Tiểu Mạn đóng vai nữ hoàng tuyết Eva, thực sự mà nói thì cái vẻ thánh thiện của cô quá hợp với Eva trước khi bị lời nguyền thay đổi. Chẳng cần diễn xuất gì nhiều, cứ để tự nhiên, Tiểu Mạn cũng đã có thể là một công chúa Eva hoàn hảo. Tuy vậy đến khi diễn xuất vai nữ hoàng thực thụ thì Tiểu Mạn không đủ tố chất…
Tại phòng tập kịch…
Dương Minh Kha đang chăm chú theo dõi Tiểu Mạn tập kịch, cô bé có vẻ rất hăng hái, nụ cười bao giờ cũng rạng rỡ trên môi, có đứa em gái đáng yêu như Tiểu Mạn thì còn gì thích bằng. Anh cũng chú ý cả Cao Gia Nguyên nữa, chỉ đóng vai cận vệ , đứng yên bên cạnh Tiểu Mạn nhưng dường như hắn rất có sức hút, chẳng hiểu được tại sao mắt cứ dán vào hắn nữa. Hắn đứng một chỗ, trầm tĩnh, lạnh lùng. Có điều thú vị là Gia Nguyên chưa gì đã thuộc hết kịch bản, Tiểu Mạn quên hoài, còn hắn nhắc liên tục cho cô bé, dù chẳng cầm manh giấy kịch bản nào trong tay…tất nhiên đúng lấy từng chữ một…
Tiểu Mạn cau có nhìn Gia Nguyên, hắn hỏi:
Em sao vậy?
Đoạn này khó quá, em tập mãi mà chẳng nắm bắt được chút thần thái nào của Eva. Gương mặt em muốn bất cần đời, muốn lạnh lùng, cao ngạo gì cũng chẳng được, em thấy nó cứ thế nào ấy.
Đâu? Đưa đây anh xem!
Gia Nguyên lướt qua đoạn lời thoại dài, hắn im lặng một lúc. Sau đó, hắn thả bộp cuốn kịch bản xuống sàn, lùi xa Tiểu Mạn một bước. Gương mặt hắn ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo chĩa thẳng vào Tiểu Mạn. Từ khung cửa sổ lớn, ánh nắng tạt qua, đổ dài trên vai hắn sáng lấp lánh như ánh vàng. Gương mặt Gia Nguyên hoàn toàn vô cảm, làn da trắng như trong như lọc, mái tóc đen nhánh đổ xuống tráng lộ lên sự sắc sảo của khuôn mặt, đôi mắt phản chiếu ánh nắng tựa hồ như xanh hơn và cô độc hơn…Một phong thái cao ngạo chưa từng thấy. Bàn tay hắn nhẹ nâng lên, tưởng như đang hứng lấy những bông tuyết trắng xóa trong tưởng tượng, bờ môi nhạt của hắn nhếch nhẹ và chất giọng lạnh lẽo đến tê rân cột sống vang lên rõ mồn một:
Ta muốn phủ trắng gian sơn này bằng sự lạnh lẽo, ta muốn đóng băng mọi trái tim. Muôn hoa phải đều phủ tuyết lạnh, mọi cây cối phải run rẩy, sông hồ và biển cả phải đông lại. Nước sẽ ngừng chảy, mặt trời sẽ ngừng chiếu sáng, ta muốn phủ tuyết khắp nơi, ta muốn sự cô độc và tang tóc tràn mọi nẻo. Ta muốn tuyết của ta làm mờ hết vạn vật, để tất cả mọi người đều thấy rằng… - Gia Nguyên đưa hai tay lên như một vị chúa tể, mắt ánh những tia xanh rờn, uy linh nghiêng trời, từng chữ một vang lên đầy băng lãnh – Ta là Eva, nữ hoàng tuyết!
Khi lời thoại kết thúc, cả phòng tập có một sự yên lặng bất thường, Gia Nguyên đảo mắt quanh, không chỉ bắt gặp đôi mắt đang tròn lên kinh ngạc của Tiểu Mạn mà còn nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về hắn cách sửng sốt. Hắn thấy khó chịu kinh khủng, ai cũng đang nhìn hắn chằm chằm như nhìn một vật thể lạ, hắn cau mày nhìn Tiểu Mạn, cả cô bé cũng đang đơ ra như pho tượng sống:
Đấy, em cứ diễn như thế thôi, anh thấy cũng đâu có khó!
Tiểu Mạn vẫn im như phỗng, lát sau cô mới hoàn hồn lau mồ hôi đang vã ra ướt cả tráng, miệng không ngừng lắp bắp:
Sao…sao anh…có thể đóng đạt vậy chứ?
Hả? – Gia Nguyên tỏ vẻ không hiểu cô bé đang nói gì
Chúa ơi, Gia Nguyên, thần thái của anh khủng khiếp quá, em cứ tưởng mình đang nhìn một Nữ hoàng Eva bằng xương bằng thịt cơ đấy!
Sao em lại đánh đồng anh với phụ nữ chứ? Anh là con trai mà! – Gia Nguyên nhăn nhó, hắn cúi xuống nhặt lấy cuốn kịch bản thả vào tay Tiểu Mạn – Này, tự em đi mà diễn, anh chả hứng thú với mấy thứ này – Xong hắn bước nhanh ra khỏi phòng tập, định bụng xuống căn tin kiếm cái gì ăn, đói nhừ tử.
…
Trong phòng lúc này dội lên những tiếng xôn xao, mọi người nhìn nhau nuốt khan. Đúng như Tiểu Mạn nói, ban nãy nhìn Cao Gia Nguyên diễn cứ như thấy Eva bằng xương bằng thịt, sự cao ngạo và băng lãnh thể hiện đạt đến nỗi không phân biệt được đó là bản chất thực sự hay đơn giản chỉ là hắn đang diễn. Nếu khả năng diễn xuất của hắn mà khủng đến mức độ ấy thì chẳng biết phải liệt hắn vào hạng diễn viên cao cấp nào mới xứng đây…nhưng nói thì nói, có lẽ người kinh ngạc nhất chính là Dương Minh Kha. Tận lúc này rồi anh vẫn chưa thoát khỏi sự sửng sốt, vẫn ngồi đơ ra như tượng sống, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Anh không thể hiểu nổi tại sao ban nãy Cao Gia Nguyên lại xinh đẹp lạ lùng đến thế, cứ như thể hắn là một cô gái, một cô gái đích thực. Gương mặt cao ngạo của hắn, thần thái lạnh lùng đến cô độc của hắn, giọng nói tê buốt của hắn, đôi mắt dưới ánh nắng xanh biết của hắn, vầng hào quang từ nắng lấp lánh trên mái tóc hắn,… Quả thực quá giống Eva. Minh Kha tưởng như tim mình đang đập loạn nhịp cả lên, sự chú ý của anh không còn hướng vào cô em gái Tiểu Mạn nhỏ nhắn nữa, anh cứ nhìn hoài về phía cửa, nơi bóng người đó vừa đi khuất. Tiếng xôn xao mãi vẫn chưa dứt được…
Tại phòng tập kịch…
Dương Minh Kha đang chăm chú theo dõi Tiểu Mạn tập kịch, cô bé có vẻ rất hăng hái, nụ cười bao giờ cũng rạng rỡ trên môi, có đứa em gái đáng yêu như Tiểu Mạn thì còn gì thích bằng. Anh cũng chú ý cả Cao Gia Nguyên nữa, chỉ đóng vai cận vệ , đứng yên bên cạnh Tiểu Mạn nhưng dường như hắn rất có sức hút, chẳng hiểu được tại sao mắt cứ dán vào hắn nữa. Hắn đứng một chỗ, trầm tĩnh, lạnh lùng. Có điều thú vị là Gia Nguyên chưa gì đã thuộc hết kịch bản, Tiểu Mạn quên hoài, còn hắn nhắc liên tục cho cô bé, dù chẳng cầm manh giấy kịch bản nào trong tay…tất nhiên đúng lấy từng chữ một…
Tiểu Mạn cau có nhìn Gia Nguyên, hắn hỏi:
Em sao vậy?
Đoạn này khó quá, em tập mãi mà chẳng nắm bắt được chút thần thái nào của Eva. Gương mặt em muốn bất cần đời, muốn lạnh lùng, cao ngạo gì cũng chẳng được, em thấy nó cứ thế nào ấy.
Đâu? Đưa đây anh xem!
Gia Nguyên lướt qua đoạn lời thoại dài, hắn im lặng một lúc. Sau đó, hắn thả bộp cuốn kịch bản xuống sàn, lùi xa Tiểu Mạn một bước. Gương mặt hắn ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo chĩa thẳng vào Tiểu Mạn. Từ khung cửa sổ lớn, ánh nắng tạt qua, đổ dài trên vai hắn sáng lấp lánh như ánh vàng. Gương mặt Gia Nguyên hoàn toàn vô cảm, làn da trắng như trong như lọc, mái tóc đen nhánh đổ xuống tráng lộ lên sự sắc sảo của khuôn mặt, đôi mắt phản chiếu ánh nắng tựa hồ như xanh hơn và cô độc hơn…Một phong thái cao ngạo chưa từng thấy. Bàn tay hắn nhẹ nâng lên, tưởng như đang hứng lấy những bông tuyết trắng xóa trong tưởng tượng, bờ môi nhạt của hắn nhếch nhẹ và chất giọng lạnh lẽo đến tê rân cột sống vang lên rõ mồn một:
Ta muốn phủ trắng gian sơn này bằng sự lạnh lẽo, ta muốn đóng băng mọi trái tim. Muôn hoa phải đều phủ tuyết lạnh, mọi cây cối phải run rẩy, sông hồ và biển cả phải đông lại. Nước sẽ ngừng chảy, mặt trời sẽ ngừng chiếu sáng, ta muốn phủ tuyết khắp nơi, ta muốn sự cô độc và tang tóc tràn mọi nẻo. Ta muốn tuyết của ta làm mờ hết vạn vật, để tất cả mọi người đều thấy rằng… - Gia Nguyên đưa hai tay lên như một vị chúa tể, mắt ánh những tia xanh rờn, uy linh nghiêng trời, từng chữ một vang lên đầy băng lãnh – Ta là Eva, nữ hoàng tuyết!
Khi lời thoại kết thúc, cả phòng tập có một sự yên lặng bất thường, Gia Nguyên đảo mắt quanh, không chỉ bắt gặp đôi mắt đang tròn lên kinh ngạc của Tiểu Mạn mà còn nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về hắn cách sửng sốt. Hắn thấy khó chịu kinh khủng, ai cũng đang nhìn hắn chằm chằm như nhìn một vật thể lạ, hắn cau mày nhìn Tiểu Mạn, cả cô bé cũng đang đơ ra như pho tượng sống:
Đấy, em cứ diễn như thế thôi, anh thấy cũng đâu có khó!
Tiểu Mạn vẫn im như phỗng, lát sau cô mới hoàn hồn lau mồ hôi đang vã ra ướt cả tráng, miệng không ngừng lắp bắp:
Sao…sao anh…có thể đóng đạt vậy chứ?
Hả? – Gia Nguyên tỏ vẻ không hiểu cô bé đang nói gì
Chúa ơi, Gia Nguyên, thần thái của anh khủng khiếp quá, em cứ tưởng mình đang nhìn một Nữ hoàng Eva bằng xương bằng thịt cơ đấy!
Sao em lại đánh đồng anh với phụ nữ chứ? Anh là con trai mà! – Gia Nguyên nhăn nhó, hắn cúi xuống nhặt lấy cuốn kịch bản thả vào tay Tiểu Mạn – Này, tự em đi mà diễn, anh chả hứng thú với mấy thứ này – Xong hắn bước nhanh ra khỏi phòng tập, định bụng xuống căn tin kiếm cái gì ăn, đói nhừ tử.
…
Trong phòng lúc này dội lên những tiếng xôn xao, mọi người nhìn nhau nuốt khan. Đúng như Tiểu Mạn nói, ban nãy nhìn Cao Gia Nguyên diễn cứ như thấy Eva bằng xương bằng thịt, sự cao ngạo và băng lãnh thể hiện đạt đến nỗi không phân biệt được đó là bản chất thực sự hay đơn giản chỉ là hắn đang diễn. Nếu khả năng diễn xuất của hắn mà khủng đến mức độ ấy thì chẳng biết phải liệt hắn vào hạng diễn viên cao cấp nào mới xứng đây…nhưng nói thì nói, có lẽ người kinh ngạc nhất chính là Dương Minh Kha. Tận lúc này rồi anh vẫn chưa thoát khỏi sự sửng sốt, vẫn ngồi đơ ra như tượng sống, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Anh không thể hiểu nổi tại sao ban nãy Cao Gia Nguyên lại xinh đẹp lạ lùng đến thế, cứ như thể hắn là một cô gái, một cô gái đích thực. Gương mặt cao ngạo của hắn, thần thái lạnh lùng đến cô độc của hắn, giọng nói tê buốt của hắn, đôi mắt dưới ánh nắng xanh biết của hắn, vầng hào quang từ nắng lấp lánh trên mái tóc hắn,… Quả thực quá giống Eva. Minh Kha tưởng như tim mình đang đập loạn nhịp cả lên, sự chú ý của anh không còn hướng vào cô em gái Tiểu Mạn nhỏ nhắn nữa, anh cứ nhìn hoài về phía cửa, nơi bóng người đó vừa đi khuất. Tiếng xôn xao mãi vẫn chưa dứt được…
/83
|