Chương 14:
Editor: May
Mấy nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương và Trần Diệu Dương quan hệ đều rất tốt, nhớ tới ngày thường Kiều Lam thấy Trần Diệu Dương không phải hai mắt sáng lên chính là cố ý tiến tới nói chuyện, mấy nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương đều ý vị không rõ cười hắc hắc.
Trần Diệu Dương nhớ tới ngày thường Kiều Lam bộ dáng vẻ mặt tha thiết nhìn anh, mặt lộ vẻ chán ghét, “Cười cái rắm.”
Mấy người cười càng hung.
Có một nam sinh tên Lý Phàm nói, “Cậu nói lại đi vài bước Kiều Lam có thể quay đầu không?”
“Không chừng cố ý đi chậm chờ chúng ta đấy”, có một nam sinh cười không ngừng, cao giọng nói, “Diệu Dương thật trùng hợp, cái kia cậu ăn kẹo không…”
Trần Diệu Dương đạp nam sinh kia một cái, “Có ghê tởm hay không.”
“Ha ha ha ghê tởm”, mấy người kéo dài giọng điệu cười vang, cười cười vừa nhấc đầu, kết quả vốn tưởng rằng Kiều Lam sẽ cố ý đi chậm chờ bọn họ, đã nhìn không thấy.
“Ngọa tào, thay đổi chiêu sao?”
“Còn hiểu lạt mềm buộc chặt?”
“Chỉ bằng cô ta, lạt mềm buộc chặt cũng không ai cắn câu.”
Kiều Lam hoàn toàn không phát hiện, vốn dĩ là đi phía sau cô, cái ót của cô lại không mọc đôi mắt.
Còn nữa, Kiều Lam hoàn toàn nghe không ra giọng nói mấy người phía sau, xa xa chỉ có thể nghe thấy mấy nam sinh vẫn luôn đang cười, cô còn ngại ồn vì thế đi càng nhanh hơn.
Vào phòng học, giờ học buổi sáng đã bắt đầu, hôm nay là học tiếng Anh đầu tiên, trong lớp đều đang vội vội vàng vàng học thuộc từ đơn, trong chốc lát lão Lưu tới muốn nghe viết từ đơn.
Kiều Lam lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra cũng chuẩn bị học từ đơn, nhưng lại không biết học chỗ nào, quay đầu hỏi ngồi cùng bàn hôm nay nghe viết từ đơn nào.
Nữ sinh ngồi cùng bàn làm bộ không nghe thấy, hơi nghiêng thân mình qua đi tiếp tục học thuộc từ đơn của mình.
Ngày hôm qua ít nhất còn có thể nói chuyện, hôm nay đều không để ý tới, Kiều Lam đoán ở khi cô không biết có thể lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô không quá để ý với người thái độ không để bụng chính mình như vậy, không nói liền đánh cược.
Kiều Lam ở đại học trình độ tiếng Anh đã qua cấp sáu, không nói quyển cấp một bắt buộc này, toàn bộ từ ngữ cao trung đối với cô cũng không phải vấn đề gì, mở sách giáo khoa ra bắt đầu xem từ đơn đầu tiên, nhìn đến một từ đơn cuối cùng.
Ngồi cùng bàn liếc mắt, thấy Kiều Lam lại đang xem phần không có học, trong lòng âm thầm bật cười.
Lại có thể đến học chỗ nào cũng không biết, học tập kém như vậy bộ dáng lại khó coi, thật làm không rõ nữ sinh ưu tú như Tống Dao vì sao lại nguyện ý mang theo Kiều Lam chơi, thành tích của cô ở mười hạng đầu toàn lớp, cũng không thể đi vào trong vòng của Tống Dao.
Như vậy nghĩ lại nhìn Kiều Lam một cái, thấy Kiều Lam xem nhanh như gió, trong lòng càng buồn cười.
Cô học từ đơn đều phải học rất lâu, Kiều Lam vừa thấy liền biết đang làm bộ làm tịch, không chừng trong chốc lát lại muốn copy.
Đợi chút tốt nhất bị lão Lưu gọi lên trên bục giảng đi nghe viết, như vậy Kiều Lam liền không chép được, đến lúc đó không viết ra được bị lão Lưu mắng một trận.
Mấy người Trần Diệu Dương khoan thai tới muộn, tiến vào theo bản năng nhìn sang chỗ Tống Dao, xem xong lại thoáng nhìn Kiều Lam đang nghiêm túc học từ đơn, trong đầu mấy nam sinh đều nhảy ra bốn chữ to “Làm bộ làm tịch”.
/486
|