Gia Nguyên bình thản ngước nhìn hội đồng nhà trường, tất cả những thầy cô đều đang có mặt ở đây, đôi mắt hắn lúc ấy băng lãnh kì lạ. Thật cao ngạo!
Cuộc tra khảo bắt đầu…
- Câu hỏi đầu tiên: Tại sao anh lại vào sảnh D trong khi nhà trường đã ra quy định cấm?
- Có người gọi tôi đến đấy!
- Người đó là ai?
- Tôi xin không trả lời câu hỏi này.
- Nếu vậy thì chúng tôi đủ điều kiện để có thể kết luận anh vừa nói dối, anh đến đó để đánh cắp tài liệu thi đúng không?
- Nếu đúng vậy thì sao ạ? Còn nếu không thì sao?
- Chúng tôi đang thẩm vấn, yêu cầu anh trả lời trung thực, không được phép phản bác lại hội đồng như thế!
- Vâng, câu trả lời của tôi là không, tôi không ăn cắp thứ gì cả!
- Vậy thì chẳng có động cơ nào để anh đến tận phòng lưu trữ đề thi, anh có giải thích gì cho việc này không?
- Không!
- Chúng tôi kết luận anh đã ăn cắp tài liệu để phục vụ cho mục đích cá nhân, trước đây, anh vốn không phải là một học sinh ưu tú, nhưng đột nhiên lại có một bước tiến vượt bậc về thành tích, điều này có thể đặt nghi vấn.
Gia Nguyên nhếch môi cười ruồi, nghi vấn? Phải rồi, đùng một cái từ bét lớp lại nhảy lên dẫn đầu trường thì thật khó lí giải, cái bẫy này mới thực tế làm sao!
Hắn ngước lên, đôi mắt sẫm lại che khuất mọi cảm xúc phức tạp bên trong. Gia Nguyên hít một hơi thật sâu, giọng hắn vang lên trong gian phòng lớn dõng dạc khác thường:
- Ngay bây giờ đây, tôi nghĩ mình có thể chứng minh rằng chẳng việc gì tôi phải ăn cắp thứ tài liệu đó, bởi tôi đứng đầu trường này bằng chính thực lực của tôi. Không gian lận, không giả dối gì cả… Tất cả các thầy cô ở đây, ai cũng có thể vấn đáp tôi, về bất kì vấn đề nào có trong chương trình học mà quý vị muốn, thậm chí tôi thách thức vấn đáp trong cả chương trình của năm học tới. Tôi sẽ trả lời ngay tại đây, tất cả những vấn đề mà quý vị có thể ra thi cho sinh viên. Câu hỏi nào cũng được : quản trị tài chính, quản trị quốc tế, quản trị thương hiệu,… Nào, xin mời!
Có một làn sóng xì xào nổi lên tạo thành bầu không khí căng thẳng cao độ. Vấn đáp ngay tại đây? Về tất cả mọi vấn đề có trong chương trình? Làm bài thi bằng miệng? Cậu sinh viên ấy có hiểu vấn đáp thực sự là gì không? Cậu ta phải trả lời bất cứ phạm vi kiến thức nào thầy cô hỏi đến, mỗi câu hỏi phải được trả lời đầy đủ nội dung và chính xác, điều quan trọng của cách thức này là thí sinh phải rất tự tin, rất bình tĩnh, kiến thức thực sự sâu rộng, phản xạ nhanh, trí nhớ tốt và phải trả lời cách khôn khéo, gãy gọn, súc tích.
Gia Nguyên ngẩng cao đầu, thần thái kiêu hãnh đáng sợ. Từ trước đến giờ, hội đồng nhà trường chưa khi nào phải đối mặt với một lời thách thức bản lĩnh như thế. Được thôi, để xem thực lực cậu sinh viên này đến đâu!
*******************************************
Mọi thứ đã được quyết định, Gia Nguyên chứng minh mình không ăn cắp tài liệu thi rất tốt ,tuy nhiên việc tự ý vào sảnh cấm khiến hắn bị đình chỉ học một tuần…Nghỉ học? Vậy cũng khỏe!
Gia Nguyên thong dong bước đi, đến góc khuất cầu thang, hắn gặp phải một người ngáng đường.
Rachel nhẹ nhàng hất những búp tóc mềm mại ra sau lưng, cô khoanh tay, mỉm cười hòa nhã:
- Nghe nói có kẻ ăn cắp tài liệu đề thi…ồ, thì ra đó là lí do mà cậu luôn dẫn đầu? – Đôi mắt cô thoáng qua sắc tím đục bí ẩn, Rachel nhếch môi nhả từng chữ đầy khinh bạc - Thật kinh tởm!
- Nói thế là cô bày ra trò này? Lên kế hoạch được đấy! – Gia Nguyên bình luận với gương mặt nhàn nhạt thứ cảm xúc lạnh lẽo.
- Dựa vào đâu mà cậu nói thế nhỉ? – Rachel nhún vai, hàng lông mày lá liễu khẽ nhếch lên ra vẻ ngây ngô, hiền thục – Có bao kẻ ghét cậu tại sao lại cứ đổ lên đầu tớ?
- Vì cô là kẻ ghét tôi nhất trong những kẻ ghét tôi, và cô sống cũng chỉ để bày những trò như thế thôi!
Rachel bật cười, tiếng cười giòn tan, thánh thiện đến kì lạ:
- Vậy sao? Thế thì cậu định làm gì tôi đây, học sinh ưu tú Cao Gia Nguyên? Tôi không nhầm thì cậu bị đình chỉ học một tuần vì tội vi phạm nội quy mà, cay cú chứ nhỉ?
- Cay cú? Cô nghĩ ai cũng giống cô sao Rachel Lynes? – Gia Nguyên nhướn mày cao ngạo, giọng hắn trầm tịch, băng lãnh – Tôi chẳng sao cả, vì loại người như cô đâu đáng để tôi phải bận tâm!
Nụ cười trên môi Rachel vụt tắt, không đáng để bận tâm ư?
Cô liếc nhìn thái độ dửng dưng của hắn, đôi mắt tím bất ngờ cuộn lên những đợt sóng dữ dội, máu trong huyết quản thoáng chốc đã sôi sùng sục…Hắn vừa lăng mạ cô?
Rachel siết chặt tay, những đường gân xanh xám chạy rần rần dưới làn da trắng như ngọc, cô rít từng chữ qua kẽ răng đầy phẫn nộ:
- Thế mày nghĩ mày là ai, Cao Khiết Sam? Một đứa con gái giả trai để dễ dàng quyến rũ đàn ông chứ gì?
- Nhảm nhí! – Gia Nguyên gằn giọng vẻ khó chịu, hắn quay lưng, định bỏ đi, nhưng lời của Rachel làm hắn thoáng khựng lại:
- Mày muốn cướp Hồng Quân từ tay tao phải không? Mày đang cố tiếp cận anh ấy, mày giả vờ để giành được sự thương hại của Quân? Nói cho mày biết, mày mơ xa quá rồi đó, đồ tiện nhân!
Chát! – Gia Nguyên giáng thẳng vào mặt Rachel một cái tát thật mạnh, đôi mắt hắn sẫm lại với những đợt sóng cuồn cuộn mạnh mẽ đến đáng sợ:
- Câm miệng trước khi tôi nổi giận!
- Haha…Mày đánh tao sao? – Rachel cười lớn trong sự kinh ngạc thú vị, cô cảm thấy ran rát ở khóe miệng, có thứ chất lỏng nhẹ chảy vào đầu lưỡi, quyện một vị tanh nồng…máu?
Mắt cô trợn lên với sắc đục tăm tối lan tỏa, cô đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, môi nhếch lên đầy hứng khởi:
- Được lắm con khốn! Đã thế thì đừng trách tao!
Bốp – bốp! – Rachel điên cuồng dập đầu vào bờ tường mấy cái liên tiếp. Khi cô dừng lại, trán đã thâm tím với một đường máu tươi tuôn ra, chảy dọc hai bên thái dương.
Gia Nguyên khoanh tay, mặt hắn đanh lại lạnh lẽo, gì thế này? Hắn nở nụ cười khinh bạc:
- Sao cứ có mỗi một trò mà lôi ra diễn hoài vậy? Chưa nhàm sao?
- Mày cứ chờ đó, lần này sẽ khác! – Rachel ngửa cổ cười khùng khục tà mị.
Cô liếc nhìn Gia Nguyên bằng ánh mắt thách thức lần cuối, rồi đâm đầu chạy thẳng lên cầu thang. Rachel chạy đến phòng chủ tịch…
******************************************
Khi Hồng Quân vừa mở cửa, Rachel đã lao đến ôm chầm lấy anh, bờ vai nhỏ bé run lên bần bật trong sự kinh hãi tột độ. Quân nhẹ nhàng đẩy cô ra, đôi đồng tử đen lạnh bất ngờ giãn ra sửng sốt…Trán Rachel bầm tím, máu tuôn ướt đẫm hai bên thái dương, khóe môi bị rách một đường nhỏ, vết thương đã thâm lại.
Quân siết chặt lấy vai cô, hơi thở anh gấp gáp, chất giọng trầm trầm chứa đựng sự lo lắng sâu sắc:
- Rachel, có chuyện gì xảy ra với em vậy? Bộ dạng này là sao?
Cô gái run rẩy áp mặt vào ngực Hồng Quân, hai tay siết chặt lấy anh như đang trốn tránh một điều khủng khiếp nào đó. Rachel ngước lên, gương mặt thanh tú giàn giụa nước mắt, đôi mắt tím xao động dữ dội với những đợt sóng hoang man cuộn lên lớp lớp. Từng tiếng nấc nghẹn ngào như cố kìm lại trong cổ họng …và rồi cô bật khóc nức nở.
- Trả lời anh đi! Có chuyện gì với em vậy, Rachel? – Hồng Quân kiên nhẫn lặp lại câu hỏi ấy, mỗi lúc càng cảm thấy lo lắng hơn.
- Do tôi đánh! – Gia Nguyên từ đâu tiến lại, từng bước bình thản, sự lạnh nhạt toát ra từ phong thái ấy một cách không hề giấu giếm.
Hồng Quân khẽ cau mày, anh nhất thời định nói gì đó nhưng lập tức khựng lại bởi sự tiếng khóc vỡ òa của Rachel. Cô lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt ngấn lệ mở to nhìn anh, Hồng Quân đọc được gì trong đó? – sự sợ hãi, bồn chồn và đau đớn đến vô cùng. Rachel hoàn toàn mất bình tĩnh, giọng cô lạc hẳn đi:
- Không, Hồng Quân, em không làm gì cả! Cậu ấy vu oan cho em… Gia Nguyên nói việc cậu ấy bị đình chỉ học là do em bày ra, cậu ấy nói em cố tình dụ cậu ấy vào sảnh D rồi quay phim báo giám thị, Gia Nguyên bảo em là tiện nhân… Quân, tin em đi, em không làm như thế, em không làm hại ai cả… Gia Nguyên đánh em, cậu ấy đổ tội lên đầu em, em không có như thế…anh biết mà, em không như thế!
Quân nhìn sâu vào mắt cô, sự chân thật ấy, sự khổ sở ấy, sự sợ hãi ấy… anh im lặng một lúc rất lâu, rồi anh cũng vòng tay ôm lấy cô, khẽ xoa nhẹ bờ vai ấy như một cách an ủi chân thành:
- Được rồi, anh hiểu rồi! – Hồng Quân cởi chiếc áo vest ra, nhẹ nhàng choàng cho Rachel, anh cẩn thận lau vệt máu còn chảy dài trên vầng trán ấy bằng chiếc khăn mùi xoa của mình, rồi anh nắm lấy tay cô, dịu dàng dẫn đi – Bây giờ anh đưa em về!
Những người đứng gần đó đưa tay che miệng xì xầm trao đổi, những cái chỉ trỏ hướng về Gia Nguyên, họ vừa chứng kiến một cảnh tượng hay ho…
Cuộc tra khảo bắt đầu…
- Câu hỏi đầu tiên: Tại sao anh lại vào sảnh D trong khi nhà trường đã ra quy định cấm?
- Có người gọi tôi đến đấy!
- Người đó là ai?
- Tôi xin không trả lời câu hỏi này.
- Nếu vậy thì chúng tôi đủ điều kiện để có thể kết luận anh vừa nói dối, anh đến đó để đánh cắp tài liệu thi đúng không?
- Nếu đúng vậy thì sao ạ? Còn nếu không thì sao?
- Chúng tôi đang thẩm vấn, yêu cầu anh trả lời trung thực, không được phép phản bác lại hội đồng như thế!
- Vâng, câu trả lời của tôi là không, tôi không ăn cắp thứ gì cả!
- Vậy thì chẳng có động cơ nào để anh đến tận phòng lưu trữ đề thi, anh có giải thích gì cho việc này không?
- Không!
- Chúng tôi kết luận anh đã ăn cắp tài liệu để phục vụ cho mục đích cá nhân, trước đây, anh vốn không phải là một học sinh ưu tú, nhưng đột nhiên lại có một bước tiến vượt bậc về thành tích, điều này có thể đặt nghi vấn.
Gia Nguyên nhếch môi cười ruồi, nghi vấn? Phải rồi, đùng một cái từ bét lớp lại nhảy lên dẫn đầu trường thì thật khó lí giải, cái bẫy này mới thực tế làm sao!
Hắn ngước lên, đôi mắt sẫm lại che khuất mọi cảm xúc phức tạp bên trong. Gia Nguyên hít một hơi thật sâu, giọng hắn vang lên trong gian phòng lớn dõng dạc khác thường:
- Ngay bây giờ đây, tôi nghĩ mình có thể chứng minh rằng chẳng việc gì tôi phải ăn cắp thứ tài liệu đó, bởi tôi đứng đầu trường này bằng chính thực lực của tôi. Không gian lận, không giả dối gì cả… Tất cả các thầy cô ở đây, ai cũng có thể vấn đáp tôi, về bất kì vấn đề nào có trong chương trình học mà quý vị muốn, thậm chí tôi thách thức vấn đáp trong cả chương trình của năm học tới. Tôi sẽ trả lời ngay tại đây, tất cả những vấn đề mà quý vị có thể ra thi cho sinh viên. Câu hỏi nào cũng được : quản trị tài chính, quản trị quốc tế, quản trị thương hiệu,… Nào, xin mời!
Có một làn sóng xì xào nổi lên tạo thành bầu không khí căng thẳng cao độ. Vấn đáp ngay tại đây? Về tất cả mọi vấn đề có trong chương trình? Làm bài thi bằng miệng? Cậu sinh viên ấy có hiểu vấn đáp thực sự là gì không? Cậu ta phải trả lời bất cứ phạm vi kiến thức nào thầy cô hỏi đến, mỗi câu hỏi phải được trả lời đầy đủ nội dung và chính xác, điều quan trọng của cách thức này là thí sinh phải rất tự tin, rất bình tĩnh, kiến thức thực sự sâu rộng, phản xạ nhanh, trí nhớ tốt và phải trả lời cách khôn khéo, gãy gọn, súc tích.
Gia Nguyên ngẩng cao đầu, thần thái kiêu hãnh đáng sợ. Từ trước đến giờ, hội đồng nhà trường chưa khi nào phải đối mặt với một lời thách thức bản lĩnh như thế. Được thôi, để xem thực lực cậu sinh viên này đến đâu!
*******************************************
Mọi thứ đã được quyết định, Gia Nguyên chứng minh mình không ăn cắp tài liệu thi rất tốt ,tuy nhiên việc tự ý vào sảnh cấm khiến hắn bị đình chỉ học một tuần…Nghỉ học? Vậy cũng khỏe!
Gia Nguyên thong dong bước đi, đến góc khuất cầu thang, hắn gặp phải một người ngáng đường.
Rachel nhẹ nhàng hất những búp tóc mềm mại ra sau lưng, cô khoanh tay, mỉm cười hòa nhã:
- Nghe nói có kẻ ăn cắp tài liệu đề thi…ồ, thì ra đó là lí do mà cậu luôn dẫn đầu? – Đôi mắt cô thoáng qua sắc tím đục bí ẩn, Rachel nhếch môi nhả từng chữ đầy khinh bạc - Thật kinh tởm!
- Nói thế là cô bày ra trò này? Lên kế hoạch được đấy! – Gia Nguyên bình luận với gương mặt nhàn nhạt thứ cảm xúc lạnh lẽo.
- Dựa vào đâu mà cậu nói thế nhỉ? – Rachel nhún vai, hàng lông mày lá liễu khẽ nhếch lên ra vẻ ngây ngô, hiền thục – Có bao kẻ ghét cậu tại sao lại cứ đổ lên đầu tớ?
- Vì cô là kẻ ghét tôi nhất trong những kẻ ghét tôi, và cô sống cũng chỉ để bày những trò như thế thôi!
Rachel bật cười, tiếng cười giòn tan, thánh thiện đến kì lạ:
- Vậy sao? Thế thì cậu định làm gì tôi đây, học sinh ưu tú Cao Gia Nguyên? Tôi không nhầm thì cậu bị đình chỉ học một tuần vì tội vi phạm nội quy mà, cay cú chứ nhỉ?
- Cay cú? Cô nghĩ ai cũng giống cô sao Rachel Lynes? – Gia Nguyên nhướn mày cao ngạo, giọng hắn trầm tịch, băng lãnh – Tôi chẳng sao cả, vì loại người như cô đâu đáng để tôi phải bận tâm!
Nụ cười trên môi Rachel vụt tắt, không đáng để bận tâm ư?
Cô liếc nhìn thái độ dửng dưng của hắn, đôi mắt tím bất ngờ cuộn lên những đợt sóng dữ dội, máu trong huyết quản thoáng chốc đã sôi sùng sục…Hắn vừa lăng mạ cô?
Rachel siết chặt tay, những đường gân xanh xám chạy rần rần dưới làn da trắng như ngọc, cô rít từng chữ qua kẽ răng đầy phẫn nộ:
- Thế mày nghĩ mày là ai, Cao Khiết Sam? Một đứa con gái giả trai để dễ dàng quyến rũ đàn ông chứ gì?
- Nhảm nhí! – Gia Nguyên gằn giọng vẻ khó chịu, hắn quay lưng, định bỏ đi, nhưng lời của Rachel làm hắn thoáng khựng lại:
- Mày muốn cướp Hồng Quân từ tay tao phải không? Mày đang cố tiếp cận anh ấy, mày giả vờ để giành được sự thương hại của Quân? Nói cho mày biết, mày mơ xa quá rồi đó, đồ tiện nhân!
Chát! – Gia Nguyên giáng thẳng vào mặt Rachel một cái tát thật mạnh, đôi mắt hắn sẫm lại với những đợt sóng cuồn cuộn mạnh mẽ đến đáng sợ:
- Câm miệng trước khi tôi nổi giận!
- Haha…Mày đánh tao sao? – Rachel cười lớn trong sự kinh ngạc thú vị, cô cảm thấy ran rát ở khóe miệng, có thứ chất lỏng nhẹ chảy vào đầu lưỡi, quyện một vị tanh nồng…máu?
Mắt cô trợn lên với sắc đục tăm tối lan tỏa, cô đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, môi nhếch lên đầy hứng khởi:
- Được lắm con khốn! Đã thế thì đừng trách tao!
Bốp – bốp! – Rachel điên cuồng dập đầu vào bờ tường mấy cái liên tiếp. Khi cô dừng lại, trán đã thâm tím với một đường máu tươi tuôn ra, chảy dọc hai bên thái dương.
Gia Nguyên khoanh tay, mặt hắn đanh lại lạnh lẽo, gì thế này? Hắn nở nụ cười khinh bạc:
- Sao cứ có mỗi một trò mà lôi ra diễn hoài vậy? Chưa nhàm sao?
- Mày cứ chờ đó, lần này sẽ khác! – Rachel ngửa cổ cười khùng khục tà mị.
Cô liếc nhìn Gia Nguyên bằng ánh mắt thách thức lần cuối, rồi đâm đầu chạy thẳng lên cầu thang. Rachel chạy đến phòng chủ tịch…
******************************************
Khi Hồng Quân vừa mở cửa, Rachel đã lao đến ôm chầm lấy anh, bờ vai nhỏ bé run lên bần bật trong sự kinh hãi tột độ. Quân nhẹ nhàng đẩy cô ra, đôi đồng tử đen lạnh bất ngờ giãn ra sửng sốt…Trán Rachel bầm tím, máu tuôn ướt đẫm hai bên thái dương, khóe môi bị rách một đường nhỏ, vết thương đã thâm lại.
Quân siết chặt lấy vai cô, hơi thở anh gấp gáp, chất giọng trầm trầm chứa đựng sự lo lắng sâu sắc:
- Rachel, có chuyện gì xảy ra với em vậy? Bộ dạng này là sao?
Cô gái run rẩy áp mặt vào ngực Hồng Quân, hai tay siết chặt lấy anh như đang trốn tránh một điều khủng khiếp nào đó. Rachel ngước lên, gương mặt thanh tú giàn giụa nước mắt, đôi mắt tím xao động dữ dội với những đợt sóng hoang man cuộn lên lớp lớp. Từng tiếng nấc nghẹn ngào như cố kìm lại trong cổ họng …và rồi cô bật khóc nức nở.
- Trả lời anh đi! Có chuyện gì với em vậy, Rachel? – Hồng Quân kiên nhẫn lặp lại câu hỏi ấy, mỗi lúc càng cảm thấy lo lắng hơn.
- Do tôi đánh! – Gia Nguyên từ đâu tiến lại, từng bước bình thản, sự lạnh nhạt toát ra từ phong thái ấy một cách không hề giấu giếm.
Hồng Quân khẽ cau mày, anh nhất thời định nói gì đó nhưng lập tức khựng lại bởi sự tiếng khóc vỡ òa của Rachel. Cô lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt ngấn lệ mở to nhìn anh, Hồng Quân đọc được gì trong đó? – sự sợ hãi, bồn chồn và đau đớn đến vô cùng. Rachel hoàn toàn mất bình tĩnh, giọng cô lạc hẳn đi:
- Không, Hồng Quân, em không làm gì cả! Cậu ấy vu oan cho em… Gia Nguyên nói việc cậu ấy bị đình chỉ học là do em bày ra, cậu ấy nói em cố tình dụ cậu ấy vào sảnh D rồi quay phim báo giám thị, Gia Nguyên bảo em là tiện nhân… Quân, tin em đi, em không làm như thế, em không làm hại ai cả… Gia Nguyên đánh em, cậu ấy đổ tội lên đầu em, em không có như thế…anh biết mà, em không như thế!
Quân nhìn sâu vào mắt cô, sự chân thật ấy, sự khổ sở ấy, sự sợ hãi ấy… anh im lặng một lúc rất lâu, rồi anh cũng vòng tay ôm lấy cô, khẽ xoa nhẹ bờ vai ấy như một cách an ủi chân thành:
- Được rồi, anh hiểu rồi! – Hồng Quân cởi chiếc áo vest ra, nhẹ nhàng choàng cho Rachel, anh cẩn thận lau vệt máu còn chảy dài trên vầng trán ấy bằng chiếc khăn mùi xoa của mình, rồi anh nắm lấy tay cô, dịu dàng dẫn đi – Bây giờ anh đưa em về!
Những người đứng gần đó đưa tay che miệng xì xầm trao đổi, những cái chỉ trỏ hướng về Gia Nguyên, họ vừa chứng kiến một cảnh tượng hay ho…
/83
|