Căn tin đông đặc người, vẫn cái chốn huyên náo, đủ mọi chuyện tạp nham, Gia Nguyên nuốt miếng bánh không trôi khi kẻ ngồi đối diện cứ nhìn mình chằm chằm. Anh chàng Đỗ Hồng Quân kia hình như rất hứng thú với cái việc có thể xem là…vô duyên đó. Những người ngồi xung quanh cũng ái ngại giùm Gia Nguyên, ai đời lại bị người ta soi mói lộ liễu như vậy, đã thế kẻ xấu xa đó lại là vị chủ tịch mà người người kính trọng. Nói làm gì, cái số hắn bèo bọt hết chỗ chê.
Gia Nguyên vừa nhấp ngụm súp thì đã bị ai đó làm giật mình xém chút tức nghẹn mà chết, cái giọng tiếng trung lơ lớ gọi tên hắn nghe quen quá, quen đến độ không thể tin được. Gia Nguyên ngẩn lên, rẽ đám đông một thân ảnh bước tới. Con người ấy có vóc dáng thon thả, mái tóc vàng óng đúng chất Âu Mĩ khẽ đong đưa theo từng bước uyển chuyển và ôm gọn lấy gương mặt thanh tú nhỏ nhắn, chiếc mũi cao di truyền của tộc người Ơ-rô-pê-ô-ic ( dân da trắng), đôi môi căng mọng như trái anh đào chín, quyến rũ nhất là ở đôi mắt xanh trong như tấm gương phản chiếu bầu trời và hàng lông mày lá liễu hơi gần với màu tóc…một gương mặt hết sức hài hòa. Gia Nguyên tròn mắt lên sửng sốt, không phải sửng sốt vì vẻ đẹp yêu kiều khó thấy ở người ngoại quốc mà vì đó là… “quân sư quạt mo” của hắn – Jully? – giọng hắn vang lên đầy thản thốt, kinh ngạc.
Cô nàng bước đến, nở nụ cười rạng rỡ như hoa:
Phải, là tớ đây Cao Gia Nguyên!Cậu làm cái quái gì ở đây thế? – Gia Nguyên vẫn chưa tin đượcNhớ cậu nên về thăm, được chưa cưng? – vừa nói, cô nàng vừa véo má Gia Nguyên một cách hết sức thân mật – ui, mới không gặp mấy hôm mà thấy cậu cứng cáp quá trời, đẹp trai thật! – Jully cười cười, chợt cô liếc mắt sang mới để ý thấy bên cạnh mình có người, cũng là một anh chàng đẹp trai khủng khiếp, cô trỏ tay hỏi Gia Nguyên – Ai đây?Một kẻ xấu xa ưa lo chuyện bao đồng – Gia Nguyên nhún vai, nhìn Đỗ Hồng Quân bằng nửa con mắt.Anh ấy làm cậu phật ý điều gì à? – Jully quay sang nhìn Hồng Quân đầy thương hại – Anh đã làm gì để Gia Nguyên liệt vào hạng người bao đồng vậy?Xin lỗi, có người làm tôi mất hứng, khi khác gặp cậu vậy! – Hồng Quân đứng dậy, chỉ nói với mỗi Gia Nguyên, coi Jully như không khí, gương mặt anh dửng dưng cơ hồ không có chút cảm xúc gì, xong quay lưng bỏ đi hẳn.Biến luôn đi! – Gia Nguyên lầm bầm trong miệng.
Jully chớp mắt nhìn theo, khẽ tặc lưỡi:
Lạnh lùng quá nhỉ? Trai đẹp toàn những tên lạnh lùng sỏi đá. Cậu cũng vậy, chán phèo!Nói đi! Cậu làm gì ở đây hả?Đã bảo là nhớ cậu chịu không nỗi mà! Cậu ra đi bỏ người yêu lại nơi phương xa giá lạnh, tớ chưa tự vẫn là may rồi đấy!Này Jully! – Gia Nguyên nghiến răngTên tớ là Hoàng Lưu Ly nhé! Cấm cậu gọi trỗng Jully, Jully đấy! Bây giờ tớ là sinh viên trường này rồi, đừng có lên mặt nha!Cậu có nói không hả? Muốn tớ hủy bằng cấp chuyên gia thời trang của cậu à?
Jully vừa nghe tới việc hủy bằng cấp, tái mặt, chắp tay vái vái người đối diện:
Đừng có nóng, hạ hỏa, hạ hỏa đi Cao Khiết Sam!Cậu đừng tùy tiện gọi cái tên đó ở đây! – Gia Nguyên gằn giọng xuống, ánh mắt cậu tối sầm lại – Tớ là Cao Gia Nguyên!Bạn chơi với nhau gần mười năm trời bộ muốn nói đổi là đổi được hả? Tớ quen rồi thì biết làm sao được!Sửa ngay! – Gia Nguyên trợn mắt lênBiết rồi! Khổ lắm! Nói mãi! Tớ sợ cậu rồi! Chả là bố cậu lo quá, phái tớ qua đây có gì chăm sóc và giúp đỡ cậu, cậu có ông bố tốt thật đấy!
Nghe đến Aiden, lông mày Gia Nguyên giãn ra, thì ra ông nhờ Jully sang bầu bạn với hắn, ông đúng là lo xa quá, Gia Nguyên chẹp miệng:
Nhờ ai không nhờ lại phái cục nợ này sang đây!Cái gì? Dám bảo tớ cục nợ à? Chắc cậu không biết tớ được mọi người chào đón như thế nào đâu nhỉ? Cô gái đáng yêu như tớ đến đây là phước bảy đời cho cậu rồi đấy, ở đó mà tự kiêu đi! – Jully vẩu môi lên cãi lạiNhớ cho kĩ này! – Giọng Gia Nguyên đanh lại, pha chút rắn rỏi, cương nghị - Ai có hỏi thì cứ bảo cậu là bệnh nhân cùng phòng với tớ, quen nhau trong hai tháng vừa rồi, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa nghe chưa!Gì chứ? Tớ bị gì mà phải nằm viện chứ!Thôi ngay đi! Đừng có tí tởn, cậu mà để lộ sơ hở gì thì không yên với tớ đâu! Nhớ là đừng bao giờ gọi tớ bằng cái tên Cao Khiết Sam, tốt nhất là quên nó luôn đi, cứ coi như bây giờ tớ là Cao Gia Nguyên, là anh trai của Cao Khiết Sam vậy! Gọi nhầm thì nguy đấy!Cậu coi thường tớ thế à? Gia Nguyên thì Gia Nguyên, có gì đâu!Đó là việc của cậu, tớ về lớp đây! – Gia Nguyên đứng dậy, định bỏ đi nhưng sực nhớ điều gì thì khựng lại – Này, cậu học khoa nào vậy? Đại học này làm gì có khoa cho cậu chứ?Ai bảo? Tớ là sinh viên khoa ngoại ngữ đấy, đùa hoài!Sinh ra ở nước ngoài mà đi học ngoại ngữ, đúng là đồ quái nhân! Đừng có thể hiện thái quá đấy, nhiều người ganh tị tớ không nhúng tay vào giúp đâu!Cứ đợi đấy mà xem, cái mặt cậu cũng đâu có chơi được, chưa gì về đã đứng hạng nhất khoa, chẳng khoa trương quá là gì?
Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu thôi! – Gia Nguyên nhún vai rồi đi thẳng một mạch, để lại cô bạn Jully xinh đẹp ngồi đó làm vật trưng bày cho hàng trăm cặp mắt thưởng lãm, cô nàng ngoài miệng thì cười rạng rỡ nhưng trong bụng dạ lại nguyền rủa con bạn xấu tính của mình hai chân vấp vào nhau mà ngã. Ai ngờ, Jully đi đứng thế nào mà lại để hai chân mình vấp vào nhau ngã chổng gọng, người ta thường nói gậy ông đập lưng ông quả không sai!
Gia Nguyên vừa nhấp ngụm súp thì đã bị ai đó làm giật mình xém chút tức nghẹn mà chết, cái giọng tiếng trung lơ lớ gọi tên hắn nghe quen quá, quen đến độ không thể tin được. Gia Nguyên ngẩn lên, rẽ đám đông một thân ảnh bước tới. Con người ấy có vóc dáng thon thả, mái tóc vàng óng đúng chất Âu Mĩ khẽ đong đưa theo từng bước uyển chuyển và ôm gọn lấy gương mặt thanh tú nhỏ nhắn, chiếc mũi cao di truyền của tộc người Ơ-rô-pê-ô-ic ( dân da trắng), đôi môi căng mọng như trái anh đào chín, quyến rũ nhất là ở đôi mắt xanh trong như tấm gương phản chiếu bầu trời và hàng lông mày lá liễu hơi gần với màu tóc…một gương mặt hết sức hài hòa. Gia Nguyên tròn mắt lên sửng sốt, không phải sửng sốt vì vẻ đẹp yêu kiều khó thấy ở người ngoại quốc mà vì đó là… “quân sư quạt mo” của hắn – Jully? – giọng hắn vang lên đầy thản thốt, kinh ngạc.
Cô nàng bước đến, nở nụ cười rạng rỡ như hoa:
Phải, là tớ đây Cao Gia Nguyên!Cậu làm cái quái gì ở đây thế? – Gia Nguyên vẫn chưa tin đượcNhớ cậu nên về thăm, được chưa cưng? – vừa nói, cô nàng vừa véo má Gia Nguyên một cách hết sức thân mật – ui, mới không gặp mấy hôm mà thấy cậu cứng cáp quá trời, đẹp trai thật! – Jully cười cười, chợt cô liếc mắt sang mới để ý thấy bên cạnh mình có người, cũng là một anh chàng đẹp trai khủng khiếp, cô trỏ tay hỏi Gia Nguyên – Ai đây?Một kẻ xấu xa ưa lo chuyện bao đồng – Gia Nguyên nhún vai, nhìn Đỗ Hồng Quân bằng nửa con mắt.Anh ấy làm cậu phật ý điều gì à? – Jully quay sang nhìn Hồng Quân đầy thương hại – Anh đã làm gì để Gia Nguyên liệt vào hạng người bao đồng vậy?Xin lỗi, có người làm tôi mất hứng, khi khác gặp cậu vậy! – Hồng Quân đứng dậy, chỉ nói với mỗi Gia Nguyên, coi Jully như không khí, gương mặt anh dửng dưng cơ hồ không có chút cảm xúc gì, xong quay lưng bỏ đi hẳn.Biến luôn đi! – Gia Nguyên lầm bầm trong miệng.
Jully chớp mắt nhìn theo, khẽ tặc lưỡi:
Lạnh lùng quá nhỉ? Trai đẹp toàn những tên lạnh lùng sỏi đá. Cậu cũng vậy, chán phèo!Nói đi! Cậu làm gì ở đây hả?Đã bảo là nhớ cậu chịu không nỗi mà! Cậu ra đi bỏ người yêu lại nơi phương xa giá lạnh, tớ chưa tự vẫn là may rồi đấy!Này Jully! – Gia Nguyên nghiến răngTên tớ là Hoàng Lưu Ly nhé! Cấm cậu gọi trỗng Jully, Jully đấy! Bây giờ tớ là sinh viên trường này rồi, đừng có lên mặt nha!Cậu có nói không hả? Muốn tớ hủy bằng cấp chuyên gia thời trang của cậu à?
Jully vừa nghe tới việc hủy bằng cấp, tái mặt, chắp tay vái vái người đối diện:
Đừng có nóng, hạ hỏa, hạ hỏa đi Cao Khiết Sam!Cậu đừng tùy tiện gọi cái tên đó ở đây! – Gia Nguyên gằn giọng xuống, ánh mắt cậu tối sầm lại – Tớ là Cao Gia Nguyên!Bạn chơi với nhau gần mười năm trời bộ muốn nói đổi là đổi được hả? Tớ quen rồi thì biết làm sao được!Sửa ngay! – Gia Nguyên trợn mắt lênBiết rồi! Khổ lắm! Nói mãi! Tớ sợ cậu rồi! Chả là bố cậu lo quá, phái tớ qua đây có gì chăm sóc và giúp đỡ cậu, cậu có ông bố tốt thật đấy!
Nghe đến Aiden, lông mày Gia Nguyên giãn ra, thì ra ông nhờ Jully sang bầu bạn với hắn, ông đúng là lo xa quá, Gia Nguyên chẹp miệng:
Nhờ ai không nhờ lại phái cục nợ này sang đây!Cái gì? Dám bảo tớ cục nợ à? Chắc cậu không biết tớ được mọi người chào đón như thế nào đâu nhỉ? Cô gái đáng yêu như tớ đến đây là phước bảy đời cho cậu rồi đấy, ở đó mà tự kiêu đi! – Jully vẩu môi lên cãi lạiNhớ cho kĩ này! – Giọng Gia Nguyên đanh lại, pha chút rắn rỏi, cương nghị - Ai có hỏi thì cứ bảo cậu là bệnh nhân cùng phòng với tớ, quen nhau trong hai tháng vừa rồi, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa nghe chưa!Gì chứ? Tớ bị gì mà phải nằm viện chứ!Thôi ngay đi! Đừng có tí tởn, cậu mà để lộ sơ hở gì thì không yên với tớ đâu! Nhớ là đừng bao giờ gọi tớ bằng cái tên Cao Khiết Sam, tốt nhất là quên nó luôn đi, cứ coi như bây giờ tớ là Cao Gia Nguyên, là anh trai của Cao Khiết Sam vậy! Gọi nhầm thì nguy đấy!Cậu coi thường tớ thế à? Gia Nguyên thì Gia Nguyên, có gì đâu!Đó là việc của cậu, tớ về lớp đây! – Gia Nguyên đứng dậy, định bỏ đi nhưng sực nhớ điều gì thì khựng lại – Này, cậu học khoa nào vậy? Đại học này làm gì có khoa cho cậu chứ?Ai bảo? Tớ là sinh viên khoa ngoại ngữ đấy, đùa hoài!Sinh ra ở nước ngoài mà đi học ngoại ngữ, đúng là đồ quái nhân! Đừng có thể hiện thái quá đấy, nhiều người ganh tị tớ không nhúng tay vào giúp đâu!Cứ đợi đấy mà xem, cái mặt cậu cũng đâu có chơi được, chưa gì về đã đứng hạng nhất khoa, chẳng khoa trương quá là gì?
Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu thôi! – Gia Nguyên nhún vai rồi đi thẳng một mạch, để lại cô bạn Jully xinh đẹp ngồi đó làm vật trưng bày cho hàng trăm cặp mắt thưởng lãm, cô nàng ngoài miệng thì cười rạng rỡ nhưng trong bụng dạ lại nguyền rủa con bạn xấu tính của mình hai chân vấp vào nhau mà ngã. Ai ngờ, Jully đi đứng thế nào mà lại để hai chân mình vấp vào nhau ngã chổng gọng, người ta thường nói gậy ông đập lưng ông quả không sai!
/83
|