Tít – tít – tít ! – Một chuỗi âm thanh bất chợt vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch làm Gia Nguyên giật bắn mình. Hắn liền bật dậy, lao đến chỗ máy in. Từ khe kê giấy, tờ A4 chậm rãi chạy ra, tiếng ống mực quét đều đều nghe khô khốc.
Gia Nguyên chụp lấy tờ giấy mới in, hơi ấm phả vào tay, đồng tử hắn chợt sững lại… cái gì thế này?
Hắn bật máy đàm lên, bắn tín hiệu sang Aiden, một giây sau, đầu bên kia đã nhận kết nối. Gia Nguyên siết chặt tờ giấy trong tay, hơi thở hắn gấp gáp:
- Bố, nói cho con biết hacker Jang là ai?
- Con đang hỏi gì đấy Sam? Jang là Jang chứ là ai?
- Con muốn biết danh tính thật của hắn!
- … - Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Gia Nguyên nghe một tiếng thở dài nặng nề phả vào máy đàm.
- Bố? Sao bố không trả lời? – Hắn sốt ruột.
- Không được Sam ạ! Bất cứ thứ gì con muốn, ngoài danh tính của Jang! – Aiden cương nghị đáp trả.
- Tại sao? – Gia Nguyên ngạc nhiên, bố hắn đang giấu hắn ư?
- Vì bố đã hứa với cậu ấy rồi! Cậu ấy chỉ giúp chúng ta khi bố chịu giữ bí mật, nếu bố nói ra, nhất là nói với con, Jang sẽ vĩnh viễn im lặng, cậu ấy sẽ không giúp bất cứ điều gì nữa!
- Bố, làm ơn đi, làm ơn cho con biết danh tính của Jang, con sẽ không để hắn nghi ngờ đâu! – Gia Nguyên van lơn khẩn thiết.
- Xin lỗi Sam! – Aiden đáp gọn rồi ngắt tín hiệu, mọi thứ lại rơi tõm vào bể sâu im lặng.
Gia Nguyên nhìn sững vào khoảng không vô định, lần đầu tiên bố ngắt máy trước… Aiden một khi đã nói không tiết lộ thì nên hiểu điều đó sẽ mãi mãi là bí mật.
Khác với Edward và Kaylee, Jang chưa bao giờ lộ diện trước mặt hắn, cũng chưa bao giờ trao đổi với hắn qua máy đàm. Mọi liên lạc với Jang đều thông qua một người trung gian khác - bố Aiden…Tại sao bố giấu hắn? Tại sao bố không chịu nói?... Jang rốt cuộc là ai?
Gia Nguyên run rẩy đọc từng chữ trên tờ giấy hắn vừa nhận. Mặt trước là dòng chữ “ Sự thật nằm đằng sau năm mật thư”, rồi bên dưới có một bài thơ ngắn:
“ Biển trời trong vắt tựa gương soi
Bóng người tan vào làn bọt trắng
Mê cung u tịch đầy cay đắng
Satan dẫn lối kẻ cô độc”
Gia Nguyên lật ra mặt sau tờ giấy, một trang đầy những con số bí ẩn, nhìn dòng cuối hắn khẽ nuốt khan: “ The first secret letter (Mật thư thứ nhất) – Key (chìa khóa) : Sea (Biển) – from: Jang”
Cái quái quỷ gì thế này?... Mật thư ư?
**********************************
Ánh ban mai vàng óng đổ dài trên mặt nước, hơi gió cuốn theo hương vị muối bể mặn nồng áp vào da thịt một cảm giác mơn man dịu nhẹ. Cát phẳng lặng, hứng lấy ánh nắng pha lê, sáng lấp lánh như một tấm thảm kim cương dài vô tận. Từ tít tắp ngoài xa, những đợt sóng trùng khơi nối đuôi nhau chạy vào phủ lên bờ cát, bọt văng trắng xóa, vang vọng âm hưởng rì rào hữu tình.
Gió luồn qua mái tóc ngắn hất tung những lọn mềm mại, Gia Nguyên đưa tay vuốt ngược những cọng tóc lòa xòa trước mắt. Hắn phóng tầm nhìn ra tận đường giáp ranh giữa bầu trời và mặt nước, hai gam màu, một xanh trong, một xanh thẳm như tan vào nhau, cùng hắt ánh sáng, làm cho cả nền trời và mặt biển rực rỡ lạ thường. Thật kira – kira!
Gia Nguyên lôi trong túi áo ra một tờ A4 đã được gấp lại cẩn thận, đây là mật thư thứ nhất với chìa khóa: “Sea”. Hắn nhìn những con số lộn xộn trên tờ giấy, đầu óc hắn trống rỗng, Gia Nguyên chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
“Sự thật nằm đằng sau năm mật thư” – một câu thật ngắn gọn và súc tích, nói vậy là Jang đang nắm sự thật? Tại sao anh chàng lại đẩy hắn vào trò chơi quỷ quái này nhỉ? Tại sao anh không nói thẳng ra cho hắn biết? Hà cớ gì phải sử dụng mật thư?…
Bố giấu hắn về danh tính của Jang, còn Jang thì giấu hắn sự thật, trong hoàn cảnh này, mật thư là một thứ để kéo dài thời gian. Ngoài ra, mật thư còn một ý nghĩa nữa… rõ ràng Jang đã không thể nói trực tiếp với Gia Nguyên nên mới mượn đến thứ này, anh muốn hắn tự tìm câu trả lời, anh muốn hắn tự chiến đấu, anh muốn hắn dũng cảm và chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để chấp nhận sự thật.
Giờ đây, Gia Nguyên biết rất rõ rằng hắn đang đứng trước hai sự lựa chọn. Hoặc là chấp nhận giải mật thư, hoặc là để sự thật mãi mãi chìm vào quên lãng.
Tham gia trò chơi của Jang hay quay lưng lại với sự thật?... Gia Nguyên thừa hiểu mục đích hắn sang Trung Quốc để làm gì mà, và hắn đã quyết định rồi, dù Jang có muốn nói hay không, dù Jang có muốn thử thách hắn như thế nào, dù Jang có bày trò gì đi nữa thì hắn vẫn sẽ bước tiếp. Việc hắn còn tồn tại đến bây giờ cũng chỉ vì muốn trả thù cho người đó, hắn nhất định sẽ tìm được kẻ sát nhân. Gia Nguyên sẽ giải tất cả mật thư để tìm ra câu trả lời.
Mật thư thứ nhất, chìa khóa là “Sea” và lúc này, Gia Nguyên đang có mặt ở biển…
Biển? Biển chứa bí mật gì? Biển có đặc điểm gì? Tính chất của biển là gì?... Gia Nguyên chăm chú quan sát, cách giải mật thư này nằm ở đâu trong những thuộc tính của biển? … Xanh? Mát? Sâu? Rộng?...
Hắn nhìn kĩ những dãy số, hàng lông mày khẽ cau lại, trong những kí tự hỗn độn này có bốn con số được in đậm, đều là số 45, chúng bố trí rời rạc và chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng chúng được in đậm, in đậm có nghĩa là cần phải chú ý.
Ngón tay Gia Nguyên di di trên mặt giấy theo đủ thứ đường: thẳng, dích dắc, trôn ốc, gấp khúc,… rồi hắn xoay tờ giấy theo nhiều chiều, nhưng số vẫn cứ là số, vô hồn, vô nghĩa. Hắn lại ngước lên quan sát biển cả, chẳng có gì ngoài màu xanh biếc và những đợt sóng rì rào vỗ. Mấu chốt nằm ở đâu?
Ánh nắng gắt bắt đầu khiến da mặt ran rát, Gia Nguyên leo khỏi mỏm đá, hắn cảm thấy khát nước. Hắn đã ngồi như vậy ba tiếng đồng hồ rồi, lặng lẽ quan sát biển cả, tuy vậy, trong đầu hắn vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Gia Nguyên đi vào quầy tạp vụ mua chai nước táo, hắn tìm một chỗ râm mát, rồi ngả người lên chiếc ghế gấp kẻ sọc. Nhấp ngụm nước mát lạnh, Gia Nguyên cảm thấy cái cổ họng khô khốc của hắn dịu đi đôi chút. Hắn đặt tay lên gối đầu, nhẹ nhàng lắc cho chiếc ghế đong đưa chậm rãi. Biển lúc này tưởng như có tất cả mọi thứ nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng ra được thứ gì.
Biển vốn là nguồn cảm hứng cho những người nghệ sĩ, biển đi vào hội họa với màu xanh trường tồn, biển thống trị âm nhạc bằng những âm điệu rì rào du dương như sóng vỗ, biển sống động trong những vần thơ. Gia Nguyên ngâm nga một bài thơ về biển của đại thi hào người Nga Puskin hắn đã từng được đọc, cảm xúc chân thành lan tỏa tận sâu tâm hồn:
"Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chẳng là yêu..."
Bất chợt, có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, tự dưng tim Gia Nguyên đập rất mạnh, một câu thơ dội đi dội lại trong tâm trí hắn, mỗi lúc càng xoáy lên cuồn cuộn:
“Không gió lớn, sóng to không là biển”.
Gia Nguyên ngồi phắt dậy, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn đã bỏ lỡ một thuộc tính quan trọng mà khi nhắc đến biển là người ta cũng nhắc đến điều này.
Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngón tay di nhanh thoăn thoắt, đến con số cuối cùng, hắn dừng lại, thở ra một hơi run rẩy. Đường đi lần này thâu đủ mọi con số 45 in đậm, tất cả số 45 đều đứng ở vị trí những cái đỉnh, các kí tự còn lại đối xứng hai bên.
“Không gió lớn, sóng to không phải là biển”. Đúng vậy, thuộc tính quan trọng nhất của biển là SÓNG. Trong những bức họa, chỉ cần phác thảo vài đường sóng là người ta đã có được một đại dương bao la. Sóng biển nhấp nhô!
Bất cứ đường đi nào, dù thẳng, hay gấp khúc, hay dích dắc đều không đi qua được đủ hết các số 45 in đậm, chỉ một đường đi duy nhất có thể làm được điều này – sóng biển nhấp nhô!
Ngón tay Gia Nguyên run run thử lại một lần nữa, và bây giờ, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn rằng chìa khóa “Sea” mà Jang nhắc đến chính là đường đi nhấp nhô này…Từ một trang dày đặc kí tự, sau đường sóng nhấp nhô chỉ còn lại một dãy số…
67 – 79 – 72 – 67 – 45 – 84 – 69 – 72 – 67 – 45 – 71 – 78 – 79 – 72 – 45 – 77 – 65 – 68 – 45 – 84 – 79 – 77.
Thật hoàn hảo!
Gia Nguyên chụp lấy tờ giấy mới in, hơi ấm phả vào tay, đồng tử hắn chợt sững lại… cái gì thế này?
Hắn bật máy đàm lên, bắn tín hiệu sang Aiden, một giây sau, đầu bên kia đã nhận kết nối. Gia Nguyên siết chặt tờ giấy trong tay, hơi thở hắn gấp gáp:
- Bố, nói cho con biết hacker Jang là ai?
- Con đang hỏi gì đấy Sam? Jang là Jang chứ là ai?
- Con muốn biết danh tính thật của hắn!
- … - Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Gia Nguyên nghe một tiếng thở dài nặng nề phả vào máy đàm.
- Bố? Sao bố không trả lời? – Hắn sốt ruột.
- Không được Sam ạ! Bất cứ thứ gì con muốn, ngoài danh tính của Jang! – Aiden cương nghị đáp trả.
- Tại sao? – Gia Nguyên ngạc nhiên, bố hắn đang giấu hắn ư?
- Vì bố đã hứa với cậu ấy rồi! Cậu ấy chỉ giúp chúng ta khi bố chịu giữ bí mật, nếu bố nói ra, nhất là nói với con, Jang sẽ vĩnh viễn im lặng, cậu ấy sẽ không giúp bất cứ điều gì nữa!
- Bố, làm ơn đi, làm ơn cho con biết danh tính của Jang, con sẽ không để hắn nghi ngờ đâu! – Gia Nguyên van lơn khẩn thiết.
- Xin lỗi Sam! – Aiden đáp gọn rồi ngắt tín hiệu, mọi thứ lại rơi tõm vào bể sâu im lặng.
Gia Nguyên nhìn sững vào khoảng không vô định, lần đầu tiên bố ngắt máy trước… Aiden một khi đã nói không tiết lộ thì nên hiểu điều đó sẽ mãi mãi là bí mật.
Khác với Edward và Kaylee, Jang chưa bao giờ lộ diện trước mặt hắn, cũng chưa bao giờ trao đổi với hắn qua máy đàm. Mọi liên lạc với Jang đều thông qua một người trung gian khác - bố Aiden…Tại sao bố giấu hắn? Tại sao bố không chịu nói?... Jang rốt cuộc là ai?
Gia Nguyên run rẩy đọc từng chữ trên tờ giấy hắn vừa nhận. Mặt trước là dòng chữ “ Sự thật nằm đằng sau năm mật thư”, rồi bên dưới có một bài thơ ngắn:
“ Biển trời trong vắt tựa gương soi
Bóng người tan vào làn bọt trắng
Mê cung u tịch đầy cay đắng
Satan dẫn lối kẻ cô độc”
Gia Nguyên lật ra mặt sau tờ giấy, một trang đầy những con số bí ẩn, nhìn dòng cuối hắn khẽ nuốt khan: “ The first secret letter (Mật thư thứ nhất) – Key (chìa khóa) : Sea (Biển) – from: Jang”
Cái quái quỷ gì thế này?... Mật thư ư?
**********************************
Ánh ban mai vàng óng đổ dài trên mặt nước, hơi gió cuốn theo hương vị muối bể mặn nồng áp vào da thịt một cảm giác mơn man dịu nhẹ. Cát phẳng lặng, hứng lấy ánh nắng pha lê, sáng lấp lánh như một tấm thảm kim cương dài vô tận. Từ tít tắp ngoài xa, những đợt sóng trùng khơi nối đuôi nhau chạy vào phủ lên bờ cát, bọt văng trắng xóa, vang vọng âm hưởng rì rào hữu tình.
Gió luồn qua mái tóc ngắn hất tung những lọn mềm mại, Gia Nguyên đưa tay vuốt ngược những cọng tóc lòa xòa trước mắt. Hắn phóng tầm nhìn ra tận đường giáp ranh giữa bầu trời và mặt nước, hai gam màu, một xanh trong, một xanh thẳm như tan vào nhau, cùng hắt ánh sáng, làm cho cả nền trời và mặt biển rực rỡ lạ thường. Thật kira – kira!
Gia Nguyên lôi trong túi áo ra một tờ A4 đã được gấp lại cẩn thận, đây là mật thư thứ nhất với chìa khóa: “Sea”. Hắn nhìn những con số lộn xộn trên tờ giấy, đầu óc hắn trống rỗng, Gia Nguyên chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
“Sự thật nằm đằng sau năm mật thư” – một câu thật ngắn gọn và súc tích, nói vậy là Jang đang nắm sự thật? Tại sao anh chàng lại đẩy hắn vào trò chơi quỷ quái này nhỉ? Tại sao anh không nói thẳng ra cho hắn biết? Hà cớ gì phải sử dụng mật thư?…
Bố giấu hắn về danh tính của Jang, còn Jang thì giấu hắn sự thật, trong hoàn cảnh này, mật thư là một thứ để kéo dài thời gian. Ngoài ra, mật thư còn một ý nghĩa nữa… rõ ràng Jang đã không thể nói trực tiếp với Gia Nguyên nên mới mượn đến thứ này, anh muốn hắn tự tìm câu trả lời, anh muốn hắn tự chiến đấu, anh muốn hắn dũng cảm và chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để chấp nhận sự thật.
Giờ đây, Gia Nguyên biết rất rõ rằng hắn đang đứng trước hai sự lựa chọn. Hoặc là chấp nhận giải mật thư, hoặc là để sự thật mãi mãi chìm vào quên lãng.
Tham gia trò chơi của Jang hay quay lưng lại với sự thật?... Gia Nguyên thừa hiểu mục đích hắn sang Trung Quốc để làm gì mà, và hắn đã quyết định rồi, dù Jang có muốn nói hay không, dù Jang có muốn thử thách hắn như thế nào, dù Jang có bày trò gì đi nữa thì hắn vẫn sẽ bước tiếp. Việc hắn còn tồn tại đến bây giờ cũng chỉ vì muốn trả thù cho người đó, hắn nhất định sẽ tìm được kẻ sát nhân. Gia Nguyên sẽ giải tất cả mật thư để tìm ra câu trả lời.
Mật thư thứ nhất, chìa khóa là “Sea” và lúc này, Gia Nguyên đang có mặt ở biển…
Biển? Biển chứa bí mật gì? Biển có đặc điểm gì? Tính chất của biển là gì?... Gia Nguyên chăm chú quan sát, cách giải mật thư này nằm ở đâu trong những thuộc tính của biển? … Xanh? Mát? Sâu? Rộng?...
Hắn nhìn kĩ những dãy số, hàng lông mày khẽ cau lại, trong những kí tự hỗn độn này có bốn con số được in đậm, đều là số 45, chúng bố trí rời rạc và chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng chúng được in đậm, in đậm có nghĩa là cần phải chú ý.
Ngón tay Gia Nguyên di di trên mặt giấy theo đủ thứ đường: thẳng, dích dắc, trôn ốc, gấp khúc,… rồi hắn xoay tờ giấy theo nhiều chiều, nhưng số vẫn cứ là số, vô hồn, vô nghĩa. Hắn lại ngước lên quan sát biển cả, chẳng có gì ngoài màu xanh biếc và những đợt sóng rì rào vỗ. Mấu chốt nằm ở đâu?
Ánh nắng gắt bắt đầu khiến da mặt ran rát, Gia Nguyên leo khỏi mỏm đá, hắn cảm thấy khát nước. Hắn đã ngồi như vậy ba tiếng đồng hồ rồi, lặng lẽ quan sát biển cả, tuy vậy, trong đầu hắn vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Gia Nguyên đi vào quầy tạp vụ mua chai nước táo, hắn tìm một chỗ râm mát, rồi ngả người lên chiếc ghế gấp kẻ sọc. Nhấp ngụm nước mát lạnh, Gia Nguyên cảm thấy cái cổ họng khô khốc của hắn dịu đi đôi chút. Hắn đặt tay lên gối đầu, nhẹ nhàng lắc cho chiếc ghế đong đưa chậm rãi. Biển lúc này tưởng như có tất cả mọi thứ nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng ra được thứ gì.
Biển vốn là nguồn cảm hứng cho những người nghệ sĩ, biển đi vào hội họa với màu xanh trường tồn, biển thống trị âm nhạc bằng những âm điệu rì rào du dương như sóng vỗ, biển sống động trong những vần thơ. Gia Nguyên ngâm nga một bài thơ về biển của đại thi hào người Nga Puskin hắn đã từng được đọc, cảm xúc chân thành lan tỏa tận sâu tâm hồn:
"Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chẳng là yêu..."
Bất chợt, có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, tự dưng tim Gia Nguyên đập rất mạnh, một câu thơ dội đi dội lại trong tâm trí hắn, mỗi lúc càng xoáy lên cuồn cuộn:
“Không gió lớn, sóng to không là biển”.
Gia Nguyên ngồi phắt dậy, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn đã bỏ lỡ một thuộc tính quan trọng mà khi nhắc đến biển là người ta cũng nhắc đến điều này.
Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngón tay di nhanh thoăn thoắt, đến con số cuối cùng, hắn dừng lại, thở ra một hơi run rẩy. Đường đi lần này thâu đủ mọi con số 45 in đậm, tất cả số 45 đều đứng ở vị trí những cái đỉnh, các kí tự còn lại đối xứng hai bên.
“Không gió lớn, sóng to không phải là biển”. Đúng vậy, thuộc tính quan trọng nhất của biển là SÓNG. Trong những bức họa, chỉ cần phác thảo vài đường sóng là người ta đã có được một đại dương bao la. Sóng biển nhấp nhô!
Bất cứ đường đi nào, dù thẳng, hay gấp khúc, hay dích dắc đều không đi qua được đủ hết các số 45 in đậm, chỉ một đường đi duy nhất có thể làm được điều này – sóng biển nhấp nhô!
Ngón tay Gia Nguyên run run thử lại một lần nữa, và bây giờ, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn rằng chìa khóa “Sea” mà Jang nhắc đến chính là đường đi nhấp nhô này…Từ một trang dày đặc kí tự, sau đường sóng nhấp nhô chỉ còn lại một dãy số…
67 – 79 – 72 – 67 – 45 – 84 – 69 – 72 – 67 – 45 – 71 – 78 – 79 – 72 – 45 – 77 – 65 – 68 – 45 – 84 – 79 – 77.
Thật hoàn hảo!
/83
|