữa mới có chương mới cho độc giả đọc đấy!
Có độc giả nào viết truyện mà bị giống ta không? (~_~メ)? Có ai cảm thấy ta quá hiền không? ●▽●?
Chương sau giết Kim Băng Vy đi để đỡ buồn! ^O^
- Thầy dậy sớm vậy? - Kim Băng Vy đứng xuống giường bắt đầu vuốt lại đầu tóc, rồi xếp chăn mền.
- Tôi nghĩ mình nên đi sớm một chút vì còn công việc tại nhà chưa cử lý xong. Vả lại.....còn phải thay đồ! - Phó Thanh Bắc ngượng ngùng trả lời, quả thật việc anh mặc đồ đi làm đi ngủ làm anh ngượng hết cả người.
- Thầy làm tôi ngạc nhiên đó! - Kim Băng Vy bắt đầu lấy nệm và mền gối của Phó Thanh Bắc đem đi cất. Cái kẻ mắc bệnh sạch sẽ như thầy vậy mà ngủ được như vậy tôi thấy hay.
- Ngược lại tôi ngạc nhiên mới đúng, em bình thường đi học muộn vậy sao lại dậy sớm vậy? - Phó Thanh Bắc nghi ngờ hỏi làm Kim Băng Vy có chút chột dạ. - Hay em cố tình đi học muộn? -
- Ưm...Khụ....Làm gì có! Lâu lâu tôi mới dậy sớm vậy thôi, chắc do có thầy đó chứ! - Kim Băng Vy không dám nhìn Phó Thanh Bắc mà trả lời.
- Được rồi, tôi không làm khó em! - Phó Thanh Bắc tự nhiên như nhà mình vào nhà vệ sinh mà rửa mặt một cái, đã rút kinh nghiệm lần trước nên không còn vớ trúng đồ lót của Kim Băng Vy nữa.
Sau khi Phó Thanh Bắc ra khỏi phòng vệ sinh thì tới lượt Kim Băng Vy, cô làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi thay đồ đồng phục, vốn dĩ sắp thi nhưng học sinh vẫn phải đi học là điều bình thường, vừa để cung cấp kiến thức vừa để không bị phân tâm vào thứ khác trong giờ tự học.
Thấy Kim Băng Vy mặc đồng phục, Phó Thanh Bắc ngạc nhiên nhìn cô:
- Em.....đi học được? Chẳng phải mới xuất viện hôm qua sao? -
- Ân, em thấy mình khỏe mà! Không có bị đau gì cả! - Kim Băng Vy sờ sờ đầu còn quấn băng của mình. Quả thật không có đau mà!
Phó Thanh Bắc không thể tin được nhìn cô.
- Em là quái nhân à? Người bình thường không ai như em đâu! Em có chắc mình ổn không vậy? - Nói rồi cũng tiến đến xem xét đầu của Kim Băng Vy.
- Ây zô, mệt thầy quá! - Kim Băng Vy sách cặp của mình lên đeo trên vai, rồi cột cao tóc lên phía sau. - Thầy cùng xuống đi, chắc giờ này chưa có ai đâu! -
Nói rồi Kim Băng Vy mở cửa ra đi xuống lầu, theo sau là Phó Thanh Bắc gọn gàng lịch thiệp như thường ngày.
Nhìn thấy Kim Băng Vy lẫn Phó Thanh Bắc cùng xuống lầu vào phòng bếp, cả quản gia lẫn người làm đều ngạc nhiên. Nhưng bổn phận là người làm, chuyện gì không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi, vượt quá bổn phận là sai cho nên tất cả người làm đều không nói gì chỉ phục vụ thêm một phần ăn nữa, còn quản gia thì chỉ quan sát rồi âm thầm nghĩ sẽ báo lại với ông chủ, bà chủ sau.
- Để tôi đưa em đi học. Dù sao cũng tiện đường! - Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Thanh Bắc chài hỏi quản gia rồi theo sau Kim Băng Vy ra cổng. Thấy cô chuẩn bị lái xe liền lên tiếng đề nghị.
- Thật không? Vậy càng tốt, nhưng tôi phải ghé qua một chỗ để trả sách, sau đó mua cà phê để uống nữa, thầy không phiền chứ? -
- Không phiền! - Lúc nói câu này, Phó Thanh mang theo chút buồn cười. Cái này gọi là được voi đòi tiên sao?
Nhưng Kim Băng Vy lại biến thái không nhận ra, leo tọt lên xe của Phó Thanh Bắc như đúng rồi, cũng chẳng thèm quan tâm người ta đang nhìn mình mà cài dây an toàn vào.
Theo hướng dẫn của Kim Băng Vy, Phó Thanh Bắc lái xe đến quán cà phê "Sách" mà lúc trước cô đến. Vì không lái xe vào được nên Phó Thanh Bắc ngồi trong xe chờ Kim Băng Vy. Kim Băng Vy quay lại cùng với hai cốc cà phê, quơ quơ một ly trước mặt Phó Thanh Bắc lại thấy anh có vẻ không để tâm cho lắm không nhận lấy.
- Thầy không thích cà phê? - Kim Băng Vy khó hiểu hỏi.
Phó Thanh Bắc khởi động xe, liếc nhẹ qua Kim Băng Vy một cái rồi trả lời.
- Tôi không thích đồ ngọt! -
- A...Thế thì tôi uống cả hai vậy! Thật phí tiền! -
Trên đường đến trường tiếp theo, Phó Thanh Bắc là người mở đầu trước cuộc trò chuyện:
- Em trả sách gì? -
- Một lít nước mắt! -
- Cuốn sách đó tôi đọc rồi! -
- Thật sao? - Kim Băng Vy quan sát Phó Thanh Bắc - Một giáo viên dạy toán thì ra cũng có hứng thú với tiểu thuyết! -
- Kì lạ lắm nhỉ? -
- Cũng không hẳn! Chẳng qua tôi thắc mắc không biết thầy có khóc không? Thấy hầu như độc giả đều khóc! -
- Em đoán xem! -
- Ừm...khóc sướt mướt chăng? -
-.........................Không có! -
- Khoảng lặng lâu quá đấy thầy giáo à! Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó mà! - Nhịn cười.
- Em...Em cười cái gì! Tôi nói không có là không có! - Phó Thanh Bắc mặt mang một rặng mây hồng nói.
- Được rồi, tôi biết rồi! - Kim Băng Vy vừa uống cà phê vừa nhịn cười.
- Em còn dám cười tôi sẽ đạp xuống xe!! -
- Khục...haha... - Càng nghĩ đến khoảng khắc Phó Thanh Bắc tay cầm cuốn truyện, tay cầm khăn giấy, vừa khóc vừa đọc làm Kim băng Vy cô không thể nhịn cười được.
Lúc này, Kim Băng Vy chợt nhớ hầu hết nam chính đều là thể loại ngạo kiều giống như Phó Thanh Bắc. Ánh mắt di dời đến Phó Thanh Bắc, Kim Băng Vy có một suy nghĩ hết chi biến thái: chọc thể loại ngạo kiều là điều cực kì thú vị.
Không được, đụng vào nam nữ chính sẽ chết sớm lắm nha! Nhưng mà....cô sẽ kiềm chế mà ~ Không được, cô vẫn còn nhớ tình tiết trong truyện, thể loại nam phụ, nữ phụ như Kim Băng Vy mà không biết điều một chút thì sẽ toàn bị ngược đến thảm thương thôi! Nhưng...lâu lâu đụng nhẹ tí có sao đâu? Huống hồ mình cũng không làm gì quá đáng, chỉ cần suy nghĩ kĩ trước khi chọc bọn họ, cũng không ảnh hưởng lớn lắm đâu.
Vì thế, Kim Băng Vy tự hạ quyết tâm muốn chọc toàn bộ nam chính ngạo kiều trong truyện mà không nhận ra bản thân cũng ngạo kiều không kém.
Đang suy nghĩ miên mang một hồi lại đến trường lúc nào không hay. Vừa xuống xe, cô chỉ vừa tính mở miệng cảm ơn Phó Thanh Bắc thì nhìn thấy anh mặt đen thui nói:
- Em về nhà viết một bài văn tóm gọn toàn bộ nội dung của cuốn sách "Một lít nước mắt" kia cho tôi, từ giờ đến khi thi xong nếu không muốn phải thi lại môn toán thì em tốt nhất nên hoàn thành đúng thời hạn! -
Kim Băng Vy lặng lẽ đổ mồ hôi. Hình như vừa rồi mình cười hơi nhiều thì phải? Cái miệng hại cái thân, cô lẽ ra không nên chọc giận Phó Thanh Bắc thì đúng hơn. Sao cô lại không nhớ là Phó Thanh Bắc ghét nhất là có người cười vào mặt mình nhỉ?
Vì thế, Kim Băng Vy lập tức bác bỏ ý định biến thái vừa có trong đầu chưa bao lâu kia ra khỏi đầu mình.
........................................
Sau khi định vị cái mông của mình ở trên chỗ ngồi cửa mình, ngay khi cô có ý định ôn tập thì một bóng người đứng trước mặt cô đồng thời che hết cả ánh sáng. Kim Băng Vy ngu ngơ nhìn Hoàng Chấn Bảo - bạn cùng lớp. Mặt Hoàng Chấn Bảo đen như đít nồi nhìn chằm chằm đầu Kim Băng Vy một lát, rồi chống tay lên bàn cô, nói khẽ:
- Truyện của tôi đâu? -
- Truyện? - Kim Băng Vy ngây ngô hỏi lại. Hôm nay đây là lần thứ hai cô thấy đít nồi rồi đấy!
- Cô còn không nhớ? Lần trước đến nhà tôi, sau khi cô về tối đó tôi lục tung cả nhà lên đều không thấy cuốn truyện của mình đâu, người lạ đến chỉ có cô mới có thể lấy truyện của tôi! - Hoàng Chấn Bảo bực mình nói.
Kim Băng Vy bây giờ mới nhớ ra mình còn chưa có trả lại cuốn truyện đen tối kia. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc Kim Băng Vy lại nghĩ đến thật nhiều chuyện khó chịu trong lòng.
- Thì ra anh là chủ nhân của cuốn truyện "trong sáng" đó! Khẩu vị thật "nhẹ" ha! - Kim Băng Vy mỉm cười nhẹ nhàng, đè mạnh từ "trong sáng" và "nhẹ" nói với Hoàng Chấn Bảo.
-.....Thì sao? Cô cũng đọc rồi còn gì! Mau trả truyện lại đây! Tôi còn chưa có đọc đâu! - Hoàng Chấn Bảo đỏ mặt cãi lại.
- Tôi quên rồi! Để mai tôi đem cho! - Kim Băng Vy trả lời.
-...........Được rồi, nhớ đem đi đấy! - Nói đến đây Hoàng Chấn Bảo cũng không đem cái vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt trưng ra nữa. - Nghe nói cô mới vào viện tối hôm trước, sao giờ đi học lại rồi? - Vừa nói Hoàng Chấn Bảo vừa rất tự nhiên ngồi lên trên bàn của Kim Băng Vy nhìn xuống cô.
Con người Hoàng Chấn Bảo có lẽ là nam chính đơn thuần hiền lành nhất trong truyện. Chuyện gì có thể bỏ qua được liền bỏ qua, rất dễ giận nhưng cũng rất dễ quên, nghĩ gì nói đó, không thích xu nịnh, rất ghét nói dối. Có thể nói Hoàng Chấn Bảo là nam nhân tốt. Nhưng mà...cái tên Hoàng Chấn Bảo, cái bản mặt như con nít, tính cách nóng nảy lại quá mức hòa đồng, làm sự nam tính của Hoàng Chấn Bảo rất mờ nhạt.
- Tôi thấy mình khỏe rồi, cho nên đi học thôi! - Kim Băng Vy lấy tay đẩy Hoàng Chấn Bảo xuống khỏi bàn mình.
- Thật sao? Cô là con người bình thường hả? - Hoàng Chấn Bảo mang vẻ mặt ngạc nhiên chọt chọt vào đầu Kim Băng Vy.
- Hỏi thừa thải! Phải rồi, sau hôm lụm truyện của anh về hôm sau tôi có mang đi để trả, vậy mà quên mất tiêu, lúc đó anh nên hỏi mới phải! -
-............... - Hoàng Chấn Bảo im lặng một chút nhìn chằm chằm Kim Băng Vy, sau đó cúi đầu xuống ghé vô tai Kim Băng Vy nói nhỏ: - Vì tôi thấy cô khóc! -
-.......... -
Hoàng Chấn Bảo tiếp tục ngồi trên bàn Kim Băng Vy, lấy ra một cây kẹo mút lột vỏ bỏ miệng ăn, vẻ mặt hết sức chảnh nói:
- Cô nên thấy tôi vĩ đại vì không la mắng cô tội lấy đồ của người ta mà không xin phép đi! -
- Vĩ đại quá ~ bây giờ ai là người đang khoe mẽ với tôi vậy? -
Hoàng Chấn Bảo đơ người nhìn Kim Băng Vy một hồi lâu nữa. Còn cô thì chẳng hiểu tên ngồi trước mặt cô đang bị gì mà cứ đơ nhìn cô hoài. Cho đến khi sau lưng Hoàng Chấn Bảo xuất hiện thêm một bóng dáng thướt tha.
- Bảo, chị Vy, hai người đang nói chuyện gì vậy? - Bạch Liên Hoa mỉm cười dịu dàng lên tiếng, đồng thời vỗ vai Hoàng Chấn Bảo gọi hồn anh về.
- Không có gì cả! Tớ chỉ đang....đòi nợ thôi! - Nói rồi Hoàng Chấn Bảo chưng vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Kim Băng Vy. Đồng thời đủ trêu tức Kim Băng Vy.
- Đòi nợ? - Bạch Liên Hoa nhìn Kim Băng Vy với vẻ mặt thắc mắc.
Kim Băng Vy cũng thương tình giải thích cho Bạch Liên Hoa. Đồng thời trả thù Hoàng Chấn Bảo.
- Chẳng là Mặt Con Nít đang đòi lại tôi cuốn truyện của y mà thôi! - Kim Băng Vy không nhanh không chậm nói.
- Mặt Con Nít?? - Cả hai người Hoàng Chấn Bảo và Bạch Liên Hoa cùng đồng thanh.
- Ừ, Mặt Con Nít! - Vừa nói Kim Băng Vy vừa nhìn Hoàng Chấn Bảo mà nhấn mạnh chữ.
- Cô...Cô.....Tôi không phải Mặt Con Nít - Hoàng Chấn Bảo nhăn mặt nói.
- Tôi cũng đâu kêu anh là Mặt Con Nít! Anh tự nhận à? - Kim Băng Vy.
- Cô...cô...cái đó....- Hoàng Chấn Bảo cứng họng không biết nên nói gì.
- Cô cái gì? Tôi cũng không phải cô của anh! - Kim Băng Vy lè lưỡi trêu.
- A...haha...thôi, sắp vào học rồi, hai người đừng cãi nữa! - Bạch Liên Hoa khuyên bảo.
Nghe Bạch Liên Hoa nói vậy, Hoàng Chấn Bảo cũng quay về chỗ của mình một cách hậm hực.
Tưởng rằng có thể học bài được rồi, ai ngờ Kim Băng Vy cứ có cảm giác một ánh mắt như muốn giết người nhìn chầm chằm vào cô từ phía sau lưng. Quay người lại nhìn xem thì thấy một khuân mặt cực kì bán manh đang nhìn chằm chằm mình, mắt như có như không lấp láp ánh nước, miệng có hơi phồng phồng, mày cau lại, vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi nhìn Kim Băng Vy.
Được rồi, Hoàng Chấn Bảo ngươi có oan ức lắm thì cũng bỏ qua đi có nhất thiết phải chưng bản mặt bán manh như vậy nhìn ta không?
Kim Băng Vy nghĩ gì đó, đột nhiên xé giấy viết gì đó vào tờ giấy rồi ném lên bàn học của Hoàng Chấn Bảo. Cô là lần đầu tiên làm học sinh hư xé trang giấy vở để viết thư trong giờ học đó được chưa? Nếu không phải là không muốn chọc cho nam chính không cao hứng thì cô cũng không làm vậy đâu! Trân trọng đi!!
Hoàng Chấn Bảo mở tờ giấy ra, bên trên là hàng chữ viết tay ngay ngắn xinh đẹp của Kim Băng Vy: Được rồi Mặt Con Nít, ngươi là gội X-Men* đi được chưa? Rất đàn ông có được chưa, nên đừng có chưng khuân mặt hiện tại ra nữa!
( * P/s: người ta có câu: X-Men đàn ông đích thực.)
...................
Buổi trưa, dự định đi ăn cơm trưa lại thấy Bạch Liên Hoa tới rủ cùng đi ăn. Mặc dù không biết Bạch Liên Hoa là có ý gì trong đầu, nhưng nhìn cô ta có vẻ như không có ý định gây sự, Kim Băng Vy cũng đồng ý.
Bởi vì được Bạch Liên Hoa rủ đi ăn, mà Kim Băng Vy đã ôn bài xong nên tâm tình rất thoải mái đi theo phía sau Bạch Liên Hoa. Hai người vào căn tin nhà trường ăn cơm trưa, Bạch Liên Hoa là người đi lấy cơm trưa cho hai người. Chỗ Kim Băng Vy ngồi là gần cửa ra vào, Bạch Liên Hoa liền đi đến nơi đó, đang mang hai phần cơm đến chỗ Kim Băng Vy đang ngồi. Đột nhiên Bạch Liên Hoa bị một người đụng trúng, người kia hình như là cố tình đụng mạnh, làm Bạch Liên Hoa ngã xuống, đồng thời hai phần cơm trên tay cũng rớt xuống luôn.
Nhìn thấy cơm trưa của mình, tiền của mình không cánh mà bay, nháy mắt tâm tình Kim Băng Vy trầm xuống, đi lại đỡ Bạch Liên Hoa lên. Cau mày nhìn nữ nhân trước mặt vẫn tâm cao khí ngạo sau khi làm người ta ngã kia, dự định sẽ trách cứ. Nhưng nháy mắt nữ nhân trước mặt cũng liền học bộ dáng giống Bạch Liên Hoa trước kia, dáng vẻ rụt rè nói:
- Thực...thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý! -
Kim Băng Vy và Bạch Liên Hoa lần đầu tiên cùng nhau cười lạnh trong lòng, Kim Băng Vy đẩy cánh tay nữ nhân kia chuẩn bị nắm lấy tay Bạch Liên Hoa ra. Đồng thời Bạch Liên Hoa cũng tươi cười nhã nhặn như thường ngày nói:
- Không sao, xin cho qua một chút! Bọn tôi muốn đi ra ngoài! -
Bạch Liên Hoa đối với động tác của Kim Băng Vy vậy mà lại không có biểu hiện gì. Mặc dù nói không có ngạc nhiên là dối, nhưng vì đồng tình với Kim Băng Vy nên cũng không quá ngạc nhiên. Huống chi từ chối một cái đụng chạm của người xa lạ là theo bản năng, lại nói cả cô và Kim Băng Vy đều ưa sạch sẽ, hiện tại rất muốn đi ra ngoài để rửa hết vết dơ trên người đồng thời thay đồ.
Nhưng người trước mặt lại không chiệu di dời vị trí chắn cửa của mình, Kim Băng Vy muốn kéo tay Bạch Liên Hoa đi vòng qua thì lại bị người trước mắt nhích qua chắn đi lần nữa. Lại nói:
- Là mình sai, hai bạn cho mình chuộc tội đi! Thế này, hay là Bạch Liên Hoa bạn đưa đồ cho mình giặt khô rồi trả cho, hay mình mua lại cho hai người hai phần cơm nhé? -
- Vị tiểu thư này, phiền cô tránh ra một chút! Cô đang chắn đường của bọn tôi! Huống hồ bọn tôi cũng không cần, bảo cô tránh ra cô liền tránh ra đi! - Kim Băng Vy thẳng thừng không chừa mặt mũi cho người ta, đẩy đối phương đang đứng chắn trước mặt ra, trực tiếp dẫn Bạch Liên Hoa đi.
Khi một Bạch Cốt Tinh lại muốn đóng vai của một Bạch Liên Hoa thì sẽ xảy ra hiệu ứng như thế nào? Chính là người người đều ghét!! Đều phỉ nhổ, phỉ báng!! Kim Băng Vy quay mặt nói với Bạch Liên Hoa, cố tình nói to cho người xung quanh nghe rõ một chút:
- Liên Hoa, về sau gặp loại người này nhất định không được cùng cô ta nói nhiều như vậy, càng không nên ở cùng một chỗ! Vạn nhất cô ta bị bệnh, sẽ làm cô bị thương!
Nghe thấy vậy, nữ nhân vừa rồi cản đường tức giận đi đến chắn trước mặt Kim Băng Vy lần nữa:
- Cô nói ai là bị bệnh! Tưởng mình nhà mặt phố bố làm to thì muốn nói gì thì nói sao! Tôi cũng không cố ý, đã muốn chuộc lỗi hai người cũng không chịu, rốt cuộc là muốn làm sao?
- Bọn này cũng không nói cô, cô nhột cái gì? Tôi muốn dựa vào ba tôi thì làm sao? Cô quản được sao? - Bạch Liên Hoa lần này thật sự bức xúc mà cau mày nói.
- Chó ngoan không cản đường! - Kim Băng Vy nói ra câu này, rồi liền đi vòng qua nhân vật đang đơ người trước mặt dẫn Bạch Liên Hoa đến phòng vệ sinh.
.............
Hết chương.
Chương sau Kim Băng Vy bị giết! (*¯︶¯*)
Cảm thấy không có hứng thú viết truyện vì truyện cứ bị người ta lấy đăng tùm lum chỗ mà không xin, lại còn sửa cả nội dung của phần giới thiệu nữa!( ̄- ̄)
~T_T~ Trừ phi nhịn quá lâu không thể nhịn viết được nữa mới có chương mới cho độc giả đọc đấy!
Có độc giả nào viết truyện mà bị giống ta không? (~_~メ)? Có ai cảm thấy ta quá hiền không? ●▽●?
Chương sau giết Kim Băng Vy đi để đỡ buồn! ^O^
/20
|