Khi đến cổng biệt thự, Hồng Quân thấy một con lamborghini bạc bóng lộn đậu ngay trong sân. Anh gọi một cô hầu gái gần đó hỏi:
Ai đến vậy?
Cô hầu gái cúi đầu kính cẩn đáp:
Là… tiểu thư Rachel Lynes, thưa cậu chủ!
Rachel? – Đôi mắt đen của Hồng Quân tối sầm lại, giọng anh vang lên lạnh lẽo. Người hầu hơi giật mình, cúi chào rồi vội vã chạy đi chỗ khác.
Hồng Quân ngửa cổ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, miệng lằm bằm:
Rachel, Rachel, Rachel…ôi trời!
***********************************
Rachel đang nhâm nhi tách hồng trà và thư thả lật từng trang sách, mái tóc hạt dẻ dưới ánh đèn vàng ấm áp như óng ánh hơn, những búp tóc mềm mại thả bồng bềnh, đổ dài trên bờ vai mảnh khảnh. Chiếc váy ren đen điểm xuyến những hoa văn trong suốt làm lộ ra làn da cánh tay và cổ trắng muốt, đường viền váy đáp nhẹ trên tấm thảm đỏ được thêu thùa tinh xảo…trông Rachel thật sự rất xinh đẹp, rất quý phái…
Nghe tiếng gót giày, cô ngẩn lên, đôi mắt tím đầy ấn tượng lướt một lượt, dừng lại ở con người đang đứng nơi thềm cửa – Đỗ Hồng Quân. Hồng Quân tiến vào, anh thả mình đánh phịch một cái lên chiếc ghế bành da đối diện Rachel, thở dài nhìn cô:
Này Mít! Em qua đây làm gì vậy?
Anh yêu! Sao mới gặp mà anh đã nặng giọng vậy chứ? – Rachel cau mày trách cứ, một giây sau, trong đôi mắt buồn bã đã long lanh nước – Gọi Mít là thế nào?
Đấy! lại gương mặt mít ướt ấy. Không gọi em là Mít thì gọi là gì hả? – Hồng Quân nhún vai. Anh rót trà vào ly, nhâm nhi một ngụm rồi ngẩn lên nhìn cô đầy nghi hoặc – Nói đi! Qua đây làm gì?
…Qua gặp hôn phu! – Rachel mỉm cười, ánh nhìn cô thật dịu dàng, ý nhị - Bố giục cưới nhau đấy!
Vậy à? – Hồng Quân lạnh lẽo đáp, anh cầm ly trà lên, săm soi một lúc, rồi bất ngờ thả xuống…Choang! – tách trà vỡ tan tành… Anh băng lãnh nhìn Rachel – một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, giọng anh vang lên thông trầm – Nói với bố em “ hôn nhân của chúng ta” sẽ “như thế” đấy!
Rachel liếc tách trà, mắt ánh lên sự thú vị, bất giác cô mỉm cười, lại một nụ cười dịu dàng, hiền thục:
Em đã muốn thứ gì, thì thứ đó phải là của em… và cả anh cũng thế! – dường như cô đang cố tình nhấn mạnh hai từ “ của em”, thái độ rất tự tin, không hề bất mãn một chút nào trước hành động vừa rồi của Quân, cô tiếp tục nói – tuần sau em sẽ nộp hồ sơ vào đại học Nam Kinh, em cần một cái đóng dấu của anh đấy, vị chủ tịch kiêu hãnh ạ!
Muốn học đâu thì tùy em… - Hồng Quân bỏ lửng nửa câu rồi đứng dậy về phòng, không thèm nói thêm tiếng nào với Rachel.
… Rachel lại nhâm nhi tách hồng trà của mình, hương trà thơm và vị ngọt ngào quấn nơi đầu lưỡi làm cô dễ chịu. Cô liếc nhìn quanh nội thất của tòa biệt thự sang trọng, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
Anh sẽ là của em… trên đời này không bao giờ có thứ em muốn mà không có được. Hãy đợi đấy Hồng Quân!
***************************
“ Khi cái mũi tên đen của số phận đã bắn trúng bạn, cả cuộc đời bạn sẽ là một chuỗi ngày xui xẻo.”
Gia Nguyên liếc nhìn đống hồ sơ, lại thở dài đến não ruột. Chợt, hắn chú ý đến một tập vuông vắn có bìa màu vàng nhạt. Gia Nguyên cầm lên, xem xét kĩ , cái này nhìn quen quen…rồi hắn A lên một tiếng:
Hồ sơ thi nghề của Tiểu Mạn đây mà! Ủa…hình như cái này mai phải nộp rồi!- hắn nghiêng đầu, chớp mắt một cái – vậy… cô bé để quên?
…Gia Nguyên đứng dậy cầm tập hồ sơ đi nhanh ra ngoài. Không biết giờ này Tiểu Mạn đã về chưa. Hắn thấy một cô bé có hai bím tóc dài đi băng qua trước mặt, gọi giật lại:
Này, Nhật Hạ!
Gì ạ? – Cô bé tên Nhật Hạ, người ở trong ban thư kí với Tiểu Mạn, quay lại, thấy Gia Nguyên, cô hơi ngạc nhiên.
Tiểu Mạn đâu? – Hắn hỏi cụt lủn.
À… dạ, hình như cô ấy vừa đi với phó chủ tịch Dương!
Biết họ đi đâu không?
Em không biết…cơ mà, thấy họ vừa đi về phía cổng phụ đấy!
Gia Nguyên bỏ lửng cuộc trò chuyện, chạy vội đi, Nhật Hạ ngẩn người, mắt tròn lên tò mò:
Anh ấy làm gì mà gấp dữ vậy nhỉ?
Ai đến vậy?
Cô hầu gái cúi đầu kính cẩn đáp:
Là… tiểu thư Rachel Lynes, thưa cậu chủ!
Rachel? – Đôi mắt đen của Hồng Quân tối sầm lại, giọng anh vang lên lạnh lẽo. Người hầu hơi giật mình, cúi chào rồi vội vã chạy đi chỗ khác.
Hồng Quân ngửa cổ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, miệng lằm bằm:
Rachel, Rachel, Rachel…ôi trời!
***********************************
Rachel đang nhâm nhi tách hồng trà và thư thả lật từng trang sách, mái tóc hạt dẻ dưới ánh đèn vàng ấm áp như óng ánh hơn, những búp tóc mềm mại thả bồng bềnh, đổ dài trên bờ vai mảnh khảnh. Chiếc váy ren đen điểm xuyến những hoa văn trong suốt làm lộ ra làn da cánh tay và cổ trắng muốt, đường viền váy đáp nhẹ trên tấm thảm đỏ được thêu thùa tinh xảo…trông Rachel thật sự rất xinh đẹp, rất quý phái…
Nghe tiếng gót giày, cô ngẩn lên, đôi mắt tím đầy ấn tượng lướt một lượt, dừng lại ở con người đang đứng nơi thềm cửa – Đỗ Hồng Quân. Hồng Quân tiến vào, anh thả mình đánh phịch một cái lên chiếc ghế bành da đối diện Rachel, thở dài nhìn cô:
Này Mít! Em qua đây làm gì vậy?
Anh yêu! Sao mới gặp mà anh đã nặng giọng vậy chứ? – Rachel cau mày trách cứ, một giây sau, trong đôi mắt buồn bã đã long lanh nước – Gọi Mít là thế nào?
Đấy! lại gương mặt mít ướt ấy. Không gọi em là Mít thì gọi là gì hả? – Hồng Quân nhún vai. Anh rót trà vào ly, nhâm nhi một ngụm rồi ngẩn lên nhìn cô đầy nghi hoặc – Nói đi! Qua đây làm gì?
…Qua gặp hôn phu! – Rachel mỉm cười, ánh nhìn cô thật dịu dàng, ý nhị - Bố giục cưới nhau đấy!
Vậy à? – Hồng Quân lạnh lẽo đáp, anh cầm ly trà lên, săm soi một lúc, rồi bất ngờ thả xuống…Choang! – tách trà vỡ tan tành… Anh băng lãnh nhìn Rachel – một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, giọng anh vang lên thông trầm – Nói với bố em “ hôn nhân của chúng ta” sẽ “như thế” đấy!
Rachel liếc tách trà, mắt ánh lên sự thú vị, bất giác cô mỉm cười, lại một nụ cười dịu dàng, hiền thục:
Em đã muốn thứ gì, thì thứ đó phải là của em… và cả anh cũng thế! – dường như cô đang cố tình nhấn mạnh hai từ “ của em”, thái độ rất tự tin, không hề bất mãn một chút nào trước hành động vừa rồi của Quân, cô tiếp tục nói – tuần sau em sẽ nộp hồ sơ vào đại học Nam Kinh, em cần một cái đóng dấu của anh đấy, vị chủ tịch kiêu hãnh ạ!
Muốn học đâu thì tùy em… - Hồng Quân bỏ lửng nửa câu rồi đứng dậy về phòng, không thèm nói thêm tiếng nào với Rachel.
… Rachel lại nhâm nhi tách hồng trà của mình, hương trà thơm và vị ngọt ngào quấn nơi đầu lưỡi làm cô dễ chịu. Cô liếc nhìn quanh nội thất của tòa biệt thự sang trọng, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
Anh sẽ là của em… trên đời này không bao giờ có thứ em muốn mà không có được. Hãy đợi đấy Hồng Quân!
***************************
“ Khi cái mũi tên đen của số phận đã bắn trúng bạn, cả cuộc đời bạn sẽ là một chuỗi ngày xui xẻo.”
Gia Nguyên liếc nhìn đống hồ sơ, lại thở dài đến não ruột. Chợt, hắn chú ý đến một tập vuông vắn có bìa màu vàng nhạt. Gia Nguyên cầm lên, xem xét kĩ , cái này nhìn quen quen…rồi hắn A lên một tiếng:
Hồ sơ thi nghề của Tiểu Mạn đây mà! Ủa…hình như cái này mai phải nộp rồi!- hắn nghiêng đầu, chớp mắt một cái – vậy… cô bé để quên?
…Gia Nguyên đứng dậy cầm tập hồ sơ đi nhanh ra ngoài. Không biết giờ này Tiểu Mạn đã về chưa. Hắn thấy một cô bé có hai bím tóc dài đi băng qua trước mặt, gọi giật lại:
Này, Nhật Hạ!
Gì ạ? – Cô bé tên Nhật Hạ, người ở trong ban thư kí với Tiểu Mạn, quay lại, thấy Gia Nguyên, cô hơi ngạc nhiên.
Tiểu Mạn đâu? – Hắn hỏi cụt lủn.
À… dạ, hình như cô ấy vừa đi với phó chủ tịch Dương!
Biết họ đi đâu không?
Em không biết…cơ mà, thấy họ vừa đi về phía cổng phụ đấy!
Gia Nguyên bỏ lửng cuộc trò chuyện, chạy vội đi, Nhật Hạ ngẩn người, mắt tròn lên tò mò:
Anh ấy làm gì mà gấp dữ vậy nhỉ?
/83
|