Hai tiếng vỗ tay trầm lạnh phát ra từ phía anh chàng quản gia Kim. Một phút sau, những cô hầu gái xếp ngay hàng thẳng lối tiến vào phòng, nhẹ nhàng đặt những món ăn đã chuẩn bị chu đáo từ trước lên bàn. Chén đĩa bằng pha lê rực sáng màu sắc của quý tộc, màu sắc của thượng lưu. Mắt Sam quét nhanh qua bàn ăn một lượt, hàng lông mày gọn ghẽ lập tức cau lại khó chịu… tất cả đều là hải sản. Một cô hầu gái lặng lẽ đặt ly rượu vang trước mặt Sam. Vang đỏ sóng sánh, trong suốt, phản chiếu ánh nhìn đầy nghi hoặc của cô, một thoáng cay nồng phảng phất khiến Sam cảm thấy khó thở. Hải sản và rượu?
Sam ngước lên nhìn người con gái đối diện, đáp trả lại cô chỉ là một nụ cười mỉm rất ý nhị và cái nhún vai bình thản. Ở đây có người biết điểm yếu của Sam, không, phải nói là hiểu rất rõ mới đúng. Ngay từ những món ăn cũng đã là một sự sắp đặt kì công… chủ tâm của Rachel Lynes sao?
Quân nhẹ nhàng gắp thức ăn vào chiếc đĩa sứ nhỏ rồi đẩy sang chỗ Sam:
- Em ăn đi! Rất ngon đấy!
Sam im lặng, cô cúi đầu nhìn con tôm đỏ hồng nằm trên đĩa, tay cầm thìa siết chặt… Ăn ư? Ăn thế nào? Quân chắc chắn không biết rằng cô dị ứng với mọi loại hải sản. Hải sản với Sam chẳng khác gì thứ thuốc độc, khi nhỏ suýt chút nữa cô đã mất mạng vì lỡ ăn chúng, cơ địa của Sam xung khắc với thứ thức ăn này rất mạnh.
- Ồ, không hợp khẩu vị của cậu sao? – Rachel nhướn mày vẻ ngạc nhiên, cô nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang , đôi mắt tím nheo lại nhìn Sam vẻ thách thức, giọng nói dịu nhẹ nhưng đầy ẩn ý – Hay là không xứng với cậu nhỉ? Thế này chưa đủ thượng lưu chứ gì?
- Thôi đi Rachel! – Hồng Quân gằn giọng lạnh lẽo.
Rachel chớp mắt một cái, cô thở nhẹ, khóe môi khẽ cong bỡn cợt:
- Vậy thì ai đó còn ngại ngần gì nữa?
- Sam, ăn nhé? Từ chiều đến giờ em đã ăn gì đâu nào? – Quân quay sang lay nhẹ tay Sam, anh mỉm cười thật trìu mến.
Sam nhìn anh, sự chân thành từ đôi mắt đen sâu thẳm xoáy mạnh vào cô vừa như thôi miên vừa như yêu cầu. Bàn tay cầm thìa run run, Sam ăn thật từ tốn, chậm rãi. Vị mặn mà pha quyện với chất ngọt ngào của hải sản thấm nhuần vào máu…
… Bố Hồng Quân bật nắp một chai rượu mạnh, ông lặng lẽ rót lưng chiếc ly thủy tinh. Đưa lên miệng vờn hương cay nồng, ông nhìn vào thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh trong ly, đôi mắt tăm tối khác thường:
- Bố mẹ cô là ai?
- Aiden Ivan là bố nuôi của Sam, một kiến trúc sư đại tài ở Anh Quốc – Hồng Quân lễ phép đáp lời, trong cách nói điềm đạm thể hiện một thái độ gì đó dường như là tự hào.
- Bố nuôi? – Người đàn ông nhếch mép tựa hồ thú vị, ông ngước lên, nhìn xoáy vào cô gái rụt rè kia, hạ giọng rải từng chữ - Không có bố mẹ sao? Một con bé mồ côi?
- Thưa bố, xin đừng nói như vậy! – Hồng Quân hơi lên giọng, anh lo lắng nhận ra tay Sam đang siết chặt lấy gấu áo mình, chẳng ai thấy, nhưng anh thì thừa sức nhận ra bờ vai mảnh khảnh ấy vừa run rẩy, dẫu chỉ là một thoáng rất nhẹ.
- Ta nói sai sao? Trả lời đi! Bố mẹ nó ở đâu?
- Bị tai nạn máy bay mất cả rồi thưa bác! – Giọng nói trầm lạnh đến tê buốt vang lên rõ mồn một giữa không gian của giới thượng lưu. Hồng Quân lập tức quay sang nhìn cô gái, “Sam…?” , môi anh khẽ mấp máy.
Sam hít một hơi thật sâu, cô ngẩng lên, bình thản đối mặt với sự băng lãnh, ngang tàng của người đàn ông lớn tuổi. Đồng tử không hề xao động, sắc đen tan biến đâu mất nhường chỗ hoàn toàn cho màu xanh thăm thẳm, lạnh giá, cô độc.
- Bố mẹ cháu mất khi cháu mới tám tuổi, và từ đó đến giờ cháu vẫn là một đứa mồ côi!
- Vậy à? – Bố Hồng Quân lại mân mê ly rượu, ông nhấp một ngụm thứ chất lỏng đậm đặc cay xè kia. Vị đắng khiến đầu lưỡi tê dại, thấm vào lòng người một cảm giác phấn khích – Một đứa mồ côi tiếp cận Hồng Quân thì với mục đích nào khác ngoài tiền bạc? Hay là địa vị? Hay gia thế? Nào cô gái, cô muốn gì ở con trai tôi?
- Bố… - Hồng Quân nhỏm người kích động, tim anh đập những nhịp khô khốc vô cùng khó chịu, tuy nhiên, anh chưa kịp nói thì Sam đã giật mạnh tay anh.
Hồng Quân cau mày nhìn cô và anh sửng sốt khi thấy Sam cười. Nụ cười ấy rất lạ, lạnh lẽo nhưng mê hoặc, băng lãnh nhưng hút hồn, một chút chua chát nhưng nhiều hơn là sự kiêu hãnh.
Ánh mắt Sam sắc lạnh xoáy thẳng vào người đàn ông trung niên không một chút e dè, kiêng nể :
- Bác nghĩ cháu cần tiền sao? Cần địa vị? Cần gia thế của Hồng Quân?...cháu rất tiếc khi phải nói điều này với bác, nhưng những thứ đó cháu không hề thiếu. Aiden Ivan, vị bố nuôi tỉ phú bên Anh chưa bao giờ để cháu mặc cảm về chúng. Bố cháu thừa sức cho cháu những thứ này, bác ạ!
- Ồ? – Bố Hồng Quân nhún vai một cái trước thái độ tự tin của Sam – Vậy thì cô tiếp cận Hồng Quân vì lí do gì? Đừng bao giờ nói với tôi là cô yêu nó thật lòng nhé?
- Yêu? – Sam bật cười, cô liếc nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt chàng trai ngồi cạnh mình, Hồng Quân đang căng thẳng? Chà, giây phút này thật hiếm hoi. Cô lồng bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh, siết chặt, hơi ấm từ hai lòng bàn tay phả vào nhau, hòa tan, tạo nên một thứ tình cảm sâu sắc, nồng đượm. Sam hơi nghiêng người dựa vào anh, bờ môi mềm như nước cong lên dịu dàng – Một khi số phận đã gắn kết với nhau thì dù có bằng cách nào cũng không thể tách rời được… ngược lại, số phận đã không cho phép thì có muốn đến mấy cũng chẳng thể thuộc về nhau. Cháu chỉ muốn nói một điều thôi! Cháu tin vào số phận!
…
Bố Hồng Quân nhìn cô gái mảnh mai kia đăm đăm, thứ chất lỏng trong ly rượu ông đang cầm tạt mạnh lên thành thủy tinh, suýt chút nữa sánh cả ra ngoài. Đồng tử đen lạnh của đôi mắt sâu thẳm giãn rộng, những đợt sóng cảm xúc ồ ạt dâng lên, đan chéo nhau, cuồn cuộn mạnh mẽ. Dòng máu chảy trong huyết quản như đông cứng lại, hơi thở gấp khúc.
Hồng Quân vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên trong đời anh thấy biểu hiện này ở bố mình. Từ lúc còn nhỏ, bố chưa từng bế anh, chưa từng ôm anh, chưa từng dắt anh đi chơi công viên như những đứa trẻ khác. Ông không cười, không khóc, cũng không tức giận bao giờ, ông giống như một pho tượng chẳng biết xúc cảm là gì. Với anh, ông xa xôi lắm. Vậy mà giờ đây, trên gương mặt đậm thời gian ấy hiện rõ sự bàng hoàng, sửng sốt tột độ. Đôi mắt ông mở to, sắc lạnh lẽo tan biến đâu mất để lại sự xao động dữ dội. Anh để ý rượu trong ly của bố như sắp vọt ra ngoài, bàn tay ông siết chặt lấy cái ly, run rẩy… Ông đang mất bình tĩnh, bố Hồng Quân tựa như không tự chủ được mà để đôi mắt mình thoáng qua sắc đỏ au, ngân ngấn nước…
Ông đứng bật dậy, bỏ thẳng lên phòng, bước chân gấp gáp như cố lẩn tránh ánh nhìn ngạc nhiên tột độ của mọi người trong phòng. Sam quay sang nhìn Quân, anh không nói gì, môi chỉ mím chặt, bàn tay anh nắm lấy tay Sam, sự ấm áp lan tỏa dịu nhẹ như an ủi cô rằng: “Em đừng lo lắng, có tôi ở đây!” .
Tưởng như sẽ nhiều sóng gió hơn, nhưng thật kì lạ, bữa ăn chỉ kết thúc trong thầm lặng, không ai nói với ai một câu nào nữa…
…
Đôi nam nữ thong thả bước trong khuôn viên rộng, tiếng giày đáp êm ái trên nền đá hoa cương trắng. Sam ngước lên nhìn Quân, lọn tóc mềm mại buông hờ trên vai khẽ đung đưa, cô ngập ngừng:
- Bố anh ghét tôi đúng không?
- Ghét…? – Hồng Quân trầm ngâm, phóng tầm mắt ra khoảng không gian vô định – Tôi không rõ, nhưng lần đầu tiên tôi thấy biểu hiện ấy ở ông.
- Lần đầu? – Sam ngạc nhiên – Cứ như thể anh chưa từng thấy bố anh ngạc nhiên về điều gì đó?
- Phải! Ông ấy giống như một pho tượng đá vậy, vô cảm, lạnh lùng, nhạt nhẽo. Khi nãy ông ấy nhìn em lạ lắm, hình như ông ấy xúc động chứ không phải giận dữ.
- Xúc động? – Cô càng ngạc nhiên hơn.
- Ừ! – Quân dịu giọng, anh quay sang, đôi mắt đen sâu thăm thẳm thu gọn hình ảnh người con gái xinh đẹp kia vào võng mạc, đáy đồng tử xao động nhè nhẹ như mặt hồ mùa thu. Lúc này, anh thấy tâm hồn mình phong phú lắm – Cảm ơn em đã giúp tôi! Đóng đạt thật đấy! Ai ngờ em có thể dịu dàng, nết na, hiền thục đến đáng sợ thế chứ, giấu vẻ ngang tàng, bướng bỉnh mọi hôm đâu mất tiêu.
- Tôi bẩm sinh đã có tài diễn xuất phi thường, chẳng qua là vì không có duyên với điện ảnh, chứ không thì đã trở thành minh tinh màn bạc từ lâu rồi!– Sam nhún vai, trong câu trả lời tưởng như bình thản ấy lại có hàm ý hết sức kiêu ngạo, đuôi mắt cong lên tựa hồ vầng trăng khuyết duyên dáng – Hết nợ nhé! Từ nay dẹp được mớ kéo dính chuột!
- Keo dính chuột? – Hàng lông mày rậm của anh nhướn lên, nụ cười mỉm phảng phất nét ma mãnh – Thứ keo này không dẹp được đâu! Nó rất nhỏ mọn, lì lợm và mặt thớt,… em có muốn dẹp thì nó vẫn bám dai như đĩa vậy a!
- Gì chứ? – Cô bất giác lùi xa Hồng Quân một bước, ánh mắt nhìn anh dè chừng – Này, thôi nhé, không giở trò nữa nhé, đủ lắm rồi nhé! Tôi chưa từng gặp kẻ nào xấu xa, đểu cáng như anh!
- Chà, vinh hạnh, vinh hạnh quá! – Quân cười lớn, gương mặt vốn băng lãnh tự dưng trông trẻ con lạ thường.
- Chưa hết, còn tàn nhẫn và ác độc nữa! – Sam lại lùi thêm một bước, đôi mắt gườm gườm vẻ khinh miệt.
- Tôi chưa bao giờ được ai khen như thế! Cảm thấy rất tự hào! – Quân hất hàm cao ngạo, hai tay điềm đạm khoanh lại trước ngực.
Tên này điên rồi, hay không hiểu tiếng người nhỉ? Đó mà là khen ư? Lại còn cảm thấy tự hào!
- Nói chuyện với đồ biến thái như anh chỉ cảm thấy hại não! Đưa tôi về kí túc xá mau! – Sam vừa gằn giọng bực bội vừa bật ra một tràng ho khù khụ.
- Rồi, biết rồi, khổ lắm, nói mãi! – Quân chẹp miệng, thở ra một hơi trước sự bướng bỉnh kia.
…
Hai người vừa đi được mấy bước, một thân ảnh bất ngờ từ đâu xồng xộc tiến đến, giáng thẳng vào mặt Sam cái bạt tai nảy lửa. Sam bất giác mất thăng bằng, chân loạng choạng sắp ngã. Hồng Quân liền kéo mạnh cô về phía mình, anh quát lớn:
- Này, Rachel Lynes, em làm cái quái gì thế hả?
- Cao Khiết Sam, đồ ăn cắp! – Rachel gầm lên, cô trợn mắt nhìn Sam, đôi tay siết chặt hằn rõ những đường gân xanh xám – Mày là đồ ăn cắp!
- Im đi! Còn nói nữa thì đừng trách anh! – Quân gằn giọng giận dữ, đôi mắt anh tối sầm lại với những đợt sóng lan tỏa dữ dội.
- Cao khiết Sam, mày có liêm sỉ không đấy? Mày không biết sao? Hồng Quân là của tao! Ngay từ đầu đã là của tao rồi, mày lấy đâu cái tư cách kinh tởm kia mà vác mặt đến đây hả?
- Im đi Rachel! – Tiếng gào của Quân xé toạc không gian đêm tĩnh lặng – Em mới là kẻ không có tư cách!
- Anh bảo sao cơ? Em không đủ tư cách à? – Rachel bật cười, đôi mắt vằn lên những tia tà mị, cay độc – Thế thứ con gái vác xác đến sống ở kí túc xá nam như nó thì có tư cách ư? Đứa không cha không mẹ như nó có tư cách ư? Nó có yêu anh như em không? Hay nó cố tình tỏ ra đáng thương để được anh thương hại? Hồng Quân, anh đừng nói với em rằng anh mù quáng đến nỗi không phân biệt được đâu là yêu, còn đâu là thương hại nhé? Anh là của em, anh là của em, nghe rõ không?
- Rachel… - Hồng Quân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Sam giật lại, cô bước lên, ngiêng đầu nhìn Rachel Lynes, sự lạnh lẽo toát ra không tiết chế từ đôi mắt tăm tối của cô, khóe môi ưu mỹ nổi vài chấm máu tươi li ti từ vết rách nhỏ nhẹ nhàng cong lên băng giá – Hồng Quân là của cô ư? Hồng Quân thuộc về cô ư?
Bất ngờ, trước sự chứng kiến của Rachel, Sam túm lấy cổ áo Quân, kéo mạnh về phía mình, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng. Thời gian như ngưng đọng. Sau khoảnh khắc ấy, cô nhẹ nhàng buông anh ra, Sam quay sang nhìn Rachel, gương mặt hơi nghiêng tựa hồ cao ngạo, kiêu hãnh lạ lùng, nụ cười phớt qua trên môi có gì đó khiêu khích và mê hoặc. Cô hạ giọng rải từng chữ cách băng lãnh:
- Hồng Quân thuộc về người anh ấy yêu! Tất nhiên… người đó không bao giờ là cô rồi!
Xong, cô xoay người, nắm chặt lấy tay Hồng Quân kéo đi. Từng bước sải chân tự tin, nhiều hơn nữa là tự mãn, chiếc váy trắng dường như càng bồng bềnh hơn bao giờ hết. Bóng hai người ấy nhạt nhòa rồi tan dần vào khoảng không gian tối tăm lồng lộng gió ngoài kia.
Rachel vẫn đứng yên như tượng, chân bám rễ dưới đất không nhúc nhích nổi, trong đôi mắt tím mọi cảm xúc trôi tuột đâu mất, nhường chỗ lại cho sự trống rỗng, vô hồn…
Sam ngước lên nhìn người con gái đối diện, đáp trả lại cô chỉ là một nụ cười mỉm rất ý nhị và cái nhún vai bình thản. Ở đây có người biết điểm yếu của Sam, không, phải nói là hiểu rất rõ mới đúng. Ngay từ những món ăn cũng đã là một sự sắp đặt kì công… chủ tâm của Rachel Lynes sao?
Quân nhẹ nhàng gắp thức ăn vào chiếc đĩa sứ nhỏ rồi đẩy sang chỗ Sam:
- Em ăn đi! Rất ngon đấy!
Sam im lặng, cô cúi đầu nhìn con tôm đỏ hồng nằm trên đĩa, tay cầm thìa siết chặt… Ăn ư? Ăn thế nào? Quân chắc chắn không biết rằng cô dị ứng với mọi loại hải sản. Hải sản với Sam chẳng khác gì thứ thuốc độc, khi nhỏ suýt chút nữa cô đã mất mạng vì lỡ ăn chúng, cơ địa của Sam xung khắc với thứ thức ăn này rất mạnh.
- Ồ, không hợp khẩu vị của cậu sao? – Rachel nhướn mày vẻ ngạc nhiên, cô nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang , đôi mắt tím nheo lại nhìn Sam vẻ thách thức, giọng nói dịu nhẹ nhưng đầy ẩn ý – Hay là không xứng với cậu nhỉ? Thế này chưa đủ thượng lưu chứ gì?
- Thôi đi Rachel! – Hồng Quân gằn giọng lạnh lẽo.
Rachel chớp mắt một cái, cô thở nhẹ, khóe môi khẽ cong bỡn cợt:
- Vậy thì ai đó còn ngại ngần gì nữa?
- Sam, ăn nhé? Từ chiều đến giờ em đã ăn gì đâu nào? – Quân quay sang lay nhẹ tay Sam, anh mỉm cười thật trìu mến.
Sam nhìn anh, sự chân thành từ đôi mắt đen sâu thẳm xoáy mạnh vào cô vừa như thôi miên vừa như yêu cầu. Bàn tay cầm thìa run run, Sam ăn thật từ tốn, chậm rãi. Vị mặn mà pha quyện với chất ngọt ngào của hải sản thấm nhuần vào máu…
… Bố Hồng Quân bật nắp một chai rượu mạnh, ông lặng lẽ rót lưng chiếc ly thủy tinh. Đưa lên miệng vờn hương cay nồng, ông nhìn vào thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh trong ly, đôi mắt tăm tối khác thường:
- Bố mẹ cô là ai?
- Aiden Ivan là bố nuôi của Sam, một kiến trúc sư đại tài ở Anh Quốc – Hồng Quân lễ phép đáp lời, trong cách nói điềm đạm thể hiện một thái độ gì đó dường như là tự hào.
- Bố nuôi? – Người đàn ông nhếch mép tựa hồ thú vị, ông ngước lên, nhìn xoáy vào cô gái rụt rè kia, hạ giọng rải từng chữ - Không có bố mẹ sao? Một con bé mồ côi?
- Thưa bố, xin đừng nói như vậy! – Hồng Quân hơi lên giọng, anh lo lắng nhận ra tay Sam đang siết chặt lấy gấu áo mình, chẳng ai thấy, nhưng anh thì thừa sức nhận ra bờ vai mảnh khảnh ấy vừa run rẩy, dẫu chỉ là một thoáng rất nhẹ.
- Ta nói sai sao? Trả lời đi! Bố mẹ nó ở đâu?
- Bị tai nạn máy bay mất cả rồi thưa bác! – Giọng nói trầm lạnh đến tê buốt vang lên rõ mồn một giữa không gian của giới thượng lưu. Hồng Quân lập tức quay sang nhìn cô gái, “Sam…?” , môi anh khẽ mấp máy.
Sam hít một hơi thật sâu, cô ngẩng lên, bình thản đối mặt với sự băng lãnh, ngang tàng của người đàn ông lớn tuổi. Đồng tử không hề xao động, sắc đen tan biến đâu mất nhường chỗ hoàn toàn cho màu xanh thăm thẳm, lạnh giá, cô độc.
- Bố mẹ cháu mất khi cháu mới tám tuổi, và từ đó đến giờ cháu vẫn là một đứa mồ côi!
- Vậy à? – Bố Hồng Quân lại mân mê ly rượu, ông nhấp một ngụm thứ chất lỏng đậm đặc cay xè kia. Vị đắng khiến đầu lưỡi tê dại, thấm vào lòng người một cảm giác phấn khích – Một đứa mồ côi tiếp cận Hồng Quân thì với mục đích nào khác ngoài tiền bạc? Hay là địa vị? Hay gia thế? Nào cô gái, cô muốn gì ở con trai tôi?
- Bố… - Hồng Quân nhỏm người kích động, tim anh đập những nhịp khô khốc vô cùng khó chịu, tuy nhiên, anh chưa kịp nói thì Sam đã giật mạnh tay anh.
Hồng Quân cau mày nhìn cô và anh sửng sốt khi thấy Sam cười. Nụ cười ấy rất lạ, lạnh lẽo nhưng mê hoặc, băng lãnh nhưng hút hồn, một chút chua chát nhưng nhiều hơn là sự kiêu hãnh.
Ánh mắt Sam sắc lạnh xoáy thẳng vào người đàn ông trung niên không một chút e dè, kiêng nể :
- Bác nghĩ cháu cần tiền sao? Cần địa vị? Cần gia thế của Hồng Quân?...cháu rất tiếc khi phải nói điều này với bác, nhưng những thứ đó cháu không hề thiếu. Aiden Ivan, vị bố nuôi tỉ phú bên Anh chưa bao giờ để cháu mặc cảm về chúng. Bố cháu thừa sức cho cháu những thứ này, bác ạ!
- Ồ? – Bố Hồng Quân nhún vai một cái trước thái độ tự tin của Sam – Vậy thì cô tiếp cận Hồng Quân vì lí do gì? Đừng bao giờ nói với tôi là cô yêu nó thật lòng nhé?
- Yêu? – Sam bật cười, cô liếc nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt chàng trai ngồi cạnh mình, Hồng Quân đang căng thẳng? Chà, giây phút này thật hiếm hoi. Cô lồng bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh, siết chặt, hơi ấm từ hai lòng bàn tay phả vào nhau, hòa tan, tạo nên một thứ tình cảm sâu sắc, nồng đượm. Sam hơi nghiêng người dựa vào anh, bờ môi mềm như nước cong lên dịu dàng – Một khi số phận đã gắn kết với nhau thì dù có bằng cách nào cũng không thể tách rời được… ngược lại, số phận đã không cho phép thì có muốn đến mấy cũng chẳng thể thuộc về nhau. Cháu chỉ muốn nói một điều thôi! Cháu tin vào số phận!
…
Bố Hồng Quân nhìn cô gái mảnh mai kia đăm đăm, thứ chất lỏng trong ly rượu ông đang cầm tạt mạnh lên thành thủy tinh, suýt chút nữa sánh cả ra ngoài. Đồng tử đen lạnh của đôi mắt sâu thẳm giãn rộng, những đợt sóng cảm xúc ồ ạt dâng lên, đan chéo nhau, cuồn cuộn mạnh mẽ. Dòng máu chảy trong huyết quản như đông cứng lại, hơi thở gấp khúc.
Hồng Quân vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên trong đời anh thấy biểu hiện này ở bố mình. Từ lúc còn nhỏ, bố chưa từng bế anh, chưa từng ôm anh, chưa từng dắt anh đi chơi công viên như những đứa trẻ khác. Ông không cười, không khóc, cũng không tức giận bao giờ, ông giống như một pho tượng chẳng biết xúc cảm là gì. Với anh, ông xa xôi lắm. Vậy mà giờ đây, trên gương mặt đậm thời gian ấy hiện rõ sự bàng hoàng, sửng sốt tột độ. Đôi mắt ông mở to, sắc lạnh lẽo tan biến đâu mất để lại sự xao động dữ dội. Anh để ý rượu trong ly của bố như sắp vọt ra ngoài, bàn tay ông siết chặt lấy cái ly, run rẩy… Ông đang mất bình tĩnh, bố Hồng Quân tựa như không tự chủ được mà để đôi mắt mình thoáng qua sắc đỏ au, ngân ngấn nước…
Ông đứng bật dậy, bỏ thẳng lên phòng, bước chân gấp gáp như cố lẩn tránh ánh nhìn ngạc nhiên tột độ của mọi người trong phòng. Sam quay sang nhìn Quân, anh không nói gì, môi chỉ mím chặt, bàn tay anh nắm lấy tay Sam, sự ấm áp lan tỏa dịu nhẹ như an ủi cô rằng: “Em đừng lo lắng, có tôi ở đây!” .
Tưởng như sẽ nhiều sóng gió hơn, nhưng thật kì lạ, bữa ăn chỉ kết thúc trong thầm lặng, không ai nói với ai một câu nào nữa…
…
Đôi nam nữ thong thả bước trong khuôn viên rộng, tiếng giày đáp êm ái trên nền đá hoa cương trắng. Sam ngước lên nhìn Quân, lọn tóc mềm mại buông hờ trên vai khẽ đung đưa, cô ngập ngừng:
- Bố anh ghét tôi đúng không?
- Ghét…? – Hồng Quân trầm ngâm, phóng tầm mắt ra khoảng không gian vô định – Tôi không rõ, nhưng lần đầu tiên tôi thấy biểu hiện ấy ở ông.
- Lần đầu? – Sam ngạc nhiên – Cứ như thể anh chưa từng thấy bố anh ngạc nhiên về điều gì đó?
- Phải! Ông ấy giống như một pho tượng đá vậy, vô cảm, lạnh lùng, nhạt nhẽo. Khi nãy ông ấy nhìn em lạ lắm, hình như ông ấy xúc động chứ không phải giận dữ.
- Xúc động? – Cô càng ngạc nhiên hơn.
- Ừ! – Quân dịu giọng, anh quay sang, đôi mắt đen sâu thăm thẳm thu gọn hình ảnh người con gái xinh đẹp kia vào võng mạc, đáy đồng tử xao động nhè nhẹ như mặt hồ mùa thu. Lúc này, anh thấy tâm hồn mình phong phú lắm – Cảm ơn em đã giúp tôi! Đóng đạt thật đấy! Ai ngờ em có thể dịu dàng, nết na, hiền thục đến đáng sợ thế chứ, giấu vẻ ngang tàng, bướng bỉnh mọi hôm đâu mất tiêu.
- Tôi bẩm sinh đã có tài diễn xuất phi thường, chẳng qua là vì không có duyên với điện ảnh, chứ không thì đã trở thành minh tinh màn bạc từ lâu rồi!– Sam nhún vai, trong câu trả lời tưởng như bình thản ấy lại có hàm ý hết sức kiêu ngạo, đuôi mắt cong lên tựa hồ vầng trăng khuyết duyên dáng – Hết nợ nhé! Từ nay dẹp được mớ kéo dính chuột!
- Keo dính chuột? – Hàng lông mày rậm của anh nhướn lên, nụ cười mỉm phảng phất nét ma mãnh – Thứ keo này không dẹp được đâu! Nó rất nhỏ mọn, lì lợm và mặt thớt,… em có muốn dẹp thì nó vẫn bám dai như đĩa vậy a!
- Gì chứ? – Cô bất giác lùi xa Hồng Quân một bước, ánh mắt nhìn anh dè chừng – Này, thôi nhé, không giở trò nữa nhé, đủ lắm rồi nhé! Tôi chưa từng gặp kẻ nào xấu xa, đểu cáng như anh!
- Chà, vinh hạnh, vinh hạnh quá! – Quân cười lớn, gương mặt vốn băng lãnh tự dưng trông trẻ con lạ thường.
- Chưa hết, còn tàn nhẫn và ác độc nữa! – Sam lại lùi thêm một bước, đôi mắt gườm gườm vẻ khinh miệt.
- Tôi chưa bao giờ được ai khen như thế! Cảm thấy rất tự hào! – Quân hất hàm cao ngạo, hai tay điềm đạm khoanh lại trước ngực.
Tên này điên rồi, hay không hiểu tiếng người nhỉ? Đó mà là khen ư? Lại còn cảm thấy tự hào!
- Nói chuyện với đồ biến thái như anh chỉ cảm thấy hại não! Đưa tôi về kí túc xá mau! – Sam vừa gằn giọng bực bội vừa bật ra một tràng ho khù khụ.
- Rồi, biết rồi, khổ lắm, nói mãi! – Quân chẹp miệng, thở ra một hơi trước sự bướng bỉnh kia.
…
Hai người vừa đi được mấy bước, một thân ảnh bất ngờ từ đâu xồng xộc tiến đến, giáng thẳng vào mặt Sam cái bạt tai nảy lửa. Sam bất giác mất thăng bằng, chân loạng choạng sắp ngã. Hồng Quân liền kéo mạnh cô về phía mình, anh quát lớn:
- Này, Rachel Lynes, em làm cái quái gì thế hả?
- Cao Khiết Sam, đồ ăn cắp! – Rachel gầm lên, cô trợn mắt nhìn Sam, đôi tay siết chặt hằn rõ những đường gân xanh xám – Mày là đồ ăn cắp!
- Im đi! Còn nói nữa thì đừng trách anh! – Quân gằn giọng giận dữ, đôi mắt anh tối sầm lại với những đợt sóng lan tỏa dữ dội.
- Cao khiết Sam, mày có liêm sỉ không đấy? Mày không biết sao? Hồng Quân là của tao! Ngay từ đầu đã là của tao rồi, mày lấy đâu cái tư cách kinh tởm kia mà vác mặt đến đây hả?
- Im đi Rachel! – Tiếng gào của Quân xé toạc không gian đêm tĩnh lặng – Em mới là kẻ không có tư cách!
- Anh bảo sao cơ? Em không đủ tư cách à? – Rachel bật cười, đôi mắt vằn lên những tia tà mị, cay độc – Thế thứ con gái vác xác đến sống ở kí túc xá nam như nó thì có tư cách ư? Đứa không cha không mẹ như nó có tư cách ư? Nó có yêu anh như em không? Hay nó cố tình tỏ ra đáng thương để được anh thương hại? Hồng Quân, anh đừng nói với em rằng anh mù quáng đến nỗi không phân biệt được đâu là yêu, còn đâu là thương hại nhé? Anh là của em, anh là của em, nghe rõ không?
- Rachel… - Hồng Quân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Sam giật lại, cô bước lên, ngiêng đầu nhìn Rachel Lynes, sự lạnh lẽo toát ra không tiết chế từ đôi mắt tăm tối của cô, khóe môi ưu mỹ nổi vài chấm máu tươi li ti từ vết rách nhỏ nhẹ nhàng cong lên băng giá – Hồng Quân là của cô ư? Hồng Quân thuộc về cô ư?
Bất ngờ, trước sự chứng kiến của Rachel, Sam túm lấy cổ áo Quân, kéo mạnh về phía mình, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng. Thời gian như ngưng đọng. Sau khoảnh khắc ấy, cô nhẹ nhàng buông anh ra, Sam quay sang nhìn Rachel, gương mặt hơi nghiêng tựa hồ cao ngạo, kiêu hãnh lạ lùng, nụ cười phớt qua trên môi có gì đó khiêu khích và mê hoặc. Cô hạ giọng rải từng chữ cách băng lãnh:
- Hồng Quân thuộc về người anh ấy yêu! Tất nhiên… người đó không bao giờ là cô rồi!
Xong, cô xoay người, nắm chặt lấy tay Hồng Quân kéo đi. Từng bước sải chân tự tin, nhiều hơn nữa là tự mãn, chiếc váy trắng dường như càng bồng bềnh hơn bao giờ hết. Bóng hai người ấy nhạt nhòa rồi tan dần vào khoảng không gian tối tăm lồng lộng gió ngoài kia.
Rachel vẫn đứng yên như tượng, chân bám rễ dưới đất không nhúc nhích nổi, trong đôi mắt tím mọi cảm xúc trôi tuột đâu mất, nhường chỗ lại cho sự trống rỗng, vô hồn…
/83
|