Sam thờ ơ lướt qua những cặp mắt đang găm vào cô và cô khựng lại ở gương mặt kiêu hãnh với nụ cười bán nguyệt hết sức xảo trá của Rachel. Thì ra là vậy, thì ra điều Rachel Lynes muốn chỉ có thế. Sam đã hiểu!
Sam! Có thật là em đã làm thế với Rachel không? – Giọng giáo viên vang lên hằn học, cô nhìn Sam với vẻ khinh miệt hết sức.
Sam im lặng,… biện minh ư?...thật nực cười! Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh đâm thẳng vào Rachel:
Vâng! Em đã làm điều đó.
Không thể tin được! Tại sao em có thể làm điều kinh khủng này chứ? Thật là một kẻ bạo lực. Bước ngay lên phòng hiệu trưởng cho tôi! Tôi sẽ làm việc với phụ huynh của em. Đồ hư hỏng!
Vâng thưa cô! – Sam cúi đầu lễ phép, vừa mỉm cười nhìn vẻ mặt sửng sốt của Rachel. Khi lướt qua cô nàng, Sam thì thầm một câu lạnh gai người, pha bằng thái độ kinh tởm nhất của cô, và chỉ mình Rachel nghe thấy:
Vẻ xinh đẹp thối rữa!
…
Cái Rachel muốn không phải thái độ đó. Lẽ ra Sam phải gào toáng lên để thanh minh, đáng ra nó phải khóc thét để chứng minh nó đúng, đáng lẽ nó phải lắp bắp “em không làm thế, em không làm thế”…tại sao kẻ thua cuộc là nó mà Rachel lại cảm thấy khó chịu thế này? Lẽ ra cô mới phải nói nó là “vẻ xinh đẹp thối rữa” trước mặt tất cả mọi người. Đáng lẽ Rachel phải vui mừng mới đúng, đằng này, cô chỉ thấy cay đắng thôi, Rachel cảm giác như chính cô mới là kẻ bị nhục mạ. Gương mặt kiêu bạc ấy của Sam làm Rachel bứt rức, khó chịu kinh khủng, hay kẻ thua cuộc trong trò chơi này là cô?...Không thể nào có chuyện như thế! Rachel Lynes này chưa bao giờ thất bại trước ai. Cô sẽ làm cho nó sống không bằng chết mới được…
************************************
Aiden ngồi trầm ngâm khi Sam về, ông gọi cô đến. Aiden nhìn cô, không tức giận, cũng không buồn rầu:
Thầy hiệu trưởng vừa gọi cho bố.
Con biết – Sam trả lời, hoàn toàn điềm tĩnh – Bố muốn trách con không? Con sẵn sàng rồi đây!
Điều thầy nói có đúng là sự thật không Sam?
Bố nghĩ sao? – miệng Sam nhếch lên một nụ cười bán nguyệt.
…Bố không tin con đã cư xử thế với Rachel Lynes. Con không phải là đứa nói dối!
Sam mỉm cười, cô tiến đến, nhẹ nhàng thơm lên má Aiden, cô thì thầm vào tai ông:
Cảm ơn vì đã tin con. Chỉ có mình bố tin con…cảm ơn bố!
Aiden cũng nhìn con trìu mến. Sau đó Sam về phòng, còn mình Aiden ngồi lại nơi phòng khách, ông tự cười mình:
Làm sao bố có thể nghi ngờ con chứ? Con rất giống Eris… Cô ấy cũng không biết nói dối!
…
Đêm ấy, có tin nhắn từ hộp thư thoại của Sam, người gửi là Gia Nguyên: “ chat bé Sam ơi?”. Sam bật khung trò chuyện lên, Gia Nguyên cũng đang online:
Gia Nguyên: hôm nay sao rồi, bé Sam?
Sam: bình thường!
Gia Nguyên: Sam này, anh mới bắt được một con bọ cánh cứng tuyệt đẹp! Anh gửi hình qua cho em nhé?
Sam: anh vẫn chơi mấy trò đó sao? Trẻ con quá!
Gia Nguyên: Sao thế? Đẹp mà!
Sam: …
Gia Nguyên: Sam ơi?
Sam: vâng?
Gia Nguyên: Em không vui à? Có chuyện gì với em sao?
Sam khựng lại, nhìn màn hình đăm đăm, Cao Gia Nguyên, sao anh lại có thể biết được? Chúng ta cách nhau cả một khoảng trời, anh không nhìn thấy em, anh không gặp em, sao ngay cả tâm trạng em anh cũng biết? Tiếng gõ máy tanh tách vang lên, mắt Sam đỏ au:
Sam: Sao anh biết?
Gia Nguyên: … tự dưng thấy vậy. Em đang buồn chuyện gì? Nói với anh được không nhóc?
Sam: Anh chỉ sinh trước em mấy phút mà sao dám gọi em là nhóc chứ? – nước mắt Sam long lanh, tựa hồ chỉ cần một cái chớp thật nhẹ thì sẽ lập tức trào ra.
Gia Nguyên: (^^)! Thì anh muốn làm anh trai! Làm anh trai mới bảo vệ được bé Sam mà! Nói anh nghe đi! Anh là chuyên gia tâm lí đây!
Sam:… Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, họ giả dối, và không ai tin em, Gia Nguyên ạ…
Kẻ ở Trung Hoa, người ở Anh Quốc, xa xôi, không thể gặp mặt… Thế mà, anh ấy vẫn hiểu cô như hiểu mình, chỉ có mình anh biết cô đang tổn thương như thế nào, chỉ có mình anh không nhìn vào vẻ lạnh lùng, cao ngạo của cô để phán xét, chỉ có mình anh gật đầu ủng hộ cô khi ai cũng quay lưng…Cao Gia Nguyên, chỉ cần anh là Sam có thể chấp nhận mọi thứ, Gia Nguyên là ý nghĩa duy nhất giúp cô bám víu lại cuộc đời điêu trá giả dối này…
Sam! Có thật là em đã làm thế với Rachel không? – Giọng giáo viên vang lên hằn học, cô nhìn Sam với vẻ khinh miệt hết sức.
Sam im lặng,… biện minh ư?...thật nực cười! Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh đâm thẳng vào Rachel:
Vâng! Em đã làm điều đó.
Không thể tin được! Tại sao em có thể làm điều kinh khủng này chứ? Thật là một kẻ bạo lực. Bước ngay lên phòng hiệu trưởng cho tôi! Tôi sẽ làm việc với phụ huynh của em. Đồ hư hỏng!
Vâng thưa cô! – Sam cúi đầu lễ phép, vừa mỉm cười nhìn vẻ mặt sửng sốt của Rachel. Khi lướt qua cô nàng, Sam thì thầm một câu lạnh gai người, pha bằng thái độ kinh tởm nhất của cô, và chỉ mình Rachel nghe thấy:
Vẻ xinh đẹp thối rữa!
…
Cái Rachel muốn không phải thái độ đó. Lẽ ra Sam phải gào toáng lên để thanh minh, đáng ra nó phải khóc thét để chứng minh nó đúng, đáng lẽ nó phải lắp bắp “em không làm thế, em không làm thế”…tại sao kẻ thua cuộc là nó mà Rachel lại cảm thấy khó chịu thế này? Lẽ ra cô mới phải nói nó là “vẻ xinh đẹp thối rữa” trước mặt tất cả mọi người. Đáng lẽ Rachel phải vui mừng mới đúng, đằng này, cô chỉ thấy cay đắng thôi, Rachel cảm giác như chính cô mới là kẻ bị nhục mạ. Gương mặt kiêu bạc ấy của Sam làm Rachel bứt rức, khó chịu kinh khủng, hay kẻ thua cuộc trong trò chơi này là cô?...Không thể nào có chuyện như thế! Rachel Lynes này chưa bao giờ thất bại trước ai. Cô sẽ làm cho nó sống không bằng chết mới được…
************************************
Aiden ngồi trầm ngâm khi Sam về, ông gọi cô đến. Aiden nhìn cô, không tức giận, cũng không buồn rầu:
Thầy hiệu trưởng vừa gọi cho bố.
Con biết – Sam trả lời, hoàn toàn điềm tĩnh – Bố muốn trách con không? Con sẵn sàng rồi đây!
Điều thầy nói có đúng là sự thật không Sam?
Bố nghĩ sao? – miệng Sam nhếch lên một nụ cười bán nguyệt.
…Bố không tin con đã cư xử thế với Rachel Lynes. Con không phải là đứa nói dối!
Sam mỉm cười, cô tiến đến, nhẹ nhàng thơm lên má Aiden, cô thì thầm vào tai ông:
Cảm ơn vì đã tin con. Chỉ có mình bố tin con…cảm ơn bố!
Aiden cũng nhìn con trìu mến. Sau đó Sam về phòng, còn mình Aiden ngồi lại nơi phòng khách, ông tự cười mình:
Làm sao bố có thể nghi ngờ con chứ? Con rất giống Eris… Cô ấy cũng không biết nói dối!
…
Đêm ấy, có tin nhắn từ hộp thư thoại của Sam, người gửi là Gia Nguyên: “ chat bé Sam ơi?”. Sam bật khung trò chuyện lên, Gia Nguyên cũng đang online:
Gia Nguyên: hôm nay sao rồi, bé Sam?
Sam: bình thường!
Gia Nguyên: Sam này, anh mới bắt được một con bọ cánh cứng tuyệt đẹp! Anh gửi hình qua cho em nhé?
Sam: anh vẫn chơi mấy trò đó sao? Trẻ con quá!
Gia Nguyên: Sao thế? Đẹp mà!
Sam: …
Gia Nguyên: Sam ơi?
Sam: vâng?
Gia Nguyên: Em không vui à? Có chuyện gì với em sao?
Sam khựng lại, nhìn màn hình đăm đăm, Cao Gia Nguyên, sao anh lại có thể biết được? Chúng ta cách nhau cả một khoảng trời, anh không nhìn thấy em, anh không gặp em, sao ngay cả tâm trạng em anh cũng biết? Tiếng gõ máy tanh tách vang lên, mắt Sam đỏ au:
Sam: Sao anh biết?
Gia Nguyên: … tự dưng thấy vậy. Em đang buồn chuyện gì? Nói với anh được không nhóc?
Sam: Anh chỉ sinh trước em mấy phút mà sao dám gọi em là nhóc chứ? – nước mắt Sam long lanh, tựa hồ chỉ cần một cái chớp thật nhẹ thì sẽ lập tức trào ra.
Gia Nguyên: (^^)! Thì anh muốn làm anh trai! Làm anh trai mới bảo vệ được bé Sam mà! Nói anh nghe đi! Anh là chuyên gia tâm lí đây!
Sam:… Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, họ giả dối, và không ai tin em, Gia Nguyên ạ…
Kẻ ở Trung Hoa, người ở Anh Quốc, xa xôi, không thể gặp mặt… Thế mà, anh ấy vẫn hiểu cô như hiểu mình, chỉ có mình anh biết cô đang tổn thương như thế nào, chỉ có mình anh không nhìn vào vẻ lạnh lùng, cao ngạo của cô để phán xét, chỉ có mình anh gật đầu ủng hộ cô khi ai cũng quay lưng…Cao Gia Nguyên, chỉ cần anh là Sam có thể chấp nhận mọi thứ, Gia Nguyên là ý nghĩa duy nhất giúp cô bám víu lại cuộc đời điêu trá giả dối này…
/83
|