Đám người kia vẫn còn đứng đấy, chất giọng chua ngoa, không lọt tai của chúng thi nhau vang lên:
Cái con Tiểu Mạn khốn nạn ấy có gì mà trai theo nó nhiều thế nhỉ? Tao chỉ muốn móc đôi mắt nai tơ giả tạo của nó ra. Khốn nạn thật!Thứ như nó chỉ đáng rác rưởi, cướp bạn trai người khác ư? Con trai hẳn phải mê cái bộ mặt thánh thiện của nó lắm. Đến tao còn không thấy ghét được thì bảo sao tụi con trai không chuộng ?Đúng là thứ rác rưỡi, cặn bã, tao sẽ không để nó mê hoặc Vĩnh Huy lần nữa đâu. Tao phải cho anh ấy biết bản chất hồ li tinh của nó mới được!Thế thì tôi đoán đúng rồi! – Một chất giọng trầm lạnh vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng. Từ trên cầu thang, một thân ảnh dần hiện lộ, gương mặt quen quen, là kẻ chúng vừa gặp lúc nãy. Gia Nguyên từ từ đi xuống, hắn nhìn chằm chằm cô gái có mái tóc vàng cháy như nắng. Chúng câm như hến, giật mình, không biết cư xử thế nào. Cô gái tóc đỏ chợt bật cười ha hả, nhìn Gia Nguyên hết sức niềm nở:Ồ! Bạn trai Tiểu Mạn đây mà! Anh vừa nói đoán đúng cái gì vậy?Anh quay lại đây làm gì thế? – Những người kia cũng gắng tự nhiên như không có gì xảy ra, phụ họa theo cô nàng.Làm gì à? – Gia Nguyên nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt bí ẩn. Hắn bước đến, đứng đối diện với cô nàng tóc đỏ rực, đang nhìn hắn nuốt khan một cái. BỐP!- cái âm thanh gai người vang lên giữa không gian tĩnh mịch của thời khắc hoàng hôn chập choạng sáng tối. Chúng trợn mắt lên nhìn cô nàng tóc đỏ bị đấm một cái ngã chúi ra nền, hắn vừa đấm ả - một cú rất mạnh. Máu từ miệng ả bật ra, vẻ bàng hoàng hiện ra không giấu giếm. Chúng chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì hắn đã quay sang cô nàng tóc vàng cháy, ánh mắt hắn đanh lại một màu tối sẫm, sáng lóe lên những tia xanh lạnh rung mình, răng hắn nghiến kin kít vào nhau. Rồi hắn chộp lấy cô nàng xô mạnh vào tường, tay hắn siết lấy cổ ả một cách không chút nề hà, khoan nhượng nào, gân xanh trên tay bắt đầu nổi lên. Gia Nguyên rít từng chữ qua kẽ răng – Cô đã làm gì Tiểu Mạn?Tôi… không làm gì cả? - Ả cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi, tiếng nói đứt quảng.Bao biện ư? - Gia Nguyên mỉm cười, ánh mắt đáng sợ của hắn rọi thẳng vào cái vẻ bào chữa lúng túng của ả - Nói dối! – BỐP! – lại một cú đấm gai người của hắn được tung ra. Lũ người ấy dúm cả lại, hoảng loạn nhìn nhau…Anh dừng lại đi! Đánh con gái anh không thấy mình hèn lắm sao? – Một ả nói lớn, giọng ả run rẫy.
Gia Nguyên liếc nhìn ả bằng thái độ kinh tởm, tay hắn nắm lại :
Nắm đấm của tôi không phân biệt trai gái! Động đến Tiểu Mạn thì các cô sẽ không trở về bình yên với tôi đâu!Chúng tôi chỉ cảnh cáo nó. Chính nó đã quyến rũ bạn trai của tôi. Lại còn chối đây đẩy!Quyến rũ ư? – Lông mày Gia Nguyên nhướn lên nghi hoặcChính miệng Vĩnh Huy đã nói tôi không là cái thá gì so với nó, anh ấy đòi chia tay với tôi. Tất cả là do Tiểu Mạn! - Ả tóc vàng lắp bắp nói.
Gương mặt Gia Nguyên lại trở về trạng thái lạnh lẽo, giọng hắn vang lên lạnh thấu xương:
Thế là các người gây sự với Tiểu Mạn? Tại sao không nhìn lại mình với cái thằng bạn trai dở người của cô đấy? Đúng là gàn dở!Tôi… - ả lúng túng.
Gia Nguyên không muốn đôi co thêm gì với đám tiện nhân ấy, hắn lại đút tay vào tút, băng lãnh rải từng chữ một:
Tôi nhắc lại, nếu còn động tới Tiểu Mạn một lần nữa thì tôi sẽ không để mấy người ra về với gương mặt lành lặn như thế này đâu. Thậm chí tôi dám đảm bảo sẽ làm các người biến mất luôn đấy! Đừng chọc giận tôi! –hắn gằn giọng- Xinh đẹp thối rữa!
Xong, hắn quay lưng bỏ đi, không quên để lại một cái lườm sắc như dao, đến độ kẻ nào rơi vào tầm nhìn của hắn đều cảm giác sống lưng mình có luồn gì đó chạy rân rân, cái lạnh tràn vào tận xương tủy…
***********************************
Trời về đêm, lạnh lẽo… Không khí mùa thu đặc lại dưới những ánh đèn vàng như giăng cả một tấm màn sương mù khổng lồ trong không gian. Gió vi vu thổi qua những tán lá của cây cổ thụ ven đường, rít lên những âm điệu trầm bổng tựa hồ tiếng đàn vĩ cầm trong miền quá khứ xa xôi nào đó. Gia Nguyên trở về kí thúc xá, từng bước đi như lạc vào đêm thu lạnh, nỗi buồn ấy dai dẳng, cứ khi nào nhớ về anh, hắn thấy lòng mình xôn xao đầy những mảng kí ức buồn…
Giữa một rừng người, hắn bao giờ cũng thấy lạc lõng. Xã hội này là một xã hội dối trá, và ai cũng sống với nhau bằng những chiếc mặt nạ. Chỉ có anh mới trải tất cả lòng mình ra với hắn, chỉ có anh mới hiểu thấu hắn, kể cả khi hắn không nói gì,…Mọi người vẫn bảo anh ngốc, anh trẻ con, anh ngờ ngệch, nhưng không ai biết anh tinh tế dường nào, anh nhạy cảm dường nào. Đứng trước anh hắn cứ như trong suốt, anh như đọc được suy nghĩ của hắn, anh biết tất cả, anh hiểu tất cả, Cao Gia Nguyên thực chất không hề ngốc ngếch như ai đó nghĩ. Cao Gia Nguyên chỉ là không nói ra mà thôi, hắn nhận ra điều đó từ rất lâu rồi…
Chiều nay có một đám người gây sự với Tiểu Mạn. Gia Nguyên biết vậy khi bắt gặp cô đứng giữa đám người ấy với gương mặt trắng bệch, hoảng sợ, đôi mắt trống rỗng. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết chúng đã phỉ nhổ cô bé như thế nào. Hắn đã quá quen với những dạng người đó, kí ức của hắn bị hoen ố một mảng cũng bởi chính chúng. Những kẻ đó rất hay giả vờ, chúng có thể diễn kịch bất cứ khi nào chúng muốn, chúng luôn luôn đeo mặt nạ. Hắn nhớ lại một kí ức xa, khi hắn còn là một đứa con ngoại lai bị kì thị giữa cái cộng đồng toàn người ngoại quốc, cái kí ức nhuốm màu đen do chúng tạo ra – kí ức về “vẻ xinh đẹp thối rữa”…
Cái con Tiểu Mạn khốn nạn ấy có gì mà trai theo nó nhiều thế nhỉ? Tao chỉ muốn móc đôi mắt nai tơ giả tạo của nó ra. Khốn nạn thật!Thứ như nó chỉ đáng rác rưởi, cướp bạn trai người khác ư? Con trai hẳn phải mê cái bộ mặt thánh thiện của nó lắm. Đến tao còn không thấy ghét được thì bảo sao tụi con trai không chuộng ?Đúng là thứ rác rưỡi, cặn bã, tao sẽ không để nó mê hoặc Vĩnh Huy lần nữa đâu. Tao phải cho anh ấy biết bản chất hồ li tinh của nó mới được!Thế thì tôi đoán đúng rồi! – Một chất giọng trầm lạnh vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng. Từ trên cầu thang, một thân ảnh dần hiện lộ, gương mặt quen quen, là kẻ chúng vừa gặp lúc nãy. Gia Nguyên từ từ đi xuống, hắn nhìn chằm chằm cô gái có mái tóc vàng cháy như nắng. Chúng câm như hến, giật mình, không biết cư xử thế nào. Cô gái tóc đỏ chợt bật cười ha hả, nhìn Gia Nguyên hết sức niềm nở:Ồ! Bạn trai Tiểu Mạn đây mà! Anh vừa nói đoán đúng cái gì vậy?Anh quay lại đây làm gì thế? – Những người kia cũng gắng tự nhiên như không có gì xảy ra, phụ họa theo cô nàng.Làm gì à? – Gia Nguyên nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt bí ẩn. Hắn bước đến, đứng đối diện với cô nàng tóc đỏ rực, đang nhìn hắn nuốt khan một cái. BỐP!- cái âm thanh gai người vang lên giữa không gian tĩnh mịch của thời khắc hoàng hôn chập choạng sáng tối. Chúng trợn mắt lên nhìn cô nàng tóc đỏ bị đấm một cái ngã chúi ra nền, hắn vừa đấm ả - một cú rất mạnh. Máu từ miệng ả bật ra, vẻ bàng hoàng hiện ra không giấu giếm. Chúng chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì hắn đã quay sang cô nàng tóc vàng cháy, ánh mắt hắn đanh lại một màu tối sẫm, sáng lóe lên những tia xanh lạnh rung mình, răng hắn nghiến kin kít vào nhau. Rồi hắn chộp lấy cô nàng xô mạnh vào tường, tay hắn siết lấy cổ ả một cách không chút nề hà, khoan nhượng nào, gân xanh trên tay bắt đầu nổi lên. Gia Nguyên rít từng chữ qua kẽ răng – Cô đã làm gì Tiểu Mạn?Tôi… không làm gì cả? - Ả cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi, tiếng nói đứt quảng.Bao biện ư? - Gia Nguyên mỉm cười, ánh mắt đáng sợ của hắn rọi thẳng vào cái vẻ bào chữa lúng túng của ả - Nói dối! – BỐP! – lại một cú đấm gai người của hắn được tung ra. Lũ người ấy dúm cả lại, hoảng loạn nhìn nhau…Anh dừng lại đi! Đánh con gái anh không thấy mình hèn lắm sao? – Một ả nói lớn, giọng ả run rẫy.
Gia Nguyên liếc nhìn ả bằng thái độ kinh tởm, tay hắn nắm lại :
Nắm đấm của tôi không phân biệt trai gái! Động đến Tiểu Mạn thì các cô sẽ không trở về bình yên với tôi đâu!Chúng tôi chỉ cảnh cáo nó. Chính nó đã quyến rũ bạn trai của tôi. Lại còn chối đây đẩy!Quyến rũ ư? – Lông mày Gia Nguyên nhướn lên nghi hoặcChính miệng Vĩnh Huy đã nói tôi không là cái thá gì so với nó, anh ấy đòi chia tay với tôi. Tất cả là do Tiểu Mạn! - Ả tóc vàng lắp bắp nói.
Gương mặt Gia Nguyên lại trở về trạng thái lạnh lẽo, giọng hắn vang lên lạnh thấu xương:
Thế là các người gây sự với Tiểu Mạn? Tại sao không nhìn lại mình với cái thằng bạn trai dở người của cô đấy? Đúng là gàn dở!Tôi… - ả lúng túng.
Gia Nguyên không muốn đôi co thêm gì với đám tiện nhân ấy, hắn lại đút tay vào tút, băng lãnh rải từng chữ một:
Tôi nhắc lại, nếu còn động tới Tiểu Mạn một lần nữa thì tôi sẽ không để mấy người ra về với gương mặt lành lặn như thế này đâu. Thậm chí tôi dám đảm bảo sẽ làm các người biến mất luôn đấy! Đừng chọc giận tôi! –hắn gằn giọng- Xinh đẹp thối rữa!
Xong, hắn quay lưng bỏ đi, không quên để lại một cái lườm sắc như dao, đến độ kẻ nào rơi vào tầm nhìn của hắn đều cảm giác sống lưng mình có luồn gì đó chạy rân rân, cái lạnh tràn vào tận xương tủy…
***********************************
Trời về đêm, lạnh lẽo… Không khí mùa thu đặc lại dưới những ánh đèn vàng như giăng cả một tấm màn sương mù khổng lồ trong không gian. Gió vi vu thổi qua những tán lá của cây cổ thụ ven đường, rít lên những âm điệu trầm bổng tựa hồ tiếng đàn vĩ cầm trong miền quá khứ xa xôi nào đó. Gia Nguyên trở về kí thúc xá, từng bước đi như lạc vào đêm thu lạnh, nỗi buồn ấy dai dẳng, cứ khi nào nhớ về anh, hắn thấy lòng mình xôn xao đầy những mảng kí ức buồn…
Giữa một rừng người, hắn bao giờ cũng thấy lạc lõng. Xã hội này là một xã hội dối trá, và ai cũng sống với nhau bằng những chiếc mặt nạ. Chỉ có anh mới trải tất cả lòng mình ra với hắn, chỉ có anh mới hiểu thấu hắn, kể cả khi hắn không nói gì,…Mọi người vẫn bảo anh ngốc, anh trẻ con, anh ngờ ngệch, nhưng không ai biết anh tinh tế dường nào, anh nhạy cảm dường nào. Đứng trước anh hắn cứ như trong suốt, anh như đọc được suy nghĩ của hắn, anh biết tất cả, anh hiểu tất cả, Cao Gia Nguyên thực chất không hề ngốc ngếch như ai đó nghĩ. Cao Gia Nguyên chỉ là không nói ra mà thôi, hắn nhận ra điều đó từ rất lâu rồi…
Chiều nay có một đám người gây sự với Tiểu Mạn. Gia Nguyên biết vậy khi bắt gặp cô đứng giữa đám người ấy với gương mặt trắng bệch, hoảng sợ, đôi mắt trống rỗng. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết chúng đã phỉ nhổ cô bé như thế nào. Hắn đã quá quen với những dạng người đó, kí ức của hắn bị hoen ố một mảng cũng bởi chính chúng. Những kẻ đó rất hay giả vờ, chúng có thể diễn kịch bất cứ khi nào chúng muốn, chúng luôn luôn đeo mặt nạ. Hắn nhớ lại một kí ức xa, khi hắn còn là một đứa con ngoại lai bị kì thị giữa cái cộng đồng toàn người ngoại quốc, cái kí ức nhuốm màu đen do chúng tạo ra – kí ức về “vẻ xinh đẹp thối rữa”…
/83
|